Trọng Sinh Thập Niên 80, Tôi Muốn Làm Nữ Cơ Trưởng Ngầu Nhất!
Chương 37: 37: Tỏ Tình 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Diên nhướng mày, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Mỗi một chữ anh đều nghe hiểu, nhưng ghép lại với nhau, sao anh lại không thể hiểu được?
Chẳng lẽ là ý mà anh đoán sao???
Hạ Diên: ...
Đứng cạnh cửa sổ, Tô Vãn nghe trọn vẹn từng chữ của Phương Vân Tuệ...
Tô Vãn: ...
Chứng kiến bạn trai tương lai bị người khác tỏ tình, Tô Vãn cảm thấy, bản thân lẽ ra phải ghen tuông tức giận mới đúng, nhưng cô không những không tức giận, ngược lại còn có một loại tò mò và hưng phấn khi bắt gặp chuyện bát quái!
Tô Vãn phấn khích mở to mắt, nghiêng tai nghe Hạ Diên trả lời như thế nào.
Tô Vãn đoán, Hạ Diên tuy có chút lạnh lùng, nhưng lại không phải người không nể mặt, lời từ chối của anh hẳn sẽ không khiến Phương Vân Tuệ quá khó xử.
Đúng vậy, Tô Vãn biết Hạ Diên nhất định sẽ từ chối.
Có lẽ đây chính là lý do cô không tức giận.
Tô Vãn hiểu Hạ Diên.
Cô biết Hạ Diên đối xử với người mình thích như thế nào.
Nếu anh thích một cô gái, anh có thể làm được mọi thứ trở nên cực kì chu đáo.
Anh có thể trong mối quan hệ của hai người, đi trước chín mươi chín bước, bước còn lại, anh cũng sẽ nắm tay người anh thích cùng đi.
Mặc dù người xưa có câu, nữ truy nam, cách tầng sa*.
(*Thành ngữ này muốn nói rằng con gái theo đuổi con trai thường dễ dàng hơn con trai theo đuổi con gái.)
Nhưng câu nói này đặt trên người Hạ Diên, lại là một nghịch lý.
Anh không chủ động tỏ tình, vậy nghĩa là không thích.
Anh nói một là một, hai là hai, sẽ không vì cái gọi là tình cảm "lớn lên cùng nhau" mà miễn cưỡng, thỏa hiệp.
Cho nên, lời tỏ tình của Phương Vân Tuệ, nhất định sẽ bị từ chối.
"Sư phạm và Thanh Hoa cách nhau rất xa, cậu đừng lãng phí thời gian đến đây.
Sau này mình sẽ rất bận, cuối tuần cũng không có thời gian về nhà.
Sinh viên Sư phạm đều rất giỏi, cậu có thể chơi cùng họ nhiều hơn."
Hạ Diên nói xong, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Tô Vãn hài lòng nhướng mày.
Nghe ở góc tường cũng đủ rồi, cô lùi lại hai bước, giả vờ như vừa mới đến, gọi lớn: "Hạ Diên, anh thay đồ xong chưa? Ăn cơm thôi!"
Nói xong, Tô Vãn quay người đi về.
Bây giờ vẫn là những năm 80, quan hệ nam nữ vẫn còn rất bảo thủ và kín đáo.
Nếu để Phương Vân Tuệ biết chuyện cô ta tỏ tình và bị từ chối bị người khác biết được, thì thật xấu hổ! Vẫn nên giữ thể diện cho cô ta.
Hạ Diên nhướng mày, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Mỗi một chữ anh đều nghe hiểu, nhưng ghép lại với nhau, sao anh lại không thể hiểu được?
Chẳng lẽ là ý mà anh đoán sao???
Hạ Diên: ...
Đứng cạnh cửa sổ, Tô Vãn nghe trọn vẹn từng chữ của Phương Vân Tuệ...
Tô Vãn: ...
Chứng kiến bạn trai tương lai bị người khác tỏ tình, Tô Vãn cảm thấy, bản thân lẽ ra phải ghen tuông tức giận mới đúng, nhưng cô không những không tức giận, ngược lại còn có một loại tò mò và hưng phấn khi bắt gặp chuyện bát quái!
Tô Vãn phấn khích mở to mắt, nghiêng tai nghe Hạ Diên trả lời như thế nào.
Tô Vãn đoán, Hạ Diên tuy có chút lạnh lùng, nhưng lại không phải người không nể mặt, lời từ chối của anh hẳn sẽ không khiến Phương Vân Tuệ quá khó xử.
Đúng vậy, Tô Vãn biết Hạ Diên nhất định sẽ từ chối.
Có lẽ đây chính là lý do cô không tức giận.
Tô Vãn hiểu Hạ Diên.
Cô biết Hạ Diên đối xử với người mình thích như thế nào.
Nếu anh thích một cô gái, anh có thể làm được mọi thứ trở nên cực kì chu đáo.
Anh có thể trong mối quan hệ của hai người, đi trước chín mươi chín bước, bước còn lại, anh cũng sẽ nắm tay người anh thích cùng đi.
Mặc dù người xưa có câu, nữ truy nam, cách tầng sa*.
(*Thành ngữ này muốn nói rằng con gái theo đuổi con trai thường dễ dàng hơn con trai theo đuổi con gái.)
Nhưng câu nói này đặt trên người Hạ Diên, lại là một nghịch lý.
Anh không chủ động tỏ tình, vậy nghĩa là không thích.
Anh nói một là một, hai là hai, sẽ không vì cái gọi là tình cảm "lớn lên cùng nhau" mà miễn cưỡng, thỏa hiệp.
Cho nên, lời tỏ tình của Phương Vân Tuệ, nhất định sẽ bị từ chối.
"Sư phạm và Thanh Hoa cách nhau rất xa, cậu đừng lãng phí thời gian đến đây.
Sau này mình sẽ rất bận, cuối tuần cũng không có thời gian về nhà.
Sinh viên Sư phạm đều rất giỏi, cậu có thể chơi cùng họ nhiều hơn."
Hạ Diên nói xong, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Tô Vãn hài lòng nhướng mày.
Nghe ở góc tường cũng đủ rồi, cô lùi lại hai bước, giả vờ như vừa mới đến, gọi lớn: "Hạ Diên, anh thay đồ xong chưa? Ăn cơm thôi!"
Nói xong, Tô Vãn quay người đi về.
Bây giờ vẫn là những năm 80, quan hệ nam nữ vẫn còn rất bảo thủ và kín đáo.
Nếu để Phương Vân Tuệ biết chuyện cô ta tỏ tình và bị từ chối bị người khác biết được, thì thật xấu hổ! Vẫn nên giữ thể diện cho cô ta.