Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp
Chương 47
Trong con hẻm nhỏ, cô gái bật khóc nức nở, chàng trai trẻ bối rối an ủi cô. Ánh hoàng hôn rơi xuống, cảnh tượng này vừa bi thương lại vừa đẹp đẽ.
Hầu Tử đi tới, đắn đo liệu có nên phá vỡ hình ảnh đầy ngôn tình này không, nhưng rồi lại thấy Giản Thời Ngọ quay đầu cầu cứu, ánh mắt như cảnh báo rằng nếu còn đứng đó xem thì sẽ không để yên.
Không còn cách nào khác, Hầu Tử đành mạnh dạn ho khan để phá vỡ không khí cứng đờ: "Khụ!"
Anne nghe thấy tiếng liền dừng khóc, cô hít mũi, liếc nhìn Hầu Tử qua khoé mắt, nhưng vẫn ôm chặt lấy Giản Thời Ngọ.
Giản Thời Ngọ bất lực, đẩy nhẹ cô: "Anne, bình tĩnh chút, đừng sợ, không sao đâu, bọn họ đã chạy rồi. Cậu biết họ là ai không, còn nhớ mặt họ không? Nếu gặp lại có thể nhận ra không?"
Anne ngạc nhiên nhìn cậu: "Cậu định đi tìm họ sao? Không sợ họ sẽ đánh cậu à?"
Giản Thời Ngọ mỉm cười, nhưng nụ cười không còn vẻ hiền lành, mà mang chút sắc bén. Anne chưa từng thấy cậu nguy hiểm như vậy, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng lại làm người ta cảm thấy rùng mình: "Giờ mà nói ai sợ ai thì còn chưa biết đâu."
Anne bất giác rùng mình.
Hầu Tử phía sau bước tới, cười tươi khoác vai Giản Thời Ngọ: "Anne, cậu cứ yên tâm, Tớ và Tiểu Nguyệt không phải người dễ bị bắt nạt đâu."
Giản Thời Ngọ trừng mắt liếc cậu: "Đừng gọi tớ là tiểu Nguyệt."
Do tên cậu là Thời Ngọ, nghe giống chữ "15" trong tiếng Trung, mà 15 thì liên quan đến trăng rằm. Vì thế đôi khi Hầu Tử và mấy người thân thiết gọi cậu là tiểu Nguyệt.
Anne thấy hai người đùa nghịch, dần dần thả lỏng.
Giản Thời Ngọ hỏi địa chỉ nhà cô, vừa hay tiện đường với cậu, còn Hầu Tử không cùng đường đã rời đi trước, để Giản Thời Ngọ đưa Anne về nhà.
Mùa thu vừa bắt đầu, ban ngày vẫn còn nóng, nhưng tới tối thì nhiệt độ giảm, trời dần tối, lá cây bên đường đã chuyển vàng, từng chiếc rơi rụng.
Trên đường về, để Anne bớt khóc lóc, Giản Thời Ngọ kể cho cô nghe vài câu chuyện dân gian Trung Quốc: "Sau đó Hoa Mộc Lan trở thành một nữ anh hùng lừng lẫy."
Anne lắng nghe yên lặng: "Cô ấy thật dũng cảm."
Giản Thời Ngọ nói: "Đúng vậy, chỉ cần trong lòng tràn đầy dũng khí, không có gì là không thể. Mộc Lan đã tự mình nỗ lực đạt được sự tôn trọng của mọi người, một cô gái như vậy vừa ngầu và đáng yêu."
Thấy mắt Anne đỏ hoe vì khóc, Giản Thời Ngọ thở dài: "Nên là cậu đừng khóc nữa."
Anne nghe giọng nói ôn hòa của cậu, trong lòng dần lan tỏa cảm giác ngọt ngào. Thực ra cô đã gặp nhiều chàng trai, cũng có nhiều người đối xử tốt với cô, nhưng họ có thể thích cô vì ngoại hình hoặc gia thế, từ nhỏ cô đã được mọi người ngưỡng mộ vì dòng máu quý tộc, nhưng cô lại cảm thấy mình chẳng thực sự có gì.
Khi lần đầu gặp Thẩm Thành, cô cảm thấy hắn thật khác biệt. Thẩm Thành không quan tâm đến gia thế hay ngoại hình của cô. Điều này không đáng tự hào lắm, mà là cô chỉ muốn được yêu thương, muốn có một tình yêu thuần khiết, đơn giản vì cô là Anne.
Trước đây cô nghĩ rằng Thẩm Thành không thích mình vì cô chưa đủ tốt, nhưng bây giờ khi thực sự hiểu rõ Giản Thời Ngọ, cô mới nhận ra, hóa ra là vì Giản Thời Ngọ quá xuất sắc.
Anne khẽ rung đôi mi: "Giản Thời Ngọ..."
Giản Thời Ngọ quay đầu lại, hỏi: "Sao vậy?"
Nhìn thiếu niên trước mặt, trên mặt cậu vẫn còn vết thương, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên sự dịu dàng, một sự dịu dàng đến lạ kỳ.
Khi cậu cúi đầu nhìn Anne, trái tim cô không khỏi xao động. Trước đây, Anne từng ghen tị và thầm trách Thẩm Thành vì thích Giản Thời Ngọ, nhưng chỉ sau một buổi trưa, cô lại nghĩ rằng Giản Thời Ngọ thích Thẩm Thành mới là điều thật đáng tiếc.
Thẩm Thành, chàng trai đó, lạnh lùng và xa cách, quá bí ẩn và nguy hiểm.
Một người tốt bụng và lương thiện như Giản Thời Ngọ thì làm sao có thể đối đầu được với Thẩm Thành?
Anne trong lòng trăm mối tơ vò, cô do dự không biết có nên nói cho Giản Thời Ngọ những gì mình biết, nói cho cậu rằng Thẩm Thành thích cậu, nói cho cậu biết về những thủ đoạn ngầm của Thẩm Thành, và khuyên cậu nên tránh xa Thẩm Thành càng xa càng tốt...
Giản Thời Ngọ nhìn thấy Anne chau mày, liền hỏi: "Sao vậy?"
Anne thầm quyết định, cô ngẩng mặt lên: "Cậu có biết tại sao hôm nay không có tài xế đến đón tớ, tại sao tớ không gọi điện về nhà kêu rước không?"
Giản Thời Ngọ ban đầu không nghĩ có gì bất thường, nhưng khi thấy Anne nghiêm túc nhìn mình, cậu bỗng nhiên cảm thấy một luồng hơi lạnh dâng lên trong lòng.
Có một khoảnh khắc, dù Anne chưa nói, Giản Thời Ngọ cũng có thể đoán ra câu trả lời: "Là, bởi vì..."
"Ừ."
Anne lấy điện thoại ra và đưa cho Giản Thời Ngọ xem: "Là cậu ấy."
"Chắc chắn là Thẩm Thành đã làm gì đó khiến hệ thống xe của nhà mình không hoạt động, nên tài xế mới không đến kịp." Anne nhếch miệng, nở một nụ cười mỉa mai: "Tớ nói không sai đâu."
Cô đã âm thầm tìm hiểu về mối quan hệ giữa Giản Thời Ngọ và Thẩm Thành, biết rằng hai người họ lớn lên bên nhau, tình cảm rất sâu đậm.
Anne không biết Thẩm Thành bắt đầu thích Giản Thời Ngọ từ khi nào, nhưng cô chắc chắn rằng Giản Thời Ngọ chưa bao giờ nhận ra bản chất thực sự của Thẩm Thành.
Những năm qua, trong mắt Giản Thời Ngọ, Thẩm Thành nhất định là một người hoàn hảo, ưu tú.
Bỗng nhiên Anne cảm thấy tò mò, nếu tất cả những hình tượng đó sụp đổ, liệu thiếu niên trước mặt cô có còn muốn tiếp xúc với Thẩm Thành không? Và cậu sẽ nghĩ gì?
"Tớ nghĩ, có lẽ đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi."
Giản Thời Ngọ nói, giọng cậu vang lên bên tai Anne, khiến cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu. Thế nhưng, thiếu niên lại nói đỡ cho Thẩm Thành:
"Cậu ấy là bạn học của chúng ta mà, Thẩm Thành làm những điều đó thì có lợi gì đâu? Anne, cậu đừng nghĩ nhiều, tuy rằng Thẩm Thành không giỏi trong việc biểu đạt, nhưng cậu ấy không phải là người xấu."
"Không, cậu nghĩ đơn giản quá rồi!"
Anne cảm thấy như nghẹn lại trong cổ, không kìm được mà buột miệng nói: "Sao lại không có lý do gì được, hắn là bởi vì..."
Giản Thời Ngọ yên lặng nhìn cô, đôi mắt như chờ đợi.
"Bởi vì..." Anne mím môi, lòng rối bời, cuối cùng cô đành từ bỏ: "Không có gì, có lẽ mình suy nghĩ nhiều quá."
Cô không thể nói cho Giản Thời Ngọ biết rằng Thẩm Thành thích cậu. Nếu lỡ như Giản Thời Ngọ động lòng và hai người họ thực sự đến với nhau, thì cô hoàn toàn mất cơ hội mất.
Quả nhiên, Giản Thời Ngọ mỉm cười hài lòng: "Ừ, phía trước là nhà cậu phải không? Hình như mình thấy có người đang vẫy tay."
Anne gật đầu, hôm nay cô đã trải qua quá nhiều sự cố, nên cũng không nán lại lâu. Cô hứa lần sau sẽ mời cậu đến chơi rồi mới rời đi.
Giản Thời Ngọ đứng đó, nhìn theo Anne đi xa dần, đến khi cô khuất hẳn, nụ cười trên mặt cậu mới dần phai nhạt, ánh chiều tà cũng trở nên âm u hơn.
Cảnh tượng "anh hùng cứu mỹ nhân" này vốn dĩ phải dành cho nam chính và nữ chính, nhưng tại sao lại trở thành cậu?
Hơn nữa, Anne giờ rõ ràng đang hiểu lầm Thẩm Thành, thậm chí còn có khoảng cách lớn với hắn. Rõ ràng đây không phải là một hiểu lầm nhỏ, nhưng nữ chính và nam chính lẽ ra phải có một mối tình ngọt ngào mới đúng chứ!
Giản Thời Ngọ thở dài trong lòng, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Thật ra, mấy năm nay ở nước ngoài, Thẩm Thành dù có thay đổi về hoàn cảnh gia đình, nhưng tính cách của hắn vẫn không hề thay đổi.
Giản Thời Ngọ không biết nên vui mừng hay là cảm thán, vì trong một gia đình như Quý gia, Thẩm Thành vẫn là con người như trước.
Nhưng mà...
Dù đã trải qua bao nhiêu lâu, bất kể hiệu ứng bươm bướm có thể gây ra bao nhiêu thay đổi, bất kể mọi thứ có biến đổi như thế nào, Thẩm Thành vẫn không thay đổi.
Những chuyện đáng xảy ra thì vẫn sẽ xảy ra, hoặc có thể nói rằng, dù cậu có nỗ lực đến đâu cũng không thể ngăn Thẩm Thành đi theo con đường đã định. Mọi thứ dường như đang dần đi vào đúng quỹ đạo của vận mệnh. Vậy còn cậu, liệu có phải cậu cũng không thể tránh khỏi số phận đã định?
Thẩm Thành, dù có làm lại từ đầu, chúng ta vẫn không thể thay đổi được gì, phải không?
Số mệnh sao?
___
Ngày thứ hai
"Trên mặt cậu bị sao vậy?"
Vừa bước vào trường, Giản Thời Ngọ đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Khuôn mặt vốn trắng trẻo thanh tú giờ lại xuất hiện vài vết bầm nhỏ và trầy xước, nhìn qua đã biết là do xung đột mà có.
Giản Thời Ngọ không muốn bạn bè lo lắng, cười cười nói: "Không sao đâu, chỉ là tai nạn nhỏ thôi mà."
Cậu cố giải thích với bạn bè, nhưng từ xa, Thẩm Thành cũng đã nhìn thấy cậu. Ánh mắt của hai người chạm nhau, Thẩm Thành nhìn chằm chằm vào những vết thương trên mặt Giản Thời Ngọ, đôi mắt khẽ nheo lại.
Khi Giản Thời Ngọ đang đoán xem liệu Thẩm Thành có tiến lại gần hay không, hắn đã cất bước đến gần cậu.
Ban đầu, xung quanh Giản Thời Ngọ có rất đông người, nhưng khi Thẩm Thành tiến tới, những người khác theo bản năng lùi ra xa để tạo không gian cho họ nói chuyện.
Không ai cố ý tránh mặt, chỉ là Thẩm Thành có khí chất khiến người khác sợ hãi và e dè, khiến họ không dám đối đầu với hắn.
Đúng lúc đó, lớp học bắt đầu cuộc đua tiếp sức, phần lớn mọi người đã chạy tới cổ vũ, để lại Giản Thời Ngọ và Thẩm Thành đứng riêng với nhau.
Thẩm Thành đứng đối diện với Giản Thời Ngọ, nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt cậu, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Giản Thời Ngọ cảm thấy hơi căng thẳng: "Chỉ là..."
"Lần này cũng như vậy sao?" Thẩm Thành cao hơn Giản Thời Ngọ một cái đầu, hắn vươn tay dài định chạm vào vết thương, nhưng khi thấy Giản Thời Ngọ theo bản năng co rúm và quay đầu tránh, dù cậu đã cố gắng kiểm soát cảm xúc, nhưng hành động này đã vô tình tố cáo sự tự bảo vệ của mình.
Thẩm Thành khựng lại, tay dừng giữa không trung.
Bầu không khí trở nên căng thẳng và nặng nề. Giản Thời Ngọ nhẹ giọng: "Chỉ là xảy ra một chút xung đột, nhưng tớ không sao đâu, cậu đừng lo lắng."
Thẩm Thành thu tay lại, cố kiềm chế: "Ai đã làm chuyện này?"
Giản Thời Ngọ không muốn Thẩm Thành ra tay, vội vàng đáp: "Tớ tự giải quyết được, cậu đừng lo lắng."
Nhưng sự an ủi này không những không có hiệu quả, mà còn khiến không khí trở nên lạnh lẽo hơn.
Khi Giản Thời Ngọ nghĩ rằng Thẩm Thành sẽ tức giận bỏ đi, hắn lại lên tiếng: "Tớ có một lọ thuốc mỡ trị thương, hiệu quả không tồi, lát nữa tớ đưa cậu..."
Giản Thời Ngọ theo bản năng từ chối: "Không cần đâu, tớ có rồi."
Không khí lại rơi vào sự im lặng căng thẳng.
Đúng lúc đó, từ xa Hầu Tử gọi Giản Thời Ngọ, có vẻ như thầy giáo đang tìm. Giản Thời Ngọ như được cứu thoát, vội vàng nói với Thẩm Thành: "Tớ đi trước nhé, hẹn gặp sau."
Thẩm Thành chỉ lạnh lùng nói: "Đi đi."
Giản Thời Ngọ nhanh chóng bước đi, nhưng khi hai người họ chuẩn bị lướt qua nhau, cậu nghe thấy giọng nói trầm ấm của Thẩm Thành vang lên: "Cậu đang sợ tớ hay chán ghét tớ?."
Giản Thời Ngọ khựng lại, toàn thân cứng đờ.
Thẩm Thành đứng yên tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước: "Vì sao? Tớ chưa từng đối xử tệ với cậu."
Giản Thời Ngọ sắc mặt tái nhợt, tim đập nhanh hơn, cậu không chuẩn bị tâm lý cho việc bị hỏi thẳng như vậy, cậu không biết phải đối phó ra sao.
Bờ môi run rẩy, cố gắng lắp bắp giải thích: "Không có gì đâu, cậu đừng nghĩ nhiều, chắc có hiểu lầm gì đó thôi. Có phải tớ vừa nói gì sai không, cậu..."
Thẩm Thành xoay người lại, đối mặt với Giản Thời Ngọ, ánh mắt sâu thẳm như muốn kéo cậu vào một vực thẳm không đáy.
Hắn tiến một bước về phía cậu, và mỗi bước tiến lại khiến Giản Thời Ngọ lùi về phía sau, phản ứng theo bản năng của cậu nói lên tất cả, dù cậu không nói ra, nhưng cơ thể cậu đã phản bội cảm xúc của mình.
Giản Thời Ngọ nhẹ nhàng gọi tên hắn: "Thẩm Thành..."
Khóe miệng Thẩm Thành khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười châm biếm.
Trong một thoáng ngắn ngủi dưới ánh mặt trời, hắn bỗng nhớ lại ngày xưa. Khi ấy, Giản Thời Ngọ vẫn còn mũm mĩm, đã từng đối diện với hắn một cách lo lắng và thẹn thùng nói: "Thẩm Thành, tớ thích cậu."
"Cậu nói gì vậy?."
Trong ký ức, khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng, mỉm cười ngượng ngùng: "Cậu có thể ở bên tớ không?"
"Giờ tôi phải đi rồi, thầy đang gọi tôi."
Sau đó, Giản Thời Ngọ vội vàng chạy về phía đám đông ở xa, để lại Thẩm Thành đứng im lặng tại chỗ.
Trong buổi sáng ấm áp ấy, hắn lại nhớ về đêm mưa năm đó, khi Cao Xán đã từng lạnh lùng mắng hắn: "Mày là đứa trẻ vô tâm vô phế, cả đời này của mày sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác yêu là gì."
Dưới ánh mặt trời, Thẩm Thành nhìn theo bóng dáng của Giản Thời Ngọ dần khuất xa, ánh sáng mặt trời có phần chói mắt, khiến hắn khẽ nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm hơn thường ngày.
Thiếu niên đứng lặng lẽ trong bóng tối mà ánh mặt trời không thể chiếu tới, giống như vô số lần trước đây, hắn cũng đã từng nhìn Giản Thời Ngọ từ xa như vậy.
Tim hắn như bị kim châm, một cơn đau dai dẳng trong lòng ngực, như một tấm lưới vô hình đang gắt gao siết chặt lấy hắn.
Hóa ra đây chính là cảm giác yêu.
Hầu Tử đi tới, đắn đo liệu có nên phá vỡ hình ảnh đầy ngôn tình này không, nhưng rồi lại thấy Giản Thời Ngọ quay đầu cầu cứu, ánh mắt như cảnh báo rằng nếu còn đứng đó xem thì sẽ không để yên.
Không còn cách nào khác, Hầu Tử đành mạnh dạn ho khan để phá vỡ không khí cứng đờ: "Khụ!"
Anne nghe thấy tiếng liền dừng khóc, cô hít mũi, liếc nhìn Hầu Tử qua khoé mắt, nhưng vẫn ôm chặt lấy Giản Thời Ngọ.
Giản Thời Ngọ bất lực, đẩy nhẹ cô: "Anne, bình tĩnh chút, đừng sợ, không sao đâu, bọn họ đã chạy rồi. Cậu biết họ là ai không, còn nhớ mặt họ không? Nếu gặp lại có thể nhận ra không?"
Anne ngạc nhiên nhìn cậu: "Cậu định đi tìm họ sao? Không sợ họ sẽ đánh cậu à?"
Giản Thời Ngọ mỉm cười, nhưng nụ cười không còn vẻ hiền lành, mà mang chút sắc bén. Anne chưa từng thấy cậu nguy hiểm như vậy, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng lại làm người ta cảm thấy rùng mình: "Giờ mà nói ai sợ ai thì còn chưa biết đâu."
Anne bất giác rùng mình.
Hầu Tử phía sau bước tới, cười tươi khoác vai Giản Thời Ngọ: "Anne, cậu cứ yên tâm, Tớ và Tiểu Nguyệt không phải người dễ bị bắt nạt đâu."
Giản Thời Ngọ trừng mắt liếc cậu: "Đừng gọi tớ là tiểu Nguyệt."
Do tên cậu là Thời Ngọ, nghe giống chữ "15" trong tiếng Trung, mà 15 thì liên quan đến trăng rằm. Vì thế đôi khi Hầu Tử và mấy người thân thiết gọi cậu là tiểu Nguyệt.
Anne thấy hai người đùa nghịch, dần dần thả lỏng.
Giản Thời Ngọ hỏi địa chỉ nhà cô, vừa hay tiện đường với cậu, còn Hầu Tử không cùng đường đã rời đi trước, để Giản Thời Ngọ đưa Anne về nhà.
Mùa thu vừa bắt đầu, ban ngày vẫn còn nóng, nhưng tới tối thì nhiệt độ giảm, trời dần tối, lá cây bên đường đã chuyển vàng, từng chiếc rơi rụng.
Trên đường về, để Anne bớt khóc lóc, Giản Thời Ngọ kể cho cô nghe vài câu chuyện dân gian Trung Quốc: "Sau đó Hoa Mộc Lan trở thành một nữ anh hùng lừng lẫy."
Anne lắng nghe yên lặng: "Cô ấy thật dũng cảm."
Giản Thời Ngọ nói: "Đúng vậy, chỉ cần trong lòng tràn đầy dũng khí, không có gì là không thể. Mộc Lan đã tự mình nỗ lực đạt được sự tôn trọng của mọi người, một cô gái như vậy vừa ngầu và đáng yêu."
Thấy mắt Anne đỏ hoe vì khóc, Giản Thời Ngọ thở dài: "Nên là cậu đừng khóc nữa."
Anne nghe giọng nói ôn hòa của cậu, trong lòng dần lan tỏa cảm giác ngọt ngào. Thực ra cô đã gặp nhiều chàng trai, cũng có nhiều người đối xử tốt với cô, nhưng họ có thể thích cô vì ngoại hình hoặc gia thế, từ nhỏ cô đã được mọi người ngưỡng mộ vì dòng máu quý tộc, nhưng cô lại cảm thấy mình chẳng thực sự có gì.
Khi lần đầu gặp Thẩm Thành, cô cảm thấy hắn thật khác biệt. Thẩm Thành không quan tâm đến gia thế hay ngoại hình của cô. Điều này không đáng tự hào lắm, mà là cô chỉ muốn được yêu thương, muốn có một tình yêu thuần khiết, đơn giản vì cô là Anne.
Trước đây cô nghĩ rằng Thẩm Thành không thích mình vì cô chưa đủ tốt, nhưng bây giờ khi thực sự hiểu rõ Giản Thời Ngọ, cô mới nhận ra, hóa ra là vì Giản Thời Ngọ quá xuất sắc.
Anne khẽ rung đôi mi: "Giản Thời Ngọ..."
Giản Thời Ngọ quay đầu lại, hỏi: "Sao vậy?"
Nhìn thiếu niên trước mặt, trên mặt cậu vẫn còn vết thương, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên sự dịu dàng, một sự dịu dàng đến lạ kỳ.
Khi cậu cúi đầu nhìn Anne, trái tim cô không khỏi xao động. Trước đây, Anne từng ghen tị và thầm trách Thẩm Thành vì thích Giản Thời Ngọ, nhưng chỉ sau một buổi trưa, cô lại nghĩ rằng Giản Thời Ngọ thích Thẩm Thành mới là điều thật đáng tiếc.
Thẩm Thành, chàng trai đó, lạnh lùng và xa cách, quá bí ẩn và nguy hiểm.
Một người tốt bụng và lương thiện như Giản Thời Ngọ thì làm sao có thể đối đầu được với Thẩm Thành?
Anne trong lòng trăm mối tơ vò, cô do dự không biết có nên nói cho Giản Thời Ngọ những gì mình biết, nói cho cậu rằng Thẩm Thành thích cậu, nói cho cậu biết về những thủ đoạn ngầm của Thẩm Thành, và khuyên cậu nên tránh xa Thẩm Thành càng xa càng tốt...
Giản Thời Ngọ nhìn thấy Anne chau mày, liền hỏi: "Sao vậy?"
Anne thầm quyết định, cô ngẩng mặt lên: "Cậu có biết tại sao hôm nay không có tài xế đến đón tớ, tại sao tớ không gọi điện về nhà kêu rước không?"
Giản Thời Ngọ ban đầu không nghĩ có gì bất thường, nhưng khi thấy Anne nghiêm túc nhìn mình, cậu bỗng nhiên cảm thấy một luồng hơi lạnh dâng lên trong lòng.
Có một khoảnh khắc, dù Anne chưa nói, Giản Thời Ngọ cũng có thể đoán ra câu trả lời: "Là, bởi vì..."
"Ừ."
Anne lấy điện thoại ra và đưa cho Giản Thời Ngọ xem: "Là cậu ấy."
"Chắc chắn là Thẩm Thành đã làm gì đó khiến hệ thống xe của nhà mình không hoạt động, nên tài xế mới không đến kịp." Anne nhếch miệng, nở một nụ cười mỉa mai: "Tớ nói không sai đâu."
Cô đã âm thầm tìm hiểu về mối quan hệ giữa Giản Thời Ngọ và Thẩm Thành, biết rằng hai người họ lớn lên bên nhau, tình cảm rất sâu đậm.
Anne không biết Thẩm Thành bắt đầu thích Giản Thời Ngọ từ khi nào, nhưng cô chắc chắn rằng Giản Thời Ngọ chưa bao giờ nhận ra bản chất thực sự của Thẩm Thành.
Những năm qua, trong mắt Giản Thời Ngọ, Thẩm Thành nhất định là một người hoàn hảo, ưu tú.
Bỗng nhiên Anne cảm thấy tò mò, nếu tất cả những hình tượng đó sụp đổ, liệu thiếu niên trước mặt cô có còn muốn tiếp xúc với Thẩm Thành không? Và cậu sẽ nghĩ gì?
"Tớ nghĩ, có lẽ đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi."
Giản Thời Ngọ nói, giọng cậu vang lên bên tai Anne, khiến cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu. Thế nhưng, thiếu niên lại nói đỡ cho Thẩm Thành:
"Cậu ấy là bạn học của chúng ta mà, Thẩm Thành làm những điều đó thì có lợi gì đâu? Anne, cậu đừng nghĩ nhiều, tuy rằng Thẩm Thành không giỏi trong việc biểu đạt, nhưng cậu ấy không phải là người xấu."
"Không, cậu nghĩ đơn giản quá rồi!"
Anne cảm thấy như nghẹn lại trong cổ, không kìm được mà buột miệng nói: "Sao lại không có lý do gì được, hắn là bởi vì..."
Giản Thời Ngọ yên lặng nhìn cô, đôi mắt như chờ đợi.
"Bởi vì..." Anne mím môi, lòng rối bời, cuối cùng cô đành từ bỏ: "Không có gì, có lẽ mình suy nghĩ nhiều quá."
Cô không thể nói cho Giản Thời Ngọ biết rằng Thẩm Thành thích cậu. Nếu lỡ như Giản Thời Ngọ động lòng và hai người họ thực sự đến với nhau, thì cô hoàn toàn mất cơ hội mất.
Quả nhiên, Giản Thời Ngọ mỉm cười hài lòng: "Ừ, phía trước là nhà cậu phải không? Hình như mình thấy có người đang vẫy tay."
Anne gật đầu, hôm nay cô đã trải qua quá nhiều sự cố, nên cũng không nán lại lâu. Cô hứa lần sau sẽ mời cậu đến chơi rồi mới rời đi.
Giản Thời Ngọ đứng đó, nhìn theo Anne đi xa dần, đến khi cô khuất hẳn, nụ cười trên mặt cậu mới dần phai nhạt, ánh chiều tà cũng trở nên âm u hơn.
Cảnh tượng "anh hùng cứu mỹ nhân" này vốn dĩ phải dành cho nam chính và nữ chính, nhưng tại sao lại trở thành cậu?
Hơn nữa, Anne giờ rõ ràng đang hiểu lầm Thẩm Thành, thậm chí còn có khoảng cách lớn với hắn. Rõ ràng đây không phải là một hiểu lầm nhỏ, nhưng nữ chính và nam chính lẽ ra phải có một mối tình ngọt ngào mới đúng chứ!
Giản Thời Ngọ thở dài trong lòng, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Thật ra, mấy năm nay ở nước ngoài, Thẩm Thành dù có thay đổi về hoàn cảnh gia đình, nhưng tính cách của hắn vẫn không hề thay đổi.
Giản Thời Ngọ không biết nên vui mừng hay là cảm thán, vì trong một gia đình như Quý gia, Thẩm Thành vẫn là con người như trước.
Nhưng mà...
Dù đã trải qua bao nhiêu lâu, bất kể hiệu ứng bươm bướm có thể gây ra bao nhiêu thay đổi, bất kể mọi thứ có biến đổi như thế nào, Thẩm Thành vẫn không thay đổi.
Những chuyện đáng xảy ra thì vẫn sẽ xảy ra, hoặc có thể nói rằng, dù cậu có nỗ lực đến đâu cũng không thể ngăn Thẩm Thành đi theo con đường đã định. Mọi thứ dường như đang dần đi vào đúng quỹ đạo của vận mệnh. Vậy còn cậu, liệu có phải cậu cũng không thể tránh khỏi số phận đã định?
Thẩm Thành, dù có làm lại từ đầu, chúng ta vẫn không thể thay đổi được gì, phải không?
Số mệnh sao?
___
Ngày thứ hai
"Trên mặt cậu bị sao vậy?"
Vừa bước vào trường, Giản Thời Ngọ đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Khuôn mặt vốn trắng trẻo thanh tú giờ lại xuất hiện vài vết bầm nhỏ và trầy xước, nhìn qua đã biết là do xung đột mà có.
Giản Thời Ngọ không muốn bạn bè lo lắng, cười cười nói: "Không sao đâu, chỉ là tai nạn nhỏ thôi mà."
Cậu cố giải thích với bạn bè, nhưng từ xa, Thẩm Thành cũng đã nhìn thấy cậu. Ánh mắt của hai người chạm nhau, Thẩm Thành nhìn chằm chằm vào những vết thương trên mặt Giản Thời Ngọ, đôi mắt khẽ nheo lại.
Khi Giản Thời Ngọ đang đoán xem liệu Thẩm Thành có tiến lại gần hay không, hắn đã cất bước đến gần cậu.
Ban đầu, xung quanh Giản Thời Ngọ có rất đông người, nhưng khi Thẩm Thành tiến tới, những người khác theo bản năng lùi ra xa để tạo không gian cho họ nói chuyện.
Không ai cố ý tránh mặt, chỉ là Thẩm Thành có khí chất khiến người khác sợ hãi và e dè, khiến họ không dám đối đầu với hắn.
Đúng lúc đó, lớp học bắt đầu cuộc đua tiếp sức, phần lớn mọi người đã chạy tới cổ vũ, để lại Giản Thời Ngọ và Thẩm Thành đứng riêng với nhau.
Thẩm Thành đứng đối diện với Giản Thời Ngọ, nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt cậu, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Giản Thời Ngọ cảm thấy hơi căng thẳng: "Chỉ là..."
"Lần này cũng như vậy sao?" Thẩm Thành cao hơn Giản Thời Ngọ một cái đầu, hắn vươn tay dài định chạm vào vết thương, nhưng khi thấy Giản Thời Ngọ theo bản năng co rúm và quay đầu tránh, dù cậu đã cố gắng kiểm soát cảm xúc, nhưng hành động này đã vô tình tố cáo sự tự bảo vệ của mình.
Thẩm Thành khựng lại, tay dừng giữa không trung.
Bầu không khí trở nên căng thẳng và nặng nề. Giản Thời Ngọ nhẹ giọng: "Chỉ là xảy ra một chút xung đột, nhưng tớ không sao đâu, cậu đừng lo lắng."
Thẩm Thành thu tay lại, cố kiềm chế: "Ai đã làm chuyện này?"
Giản Thời Ngọ không muốn Thẩm Thành ra tay, vội vàng đáp: "Tớ tự giải quyết được, cậu đừng lo lắng."
Nhưng sự an ủi này không những không có hiệu quả, mà còn khiến không khí trở nên lạnh lẽo hơn.
Khi Giản Thời Ngọ nghĩ rằng Thẩm Thành sẽ tức giận bỏ đi, hắn lại lên tiếng: "Tớ có một lọ thuốc mỡ trị thương, hiệu quả không tồi, lát nữa tớ đưa cậu..."
Giản Thời Ngọ theo bản năng từ chối: "Không cần đâu, tớ có rồi."
Không khí lại rơi vào sự im lặng căng thẳng.
Đúng lúc đó, từ xa Hầu Tử gọi Giản Thời Ngọ, có vẻ như thầy giáo đang tìm. Giản Thời Ngọ như được cứu thoát, vội vàng nói với Thẩm Thành: "Tớ đi trước nhé, hẹn gặp sau."
Thẩm Thành chỉ lạnh lùng nói: "Đi đi."
Giản Thời Ngọ nhanh chóng bước đi, nhưng khi hai người họ chuẩn bị lướt qua nhau, cậu nghe thấy giọng nói trầm ấm của Thẩm Thành vang lên: "Cậu đang sợ tớ hay chán ghét tớ?."
Giản Thời Ngọ khựng lại, toàn thân cứng đờ.
Thẩm Thành đứng yên tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước: "Vì sao? Tớ chưa từng đối xử tệ với cậu."
Giản Thời Ngọ sắc mặt tái nhợt, tim đập nhanh hơn, cậu không chuẩn bị tâm lý cho việc bị hỏi thẳng như vậy, cậu không biết phải đối phó ra sao.
Bờ môi run rẩy, cố gắng lắp bắp giải thích: "Không có gì đâu, cậu đừng nghĩ nhiều, chắc có hiểu lầm gì đó thôi. Có phải tớ vừa nói gì sai không, cậu..."
Thẩm Thành xoay người lại, đối mặt với Giản Thời Ngọ, ánh mắt sâu thẳm như muốn kéo cậu vào một vực thẳm không đáy.
Hắn tiến một bước về phía cậu, và mỗi bước tiến lại khiến Giản Thời Ngọ lùi về phía sau, phản ứng theo bản năng của cậu nói lên tất cả, dù cậu không nói ra, nhưng cơ thể cậu đã phản bội cảm xúc của mình.
Giản Thời Ngọ nhẹ nhàng gọi tên hắn: "Thẩm Thành..."
Khóe miệng Thẩm Thành khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười châm biếm.
Trong một thoáng ngắn ngủi dưới ánh mặt trời, hắn bỗng nhớ lại ngày xưa. Khi ấy, Giản Thời Ngọ vẫn còn mũm mĩm, đã từng đối diện với hắn một cách lo lắng và thẹn thùng nói: "Thẩm Thành, tớ thích cậu."
"Cậu nói gì vậy?."
Trong ký ức, khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng, mỉm cười ngượng ngùng: "Cậu có thể ở bên tớ không?"
"Giờ tôi phải đi rồi, thầy đang gọi tôi."
Sau đó, Giản Thời Ngọ vội vàng chạy về phía đám đông ở xa, để lại Thẩm Thành đứng im lặng tại chỗ.
Trong buổi sáng ấm áp ấy, hắn lại nhớ về đêm mưa năm đó, khi Cao Xán đã từng lạnh lùng mắng hắn: "Mày là đứa trẻ vô tâm vô phế, cả đời này của mày sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác yêu là gì."
Dưới ánh mặt trời, Thẩm Thành nhìn theo bóng dáng của Giản Thời Ngọ dần khuất xa, ánh sáng mặt trời có phần chói mắt, khiến hắn khẽ nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm hơn thường ngày.
Thiếu niên đứng lặng lẽ trong bóng tối mà ánh mặt trời không thể chiếu tới, giống như vô số lần trước đây, hắn cũng đã từng nhìn Giản Thời Ngọ từ xa như vậy.
Tim hắn như bị kim châm, một cơn đau dai dẳng trong lòng ngực, như một tấm lưới vô hình đang gắt gao siết chặt lấy hắn.
Hóa ra đây chính là cảm giác yêu.