Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp
Chương 51
Giản Thời Ngọ dừng lại, có chút lo lắng: "Sao tự nhiên lại đau? Có chuyện gì không?"
Thẩm Thành ngồi trên giường, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng vẻ mặt lạnh lùng của hắn đã biến mất, thay vào đó là mặt hắn bắt đầu tái nhợt, mồ hôi lạnh xuất hiện. Hắn khẽ giọng nói: "Không nghiêm trọng đâu, chỉ cần gọi bác sĩ đến là được."
Trước đó, Giản Thời Ngọ đã nghi ngờ vết thương của Thẩm Thành có thể nghiêm trọng hơn so với những gì hắn thể hiện. Mặc dù Thẩm Thành luôn tỏ ra bình thường, nhưng như Kiều An từng nói, người này thật sự rất giỏi che giấu.
Mùi thuốc trộn lẫn với mùi máu thoang thoảng trong phòng chứng tỏ vết thương không nhẹ, và việc bác sĩ phải đến thay băng nửa tiếng một lần cũng là dấu hiệu đáng lo ngại.
Giản Thời Ngọ bắt đầu hoảng hốt, vội chạy ra ngoài: "Cậu chờ ở đây, tớ sẽ đi gọi bác sĩ ngay."
Cậu mở cửa, theo trí nhớ chạy đến phòng bác sĩ, miêu tả tình trạng của Thẩm Thành một cách gấp gáp, như thể nếu bác sĩ không đến kịp, Thẩm Thành sẽ xảy ra chuyện không lành.
Bác sĩ tưởng rằng có chuyện gì nghiêm trọng, liền chạy đến bên giường: "Chuyện gì xảy ra vậy?!"
Nhưng Thẩm Thành vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh như trước, chỉ có điều dường như có chút khác biệt. Hắn khẽ nói, giọng khàn khàn: "Đo lại nhiệt độ cho tôi."
?
Bác sĩ cảm thấy khó hiểu, trước đó đã đo nhiệt độ rồi, và Thẩm Thành đã sốt từ lâu, vậy đo lại làm gì?
Đang định mở miệng hỏi, Thẩm Thành liếc mắt nhìn bác sĩ một cái. Ánh mắt đó chứa đựng quá nhiều ý nghĩa, khiến bác sĩ dường như hiểu ra điều gì.
Ông đáp: "Vâng, thiếu gia."
Trong cuộc sống công việc, đôi khi cần phải phối hợp dưới uy luật của tư bản, bác sĩ cố gắng làm theo lời Thẩm Thành, đo nhiệt độ một lúc lâu.
Sau đó, ông liếc nhìn Giản Thời Ngọ và ho nhẹ một tiếng, nhíu mày: "Đúng là cậu ấy đang bị sốt."
Giản Thời Ngọ lo lắng, tiến tới hỏi: "Chú ơi, hiện trạng Thành có nghiêm trọng không?"
Bác sĩ thở dài, vẻ mặt nghiêm trọng: "Có thể hạ sốt hay không còn tùy thuộc vào đêm nay, cậu ấy sẽ phải chịu đựng khá nhiều."
Giản Thời Ngọ mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng nhiệt độ từ nhiệt kế là thật, mùi thuốc trong phòng là thật, gương mặt tái nhợt của Thẩm Thành cũng là thật.
Hắn vỗn dĩ là người chịu đau rất giỏi, nếu đến mức này mà hắn phải thể hiện sự yếu ớt, thì chắc chắn đau đớn lắm...
Nghĩ đến đây, lòng Giản Thời Ngọ thắt lại, đôi mắt cậu ánh lên lo lắng: "Tại sao lại như vậy..."
Thẩm Thành cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, quay mặt đi và nói nhỏ: "Cậu không phải định đi thăm Anne sao?"
Giản Thời Ngọ: "Hả?"
Thẩm Thành cúi đầu, khẽ ho, cả bờ vai đều run lên. Giờ phút này, trông hắn rất yếu ớt, đôi mắt của cậu trai hơi rũ xuống: "Cậu muốn đi thì đi đi, không cần lo cho tớ."
Giản Thời Ngọ cảm thấy áy náy dâng lên trong lòng.
Thẩm Thành đang bị thương, nặng hơn so với những gì cậu tưởng, trong khi cậu lại nghĩ đến những việc không quan trọng.
Thẩm Thành thực sự rất khổ sở, mà cậu lại nói những điều vô nghĩa như vậy.
"Thịch thịch."
Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ.
Chân Mỹ Lệ bước vào, dù đã qua 3-4 năm, cô vẫn giữ được vẻ đẹp của mình, nhưng so với trước đây, cô dường như có thêm phần nghiêm nghị và kiên cường của một người phụ nữ thành đạt.
Trong những năm qua, công việc kinh doanh của gia đình nhà họ Giản ngày càng phát triển, ba Giản ngày càng bận rộn. Chân Mỹ Lệ đã đứng lên để giúp đỡ chồng trong việc điều hành sự nghiệp.
Giản Thời Ngọ nhỏ giọng gọi: "Mẹ."
Chân Mỹ Lệ vẫn giữ nét dịu dàng khi đối diện với con trai mình, cô ngồi xuống bên giường Thẩm Thành, hỏi bác sĩ: "Tình trạng của cậu ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ thành thật báo cáo.
Trước đó, Quý Viễn Sinh đã dặn dò bác sĩ rằng dù có chuyện gì xảy ra cũng phải giữ Giản Thời Ngọ và Chân Mỹ Lệ lại đây, vì chỉ có hai người này mới có thể chăm sóc Thẩm Thành một cách tốt nhất.
Một người có thể đảm bảo hắn ăn uống đầy đủ, người kia có thể chăm sóc tốt vết thương của hắn.
Quả nhiên, Chân Mỹ Lệ trách mắng: "Sao lại để cậu ấy sốt nặng như vậy mà không có ai chăm sóc? Băng đâu? Chậu nước đâu? Tất cả đi đâu cả rồi?"
Bác sĩ không dám nói rằng chính Thẩm Thành không cho phép ai đến gần, chỉ có thể đáp: "Vâng, tôi sẽ lập tức sắp xếp người đến ngay."
Thẩm Thành ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Dì..."
Chân Mỹ Lệ dường như hiểu được sự không thoải mái của Thẩm Thành đối với người lạ, cô dịu dàng nói: "Đừng lo lắng nha con. Dì sẽ ở lại đây đêm nay, con cứ yên tâm nghỉ ngơi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."
Giản Thời Ngọ thầm nghĩ: Ủa mẹ, sao mẹ không nói trước việc này?
Chân Mỹ Lệ rót cho Thẩm Thành một ly nước rồi nói: "Con còn sức không? Ăn chút gì nhé. Muốn ăn gì thì nói với dì, dì sẽ làm cho con."
Thẩm Thành lúc bình thường luôn giữ khoảng cách với người khác, nhưng khi có Chân Mỹ Lệ ở đây, hắn lại trở nên nghe lời đến lạ kỳ.
Trước mặt mẹ vợ tương lai, hắn thể hiện sự hiểu chuyện và lễ phép tối đa, ngồi dậy và nói: "Con đã gây phiền toái cho dì rồi. Con không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Giờ cũng đã khuya, dì cũng mệt cả ngày rồi, dì nghỉ ngơi sớm đi."
Thái độ hiểu chuyện của Thẩm Thành đã làm dấy lên tình mẫu tử trong lòng Chân Mỹ Lệ. Cô nói: "Phiền gì chứ, con của Ấu Ấu cũng là con của dì, đừng nói những lời khách sáo đó nữa."
Thật khó để không cảm động trước sự yếu đuối hiếm hoi của một người mạnh mẽ như Thẩm Thành. Hắn chẳng cần làm gì đặc biệt, chỉ cần như vậy đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Thẩm Thành không từ chối nữa, chỉ khẽ đáp: "Con biết rồi, cảm ơn dì."
Chân Mỹ Lệ nhìn chén mì đơn giản Giản Thời Ngọ đã làm, có chút không hài lòng: "Chỉ có rau xanh thôi à?"
Giản Thời Ngọ bỗng nhiên bị nhắc đến, cậu ấp úng: "Dạ..."
Vì cậu chỉ biết làm mì với rau xanh thôi, mà làm cũng nhanh nữa.
Chân Mỹ Lệ không trách mắng cậu, mà quay sang Thẩm Thành: "Để dì nấu lại cho con một bát khác nhé."
"Không cần đâu." Thẩm Thành ngăn cản cô trước khi cô kịp hành động. Hắn nắm lấy tay Chân Mỹ Lệ, nhìn sang Giản Thời Ngọ, ánh mắt sâu thẳm như thể có thể thấu vào tâm hồn người khác, giọng khàn khàn nhưng đầy từ tính, khiến lòng người dao động:
"Rất ngon ạ, con muốn ăn bát này."
Nếu những đầu bếp bị Thẩm Thành từng chê nghe được lời này, chắc chắn sẽ khóc mất.
Vì có Chân Mỹ Lệ ở đây, mọi chuyện sau đó diễn ra suôn sẻ hơn nhiều.
Giản Thời Ngọ cũng muốn ở lại để chăm sóc Thẩm Thành, nhưng bị mẹ đuổi đi không chút do dự: "Con chăm sóc ai được chứ, ngay cả bản thân còn lo chưa xong. Đi làm bài tập ở phòng khách đi!"
Giản Thời Ngọ cảm thấy có chút bất ngờ.
Sau khi rời khỏi phòng Thẩm Thành, cậu không về nhà mà gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp, thông báo rằng cậu gặp chút chuyện gấp nên không thể đến thăm Anne, mong rằng sẽ có người khác thay thế cậu trong tiết mục bế mạc.
Chủ nhiệm lớp nghe vậy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không nói thêm gì.
Ngày mai là lễ bế mạc của đại hội thể thao, một sự kiện không quá quan trọng. Thêm vào đó, Giản Thời Ngọ cũng bị thương sau sự việc hôm trước, nên chủ nhiệm lớp quyết định cho cậu nghỉ một ngày để ở nhà dưỡng sức.
Kiều An vừa nghe xong liền hào hứng: "Tiểu Nguyệt, chơi game với tớ đi!"
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên hỏi: "Ngày mai cậu không cần đến trường sao?"
"Có tớ hay không ở đại hội thể thao cũng chẳng khác gì nhau." Kiều An tự nhiên khoác vai Giản Thời Ngọ, cười nói: "Thật tốt quá, cậu không biết đâu, Thẩm Thành chưa bao giờ chịu chơi game với tớ. Tớ chơi một mình chán lắm!"
Giản Thời Ngọ cũng là một người thích chơi game, nhưng cậu vẫn tò mò: "Tại sao cậu ấy không chơi với cậu?"
...
Dĩ nhiên là vì hắn ta chơi quá kém.
Nhưng dưới ánh mắt đơn thuần và ngây thơ của Giản Thời Ngọ, Kiều An chỉ có thể gượng gạo đáp: "Ai mà biết được, đừng có động vào hắn!"
Họ chơi trò chơi đua xe trực tuyến, thi đấu xem ai có thể lái xe chạy xa hơn, đạt được điểm cao hơn. Trò chơi đầy chướng ngại và thử thách, lẫn sự cạnh tranh với những người chơi khác.
Chơi vài ván, Giản Thời Ngọ đã nhanh chóng nắm được luật chơi.
Kiều An tán thưởng: "Cậu thật giỏi đấy, mấy lần suýt nữa là giành được hạng nhất rồi."
Giản Thời Ngọ chỉ cười ngây ngô: "May mắn thôi, cậu giỏi hơn nhiều, cầm được hạng hai cơ mà."
"Chứ còn gì nữa, cậu cũng biết tớ là ai mà." Kiều An đắc ý khoe khoang: "Tớ còn có tên trong bảng xếp hạng đấy, cậu xem này, xếp thứ 30 cơ mà."
Giản Thời Ngọ nghiêng người lại gần, nhìn thấy một cái ID tên là "Cô độc điểu" đang đứng thứ 10 trên bảng xếp hạng.
Kiều An dẫn Giản Thời Ngọ vào một ván mới, nhưng lần này cả hai đều bị đối thủ vượt mặt. Chỉ còn thiếu chút nữa là họ thắng,điều này khiến Kiều An tức tối đập bàn: "Nếu không phải đối phương có "bảo bảo" hỗ trợ, chúng ta chắc chắn thắng rồi."
Giản Thời Ngọ lại rất điềm tĩnh, vừa cắn quả táo vừa hỏi: "Có phải là đứa nhỏ đứng cạnh họ không?"
Kiều An phẫn nộ: "Đúng vậy, chính là cái cặp đôi đó ỷ có "bảo bảo" nên bắt nạt chúng ta. Nếu tớ cũng có "bảo bảo", chắc chắn họ không đọ lại được chúng ta..."
Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Giản Thời Ngọ vẫn tiếp tục ăn quả táo, nhưng khi thấy Kiều An không nói gì, cậu tò mò quay sang, lông mi dài khẽ chớp, như muốn hỏi tại sao Kiều An im lặng.
Kiều An bỗng nhiên sờ cằm, rồi cúi gần lại, giọng nói đầy cám dỗ: "Chúng ta sinh một "bảo bảo" nhé?"
"Phụt! Khụ..." Giản Thời Ngọ suýt nữa nghẹn một cục, mặt đỏ bừng, phải mất một lúc mới ho được. Cậu nhìn Kiều An với đôi mắt ngấn nước: "Cái gì cơ?"
Kiều An vội vàng xoa lưng cậu, giải thích: "Tớ nói trong trò chơi, người chơi có thể kết hôn và sinh một "bảo bảo". "Bảo bảo" này sẽ giúp tăng sức mạnh, như vậy chúng ta sẽ đánh đâu thắng đó!"
...
Giản Thời Ngọ vẫn còn hơi ngờ ngợ: "Có cả chuyện này nữa sao?"
Kiều An gật đầu: "Đúng rồi, đúng rồi."
"Nhưng mà... chúng ta đều là nhân vật nam mà?" Giản Thời Ngọ ngây ngô hỏi: "Có thể sao?"
Kiều An mỉm cười: "Đương nhiên là được, thời đại nào rồi, trò chơi đương nhiên cũng cho phép rồi!"
Giản Thời Ngọ suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý: "Vậy thì được."
Kiều An vui mừng reo lên.
Giản Thời Ngọ tò mò hỏi: "Vậy làm sao để kết hôn?"
"Chúng ta cần phải tăng độ thân mật trước," Kiều An giải thích, "sau đó chuẩn bị nhẫn và những thứ khác. Cậu không cần lo lắng, tớ sẽ lo liệu hết. Một lát nữa tớ sẽ gửi cậu lời mời."
Giản Thời Ngọ nghe mà mơ hồ, không ngờ một trò chơi lại phức tạp như vậy. Việc nhận lời mời kết hôn làm cậu hơi ngượng ngùng, nhưng nghĩ rằng chỉ có hai người họ biết, làm xong nhiệm vụ và có "bảo bảo" chắc cũng không vấn đề gì.
Cậu hoàn toàn quên mất rằng tài khoản của mình kết nối với QQ, bảng xếp hạng hầu hết là bạn bè trên QQ, chắc chắn rằng động thái của cậu sẽ được chia sẻ và nhìn thấy bởi các bạn khác.
Trong đêm đó, hầu hết các bạn trong lớp đã hóng được một tin vô cùng chấn động - Giản Thời Ngọ và Kiều An, học sinh chuyển trường, đã "kết đôi" với nhau trong trò chơi..
Thẩm Thành ngồi trên giường, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng vẻ mặt lạnh lùng của hắn đã biến mất, thay vào đó là mặt hắn bắt đầu tái nhợt, mồ hôi lạnh xuất hiện. Hắn khẽ giọng nói: "Không nghiêm trọng đâu, chỉ cần gọi bác sĩ đến là được."
Trước đó, Giản Thời Ngọ đã nghi ngờ vết thương của Thẩm Thành có thể nghiêm trọng hơn so với những gì hắn thể hiện. Mặc dù Thẩm Thành luôn tỏ ra bình thường, nhưng như Kiều An từng nói, người này thật sự rất giỏi che giấu.
Mùi thuốc trộn lẫn với mùi máu thoang thoảng trong phòng chứng tỏ vết thương không nhẹ, và việc bác sĩ phải đến thay băng nửa tiếng một lần cũng là dấu hiệu đáng lo ngại.
Giản Thời Ngọ bắt đầu hoảng hốt, vội chạy ra ngoài: "Cậu chờ ở đây, tớ sẽ đi gọi bác sĩ ngay."
Cậu mở cửa, theo trí nhớ chạy đến phòng bác sĩ, miêu tả tình trạng của Thẩm Thành một cách gấp gáp, như thể nếu bác sĩ không đến kịp, Thẩm Thành sẽ xảy ra chuyện không lành.
Bác sĩ tưởng rằng có chuyện gì nghiêm trọng, liền chạy đến bên giường: "Chuyện gì xảy ra vậy?!"
Nhưng Thẩm Thành vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh như trước, chỉ có điều dường như có chút khác biệt. Hắn khẽ nói, giọng khàn khàn: "Đo lại nhiệt độ cho tôi."
?
Bác sĩ cảm thấy khó hiểu, trước đó đã đo nhiệt độ rồi, và Thẩm Thành đã sốt từ lâu, vậy đo lại làm gì?
Đang định mở miệng hỏi, Thẩm Thành liếc mắt nhìn bác sĩ một cái. Ánh mắt đó chứa đựng quá nhiều ý nghĩa, khiến bác sĩ dường như hiểu ra điều gì.
Ông đáp: "Vâng, thiếu gia."
Trong cuộc sống công việc, đôi khi cần phải phối hợp dưới uy luật của tư bản, bác sĩ cố gắng làm theo lời Thẩm Thành, đo nhiệt độ một lúc lâu.
Sau đó, ông liếc nhìn Giản Thời Ngọ và ho nhẹ một tiếng, nhíu mày: "Đúng là cậu ấy đang bị sốt."
Giản Thời Ngọ lo lắng, tiến tới hỏi: "Chú ơi, hiện trạng Thành có nghiêm trọng không?"
Bác sĩ thở dài, vẻ mặt nghiêm trọng: "Có thể hạ sốt hay không còn tùy thuộc vào đêm nay, cậu ấy sẽ phải chịu đựng khá nhiều."
Giản Thời Ngọ mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng nhiệt độ từ nhiệt kế là thật, mùi thuốc trong phòng là thật, gương mặt tái nhợt của Thẩm Thành cũng là thật.
Hắn vỗn dĩ là người chịu đau rất giỏi, nếu đến mức này mà hắn phải thể hiện sự yếu ớt, thì chắc chắn đau đớn lắm...
Nghĩ đến đây, lòng Giản Thời Ngọ thắt lại, đôi mắt cậu ánh lên lo lắng: "Tại sao lại như vậy..."
Thẩm Thành cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, quay mặt đi và nói nhỏ: "Cậu không phải định đi thăm Anne sao?"
Giản Thời Ngọ: "Hả?"
Thẩm Thành cúi đầu, khẽ ho, cả bờ vai đều run lên. Giờ phút này, trông hắn rất yếu ớt, đôi mắt của cậu trai hơi rũ xuống: "Cậu muốn đi thì đi đi, không cần lo cho tớ."
Giản Thời Ngọ cảm thấy áy náy dâng lên trong lòng.
Thẩm Thành đang bị thương, nặng hơn so với những gì cậu tưởng, trong khi cậu lại nghĩ đến những việc không quan trọng.
Thẩm Thành thực sự rất khổ sở, mà cậu lại nói những điều vô nghĩa như vậy.
"Thịch thịch."
Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ.
Chân Mỹ Lệ bước vào, dù đã qua 3-4 năm, cô vẫn giữ được vẻ đẹp của mình, nhưng so với trước đây, cô dường như có thêm phần nghiêm nghị và kiên cường của một người phụ nữ thành đạt.
Trong những năm qua, công việc kinh doanh của gia đình nhà họ Giản ngày càng phát triển, ba Giản ngày càng bận rộn. Chân Mỹ Lệ đã đứng lên để giúp đỡ chồng trong việc điều hành sự nghiệp.
Giản Thời Ngọ nhỏ giọng gọi: "Mẹ."
Chân Mỹ Lệ vẫn giữ nét dịu dàng khi đối diện với con trai mình, cô ngồi xuống bên giường Thẩm Thành, hỏi bác sĩ: "Tình trạng của cậu ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ thành thật báo cáo.
Trước đó, Quý Viễn Sinh đã dặn dò bác sĩ rằng dù có chuyện gì xảy ra cũng phải giữ Giản Thời Ngọ và Chân Mỹ Lệ lại đây, vì chỉ có hai người này mới có thể chăm sóc Thẩm Thành một cách tốt nhất.
Một người có thể đảm bảo hắn ăn uống đầy đủ, người kia có thể chăm sóc tốt vết thương của hắn.
Quả nhiên, Chân Mỹ Lệ trách mắng: "Sao lại để cậu ấy sốt nặng như vậy mà không có ai chăm sóc? Băng đâu? Chậu nước đâu? Tất cả đi đâu cả rồi?"
Bác sĩ không dám nói rằng chính Thẩm Thành không cho phép ai đến gần, chỉ có thể đáp: "Vâng, tôi sẽ lập tức sắp xếp người đến ngay."
Thẩm Thành ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Dì..."
Chân Mỹ Lệ dường như hiểu được sự không thoải mái của Thẩm Thành đối với người lạ, cô dịu dàng nói: "Đừng lo lắng nha con. Dì sẽ ở lại đây đêm nay, con cứ yên tâm nghỉ ngơi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."
Giản Thời Ngọ thầm nghĩ: Ủa mẹ, sao mẹ không nói trước việc này?
Chân Mỹ Lệ rót cho Thẩm Thành một ly nước rồi nói: "Con còn sức không? Ăn chút gì nhé. Muốn ăn gì thì nói với dì, dì sẽ làm cho con."
Thẩm Thành lúc bình thường luôn giữ khoảng cách với người khác, nhưng khi có Chân Mỹ Lệ ở đây, hắn lại trở nên nghe lời đến lạ kỳ.
Trước mặt mẹ vợ tương lai, hắn thể hiện sự hiểu chuyện và lễ phép tối đa, ngồi dậy và nói: "Con đã gây phiền toái cho dì rồi. Con không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Giờ cũng đã khuya, dì cũng mệt cả ngày rồi, dì nghỉ ngơi sớm đi."
Thái độ hiểu chuyện của Thẩm Thành đã làm dấy lên tình mẫu tử trong lòng Chân Mỹ Lệ. Cô nói: "Phiền gì chứ, con của Ấu Ấu cũng là con của dì, đừng nói những lời khách sáo đó nữa."
Thật khó để không cảm động trước sự yếu đuối hiếm hoi của một người mạnh mẽ như Thẩm Thành. Hắn chẳng cần làm gì đặc biệt, chỉ cần như vậy đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Thẩm Thành không từ chối nữa, chỉ khẽ đáp: "Con biết rồi, cảm ơn dì."
Chân Mỹ Lệ nhìn chén mì đơn giản Giản Thời Ngọ đã làm, có chút không hài lòng: "Chỉ có rau xanh thôi à?"
Giản Thời Ngọ bỗng nhiên bị nhắc đến, cậu ấp úng: "Dạ..."
Vì cậu chỉ biết làm mì với rau xanh thôi, mà làm cũng nhanh nữa.
Chân Mỹ Lệ không trách mắng cậu, mà quay sang Thẩm Thành: "Để dì nấu lại cho con một bát khác nhé."
"Không cần đâu." Thẩm Thành ngăn cản cô trước khi cô kịp hành động. Hắn nắm lấy tay Chân Mỹ Lệ, nhìn sang Giản Thời Ngọ, ánh mắt sâu thẳm như thể có thể thấu vào tâm hồn người khác, giọng khàn khàn nhưng đầy từ tính, khiến lòng người dao động:
"Rất ngon ạ, con muốn ăn bát này."
Nếu những đầu bếp bị Thẩm Thành từng chê nghe được lời này, chắc chắn sẽ khóc mất.
Vì có Chân Mỹ Lệ ở đây, mọi chuyện sau đó diễn ra suôn sẻ hơn nhiều.
Giản Thời Ngọ cũng muốn ở lại để chăm sóc Thẩm Thành, nhưng bị mẹ đuổi đi không chút do dự: "Con chăm sóc ai được chứ, ngay cả bản thân còn lo chưa xong. Đi làm bài tập ở phòng khách đi!"
Giản Thời Ngọ cảm thấy có chút bất ngờ.
Sau khi rời khỏi phòng Thẩm Thành, cậu không về nhà mà gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp, thông báo rằng cậu gặp chút chuyện gấp nên không thể đến thăm Anne, mong rằng sẽ có người khác thay thế cậu trong tiết mục bế mạc.
Chủ nhiệm lớp nghe vậy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không nói thêm gì.
Ngày mai là lễ bế mạc của đại hội thể thao, một sự kiện không quá quan trọng. Thêm vào đó, Giản Thời Ngọ cũng bị thương sau sự việc hôm trước, nên chủ nhiệm lớp quyết định cho cậu nghỉ một ngày để ở nhà dưỡng sức.
Kiều An vừa nghe xong liền hào hứng: "Tiểu Nguyệt, chơi game với tớ đi!"
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên hỏi: "Ngày mai cậu không cần đến trường sao?"
"Có tớ hay không ở đại hội thể thao cũng chẳng khác gì nhau." Kiều An tự nhiên khoác vai Giản Thời Ngọ, cười nói: "Thật tốt quá, cậu không biết đâu, Thẩm Thành chưa bao giờ chịu chơi game với tớ. Tớ chơi một mình chán lắm!"
Giản Thời Ngọ cũng là một người thích chơi game, nhưng cậu vẫn tò mò: "Tại sao cậu ấy không chơi với cậu?"
...
Dĩ nhiên là vì hắn ta chơi quá kém.
Nhưng dưới ánh mắt đơn thuần và ngây thơ của Giản Thời Ngọ, Kiều An chỉ có thể gượng gạo đáp: "Ai mà biết được, đừng có động vào hắn!"
Họ chơi trò chơi đua xe trực tuyến, thi đấu xem ai có thể lái xe chạy xa hơn, đạt được điểm cao hơn. Trò chơi đầy chướng ngại và thử thách, lẫn sự cạnh tranh với những người chơi khác.
Chơi vài ván, Giản Thời Ngọ đã nhanh chóng nắm được luật chơi.
Kiều An tán thưởng: "Cậu thật giỏi đấy, mấy lần suýt nữa là giành được hạng nhất rồi."
Giản Thời Ngọ chỉ cười ngây ngô: "May mắn thôi, cậu giỏi hơn nhiều, cầm được hạng hai cơ mà."
"Chứ còn gì nữa, cậu cũng biết tớ là ai mà." Kiều An đắc ý khoe khoang: "Tớ còn có tên trong bảng xếp hạng đấy, cậu xem này, xếp thứ 30 cơ mà."
Giản Thời Ngọ nghiêng người lại gần, nhìn thấy một cái ID tên là "Cô độc điểu" đang đứng thứ 10 trên bảng xếp hạng.
Kiều An dẫn Giản Thời Ngọ vào một ván mới, nhưng lần này cả hai đều bị đối thủ vượt mặt. Chỉ còn thiếu chút nữa là họ thắng,điều này khiến Kiều An tức tối đập bàn: "Nếu không phải đối phương có "bảo bảo" hỗ trợ, chúng ta chắc chắn thắng rồi."
Giản Thời Ngọ lại rất điềm tĩnh, vừa cắn quả táo vừa hỏi: "Có phải là đứa nhỏ đứng cạnh họ không?"
Kiều An phẫn nộ: "Đúng vậy, chính là cái cặp đôi đó ỷ có "bảo bảo" nên bắt nạt chúng ta. Nếu tớ cũng có "bảo bảo", chắc chắn họ không đọ lại được chúng ta..."
Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Giản Thời Ngọ vẫn tiếp tục ăn quả táo, nhưng khi thấy Kiều An không nói gì, cậu tò mò quay sang, lông mi dài khẽ chớp, như muốn hỏi tại sao Kiều An im lặng.
Kiều An bỗng nhiên sờ cằm, rồi cúi gần lại, giọng nói đầy cám dỗ: "Chúng ta sinh một "bảo bảo" nhé?"
"Phụt! Khụ..." Giản Thời Ngọ suýt nữa nghẹn một cục, mặt đỏ bừng, phải mất một lúc mới ho được. Cậu nhìn Kiều An với đôi mắt ngấn nước: "Cái gì cơ?"
Kiều An vội vàng xoa lưng cậu, giải thích: "Tớ nói trong trò chơi, người chơi có thể kết hôn và sinh một "bảo bảo". "Bảo bảo" này sẽ giúp tăng sức mạnh, như vậy chúng ta sẽ đánh đâu thắng đó!"
...
Giản Thời Ngọ vẫn còn hơi ngờ ngợ: "Có cả chuyện này nữa sao?"
Kiều An gật đầu: "Đúng rồi, đúng rồi."
"Nhưng mà... chúng ta đều là nhân vật nam mà?" Giản Thời Ngọ ngây ngô hỏi: "Có thể sao?"
Kiều An mỉm cười: "Đương nhiên là được, thời đại nào rồi, trò chơi đương nhiên cũng cho phép rồi!"
Giản Thời Ngọ suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý: "Vậy thì được."
Kiều An vui mừng reo lên.
Giản Thời Ngọ tò mò hỏi: "Vậy làm sao để kết hôn?"
"Chúng ta cần phải tăng độ thân mật trước," Kiều An giải thích, "sau đó chuẩn bị nhẫn và những thứ khác. Cậu không cần lo lắng, tớ sẽ lo liệu hết. Một lát nữa tớ sẽ gửi cậu lời mời."
Giản Thời Ngọ nghe mà mơ hồ, không ngờ một trò chơi lại phức tạp như vậy. Việc nhận lời mời kết hôn làm cậu hơi ngượng ngùng, nhưng nghĩ rằng chỉ có hai người họ biết, làm xong nhiệm vụ và có "bảo bảo" chắc cũng không vấn đề gì.
Cậu hoàn toàn quên mất rằng tài khoản của mình kết nối với QQ, bảng xếp hạng hầu hết là bạn bè trên QQ, chắc chắn rằng động thái của cậu sẽ được chia sẻ và nhìn thấy bởi các bạn khác.
Trong đêm đó, hầu hết các bạn trong lớp đã hóng được một tin vô cùng chấn động - Giản Thời Ngọ và Kiều An, học sinh chuyển trường, đã "kết đôi" với nhau trong trò chơi..