Trong Núi Có Cây Cổ Thụ - Thưởng Phạn Phạt Ngạ
Chương 75
“Không già cũng không chết chẳng phải là thứ con người các ngươi vẫn luôn mong mỏi ư?” Doanh Chu không hiểu tên kia thương cảm cái gì, “Đây không phải là may mắn à?”
Bạch Ngọc Kinh rũ mắt liếc sang bên cạnh. Ánh mắt hắn không có coi thường, chỉ có vài phần nhẫn nại và thấu hiểu.
“Một con yêu tinh non nớt như ngươi không hiểu đâu.”
Hắn xoay người lại, đáy mắt là ý cười sau đó hắn nhìn Tiểu Xuân sau lưng Doanh Chu với vẻ tin tưởng không nghi ngờ, như thể “Mọi người trên thế gian này đều mông muội, chỉ có mỗi ngươi là tri kỷ.”
“Tiểu Xuân hiểu ta, phải không?”
Mấy chữ này vừa vào tai lòng nàng đã lộp bộp.
Dù Bạch Ngọc Kinh không nói gì nhưng nàng lập tức cảm nhận được…… ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn.
—— “Ngươi phải đi à? Khi nào ngươi lại tới thăm ta vậy?”
—— “Chờ ngươi trở thành một con yêu tinh có thể một mình quản lý một phương ta sẽ trở lại.”
—— “Ngươi không phải người sao? Tuổi thọ của con người các ngươi không phải đều ngắn à?”
—— “Đúng vậy. Ngắn ngủi lại tươi đẹp, như thế chẳng có gì không tốt.”
Lúc Bạch Ngọc Kinh mới biết bản thân sẽ không chết hắn cũng hưng phấn vui vẻ vô cùng. Từ nay hắn sẽ không cần sợ hãi đau khổ, không cần đối mặt với cái chết thế nên đây là chuyện cực kỳ vui. Có ai trên đời này không cầu trường sinh đâu? Có ai không muốn thọ cùng trời đất đâu? (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Năm xưa Tần Thủy Hoàng bày trăm phương ngàn kế để cầu trường sinh thì hắn lại may mắn có được mà chẳng tốn công.
Thế nên lúc đầu hắn cực kỳ vui vẻ. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc khó có được trong đời này.
Lòng hắn không có lo lắng, chẳng còn gánh nặng.
Nghĩ tới tương lai có thể kéo dài tới vô hạn là hắn đã cảm thấy mỹ mãn và không còn muốn so đo cái gì nữa. Tất thảy thuộc về hắn đều sẽ kéo dài vĩnh viễn, không có hồi kết.
Lúc ấy Bạch Ngọc Kinh còn không biết thứ chờ đợi mình ở phía trước là gì.
Cuộc sống vô lo vô nghĩ ấy vững vàng trôi qua bảy tám năm. Lúc triều đại thay đổi hắn tích cóp chút tiền rồi từ quan về quê ở ẩn và làm buôn bán nhỏ.
Hắn không nói với ai về bí mật thân thể, kể cả cha mẹ thế nên bạn bè chung quanh chỉ trêu chọc hắn luôn trẻ trung, giống thiếu niên.
Năm 37 tuổi hắn có người mình thích.
Là một đại tiểu thư dòng dõi mà hắn quen được trong lễ hội đèn lồng.
Đó là nhất kiến chung tình.
Bởi vì dung mạo không già đi nên dù đã gần 40 nhưng Bạch Ngọc Kinh vẫn mang bộ dạng hơn 20 thế nên đối phương cũng chẳng quan tâm tới tuổi tác của hai người dù lúc ấy nàng mới 16.
Đó là nữ nhân hắn dùng cả sinh mệnh để yêu thương, tới nay hắn vẫn còn nhớ rõ tên nàng —— là Nguyệt Đồng.
Nguyệt trong gió mát trăng sáng, Đồng trong mưa thu lất phất.
Dịu dàng, lương thiện, xinh đẹp.
Nàng là người vĩnh viễn mang theo khiêm tốn, bình tĩnh mà bao dung hắn.
Sau khi thành thân năm tháng nhẹ nhàng như nước chảy, hoàn toàn giống như mấy chữ “Thần tiên quyến lữ” “Cầm sắt hài hòa”. Bọn họ chẳng khác gì vợ chồng bình thường, cùng nhau lo liệu việc nhà, bận rộn làm ăn, ngẫu nhiên sẽ vì mấy việc lông gà vỏ tỏi mà cãi vã.
Ngày tháng bình phàm cứ thế trôi qua, mọi nguyện vọng đều có vẻ nhỏ bé không đáng kể. Bọn họ ngóng trông tới tết, tới hội chùa để có thể tới nhà người thân, bạn bè tán gẫu.
Khi đó mặt trời mọc họ thức dậy, mặt trời lặn thì đi ngủ, mọi thứ đều tươi đẹp như giấc mộng. Đó là quá khứ hắn lưu luyến suốt cả đời này.
Một năm trôi qua, rồi hai năm…… 5 năm, 8 năm……
Mười mấy năm trôi qua trong chớp mắt.
Rồi tới một ngày vợ hắn ngồi trước gương sợ hãi hoảng hốt quay mặt lại hỏi: “Vì sao?”
Nàng chất vấn, “Mười ba năm trước ta gả tới đây chàng mang dung mạo này. Mười ba năm đã qua…… hiện tại ta đã 30 nhưng chàng…… vẫn cứ là bộ dáng ấy.”
Nàng bắt đầu sợ hãi mà nghĩ, “Hơn nữa chúng ta mãi chẳng có con, việc này đến tột cùng là làm sao?”
……
Vì không biết nên nàng bắt đầu nảy sinh sợ hãi đối với hắn.
Mãi tới lúc ấy Bạch Ngọc Kinh mới hoảng loạn và ý thức được việc mình sẽ mãi mãi không già đi nghĩa là hắn sẽ phải trơ mắt nhìn Nguyệt Đồng già đi rồi qua đời.
Ngày tiếp theo hắn vội chuẩn bị hành trang từ biệt vợ rồi mượn cớ ra ngoài làm ăn để quay lại ngọn núi lúc trước. Hắn dựa theo trí nhớ đi về phía tây, định bụng tới đó tìm ra bí mật trường sinh.
Chuyến ấy hắn đi mất một năm, cũng tìm được dãy núi Tây Sơn nhưng không sao tìm nổi bờ sông có sườn núi thoai thoải mà mình đã ngã xuống hôn mê lúc trước. Cả ngọn núi kia giống như biến mất, thế nên Bạch Ngọc Kinh mới hoài nghi phải chăng mình đã nhớ nhầm.
Hắn lang bạt ở khu vực ấy mấy tháng nhưng cuối cùng đành bất lực trở về.
Về đến nhà rồi hắn chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài thẳng thắn kể hết cho vợ.
Nguyệt Đồng ôm hắn gào khóc một trận. Sau đó nàng lau nước mắt và chấp nhận hiện thực tàn nhẫn ấy.
Nàng quyết đoán đưa ra lựa chọn tiếp tục đồng hành với hắn.
Đợi nàng mất rồi Bạch Ngọc Kinh vẫn chưa thể hiểu nổi vì sao nàng lại chọn cùng hắn đi qua cả đời này.
Hiện giờ ngẫm lại hắn mới cảm nhận được khổ tâm của nàng. Hóa ra trong trăm ngàn năm nay chỉ có nàng mới là người thấu hiểu tất cả.
Để người thân bạn bè không nghi ngờ nên không bao lâu sau vợ chồng họ bán sản nghiệp và dọn khỏi đó. Bọn họ dần dần phải sống cuộc đời không thấy ánh sáng, phải chuyển nhà và thay tên đổi họ liên tục.
Trong những năm tháng ấy Bạch Ngọc Kinh lần lượt phải nhìn người cha già qua đời, tiếp theo là mẹ, rồi tới người bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Nguyệt Đồng cũng dần già nua, biến thành bộ dáng hắn không quen biết.
Hàng xóm chung quanh chỉ nghĩ bọn họ là bà cháu, ngẫu nhiên sẽ bóng gió muốn giúp hắn làm mai.
“Thanh Hiểu à, lại đang chải đầu cho bà à? Đứa cháu hiếu thảo như ngươi đúng là hiếm thấy.”
“Thế nào? Chuyện ta nói với ngươi lần trước ngươi nghĩ tới đâu rồi? Đối phương là một cô nương chăm chỉ cần mẫn, cũng tiện cùng ngươi chăm sóc bà nội đó.”
“Bà nội ngươi hẳn sẽ rất vui ——”
Hắn không nhịn được vội ra hiệu cho bà mối rồi lặng lẽ quay đầu nhìn thì thấy Nguyệt Đồng thong thả ung dung chống quải trượng đi vào trong nhà.
Nàng thực sự đối xử với hắn bằng tình sâu nghĩa nặng, từ đầu tới cuối chưa từng nói tới chuyện hòa li hay tái giá.
Rồi hắn cũng phải trơ mắt tiễn nàng đi về nơi xa.
Bạch Ngọc Kinh chôn nàng bên cạnh cha mẹ và người bạn thân, trên bia mộ là hai chữ “ái thê” được khắc thật sâu.
Trên sườn núi xanh um tươi tốt là bốn ngôi mộ nằm kề bên nhau.
Hắn đứng dậy, trên người là hơi ấm từ những tờ tiền giấy mới đốt xong. Ánh mắt hắn vươn ra xa, nhìn bầu trời xanh thẳm trên đầu, nhìn mặt đất rộng mở. Trời và đất như cái lồng giam vây hắn ở trong đó.
Một khắc ấy hắn phát hiện mọi thứ mình nhìn thấy đều không quen.
Những người thân quen của hắn trên đời này đều đã không còn.
Cảm giác cô độc mãnh liệt dâng lên, trào khắp thân thể, lạnh lẽo hơn cả lũ rắn độc khiến hắn không nhịn được rùng mình.
Hắn bắt đầu lang bạt chốn hồng trần, điên cuồng du sơn ngoạn thủy, không ngừng kết bạn khắp nơi.
Từ người già, người trẻ, từ nam nhân tới nữ nhân.
Có rất nhiều người có chung chí hướng với hắn.
Hắn theo một kiếm khách ngao du trừ gian diệt bạo, cùng một văn nhân ngắm trăng thưởng hoa, cùng một lão phương trượng đàm luận kim cổ.
Lúc bọn họ biết được bí mật về thân thế của hắn thì ai cũng lộ ra ngưỡng mộ. Chẳng có kẻ nào trên đời này không hướng tới cuộc sống trường sinh bất tử.
Nếu là trước kia khả năng lớn là Bạch Ngọc Kinh cũng sẽ cảm thấy hâm mộ.
Nhưng xuân qua thu tới.
Kiếm khách chết trên đường hành hiệp, văn nhân triền miên trên giường bệnh, lão phương trượng viên tịch trong căn phòng nhỏ.
Hắn cũng từng lục tục thích mấy vị cô nương.
Có người sợ hãi thân thể trẻ mãi không già của hắn và dấu vết năm tháng trên thân thể mình mà ra đi không lời từ biệt. Có người làm bạn với hắn một đoạn thời gian rồi hoặc chết già, hoặc chết bệnh, hoặc buồn bực mà chết.
Hắn lần lượt lặp lại tình cảnh khi tiễn Nguyệt Đồng, một lần lại một lần chứng kiến người mình yêu thương bị chôn dưới đất vàng. Mãi cho tới sau này hắn chẳng còn kích động buồn rầu khi chứng kiến người quen qua đời nữa.
Thậm chí Bạch Ngọc Kinh từng theo đuổi danh lợi, từng có thành công và thảm bại. Nhưng khi hắn tính toán tất cả chuẩn bị báo thù mới nhận ra những kẻ cùng hắn đấu đến ngươi chết ta sống năm xưa đã chôn thân nơi cửu tuyền, hóa thành bùn đất.
Ngay cả đám trẻ nhỏ chưa cao bằng đầu gối hắn lúc trước nay cũng đã thành ông bà lão lưng còng.
Hắn đứng trước phủ nhà họ Lý rồi ngước nhìn những gương mặt xa lạ trong đó thì cảm thấy tẻ nhạt không thú vị.
Hắn tiễn người thương yêu của mình đi, cũng trơ mắt nhìn kẻ thù biến mất.
Trong trời đất này hắn chẳng có gì, kể cả kẻ thù.
Mộ phần trên ngọn núi nơi hậu viện ngày một dày.
Trăm năm trôi qua hắn đứng trước những ngôi mộ hoang phế mà cúi đầu đánh giá bản thân, cảm nhận cô tịch xưa nay chưa từng có.
Mọi người hắn quen đều đã ở dưới đó, còn hắn vẫn sức sống tràn trề ở lại trên thế gian này.
Trong chớp mắt Bạch Ngọc Kinh bỗng nhiên hiểu hóa ra vĩnh sinh chính là “tử biệt”.
Hắn chứng kiến từng người đi từ thơ ấu tới tráng niên rồi già đi, từ người thân bạn bè tới kẻ thù đều sẽ chết sau vài thập niên. Sau đó Bạch Ngọc Kinh nhận ra trong nhận thức của mình ngày tháng càng ngày càng trôi nhanh. Mỗi một ngày trôi qua hắn lại càng thêm mông lung.
Một năm, mười năm, trăm năm, bỗng nhiên cứ thế vụt lướt qua.
Thậm chí hắn bắt đầu không nhớ nổi tên thật của mình là gì, mình tới từ đâu, cha mẹ người thân có bộ dạng thế nào.
Lúc lang thang trên thế gian này hắn hoảng hốt cảm thấy mọi thứ chung quanh đều theo thời gian trôi đi, chỉ có mình hắn đứng lại ——
Với hắn thời gian vĩnh viễn ngừng lại, không bao giờ trôi đi nữa.
Hắn hợp làm một với trời đất và hồng trần.
Không biết từ bao giờ hắn bắt đầu cảm thấy chuyện trường sinh không phải cái gì tốt đẹp để khoe khoang khắp nơi.
Hắn muốn già đi.
Muốn đi qua tuổi 30, 40 rồi trở thành ông lão thất thập cổ lai hi……
Mà hắn đã sống bao lâu rồi? Mấy trăm năm hay cả ngàn năm? Càng mơ hồ thì hắn càng có cảm giác vạn năm đã trôi qua.
Hắn đã đi qua mỗi con sông, ngọn núi ở Cửu Châu này. Hắn cũng nhớ kỹ các cửa hàng, các loại đặc sắc của mỗi tòa thành. Khi triều đại thay đổi hắn vẫn sẽ nhớ kỹ tên các bậc đế vương, khanh tướng, bao gồm cả các loại sách vở từ cổ chí kim, thậm chí yêu, ma, thần, phật hắn đều nhớ…
Hắn ngồi lặng lẽ nhìn hoa nở hoa tàn, xuân qua thu tới.
Rốt cuộc hắn nghĩ tới cái chết.
“Vĩnh sinh sẽ làm ngươi sống đến phát ngấy, sống đến phát sợ, sống đến tuyệt vọng……”
Bạch Ngọc Kinh lướt ánh mắt xuyên qua người nàng rồi mênh mông nhìn nơi xa xăm nào đó.
“Ta đã nghĩ rất nhiều cách nhưng dù làm cách nào ta cũng chẳng thể giết nổi chính mình.”
Da thịt có thể tái sinh, gân cốt có thể mọc lại, dù bị ngũ mã phanh thây hắn vẫn có thể khôi phục như ban đầu. Ngoài việc tăng thêm thống khổ thì chẳng có tác dụng gì.
Tiểu Xuân bần thần thảm thiết nhìn hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi muốn tìm đồng bạn thì vì sao không tới yêu giới? Yêu tộc không phải sống rất lâu sao……”
Đôi mắt trong sáng của hắn cuối cùng cũng nhìn nàng. Lông mi dài kia chớp một cái sau đó giọng nói ôn hòa của hắn vang lên, “Một con người như ta vì sao lại phải làm bạn với yêu?”
Bước vào Yêu giới cũng chẳng khác nào thừa nhận hắn là một con “Quái vật”, là thứ thế gian không thể chứa nổi nữa. Mà Yêu tộc cũng không thích những kẻ quái thai.
“Huống chi ngươi cũng đã đi qua thành trì của con người vậy ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem: chẳng phải yêu quái càng thích hợp sống một mình ư?”
Tiểu Xuân: “Ta……”
Doanh Chu nhìn thoáng qua Tiểu Xuân rồi lại nghiêm nghị nhìn tên kia. Không thể không nói, Bạch Ngọc Kinh quá hiểu nàng, ngay cả phong cách nói chuyện và làn điệu lúc nói cũng giống nhau như đúc. Hiển nhiên Tiểu Xuân đã học được toàn bộ từ chỗ kẻ này.
“Thế thì sao?” Hắn hỏi, “Ngươi tìm được phương pháp giết chết chính mình rồi à? Dùng cái thứ bên cạnh ngươi ấy hả?”
Đôi mắt Bạch Ngọc Kinh đột nhiên trở nên u ám: “Không, thể xác này bất kể có làm gì cũng không chết được.”
Nhảy sông, thắt cổ tự vẫn, rơi xuống vực… những cách ấy hắn đã thử hết nhưng không có tác dụng.
Lúc hắn gần như hỏng mất đã quỳ xuống đất dập đầu ba ngày ba đêm ở nơi từng là Phù Ngọc Sơn. Hắn cầu trời khấn Phật có thể thu lại thuật pháp trên người mình.
Nhưng trời xanh cũng không đáp lại hắn.
Mây trắng vẫn là mây trắng, mặt trời và mặt trăng vẫn lên rồi lặn.
Sau đó có một ngày trên đường tới yêu tộc hắn vô tình nghe được câu chuyện của đám yêu quái mới biết nơi xảy ra những hiện tượng kỳ bí kia được gọi là Phù Ngọc Sơn.
Nước suối bất tận không bao giờ cạn, quả cây ăn mãi không hết, cây cỏ sống vĩnh hằng, chim thú cũng không bao giờ chết……
Bạch Ngọc Kinh đột nhiên phát hiện —— hóa ra không phải chỉ có hắn mà cả ngọn núi đều dừng lại ở một khắc đó.
Cục diện ấy khiến hắn hoài nghi chẳng lẽ nơi ấy lại cất giấu bí ẩn gì không ai biết sao?
Vì thế hắn ngàn dặm xa xôi tìm tới Côn Luân.
Lúc đó Côn Luân đã sớm không còn là nơi thần tiên trú ngụ, tất cả đều vắng vẻ yên tĩnh. Hắn đứng trên đỉnh núi cao dò hỏi ông trời, đòi một lời giải thích.
Gió tuyết cực lạnh khiến thân thể đơn bạc của hắn nhanh chóng lạnh căm căm nhưng dưới sức mạnh của lời nguyền chúng lại trở nên ấm áp. Bạch Ngọc Kinh cứ thế dở sống dở chết kiên trì mấy tháng trời cuối cùng cũng thấy chút khác thường.
Sự cố chấp của hắn đã kinh động một vị Thần tộc.
Không biết đối phương cảm động hay không chịu nổi phiền.
Vị Anh Chiêu trông coi lâm viên trên trời rốt cuộc cũng nói ra nghi hoặc vẫn quanh quẩn trong lòng hắn bấy lâu nay.
“Hắn nói với ta mấy ngàn năm trước từng có hai vị thần tướng tự mình đấu võ mà phạm phải sai lầm lớn, đến nay cả hai còn đang ở trong ngục chịu hình……”
Nói tới đây Bạch Ngọc Kinh bỗng dưng ngừng lại và hỏi hai người họ, “Các ngươi có biết bàn đào không?”
Tiểu Xuân sửng sốt ngây người.
Doanh Chu lại không ngạc nhiên lắm: “Ta có nghe nói.”
Sắc mặt Bạch Ngọc Kinh vẫn bình thản, hai tay khoanh trước ngực rồi thong dong giải thích, “Tương truyền bàn đào phải mất 1000 năm mới chín, đào 2000 năm ăn vào là có thể cường thân kiện thể, đào 5000 năm có thể giúp người ta trường sinh bất lão, đào 9000 năm sẽ giúp người ta thọ cùng trời đất.”
“Hai gã thần tướng kia đấu võ ngay tại vườn Bàn Đào ——”
Bạch Ngọc Kinh nghiêng mặt nhìn Tiểu Xuân và nhếch mép cười, “Mà ngay dưới vườn Bàn Đào chính là Phù Ngọc Sơn.”
------oOo------