Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 122: Đại hội võ lâm bắt đầu
Ba người này ở trong mắt Diệp Trần chẳng qua chỉ là con kiếm hôi mà thôi, muốn giết bọn hắn thực sự quá dễ dàng.
Nhưng nói cho cùng thì dù sao bọn họ cũng là bạn học thời đại học của Tô Mạn, hắn cũng không muốn về sau có một ngày Tô Mạn nhận ra, bạn thời đại học của chính mình lại chết ở trong tay em trai của mình.
Cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn đại khai sát giới.
"Lục thiếu, cứu tôi! Cứu tôi với!"
Bị Diệp Trần treo ngược lên ở bên ngoài lan can, Trương Uy nhịn không được hướng lớn tiếng kêu cứu với Lục Thiếu Khanh.
Lúc này thực ra thì Lục Thiếu Khanh cũng đang sợ đến sắp tè cả ra quần, căn bản không có quá nhiều do dự, lúc này một lời đáp ứng, "Được rồi, ta đáp ứng ngươi sau này tuyệt đối không đi trêu chọc Tô Mạn nữa!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, tiện tay kéo Trương Uy từ bên ngoài lan can trở về, sau đó ném như ném rác rưởi sang một bên, phủi tay nói:
"Rất tốt! Tuy nhiên ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, nếu như sau này ngươi không làm được như những gì ngươi đã đáp ứng với ta thì cho dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển, ta vẫn có thể tìm thấy và lấy được tính mạng của ngươi, đừng hi vọng Vũ gia có thể bảo vệ được cho ngươi!"
Sau khi nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp nghênh ngang rời đi.
Lục Thiếu Khanh đứng chôn chân tại chỗ, chờ sau khi tâm lý của hắn bình tĩnh lại, trong đôi mắt hiện lên sát ý nồng đậm, gầm thét ở trong lòng, "Cái đồ không biết trời cao đất rộng! Ngươi cho rằng đánh bại Trương Uy là có thể ra oai ở trước mặt bản thiếu sao, ta sẽ đi tìm cậu của ta tới dạy cho ngươi biết đây là địa bàn của ai!"
...
Sau khi Diệp Trần gõ Lục Thiếu Khanh một phát, mắt thấy trong thời gian ngắn này Tô Mạn sẽ không quay lại, thế là tận dụng khoảng thoài gian này, đi tìm chú cháu Tào Khôn.
Tào Khôn nhìn thấy Diệp Trần một lần nữa mừng rỡ không thôi nói:
"Diệp tiên sinh, cuối cùng cũng nhìn thấy ngài! Khi du thuyền tiến vào vùng biển quốc tế, đại hội võ lâm sẽ bắt đầu diễn ra."
"Tình huống ở bên Hà Tiến kia cơ bản tôi đã tìm hiểu rõ ràng, vị tông sư Hóa Kình mà hắn mời tới kia không phải là Bạch Thiên Hành, mà là đệ tử đắc ý của Bạch Thiên Hành, tên là Thương Hạo Vân!"
"Thực lực của Thương Hạo Vân này tuy còn chưa bằng sư thúc Vu Thành Hùng của hắn, chỉ cần Diệp tiên sinh xuất mã không phí chút sức lực nào cũng xử lý được!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng,
"Chỉ sợ không có đơn giản như vậy! Tào Tứ Gia, ông phải biết một khi du thuyền đi ra vùng biển quốc tế thì không thuộc về địa giới của Hoa Hạ nữa!"
Tào Khôn và Tào Văn nghe được điều này lập tức thi nhau biến sắc, Tào Văn nói:
"Ý Diệp tiên sinh nói là Thương Hạo Vân này chẳng qua chỉ là cái cớ để dẫn Diệp tiên sinh ra khỏi địa giới của Hoa Hạ, mà đòn sát thủ chân chính của Hà Tiến chính là Kiếm Ma Bạch Thiên Hành kia sao?"
Diệp Trần nhẹ gật đầu.
Vẻ mặt Tào Khôn lập tức mơ mơ màng màng nói:
"Thế nhưng ở nơi biển cả mênh mông này tốc độ di chuyển của du thuyền lại nhanh như thế, Bạch Thiên Hành kia còn có thể từ trong biển nhảy lên sao?"
Diệp Trần cười nói:
"Tào Tứ Gia, ông đánh quá quá thấp thủ đoạn của một tên võ giả Thánh Cảnh rồi! Tông sư Hóa Kình đã có thể vượt biển mà đi như giẫm trên đất bằng huống chi là Thánh Cảnh?"
Nói tới đây, Diệp Trần dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Tuy nhiên cũng không sao, Bạch Thiên Hành và ta sớm muộn cũng sẽ có một trận chiến hơn nữa ta còn phải thông qua hắn để tìm hiểu thực lực của người khác một chút!"
Tào Khôn còn muốn nói thêm gì đó, Diệp Trần bỗng nhiên xoay chuyển đề tài hướng về phía Tào Văn nói:
"Đúng rồi, anh Tào Văn, anh đi tìm cho ta một bộ quần áo rộng rãi chút, thuận tiện tìm thêm một cái mặt nạ!"
Tào Văn hơi sững sờ, tuy nhiên hắn vẫn vội vàng gật đầu đồng ý.
Môt lúc sau, Tào Văn đã trở lại và mang tới một bộ trang phục võ sĩ màu trắng với một cái mặt nạ vàng kim.
Diệp Trần nhịn không được cười nói:
"Anh Tào Văn, chẳng lẽ anh đã sớm chuẩn bị cho ta rồi hay sao?"
Tào Văn cũng cười, "Quần áo thì đã sớm chuẩn bị cho tiên sinh rồi, còn về mặt nạ này là lấy được ở trong quán bar phía dưới!"
Rất nhanh, Diệp Trần đã mặc vào bộ trang phục võ sĩ màu trắng kia, quả nhiên là rất vừa vặn, hơn nữa ngũ quan của Diệp Trần rất nhạy bén khí chất rất tốt, sau khi cởi bộ quần áo hàng vỉa hè kia ra bây giờ mặc bộ trang phục võ sĩ được làm bằng tay này vào, lập tức có một loại cảm giác con gà gẻ biết bay bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng, cũng mơ hồ có một chút khí độ của một vị tông sư!
Ba người rảnh rỗi lại nói chuyện một lúc,
"Bang~ "
Một tiếng chuông ngân vang lên, vẻ mặt Tào Khôn trở nên nghiêm túc,
"Cuối cùng cũng bắt đầu!"
...
Lúc này ở trên tầng cao nhất của du thuyền,
Những thiết bị giải trí trước đó đã sớm được thu hồi toàn bộ, ở vị trí chính giữa dựng lên một cái đài cao rộng lớn, ban đầu nơi đây rất náo nhiệt nhưng vào lúc này toàn bộ đã trở nên yên tĩnh lại, không khí trở nên vô cùng trang trọng nghiêm túc.
Dù sao, đây chính là đại hội võ lâm năm năm mới được tổ chức một lần, toàn bộ các đại lão ở khắp nơi trong tỉnh Thiên Nam đều tập trung ở đây, hơn nữa còn phải giải quyết các loại vấn đề như tranh chấp địa bàn, mâu thuấn cá nhân... giữa các đại lão, ai dám quấy rối trong loại trường hợp này?
"Đến rồi! Đến rồi!"
Sau khi đám người xung quanh xao động một lúc đã có người bắt đầu từ từ đi đến trên đài cao.
"Mau nhìn! Đó chính là Nhiếp Phong đại lão Giang Châu..."
"Đó là Từ Báo đại lão Hải Châu!"
"Còn có vị kia, chắc là Hà Tiến ở Lâm Châu, nghe nói trước đây hắn muốn chiếm đoạt Vân Châu, cuối cùng lại bị Diệp tiên sinh mới nổi dậy ở Vân Châu thu một nửa gia sản!"
"Việc này ta cũng nghe nói qua, tên tuổi của vị Diệp tiên sinh này ở Vân Châu gần đây thế nhưng là rất vang dội nha!"
"Đúng rồi, Tào Khôn đại lão Vân Châu làm sao còn chưa có tới? Cũng không biết có thể nhìn thấy Diệp tiên sinh trong truyền thuyết kia hay không? Ta nhưng là vì hắn mà tới a!"
...
Mọi người nghị luận sôi nổi, mà "Vân Châu Diệp tiên sinh" hiển nhiên trở thành chủ đề tâm điểm nóng nhất đêm nay.
Bỗng nhiên, không biết ai hô một tiếng,
"Mau nhìn! Vũ nhị gia đến rồi!"
Vũ Thế Mậu gia chủ Vũ gia, ở trong nhà xếp hạng lão nhị, cho nên người trong giang hồ thường gọi là Vũ nhị gia.
Chỉ thấy, đó là một người đàn ông trung niên dáng người to lớn, dưới sự vây quanh của mọi người, giống như bầy sao vây quanh mặt trăng tỏa sáng, chậm rãi đi đến đài cao.
Người đàn ông trung niên này có dáng người khỏe mạnh, bước chân vững vàng, nhìn khí thế trên người, rõ ràng cao hơn so với những đại lão kia một chút!
Hóa ra chính là Vũ Thế Mậu cậu của Lục Thiếu Khanh, gia chủ bây giờ của Vũ gia, đại gia tộc đệ nhất tỉnh Thiên Nam
Vũ Thế Mậu đi lên đài cao, các đại lão ở các thành phố, thi nhau đứng dậy đón chào,
"Nhị gia!"
"Nhị gia khỏe chứ!"
...
Vũ Thế Mậu hướng mọi người phất tay ra hiệu, sau đó việc cần làm thì phải làm, đi tới vị trí chủ tọa ở chính giữa ngồi xuống.
Ngay sau đó, có hai lão giả áo xám theo sát phía sau, ngồi xuống hai ghế hai bên Vũ Thế Mậu, sau đó mới là thành viên cao tầng khác của Vũ gia.
Vũ Thế Mậu vừa ngồi xuống hai mắt hơi nheo lại, nhìn xung quanh một vòng, cứ chỗ nào được ánh mắt của hắn nhìn tới, chỗ đó lập tức trở nên yên tĩnh.
Đây chính là lực uy hiếp của người đứng đầu tỉnh Thiên Nam!
Vũ Thế Mậu đối với biểu hiện này dường như rất hài lòng, tuy nhiên lúc ánh mắt rơi vào chỗ trống cuối cùng, không thể không nhíu mày, trầm giọng nói:
"Tào Khôn Vân Châu còn chưa tới sao?"
Nhiều đại lão im lặng một lúc, sau đó có người châm chọc khiêu khích nói:
"Người ta bây giờ có Diệp tiên sinh làm chỗ dựa, chắc là không thèm để chúng ta vào trong mắt đi!"
Người nói chuyện, hóa ra chính là Hà Tiến kết thù kết oán rất sâu với Tào Khôn.
Lông mày của Vũ Thế Mậu lập tức nhíu chặt hơn, tuy nhiên ngay vào lúc này, trong đám người lần nữa truyền đế một trận xao động, "Mau nhìn! Vân Châu Tào Tứ Gia đến!"
P/S: Ta thích nào.....đề nghị các đạo hữu "đề cử" truyện để ta tăng tiến độ a, bây giờ có thể dịch tiếp 1 chương nhưng sau đó sẽ không, chiều mai tôi lại dịch tiếp:D
Nhưng nói cho cùng thì dù sao bọn họ cũng là bạn học thời đại học của Tô Mạn, hắn cũng không muốn về sau có một ngày Tô Mạn nhận ra, bạn thời đại học của chính mình lại chết ở trong tay em trai của mình.
Cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn đại khai sát giới.
"Lục thiếu, cứu tôi! Cứu tôi với!"
Bị Diệp Trần treo ngược lên ở bên ngoài lan can, Trương Uy nhịn không được hướng lớn tiếng kêu cứu với Lục Thiếu Khanh.
Lúc này thực ra thì Lục Thiếu Khanh cũng đang sợ đến sắp tè cả ra quần, căn bản không có quá nhiều do dự, lúc này một lời đáp ứng, "Được rồi, ta đáp ứng ngươi sau này tuyệt đối không đi trêu chọc Tô Mạn nữa!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, tiện tay kéo Trương Uy từ bên ngoài lan can trở về, sau đó ném như ném rác rưởi sang một bên, phủi tay nói:
"Rất tốt! Tuy nhiên ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, nếu như sau này ngươi không làm được như những gì ngươi đã đáp ứng với ta thì cho dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển, ta vẫn có thể tìm thấy và lấy được tính mạng của ngươi, đừng hi vọng Vũ gia có thể bảo vệ được cho ngươi!"
Sau khi nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp nghênh ngang rời đi.
Lục Thiếu Khanh đứng chôn chân tại chỗ, chờ sau khi tâm lý của hắn bình tĩnh lại, trong đôi mắt hiện lên sát ý nồng đậm, gầm thét ở trong lòng, "Cái đồ không biết trời cao đất rộng! Ngươi cho rằng đánh bại Trương Uy là có thể ra oai ở trước mặt bản thiếu sao, ta sẽ đi tìm cậu của ta tới dạy cho ngươi biết đây là địa bàn của ai!"
...
Sau khi Diệp Trần gõ Lục Thiếu Khanh một phát, mắt thấy trong thời gian ngắn này Tô Mạn sẽ không quay lại, thế là tận dụng khoảng thoài gian này, đi tìm chú cháu Tào Khôn.
Tào Khôn nhìn thấy Diệp Trần một lần nữa mừng rỡ không thôi nói:
"Diệp tiên sinh, cuối cùng cũng nhìn thấy ngài! Khi du thuyền tiến vào vùng biển quốc tế, đại hội võ lâm sẽ bắt đầu diễn ra."
"Tình huống ở bên Hà Tiến kia cơ bản tôi đã tìm hiểu rõ ràng, vị tông sư Hóa Kình mà hắn mời tới kia không phải là Bạch Thiên Hành, mà là đệ tử đắc ý của Bạch Thiên Hành, tên là Thương Hạo Vân!"
"Thực lực của Thương Hạo Vân này tuy còn chưa bằng sư thúc Vu Thành Hùng của hắn, chỉ cần Diệp tiên sinh xuất mã không phí chút sức lực nào cũng xử lý được!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng,
"Chỉ sợ không có đơn giản như vậy! Tào Tứ Gia, ông phải biết một khi du thuyền đi ra vùng biển quốc tế thì không thuộc về địa giới của Hoa Hạ nữa!"
Tào Khôn và Tào Văn nghe được điều này lập tức thi nhau biến sắc, Tào Văn nói:
"Ý Diệp tiên sinh nói là Thương Hạo Vân này chẳng qua chỉ là cái cớ để dẫn Diệp tiên sinh ra khỏi địa giới của Hoa Hạ, mà đòn sát thủ chân chính của Hà Tiến chính là Kiếm Ma Bạch Thiên Hành kia sao?"
Diệp Trần nhẹ gật đầu.
Vẻ mặt Tào Khôn lập tức mơ mơ màng màng nói:
"Thế nhưng ở nơi biển cả mênh mông này tốc độ di chuyển của du thuyền lại nhanh như thế, Bạch Thiên Hành kia còn có thể từ trong biển nhảy lên sao?"
Diệp Trần cười nói:
"Tào Tứ Gia, ông đánh quá quá thấp thủ đoạn của một tên võ giả Thánh Cảnh rồi! Tông sư Hóa Kình đã có thể vượt biển mà đi như giẫm trên đất bằng huống chi là Thánh Cảnh?"
Nói tới đây, Diệp Trần dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Tuy nhiên cũng không sao, Bạch Thiên Hành và ta sớm muộn cũng sẽ có một trận chiến hơn nữa ta còn phải thông qua hắn để tìm hiểu thực lực của người khác một chút!"
Tào Khôn còn muốn nói thêm gì đó, Diệp Trần bỗng nhiên xoay chuyển đề tài hướng về phía Tào Văn nói:
"Đúng rồi, anh Tào Văn, anh đi tìm cho ta một bộ quần áo rộng rãi chút, thuận tiện tìm thêm một cái mặt nạ!"
Tào Văn hơi sững sờ, tuy nhiên hắn vẫn vội vàng gật đầu đồng ý.
Môt lúc sau, Tào Văn đã trở lại và mang tới một bộ trang phục võ sĩ màu trắng với một cái mặt nạ vàng kim.
Diệp Trần nhịn không được cười nói:
"Anh Tào Văn, chẳng lẽ anh đã sớm chuẩn bị cho ta rồi hay sao?"
Tào Văn cũng cười, "Quần áo thì đã sớm chuẩn bị cho tiên sinh rồi, còn về mặt nạ này là lấy được ở trong quán bar phía dưới!"
Rất nhanh, Diệp Trần đã mặc vào bộ trang phục võ sĩ màu trắng kia, quả nhiên là rất vừa vặn, hơn nữa ngũ quan của Diệp Trần rất nhạy bén khí chất rất tốt, sau khi cởi bộ quần áo hàng vỉa hè kia ra bây giờ mặc bộ trang phục võ sĩ được làm bằng tay này vào, lập tức có một loại cảm giác con gà gẻ biết bay bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng, cũng mơ hồ có một chút khí độ của một vị tông sư!
Ba người rảnh rỗi lại nói chuyện một lúc,
"Bang~ "
Một tiếng chuông ngân vang lên, vẻ mặt Tào Khôn trở nên nghiêm túc,
"Cuối cùng cũng bắt đầu!"
...
Lúc này ở trên tầng cao nhất của du thuyền,
Những thiết bị giải trí trước đó đã sớm được thu hồi toàn bộ, ở vị trí chính giữa dựng lên một cái đài cao rộng lớn, ban đầu nơi đây rất náo nhiệt nhưng vào lúc này toàn bộ đã trở nên yên tĩnh lại, không khí trở nên vô cùng trang trọng nghiêm túc.
Dù sao, đây chính là đại hội võ lâm năm năm mới được tổ chức một lần, toàn bộ các đại lão ở khắp nơi trong tỉnh Thiên Nam đều tập trung ở đây, hơn nữa còn phải giải quyết các loại vấn đề như tranh chấp địa bàn, mâu thuấn cá nhân... giữa các đại lão, ai dám quấy rối trong loại trường hợp này?
"Đến rồi! Đến rồi!"
Sau khi đám người xung quanh xao động một lúc đã có người bắt đầu từ từ đi đến trên đài cao.
"Mau nhìn! Đó chính là Nhiếp Phong đại lão Giang Châu..."
"Đó là Từ Báo đại lão Hải Châu!"
"Còn có vị kia, chắc là Hà Tiến ở Lâm Châu, nghe nói trước đây hắn muốn chiếm đoạt Vân Châu, cuối cùng lại bị Diệp tiên sinh mới nổi dậy ở Vân Châu thu một nửa gia sản!"
"Việc này ta cũng nghe nói qua, tên tuổi của vị Diệp tiên sinh này ở Vân Châu gần đây thế nhưng là rất vang dội nha!"
"Đúng rồi, Tào Khôn đại lão Vân Châu làm sao còn chưa có tới? Cũng không biết có thể nhìn thấy Diệp tiên sinh trong truyền thuyết kia hay không? Ta nhưng là vì hắn mà tới a!"
...
Mọi người nghị luận sôi nổi, mà "Vân Châu Diệp tiên sinh" hiển nhiên trở thành chủ đề tâm điểm nóng nhất đêm nay.
Bỗng nhiên, không biết ai hô một tiếng,
"Mau nhìn! Vũ nhị gia đến rồi!"
Vũ Thế Mậu gia chủ Vũ gia, ở trong nhà xếp hạng lão nhị, cho nên người trong giang hồ thường gọi là Vũ nhị gia.
Chỉ thấy, đó là một người đàn ông trung niên dáng người to lớn, dưới sự vây quanh của mọi người, giống như bầy sao vây quanh mặt trăng tỏa sáng, chậm rãi đi đến đài cao.
Người đàn ông trung niên này có dáng người khỏe mạnh, bước chân vững vàng, nhìn khí thế trên người, rõ ràng cao hơn so với những đại lão kia một chút!
Hóa ra chính là Vũ Thế Mậu cậu của Lục Thiếu Khanh, gia chủ bây giờ của Vũ gia, đại gia tộc đệ nhất tỉnh Thiên Nam
Vũ Thế Mậu đi lên đài cao, các đại lão ở các thành phố, thi nhau đứng dậy đón chào,
"Nhị gia!"
"Nhị gia khỏe chứ!"
...
Vũ Thế Mậu hướng mọi người phất tay ra hiệu, sau đó việc cần làm thì phải làm, đi tới vị trí chủ tọa ở chính giữa ngồi xuống.
Ngay sau đó, có hai lão giả áo xám theo sát phía sau, ngồi xuống hai ghế hai bên Vũ Thế Mậu, sau đó mới là thành viên cao tầng khác của Vũ gia.
Vũ Thế Mậu vừa ngồi xuống hai mắt hơi nheo lại, nhìn xung quanh một vòng, cứ chỗ nào được ánh mắt của hắn nhìn tới, chỗ đó lập tức trở nên yên tĩnh.
Đây chính là lực uy hiếp của người đứng đầu tỉnh Thiên Nam!
Vũ Thế Mậu đối với biểu hiện này dường như rất hài lòng, tuy nhiên lúc ánh mắt rơi vào chỗ trống cuối cùng, không thể không nhíu mày, trầm giọng nói:
"Tào Khôn Vân Châu còn chưa tới sao?"
Nhiều đại lão im lặng một lúc, sau đó có người châm chọc khiêu khích nói:
"Người ta bây giờ có Diệp tiên sinh làm chỗ dựa, chắc là không thèm để chúng ta vào trong mắt đi!"
Người nói chuyện, hóa ra chính là Hà Tiến kết thù kết oán rất sâu với Tào Khôn.
Lông mày của Vũ Thế Mậu lập tức nhíu chặt hơn, tuy nhiên ngay vào lúc này, trong đám người lần nữa truyền đế một trận xao động, "Mau nhìn! Vân Châu Tào Tứ Gia đến!"
P/S: Ta thích nào.....đề nghị các đạo hữu "đề cử" truyện để ta tăng tiến độ a, bây giờ có thể dịch tiếp 1 chương nhưng sau đó sẽ không, chiều mai tôi lại dịch tiếp:D