Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm
Chương 70
Edit: thauyn22 tại Watt.pad.
Cuối thu, trời cao mây trắng, hơi thở hiu quạnh tràn ngập trong không khí mát mẻ, trái ngược với bên trong biệt thự xa hoa của tân bộ trưởng Hồ Khôi người vừa được Thiên Tinh đế quốc đề bạt lên, lúc này không khí náo nhiệt, ca hát nhảy múa tưng bừng.
Hồ Khôi với cái bụng béo tròn nổi bật, cầm một ly rượu quý mà trước đây chỉ có thể thèm nhỏ dãi vì giá cả, một tay ôm người phụ nữ gợi cảm, một tay ôm thiếu niên thơm mùi sữa, hai loại khẩu vị người tình trái ngược hòa quyện cùng nhau, hắn từ trước đến nay bác ái, ai đến cũng không từ chối.
Ngoài ý muốn sống sót sau cái chết của lãnh đạo và đối thủ, không sao hiểu được hắn lại trở thành quan chức cao cấp duy nhất may mắn còn sống sót trong Bộ vũ trang, Hồ Khôi vô cùng biết ơn đêm đó ở khách sạn Đế Quốc hắn đã uống rượu say khướt, không vội vã trở thành vong hồn dưới kiếm Tô Việt.
Bởi vì căn cứ Bộ vũ trang bị hủy diệt, gây ra tổn thất rất lớn, một lần hy sinh mất vài tên chiến lực cấp A, lúc này trách nhiệm đều rơi xuống đầu người lãnh đạo cao nhất hiện tại Tiêu Viễn.
Sau khi buổi phát sóng trực tiếp đặc biệt kia kết thúc, Thiên Tinh đế quốc lâm vào hoàn cảnh loạn trong giặc ngoài, hơn nữa Liên Minh Tinh Tế từng bước tạo áp lực, đế quốc không thể không xem xét trước tiên chọn một người nâng lên một lần nữa kéo lại Bộ vũ trang, khi nền thống trị đang trên đà sụp đổ, bọn họ càng không thể từ bỏ con dao nhọn hữu ích này.
Hồ Khôi thành ứng cử viên tốt nhất, trong thời gian ngắn đã một bước lên trời trở thành người nắm quyền mới, hắn vô cùng đắc ý, quyền lực trong tay, giấc mơ vốn xa không với tới được chuyển chính thức cứ như vậy dễ dàng có được, hắn rất căm ghét Tô Việt, rồi lại vô cùng cảm ơn Tô Việt, nếu không phải phó bộ trưởng Tô từ bỏ dễ dàng tiền đồ trong tầm tay, hắn xác định là sẽ bị những đối thủ cạnh tranh khác đạp lên làm đá kê chân.
Hồ Khôi cười tủm tỉm mà nghe bốn phương tám hướng truyền đến tiếng khen tặng cùng chúc mừng, đem hết sự ghen ghét lẫn hâm mộ của mọi người thu vào đáy mắt, loại cảm giác đứng trên mây này làm người ngây ngất say mê.
Hồ Khôi vui sướng ăn chơi suốt một đêm, mới xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, mang theo vài tên thủ vệ thân hình cường tráng đi xuống tầng hầm của biệt thự, bên trong đang giam giữ một cô gái trẻ tuổi.
Hồ Khôi híp đôi mắt nhỏ, cười nói: "Tần Phồn, hacker biệt hiệu Q, cùng Tần Vũ là anh em ruột, mắc bệnh mãn tính, đã từng hỗ trợ Tô Việt vẽ bản đồ, phát sóng trực tiếp, cướp lấy một số của cải lớn?"
Hắn khen ngợi một câu: "Năng lực không tồi, về sau ngoan ngoãn sử dụng nó cho tao, bây giờ báo ra vị trí Ám Nha và anh trai mày, còn có tìm kiếm những đứa trẻ đã thất lạc của trung tâm bồi dưỡng nhân tài, chỉ cần mày làm được thông qua các phương tiện định vị thông tin, tao tuyệt đối sẽ không bạc đãi mày."
Tần Phồn rụt vai, hai tay cô bị trói lên cột, cô như một chú cừu non lạc đường bị con người giam giữ, dù sợ hãi, cô vẫn không khóc mà nói: "Tao sẽ không làm, anh tao sẽ đến cứu tao."
Hồ Khôi vỗ vỗ đầu, bừng tỉnh nói, "Mày đã nhắc nhở tao, lần này thật vất vả mới bắt được mày, tao phải nghĩ cách dụ những người đó ra ngoài."
Tần Phồn lấy hết dũng khí, trợn mắt giận dữ nhìn hắn. Truyện Kiếm Hiệp
Hồ Khôi thích mỹ nhân nghe lời, cũng thích hoa hồng có gai, hắn đầy ẩn ý mà nói: "Không vội, chúng ta còn rất nhiều thời gian, có thể cho mày từ từ suy nghĩ lại."
Hắn nói: "Mày cũng nên nhận rõ thế cục, đem thuốc giải đã nghiên cứu và chế tạo ra cho tao, đem trả những đứa trẻ đã chạy trốn, bắt tay diệt trừ Ám Nha, ngoan ngoãn đầu hàng đế quốc mới là con đường tốt nhất cho mày."
Tần Phồn: "Tao sẽ không tin mày, Tô Việt là người mạnh mẽ như vậy ở trong tay tụi mày còn không có kết cục tốt, mày còn lừa tao bán mạng cho mày!"
Hồ Khôi lắc đầu, thở dài nói: "Hắn là ngoại lệ, một con sói mắt trắng, may mắn đã chết, cũng giúp tao mang theo bộ trưởng Tiêu, lại nói tao còn muốn cảm ơn hắn đây."
Tần Phồn nghẹn ngào nói: "Hiện tại mày là người có tiếng nói nhất ở tân Bộ vũ trang sao? Không phải còn có giáo sư Chu sao, nghe nói hắn còn sống, mày nhất định không thể chống lại hắn."
Hồ Khôi ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm cô, nói: "Tao là người mạnh nhất người sống sót duy nhất của Bộ vũ trang, mày đừng có ở đây nói hươu nói vượn."
Tần Phồn run run thân thể, thanh âm rất nhỏ: "Mày không lừa được tao đâu, tao đã theo dõi thấy hình ảnh giáo sư Chu và bộ trưởng Tiêu tách ra."
Hồ Khôi ngẩn người, nâng tay sờ sờ đầu hói, cảm khái nói: "Tao đã quên mày là một hacker xuất sắc, rất tốt, không hổ là người tao nhìn trúng."
Tần Phồn hỏi: "Vậy mày thừa nhận? Giáo sư Chu còn chưa chết, vị trí dưới mông mày sẽ ngồi không vững, tao gia nhập vào mày một chút cũng không an toàn.."
Tần Phồn hơi run rẩy: "Với cơ thể như vậy của hắn, còn có thể chạy đi đâu, khẳng định là đang âm thầm nhìn chằm chằm mày, tùy thời đều sẽ đem mày kéo ngã ngựa."
Hồ Khôi cười to: "Thì ra mày băn khoăn cái này? Nếu không có tao giúp đỡ, Chu Lập Ngôn không thể tiếp xúc được những thiết bị kiểm tra đó của Phương Trường Thanh, cũng không cách nào thông qua kỹ thuật chữa bệnh hàng đầu của Tinh Tế một lần nữa cải tạo lại được cơ thể mới, làm một giao dịch, hắn sẽ không cùng tao tranh chức bộ trưởng, cũng đã dùng nhiều thủ đoạn khác nhau trở thành người bị loại trừ trong mắt quan chức cấp cao của đế quốc."
Tần Phồn như bừng tỉnh, cô tiếp tục hỏi: "Vậy giáo sư Chu cuối cùng đang ở đâu?"
Hồ Khôi nhìn cơ thể tươi trẻ nhưng có chút ốm yếu của cô gái mà thèm nhỏ dãi, nói: "Mày đây là đang xã giao sao? Kỹ thuật quá kém, chẳng lẽ cho rằng tao sẽ nói cho mày sao?"
Tần Phồn ngắn gọn lưu loát bứt đứt dây trói, giây tiếp theo một chân đá lõm bụng mỡ Hồ Khôi, nhìn tên đàn ông trung niên quỳ rạp xuống đất, cổ tay cô xoay tròn cầm một thanh gai nhọn mảnh mai, trong nửa phút hung mãnh ác liệt đâm xuyên qua cổ tên thủ vệ, đối với những kẻ ác nhân là tử tù được tuyển về không cần nhân từ nương tay.
Giải quyết xong những người này, Tần Phồn chậm rãi đi tới bên cạnh Hồ Khôi, nàng ngồi xổm xuống kiên nhẫn hỏi: "Chu Lập Ngôn kẻ tạm sống sót, hiện tại đang ở đâu?"
Hồ Khôi bị đá đến há hốc miệng, miệng sùi bọt mép, hắn quỳ rạp trên mặt đất, gian nan ngẩng đầu lên, ánh mắt dọc theo mắt cá chân tinh xảo từng chút từng chút hướng lên trên, thấy được thiếu nữ xinh đẹp đang lộ ra nụ cười với hắn.
Hồ Khôi run rẩy nói: "Mày như vậy khả năng có được chiến lực......"
Tần Phồn ấn đầu hắn nện lên mặt đất, nặng nề tạo ra một cái hố, cô nhìn khuôn mặt đầy máu tươi của bộ trưởng Hồ, nói: "Không gấp, mày cẩn thận suy nghĩ, chậm rãi nói, thuận tiện đề cử một chút tao còn làm sát thủ bán thời gian, bởi vì nhận đơn quá ít cho nên xếp hạng bảy, mày có thể gọi tao là Ong Chúa."
Hồ Khôi khóc không ra nước mắt, hắn tại sao lại xui xẻo như vậy, dưới sự ép buộc của Tần Phồn, hắn nói ra một số hàng tinh Chu Lập Ngôn có thể sẽ đi.
Cuối cùng, Hồ Khôi ôm hy vọng hỏi: "Có thể buông tha cho tao không?"
Tần Phồn câu môi nói: "Chúc mày một đường đi không tốt."
Vừa dứt lời, một thanh gai nhọn hướng lên trên đâm thủng cằm Hồ Khôi, kết thúc cuộc đời đầy tội ác của tân bộ trưởng.
Tần Phồn đứng dậy, nắm lấy gai nhọn đầy máu khoanh tay nói: "Còn sót lại một người cuối cùng."
Cô bước ra khỏi biệt thự, một đường giết sạch những con chó săn chuyên làm điều ác, cô thở dài nói: "Tô Việt, đây là lễ tang muộn chúng tôi tổ chức cho anh."
Trước mắt chỉ có Chu Lập Ngôn còn sống, Tần Phồn chia sẻ tin tức mình có được ra ngoài, Độc Nhận đã nghiên cứu phát minh ra thuốc giải cũng gia nhập vào bữa tiệc đẫm máu này, trước đây bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều có nhận ân tình của Tô Việt, nhận được sự giúp đỡ quan trọng, hiện tại người không thể cứu lại, chỉ có dùng cách giết địch để tỏ thương tiếc.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Một trong những địa điểm Hồ Khôi khai ra là Bắc Tinh, binh đoàn Ám Nha vừa lúc có một nhiệm vụ lớn ở đó, liền tiện đường qua đấy điều tra.
Triệu Thanh đáp phi thuyền xuống, đi đến một quán bar nổi tiếng ở địa phương để gặp mặt, nhiệm vụ lần này tiến hành thật sự thuận lợi, Thiên Tinh đế quốc lại bị đánh một đòn nghiêm trọng.
Sau khi kết thúc nhiệm vụ, Triệu Thanh uyển chuyển từ chối lời mời tham quan nhiệt tình của người đưa nhiệm vụ, anh ngoài việc tăng cường chiến lực và hoàn thành nhiệm vụ không có hứng thú với những việc khác.
Ngồi ở quán bar, bên tai vang lên tiếng nhạc du dương êm dịu, cùng những người khác đang ăn uống linh đình cùng những ly rượu trong suốt, Triệu Thanh không khỏi nghĩ đến Anh Vũ.
Anh chưa bao giờ mơ thấy Anh Vũ, một lần cũng không có, Anh Vũ nhẫn tâm luôn không cho người một cơ hội đi vào giấc mộng, nhưng anh luôn có thể tái hiện trong đầu những hình ảnh ngày xưa, từng cảnh, từng cảnh, từng màn từng màn, những ký ức ấy chưa bao giờ mất đi, ngược lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Anh thậm chí có thể nhớ được lần đầu tiên cùng Anh Vũ đến quán bar đã uống gì, nói gì, người nào đã ngồi xung quanh, lúc ấy lại là cái loại cảm tình gì, mà khi được mọi người ủng họ, anh còn có tâm tư lặng lẽ quan sát Anh Vũ làm thế nào chủ động đẩy những hoa dại cỏ dại kia ra, sau đó thay đổi tư thế ngồi bình tĩnh hướng về phía anh nhích lại gần.
Đại khái là muốn mượn khí thế lạnh lùng và hung ác của anh để dọa lui những kẻ không biết điều chăng?
Nhớ đến đây, Triệu Thanh không nhịn được bật cười một cái, anh nhìn quanh bốn phía, sớm đã không còn bóng dáng của người nọ, hết thảy đều trở nên tẻ nhạt không còn thú vị, có lẽ chờ sau khi đế quốc bị huỷ diệt, anh có thể bồi dưỡng ra một thủ lĩnh ưu tú, sau đó rút lui khỏi vị trí đoàn trưởng Ám Nha, một lần nữa lên đường đi tìm Anh Vũ.
Đến những nơi bọn họ từng qua, tra xét hết thảy mọi dấu vết có khả năng tồn tại, vô luận là đường bằng phẳng hay là bụi gai, bất kể là đại lộ tươi sáng hay vực sâu vũng bùn, anh đều vui vẻ đồng hành, thẳng tiến không lùi.
Triệu Thanh từ cửa sau quán bar đi ra, theo thói quen tránh né người đi đường, bước vào một con hẻm nhỏ rời đi, khi anh chuyển qua một đầu ngõ khác, vừa lúc có một người nam nhân cao lớn đi ngang qua.
Triệu Thanh tùy ý liếc mắt một cái, đang muốn đi về phía trước, cơ thể vừa bước được một bước đột nhiên căng cứng tại chỗ.
Anh bỗng nhiên quay đầu lại, đáy mắt mang theo cảm xúc khó có thể miêu tả, giống như cam lộ trên trời, lại phảng phất như cây khô gặp mùa xuân, anh như được một túi quà lớn rơi từ trên trời xuống đập trúng, mở ra phát hiện bên trong lại là hy vọng xa vời mà anh tha thiết mơ ước.
Động tác thình lình xảy ra làm nam nhân đi ngang qua hoảng sợ, giây tiếp theo Triệu Thanh liền túm lấy cổ áo nam nhân, hung hăng ấn người lên vách tường dưới ánh đèn lờ mờ.
Lớp bột trên bức tường cũ kỹ lưa thưa rơi xuống, mặt trên còn dán các loại quảng cáo, sau trong con ngõ nhỏ còn đứng rất nhiều cả trai lẫn gái tìm khách đêm khuya, là khu vực ngầm hiểu của dân địa phương.
Tô Việt không kịp đề phòng đột nhiên bị một người xa lạ chặn lại, may mắn ngày thường luôn chú ý an toàn cho người dân, không có theo bản năng mà đánh trả. Cậu cúi đầu nhìn nhìn cổ áo bị túm chặt, lại nhìn nhìn thanh niên có đôi mứt hẹp dài, khí thế nham hiểm, chợt thấy có chút xấu hổ.
Tuy rằng dáng người và diện mạo đều rất hợp ý cậu, nhưng cậu không phải loại người tùy tiện, cậu thật sự chỉ là đi ngang qua, không phải tới tìm vui.
Những con sơn ca ngày nay luôn hăng hái như vậy sao?
Là gần đây công việc không tốt, nên cần phải mạnh mẽ giữ khách?