Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 1010: Người hiểu ta, chẳng ai bằng vợ của ta!
Linh hồn dung hợp không phải là một chuyện dễ dàng, hơn nữa không được xuất hiện bất kỳ một chút sơ xuất nào.
Diệp Trần nhìn như tùy ý, thật ra thì trong lòng cũng đã căng thẳng tới cực điểm!
Cho dù hắn đã là chưởng không giả của Hạo Thiên giới, đủ để khiến người chết đi trong khoảnh khắc có thể sống lại, ở Hạo Thiên giới gần như không có gì làm không được! Tuyệt đối có thể bảo đảm sự an toàn của Hi Nguyệt!
Nhưng vào giờ khắc này, trong lòng Diệp Trần vẫn là vô cùng căng thẳng.
Bởi vì vô luận là tàn hồn Hi Nguyệt trước kia hay là Hi Nguyệt của đời này từ một loại ý nghĩa nghiêm ngặt nào đó tới nói đều không phải là Hi Nguyệt hoàn chỉnh trong lòng của hắn!
Chỉ có Hi Nguyệt có ký ức hoàn chỉnh ở kiếp trước mới được tính là Hi Nguyệt chân chính ở trong lòng của hắn.
Hơn nữa linh hồn có thể dung hợp thành công hay không thật ra thì ngay cả chính hắn cũng nói không chính xác, cho nên trong lòng tự nhiên rất bồn chồn.
Dùng tới gần nửa tháng, Hi Nguyệt lúc này mới ung dung tỉnh lại.
Sau khi Hi Nguyệt tỉnh lại một lần nữa, ánh mắt và cả động tác trên người đều đã hoàn toàn khác:
"Trần..."
Khi thấy ánh mắt lúc này của Hi Nguyệt cùng cách nói chuyện, Diệp Trần đã có thể chắc chắn rằng Hi Nguyệt của hắn đã trở về!!!!
Kích động qua đi, Diệp Trần không có nhiều lời, trực tiếp lấy một tay ôm Hi Nguyệt vào trong ngực của mình thật chặt, hận không thể muốn hòa cả người nàng ta cùng mình làm thành một thể!
Trọn vẹn qua một lúc lâu, hai người lúc này mới chậm rãi tách ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lúc này không cần nhiều lời cũng đã hoàn toàn hiểu tâm ý của đối phương.
Cứ nhìn nhau như vậy một lát, Diệp Trần bỗng nhiên lại ôm Hi Nguyệt vào trong lòng mình một lần nữa, tuy nhiên lần này, hắn lại cúi đầu xuống hướng đôi môi đỏ mọng kia hôn xuống một nụ hôn thật sâu...
"Ô ~ "
Hi Nguyệt đầu tiên là kinh hô một cái, sau đó chẳng mấy chốc thì đã đắm chìm vào trong đó, khó mà tự kiềm chế...
Nụ hôn này giống như đi qua hơn một cái thế kỷ, hai người lúc này mới lại chậm rãi tách ra.
"Trần, thật là ngươi sao? Ta cảm thấy mình giống như là đang nằm mơ..."
Cảm xúc mạnh mẽ qua đi, Hi Nguyệt vẫn như cũ có một loại cảm giác không chân thật, tay ngọc bắt lấy bàn tay của Diệp Trần, dường như sợ đây chỉ là một giấc mộng, lập tức sắp phải tỉnh dậy.
"Hi Nguyệt, ngươi không phải đang nằm mơ! Đây tất cả đều là sự thật! Ta rất vui vẻ! Thực sự rất vui a! Ha ha ha!"
Nói xong lời này, Diệp Trần bỗng nhiên nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cười lên ha hả.
Cùng lúc đó, tâm niệm Diệp Trần vừa động đã mang theo Hi Nguyệt rời khỏi Trái Đất, rời khỏi Hệ Mặt Trời, bay ra khỏi dải ngân hà, ngao do ở bên trong tinh hà vô tận.
"Hi Nguyệt, còn nhớ rõ kiếp trước, ngươi đã từng nói, muốn nhìn thế giới chỗ ta một chút sao? Nơi này chính là Hạo Thiên giới, chỗ mà chúng ta ở trước đó chính là Trái Đất nơi mà ta và ngươi hay nói tới rất nhiều lần!"
Trong lúc nói chuyện, Diệp Trần đã mang theo Hi Nguyệt, vượt qua vô số tinh hệ, sau đó lại trở về không trung trên Trái Đất.
Hi Nguyệt nháy nháy mắt, cẩn thận nhìn xuống tinh cầu ở phía dưới một lát, nhẹ gật đầu, mỉm cười nói:
"Ngươi không có lừa ta, quê hương của ngươi quả thật là một quả tinh cầu vô cùng đẹp!"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng:
"Đó là tự nhiên! Quê hương của ta cũng không chỉ xinh đẹp đâu, tuy rằng nó rất nhỏ, thế nhưng so với Tu Chân giới thì thú vị hơn nhiều lắm! Đi! Ta đây dẫn ngươi đi mở mang kiến thức một chút!"
Nói xong lời này, Diệp Trần phảng phát giống như một tên thanh niên nóng lòng thể hiện ở trước mặt bạn gái mình, lập tức lôi kéo Hi Nguyệt hướng phía dưới mà lao xuống.
"Ai, ngươi chậm một chút!"
Hi Nguyệt không thể không nhắc nhở một câu, đôi mắt đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm, mặt mũi đều là đầy ý cười.
...
Ở trong hơn thời gian ba tháng sau đó, Diệp Trần mang theo Hi Nguyệt đi dạo những nơi có phong cảnh đẹp trên toàn cầu một lần, từ Vạn Lý Trường Thành của Hoa Hạ đến Kim Tự Tháp ở Phi Châu, lại đến tháp Eiffel của Âu Châu, từ Nhà hát lớn của Úc châu đến quảng trường thời đại của Mỹ quốc, lại đến núi Phú Sĩ của Đảo quốc...
Dấu chân của hai người gần như đã đi tới tất cả các ngõ ngách trên thế giới.
Mà ở bên trong khoảng thời gian hai tháng này, hai người không còn là Cuồng Đế quét ngang Tu Chân giới, cũng không phải là Thánh nữ của Lạc Hà tông, phảng phất nhưi là một đôi tiểu tình nhân rất bình thường, sau khi tân hôn thì đi hưởng tuần trăng mật.
Hai người đều quên sạch sành sanh tất cả mọi chuyện, quên hết đi tất cả.
Hơn nữa phải biết, Diệp Trần bây giờ đã là chưởng khống giả của Hạo Thiên giới, vạn sự vạn vật đều ở trong một cái ý niệm của hắn, cho dù có chút con kiến hôi đui mù muốn phá sự hứng thú của bọn họ cũng sẽ bị một đạo ý niệm của Diệp Trần trực tiếp xóa đi.
Cuối cùng ở ba tháng sau, hai người gần như đã đi dạo hết toàn bộ tất cả những nơi có cảnh đẹp trên thế giới, lúc này Diệp Trần mới mang theo Hi Nguyệt về tới Hoa Hạ, về tới thành phố Vân Châu.
Tục ngữ nói tốt xấu gì thì nàng dâu cũng phải gặp cha mẹ chồng!
Diệp Trần bây giờ như là đã mang Hi Nguyệt về thì tự nhiên cũng nên dẫn nàng về nhà mình nhìn một chút.
Hi Nguyệt nghe Diệp Trần muốn dẫn nàng ta về gặp cha và người nuôi Diệp Trần khôn lớn, dù là nàng ta đã khôi phục ký ức tám trăm năm kiếp trước, sớm đã đạt tới tâm cảnh cơ bản của Độ Kiếp Đế Quân, thế mà vẫn còn có chút hơi khẩn trương.
"Hi Nguyệt, yên tâm! Cha ta và dì Lam đều rất tốt, bọn họ chắc chắn đều sẽ rất thích ngươi!"
Diệp Trần kéo theo Hi Nguyệt, vừa chậm rãi đi ở trên đường phố Vân Châu vừa cười an ủi.
Hi Nguyệt nghe xong lời này, lúc này mới hơi thả lỏng một chút.
Tuy nhiên, ngay vào lúc hai người chậm rãi ung dung đi tới gần tiểu khu Tử Kim Sơn, đang chuẩn bị trở về nhà, tâm niệm Diệp Trần bỗng nhiên vừa động, sắc mặt hơi đổi một chút.
Trong nháy mắt Hi Nguyệt đã phát hiện ra thần sắc biến hóa của Diệp Trần:
"Làm sao vậy? Trần, có cái gì không đúng sao?"
Diệp Trần hít sâu một hơi, sau đó thì khóe miệng hơi nhếch lên, nói:
"Xem ra là ta đã xem nhẹ bốn tên lão già này! Bọn họ thế mà thực có can đảm phái người xâm lấn Hoa Hạ giới, thật đúng là không biết sống chết a!!!"
Hi Nguyệt lập tức hơi kinh hãi:
"Ngươi nói là Vân Thương Sinh, Công Tôn Vô Ngã, Thái Sơ Văn Nhất và Đồ Diệt Sinh bốn người bọn họ sao?"
Diệp Trần nhẹ gật đầu:
"Trong Tu Chân giới chỉ sợ cũng chỉ có bốn người bọn họ biết lôi tiến vào Hạo Thiên giới, hơn nữa bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha truyền thừa của Hạo Thiên đại đế!"
"Chỉ có điều, bọn họ chắc chắn không nghĩ ra, ta đã là chưởng khống giả của Hạo Thiên giới, nếu như bốn lão già kia thật dám lấy thân mạo hiểm tiến vào Hạo Thiên giới, vậy thì thú vị a!"
Diệp Trần ở bên trong Hạo Thiên giới là tồn tại không có gì làm không được, đừng nói là Độ Kiếp Đế Quân, cho dù là nhân vật đại đế cấp chúa tể dám can đảm tiến vào Hạo Thiên giới thì cũng chỉ có thể mặc cho hắn nhào nặn!
"Trần, đã có người muốn xâm lấn Hạo Thiên giới, ngươi không có ý định tiến đến ngăn cản sao?"
Hi Nguyệt thấy Diệp Trần cũng không định làm gì, nhịn không được tò mò hỏi.
Diệp Trần lập tức cười hắc hắc, bên trong đôi mắt hiện lên một vệt xảo trá, nói:
"Ta không những sẽ không đi ngăn cản, hơn nữa đã thông qua thần niệm truyền âm cho lão vượn, để hắn suất lĩnh chúng đệ tử Cuồng Tiên môn rút khỏi đỉnh núi Everest á!"
"Ngươi làm sao..."
Hi Nguyệt hơi kinh hãi, sau đó thì trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ của Diệp Trần:
"Chẳng lẽ ngươi là muốn thả dây dài câu cá lớn, dẫn xà xuất động?"
Diệp Trần lập tức cười ha ha một tiếng, nhếch đầu ở trên gương mặt xinh đẹp của Hi Nguyệt hung hăng hôn một cái:
"Người hiểu ta, chẳng ai bằng vợ của ta!"
"Phi!"
Hi Nguyệt lập tức xì một tiếng, mặt mũi trở nên đỏ bừng.
P/S: Ta thích nào....chương 2
Diệp Trần nhìn như tùy ý, thật ra thì trong lòng cũng đã căng thẳng tới cực điểm!
Cho dù hắn đã là chưởng không giả của Hạo Thiên giới, đủ để khiến người chết đi trong khoảnh khắc có thể sống lại, ở Hạo Thiên giới gần như không có gì làm không được! Tuyệt đối có thể bảo đảm sự an toàn của Hi Nguyệt!
Nhưng vào giờ khắc này, trong lòng Diệp Trần vẫn là vô cùng căng thẳng.
Bởi vì vô luận là tàn hồn Hi Nguyệt trước kia hay là Hi Nguyệt của đời này từ một loại ý nghĩa nghiêm ngặt nào đó tới nói đều không phải là Hi Nguyệt hoàn chỉnh trong lòng của hắn!
Chỉ có Hi Nguyệt có ký ức hoàn chỉnh ở kiếp trước mới được tính là Hi Nguyệt chân chính ở trong lòng của hắn.
Hơn nữa linh hồn có thể dung hợp thành công hay không thật ra thì ngay cả chính hắn cũng nói không chính xác, cho nên trong lòng tự nhiên rất bồn chồn.
Dùng tới gần nửa tháng, Hi Nguyệt lúc này mới ung dung tỉnh lại.
Sau khi Hi Nguyệt tỉnh lại một lần nữa, ánh mắt và cả động tác trên người đều đã hoàn toàn khác:
"Trần..."
Khi thấy ánh mắt lúc này của Hi Nguyệt cùng cách nói chuyện, Diệp Trần đã có thể chắc chắn rằng Hi Nguyệt của hắn đã trở về!!!!
Kích động qua đi, Diệp Trần không có nhiều lời, trực tiếp lấy một tay ôm Hi Nguyệt vào trong ngực của mình thật chặt, hận không thể muốn hòa cả người nàng ta cùng mình làm thành một thể!
Trọn vẹn qua một lúc lâu, hai người lúc này mới chậm rãi tách ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lúc này không cần nhiều lời cũng đã hoàn toàn hiểu tâm ý của đối phương.
Cứ nhìn nhau như vậy một lát, Diệp Trần bỗng nhiên lại ôm Hi Nguyệt vào trong lòng mình một lần nữa, tuy nhiên lần này, hắn lại cúi đầu xuống hướng đôi môi đỏ mọng kia hôn xuống một nụ hôn thật sâu...
"Ô ~ "
Hi Nguyệt đầu tiên là kinh hô một cái, sau đó chẳng mấy chốc thì đã đắm chìm vào trong đó, khó mà tự kiềm chế...
Nụ hôn này giống như đi qua hơn một cái thế kỷ, hai người lúc này mới lại chậm rãi tách ra.
"Trần, thật là ngươi sao? Ta cảm thấy mình giống như là đang nằm mơ..."
Cảm xúc mạnh mẽ qua đi, Hi Nguyệt vẫn như cũ có một loại cảm giác không chân thật, tay ngọc bắt lấy bàn tay của Diệp Trần, dường như sợ đây chỉ là một giấc mộng, lập tức sắp phải tỉnh dậy.
"Hi Nguyệt, ngươi không phải đang nằm mơ! Đây tất cả đều là sự thật! Ta rất vui vẻ! Thực sự rất vui a! Ha ha ha!"
Nói xong lời này, Diệp Trần bỗng nhiên nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cười lên ha hả.
Cùng lúc đó, tâm niệm Diệp Trần vừa động đã mang theo Hi Nguyệt rời khỏi Trái Đất, rời khỏi Hệ Mặt Trời, bay ra khỏi dải ngân hà, ngao do ở bên trong tinh hà vô tận.
"Hi Nguyệt, còn nhớ rõ kiếp trước, ngươi đã từng nói, muốn nhìn thế giới chỗ ta một chút sao? Nơi này chính là Hạo Thiên giới, chỗ mà chúng ta ở trước đó chính là Trái Đất nơi mà ta và ngươi hay nói tới rất nhiều lần!"
Trong lúc nói chuyện, Diệp Trần đã mang theo Hi Nguyệt, vượt qua vô số tinh hệ, sau đó lại trở về không trung trên Trái Đất.
Hi Nguyệt nháy nháy mắt, cẩn thận nhìn xuống tinh cầu ở phía dưới một lát, nhẹ gật đầu, mỉm cười nói:
"Ngươi không có lừa ta, quê hương của ngươi quả thật là một quả tinh cầu vô cùng đẹp!"
Diệp Trần cười ha ha một tiếng:
"Đó là tự nhiên! Quê hương của ta cũng không chỉ xinh đẹp đâu, tuy rằng nó rất nhỏ, thế nhưng so với Tu Chân giới thì thú vị hơn nhiều lắm! Đi! Ta đây dẫn ngươi đi mở mang kiến thức một chút!"
Nói xong lời này, Diệp Trần phảng phát giống như một tên thanh niên nóng lòng thể hiện ở trước mặt bạn gái mình, lập tức lôi kéo Hi Nguyệt hướng phía dưới mà lao xuống.
"Ai, ngươi chậm một chút!"
Hi Nguyệt không thể không nhắc nhở một câu, đôi mắt đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm, mặt mũi đều là đầy ý cười.
...
Ở trong hơn thời gian ba tháng sau đó, Diệp Trần mang theo Hi Nguyệt đi dạo những nơi có phong cảnh đẹp trên toàn cầu một lần, từ Vạn Lý Trường Thành của Hoa Hạ đến Kim Tự Tháp ở Phi Châu, lại đến tháp Eiffel của Âu Châu, từ Nhà hát lớn của Úc châu đến quảng trường thời đại của Mỹ quốc, lại đến núi Phú Sĩ của Đảo quốc...
Dấu chân của hai người gần như đã đi tới tất cả các ngõ ngách trên thế giới.
Mà ở bên trong khoảng thời gian hai tháng này, hai người không còn là Cuồng Đế quét ngang Tu Chân giới, cũng không phải là Thánh nữ của Lạc Hà tông, phảng phất nhưi là một đôi tiểu tình nhân rất bình thường, sau khi tân hôn thì đi hưởng tuần trăng mật.
Hai người đều quên sạch sành sanh tất cả mọi chuyện, quên hết đi tất cả.
Hơn nữa phải biết, Diệp Trần bây giờ đã là chưởng khống giả của Hạo Thiên giới, vạn sự vạn vật đều ở trong một cái ý niệm của hắn, cho dù có chút con kiến hôi đui mù muốn phá sự hứng thú của bọn họ cũng sẽ bị một đạo ý niệm của Diệp Trần trực tiếp xóa đi.
Cuối cùng ở ba tháng sau, hai người gần như đã đi dạo hết toàn bộ tất cả những nơi có cảnh đẹp trên thế giới, lúc này Diệp Trần mới mang theo Hi Nguyệt về tới Hoa Hạ, về tới thành phố Vân Châu.
Tục ngữ nói tốt xấu gì thì nàng dâu cũng phải gặp cha mẹ chồng!
Diệp Trần bây giờ như là đã mang Hi Nguyệt về thì tự nhiên cũng nên dẫn nàng về nhà mình nhìn một chút.
Hi Nguyệt nghe Diệp Trần muốn dẫn nàng ta về gặp cha và người nuôi Diệp Trần khôn lớn, dù là nàng ta đã khôi phục ký ức tám trăm năm kiếp trước, sớm đã đạt tới tâm cảnh cơ bản của Độ Kiếp Đế Quân, thế mà vẫn còn có chút hơi khẩn trương.
"Hi Nguyệt, yên tâm! Cha ta và dì Lam đều rất tốt, bọn họ chắc chắn đều sẽ rất thích ngươi!"
Diệp Trần kéo theo Hi Nguyệt, vừa chậm rãi đi ở trên đường phố Vân Châu vừa cười an ủi.
Hi Nguyệt nghe xong lời này, lúc này mới hơi thả lỏng một chút.
Tuy nhiên, ngay vào lúc hai người chậm rãi ung dung đi tới gần tiểu khu Tử Kim Sơn, đang chuẩn bị trở về nhà, tâm niệm Diệp Trần bỗng nhiên vừa động, sắc mặt hơi đổi một chút.
Trong nháy mắt Hi Nguyệt đã phát hiện ra thần sắc biến hóa của Diệp Trần:
"Làm sao vậy? Trần, có cái gì không đúng sao?"
Diệp Trần hít sâu một hơi, sau đó thì khóe miệng hơi nhếch lên, nói:
"Xem ra là ta đã xem nhẹ bốn tên lão già này! Bọn họ thế mà thực có can đảm phái người xâm lấn Hoa Hạ giới, thật đúng là không biết sống chết a!!!"
Hi Nguyệt lập tức hơi kinh hãi:
"Ngươi nói là Vân Thương Sinh, Công Tôn Vô Ngã, Thái Sơ Văn Nhất và Đồ Diệt Sinh bốn người bọn họ sao?"
Diệp Trần nhẹ gật đầu:
"Trong Tu Chân giới chỉ sợ cũng chỉ có bốn người bọn họ biết lôi tiến vào Hạo Thiên giới, hơn nữa bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha truyền thừa của Hạo Thiên đại đế!"
"Chỉ có điều, bọn họ chắc chắn không nghĩ ra, ta đã là chưởng khống giả của Hạo Thiên giới, nếu như bốn lão già kia thật dám lấy thân mạo hiểm tiến vào Hạo Thiên giới, vậy thì thú vị a!"
Diệp Trần ở bên trong Hạo Thiên giới là tồn tại không có gì làm không được, đừng nói là Độ Kiếp Đế Quân, cho dù là nhân vật đại đế cấp chúa tể dám can đảm tiến vào Hạo Thiên giới thì cũng chỉ có thể mặc cho hắn nhào nặn!
"Trần, đã có người muốn xâm lấn Hạo Thiên giới, ngươi không có ý định tiến đến ngăn cản sao?"
Hi Nguyệt thấy Diệp Trần cũng không định làm gì, nhịn không được tò mò hỏi.
Diệp Trần lập tức cười hắc hắc, bên trong đôi mắt hiện lên một vệt xảo trá, nói:
"Ta không những sẽ không đi ngăn cản, hơn nữa đã thông qua thần niệm truyền âm cho lão vượn, để hắn suất lĩnh chúng đệ tử Cuồng Tiên môn rút khỏi đỉnh núi Everest á!"
"Ngươi làm sao..."
Hi Nguyệt hơi kinh hãi, sau đó thì trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ của Diệp Trần:
"Chẳng lẽ ngươi là muốn thả dây dài câu cá lớn, dẫn xà xuất động?"
Diệp Trần lập tức cười ha ha một tiếng, nhếch đầu ở trên gương mặt xinh đẹp của Hi Nguyệt hung hăng hôn một cái:
"Người hiểu ta, chẳng ai bằng vợ của ta!"
"Phi!"
Hi Nguyệt lập tức xì một tiếng, mặt mũi trở nên đỏ bừng.
P/S: Ta thích nào....chương 2