Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trọng Sinh Ta Đánh Bại Thiên Kim Thật

Chương 8



Sau đó, nha hoàn đến báo, nói rằng Từ Ý bị phạt gia pháp, quỳ gối trong từ đường.
Chủ mẫu còn đưa cho giáo tập cô cô rất nhiều ngân lượng, bảo bà đừng nói chuyện hôm nay ra ngoài.
Nhưng giấy làm sao gói được lửa, huống hồ ta còn cố ý lan truyền.
Chưa đến hai ngày, người trong Kinh thành lại truyền tai nhau chuyện nghĩa nữ Từ gia ngỗ ngược độc ác, dám phạm thượng đánh Quận chúa.
Nhưng sau đó không biết thế nào, lời đồn cứ truyền đi, lại biến từ "vết thương bị đá rách" lại thành "Từ Ý đánh ta đến mức không thể tự lo liệu được".
Dư luận ngày càng xôn xao, phủ Tướng quân vốn đóng cửa im ỉm, cuối cùng vào lúc Từ gia đang ở trên đầu ngọn sóng cũng phải để chủ mẫu dẫn theo các tiểu thư công tử đến dự hội chơi mã cầu* của phu nhân bá tước An Viễn.
(*) Mã cầu: là môn thể thao đòi hỏi người chơi vừa cưỡi ngựa, vừa phải dùng gậy đánh bóng vào cầu môn
Từ mẫu còn cố tình dẫn ta đi một vòng, để cho mọi người đều thấy ta tứ chi lành lặn, thân thể khỏe mạnh.
Bởi vì dư luận, danh tiếng của Từ Ý đã bị hủy hoại hoàn toàn, tự nhiên không ai muốn để ý đến nàng ta, chỉ có thể một mình ngồi trên đài muộn phiền, oán hận nhìn chầm chầm ta kết giao với các phu nhân tiểu thư khác.
Ta càng ung dung tự tại, nàng ta lại càng ghen ghét ta hơn.
Chỉ là ta không ngờ hôm nay Cố Minh Phàn cũng đến hội mã cầu.
Ánh mắt chạm nhau từ xa, ta liền biết hắn đến vì ta.
Ta cúi đầu, giả vờ muốn tránh mặt hắn mà đi vòng ra sau sân bóng, Cố Minh Phàn liền lập tức đuổi theo.


Mà tất cả những điều này, đều bị Từ Ý vẫn luôn nhìn chằm chằm ta nhìn thấy, nàng ta mừng rỡ như điên, giống như đã nắm được nhược điểm của ta vậy.
Ta chậm rãi bước đi, rất nhanh đã bị Cố Minh Phàn đuổi kịp, hắn tươi cười tiến lên phía trước, ta lại xa cách hành lễ, còn lui về phía sau hai bước.
"Tam tiểu thư dạo này có khỏe không, từ sau khi bị tập kích ở cổng thành, ta một mực bận rộn tiêu diệt bọn cướp, vẫn chưa kịp đến phủ để cảm tạ, lại nghe nói nàng ở trong phủ lại bị thương..."
"Điện hạ vẫn nên tránh xa tiểu nữ một chút, tiểu nữ huyết thống không rõ ràng, bị người ta gièm pha, điện hạ đi quá gần với ta, sẽ làm ô uế danh tiếng của ngài."
Ta vẫn là bộ dạng rụt rè sợ sệt như cũ, trong mắt ngấn lệ, muốn rơi xuống lại thôi.
"Ta biết nàng chịu ấm ức, vì vậy mới nghĩ cách để Từ gia mở cửa, đưa nàng ra ngoài, chỉ là muốn nói cho nàng biết, dù nàng có phải nữ tử Từ gia hay không, nàng vẫn là ân nhân cứu mạng của ta, lại còn có thân phận Quận chúa!"
Ta có chút kinh ngạc, thì ra những lời đồn đại ngày càng thái quá ngoài kia đều là do Cố Minh Phàn truyền ra, người này so với tưởng tượng ban đầu của ta còn thú vị hơn.
Cũng để ý đến ta hơn so với tưởng tượng.
Quả nhiên có cái ân cứu mạng này, sẽ càng thêm đặc biệt.
"Cảm ơn điện hạ nhắc nhở, thần nữ nhất định sẽ không tự ti mặc cảm."
"Điện hạ đi trước một bước đi, nếu để người khác nhìn thấy hai ta đi cùng nhau, e là sẽ có lời đồn."
Cố Minh Phàn hình như còn có lời muốn nói, nhưng do dự một hồi rồi thôi, đi trước ta một bước đến sân bóng.
Chờ đến khi ta đi đến chỗ ngoặt, chỉ còn lại một mình Từ Ý bị Cố Minh Phàn hấp dẫn đến ngây người.
"Từ Hoan, vui chứ?"


Từ Ý giật nảy mình.
Ta nhìn bộ dạng khôi hài của nàng ta mà mỉm cười, mà khi nàng ta nhìn rõ là ta, lại trở về dáng vẻ hùng hổ như một con gà chọi.
"Cứ chờ đấy! Sẽ có một ngày ta cho tất cả mọi người thấy rõ bộ mặt giả tạo của ngươi!"
Ta hờ hững vuốt tóc, giọng điệu châm chọc.
"Ồ, vậy thì ngươi phải nhanh lên đấy, Thái tử điện hạ đang có ý với ta, nếu như ngày nào đó ta trở thành Thái tử phi, thì ngươi sẽ không còn cơ hội đâu."
"Vị trí Thái tử phi là của ta! Ngươi một kẻ không biết từ cái hố bùn nào bò ra lại còn muốn gả cho Thái tử? Nằm mơ đi!"
Từ Ý hung hăng đẩy ta một cái, sau đó tức giận xoay người bỏ đi.
Ta nhìn chằm chằm bóng lưng khuất dần của nàng ta, bỗng nhiên cảm thấy nàng ta thật đáng thương.
Nàng ta không phải đang tranh giành quyền thế địa vị với ta, chỉ là đang tranh hơn thua một chút tự tôn.
So với kiếp trước, Từ Ý bây giờ thật sự là hiền lành đến không thể tin được.
Đáng tiếc, ta chẳng phải là người tốt lành gì.
Lấy oán báo oán, mới thật sự là công bằng!
 
Chương trước Chương tiếp
Loading...