Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp
Chương 10
Giản Thời Ngọ không cảm thấy gì. Cậu ngồi cùng bàn với Khổng Văn Tĩnh, một cô gái nhỏ nhắn, học giỏi, nhưng lại rất thích ăn. Cô bạn vừa ăn hết mấy miếng bánh kem, vừa hỏi: "Bài tập hôm qua, cậu đã tra cứu tài liệu xong chưa?"
Giản Thời Ngọ gật đầu: "Xong rồi."
Khổng Văn Tĩnh ngạc nhiên: "Nhanh thế à."
Giản Thời Ngọ cười: "Tớ tra trên máy tính."
Khổng Văn Tĩnh lại càng ngạc nhiên: "Nhà cậu mua cho cậu máy tính à?"
Giản Thời Ngọ nhẹ gật đầu: "Ừ, nhưng đó là cái máy ba tớ đem về từ chỗ làm vì công ty không dùng nữa. Mẹ tớ thấy dạo này tớ học hành chăm chỉ nên cho tớ dùng."
Tính cách quậy phá của Giản Thời Ngọ phần lớn được nuôi dưỡng nhờ sự chiều chuộng của ba mẹ. Mặc dù bên ngoài có vẻ nghiêm khắc, nhưng hễ cậu muốn gì, ba mẹ đều chiều lòng. Điều này khiến cậu trở nên tự tin hơn, kiêu ngạo hơn, đòi gì phải có cái đó. Sau này, khi trải qua nhiều biến cố, tính cách của cậu mới dần trở nên trầm lặng hơn.
Giọng của Khổng Văn Tĩnh khiến nhiều người trong lớp quay lại:
"Thật à?"
"Oa, mẹ Giản Thời Ngọ tốt ghê."
"Thích quá."
"Có thể đến nhà cậu chơi máy tính không?"
Giản Thời Ngọ hơi xấu hổ nhưng vẫn mỉm cười: "Không sao, các cậu muốn thì cứ đến chơi."
Nghe vậy, mọi người càng hào hứng. Khi họ đang nói chuyện, Quý Bắc Xuyên - đại thiếu gia của lớp bước vào. Mặc dù bị tịch thu hai chiếc điện thoại, hắn vẫn rất vui vẻ, bước nhanh vào lớp, nhìn lướt qua Giản Thời Ngọ. Hắn nhận ra hôm nay Giản Thời Ngọ được rất nhiều người vây quanh, điều mà trước đây chỉ mình hắn mới có.
Quý Bắc Xuyên ngồi xuống, giơ tay lên khoe chiếc đồng hồ điện tử mới toanh trên cổ tay. Nhưng bạn cùng bàn của hắn lại không chú ý đến hắn mà hứng thú nói: "Biết gì không, Giản Thời Ngọ có máy tính đấy."
Sự đắc ý của Quý Bắc Xuyên lập tức tắt ngấm.
Bạn cùng bàn của hắn ngưỡng mộ: "Lớp mình rất ít người có máy tính nha."
Trong lớp, gia đình Quý Bắc Xuyên là giàu nhất, kế đến là nhà Hầu Tử, rồi đến nhà Giản Thời Ngọ. Nhưng khi nói đến đồ mới, Quý Bắc Xuyên không thể chịu thua. Hắn hừ một tiếng, bấm mở đồng hồ, hiện ra màn hình quay số điện thoại, hắn gọi đến số của bạn ngồi cùng bàn. Bạn ngồi cùng bàn đặt tay vào túi, lập tức điện thoại rung lên.
"Oa, cái gì vậy?"
Quả nhiên, bạn ngồi cùng bàn kinh ngạc.
Quý Bắc Xuyên kiêu ngạo: "Đây là sản phẩm mới của công ty ba tớ, đồng hồ điện tử trẻ em, chưa chính thức ra thị trường đâu. Nó có thể gọi điện thoại và gửi tin nhắn."
Mọi người tò mò nhìn qua.
Vì giờ tự học chưa bắt đầu, mọi người còn đang rôm rả trò chuyện. Quý Bắc Xuyên cố ý nâng giọng: "Máy tính gì đó, tớ không thèm đâu."
"Phụt"
Giản Thời Ngọ không nhịn được cười, thấy thằng nhóc này thật là trẻ con.
Quý Bắc Xuyên thẹn quá hóa giận: "Cậu cười cái gì?!"
Giản Thời Ngọ cầm lấy cuốn sách, lật trang: "Không có gì, cậu nghe lầm rồi. Tớ muốn học bài, cậu đừng quấy rầy, thưa Quý thiếu gia ~"
Hai chữ "thiếu gia" được Giản Thời Ngọ kéo dài, đầy ý trêu chọc.
Quý Bắc Xuyên tức giận: "Cậu học cái gì chứ! Môn nào cũng đứng cuối, cậu giỏi lắm thì cũng chỉ từ thứ 2 ở dưới đếm lên, vào top 30 còn khó hơn lên trời. Dù học cũng vô ích."
Giản Thời Ngọ vốn là người nóng tính, việc cậu ngồi yên mà không xông lên đấm nhau, đây là minh chứng chứng tỏ cậu đã trưởng thành.
"Cạch."
Cuốn sách bị đập xuống bàn.
Giản Thời Ngọ nhướng mày: "Nếu tớ vào được top 30 thì sao?"
Quý Bắc Xuyên cười khinh bỉ: "Thì tớ sẽ gọi cậu là ông nội."
"Một lời đã định."
Vụ cá cược được chốt nhanh như tên lửa. Quý Bắc Xuyên chưa kịp phản ứng thì Giản Thời Ngọ đã nhìn hắn nở nụ cười thật tươi. Cậu cầm lấy sách và bắt đầu học bài. Nhận thấy ánh mắt của Quý Bắc Xuyên, cậu ngẩng đầu lên, lại nở một nụ cười nhẹ.
Bỗng dưng, Quý Bắc Xuyên cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nhưng khi nghĩ đến thành tích kém của Giản Thời Ngọ, hắn tin rằng dù có cố gắng đến đâu cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy. Chưa đầy nửa tháng nữa là đến kỳ thi, lớp có gần 60 người, vào được top 30 đâu phải dễ dàng.
Cả ngày hôm nay, Giản Thời Ngọ cảm thấy đầu rất đau.
Cậu có cảm giác là mình đã quên gì đó, một điều gì đó rất quan trọng. Nhưng cậu không thể nhớ ra đó là gì, cảm giác gấp gáp này khiến cậu bồn chồn cả buổi sáng.
___
Đến giờ trưa, Giản Thời Ngọ ra ngoài quét hành lang cùng Thẩm Thành. Nhờ vụ việc hôm qua, cậu và Thẩm Thành có chút thân thiết hơn rồi, khi quét xong cậu thấy hơi nóng. Biết Thẩm Thành là người sạch sẽ, chắc chắn lúc nào cũng mang theo khăn giấy, nên cậu hỏi: "Có thể cho tớ một ít khăn giấy được không?"
Thẩm Thành đang cầm dụng cụ dọn dẹp, lạnh lùng đáp: "Phải tự mang theo."
Thái độ này thật vô tình.
Giản Thời Ngọ nhận thấy có điều gì đó khác thường. Mặc dù Thẩm Thành luôn lạnh nhạt với cậu, nhưng hôm nay dường như có sự khác biệt, một sự khác biệt nhỏ xíu. Giống như là – giận dữ.
Kỳ lạ thật.
Hôm nay cậu đã làm gì Thẩm Thành giận sao? Sáng nay cậu còn tặng bánh ngon lắm mà.
Giản Thời Ngọ nhăn mặt: "Tớ quên mang theo."
Thẩm Thành không để ý, tiếp tục dọn dẹp. Họ phải đem dụng cụ dọn dẹp trả lại chỗ cũ, Thẩm Thành cầm đi hết, còn phải giữ cho chúng nó không ngã, trông rất nhiều. Hắn nói: "Cậu đứng đây, tôi đi trả dụng cụ."
"... Ừ."
Mười phút sau, khi Thẩm Thành từ tầng trên đi xuống, hắn thấy Giản Thời Ngọ đang ngồi xổm bên đường xem kiến bò. Trời nóng, Giản Thời Ngọ xắn tay áo lên, cánh tay trông giống củ sen mập mạp đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, nhưng vì làm việc không cẩn thận mà mặt cậu lem luốc tùm lum, trông rất buồn cười.
Thẩm Thành đi đến trước mặt cậu: "Cậu đang làm gì đấy?"
"Đang suy nghĩ về bài tập hôm qua, có một câu trong bài kiểm tra mà tớ không làm được. Cậu biết mà, tớ học toán kém lắm, ước gì tớ thông minh như cậu. Thật không hiểu nổi." Giản Thời Ngọ lẩm bẩm đứng dậy, nói với Thẩm Thành: "Tớ ngồi đây để chờ cậu, cậu ra là thấy tớ liền."
Thẩm Thành im lặng một lúc rồi nói: "Mặt cậu lem nhem thế này, đừng nói là đứng ở vệ đường, đứng trước mặt tôi cũng không nhận ra được."
"..."
Giản Thời Ngọ định đi lau mặt.
Thẩm Thành lấy khăn giấy sạch từ túi ném cho cậu: "Lau đi.
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên, vừa rồi Thẩm Thành bảo không cho, sao bây giờ lại đưa khăn giấy? Cậu lưỡng lự nhìn Thẩm Thành, đứng ngây tại chỗ.
Thẩm Thành nhấc mắt nhìn cậu: "Cậu muốn tôi lau giùm à?"
"...Không."
Giản Thời Ngọ nhận lấy khăn giấy, cúi đầu chuẩn bị lau mặt. Khi khăn giấy chạm vào mặt, cậu bỗng như được khai thông, những suy nghĩ rối rắm suốt buổi sáng bỗng chợt sáng tỏ. Cuối cùng cậu cũng nhớ ra điều gì đã bị lãng quên!
Hôm nay chính là ngày đó.
Kiếp trước, cậu nhớ rất rõ, vào ngày này, có một tin tức chấn động toàn trường, Thẩm Thành bị thương. Có người định đưa hắn đi bệnh viện vì thấy hắn bị thương nặng, nhưng Thẩm Thành chỉ ngồi nghỉ một lát rồi từ chối và rời đi.
Ngày đó, người đòi nợ không tìm thấy mẹ Thẩm Thành nên đã chặn đường hắn sau giờ học. Chính vì chuyện đó, cả trường mới biết gia cảnh của Thẩm Thành, và từ đó bắt đầu những lời đồn đại, những lời bàn tán xôn xao. Nhiều phụ huynh dặn con mình tránh xa Thẩm Thành, học sinh trong trường đều lo lắng, sợ bị liên lụy.
Sau đó, suốt học kỳ còn lại, Thẩm Thành luôn lủi thủi một mình. Mọi người xa lánh hắn như tránh rắn rết, nhưng họ quên rằng, kẻ thật sự có lỗi không phải là cậu bé 16 tuổi này, mà chính là mẹ hắn. Thẩm Thành chưa bao giờ giải thích gì, chỉ lặng lẽ chịu đựng.
Nghĩ đến đây, Giản Thời Ngọ cảm thấy tim mình thắt lại. Cậu đột nhiên ngẩng đầu buột miệng: "Thẩm Thành!"
Thẩm Thành đứng cạnh cậu, nghi hoặc liếc nhìn.
Đúng lúc đó, chuông vào học vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Giản Thời Ngọ. Cậu muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời.
Thẩm Thành: "Giấy này nếu không cần thì trả lại đi."
Nói xong, hắn quay người đi về lớp học.
"......"
Ai cần giấy chứ!
Suốt cả buổi chiều, tâm trạng Giản Thời Ngọ rất phức tạp. Một mặt, cậu tự nhủ không nên xen vào chuyện của người khác, chỉ cần tránh xa vai chính là được. Cậu biết mình không mạnh mẽ, và đối phương chắc chắn không dễ đối phó. Nếu cậu dính vào, có thể sẽ bị liên lụy.
Nên nói cho thầy cô, hoặc báo với phụ huynh? Nhưng ai sẽ tin cậu chứ!
Thật khó xử!
Giản Thời Ngọ tự nhủ, kiếp trước mình cũng không giúp gì Thẩm Thành, sau này hắn cũng đâu có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
Hầu Tử từ phía sau lại gần, vỗ vai Giản Thời Ngọ: "Này, tan học rồi mà còn ngẩn ngơ gì đấy, học đến choáng luôn rồi à?"
Giản Thời Ngọ giật mình, nhận ra đã tan học, hầu hết mọi người đã về hết. Cậu đứng dậy thu dọn sách vở, Hầu Tử nhặt lên bài thi trên sàn nhà: "Cậu làm rơi cái à."
Giản Thời Ngọ hỏi: "Cái gì thế?"
"Bài kiểm tra toán sáng nay."
Hầu Tử lật bài kiểm tra, ngạc nhiên: "Ủa, cậu sửa bài phía sau à?"
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên, cầm bài thi lật lại. Cậu thấy bài giải phía sau, ban đầu cậu làm sai, nhưng trên tờ bài kiểm tra đã có ai đó viết thêm lời giải đúng. Giải thích rất rõ ràng, còn chỉ ra từng bước sai ban đầu, cuối cùng đưa ra phương trình và đáp án hoàn chỉnh.
Hầu Tử nói: "Hình như là chữ của Thẩm Thành, sao hắn lại giúp cậu sửa?"
Nhìn kỹ nét chữ, Giản Thời Ngọ nhận ra đúng là chữ của Thẩm Thành, có nét ngạo nghễ và sắc bén đặc trưng của hắn. Nhớ lại buổi trưa, khi đang ngồi ven đường, cậu có nói: "Tớ đang nghĩ về bài kiểm tra..."
Lúc đó chỉ là nói bâng quơ, Thẩm Thành cũng không phản ứng gì nhiều. Giản Thời Ngọ cũng không để ý, không ngờ Thẩm Thành lại nhớ và giúp cậu sửa bài.
Có người làm việc nhỏ liền khoe khoang khắp nơi, có người lặng lẽ làm rồi im lặng, không nói gì.
Cũng có người bên ngoài thì nhiệt tình, nhưng trong lòng thì ích kỷ, đôi khi nhìn bề ngoài lạnh nhạt, nhưng lại nhớ đến điều nhỏ nhặt mà cậu nói.
Giản Thời Ngọ gật đầu: "Xong rồi."
Khổng Văn Tĩnh ngạc nhiên: "Nhanh thế à."
Giản Thời Ngọ cười: "Tớ tra trên máy tính."
Khổng Văn Tĩnh lại càng ngạc nhiên: "Nhà cậu mua cho cậu máy tính à?"
Giản Thời Ngọ nhẹ gật đầu: "Ừ, nhưng đó là cái máy ba tớ đem về từ chỗ làm vì công ty không dùng nữa. Mẹ tớ thấy dạo này tớ học hành chăm chỉ nên cho tớ dùng."
Tính cách quậy phá của Giản Thời Ngọ phần lớn được nuôi dưỡng nhờ sự chiều chuộng của ba mẹ. Mặc dù bên ngoài có vẻ nghiêm khắc, nhưng hễ cậu muốn gì, ba mẹ đều chiều lòng. Điều này khiến cậu trở nên tự tin hơn, kiêu ngạo hơn, đòi gì phải có cái đó. Sau này, khi trải qua nhiều biến cố, tính cách của cậu mới dần trở nên trầm lặng hơn.
Giọng của Khổng Văn Tĩnh khiến nhiều người trong lớp quay lại:
"Thật à?"
"Oa, mẹ Giản Thời Ngọ tốt ghê."
"Thích quá."
"Có thể đến nhà cậu chơi máy tính không?"
Giản Thời Ngọ hơi xấu hổ nhưng vẫn mỉm cười: "Không sao, các cậu muốn thì cứ đến chơi."
Nghe vậy, mọi người càng hào hứng. Khi họ đang nói chuyện, Quý Bắc Xuyên - đại thiếu gia của lớp bước vào. Mặc dù bị tịch thu hai chiếc điện thoại, hắn vẫn rất vui vẻ, bước nhanh vào lớp, nhìn lướt qua Giản Thời Ngọ. Hắn nhận ra hôm nay Giản Thời Ngọ được rất nhiều người vây quanh, điều mà trước đây chỉ mình hắn mới có.
Quý Bắc Xuyên ngồi xuống, giơ tay lên khoe chiếc đồng hồ điện tử mới toanh trên cổ tay. Nhưng bạn cùng bàn của hắn lại không chú ý đến hắn mà hứng thú nói: "Biết gì không, Giản Thời Ngọ có máy tính đấy."
Sự đắc ý của Quý Bắc Xuyên lập tức tắt ngấm.
Bạn cùng bàn của hắn ngưỡng mộ: "Lớp mình rất ít người có máy tính nha."
Trong lớp, gia đình Quý Bắc Xuyên là giàu nhất, kế đến là nhà Hầu Tử, rồi đến nhà Giản Thời Ngọ. Nhưng khi nói đến đồ mới, Quý Bắc Xuyên không thể chịu thua. Hắn hừ một tiếng, bấm mở đồng hồ, hiện ra màn hình quay số điện thoại, hắn gọi đến số của bạn ngồi cùng bàn. Bạn ngồi cùng bàn đặt tay vào túi, lập tức điện thoại rung lên.
"Oa, cái gì vậy?"
Quả nhiên, bạn ngồi cùng bàn kinh ngạc.
Quý Bắc Xuyên kiêu ngạo: "Đây là sản phẩm mới của công ty ba tớ, đồng hồ điện tử trẻ em, chưa chính thức ra thị trường đâu. Nó có thể gọi điện thoại và gửi tin nhắn."
Mọi người tò mò nhìn qua.
Vì giờ tự học chưa bắt đầu, mọi người còn đang rôm rả trò chuyện. Quý Bắc Xuyên cố ý nâng giọng: "Máy tính gì đó, tớ không thèm đâu."
"Phụt"
Giản Thời Ngọ không nhịn được cười, thấy thằng nhóc này thật là trẻ con.
Quý Bắc Xuyên thẹn quá hóa giận: "Cậu cười cái gì?!"
Giản Thời Ngọ cầm lấy cuốn sách, lật trang: "Không có gì, cậu nghe lầm rồi. Tớ muốn học bài, cậu đừng quấy rầy, thưa Quý thiếu gia ~"
Hai chữ "thiếu gia" được Giản Thời Ngọ kéo dài, đầy ý trêu chọc.
Quý Bắc Xuyên tức giận: "Cậu học cái gì chứ! Môn nào cũng đứng cuối, cậu giỏi lắm thì cũng chỉ từ thứ 2 ở dưới đếm lên, vào top 30 còn khó hơn lên trời. Dù học cũng vô ích."
Giản Thời Ngọ vốn là người nóng tính, việc cậu ngồi yên mà không xông lên đấm nhau, đây là minh chứng chứng tỏ cậu đã trưởng thành.
"Cạch."
Cuốn sách bị đập xuống bàn.
Giản Thời Ngọ nhướng mày: "Nếu tớ vào được top 30 thì sao?"
Quý Bắc Xuyên cười khinh bỉ: "Thì tớ sẽ gọi cậu là ông nội."
"Một lời đã định."
Vụ cá cược được chốt nhanh như tên lửa. Quý Bắc Xuyên chưa kịp phản ứng thì Giản Thời Ngọ đã nhìn hắn nở nụ cười thật tươi. Cậu cầm lấy sách và bắt đầu học bài. Nhận thấy ánh mắt của Quý Bắc Xuyên, cậu ngẩng đầu lên, lại nở một nụ cười nhẹ.
Bỗng dưng, Quý Bắc Xuyên cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nhưng khi nghĩ đến thành tích kém của Giản Thời Ngọ, hắn tin rằng dù có cố gắng đến đâu cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy. Chưa đầy nửa tháng nữa là đến kỳ thi, lớp có gần 60 người, vào được top 30 đâu phải dễ dàng.
Cả ngày hôm nay, Giản Thời Ngọ cảm thấy đầu rất đau.
Cậu có cảm giác là mình đã quên gì đó, một điều gì đó rất quan trọng. Nhưng cậu không thể nhớ ra đó là gì, cảm giác gấp gáp này khiến cậu bồn chồn cả buổi sáng.
___
Đến giờ trưa, Giản Thời Ngọ ra ngoài quét hành lang cùng Thẩm Thành. Nhờ vụ việc hôm qua, cậu và Thẩm Thành có chút thân thiết hơn rồi, khi quét xong cậu thấy hơi nóng. Biết Thẩm Thành là người sạch sẽ, chắc chắn lúc nào cũng mang theo khăn giấy, nên cậu hỏi: "Có thể cho tớ một ít khăn giấy được không?"
Thẩm Thành đang cầm dụng cụ dọn dẹp, lạnh lùng đáp: "Phải tự mang theo."
Thái độ này thật vô tình.
Giản Thời Ngọ nhận thấy có điều gì đó khác thường. Mặc dù Thẩm Thành luôn lạnh nhạt với cậu, nhưng hôm nay dường như có sự khác biệt, một sự khác biệt nhỏ xíu. Giống như là – giận dữ.
Kỳ lạ thật.
Hôm nay cậu đã làm gì Thẩm Thành giận sao? Sáng nay cậu còn tặng bánh ngon lắm mà.
Giản Thời Ngọ nhăn mặt: "Tớ quên mang theo."
Thẩm Thành không để ý, tiếp tục dọn dẹp. Họ phải đem dụng cụ dọn dẹp trả lại chỗ cũ, Thẩm Thành cầm đi hết, còn phải giữ cho chúng nó không ngã, trông rất nhiều. Hắn nói: "Cậu đứng đây, tôi đi trả dụng cụ."
"... Ừ."
Mười phút sau, khi Thẩm Thành từ tầng trên đi xuống, hắn thấy Giản Thời Ngọ đang ngồi xổm bên đường xem kiến bò. Trời nóng, Giản Thời Ngọ xắn tay áo lên, cánh tay trông giống củ sen mập mạp đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, nhưng vì làm việc không cẩn thận mà mặt cậu lem luốc tùm lum, trông rất buồn cười.
Thẩm Thành đi đến trước mặt cậu: "Cậu đang làm gì đấy?"
"Đang suy nghĩ về bài tập hôm qua, có một câu trong bài kiểm tra mà tớ không làm được. Cậu biết mà, tớ học toán kém lắm, ước gì tớ thông minh như cậu. Thật không hiểu nổi." Giản Thời Ngọ lẩm bẩm đứng dậy, nói với Thẩm Thành: "Tớ ngồi đây để chờ cậu, cậu ra là thấy tớ liền."
Thẩm Thành im lặng một lúc rồi nói: "Mặt cậu lem nhem thế này, đừng nói là đứng ở vệ đường, đứng trước mặt tôi cũng không nhận ra được."
"..."
Giản Thời Ngọ định đi lau mặt.
Thẩm Thành lấy khăn giấy sạch từ túi ném cho cậu: "Lau đi.
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên, vừa rồi Thẩm Thành bảo không cho, sao bây giờ lại đưa khăn giấy? Cậu lưỡng lự nhìn Thẩm Thành, đứng ngây tại chỗ.
Thẩm Thành nhấc mắt nhìn cậu: "Cậu muốn tôi lau giùm à?"
"...Không."
Giản Thời Ngọ nhận lấy khăn giấy, cúi đầu chuẩn bị lau mặt. Khi khăn giấy chạm vào mặt, cậu bỗng như được khai thông, những suy nghĩ rối rắm suốt buổi sáng bỗng chợt sáng tỏ. Cuối cùng cậu cũng nhớ ra điều gì đã bị lãng quên!
Hôm nay chính là ngày đó.
Kiếp trước, cậu nhớ rất rõ, vào ngày này, có một tin tức chấn động toàn trường, Thẩm Thành bị thương. Có người định đưa hắn đi bệnh viện vì thấy hắn bị thương nặng, nhưng Thẩm Thành chỉ ngồi nghỉ một lát rồi từ chối và rời đi.
Ngày đó, người đòi nợ không tìm thấy mẹ Thẩm Thành nên đã chặn đường hắn sau giờ học. Chính vì chuyện đó, cả trường mới biết gia cảnh của Thẩm Thành, và từ đó bắt đầu những lời đồn đại, những lời bàn tán xôn xao. Nhiều phụ huynh dặn con mình tránh xa Thẩm Thành, học sinh trong trường đều lo lắng, sợ bị liên lụy.
Sau đó, suốt học kỳ còn lại, Thẩm Thành luôn lủi thủi một mình. Mọi người xa lánh hắn như tránh rắn rết, nhưng họ quên rằng, kẻ thật sự có lỗi không phải là cậu bé 16 tuổi này, mà chính là mẹ hắn. Thẩm Thành chưa bao giờ giải thích gì, chỉ lặng lẽ chịu đựng.
Nghĩ đến đây, Giản Thời Ngọ cảm thấy tim mình thắt lại. Cậu đột nhiên ngẩng đầu buột miệng: "Thẩm Thành!"
Thẩm Thành đứng cạnh cậu, nghi hoặc liếc nhìn.
Đúng lúc đó, chuông vào học vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Giản Thời Ngọ. Cậu muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời.
Thẩm Thành: "Giấy này nếu không cần thì trả lại đi."
Nói xong, hắn quay người đi về lớp học.
"......"
Ai cần giấy chứ!
Suốt cả buổi chiều, tâm trạng Giản Thời Ngọ rất phức tạp. Một mặt, cậu tự nhủ không nên xen vào chuyện của người khác, chỉ cần tránh xa vai chính là được. Cậu biết mình không mạnh mẽ, và đối phương chắc chắn không dễ đối phó. Nếu cậu dính vào, có thể sẽ bị liên lụy.
Nên nói cho thầy cô, hoặc báo với phụ huynh? Nhưng ai sẽ tin cậu chứ!
Thật khó xử!
Giản Thời Ngọ tự nhủ, kiếp trước mình cũng không giúp gì Thẩm Thành, sau này hắn cũng đâu có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
Hầu Tử từ phía sau lại gần, vỗ vai Giản Thời Ngọ: "Này, tan học rồi mà còn ngẩn ngơ gì đấy, học đến choáng luôn rồi à?"
Giản Thời Ngọ giật mình, nhận ra đã tan học, hầu hết mọi người đã về hết. Cậu đứng dậy thu dọn sách vở, Hầu Tử nhặt lên bài thi trên sàn nhà: "Cậu làm rơi cái à."
Giản Thời Ngọ hỏi: "Cái gì thế?"
"Bài kiểm tra toán sáng nay."
Hầu Tử lật bài kiểm tra, ngạc nhiên: "Ủa, cậu sửa bài phía sau à?"
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên, cầm bài thi lật lại. Cậu thấy bài giải phía sau, ban đầu cậu làm sai, nhưng trên tờ bài kiểm tra đã có ai đó viết thêm lời giải đúng. Giải thích rất rõ ràng, còn chỉ ra từng bước sai ban đầu, cuối cùng đưa ra phương trình và đáp án hoàn chỉnh.
Hầu Tử nói: "Hình như là chữ của Thẩm Thành, sao hắn lại giúp cậu sửa?"
Nhìn kỹ nét chữ, Giản Thời Ngọ nhận ra đúng là chữ của Thẩm Thành, có nét ngạo nghễ và sắc bén đặc trưng của hắn. Nhớ lại buổi trưa, khi đang ngồi ven đường, cậu có nói: "Tớ đang nghĩ về bài kiểm tra..."
Lúc đó chỉ là nói bâng quơ, Thẩm Thành cũng không phản ứng gì nhiều. Giản Thời Ngọ cũng không để ý, không ngờ Thẩm Thành lại nhớ và giúp cậu sửa bài.
Có người làm việc nhỏ liền khoe khoang khắp nơi, có người lặng lẽ làm rồi im lặng, không nói gì.
Cũng có người bên ngoài thì nhiệt tình, nhưng trong lòng thì ích kỷ, đôi khi nhìn bề ngoài lạnh nhạt, nhưng lại nhớ đến điều nhỏ nhặt mà cậu nói.