Trọng Sinh 90: Vợ Béo Của Nhân Vật Phản Diện Muốn Xoay Người - Trang 3
Chương 41: Khóc Nhè
Khuôn mặt nhăn nhó của Kỳ Văn Diệp lập tực suy sụp, "Em chỉ có yêu cầu nhỏ này thôi chị cũng không đồng ý sao?"
Đây mà yêu cầu nhỏ?
"Em có biết yêu cầu của em khó lắm không hả? Nếu anh em biết chị lừa anh ấy, lúc trở về sẽ ghi thù, rồi trả thù chị thì chị phải làm sao? Như vậy mà em nói là yêu cầu nhỏ?"
Mạnh Dao không nhịn được mà duỗi tay chọc chọc trán Kỳ Văn Diệp.
Bình thường cậu luôn kiêu ngạo ương ngạnh sao để cho Mạnh Dao chọc trán, nhưng hiện tại cậu đang bận sầu não nên không để ý đến.
Mạnh Dao cũng có chút mềm lòng, hỏi cậu: "Em vì cái gì muốn anh em về? Anh ấy trở về hay không có gì khác nhau? Dù sao về mấy ngày rồi lại đi, ở nhà cũng không được mấy hôm?"
Kỳ Bác Ngạn là nhân viên nghiên cứu của một viện nghiên cứu rất xa nhà, mỗi lần trở về đều rất khó khăn, về ở không bao lâu, liền rời đi, với một lý do duy nhất là bận công việc.
Kỳ Văn Diệp nhìn Mạnh Dao đầy cổ quái, ngay sau đó há miệng thở dài, câu đầu tiên nói là: "Chị cũng thật vô lương tâm, đó là anh hai em, là con trai của mẹ, là chồng của chị, vậy mà chị nói có trở về hay không cũng giống nhau!"
"Chị cũng đừng quên, tiền mà chị xài đều là tiền do anh hai gửi về, chị còn nói như vậy được sao?"
Người bị Kỳ Văn Diệp nói mỉa-Mạnh Dao, "Đương nhiên là có khác nhau, chị chỉ nói vậy mà thôi, nhưng em lại bảo chị đi lừa anh hai em, đó là việc không có khả năng, sau này em cũng đừng nhắc lại chuyện này!"
Kỳ Văn Diệp nhăn mày nhỏ, một bộ dạng là lo lắng sốt ruột, Mạnh Dao nhìn thấy cũng sầu theo.
Cô nhịn không được khuyên, "Em đừng suy nghĩ nhiều, đến lúc anh em nên trở về thì sẽ tự nhiên về!"
Nếu cô nhớ không lầm, trong sách có viết, nữ chính Kiều Tịch Ngôn ở trong thành về nhà mẹ đẻ, thì Kỳ Bác Ngạn cũng quay về.
Hai người một trước một sau về quê, người trong thôn bắt đầu đồn nhảm nhí, Mạnh Dao đến trước mặt Kiều Tịch Ngôn khóc lóc ầm ĩ, cuối cùng cả hai nhà kết thù, Kỳ Bác Ngạn từ đó xem người nhà như người lạ.
Trừ bỏ quay về để ly hôn với Mạnh Dao, thì Kỳ Bác Ngạn không bao giờ về cái nhà này.
Thời gian trong sách nói, đại khái là lúc này, bởi vì trong sách ghi, thời điểm vụ thu hoạch thu, Kiều Tịch Ngôn quay về nhà mẹ đẻ thu mua lương thực để vận chuyển lên trấn bán.
Kỳ Văn Diệp đương nhiên không biết việc này nên không nghe lời Mạnh Dao khuyên, bắt lấy góc áo cô, lại hỏi: "Vậy chị có biện pháp nào để anh hai quay về không?"
"Thật ngại quá, chị không có khả năng đó!"
Mạnh Dao bỏ tay cậu ra, tỏ vẻ chính mình cũng bất lực.
Sau đó, Mạnh Dao bưng chén nước sơn thủy đã để nguội qua cho chị dâu.
"Chị đi đưa nước cho chị dâu, em cũng mau uống hết rồi đi ngủ đi! Chuyện của người lớn, em đừng lo lắng!"
Kỳ Văn Diệp thương tâm cúi đầu.
Vừa rồi còn rất yêu thích vị của nước sơn trà, giờ phút này cậu làm gì có tâm tư để uống, gục đầu xuống không nói tiếng nào.
Mạnh Dao vừa nhấc chân lên, thì nghe âm thanh tí tách vang lên.
Thằng nhóc kiêu ngạo Kỳ Văn Diệp thế mà khóc!
Mạnh Dao lập tức dừng bước chân.
"Em khóc cái gì? Đây là nhà của anh hai em, anh hai em còn không quay về sao? Nói không chừng ngày mai anh em sẽ quay về đó!"
Kỳ Văn Diệp vốn chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, Mạnh Dao vừa nói, liền thấp giọng ô ô khóc lên, nước mắt thi nhau rơi xuống.
"Sắp tới, sắp tới giỗ một trăm ngày của ba, nếu anh hai không về, mẹ nhất định sẽ thương tâm. Mẹ vốn dĩ đã đau eo không ngủ được, nếu anh hai không quay về, bà nhất định sẽ mất ngủ!"
"Hơn nữa mẹ không nghe lời em với anh cả, chỉ nghe lời anh hai, anh hai nói mẹ đi bệnh viện mẹ nhất định sẽ đi. Nếu anh hai không về, mẹ sẽ luôn mặc kệ eo đau của mẹ!"
"Em đừng khóc nữa! Em khóc như vậy giống như chị khinh dễ em, mẹ không đi bệnh viện vì không có tiền, chờ chị kiếm được tiền, sẽ dẫn mẹ đi không cần đến anh hai của em!"
Đây mà yêu cầu nhỏ?
"Em có biết yêu cầu của em khó lắm không hả? Nếu anh em biết chị lừa anh ấy, lúc trở về sẽ ghi thù, rồi trả thù chị thì chị phải làm sao? Như vậy mà em nói là yêu cầu nhỏ?"
Mạnh Dao không nhịn được mà duỗi tay chọc chọc trán Kỳ Văn Diệp.
Bình thường cậu luôn kiêu ngạo ương ngạnh sao để cho Mạnh Dao chọc trán, nhưng hiện tại cậu đang bận sầu não nên không để ý đến.
Mạnh Dao cũng có chút mềm lòng, hỏi cậu: "Em vì cái gì muốn anh em về? Anh ấy trở về hay không có gì khác nhau? Dù sao về mấy ngày rồi lại đi, ở nhà cũng không được mấy hôm?"
Kỳ Bác Ngạn là nhân viên nghiên cứu của một viện nghiên cứu rất xa nhà, mỗi lần trở về đều rất khó khăn, về ở không bao lâu, liền rời đi, với một lý do duy nhất là bận công việc.
Kỳ Văn Diệp nhìn Mạnh Dao đầy cổ quái, ngay sau đó há miệng thở dài, câu đầu tiên nói là: "Chị cũng thật vô lương tâm, đó là anh hai em, là con trai của mẹ, là chồng của chị, vậy mà chị nói có trở về hay không cũng giống nhau!"
"Chị cũng đừng quên, tiền mà chị xài đều là tiền do anh hai gửi về, chị còn nói như vậy được sao?"
Người bị Kỳ Văn Diệp nói mỉa-Mạnh Dao, "Đương nhiên là có khác nhau, chị chỉ nói vậy mà thôi, nhưng em lại bảo chị đi lừa anh hai em, đó là việc không có khả năng, sau này em cũng đừng nhắc lại chuyện này!"
Kỳ Văn Diệp nhăn mày nhỏ, một bộ dạng là lo lắng sốt ruột, Mạnh Dao nhìn thấy cũng sầu theo.
Cô nhịn không được khuyên, "Em đừng suy nghĩ nhiều, đến lúc anh em nên trở về thì sẽ tự nhiên về!"
Nếu cô nhớ không lầm, trong sách có viết, nữ chính Kiều Tịch Ngôn ở trong thành về nhà mẹ đẻ, thì Kỳ Bác Ngạn cũng quay về.
Hai người một trước một sau về quê, người trong thôn bắt đầu đồn nhảm nhí, Mạnh Dao đến trước mặt Kiều Tịch Ngôn khóc lóc ầm ĩ, cuối cùng cả hai nhà kết thù, Kỳ Bác Ngạn từ đó xem người nhà như người lạ.
Trừ bỏ quay về để ly hôn với Mạnh Dao, thì Kỳ Bác Ngạn không bao giờ về cái nhà này.
Thời gian trong sách nói, đại khái là lúc này, bởi vì trong sách ghi, thời điểm vụ thu hoạch thu, Kiều Tịch Ngôn quay về nhà mẹ đẻ thu mua lương thực để vận chuyển lên trấn bán.
Kỳ Văn Diệp đương nhiên không biết việc này nên không nghe lời Mạnh Dao khuyên, bắt lấy góc áo cô, lại hỏi: "Vậy chị có biện pháp nào để anh hai quay về không?"
"Thật ngại quá, chị không có khả năng đó!"
Mạnh Dao bỏ tay cậu ra, tỏ vẻ chính mình cũng bất lực.
Sau đó, Mạnh Dao bưng chén nước sơn thủy đã để nguội qua cho chị dâu.
"Chị đi đưa nước cho chị dâu, em cũng mau uống hết rồi đi ngủ đi! Chuyện của người lớn, em đừng lo lắng!"
Kỳ Văn Diệp thương tâm cúi đầu.
Vừa rồi còn rất yêu thích vị của nước sơn trà, giờ phút này cậu làm gì có tâm tư để uống, gục đầu xuống không nói tiếng nào.
Mạnh Dao vừa nhấc chân lên, thì nghe âm thanh tí tách vang lên.
Thằng nhóc kiêu ngạo Kỳ Văn Diệp thế mà khóc!
Mạnh Dao lập tức dừng bước chân.
"Em khóc cái gì? Đây là nhà của anh hai em, anh hai em còn không quay về sao? Nói không chừng ngày mai anh em sẽ quay về đó!"
Kỳ Văn Diệp vốn chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, Mạnh Dao vừa nói, liền thấp giọng ô ô khóc lên, nước mắt thi nhau rơi xuống.
"Sắp tới, sắp tới giỗ một trăm ngày của ba, nếu anh hai không về, mẹ nhất định sẽ thương tâm. Mẹ vốn dĩ đã đau eo không ngủ được, nếu anh hai không quay về, bà nhất định sẽ mất ngủ!"
"Hơn nữa mẹ không nghe lời em với anh cả, chỉ nghe lời anh hai, anh hai nói mẹ đi bệnh viện mẹ nhất định sẽ đi. Nếu anh hai không về, mẹ sẽ luôn mặc kệ eo đau của mẹ!"
"Em đừng khóc nữa! Em khóc như vậy giống như chị khinh dễ em, mẹ không đi bệnh viện vì không có tiền, chờ chị kiếm được tiền, sẽ dẫn mẹ đi không cần đến anh hai của em!"