Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp
Chương 75
Từ ngày hôm đó, Giản Thời Ngọ không còn gặp lại Thẩm Thành.
Từ sau trận bão tuyết ấy, mọi thứ dường như rơi vào một màn che mờ đầy bất ổn. Dưới bầu không khí ngập tràn niềm vui giả tạo, nhiều người cố nặn nụ cười để che giấu lòng mình đang rung động, không khí ngày càng xao động hơn.
Quý thị trở nên xôn xao vì vụ tai nạn xe của tổng giám đốc, sắp tới sẽ có đại hội cổ đông. Công ty dậy sóng với những cuộc bàn tán rôm rả, âm mưu thâu tóm quyền lực thì không thể thiếu.
Phần Giản Tự Thành, cổ đông nhỏ của Quý thị, mấy ngày nay cũng đứng ngồi không yên.
Giản Thời Ngọ thường xuyên nghe nhắc đến một cái tên:
"Donald sẽ chủ trì đại hội cổ đông lần này."
"Từ thời xưa, Đường gia đã luôn bám rễ sâu trong Quý thị."
"Đó là tình nghĩa từ đời trước để lại."
"Donald đã từng cứu mạng lão tổng nhà họ Quý."
Nhắc đến Đường gia, gia tộc này và Quý gia có mối quan hệ sâu sắc, kể từ khi Quý gia thành lập Quý thị. Đường gia luôn sát cánh bên cạnh, theo suốt mấy thế hệ, mối quan hệ ấy khó mà kể hết.
Suốt mấy trăm năm, Đường gia và Quý gia đã có mối thâm giao sâu nặng, thậm chí có thể nói là tình bạn sinh tử.
Tổ tiên Đường gia qua bao đời đều là những người trung nghĩa, vì vậy Quý gia coi Đường gia như một đối tác thân cận, còn Đường gia luôn là phó tướng đắc lực. Những ai hiểu biết đôi chút về nội tình đều biết đến câu chuyện này, hai nhà đã giữ luôn giữ lấy sự cân bằng ổn định.
Chân Mỹ Lệ luôn nói: "Lòng người vốn dĩ không bao giờ biết đủ."
"Đúng vậy."
Giản Tự Thành cũng thường cảm thán: "Tổ tiên Đường gia là người trọng nghĩa, nhưng tiếc là đến thế hệ này, từ khi Đường gia rơi vào tay Donald, họ bắt đầu trở nên tham lam vô độ."
Mấy năm trước, văn kiện ở nhà cũ của Quý gia bị đánh cắp, trong đó không thể thiếu dấu tay của Donald.
Đường gia luôn khao khát giành quyền kiểm soát công ty, nếu nhìn từ góc độ đấu đá quyền lực trong cung đình, Đường gia có thể được xem như những vị tướng quân tham gia tranh giành thiên hạ, địa vị của họ trong công ty cũng tương đương với những bậc nguyên lão.
Chân Mỹ Lệ thì thầm: "Quý Viễn Sinh vẫn chưa tỉnh lại, tôi e rằng anh ấy sắp mất kiên nhẫn rồi."
Giản Tự Thành lặng im suy nghĩ: "Não bị chấn động nhẹ, cũng có thể là va đập vào đầu. Dù cho tỉnh lại thì cũng cần thời gian để dưỡng thương, với Donald, chừng đó thời gian đã đủ để hắn nắm quyền kiểm soát công ty."
"Chỉ với hắn thôi sao?"
Chân Mỹ Lệ cau mày: "Chẳng lẽ Quý gia không còn ai khác à?"
Câu nói vừa dứt, hai người nhìn nhau, hiển nhiên đều nghĩ đến người con trai duy nhất của Quý Viễn Sinh hiện tại – cậu thanh niên vừa tốt nghiệp cấp ba.
Nếu Quý gia thật sự gặp biến cố, thì Thẩm Thành lúc này chính là người duy nhất đứng đầu ngọn sóng gió.
___
Đêm Giao Thừa
Cuối cùng, sau mấy ngày tuyết rơi dày đặc, bão tuyết cũng ngừng lại. Trên đường, đâu đâu cũng thấy người ta đang hì hục quét tuyết.
Không khí sau khi tuyết tan lạnh đến thấu xương, khiến ai cũng phải rùng mình. Chân Mỹ Lệ mở một khe cửa sổ nhỏ, để những luồng gió lạnh ùa vào phòng.
Giản Thời Ngọ đứng trước bàn, đang làm bánh chẻo.
Chân Mỹ Lệ dặn: "Đừng gói bánh thành những hình kỳ quặc nữa nhé."
"Con biết rồi..."
Nhưng ngay gần chỗ cậu, mấy chiếc bánh chẻo lại bị tạo thành đủ hình thù kỳ lạ, đứa nhỏ này lúc làm việc chẳng mấy nghiêm túc, chỉ thích nghịch ngợm cho vui.
Bên ngoài, tiếng pháo thỉnh thoảng vang lên. Giản Thời Ngọ hỏi: "Ba đâu rồi ạ?"
Chân Mỹ Lệ ngừng tay, đáp: "Công ty có chút việc, ba con ra ngoài từ sáng, tối mới về."
Giản Thời Ngọ nhìn mẹ, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Dạo gần đây, không khí gia đình có vẻ bất thường. Dù Quý gia gặp chuyện, lý ra Giản gia không liên quan, nhưng mấy ngày nay, Giản Tự Thành lúc nào cũng bận rộn, tất bật với những việc gì đó không rõ.
Giản Thời Ngọ cảm thấy như mọi người đang giấu cậu điều gì, vừa mệt mỏi lại vừa bực bội. Những ngày qua, trong đầu cậu lẫn lộn đủ thứ, từ kiếp trước đến kiếp này, từ những chuyện linh tinh đến những ký ức vụn vặt, tất cả cứ xoay vòng trong đầu cậu. Bố mẹ sợ cậu suy nghĩ nhiều nên lúc nào cũng giấu giếm, không muốn cậu lo lắng.
Cùng độ tuổi với cậu, nhưng Thẩm Thành phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm.
"Mẹ ơi..."
Giản Thời Ngọ cẩn thận gói một chiếc bánh chẻo, cậu hỏi: "Thẩm Thành vẫn còn ở nhà cũ của Quý gia hả mẹ?"
Chân Mỹ Lệ gật đầu: "Ừ."
Hôm nay tuyết vừa mới ngừng rơi, nếu Thẩm Thành phải quay về Mỹ, thì không phải hôm nay cũng là ngày mai.
Trong khi mọi người đều quây quần bên gia đình, có người lại phải đi xa, dù phía trước có thể là cả bầy sói hổ chực chờ, nhưng Thẩm Thành không có lựa chọn nào khác. Hoặc nói đúng hơn, hắn chưa bao giờ sợ những thử thách đang chờ đón mình.
Giản Thời Ngọ cúi đầu nhìn những chiếc bánh chẻo, tâm trí cậu dần trôi dạt, từ khi Thẩm Thành rời đi, trong đầu cậu lúc nào cũng lởn vởn hình ảnh hắn, bất kể đang làm gì, cậu đều nghĩ về hắn.
Điều này không hẳn là tốt.
Ít nhất, nó khiến Giản Thời Ngọ nhận ra sự thật tàn nhẫn: cậu không thể quên được Thẩm Thành.
"Vậy hôm nay... Thẩm Thành có ăn bánh chẻo không nhỉ?"
"Hôm qua hắn đã ăn rồi, hay là hôm nay hắn ở một mình?"
"Mẹ, mẹ nghĩ..."
Cậu vừa nói vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Chân Mỹ Lệ, sâu thẳm và thấu suốt. Người ta thường nói, chỉ có mẹ mới hiểu con, và trong ánh mắt ấy, mọi suy nghĩ của cậu dường như bị nhìn thấu hết.
Chân Mỹ Lệ mỉm cười.
Giản Thời Ngọ bỗng dưng đỏ mặt, cậu cúi đầu nhanh chóng: "Con chỉ hỏi vu vơ thôi."
Chân Mỹ Lệ cúi xuống gói nốt chiếc bánh chẻo cuối cùng: "Mẹ cũng không biết."
Nghe nói cách đây vài ngày, Thẩm Thành đã cho tất cả người hầu trong trang viên nghỉ đông, chỉ để lại vị quản gia lớn tuổi. Những người khác đều được cho về nhà đón Tết, thậm chí đến cả nhà bếp cũng được nghỉ, khiến cho cả ngôi nhà rộng lớn ấy trở nên lạnh lẽo và hoang vắng.
"À..."
Giản Thời Ngọ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng ban trưa chiếu xuống, làm tuyết dần tan chảy, từng bông tuyết lặng lẽ biến mất giữa đất trời, cuối cùng cũng tan biến mà chẳng ai hay biết.
Tuyết mềm mại như thế, không có sức tàn phá, nhưng thời gian nó tồn tại không phải do ai quyết định, mà là bởi sự quật cường và vẻ đẹp của nó.
Chân Mỹ Lệ nói: "Tuyết trắng trông thật sạch sẽ, nhưng nước tuyết nấu lên lại đục ngầu."
Lớp ngoài mềm yếu ấy, chỉ là lớp vỏ bọc của nó mà thôi.
Hoặc có thể nói rằng, khi rơi xuống đất, nó đã bị vấy bẩn bởi màu đen của đất trời.
Trong khoảnh khắc mơ màng, Giản Thời Ngọ chợt nghĩ đến Thẩm Thành, thiếu niên kiên cường, mạnh mẽ nhưng cũng đầy bí ẩn.
Khi bánh chẻo đã chín, Giản Thời Ngọ định cùng mẹ ăn, nhưng bất ngờ, Chân Mỹ Lệ lấy ra một hộp cơm, cười nhẹ với cậu: "Đi thôi."
Giản Thời Ngọ ngơ ngác hỏi: "Đi đâu ạ?"
"Con nghĩ đi đâu?" Chân Mỹ Lệ mặc áo khoác, liếc nhìn cậu: "Đương nhiên là đi gặp người mà con ngày đêm mong nhớ rồi."
"..."
Phải một lúc sau Giản Thời Ngọ mới hiểu ra, mặt cậu đỏ bừng lên: "Mẹ!"
Tiếng cười sang sảng vang lên từ cửa.
Trên đường đến nhà cũ của Quý gia, Chân Mỹ Lệ nhận một cuộc điện thoại, có vẻ là từ Giản Tự Thành gọi đến. Gương mặt cô bỗng trở nên nghiêm trọng hơn, làm cho tâm trạng của Giản Thời Ngọ cũng trở nên nặng nề.
Cuối cùng, xe dừng trước cửa ngôi nhà lớn.
Chân Mỹ Lệ bước xuống xe: "Đi thôi."
Đúng như dự đoán, Quý gia đã cho tất cả người hầu nghỉ, chỉ còn lại lão quản gia ra mở cửa. Ông vẫn lịch sự, nho nhã như thường lệ.
Chân Mỹ Lệ nhận thấy đầu bếp cũng đã về nhà nghỉ ngơi, bữa tối hôm qua chỉ là vài món đông lạnh, khiến bà không khỏi bất ngờ.
Quản gia giải thích: "Đầu bếp trước khi đi có gói sẵn một ít bánh chẻo, nhưng thiếu gia không ăn."
...
Đôi khi, suy nghĩ của Thẩm Thành thật khó nắm bắt.
Chân Mỹ Lệ im lặng một lúc rồi nói: "Tôi hiểu rồi, ông đi đi."
Quản gia cảm kích cúi chào bà, dù là quản gia, ông cũng chỉ là người hầu, không thể đoán ý chủ nhân. Cuối cùng, có lẽ Thẩm Thành chỉ nghe lời Chân Mỹ Lệ.
...
Phòng khách
Giản Thời Ngọ ngồi đợi Thẩm Thành bước ra khỏi phòng.
Lần trước chia tay, Thẩm Thành đã bảo cậu suy nghĩ kỹ, nhưng hắn không nói rõ là phải suy nghĩ về điều gì. Có lẽ cậu cũng mơ hồ hiểu, nhưng mỗi khi cố gắng nghĩ, những ký ức ngày trước lại ùa về.
Cậu tự hỏi mình liệu muốn lặp lại mọi chuyện không?
Kiếp trước, cậu đã hại chết bố mẹ mình, như vậy vẫn chưa đủ sao?
Cậu lại muốn lặp lại sai lầm đó sao?
Nghĩ đến đây, cả người Giản Thời Ngọ trở nên lạnh lẽo, cậu thấy nghẹt thở. Có nhiều lúc, cậu tự hỏi, tại sao mình lại được sống lại? Nếu vụ tai nạn đó đã mang cậu đi, thì giờ đâu có nhiều phiền muộn như thế này.
...
Cậu ngồi trên sofa, suy nghĩ rối bời, không biết mình đang nghĩ gì.
Bỗng nhiên,
"Đinh linh linh..."
Chuông điện thoại vang lên, Giản Thời Ngọ nhìn vào màn hình, là Hầu Tử gọi đến. Cậu thoáng bối rối, sau đó mới nhớ ra lý do.
Mấy ngày trước, vì không khí trong nhà có vẻ căng thẳng, cậu đã nhờ Hầu Tử điều tra tình hình công ty gia đình.
Giản Thời Ngọ hít một hơi sâu, nhấc máy.
Giọng Hầu Tử từ đầu dây bên kia vang lên: "Tiểu Nguyệt à, tớ vừa mới nhận được tin, ba cậu hiện không có ở nhà đúng không?"
Giản Thời Ngọ cảm thấy bất an, cậu đáp: "Đúng vậy, ông ấy không ở nhà."
"Vậy thì không lạ gì. Tớ đoán là chú Giản cũng không thể ngồi yên. Nghe nói công ty các cậu năm nay định đưa ra thị trường một lô hàng, nhưng bị giữ lại ở hải quan vì phát hiện ra vấn đề gì đó. Tớ không biết cụ thể, nhưng chuyện này có thể rất nghiêm trọng nếu không được giải quyết thỏa đáng."
Hồi đầu năm, Giản Tự Thành đã đầu tư phần lớn tài chính của công ty vào lô hàng này, hy vọng bán được giá tốt vào đầu xuân năm sau.
Mặt Giản Thời Ngọ chợt tái nhợt.
"Lô hàng có vấn đề sao?"
"Đúng vậy."
"Làm sao lại có vấn đề được, ba tớ luôn kiểm soát chất lượng rất chặt chẽ, sao có thể có chuyện đó..." Giản Thời Ngọ nói, giọng pha chút hoang mang.
Hầu Tử thở dài: "Có nhiều lý do lắm, có thể là bị ai đó chơi xỏ, cũng có thể là do bên đối tác. Mà cũng chưa chắc lô hàng có vấn đề, biết đâu không có gì nghiêm trọng đâu. Bây giờ chúng ta cũng chưa rõ ràng lắm."
Dừng lại một chút, Hầu Tử bổ sung: "Nhưng nếu thật sự có vấn đề, thì có thể sẽ ảnh hưởng đến việc đưa hàng ra thị trường..."
Bàn tay đang đặt trên đùi của Giản Thời Ngọ chợt nắm chặt, mạnh đến nỗi gần như nổi gân xanh. Nếu Hầu Tử có thể thấy được sắc mặt của cậu lúc này, hẳn sẽ kinh ngạc trước sự hoảng hốt, đáng sợ toát ra từ Giản Thời Ngọ.
Cậu không thể hiểu được cảm giác như bị số phận giam cầm này, giống như đèn dầu trước khi tắt, những kỷ niệm bị kìm nén bỗng nhiên ùa về, khiến cậu nghẹt thở.
Lặng im.
Một khoảng im lặng kéo dài. Khi Hầu Tử nghĩ rằng cuộc gọi đã kết thúc, Giản Thời Ngọ khó nhọc mở lời: "Lô hàng này hình như hợp tác với Quý gia, ba tớ có nói qua. Cậu có thể giúp tớ theo dõi tình hình cụ thể không?"
"Được." Hầu Tử đáp.
"Có chuyện gì sao?" Hầu Tử hỏi tiếp: "Cậu nghi ngờ có người đứng sau hãm hại à? Cậu nghi ngờ ai? Chuyện của Quý gia, tớ cũng có nghe qua... chẳng lẽ cậu nghi ngờ là..."
Câu hỏi này như một cú đánh thẳng vào tim. Hốc mắt Giản Thời Ngọ không tự chủ mà đỏ lên. Trong đầu cậu xuất hiện một cái tên. Nếu là ở kiếp trước, cậu đã có câu trả lời, nhưng hiện tại, khi phải nói ra thì thật khó khăn.
Cảm giác như số phận đã định sẵn, nếu nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi, chắc chắn sẽ có điều gì đó biến chất.
Nội tâm cuộn trào, Giản Thời Ngọ cảm thấy một vị tanh chát dâng lên nơi cổ họng.
"Không có."
Cậu nói: "Mình không nghi ngờ ai."
Giản Thời Ngọ ngồi dựa vào sofa, giọng cậu khàn khàn: "Mọi thứ chắc không có vấn đề gì đâu, tớ tin tưởng ba tớ."
Hầu Tử thở dài, an ủi cậu vài câu rồi mới tắt máy.
Giản Thời Ngọ cất điện thoại, định ngửa đầu hít một hơi thật sâu, nhưng đột nhiên phát hiện ra một bóng người đang đứng trên lầu hai.
Đó là một thiếu niên mặc áo len xanh nhạt, dựa vào lan can, đứng thẳng tắp trước một bức tranh sơn thủy lớn, trông thật cô đơn.
Giản Thời Ngọ run rẩy mi: "Thẩm Thành..."
Cậu không biết Thẩm Thành có nghe được nội dung cuộc gọi hay không.
Khi Thẩm Thành tiến lại gần, Giản Thời Ngọ vẫn cảm thấy lạnh lẽo toàn thân. Thẩm Thành chỉ nhẹ nhàng rót cho cậu một chén nước, giọng nói ôn tồn: "Dì Chân đưa cậu đến đây?"
"Ừm..."
Giản Thời Ngọ cầm lấy ly nước, cảm thấy dần bình tĩnh lại. Nhìn Thẩm Thành, giọng cậu trở nên dịu dàng: "Nhà tớ có gói một ít sủi cảo, mang đến đây cho cậu nếm thử."
Thẩm Thành đáp: "Cảm ơn."
Hắn nhìn thấy bàn tay run rẩy của Giản Thời Ngọ, đôi mắt đen hơi cụp xuống. Những suy nghĩ xoay chuyển liên tục trong đầu hắn.
Khi còn ở trên lầu, Thẩm Thành đã nghe rõ ràng từng lời Giản Thời Ngọ nói, thậm chí còn thấy rõ cả biểu cảm của cậu.
Giản Thời Ngọ định đặt ly nước xuống, nhưng tay cậu run quá khiến ly va vào bàn pha lê phát ra tiếng động lớn. Cậu giật mình, cơ thể cũng khẽ run lên, rồi thở gấp, như sợ bị nhìn thấu điều gì, cậu cẩn thận liếc nhìn Thẩm Thành.
Ánh mắt hai người giao nhau, Thẩm Thành ngồi lười biếng trên sofa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ: "Sao phải căng thẳng như vậy?"
Giản Thời Ngọ khẽ lắc đầu: "Không, tớ đang suy nghĩ một chuyện nên không chú ý..."
"Suy nghĩ gì?" Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Thành khiến Giản Thời Ngọ chợt ngẩng đầu: "Có phải cậu đang nghĩ xem lô hàng của chú Giản có liên quan gì đến tớ không?"
!!
Giản Thời Ngọ mở to mắt, theo phản xạ muốn phủ nhận: "Không phải..."
"Tại sao cậu lại nghĩ vậy?" Giản Thời Ngọ cố gắng tự an ủi: "Tớ không nghi ngờ cậu, tớ chỉ lo lắng cho ba tớ thôi, hơn nữa cậu đâu có lý do gì để làm vậy."
"Thật sao?" Thẩm Thành không biểu lộ cảm xúc gì thêm, hắn chậm rãi nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhã nhặn: "Nhưng đôi mắt cậu không nói vậy. Đôi khi, tôi tự hỏi liệu tôi đã từng làm gì đó không thể tha thứ với cậu, khiến cậu luôn đề phòng tôi như thế."
Tim Giản Thời Ngọ như bị bóp nghẹt.
Đôi mắt của Thẩm Thành như có thể nhìn thấu tâm can người khác, hắn nâng mí mắt: "Chẳng lẽ là... kiếp trước?"
Toàn thân Giản Thời Ngọ cứng đờ, máu như đông lại. Cậu không biết nghĩ đến điều gì, hốc mắt đỏ hoe, hơi thở dồn dập, khẽ lắc đầu, lẩm bẩm: "Không phải..."
Không phải cậu làm điều gì không thể tha thứ, mà là mình cũng có lỗi...
Ban đầu, Thẩm Thành chỉ định thử thăm dò, nhưng không ngờ đứa trẻ này lại có phản ứng lớn như vậy. Bộ dáng giống như một con vật nhỏ bị dồn vào đường cùng, sắp sụp đổ bất cứ lúc nào, khiến hắn cảm thấy mềm lòng.
Khi Giản Thời Ngọ cúi đầu, bên cạnh cậu vang lên tiếng động nhẹ, một món đồ nhỏ được nhét vào tay cậu. Nó có chút cứng, nhưng không thô ráp. Nhìn kỹ lại, cậu phát hiện đó là một chiếc bùa bình an bằng gỗ chạm khắc tinh xảo.
Giản Thời Ngọ khẽ nắn: "Đây là..."
"Tôi khắc."
Giọng nói của thiếu niên vang lên bên cạnh. Khi Giản Thời Ngọ ngẩng đầu, Thẩm Thành đưa tay ra, ngón tay dài lướt qua trước mắt cậu, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt. Hắn gần như thở dài: "Khi nào cậu trở nên dễ khóc như vậy?"
Ánh mắt của hắn nhìn cậu giống như đang nhìn một đứa trẻ hay khóc nhè.
Giản Thời Ngọ sững sờ, ánh mắt không dám đối diện với Thẩm Thành. Những lời vừa nãy như một cú sốc, khiến tim cậu đập nhanh hơn, thậm chí cả người như bị đông cứng lại.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải đối mặt với cảm xúc này, càng không nghĩ rằng Thẩm Thành lại thẳng thắn như vậy.
"Thẩm Thành..." Giản Thời Ngọ gọi tên cậu, giọng nói run rẩy. "Tớ..."
Thẩm Thành nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào ngoài sự kiên nhẫn. "Không cần vội trả lời. Tớ không ép cậu, nhưng cậu cần hiểu rõ bản thân mình muốn gì."
Giản Thời Ngọ cúi đầu, cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt. Những lời của Thẩm Thành như kim châm vào tim, nhưng không phải là đau đớn mà là sự xấu hổ, bối rối, và một chút sợ hãi.
Cậu không biết làm sao để đối diện với Thẩm Thành, không biết phải làm sao để đối diện với chính mình.
Trong giây phút ấy, Giản Thời Ngọ cảm thấy mình thật nhỏ bé, bị dồn ép bởi cảm xúc mà mình đã cố gắng trốn tránh. Cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phải đứng trước những quyết định lớn như vậy.
Cuối cùng, cậu chỉ biết gật đầu nhẹ, như một cách chấp nhận, đồng thời cũng như một lời hứa với chính mình rằng sẽ suy nghĩ thấu đáo hơn. Cậu không dám nhìn thẳng vào Thẩm Thành, không dám đối mặt với sự thật đang phơi bày trước mắt.
Thẩm Thành nhìn cậu, đôi mắt không còn sắc lạnh như lúc đầu, thay vào đó là sự nhẹ nhàng và thấu hiểu. "Được rồi, cậu suy nghĩ kỹ đi. Tớ sẽ chờ."
Giản Thời Ngọ cảm thấy lòng mình nặng trĩu, không biết phải nói gì thêm. Cậu chỉ cúi đầu, nắm chặt chiếc bùa bình an trong tay như muốn tìm kiếm chút an ủi trong đó.
Thẩm Thành cuối cùng cũng rời đi, để lại Giản Thời Ngọ một mình giữa căn phòng trống vắng. Cảm giác cô độc xâm chiếm, nhưng lần này không còn là sự hoảng loạn, mà là sự đấu tranh nội tâm mãnh liệt.
Giản Thời Ngọ biết rằng từ giờ phút này, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa.
Thẩm Thành nói: "Giản Thời Ngọ, cậu có thể yêu cầu tớ ở lại bên cạnh cậu, nhưng tớ cũng có quyền đưa ra yêu cầu. Như thế mới công bằng."
Giản Thời Ngọ bối rối, lẩm bẩm: "Cậu muốn gì?"
Thẩm Thành đáp không chần chừ: "Cậu."
Câu trả lời dứt khoát của Thẩm Thành như một cú sốc lớn đánh vào tâm trí Giản Thời Ngọ. Cậu nhìn sâu vào mắt Thẩm Thành, phát hiện trong đó có một thứ gì đó nóng bỏng hơn cả. Thẩm Thành khẽ cười, "Tớ muốn cậu."
Suy nghĩ của Giản Thời Ngọ rối bời. Cậu hiểu rõ Thẩm Thành không phải người thích đùa.
Một phần lý trí trong cậu tự nhắc rằng cậu chỉ là một nhân vật phụ, làm sao có thể ở bên cạnh nhân vật chính? Nhưng một phần khác, tình cảm trong cậu lại muốn gần Thẩm Thành, muốn đến mức không thể cưỡng lại.
Mặt Giản Thời Ngọ tái nhợt, cậu run rẩy: "Để tớ suy nghĩ thêm..."
Thẩm Thành ôm cậu, nhẹ nhàng nói bên tai: "Được."
Nhưng rồi Thẩm Thành buông cậu ra, tạo một khoảng cách nhỏ giữa hai người. Hắn nói tiếp: "Tớ không cần một câu trả lời vội vàng. Cậu có đủ thời gian để suy nghĩ, một năm, hai năm cũng được. Khi nào cậu quyết định xong, không còn lo lắng, không còn trốn tránh, hãy liên hệ với tớ. Nhưng đừng đưa ra quyết định dễ dàng, nếu không, hậu quả sẽ không phải là điều cậu có thể chịu đựng."
Giản Thời Ngọ biết Thẩm Thành thật sự sắp đi, cậu khẽ hỏi: "Nếu... Tớ nói là nếu tớ không thể chấp nhận..."
Thẩm Thành khẽ cười, nhẹ nhàng nhưng tàn nhẫn: "Vậy thì chúng ta đừng liên lạc nữa."
Giản Thời Ngọ hoàn toàn sững sờ.
Ngày hôm đó, khi Thẩm Thành rời đi, Giản Thời Ngọ không rõ chính xác lúc nào. Chỉ nhớ rằng Chân Mỹ Lệ đã mang theo sủi cảo và mấy món ăn nhẹ cho Thẩm Thành để hắn có thể ăn trên đường.
Trên đường về, bà nhận được cuộc gọi từ hải quan, thông báo rằng mọi thủ tục đã được thông qua.
Bà lải nhải rất nhiều, vừa nói vừa quan sát Giản Thời Ngọ qua kính chiếu hậu. Cô biết cậu và Thẩm Thành có mối quan hệ đặc biệt, nghĩ rằng cậu sẽ khóc khi Thẩm Thành rời đi. Nhưng trái lại, cậu chỉ im lặng ngồi ở ghế sau, không khóc, không làm ồn.
Trong khoảnh khắc đó, Chân Mỹ Lệ nhận ra rằng con trai mình đã thực sự trưởng thành.
Từ sau trận bão tuyết ấy, mọi thứ dường như rơi vào một màn che mờ đầy bất ổn. Dưới bầu không khí ngập tràn niềm vui giả tạo, nhiều người cố nặn nụ cười để che giấu lòng mình đang rung động, không khí ngày càng xao động hơn.
Quý thị trở nên xôn xao vì vụ tai nạn xe của tổng giám đốc, sắp tới sẽ có đại hội cổ đông. Công ty dậy sóng với những cuộc bàn tán rôm rả, âm mưu thâu tóm quyền lực thì không thể thiếu.
Phần Giản Tự Thành, cổ đông nhỏ của Quý thị, mấy ngày nay cũng đứng ngồi không yên.
Giản Thời Ngọ thường xuyên nghe nhắc đến một cái tên:
"Donald sẽ chủ trì đại hội cổ đông lần này."
"Từ thời xưa, Đường gia đã luôn bám rễ sâu trong Quý thị."
"Đó là tình nghĩa từ đời trước để lại."
"Donald đã từng cứu mạng lão tổng nhà họ Quý."
Nhắc đến Đường gia, gia tộc này và Quý gia có mối quan hệ sâu sắc, kể từ khi Quý gia thành lập Quý thị. Đường gia luôn sát cánh bên cạnh, theo suốt mấy thế hệ, mối quan hệ ấy khó mà kể hết.
Suốt mấy trăm năm, Đường gia và Quý gia đã có mối thâm giao sâu nặng, thậm chí có thể nói là tình bạn sinh tử.
Tổ tiên Đường gia qua bao đời đều là những người trung nghĩa, vì vậy Quý gia coi Đường gia như một đối tác thân cận, còn Đường gia luôn là phó tướng đắc lực. Những ai hiểu biết đôi chút về nội tình đều biết đến câu chuyện này, hai nhà đã giữ luôn giữ lấy sự cân bằng ổn định.
Chân Mỹ Lệ luôn nói: "Lòng người vốn dĩ không bao giờ biết đủ."
"Đúng vậy."
Giản Tự Thành cũng thường cảm thán: "Tổ tiên Đường gia là người trọng nghĩa, nhưng tiếc là đến thế hệ này, từ khi Đường gia rơi vào tay Donald, họ bắt đầu trở nên tham lam vô độ."
Mấy năm trước, văn kiện ở nhà cũ của Quý gia bị đánh cắp, trong đó không thể thiếu dấu tay của Donald.
Đường gia luôn khao khát giành quyền kiểm soát công ty, nếu nhìn từ góc độ đấu đá quyền lực trong cung đình, Đường gia có thể được xem như những vị tướng quân tham gia tranh giành thiên hạ, địa vị của họ trong công ty cũng tương đương với những bậc nguyên lão.
Chân Mỹ Lệ thì thầm: "Quý Viễn Sinh vẫn chưa tỉnh lại, tôi e rằng anh ấy sắp mất kiên nhẫn rồi."
Giản Tự Thành lặng im suy nghĩ: "Não bị chấn động nhẹ, cũng có thể là va đập vào đầu. Dù cho tỉnh lại thì cũng cần thời gian để dưỡng thương, với Donald, chừng đó thời gian đã đủ để hắn nắm quyền kiểm soát công ty."
"Chỉ với hắn thôi sao?"
Chân Mỹ Lệ cau mày: "Chẳng lẽ Quý gia không còn ai khác à?"
Câu nói vừa dứt, hai người nhìn nhau, hiển nhiên đều nghĩ đến người con trai duy nhất của Quý Viễn Sinh hiện tại – cậu thanh niên vừa tốt nghiệp cấp ba.
Nếu Quý gia thật sự gặp biến cố, thì Thẩm Thành lúc này chính là người duy nhất đứng đầu ngọn sóng gió.
___
Đêm Giao Thừa
Cuối cùng, sau mấy ngày tuyết rơi dày đặc, bão tuyết cũng ngừng lại. Trên đường, đâu đâu cũng thấy người ta đang hì hục quét tuyết.
Không khí sau khi tuyết tan lạnh đến thấu xương, khiến ai cũng phải rùng mình. Chân Mỹ Lệ mở một khe cửa sổ nhỏ, để những luồng gió lạnh ùa vào phòng.
Giản Thời Ngọ đứng trước bàn, đang làm bánh chẻo.
Chân Mỹ Lệ dặn: "Đừng gói bánh thành những hình kỳ quặc nữa nhé."
"Con biết rồi..."
Nhưng ngay gần chỗ cậu, mấy chiếc bánh chẻo lại bị tạo thành đủ hình thù kỳ lạ, đứa nhỏ này lúc làm việc chẳng mấy nghiêm túc, chỉ thích nghịch ngợm cho vui.
Bên ngoài, tiếng pháo thỉnh thoảng vang lên. Giản Thời Ngọ hỏi: "Ba đâu rồi ạ?"
Chân Mỹ Lệ ngừng tay, đáp: "Công ty có chút việc, ba con ra ngoài từ sáng, tối mới về."
Giản Thời Ngọ nhìn mẹ, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Dạo gần đây, không khí gia đình có vẻ bất thường. Dù Quý gia gặp chuyện, lý ra Giản gia không liên quan, nhưng mấy ngày nay, Giản Tự Thành lúc nào cũng bận rộn, tất bật với những việc gì đó không rõ.
Giản Thời Ngọ cảm thấy như mọi người đang giấu cậu điều gì, vừa mệt mỏi lại vừa bực bội. Những ngày qua, trong đầu cậu lẫn lộn đủ thứ, từ kiếp trước đến kiếp này, từ những chuyện linh tinh đến những ký ức vụn vặt, tất cả cứ xoay vòng trong đầu cậu. Bố mẹ sợ cậu suy nghĩ nhiều nên lúc nào cũng giấu giếm, không muốn cậu lo lắng.
Cùng độ tuổi với cậu, nhưng Thẩm Thành phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm.
"Mẹ ơi..."
Giản Thời Ngọ cẩn thận gói một chiếc bánh chẻo, cậu hỏi: "Thẩm Thành vẫn còn ở nhà cũ của Quý gia hả mẹ?"
Chân Mỹ Lệ gật đầu: "Ừ."
Hôm nay tuyết vừa mới ngừng rơi, nếu Thẩm Thành phải quay về Mỹ, thì không phải hôm nay cũng là ngày mai.
Trong khi mọi người đều quây quần bên gia đình, có người lại phải đi xa, dù phía trước có thể là cả bầy sói hổ chực chờ, nhưng Thẩm Thành không có lựa chọn nào khác. Hoặc nói đúng hơn, hắn chưa bao giờ sợ những thử thách đang chờ đón mình.
Giản Thời Ngọ cúi đầu nhìn những chiếc bánh chẻo, tâm trí cậu dần trôi dạt, từ khi Thẩm Thành rời đi, trong đầu cậu lúc nào cũng lởn vởn hình ảnh hắn, bất kể đang làm gì, cậu đều nghĩ về hắn.
Điều này không hẳn là tốt.
Ít nhất, nó khiến Giản Thời Ngọ nhận ra sự thật tàn nhẫn: cậu không thể quên được Thẩm Thành.
"Vậy hôm nay... Thẩm Thành có ăn bánh chẻo không nhỉ?"
"Hôm qua hắn đã ăn rồi, hay là hôm nay hắn ở một mình?"
"Mẹ, mẹ nghĩ..."
Cậu vừa nói vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Chân Mỹ Lệ, sâu thẳm và thấu suốt. Người ta thường nói, chỉ có mẹ mới hiểu con, và trong ánh mắt ấy, mọi suy nghĩ của cậu dường như bị nhìn thấu hết.
Chân Mỹ Lệ mỉm cười.
Giản Thời Ngọ bỗng dưng đỏ mặt, cậu cúi đầu nhanh chóng: "Con chỉ hỏi vu vơ thôi."
Chân Mỹ Lệ cúi xuống gói nốt chiếc bánh chẻo cuối cùng: "Mẹ cũng không biết."
Nghe nói cách đây vài ngày, Thẩm Thành đã cho tất cả người hầu trong trang viên nghỉ đông, chỉ để lại vị quản gia lớn tuổi. Những người khác đều được cho về nhà đón Tết, thậm chí đến cả nhà bếp cũng được nghỉ, khiến cho cả ngôi nhà rộng lớn ấy trở nên lạnh lẽo và hoang vắng.
"À..."
Giản Thời Ngọ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng ban trưa chiếu xuống, làm tuyết dần tan chảy, từng bông tuyết lặng lẽ biến mất giữa đất trời, cuối cùng cũng tan biến mà chẳng ai hay biết.
Tuyết mềm mại như thế, không có sức tàn phá, nhưng thời gian nó tồn tại không phải do ai quyết định, mà là bởi sự quật cường và vẻ đẹp của nó.
Chân Mỹ Lệ nói: "Tuyết trắng trông thật sạch sẽ, nhưng nước tuyết nấu lên lại đục ngầu."
Lớp ngoài mềm yếu ấy, chỉ là lớp vỏ bọc của nó mà thôi.
Hoặc có thể nói rằng, khi rơi xuống đất, nó đã bị vấy bẩn bởi màu đen của đất trời.
Trong khoảnh khắc mơ màng, Giản Thời Ngọ chợt nghĩ đến Thẩm Thành, thiếu niên kiên cường, mạnh mẽ nhưng cũng đầy bí ẩn.
Khi bánh chẻo đã chín, Giản Thời Ngọ định cùng mẹ ăn, nhưng bất ngờ, Chân Mỹ Lệ lấy ra một hộp cơm, cười nhẹ với cậu: "Đi thôi."
Giản Thời Ngọ ngơ ngác hỏi: "Đi đâu ạ?"
"Con nghĩ đi đâu?" Chân Mỹ Lệ mặc áo khoác, liếc nhìn cậu: "Đương nhiên là đi gặp người mà con ngày đêm mong nhớ rồi."
"..."
Phải một lúc sau Giản Thời Ngọ mới hiểu ra, mặt cậu đỏ bừng lên: "Mẹ!"
Tiếng cười sang sảng vang lên từ cửa.
Trên đường đến nhà cũ của Quý gia, Chân Mỹ Lệ nhận một cuộc điện thoại, có vẻ là từ Giản Tự Thành gọi đến. Gương mặt cô bỗng trở nên nghiêm trọng hơn, làm cho tâm trạng của Giản Thời Ngọ cũng trở nên nặng nề.
Cuối cùng, xe dừng trước cửa ngôi nhà lớn.
Chân Mỹ Lệ bước xuống xe: "Đi thôi."
Đúng như dự đoán, Quý gia đã cho tất cả người hầu nghỉ, chỉ còn lại lão quản gia ra mở cửa. Ông vẫn lịch sự, nho nhã như thường lệ.
Chân Mỹ Lệ nhận thấy đầu bếp cũng đã về nhà nghỉ ngơi, bữa tối hôm qua chỉ là vài món đông lạnh, khiến bà không khỏi bất ngờ.
Quản gia giải thích: "Đầu bếp trước khi đi có gói sẵn một ít bánh chẻo, nhưng thiếu gia không ăn."
...
Đôi khi, suy nghĩ của Thẩm Thành thật khó nắm bắt.
Chân Mỹ Lệ im lặng một lúc rồi nói: "Tôi hiểu rồi, ông đi đi."
Quản gia cảm kích cúi chào bà, dù là quản gia, ông cũng chỉ là người hầu, không thể đoán ý chủ nhân. Cuối cùng, có lẽ Thẩm Thành chỉ nghe lời Chân Mỹ Lệ.
...
Phòng khách
Giản Thời Ngọ ngồi đợi Thẩm Thành bước ra khỏi phòng.
Lần trước chia tay, Thẩm Thành đã bảo cậu suy nghĩ kỹ, nhưng hắn không nói rõ là phải suy nghĩ về điều gì. Có lẽ cậu cũng mơ hồ hiểu, nhưng mỗi khi cố gắng nghĩ, những ký ức ngày trước lại ùa về.
Cậu tự hỏi mình liệu muốn lặp lại mọi chuyện không?
Kiếp trước, cậu đã hại chết bố mẹ mình, như vậy vẫn chưa đủ sao?
Cậu lại muốn lặp lại sai lầm đó sao?
Nghĩ đến đây, cả người Giản Thời Ngọ trở nên lạnh lẽo, cậu thấy nghẹt thở. Có nhiều lúc, cậu tự hỏi, tại sao mình lại được sống lại? Nếu vụ tai nạn đó đã mang cậu đi, thì giờ đâu có nhiều phiền muộn như thế này.
...
Cậu ngồi trên sofa, suy nghĩ rối bời, không biết mình đang nghĩ gì.
Bỗng nhiên,
"Đinh linh linh..."
Chuông điện thoại vang lên, Giản Thời Ngọ nhìn vào màn hình, là Hầu Tử gọi đến. Cậu thoáng bối rối, sau đó mới nhớ ra lý do.
Mấy ngày trước, vì không khí trong nhà có vẻ căng thẳng, cậu đã nhờ Hầu Tử điều tra tình hình công ty gia đình.
Giản Thời Ngọ hít một hơi sâu, nhấc máy.
Giọng Hầu Tử từ đầu dây bên kia vang lên: "Tiểu Nguyệt à, tớ vừa mới nhận được tin, ba cậu hiện không có ở nhà đúng không?"
Giản Thời Ngọ cảm thấy bất an, cậu đáp: "Đúng vậy, ông ấy không ở nhà."
"Vậy thì không lạ gì. Tớ đoán là chú Giản cũng không thể ngồi yên. Nghe nói công ty các cậu năm nay định đưa ra thị trường một lô hàng, nhưng bị giữ lại ở hải quan vì phát hiện ra vấn đề gì đó. Tớ không biết cụ thể, nhưng chuyện này có thể rất nghiêm trọng nếu không được giải quyết thỏa đáng."
Hồi đầu năm, Giản Tự Thành đã đầu tư phần lớn tài chính của công ty vào lô hàng này, hy vọng bán được giá tốt vào đầu xuân năm sau.
Mặt Giản Thời Ngọ chợt tái nhợt.
"Lô hàng có vấn đề sao?"
"Đúng vậy."
"Làm sao lại có vấn đề được, ba tớ luôn kiểm soát chất lượng rất chặt chẽ, sao có thể có chuyện đó..." Giản Thời Ngọ nói, giọng pha chút hoang mang.
Hầu Tử thở dài: "Có nhiều lý do lắm, có thể là bị ai đó chơi xỏ, cũng có thể là do bên đối tác. Mà cũng chưa chắc lô hàng có vấn đề, biết đâu không có gì nghiêm trọng đâu. Bây giờ chúng ta cũng chưa rõ ràng lắm."
Dừng lại một chút, Hầu Tử bổ sung: "Nhưng nếu thật sự có vấn đề, thì có thể sẽ ảnh hưởng đến việc đưa hàng ra thị trường..."
Bàn tay đang đặt trên đùi của Giản Thời Ngọ chợt nắm chặt, mạnh đến nỗi gần như nổi gân xanh. Nếu Hầu Tử có thể thấy được sắc mặt của cậu lúc này, hẳn sẽ kinh ngạc trước sự hoảng hốt, đáng sợ toát ra từ Giản Thời Ngọ.
Cậu không thể hiểu được cảm giác như bị số phận giam cầm này, giống như đèn dầu trước khi tắt, những kỷ niệm bị kìm nén bỗng nhiên ùa về, khiến cậu nghẹt thở.
Lặng im.
Một khoảng im lặng kéo dài. Khi Hầu Tử nghĩ rằng cuộc gọi đã kết thúc, Giản Thời Ngọ khó nhọc mở lời: "Lô hàng này hình như hợp tác với Quý gia, ba tớ có nói qua. Cậu có thể giúp tớ theo dõi tình hình cụ thể không?"
"Được." Hầu Tử đáp.
"Có chuyện gì sao?" Hầu Tử hỏi tiếp: "Cậu nghi ngờ có người đứng sau hãm hại à? Cậu nghi ngờ ai? Chuyện của Quý gia, tớ cũng có nghe qua... chẳng lẽ cậu nghi ngờ là..."
Câu hỏi này như một cú đánh thẳng vào tim. Hốc mắt Giản Thời Ngọ không tự chủ mà đỏ lên. Trong đầu cậu xuất hiện một cái tên. Nếu là ở kiếp trước, cậu đã có câu trả lời, nhưng hiện tại, khi phải nói ra thì thật khó khăn.
Cảm giác như số phận đã định sẵn, nếu nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi, chắc chắn sẽ có điều gì đó biến chất.
Nội tâm cuộn trào, Giản Thời Ngọ cảm thấy một vị tanh chát dâng lên nơi cổ họng.
"Không có."
Cậu nói: "Mình không nghi ngờ ai."
Giản Thời Ngọ ngồi dựa vào sofa, giọng cậu khàn khàn: "Mọi thứ chắc không có vấn đề gì đâu, tớ tin tưởng ba tớ."
Hầu Tử thở dài, an ủi cậu vài câu rồi mới tắt máy.
Giản Thời Ngọ cất điện thoại, định ngửa đầu hít một hơi thật sâu, nhưng đột nhiên phát hiện ra một bóng người đang đứng trên lầu hai.
Đó là một thiếu niên mặc áo len xanh nhạt, dựa vào lan can, đứng thẳng tắp trước một bức tranh sơn thủy lớn, trông thật cô đơn.
Giản Thời Ngọ run rẩy mi: "Thẩm Thành..."
Cậu không biết Thẩm Thành có nghe được nội dung cuộc gọi hay không.
Khi Thẩm Thành tiến lại gần, Giản Thời Ngọ vẫn cảm thấy lạnh lẽo toàn thân. Thẩm Thành chỉ nhẹ nhàng rót cho cậu một chén nước, giọng nói ôn tồn: "Dì Chân đưa cậu đến đây?"
"Ừm..."
Giản Thời Ngọ cầm lấy ly nước, cảm thấy dần bình tĩnh lại. Nhìn Thẩm Thành, giọng cậu trở nên dịu dàng: "Nhà tớ có gói một ít sủi cảo, mang đến đây cho cậu nếm thử."
Thẩm Thành đáp: "Cảm ơn."
Hắn nhìn thấy bàn tay run rẩy của Giản Thời Ngọ, đôi mắt đen hơi cụp xuống. Những suy nghĩ xoay chuyển liên tục trong đầu hắn.
Khi còn ở trên lầu, Thẩm Thành đã nghe rõ ràng từng lời Giản Thời Ngọ nói, thậm chí còn thấy rõ cả biểu cảm của cậu.
Giản Thời Ngọ định đặt ly nước xuống, nhưng tay cậu run quá khiến ly va vào bàn pha lê phát ra tiếng động lớn. Cậu giật mình, cơ thể cũng khẽ run lên, rồi thở gấp, như sợ bị nhìn thấu điều gì, cậu cẩn thận liếc nhìn Thẩm Thành.
Ánh mắt hai người giao nhau, Thẩm Thành ngồi lười biếng trên sofa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ: "Sao phải căng thẳng như vậy?"
Giản Thời Ngọ khẽ lắc đầu: "Không, tớ đang suy nghĩ một chuyện nên không chú ý..."
"Suy nghĩ gì?" Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Thành khiến Giản Thời Ngọ chợt ngẩng đầu: "Có phải cậu đang nghĩ xem lô hàng của chú Giản có liên quan gì đến tớ không?"
!!
Giản Thời Ngọ mở to mắt, theo phản xạ muốn phủ nhận: "Không phải..."
"Tại sao cậu lại nghĩ vậy?" Giản Thời Ngọ cố gắng tự an ủi: "Tớ không nghi ngờ cậu, tớ chỉ lo lắng cho ba tớ thôi, hơn nữa cậu đâu có lý do gì để làm vậy."
"Thật sao?" Thẩm Thành không biểu lộ cảm xúc gì thêm, hắn chậm rãi nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhã nhặn: "Nhưng đôi mắt cậu không nói vậy. Đôi khi, tôi tự hỏi liệu tôi đã từng làm gì đó không thể tha thứ với cậu, khiến cậu luôn đề phòng tôi như thế."
Tim Giản Thời Ngọ như bị bóp nghẹt.
Đôi mắt của Thẩm Thành như có thể nhìn thấu tâm can người khác, hắn nâng mí mắt: "Chẳng lẽ là... kiếp trước?"
Toàn thân Giản Thời Ngọ cứng đờ, máu như đông lại. Cậu không biết nghĩ đến điều gì, hốc mắt đỏ hoe, hơi thở dồn dập, khẽ lắc đầu, lẩm bẩm: "Không phải..."
Không phải cậu làm điều gì không thể tha thứ, mà là mình cũng có lỗi...
Ban đầu, Thẩm Thành chỉ định thử thăm dò, nhưng không ngờ đứa trẻ này lại có phản ứng lớn như vậy. Bộ dáng giống như một con vật nhỏ bị dồn vào đường cùng, sắp sụp đổ bất cứ lúc nào, khiến hắn cảm thấy mềm lòng.
Khi Giản Thời Ngọ cúi đầu, bên cạnh cậu vang lên tiếng động nhẹ, một món đồ nhỏ được nhét vào tay cậu. Nó có chút cứng, nhưng không thô ráp. Nhìn kỹ lại, cậu phát hiện đó là một chiếc bùa bình an bằng gỗ chạm khắc tinh xảo.
Giản Thời Ngọ khẽ nắn: "Đây là..."
"Tôi khắc."
Giọng nói của thiếu niên vang lên bên cạnh. Khi Giản Thời Ngọ ngẩng đầu, Thẩm Thành đưa tay ra, ngón tay dài lướt qua trước mắt cậu, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt. Hắn gần như thở dài: "Khi nào cậu trở nên dễ khóc như vậy?"
Ánh mắt của hắn nhìn cậu giống như đang nhìn một đứa trẻ hay khóc nhè.
Giản Thời Ngọ sững sờ, ánh mắt không dám đối diện với Thẩm Thành. Những lời vừa nãy như một cú sốc, khiến tim cậu đập nhanh hơn, thậm chí cả người như bị đông cứng lại.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải đối mặt với cảm xúc này, càng không nghĩ rằng Thẩm Thành lại thẳng thắn như vậy.
"Thẩm Thành..." Giản Thời Ngọ gọi tên cậu, giọng nói run rẩy. "Tớ..."
Thẩm Thành nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào ngoài sự kiên nhẫn. "Không cần vội trả lời. Tớ không ép cậu, nhưng cậu cần hiểu rõ bản thân mình muốn gì."
Giản Thời Ngọ cúi đầu, cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt. Những lời của Thẩm Thành như kim châm vào tim, nhưng không phải là đau đớn mà là sự xấu hổ, bối rối, và một chút sợ hãi.
Cậu không biết làm sao để đối diện với Thẩm Thành, không biết phải làm sao để đối diện với chính mình.
Trong giây phút ấy, Giản Thời Ngọ cảm thấy mình thật nhỏ bé, bị dồn ép bởi cảm xúc mà mình đã cố gắng trốn tránh. Cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phải đứng trước những quyết định lớn như vậy.
Cuối cùng, cậu chỉ biết gật đầu nhẹ, như một cách chấp nhận, đồng thời cũng như một lời hứa với chính mình rằng sẽ suy nghĩ thấu đáo hơn. Cậu không dám nhìn thẳng vào Thẩm Thành, không dám đối mặt với sự thật đang phơi bày trước mắt.
Thẩm Thành nhìn cậu, đôi mắt không còn sắc lạnh như lúc đầu, thay vào đó là sự nhẹ nhàng và thấu hiểu. "Được rồi, cậu suy nghĩ kỹ đi. Tớ sẽ chờ."
Giản Thời Ngọ cảm thấy lòng mình nặng trĩu, không biết phải nói gì thêm. Cậu chỉ cúi đầu, nắm chặt chiếc bùa bình an trong tay như muốn tìm kiếm chút an ủi trong đó.
Thẩm Thành cuối cùng cũng rời đi, để lại Giản Thời Ngọ một mình giữa căn phòng trống vắng. Cảm giác cô độc xâm chiếm, nhưng lần này không còn là sự hoảng loạn, mà là sự đấu tranh nội tâm mãnh liệt.
Giản Thời Ngọ biết rằng từ giờ phút này, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa.
Thẩm Thành nói: "Giản Thời Ngọ, cậu có thể yêu cầu tớ ở lại bên cạnh cậu, nhưng tớ cũng có quyền đưa ra yêu cầu. Như thế mới công bằng."
Giản Thời Ngọ bối rối, lẩm bẩm: "Cậu muốn gì?"
Thẩm Thành đáp không chần chừ: "Cậu."
Câu trả lời dứt khoát của Thẩm Thành như một cú sốc lớn đánh vào tâm trí Giản Thời Ngọ. Cậu nhìn sâu vào mắt Thẩm Thành, phát hiện trong đó có một thứ gì đó nóng bỏng hơn cả. Thẩm Thành khẽ cười, "Tớ muốn cậu."
Suy nghĩ của Giản Thời Ngọ rối bời. Cậu hiểu rõ Thẩm Thành không phải người thích đùa.
Một phần lý trí trong cậu tự nhắc rằng cậu chỉ là một nhân vật phụ, làm sao có thể ở bên cạnh nhân vật chính? Nhưng một phần khác, tình cảm trong cậu lại muốn gần Thẩm Thành, muốn đến mức không thể cưỡng lại.
Mặt Giản Thời Ngọ tái nhợt, cậu run rẩy: "Để tớ suy nghĩ thêm..."
Thẩm Thành ôm cậu, nhẹ nhàng nói bên tai: "Được."
Nhưng rồi Thẩm Thành buông cậu ra, tạo một khoảng cách nhỏ giữa hai người. Hắn nói tiếp: "Tớ không cần một câu trả lời vội vàng. Cậu có đủ thời gian để suy nghĩ, một năm, hai năm cũng được. Khi nào cậu quyết định xong, không còn lo lắng, không còn trốn tránh, hãy liên hệ với tớ. Nhưng đừng đưa ra quyết định dễ dàng, nếu không, hậu quả sẽ không phải là điều cậu có thể chịu đựng."
Giản Thời Ngọ biết Thẩm Thành thật sự sắp đi, cậu khẽ hỏi: "Nếu... Tớ nói là nếu tớ không thể chấp nhận..."
Thẩm Thành khẽ cười, nhẹ nhàng nhưng tàn nhẫn: "Vậy thì chúng ta đừng liên lạc nữa."
Giản Thời Ngọ hoàn toàn sững sờ.
Ngày hôm đó, khi Thẩm Thành rời đi, Giản Thời Ngọ không rõ chính xác lúc nào. Chỉ nhớ rằng Chân Mỹ Lệ đã mang theo sủi cảo và mấy món ăn nhẹ cho Thẩm Thành để hắn có thể ăn trên đường.
Trên đường về, bà nhận được cuộc gọi từ hải quan, thông báo rằng mọi thủ tục đã được thông qua.
Bà lải nhải rất nhiều, vừa nói vừa quan sát Giản Thời Ngọ qua kính chiếu hậu. Cô biết cậu và Thẩm Thành có mối quan hệ đặc biệt, nghĩ rằng cậu sẽ khóc khi Thẩm Thành rời đi. Nhưng trái lại, cậu chỉ im lặng ngồi ở ghế sau, không khóc, không làm ồn.
Trong khoảnh khắc đó, Chân Mỹ Lệ nhận ra rằng con trai mình đã thực sự trưởng thành.