Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp
Chương 92
Chân Mỹ Lệ choáng váng.
Từ rất lâu Giản Thời Ngọ đã không còn khóc vì bị thương. Trong trí nhớ của cô, lần cuối cậu khóc là khi còn nhỏ, lúc bị ngã trên đường băng.
Khi đó, cậu bé đau quá nên khóc mơ màng, hồ đồ. Trong trí nhớ, cậu chỉ khóc khi đau đớn đến mức không chịu nổi.
Bây giờ, sau nhiều năm, cô lại thấy nước mắt của cậu. Vết thương này rốt cuộc đau đến mức nào mới khiến cậu khóc tủi thân như vậy?
Chân Mỹ Lệ đau lòng ôm cậu vào lòng: "Sao vậy, đừng khóc, đừng khóc, một lát nữa sẽ hết đau thôi."
Giản Thời Ngọ hít hít mũi, mắt đẫm lệ nhìn Thẩm Thành, rồi quay mặt đi chỗ khác, tiếp tục rớt nước mắt trước mặt Chân Mỹ Lệ, như một đứa trẻ bị ủy khuất khi về nhà chồng.
Chân Mỹ Lệ nhìn Thẩm Thành, đành phải hỏi hắn: "Thẩm Thành, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Thẩm Thành từ trước đến nay luôn là người bình tĩnh, ngay cả khi đối mặt với những tình huống khó khăn nhất, lần này lại rơi vào trầm mặc.
Việc này thật khó nói.
Hắn không thể nói với mẹ vợ tương lai rằng vì mình ghen mà khiến người ta khóc đến mức này.
Dù nghĩ thế nào, lời này cũng không thể nói ra.
Giản Thời Ngọ kéo kéo tay áo Chân Mỹ Lệ, giọng nghẹn ngào: "Mẹ, chúng ta về nhà thôi."
"Được rồi." Chân Mỹ Lệ không chút do dự đồng ý, nhìn xuống sàn nhà còn dính vết máu, đau lòng mà nói: "Chờ bác sĩ đến, băng bó lại rồi mình về, nghe lời mẹ."
Giản Thời Ngọ cũng biết phải làm gì, liền gật đầu.
Chân Mỹ Lệ nói tiếp: "Thẩm Thành, con đỡ Giản Thời Ngọ đi, để dì đi lấy khăn giấy."
Thật lạ lùng, người đàn ông thông minh như Thẩm Thành lại ngơ ngẩn vì Giản Thời Ngọ khóc, đến mức quên cả việc đi lấy khăn giấy.
Thẩm Thành gật đầu, giọng khàn khàn: "Được."
Hắn định đỡ Giản Thời Ngọ, nhưng cậu lại đang tức giận, thấy Thẩm Thành định kéo tay mình thì nhẹ nhàng hất ra. Dù sao, hắn không ghét bỏ cậu, nên giờ cậu cũng không thèm hắn đỡ.
Thẩm Thành bị hất ra, mặt trở nên nghiêm trọng, không thể chịu được sự cự tuyệt từ Giản Thời Ngọ.
Hắn không thể chịu đựng được việc này, cảm giác như lửa giận bùng lên trong lòng, muốn kéo cậu lại, muốn cậu mãi ở trong vòng tay mình, không bao giờ cự tuyệt hắn, không bao giờ vì ai khác mà giận dỗi, chỉ có thể gọi tên hắn...
Ánh mắt Thẩm Thành trở nên đen kịt, xung quanh hắn toát ra bầu không khí đáng sợ. Thường thì Giản Thời Ngọ sẽ sợ, nhưng hôm nay cậu vội lau nước mắt, hoàn toàn không để ý đến sự nghiêm trọng của tình hình, trực tiếp bỏ qua.
Bác sĩ mang hòm thuốc tới: "Giản tiên sinh, để tôi kiểm tra cho cậu."
Vì cần thi triển tay nghề, bác sĩ ngại ngùng nói với Thẩm Thành: "Thiếu gia, phiền ngài chờ bên cạnh một chút."
Thẩm Thành không chạm vào Giản Thời Ngọ, mà còn bị đẩy ra. Hắn nhìn thoáng qua cậu, cảm thấy đen tối đang mon men trong lòng, nhưng vẫn gật đầu.
Chân Mỹ Lệ quay lại, dịu dàng lau mặt cho Giản Thời Ngọ.
Bác sĩ nhanh chóng xử lý vết thương, băng bó cẩn thận, còn kê thuốc chống viêm. Ông dặn dò Chân Mỹ Lệ sau khi về nhà nên đưa Giản Thời Ngọ đến bệnh viện để kiểm tra kĩ, như vậy sẽ an toàn hơn.
Chân Mỹ Lệ nghe lời ông nói
Vì cảm xúc của Giản Thời Ngọ không ổn định, nên dù buổi tiệc bên ngoài chưa kết thúc, bọn họ cũng rời đi trước.
Trước khi đi, Chân Mỹ Lệ muốn tạo không gian riêng cho hai người trò chuyện: "Giờ, vậy con ở đây đợi một chút, mẹ đi lấy đồ, lái xe..."
Giản Thời Ngọ lập tức nói: "Con không muốn ở lại đây, con cũng đi."
Chân Mỹ Lệ liếc hắn một cái.
Thẩm Thành ngồi ở ghế sofa cạnh cửa sổ, chỉ khẽ liếc mắt nhìn Giản Thời Ngọ. Nếu những người trong công ty thấy bộ dạng âm u này của tổng tài, chắc chắn họ sẽ sợ đến mức tim đập mạnh, chân tay bủn rủn.
Nhưng Giản Thời Ngọ thì không. Cậu đã từng bị mắng, bây giờ chỉ dựa vào ánh mắt cũng không dọa được cậu. Tâm trạng của cậu đã vỡ nát như chai rượu đỏ vừa bị đập.
Cánh cửa được mở ra rồi đóng lại.
Căn phòng trở nên trống rỗng, tiếng ồn bên ngoài bị ngăn cách. Thẩm Thành vẫn ngồi im trên ghế, mùi máu nhè nhẹ trong không khí, mặt hắn âm trầm.
Khi cửa phòng lại lần nữa bị gõ, Tạ Phong bước vào. Không khí trong phòng đầy sự căng thẳng. Thẩm Thành dựa vào ghế sofa, áo khoác tây trang vứt sang một bên, chân dài bắt chéo, ngón tay kẹp điếu thuốc cháy dở, trông vừa quyến rũ vừa lạnh lùng.
Tạ Phong run lên khi nhìn vào ánh mắt hắn.
"Tôi nhớ rõ..."
Thẩm Thành búng tàn thuốc: "Tôi đã nói rồi, không được vào phòng tôi."
Tạ Phong vội vàng: "Anh hai, em xin lỗi!"
Thiếu niên đứng ở cửa, sợ hãi đến mức muốn tìm chỗ trốn. Hắn không dám bước vào phòng nửa bước, vì hắn biết, dù Thẩm Thành bình thường không tỏ ra bài xích hắn, nhưng nếu hắn vượt qua giới hạn, chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
"Em... em muốn xin lỗi." Tạ Phong cố gắng nói: "Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh và Giản ca, còn khiến Giản ca bị thương. Em thực sự xin lỗi!"
Thẩm Thành nhìn hắn, ánh mắt không chút biểu cảm.
Tạ Phong biết mình cần phải xin lỗi, khi ở bữa tiệc, ánh mắt Thẩm Thành nhìn hắn rất khó chịu, chắc chắn là đang giận. Nếu bây giờ không xin lỗi, sau này cuộc sống của hắn sẽ khó khăn.
"Là em sai." Tạ Phong tái mặt: "Sau này em sẽ tự mình xin lỗi Giản ca..."
Thẩm Thành ngắt lời: "Đủ rồi."
Tạ Phong ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt Thẩm Thành lạnh lùng: "Đừng để tôi thấy cậu dây dưa với em ấy nữa."
Có một khoảnh khắc, Tạ Phong cảm thấy Thẩm Thành có địch ý với hắn. Thật lạ, địch ý với một người không có khả năng cạnh tranh như hắn.
Giờ khắc này, Tạ Phong mới nhận ra rằng dù là người ưu tú như Thẩm Thành, cũng có thể vì tình yêu mà lo lắng.
Hắn muốn cười, vì nhận ra Thẩm Thành cũng là người bình thường, cũng hút thuốc, cũng tức giận, cũng bất lực. Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, Thẩm Thành vẫn lạnh lùng, vẫn ổn định, vẫn là người cao quý không dễ bị mọi thứ xung quanh quấy nhiễu.
Hắn là người thường đối với Giản Thời Ngọ, nhưng với những người khác, hắn vẫn là một vị thần.
Vì đối với người khác, hắn không có tình yêu.
Tạ Phong kéo môi, cười tự giễu, cúi đầu, khẽ nói: "Đã rõ, em sẽ nhớ lời anh hai nói, em xin phép đi ra ngoài."
"Khoan đã."
Tạ Phong sửng sốt, hy vọng Thẩm Thành có điều gì an ủi mình?
Thẩm Thành dập thuốc, nhướng mày nhìn hắn: "Ở tuổi này, thường ngày... cậu thường thích gì không?"
Toàn thân Tạ Phong run lên!
Hắn không ngờ Thẩm Thành muốn tặng mình thứ gì đó!
Tạ Phong dần bớt sợ, nhẹ giọng trả lời: "Thường ngày thì không có gì đặc biệt, em thích nhiều thứ, cái gì cũng được."
Thẩm Thành nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì, rồi nói: "Cụ thể chút đi."
Tạ Phong do dự một lúc, cuối cùng quyết định nhân cơ hội này nói ra điều mình muốn: "Vậy... em muốn mô hình giới hạn OF hắc kim mới nhất."
Hắn vốn thuộc thể trạng yếu ớt, hay bị bệnh, không thể ra ngoài nhiều, nên rất muốn có món trò chơi này này. Nhưng sản phẩm này của Quý thị thì có hạn, mỗi lần ra mắt đều bị tranh mua ngay lập tức, hàng second-hand thì giá cao, rất khó mua.
Thẩm Thành suy nghĩ một lúc, gật đầu: "Tôi hiểu rồi, cậu ra ngoài đi."
Trò chơi OF?
Ừ, không tồi, không biết Giản Thời Ngọ có thích không, liệu có nguôi giận không.
Tạ Phong không nhận ra Thẩm Thành đang suy nghĩ, hắn trong lòng phấn khích, mỉm cười: "Cảm ơn anh hai, em đi ra ngoài!"
Thẩm Thành nhướng mày, nhìn thiếu niên khẽ nhíu mày, kỳ lạ, sao hắn lại vui mừng đến thế?
___
Hôm sau, Giản Thời Ngọ trở lại làm việc.
Dù cánh tay bị thương, nhưng công việc thường ngày của cậu không bị ảnh hưởng nhiều, chỉ cần chú ý hơn một chút là được. Các đồng nghiệp rất quan tâm đến cậu, công việc cũng không quá nặng nề.
Hôm nay là ngày phân công giáo viên hướng dẫn cho các thực tập sinh, khiến cả bốn thực tập sinh đều rất phấn khởi.
Khi các giáo viên hướng dẫn xuất hiện, ngoại trừ Giản Thời Ngọ, những người khác đều rất vui mừng.
Chị Lục giới thiệu: "Đây là bốn vị giáo viên hướng dẫn của các em trong hai tháng tới. Vì biểu hiện xuất sắc trong tháng qua, các trưởng bộ phận đều muốn tự mình hướng dẫn thực tập sinh."
Khi Giản Thời Ngọ nhìn thấy Cố Đoàn, cậu thầm cầu nguyện: "Mong hắn không chọn mình, mong hắn không chọn mình..."
Nhưng vừa khi cậu nghĩ xong, liền nghe thấy giọng lạnh lùng vang lên: "Giản Thời Ngọ!"
Mọi người xung quanh lập tức quay sang nhìn.
Chị Lục cười: "Vậy là Cố Đoàn đã chọn Thời Ngọ làm thực tập sinh của mình, chúng ta hãy chúc mừng!"
Mọi người đồng loạt vỗ tay.
Cố Đoàn nhìn cậu, ra hiệu: "Không qua đây sao?"
Giản Thời Ngọ thở dài, bước chân nặng nề tiến về phía hắn. Khi đến bên cạnh Cố Đoàn, cậu thấy hắn cúi đầu, khuôn mặt khó chịu: "Cậu có biết có bao nhiêu người muốn làm thực tập sinh của tôi không? Sao lại trông như không vui thế kia?"
Hai tháng tới phải bị hắn sai khiến, cậu thật sự không thể vui nổi.
Giản Thời Ngọ cố gắng nở nụ cười rạng rỡ: "Sao lại không vui chứ."
Cậu giơ tay nắm chặt, làm động tác cổ vũ, giọng nói vui vẻ: "Tôi thực sự rất vui!"
Cố Đoàn ban đầu định làm khó dễ, nhưng khi nhìn vào nụ cười rạng rỡ của Giản Thời Ngọ, hắn lại không thể nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể ngẩng cao đầu, hừ nhẹ một tiếng: "Vậy là được."
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp rất vui vẻ:
"Ha ha ha, cậu ấy đang rất vui đấy chứ."
"Thương cậu ấy quá."
"Nhưng phải công nhận Cố Đoàn thật sự rất cuốn hút."
"Anh chàng kiêu ngạo này thật đáng yêu!"
"Cặp đôi này hợp quá đi!"
Cả bốn thực tập sinh đều đã được phân giáo viên hướng dẫn, trong hai tháng tới, họ sẽ bị kiểm tra không chỉ về nghiệp vụ mà còn về phẩm chất, tu dưỡng và tính cách, để xem ai phù hợp trở thành người phát ngôn của Quý thị.
Giản Thời Ngọ được phân vào tổ thực tập dự án. Cậu nghĩ rằng mình sẽ được giao những dự án lớn, có thể lập công và trở thành niềm tự hào của Quý thị. Nhưng vừa ngồi xuống chưa kịp nóng chỗ, cậu đã bị gọi lên văn phòng.
Cố Đoàn ngồi ngay ngắn trên ghế, chân bắt chéo, như một đại gia: "Chiều nay cậu qua thành Tây, có buổi tuyên truyền sẽ diễn ra. Đi kiểm tra số lượng thiết bị và xem chúng có hoạt động bình thường không. Ngày mai cũng đi, cậu phụ trách giám sát."
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên: "Hả?"
Chuyện này không giống như cậu tưởng tượng chút nào!
Cố Đoàn trừng mắt nhìn cậu: "Sao, không vui à?"
"Không có." Giản Thời Ngọ ngoan ngoãn đáp, lẩm bẩm: "Chỉ là hơi bất ngờ."
Cố Đoàn cười nhạt: "Bất ngờ gì chứ. Cả tổ dự án này, ngoài cậu ra chẳng ai có ích, cậu xem ai thay thế được không?"
Giản Thời Ngọ nghẹn họng, suýt chút nữa ngất đi. Nhưng cậu không thể phản bác, chỉ còn cách mỉm cười: "Vinh hạnh của tôi."
Cố Đoàn vung tay: "Biết rồi thì đi đi."
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cười ầm lên:
"Quá tuyệt, giết người không dao."
"Đúng là thẳng nam hết thuốc chữa."
"Tôi cảm thấy chắc chắn Cố Đoàn sẽ hối hận."
Khi Giản Thời Ngọ và thợ quay phim rời đi, lúc này thư ký của Cố Đoàn mới tiến vào, mang theo cà phê và nói: "Ngài rõ ràng lo lắng cánh tay của cậu ấy bị thương không thể chịu nổi cường độ công việc cao, nhưng lại sợ người khác nói cậu ấy được đặc biệt ưu ái, nên mới gửi cậu ấy đến thành Tây. Vậy mà vẫn tỏ ra cứng miệng, tỏ ra khó chịu."
Công việc ở thành Tây thực ra không quá mệt mỏi.
Làm thống kê tại các trung tâm lớn, có điều hòa, không bị nắng nóng, hiện trường cũng có nhân viên hỗ trợ thống kê. Cậu ấy chỉ cần giám sát, có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào, thời gian cũng tự do, rất thích hợp để tĩnh dưỡng.
Người đàn ông này rõ ràng lo lắng cho người ta, nhưng lại cố tỏ ra ác liệt.
Cố Đoàn uống một ngụm cà phê, giọng không mấy vui vẻ: "Ai lo lắng cho cậu ta? Tên nhóc đó có gì tốt mà tôi phải quan tâm?!"
Thư ký chỉ mỉm cười, không nói thêm gì. Dù sao cũng còn trẻ, có nhiều thời gian để hối hận.
___
Giờ nghỉ trưa,
Khi Giản Thời Ngọ chuẩn bị đi ăn trưa thì bị thư ký Vương gọi lại. Vị thư ký này thường có địa vị rất cao trong công ty, ngay cả lãnh đạo các bộ phận khác cũng phải nể mặt, nhưng trước Giản Thời Ngọ lại rất kính cẩn.
Thư ký Vương cười nói: "Giản tiên sinh, chuẩn bị đi ăn trưa à?"
Giản Thời Ngọ đáp: "Vâng, thư ký Vương vẫn chưa ăn sao?"
"Không, chưa ăn."
Thư ký Vương nghĩ thầm, sáng nay tâm trạng của Thẩm tổng rất tệ, cả mấy dự án trình lên đều bị mắng te tua, ai mà ăn nổi cơm chứ!
Giản Thời Ngọ mỉm cười: "Vậy tôi đi ăn trước nhé."
Thư ký Vương vội nói: "Khoan đã!"
Trước ánh mắt hơi ngạc nhiên của Giản Thời Ngọ, thư ký Vương lấy ra một hộp quà từ phía sau và đưa cho cậu: "Đây là công ty biết cậu bị thương, nên tặng cậu một món quà an ủi, nhận lấy đi."
Giản Thời Ngọ hơi sững sờ. Hộp quà màu đen lớn, có chốt mở như mạ vàng, thật sự là quà an ủi của công ty sao?
Cậu không thể không nhận, hơi lo lắng: "Thực ra tôi bị thương không nặng lắm, quà này có vẻ đắt tiền, tôi không thể nhận được, cô nên..."
Thư ký Vương sợ cậu từ chối: "Không đắt đâu, chỉ là quà an ủi bình thường thôi mà!"
Trước mặt thợ quay phim, mọi thứ đều phải diễn cho đủ, thư ký Vương nhấn mạnh hai chữ "bình thường," trong khi người khác tặng quà thường mong đối phương biết món quà quý giá thế nào, thì thư ký Vương lại cố miêu tả nó là bình thường.
Thư ký Vương nhẹ nhàng đẩy gọng kính, ho nhẹ và nói: "Cậu cứ nhận đi, xem như phần thưởng cho tinh thần làm việc của cậu dù đang bị thương."
Giản Thời Ngọ hơi khó xử, nhưng không muốn làm mất lòng trước mặt mọi người, nên chỉ có thể nói: "Được, cảm ơn công ty."
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp:
"Wow, phúc lợi của Quý thị này tuyệt thật!"
"Ghen tị quá, thật sự ghen tị."
"Hộp quà đen này trông quen quá."
"Đúng đúng, cảm giác như đã thấy ở đâu rồi..."
Giờ nghỉ trưa, cậu xin phép đi bệnh viện để thay băng và mang theo hộp quà gọn gàng kia. Hộp quà này có chút nặng, trông rất sang trọng, dù thư ký Vương cứ nói nó là bình thường, nhưng Giản Thời Ngọ biết rõ đây là ai gửi.
Hôm qua khi về nhà, Thẩm Thành gọi cho cậu rất nhiều và nhắn tin qua WeChat, nhưng lúc đó cậu hơi tức giận nên không trả lời.
Hôm nay sau khi tỉnh dậy, tâm trạng đã ổn định hơn, cậu nghĩ có lẽ mình đã phản ứng quá mức. Thẩm Thành có thể chỉ lo lắng cho mình, không hẳn liên quan đến chuyện với Tạ Phong.
Hầu Tử đến đón cậu: "Đi bệnh viện gần nhất nhé?"
Giản Thời Ngọ đáp: "Ừ!"
Kiều An lái xe, hắn nói: "Tiểu Nguyệt à, nghe nói hôm qua cậu bị thương, thế nào, có nghiêm trọng không? Cậu đi nhanh quá, bọn mình chưa kịp thăm cậu."
"Không sao đâu, vết thương không nghiêm trọng." Giản Thời Ngọ thật may mắn vì có bạn bè như họ, cậu mỉm cười: "Chỉ cần thay băng vài lần nữa là ổn."
Hầu Tử nói: "Vậy tốt rồi, thay băng xong chúng ta đi ăn nhé!"
Giản Thời Ngọ thấy tinh thần của Hầu Tử gần đây rất tốt, nhưng... tại sao Hầu Tử lại đi cùng Kiều An? Hai người này thân thiết từ khi nào? Và chiếc xe này, không phải là chiếc xe bảo mẫu cũ kỹ của công ty, mà là chiếc Bentley của Kiều An.
Giản Thời Ngọ chọc nhẹ vào Hầu Tử, hạ giọng: "Có chuyện gì vậy?"
Lúc đầu, Hầu Tử có chút nghi hoặc, dưới ánh mắt tò mò của Giản Thời Ngọ, ánh mắt cậu bắt đầu lảng tránh: "Chuyện gì là chuyện gì sao?"
"Còn giả bộ!"
Giản Thời Ngọ trừng mắt nhìn hắn: "Về nhà sẽ tính sổ với cậu."
Hầu Tử ho nhẹ một tiếng, chỉ vào hộp quà trong tay Giản Thời Ngọ: "Cậu cầm gì vậy?"
Lần này đến lượt Giản Thời Ngọ có chút chột dạ, lúng túng trả lời: "À, công ty phát quà an ủi thôi, còn có thể là gì khác?"
Hầu Tử nói: "Thật không? Quà an ủi mà sang trọng thế này à? Mở ra xem nào."
Giản Thời Ngọ cũng có chút tò mò.
Cậu mở hộp quà màu đen ra, hộp này thật sự rất đpẹ, nắp hộp màu vàng kim còn có chữ nổi trông rất uy nghiêm. Phương pháp mở hộp cũng rất đặc biệt, sau khi nhập mã số xác nhận, toàn bộ hộp sáng lên màu xanh lam và nắp hộp từ từ tự động mở ra, bên trong là một mô hình nhỏ rất đẹp.
"Wow!" Hầu Tử kinh ngạc: "Đây là phiên bản giới hạn hắc kim OF!"
Giản Thời Ngọ ngơ ngác: "Cái gì?"
Kiều An từ gương chiếu hậu cũng nhìn thấy, hắn cười khẽ: "Thẩm Thành đúng là thương cậu thật đấy, trước đây tôi có xin hắn cái này mà còn không được."
Giản Thời Ngọ không hiểu lắm về thứ này.
Hầu Tử giải thích rõ hơn: "Cậu biết hiện giờ trên chợ đồ cũ, muốn mua một mô hình OF trung cấp là bao nhiêu tiền không?"
"Bao nhiêu?"
"2,7 triệu."
Kiều An ngồi phía trước bổ sung: "Đó là giá trung cấp, còn có phiên bản cao cấp và đỉnh cấp, giá cả đều khác nhau. Đương nhiên, món đồ trong tay cậu dù có tiền cũng khó mua được, đây là phiên bản giới hạn OF do Thẩm Thành thiết kế, bên trong được cài hệ thống và tính năng hoàn toàn vượt trội so với các phiên bản khác."
Giản Thời Ngọ đại khái hiểu được rằng món đồ này rất quý. Bình thường cậu cũng thỉnh thoảng chơi game để giải trí, dù không đam mê, nhưng nhận được món quà ý nghĩa như thế này từ người trong lòng thì ai mà không vui, nhất là khi món quà này đến từ Thẩm Thành.
Hôm qua cậu còn nghĩ sẽ không thèm quan tâm đến Thẩm Thành nữa, nhưng giờ lại muốn gặp hắn ngay lập tức.
Hầu Tử nói: "Có tấm thiệp kèm theo kìa."
Giản Thời Ngọ nhận lấy tấm thiệp, là một tấm thiệp màu đen, trên đó là những dòng chữ quen thuộc của Thẩm Thành:
"Một món đồ chơi nhỏ để giải trí, có thể chơi khi rảnh rỗi. Em chơi vui nhé."
Nét chữ vẫn sắc bén như thường lệ, nhưng lại ẩn chứa sự ấm áp, như thể có thể cảm nhận được nỗi bất đắc dĩ và sự yêu thương mà người viết dành cho mình.
Từ lâu, Giản Thời Ngọ đã biết Thẩm Thành viết chữ rất đẹp, cực kỳ thích hợp để ký tên trên các văn bản thương mại. Nhưng giờ đây, những nét chữ ấy lại được dùng để viết lời xin lỗi trên một tấm thiệp nhỏ.
Điều này khiến Giản Thời Ngọ không khỏi bối rối, nhưng khóe miệng cậu dần nở nụ cười, ánh mắt cũng dịu dàng hơn.
Cậu nhìn chằm chằm vào tấm thiệp một hồi, sau đó lấy điện thoại ra, tìm đến WeChat của Thẩm Thành, người vẫn được cậu ghim trên đầu, còn lưu lại tin nhắn chưa hồi âm từ hôm qua.
Giản Thời Ngọ suy nghĩ một lát, rồi trả lời: "Cảm ơn món quà của anh."
Gửi xong, cậu đặt điện thoại xuống, khó nén được niềm vui, ánh mắt cũng lấp lánh ý cười, cậu rất hào hứng trò chuyện với bạn bè.
Hầu Tử nói: "Hôm qua sao cậu chạy lại thế, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Lúc đó có một cái giá đỡ, sau đó Tạ Phong đụng phải, mà Thẩm Thành cũng ở ngay đó, trông rất nguy hiểm nên tớ chạy đến." Giản Thời Ngọ giải thích: "Ai ngờ lại bị thương."
Hầu Tử cảm thán: "Sức mạnh của tình yêu đấy, Thẩm Thành chắc hẳn rất cảm động, nguy hiểm quá mà."
Giản Thời Ngọ trợn mắt, cậu không muốn kể rằng sau đó bị Thẩm Thành trách mắng như thế nào.
Kiều An ngồi phía trước nói: "Tôi gặp Tạ Phong vài lần rồi, trông có vẻ thật thà, nhưng thực ra không phải dạng vừa đâu."
Hầu Tử liền tò mò: "Nghe nói hàng năm hắn đều bị bệnh, rất ít khi ra ngoài."
Kiều An đáp: "Ừ, đúng vậy. Hắn thường ở trong phòng, cũng không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích chơi game. Hắn rất thích cái mô hình OF hắc kim này, trước đây còn muốn nhờ Thẩm Thành xem có thể mua về vài cái từ nước ngoài hay không, tên này đúng là biết thưởng thức đồ xịn..."
Câu chuyện bắt đầu lắng xuống, trong xe trở nên yên tĩnh.
Món quà này thực ra là thứ Tạ Phong thích, hơn nữa có khả năng Thẩm Thành đã đặc biệt đặt mua cho Tạ Phong, tiện thể đưa cho Giản Thời Ngọ chơi.
Nếu không có mối quan hệ trước đó, món quà này thực sự rất cảm động, nhưng với tình cảnh hiện tại, món quà lại trở nên kỳ lạ và khó hiểu.
Quả nhiên,
Hầu Tử lén lút liếc nhìn Giản Thời Ngọ, thấy sắc mặt cậu vốn đang nhẹ nhàng, mang theo nụ cười, dần dần trầm xuống.
Kiều An nhận ra mình đã nói sai, liền im lặng.
Hầu Tử cảm thấy áp lực, ho nhẹ một tiếng: "Thời ca, cậu đừng suy nghĩ lung tung, đừng tức giận mà..."
"Tức giận?" Giản Thời Ngọ dừng lại một chút, rồi cười lạnh: "Tại sao tớ phải tức giận? Tớ không tức giận, không hề tức giận chút nào."
...
Đừng nói nữa, cậu đã sắp xé nát cả hộp quà rồi.
___
Buổi chiều,
Tại tầng cao nhất của tòa nhà Quý thị.
Thư ký Vương buổi trưa vẫn còn rất vui vẻ, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ tổng tài giao. Chiều nay chắc sẽ là một ngày khá suôn sẻ!
Nhưng...
Khi bước vào văn phòng và thấy hộp quà đã được trả lại nguyên vẹn, nụ cười trên mặt thư ký Vương đông cứng.
Vừa mới từ cuộc gặp đối tác trở về, Thẩm Thành đứng bên cạnh, nhìn hộp quà, trầm giọng hỏi: "Không phải đã bảo đem đi rồi sao?"
"Đúng là đã đưa đi rồi mà!"
Thư ký Vương có chút ấm ức, sau khi cẩn thận quan sát, cô phát hiện hộp quà đã bị mở ra, ngạc nhiên nói: "Thưa ngài, ở đây có tờ giấy."
Không ngờ Giản tiên sinh còn để lại lời nhắn, đúng là cứu mạng trong lúc nguy cấp!
Thẩm Thành biết có tờ giấy, sắc mặt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng hơn. Hắn kẹp tờ giấy bằng đôi tay thon dài, mở ra và thấy những dòng chữ từ Giản Thời Ngọ:
"Cảm ơn Thẩm tổng, nhưng món quà quý giá thế này tôi không dám nhận. Nghe nói Tạ tiên sinh thích, vậy Thẩm tổng nên giữ lại tặng cho em trai đi!"
Thư ký Vương nhìn thấy, sắc mặt Thẩm Thành dần dần tối lại, cuối cùng trở nên cực kỳ đáng sợ.
"Sếp..."
Thư ký Vương run rẩy, cố gắng an ủi: "Giản tiên sinh chắc có lý do riêng của mình, tôi nghĩ cậu ấy không cố ý từ chối, chắc là có nguyên nhân nào đó thôi."
Nguyên nhân?
Từ hôm qua đến giờ, cơn giận dữ trong lòng Thẩm Thành càng lúc càng dâng trào.
Hắn và Giản Thời Ngọ hầu như chưa bao giờ cãi nhau, nhưng hôm qua, Giản Thời Ngọ vì Tạ Phong mà bất chấp nguy hiểm, bây giờ lại từ chối nhận quà chỉ vì Tạ Phong thích món đồ đó, còn nhấn mạnh rằng muốn giữ lại để tặng Tạ Phong?
Thật là quá đáng!
Từ rất lâu Giản Thời Ngọ đã không còn khóc vì bị thương. Trong trí nhớ của cô, lần cuối cậu khóc là khi còn nhỏ, lúc bị ngã trên đường băng.
Khi đó, cậu bé đau quá nên khóc mơ màng, hồ đồ. Trong trí nhớ, cậu chỉ khóc khi đau đớn đến mức không chịu nổi.
Bây giờ, sau nhiều năm, cô lại thấy nước mắt của cậu. Vết thương này rốt cuộc đau đến mức nào mới khiến cậu khóc tủi thân như vậy?
Chân Mỹ Lệ đau lòng ôm cậu vào lòng: "Sao vậy, đừng khóc, đừng khóc, một lát nữa sẽ hết đau thôi."
Giản Thời Ngọ hít hít mũi, mắt đẫm lệ nhìn Thẩm Thành, rồi quay mặt đi chỗ khác, tiếp tục rớt nước mắt trước mặt Chân Mỹ Lệ, như một đứa trẻ bị ủy khuất khi về nhà chồng.
Chân Mỹ Lệ nhìn Thẩm Thành, đành phải hỏi hắn: "Thẩm Thành, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Thẩm Thành từ trước đến nay luôn là người bình tĩnh, ngay cả khi đối mặt với những tình huống khó khăn nhất, lần này lại rơi vào trầm mặc.
Việc này thật khó nói.
Hắn không thể nói với mẹ vợ tương lai rằng vì mình ghen mà khiến người ta khóc đến mức này.
Dù nghĩ thế nào, lời này cũng không thể nói ra.
Giản Thời Ngọ kéo kéo tay áo Chân Mỹ Lệ, giọng nghẹn ngào: "Mẹ, chúng ta về nhà thôi."
"Được rồi." Chân Mỹ Lệ không chút do dự đồng ý, nhìn xuống sàn nhà còn dính vết máu, đau lòng mà nói: "Chờ bác sĩ đến, băng bó lại rồi mình về, nghe lời mẹ."
Giản Thời Ngọ cũng biết phải làm gì, liền gật đầu.
Chân Mỹ Lệ nói tiếp: "Thẩm Thành, con đỡ Giản Thời Ngọ đi, để dì đi lấy khăn giấy."
Thật lạ lùng, người đàn ông thông minh như Thẩm Thành lại ngơ ngẩn vì Giản Thời Ngọ khóc, đến mức quên cả việc đi lấy khăn giấy.
Thẩm Thành gật đầu, giọng khàn khàn: "Được."
Hắn định đỡ Giản Thời Ngọ, nhưng cậu lại đang tức giận, thấy Thẩm Thành định kéo tay mình thì nhẹ nhàng hất ra. Dù sao, hắn không ghét bỏ cậu, nên giờ cậu cũng không thèm hắn đỡ.
Thẩm Thành bị hất ra, mặt trở nên nghiêm trọng, không thể chịu được sự cự tuyệt từ Giản Thời Ngọ.
Hắn không thể chịu đựng được việc này, cảm giác như lửa giận bùng lên trong lòng, muốn kéo cậu lại, muốn cậu mãi ở trong vòng tay mình, không bao giờ cự tuyệt hắn, không bao giờ vì ai khác mà giận dỗi, chỉ có thể gọi tên hắn...
Ánh mắt Thẩm Thành trở nên đen kịt, xung quanh hắn toát ra bầu không khí đáng sợ. Thường thì Giản Thời Ngọ sẽ sợ, nhưng hôm nay cậu vội lau nước mắt, hoàn toàn không để ý đến sự nghiêm trọng của tình hình, trực tiếp bỏ qua.
Bác sĩ mang hòm thuốc tới: "Giản tiên sinh, để tôi kiểm tra cho cậu."
Vì cần thi triển tay nghề, bác sĩ ngại ngùng nói với Thẩm Thành: "Thiếu gia, phiền ngài chờ bên cạnh một chút."
Thẩm Thành không chạm vào Giản Thời Ngọ, mà còn bị đẩy ra. Hắn nhìn thoáng qua cậu, cảm thấy đen tối đang mon men trong lòng, nhưng vẫn gật đầu.
Chân Mỹ Lệ quay lại, dịu dàng lau mặt cho Giản Thời Ngọ.
Bác sĩ nhanh chóng xử lý vết thương, băng bó cẩn thận, còn kê thuốc chống viêm. Ông dặn dò Chân Mỹ Lệ sau khi về nhà nên đưa Giản Thời Ngọ đến bệnh viện để kiểm tra kĩ, như vậy sẽ an toàn hơn.
Chân Mỹ Lệ nghe lời ông nói
Vì cảm xúc của Giản Thời Ngọ không ổn định, nên dù buổi tiệc bên ngoài chưa kết thúc, bọn họ cũng rời đi trước.
Trước khi đi, Chân Mỹ Lệ muốn tạo không gian riêng cho hai người trò chuyện: "Giờ, vậy con ở đây đợi một chút, mẹ đi lấy đồ, lái xe..."
Giản Thời Ngọ lập tức nói: "Con không muốn ở lại đây, con cũng đi."
Chân Mỹ Lệ liếc hắn một cái.
Thẩm Thành ngồi ở ghế sofa cạnh cửa sổ, chỉ khẽ liếc mắt nhìn Giản Thời Ngọ. Nếu những người trong công ty thấy bộ dạng âm u này của tổng tài, chắc chắn họ sẽ sợ đến mức tim đập mạnh, chân tay bủn rủn.
Nhưng Giản Thời Ngọ thì không. Cậu đã từng bị mắng, bây giờ chỉ dựa vào ánh mắt cũng không dọa được cậu. Tâm trạng của cậu đã vỡ nát như chai rượu đỏ vừa bị đập.
Cánh cửa được mở ra rồi đóng lại.
Căn phòng trở nên trống rỗng, tiếng ồn bên ngoài bị ngăn cách. Thẩm Thành vẫn ngồi im trên ghế, mùi máu nhè nhẹ trong không khí, mặt hắn âm trầm.
Khi cửa phòng lại lần nữa bị gõ, Tạ Phong bước vào. Không khí trong phòng đầy sự căng thẳng. Thẩm Thành dựa vào ghế sofa, áo khoác tây trang vứt sang một bên, chân dài bắt chéo, ngón tay kẹp điếu thuốc cháy dở, trông vừa quyến rũ vừa lạnh lùng.
Tạ Phong run lên khi nhìn vào ánh mắt hắn.
"Tôi nhớ rõ..."
Thẩm Thành búng tàn thuốc: "Tôi đã nói rồi, không được vào phòng tôi."
Tạ Phong vội vàng: "Anh hai, em xin lỗi!"
Thiếu niên đứng ở cửa, sợ hãi đến mức muốn tìm chỗ trốn. Hắn không dám bước vào phòng nửa bước, vì hắn biết, dù Thẩm Thành bình thường không tỏ ra bài xích hắn, nhưng nếu hắn vượt qua giới hạn, chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
"Em... em muốn xin lỗi." Tạ Phong cố gắng nói: "Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh và Giản ca, còn khiến Giản ca bị thương. Em thực sự xin lỗi!"
Thẩm Thành nhìn hắn, ánh mắt không chút biểu cảm.
Tạ Phong biết mình cần phải xin lỗi, khi ở bữa tiệc, ánh mắt Thẩm Thành nhìn hắn rất khó chịu, chắc chắn là đang giận. Nếu bây giờ không xin lỗi, sau này cuộc sống của hắn sẽ khó khăn.
"Là em sai." Tạ Phong tái mặt: "Sau này em sẽ tự mình xin lỗi Giản ca..."
Thẩm Thành ngắt lời: "Đủ rồi."
Tạ Phong ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt Thẩm Thành lạnh lùng: "Đừng để tôi thấy cậu dây dưa với em ấy nữa."
Có một khoảnh khắc, Tạ Phong cảm thấy Thẩm Thành có địch ý với hắn. Thật lạ, địch ý với một người không có khả năng cạnh tranh như hắn.
Giờ khắc này, Tạ Phong mới nhận ra rằng dù là người ưu tú như Thẩm Thành, cũng có thể vì tình yêu mà lo lắng.
Hắn muốn cười, vì nhận ra Thẩm Thành cũng là người bình thường, cũng hút thuốc, cũng tức giận, cũng bất lực. Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, Thẩm Thành vẫn lạnh lùng, vẫn ổn định, vẫn là người cao quý không dễ bị mọi thứ xung quanh quấy nhiễu.
Hắn là người thường đối với Giản Thời Ngọ, nhưng với những người khác, hắn vẫn là một vị thần.
Vì đối với người khác, hắn không có tình yêu.
Tạ Phong kéo môi, cười tự giễu, cúi đầu, khẽ nói: "Đã rõ, em sẽ nhớ lời anh hai nói, em xin phép đi ra ngoài."
"Khoan đã."
Tạ Phong sửng sốt, hy vọng Thẩm Thành có điều gì an ủi mình?
Thẩm Thành dập thuốc, nhướng mày nhìn hắn: "Ở tuổi này, thường ngày... cậu thường thích gì không?"
Toàn thân Tạ Phong run lên!
Hắn không ngờ Thẩm Thành muốn tặng mình thứ gì đó!
Tạ Phong dần bớt sợ, nhẹ giọng trả lời: "Thường ngày thì không có gì đặc biệt, em thích nhiều thứ, cái gì cũng được."
Thẩm Thành nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì, rồi nói: "Cụ thể chút đi."
Tạ Phong do dự một lúc, cuối cùng quyết định nhân cơ hội này nói ra điều mình muốn: "Vậy... em muốn mô hình giới hạn OF hắc kim mới nhất."
Hắn vốn thuộc thể trạng yếu ớt, hay bị bệnh, không thể ra ngoài nhiều, nên rất muốn có món trò chơi này này. Nhưng sản phẩm này của Quý thị thì có hạn, mỗi lần ra mắt đều bị tranh mua ngay lập tức, hàng second-hand thì giá cao, rất khó mua.
Thẩm Thành suy nghĩ một lúc, gật đầu: "Tôi hiểu rồi, cậu ra ngoài đi."
Trò chơi OF?
Ừ, không tồi, không biết Giản Thời Ngọ có thích không, liệu có nguôi giận không.
Tạ Phong không nhận ra Thẩm Thành đang suy nghĩ, hắn trong lòng phấn khích, mỉm cười: "Cảm ơn anh hai, em đi ra ngoài!"
Thẩm Thành nhướng mày, nhìn thiếu niên khẽ nhíu mày, kỳ lạ, sao hắn lại vui mừng đến thế?
___
Hôm sau, Giản Thời Ngọ trở lại làm việc.
Dù cánh tay bị thương, nhưng công việc thường ngày của cậu không bị ảnh hưởng nhiều, chỉ cần chú ý hơn một chút là được. Các đồng nghiệp rất quan tâm đến cậu, công việc cũng không quá nặng nề.
Hôm nay là ngày phân công giáo viên hướng dẫn cho các thực tập sinh, khiến cả bốn thực tập sinh đều rất phấn khởi.
Khi các giáo viên hướng dẫn xuất hiện, ngoại trừ Giản Thời Ngọ, những người khác đều rất vui mừng.
Chị Lục giới thiệu: "Đây là bốn vị giáo viên hướng dẫn của các em trong hai tháng tới. Vì biểu hiện xuất sắc trong tháng qua, các trưởng bộ phận đều muốn tự mình hướng dẫn thực tập sinh."
Khi Giản Thời Ngọ nhìn thấy Cố Đoàn, cậu thầm cầu nguyện: "Mong hắn không chọn mình, mong hắn không chọn mình..."
Nhưng vừa khi cậu nghĩ xong, liền nghe thấy giọng lạnh lùng vang lên: "Giản Thời Ngọ!"
Mọi người xung quanh lập tức quay sang nhìn.
Chị Lục cười: "Vậy là Cố Đoàn đã chọn Thời Ngọ làm thực tập sinh của mình, chúng ta hãy chúc mừng!"
Mọi người đồng loạt vỗ tay.
Cố Đoàn nhìn cậu, ra hiệu: "Không qua đây sao?"
Giản Thời Ngọ thở dài, bước chân nặng nề tiến về phía hắn. Khi đến bên cạnh Cố Đoàn, cậu thấy hắn cúi đầu, khuôn mặt khó chịu: "Cậu có biết có bao nhiêu người muốn làm thực tập sinh của tôi không? Sao lại trông như không vui thế kia?"
Hai tháng tới phải bị hắn sai khiến, cậu thật sự không thể vui nổi.
Giản Thời Ngọ cố gắng nở nụ cười rạng rỡ: "Sao lại không vui chứ."
Cậu giơ tay nắm chặt, làm động tác cổ vũ, giọng nói vui vẻ: "Tôi thực sự rất vui!"
Cố Đoàn ban đầu định làm khó dễ, nhưng khi nhìn vào nụ cười rạng rỡ của Giản Thời Ngọ, hắn lại không thể nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể ngẩng cao đầu, hừ nhẹ một tiếng: "Vậy là được."
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp rất vui vẻ:
"Ha ha ha, cậu ấy đang rất vui đấy chứ."
"Thương cậu ấy quá."
"Nhưng phải công nhận Cố Đoàn thật sự rất cuốn hút."
"Anh chàng kiêu ngạo này thật đáng yêu!"
"Cặp đôi này hợp quá đi!"
Cả bốn thực tập sinh đều đã được phân giáo viên hướng dẫn, trong hai tháng tới, họ sẽ bị kiểm tra không chỉ về nghiệp vụ mà còn về phẩm chất, tu dưỡng và tính cách, để xem ai phù hợp trở thành người phát ngôn của Quý thị.
Giản Thời Ngọ được phân vào tổ thực tập dự án. Cậu nghĩ rằng mình sẽ được giao những dự án lớn, có thể lập công và trở thành niềm tự hào của Quý thị. Nhưng vừa ngồi xuống chưa kịp nóng chỗ, cậu đã bị gọi lên văn phòng.
Cố Đoàn ngồi ngay ngắn trên ghế, chân bắt chéo, như một đại gia: "Chiều nay cậu qua thành Tây, có buổi tuyên truyền sẽ diễn ra. Đi kiểm tra số lượng thiết bị và xem chúng có hoạt động bình thường không. Ngày mai cũng đi, cậu phụ trách giám sát."
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên: "Hả?"
Chuyện này không giống như cậu tưởng tượng chút nào!
Cố Đoàn trừng mắt nhìn cậu: "Sao, không vui à?"
"Không có." Giản Thời Ngọ ngoan ngoãn đáp, lẩm bẩm: "Chỉ là hơi bất ngờ."
Cố Đoàn cười nhạt: "Bất ngờ gì chứ. Cả tổ dự án này, ngoài cậu ra chẳng ai có ích, cậu xem ai thay thế được không?"
Giản Thời Ngọ nghẹn họng, suýt chút nữa ngất đi. Nhưng cậu không thể phản bác, chỉ còn cách mỉm cười: "Vinh hạnh của tôi."
Cố Đoàn vung tay: "Biết rồi thì đi đi."
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cười ầm lên:
"Quá tuyệt, giết người không dao."
"Đúng là thẳng nam hết thuốc chữa."
"Tôi cảm thấy chắc chắn Cố Đoàn sẽ hối hận."
Khi Giản Thời Ngọ và thợ quay phim rời đi, lúc này thư ký của Cố Đoàn mới tiến vào, mang theo cà phê và nói: "Ngài rõ ràng lo lắng cánh tay của cậu ấy bị thương không thể chịu nổi cường độ công việc cao, nhưng lại sợ người khác nói cậu ấy được đặc biệt ưu ái, nên mới gửi cậu ấy đến thành Tây. Vậy mà vẫn tỏ ra cứng miệng, tỏ ra khó chịu."
Công việc ở thành Tây thực ra không quá mệt mỏi.
Làm thống kê tại các trung tâm lớn, có điều hòa, không bị nắng nóng, hiện trường cũng có nhân viên hỗ trợ thống kê. Cậu ấy chỉ cần giám sát, có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào, thời gian cũng tự do, rất thích hợp để tĩnh dưỡng.
Người đàn ông này rõ ràng lo lắng cho người ta, nhưng lại cố tỏ ra ác liệt.
Cố Đoàn uống một ngụm cà phê, giọng không mấy vui vẻ: "Ai lo lắng cho cậu ta? Tên nhóc đó có gì tốt mà tôi phải quan tâm?!"
Thư ký chỉ mỉm cười, không nói thêm gì. Dù sao cũng còn trẻ, có nhiều thời gian để hối hận.
___
Giờ nghỉ trưa,
Khi Giản Thời Ngọ chuẩn bị đi ăn trưa thì bị thư ký Vương gọi lại. Vị thư ký này thường có địa vị rất cao trong công ty, ngay cả lãnh đạo các bộ phận khác cũng phải nể mặt, nhưng trước Giản Thời Ngọ lại rất kính cẩn.
Thư ký Vương cười nói: "Giản tiên sinh, chuẩn bị đi ăn trưa à?"
Giản Thời Ngọ đáp: "Vâng, thư ký Vương vẫn chưa ăn sao?"
"Không, chưa ăn."
Thư ký Vương nghĩ thầm, sáng nay tâm trạng của Thẩm tổng rất tệ, cả mấy dự án trình lên đều bị mắng te tua, ai mà ăn nổi cơm chứ!
Giản Thời Ngọ mỉm cười: "Vậy tôi đi ăn trước nhé."
Thư ký Vương vội nói: "Khoan đã!"
Trước ánh mắt hơi ngạc nhiên của Giản Thời Ngọ, thư ký Vương lấy ra một hộp quà từ phía sau và đưa cho cậu: "Đây là công ty biết cậu bị thương, nên tặng cậu một món quà an ủi, nhận lấy đi."
Giản Thời Ngọ hơi sững sờ. Hộp quà màu đen lớn, có chốt mở như mạ vàng, thật sự là quà an ủi của công ty sao?
Cậu không thể không nhận, hơi lo lắng: "Thực ra tôi bị thương không nặng lắm, quà này có vẻ đắt tiền, tôi không thể nhận được, cô nên..."
Thư ký Vương sợ cậu từ chối: "Không đắt đâu, chỉ là quà an ủi bình thường thôi mà!"
Trước mặt thợ quay phim, mọi thứ đều phải diễn cho đủ, thư ký Vương nhấn mạnh hai chữ "bình thường," trong khi người khác tặng quà thường mong đối phương biết món quà quý giá thế nào, thì thư ký Vương lại cố miêu tả nó là bình thường.
Thư ký Vương nhẹ nhàng đẩy gọng kính, ho nhẹ và nói: "Cậu cứ nhận đi, xem như phần thưởng cho tinh thần làm việc của cậu dù đang bị thương."
Giản Thời Ngọ hơi khó xử, nhưng không muốn làm mất lòng trước mặt mọi người, nên chỉ có thể nói: "Được, cảm ơn công ty."
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp:
"Wow, phúc lợi của Quý thị này tuyệt thật!"
"Ghen tị quá, thật sự ghen tị."
"Hộp quà đen này trông quen quá."
"Đúng đúng, cảm giác như đã thấy ở đâu rồi..."
Giờ nghỉ trưa, cậu xin phép đi bệnh viện để thay băng và mang theo hộp quà gọn gàng kia. Hộp quà này có chút nặng, trông rất sang trọng, dù thư ký Vương cứ nói nó là bình thường, nhưng Giản Thời Ngọ biết rõ đây là ai gửi.
Hôm qua khi về nhà, Thẩm Thành gọi cho cậu rất nhiều và nhắn tin qua WeChat, nhưng lúc đó cậu hơi tức giận nên không trả lời.
Hôm nay sau khi tỉnh dậy, tâm trạng đã ổn định hơn, cậu nghĩ có lẽ mình đã phản ứng quá mức. Thẩm Thành có thể chỉ lo lắng cho mình, không hẳn liên quan đến chuyện với Tạ Phong.
Hầu Tử đến đón cậu: "Đi bệnh viện gần nhất nhé?"
Giản Thời Ngọ đáp: "Ừ!"
Kiều An lái xe, hắn nói: "Tiểu Nguyệt à, nghe nói hôm qua cậu bị thương, thế nào, có nghiêm trọng không? Cậu đi nhanh quá, bọn mình chưa kịp thăm cậu."
"Không sao đâu, vết thương không nghiêm trọng." Giản Thời Ngọ thật may mắn vì có bạn bè như họ, cậu mỉm cười: "Chỉ cần thay băng vài lần nữa là ổn."
Hầu Tử nói: "Vậy tốt rồi, thay băng xong chúng ta đi ăn nhé!"
Giản Thời Ngọ thấy tinh thần của Hầu Tử gần đây rất tốt, nhưng... tại sao Hầu Tử lại đi cùng Kiều An? Hai người này thân thiết từ khi nào? Và chiếc xe này, không phải là chiếc xe bảo mẫu cũ kỹ của công ty, mà là chiếc Bentley của Kiều An.
Giản Thời Ngọ chọc nhẹ vào Hầu Tử, hạ giọng: "Có chuyện gì vậy?"
Lúc đầu, Hầu Tử có chút nghi hoặc, dưới ánh mắt tò mò của Giản Thời Ngọ, ánh mắt cậu bắt đầu lảng tránh: "Chuyện gì là chuyện gì sao?"
"Còn giả bộ!"
Giản Thời Ngọ trừng mắt nhìn hắn: "Về nhà sẽ tính sổ với cậu."
Hầu Tử ho nhẹ một tiếng, chỉ vào hộp quà trong tay Giản Thời Ngọ: "Cậu cầm gì vậy?"
Lần này đến lượt Giản Thời Ngọ có chút chột dạ, lúng túng trả lời: "À, công ty phát quà an ủi thôi, còn có thể là gì khác?"
Hầu Tử nói: "Thật không? Quà an ủi mà sang trọng thế này à? Mở ra xem nào."
Giản Thời Ngọ cũng có chút tò mò.
Cậu mở hộp quà màu đen ra, hộp này thật sự rất đpẹ, nắp hộp màu vàng kim còn có chữ nổi trông rất uy nghiêm. Phương pháp mở hộp cũng rất đặc biệt, sau khi nhập mã số xác nhận, toàn bộ hộp sáng lên màu xanh lam và nắp hộp từ từ tự động mở ra, bên trong là một mô hình nhỏ rất đẹp.
"Wow!" Hầu Tử kinh ngạc: "Đây là phiên bản giới hạn hắc kim OF!"
Giản Thời Ngọ ngơ ngác: "Cái gì?"
Kiều An từ gương chiếu hậu cũng nhìn thấy, hắn cười khẽ: "Thẩm Thành đúng là thương cậu thật đấy, trước đây tôi có xin hắn cái này mà còn không được."
Giản Thời Ngọ không hiểu lắm về thứ này.
Hầu Tử giải thích rõ hơn: "Cậu biết hiện giờ trên chợ đồ cũ, muốn mua một mô hình OF trung cấp là bao nhiêu tiền không?"
"Bao nhiêu?"
"2,7 triệu."
Kiều An ngồi phía trước bổ sung: "Đó là giá trung cấp, còn có phiên bản cao cấp và đỉnh cấp, giá cả đều khác nhau. Đương nhiên, món đồ trong tay cậu dù có tiền cũng khó mua được, đây là phiên bản giới hạn OF do Thẩm Thành thiết kế, bên trong được cài hệ thống và tính năng hoàn toàn vượt trội so với các phiên bản khác."
Giản Thời Ngọ đại khái hiểu được rằng món đồ này rất quý. Bình thường cậu cũng thỉnh thoảng chơi game để giải trí, dù không đam mê, nhưng nhận được món quà ý nghĩa như thế này từ người trong lòng thì ai mà không vui, nhất là khi món quà này đến từ Thẩm Thành.
Hôm qua cậu còn nghĩ sẽ không thèm quan tâm đến Thẩm Thành nữa, nhưng giờ lại muốn gặp hắn ngay lập tức.
Hầu Tử nói: "Có tấm thiệp kèm theo kìa."
Giản Thời Ngọ nhận lấy tấm thiệp, là một tấm thiệp màu đen, trên đó là những dòng chữ quen thuộc của Thẩm Thành:
"Một món đồ chơi nhỏ để giải trí, có thể chơi khi rảnh rỗi. Em chơi vui nhé."
Nét chữ vẫn sắc bén như thường lệ, nhưng lại ẩn chứa sự ấm áp, như thể có thể cảm nhận được nỗi bất đắc dĩ và sự yêu thương mà người viết dành cho mình.
Từ lâu, Giản Thời Ngọ đã biết Thẩm Thành viết chữ rất đẹp, cực kỳ thích hợp để ký tên trên các văn bản thương mại. Nhưng giờ đây, những nét chữ ấy lại được dùng để viết lời xin lỗi trên một tấm thiệp nhỏ.
Điều này khiến Giản Thời Ngọ không khỏi bối rối, nhưng khóe miệng cậu dần nở nụ cười, ánh mắt cũng dịu dàng hơn.
Cậu nhìn chằm chằm vào tấm thiệp một hồi, sau đó lấy điện thoại ra, tìm đến WeChat của Thẩm Thành, người vẫn được cậu ghim trên đầu, còn lưu lại tin nhắn chưa hồi âm từ hôm qua.
Giản Thời Ngọ suy nghĩ một lát, rồi trả lời: "Cảm ơn món quà của anh."
Gửi xong, cậu đặt điện thoại xuống, khó nén được niềm vui, ánh mắt cũng lấp lánh ý cười, cậu rất hào hứng trò chuyện với bạn bè.
Hầu Tử nói: "Hôm qua sao cậu chạy lại thế, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Lúc đó có một cái giá đỡ, sau đó Tạ Phong đụng phải, mà Thẩm Thành cũng ở ngay đó, trông rất nguy hiểm nên tớ chạy đến." Giản Thời Ngọ giải thích: "Ai ngờ lại bị thương."
Hầu Tử cảm thán: "Sức mạnh của tình yêu đấy, Thẩm Thành chắc hẳn rất cảm động, nguy hiểm quá mà."
Giản Thời Ngọ trợn mắt, cậu không muốn kể rằng sau đó bị Thẩm Thành trách mắng như thế nào.
Kiều An ngồi phía trước nói: "Tôi gặp Tạ Phong vài lần rồi, trông có vẻ thật thà, nhưng thực ra không phải dạng vừa đâu."
Hầu Tử liền tò mò: "Nghe nói hàng năm hắn đều bị bệnh, rất ít khi ra ngoài."
Kiều An đáp: "Ừ, đúng vậy. Hắn thường ở trong phòng, cũng không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích chơi game. Hắn rất thích cái mô hình OF hắc kim này, trước đây còn muốn nhờ Thẩm Thành xem có thể mua về vài cái từ nước ngoài hay không, tên này đúng là biết thưởng thức đồ xịn..."
Câu chuyện bắt đầu lắng xuống, trong xe trở nên yên tĩnh.
Món quà này thực ra là thứ Tạ Phong thích, hơn nữa có khả năng Thẩm Thành đã đặc biệt đặt mua cho Tạ Phong, tiện thể đưa cho Giản Thời Ngọ chơi.
Nếu không có mối quan hệ trước đó, món quà này thực sự rất cảm động, nhưng với tình cảnh hiện tại, món quà lại trở nên kỳ lạ và khó hiểu.
Quả nhiên,
Hầu Tử lén lút liếc nhìn Giản Thời Ngọ, thấy sắc mặt cậu vốn đang nhẹ nhàng, mang theo nụ cười, dần dần trầm xuống.
Kiều An nhận ra mình đã nói sai, liền im lặng.
Hầu Tử cảm thấy áp lực, ho nhẹ một tiếng: "Thời ca, cậu đừng suy nghĩ lung tung, đừng tức giận mà..."
"Tức giận?" Giản Thời Ngọ dừng lại một chút, rồi cười lạnh: "Tại sao tớ phải tức giận? Tớ không tức giận, không hề tức giận chút nào."
...
Đừng nói nữa, cậu đã sắp xé nát cả hộp quà rồi.
___
Buổi chiều,
Tại tầng cao nhất của tòa nhà Quý thị.
Thư ký Vương buổi trưa vẫn còn rất vui vẻ, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ tổng tài giao. Chiều nay chắc sẽ là một ngày khá suôn sẻ!
Nhưng...
Khi bước vào văn phòng và thấy hộp quà đã được trả lại nguyên vẹn, nụ cười trên mặt thư ký Vương đông cứng.
Vừa mới từ cuộc gặp đối tác trở về, Thẩm Thành đứng bên cạnh, nhìn hộp quà, trầm giọng hỏi: "Không phải đã bảo đem đi rồi sao?"
"Đúng là đã đưa đi rồi mà!"
Thư ký Vương có chút ấm ức, sau khi cẩn thận quan sát, cô phát hiện hộp quà đã bị mở ra, ngạc nhiên nói: "Thưa ngài, ở đây có tờ giấy."
Không ngờ Giản tiên sinh còn để lại lời nhắn, đúng là cứu mạng trong lúc nguy cấp!
Thẩm Thành biết có tờ giấy, sắc mặt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng hơn. Hắn kẹp tờ giấy bằng đôi tay thon dài, mở ra và thấy những dòng chữ từ Giản Thời Ngọ:
"Cảm ơn Thẩm tổng, nhưng món quà quý giá thế này tôi không dám nhận. Nghe nói Tạ tiên sinh thích, vậy Thẩm tổng nên giữ lại tặng cho em trai đi!"
Thư ký Vương nhìn thấy, sắc mặt Thẩm Thành dần dần tối lại, cuối cùng trở nên cực kỳ đáng sợ.
"Sếp..."
Thư ký Vương run rẩy, cố gắng an ủi: "Giản tiên sinh chắc có lý do riêng của mình, tôi nghĩ cậu ấy không cố ý từ chối, chắc là có nguyên nhân nào đó thôi."
Nguyên nhân?
Từ hôm qua đến giờ, cơn giận dữ trong lòng Thẩm Thành càng lúc càng dâng trào.
Hắn và Giản Thời Ngọ hầu như chưa bao giờ cãi nhau, nhưng hôm qua, Giản Thời Ngọ vì Tạ Phong mà bất chấp nguy hiểm, bây giờ lại từ chối nhận quà chỉ vì Tạ Phong thích món đồ đó, còn nhấn mạnh rằng muốn giữ lại để tặng Tạ Phong?
Thật là quá đáng!