Trọng Sinh 90: Vợ Béo Của Nhân Vật Phản Diện Muốn Xoay Người - Trang 3
Chương 73: Xem Kịch Vui
Mạnh Dao nhớ rõ đoạn cốt truyện này:
Nữ chính có một xưởng bột mì, thu mua lương thực chủ yếu để làm bột mì, cùng sợi mì gia công, nên cần lương thực dự trữ rất nhiều.
Người dân thôn bên cạnh không dùng hết lương thực thì tới xưởng để bán, ban đầu Kiều Tịch Ngôn không nghĩ tới sẽ mua nhiều. Nhưng dù sao thì có người bán rẻ dại gì không mua.
Xưởng bột mì rất lớn, hơn nữa còn thu mua giá cao, nên rất được tin cậy. Có rất nhiều thôn lân cận, lương thực dùng không hết, liền chạy tới xưởng để bán, Kiều Tịch Ngôn có dã tâm lớn, có bao nhiêu liền mua bấy nhiêu, để đó làm bột mì bán sinh lời.
Ý tưởng này sinh ra đã hao tốn không ít tiền của nữ chính, dẫn đến nguồn tiền bị đứt gãy, sau đó liền truyền ra tin tức xưởng bị đóng cửa, làm rối loạn lòng dân, người dân sôi nổi muốn đi cướp lương thực mà mình đã bán về.
Xưởng bột mì lâm vào nguy cơ, thiếu chút nữa bị dân cướp bóc, cũng may có nam chính và trùm cuối ra tay giúp đỡ, thêm lương thực và tiền mới có thể vượt qua nguy cơ phá sån.
Tiền kia chính là của trùm cuối.
Mạnh Dao nhớ đến trong nhà thường nhận được tiền mà trùm cuối gửi về, vậy mà anh còn có tiền để giúp đỡ nữ chính, không khỏi chặc lưỡi, thế này cũng quá giàu có rồi.
Không hổ là trùm cuối, đúng là một thân bản lĩnh.
Mạnh Dao bên này đang xem kịch vui, nhưng Kỳ Văn Diệp thì không, cậu nghe đến tiền, biểu tình liền thay đổi, vốn dĩ chỉ lộ hai con mắt, lúc này đến đây đầu cũng lộ ra ngoài.
Mạnh Dao sợ bị phát hiện, kéo Kỳ Văn Diệp một phen, còn che miệng cậu không cho cậu nói chuyện.
Không nghĩ tới, Kỳ Bác Ngạn phát hiện ra động tĩnh bên này.
Kỳ Bác Ngạn trầm ngâm một lát mới mở miệng: "Tính toán lấy giá sao?"
"Đương nhiên sẽ cao hơn so với quốc doanh"
Kiều Tịch Ngôn không nói mấy lời đạo lý, hơn nữa không biết vì sao cô có tin tưởng Kỳ Bắc Ngạn sẽ đầu tư, cùng anh phân tích lợi hại một phen.
"Bán lương thực cho xưởng bột mì quốc doanh thì tốt, nhưng thật ra cũng rất kém, đó chính là lợi nhuận thấp, chỉ cần chúng ta ở đây, tuyệt đối sẽ không nợ tiền lương thực của bà con, còn nếu làm ăn tốt, em tin rằng bà con nhất định sẽ ủng hộ!"
"Có lợi đương nhiên cũng có hại, em định mở xưởng bột mì, cần thu mua lương thực rất nhiều, đương nhiên với số tiền của em không đủ để bỏ vốn bây giờ, trả tiền cho bà con bán lương thực liền. Nhưng chỉ cần bán ra thì chắc chắn không thiếu tiền của bà con, em đã tìm được mấy nhà buồn, đảm bảo có thể buôn bán thuận lợi!"
Kiều Tịch Ngôn lần nữa hỏi Kỳ Bác Ngạn: "Việc này rất gấp, anh có giúp hay không giúp?"
Kỳ Bác Ngạn nhướng mày, suy xét nghiêm túc xem mình có muốn hỗ trợ hay không?
Anh tự hỏi liền nhanh chóng đưa ra quyết địnhÁnh mắt nhạt nhẽo lướt qua người Kiểu Tịch Ngôn, vừa muốn mở miệng, Kỳ Văn Diệp đã kêu lên "Anh hai", lập tức lao ra ngăn cản Kỳ Bác Ngạn làm việc ngốc.
Đầu đụng vào cửa kêu "Loảng xoảng" cậu cũng không quan tâm.
"Anh hai, mẹ đi bệnh viện cần tiền, cái kia.....chị dâu cũng cần dùng tiền, nhà chúng ta nghèo, chỗ nào cũng cần tiền, không có tiền dư ra cho người khác mượn"
Kỳ Văn Diệp đầu đụng vào cửa, tay ôm đầu, nhưng miệng vẫn nói thoăn thoắt không dừng.
Ánh mắt Kỳ Bác Ngạn chuyển qua nhìn Kỳ Văn Diệp đang khẩn trương hề hề với Mạnh Dao đang đứng đó trợn mắt há miệng.
Mạnh Dao không nghĩ tới đột nhiên Kỳ Văn Diệp lao ra, còn ngăn cản Kỳ Bác Ngạn giúp đỡ nữ chính, cô nhất thời trốn không kịp, cứ như vậy đứng đó trận trận nhìn hai người bọn họ.
Này không liên quan đến cô a!
Nữ chính có một xưởng bột mì, thu mua lương thực chủ yếu để làm bột mì, cùng sợi mì gia công, nên cần lương thực dự trữ rất nhiều.
Người dân thôn bên cạnh không dùng hết lương thực thì tới xưởng để bán, ban đầu Kiều Tịch Ngôn không nghĩ tới sẽ mua nhiều. Nhưng dù sao thì có người bán rẻ dại gì không mua.
Xưởng bột mì rất lớn, hơn nữa còn thu mua giá cao, nên rất được tin cậy. Có rất nhiều thôn lân cận, lương thực dùng không hết, liền chạy tới xưởng để bán, Kiều Tịch Ngôn có dã tâm lớn, có bao nhiêu liền mua bấy nhiêu, để đó làm bột mì bán sinh lời.
Ý tưởng này sinh ra đã hao tốn không ít tiền của nữ chính, dẫn đến nguồn tiền bị đứt gãy, sau đó liền truyền ra tin tức xưởng bị đóng cửa, làm rối loạn lòng dân, người dân sôi nổi muốn đi cướp lương thực mà mình đã bán về.
Xưởng bột mì lâm vào nguy cơ, thiếu chút nữa bị dân cướp bóc, cũng may có nam chính và trùm cuối ra tay giúp đỡ, thêm lương thực và tiền mới có thể vượt qua nguy cơ phá sån.
Tiền kia chính là của trùm cuối.
Mạnh Dao nhớ đến trong nhà thường nhận được tiền mà trùm cuối gửi về, vậy mà anh còn có tiền để giúp đỡ nữ chính, không khỏi chặc lưỡi, thế này cũng quá giàu có rồi.
Không hổ là trùm cuối, đúng là một thân bản lĩnh.
Mạnh Dao bên này đang xem kịch vui, nhưng Kỳ Văn Diệp thì không, cậu nghe đến tiền, biểu tình liền thay đổi, vốn dĩ chỉ lộ hai con mắt, lúc này đến đây đầu cũng lộ ra ngoài.
Mạnh Dao sợ bị phát hiện, kéo Kỳ Văn Diệp một phen, còn che miệng cậu không cho cậu nói chuyện.
Không nghĩ tới, Kỳ Bác Ngạn phát hiện ra động tĩnh bên này.
Kỳ Bác Ngạn trầm ngâm một lát mới mở miệng: "Tính toán lấy giá sao?"
"Đương nhiên sẽ cao hơn so với quốc doanh"
Kiều Tịch Ngôn không nói mấy lời đạo lý, hơn nữa không biết vì sao cô có tin tưởng Kỳ Bắc Ngạn sẽ đầu tư, cùng anh phân tích lợi hại một phen.
"Bán lương thực cho xưởng bột mì quốc doanh thì tốt, nhưng thật ra cũng rất kém, đó chính là lợi nhuận thấp, chỉ cần chúng ta ở đây, tuyệt đối sẽ không nợ tiền lương thực của bà con, còn nếu làm ăn tốt, em tin rằng bà con nhất định sẽ ủng hộ!"
"Có lợi đương nhiên cũng có hại, em định mở xưởng bột mì, cần thu mua lương thực rất nhiều, đương nhiên với số tiền của em không đủ để bỏ vốn bây giờ, trả tiền cho bà con bán lương thực liền. Nhưng chỉ cần bán ra thì chắc chắn không thiếu tiền của bà con, em đã tìm được mấy nhà buồn, đảm bảo có thể buôn bán thuận lợi!"
Kiều Tịch Ngôn lần nữa hỏi Kỳ Bác Ngạn: "Việc này rất gấp, anh có giúp hay không giúp?"
Kỳ Bác Ngạn nhướng mày, suy xét nghiêm túc xem mình có muốn hỗ trợ hay không?
Anh tự hỏi liền nhanh chóng đưa ra quyết địnhÁnh mắt nhạt nhẽo lướt qua người Kiểu Tịch Ngôn, vừa muốn mở miệng, Kỳ Văn Diệp đã kêu lên "Anh hai", lập tức lao ra ngăn cản Kỳ Bác Ngạn làm việc ngốc.
Đầu đụng vào cửa kêu "Loảng xoảng" cậu cũng không quan tâm.
"Anh hai, mẹ đi bệnh viện cần tiền, cái kia.....chị dâu cũng cần dùng tiền, nhà chúng ta nghèo, chỗ nào cũng cần tiền, không có tiền dư ra cho người khác mượn"
Kỳ Văn Diệp đầu đụng vào cửa, tay ôm đầu, nhưng miệng vẫn nói thoăn thoắt không dừng.
Ánh mắt Kỳ Bác Ngạn chuyển qua nhìn Kỳ Văn Diệp đang khẩn trương hề hề với Mạnh Dao đang đứng đó trợn mắt há miệng.
Mạnh Dao không nghĩ tới đột nhiên Kỳ Văn Diệp lao ra, còn ngăn cản Kỳ Bác Ngạn giúp đỡ nữ chính, cô nhất thời trốn không kịp, cứ như vậy đứng đó trận trận nhìn hai người bọn họ.
Này không liên quan đến cô a!