Trong Núi Có Cây Cổ Thụ - Thưởng Phạn Phạt Ngạ
Chương 72
Đến ngày thứ tư cánh tay trái của Tiểu Xuân chỉ còn lại một nửa. Nàng lắc lắc ống tay áo trống một khoảng và cùng Doanh Chu đi trên con đường cái nhộn nhịp của thành Phong Vũ.
“Cũng may là cánh tay biến mất chứ nếu là chân chỉ sợ ngươi sẽ phải đẩy ta ra cửa.”
Nàng vẫn còn tâm tư trêu đùa.
Đã trải qua mấy ngày vội vàng hấp tấp nên cái gì cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị đủ. Hiện tại cảm xúc của nàng cũng đã ổn hơn, tâm thế thong dong chấp nhận hiện thực. Nàng thản nhiên đối mặt với đại nạn chuẩn bị tới vào ngày mai.
Tiểu Xuân cũng không buộc bản thân ăn nhồi nhét nữa. Nàng chưa từng đi dạo thành Phong Vũ một cách tử tế nên nhân lúc chuẩn bị từ biệt nàng muốn mua chút đồ chơi mới mẻ về nhà.
Thứ yêu quái chế tạo ra tinh xảo hơn đồ của nhân gian một chút vì thế có khá nhiều thứ mới lạ. Ví dụ như đèn làm bằng da người cá thích hợp đốt vào ban đêm. Ngoài ra còn có cái gối sứ đập hai cái là sáng, tiện cho buổi tối đi tiểu không cần thắp đèn. Còn có cái kính hai mặt một có thể làm người ta xinh đẹp hơn, còn mặt kia mới là bộ dạng thật…… Không biết thứ này có ích lợi gì, chắc là vừa đấm vừa xoa.
Doanh Chu đi theo phía sau trả tiền nhưng vẫn không quên dặn nàng đi chậm.
“Ngươi có biết đường không……”
Tiểu Xuân đang bảo người bán hàng rong đưa cho nàng một phần bánh trôi nếp nghe thấy thế thì quay đầu nhìn hắn. Bộ dạng Doanh Chu tay xách nách mang làm nàng khó hiểu và cuối cùng hỏi câu từ đáy lòng: “Rốt cuộc ngươi lấy đâu ra nhiều tiền thế? Không phải ngươi mang hết tiền ra giao dịch với con cá sấu kia rồi à?”
Doanh Chu đặt bao lớn bao nhỏ qua một bên rồi trả tiền cho người bán hàng rong đồng thời lấy thêm một bát cho bản thân ăn giải khát.
“Là ta tích cóp được từ khi còn nhỏ.”
Hắn đón lấy hai bát bánh trôi nóng hầm hập và đưa cho nàng một bát sau đó mới cầm thìa vừa thổi vừa ăn, “Lúc niên thiếu ta thường bị bắt nạt, bị đánh. Ví dụ như Trọng Lâu ấy, cứ nóng lên lại đánh ta. Nhưng đánh xong huynh ấy lại hối hận, sợ ta đi mách bà ngoại với Đại Tư Tế nên lại trộm nhét tiền cho ta coi như phí bịt miệng.”
Doanh Chu nói chuyện với vẻ bình tĩnh không thèm để ý, “Lần nào ta cũng nhận, chưa bao giờ từ chối. Hơn nữa tới lễ tết người lớn trong nhà cũng thưởng nọ kia thế nên qua vài trăm năm ta cũng có một phần tích cóp khả quan.”
Hắn đã nghĩ thông, dù sao cũng bị đánh thế nên không thể uổng phí được.
Tiểu Xuân: “Nghe ngươi nói thì cảm thấy sao mà thê thảm……”
Bánh trôi vào bụng thế là lửng dạ, phía trước lại truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống náo nhiệt.
Nàng dùng tay làm mái che mà nhón chân xem sau đó thúc giục hắn nhanh chân tới đó.
Trên bãi đất trống trước cửa quán trà là đám đông vây thành vòng tròn, ở giữa có con khỉ tinh đang đi bán rong. Con khỉ này có vẻ là người xứ khác thế nên nó hô hét với mọi người chung quanh: “Đến xem đi, đây là mật đào của Phù Ngọc Sơn, hiếm lắm đó! Đào này vĩnh sinh bất diệt, ăn mãi không hết, ăn một quả rồi là cả đời đều chẳng cần ăn uống gì nữa ——”
Vừa nói chuyện hắn vừa ra hiệu cho con khỉ bên cạnh thế là con khỉ nhỏ kia lập tức cầm lấy một quả đào há mồm ăn ngấu nghiến. Chỉ một loáng nó đã ăn sạch quả đào. Sau đó nó giơ cái hột đào lên cho mọi người xem, chỉ thấy cái hạt kia lóe ánh sáng vàng, hào quang chợt bùng lên bao lấy cả cái hạt. Sau đó quả đào lại quay trở về bộ dạng no đủ, đầy đặn ban đầu.
Nguyên vẹn.
Con khỉ nhỏ kia thì đúng lúc ợ một cái tỏ vẻ đã no.
Tiểu Xuân nhìn chằm chằm, miệng cũng cất tiếng cảm thán giống đám yêu quái chưa trải việc đời.
“Oa…… Quả nhiên thần kỳ!”
“Sao nào? Hàng thật giá thật đó, không dám lừa dối. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Qua thôn này không còn cơ hội nào nữa đâu. Nhìn khắp thế gian chỉ có năm quả thế này.” Người bán hàng rong đắc ý dào dạt mà ưỡn ngực.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng hỏi giá.
“Bán thế nào?”
“Một túi lộc nhung tươi có đổi được không?”
“Đáng tiếc chỉ là trái cây…… Nếu là miếng thịt thì ta còn xem xét. Mấy quả mật đào quá nhạt nhẽo!”
Doanh Chu thấy nàng nhìn chằm chằm thì âm thầm tính toán số tiền mình còn thừa.
“Ngươi thích à?”
Hắn hỏi xong là lập tức biết mình biết ta nói, “Có lẽ ta không trả được đâu……”
“A, không cần, không cần.” Tiểu Xuân vội vàng xua tay, “Ta chỉ tò mò thôi.”
Nàng ôm cằm nhìn kẻ bán hàng rong kia cò kè mặc cả với đám yêu quái chung quanh. Gần đó có người tốt bụng chỉ cho hắn một con đường bảo hắn tới chợ đen bán có khi sẽ bán được giá cao hơn.
“Quả đào này của hắn giống với nước của bất lão tuyền trong tay chúng ta đúng không?”
Tiểu Xuân lập tức có hứng thú, “Xem ra Phù Ngọc Sơn quả thực đều là thứ tốt, hẳn còn có cái gì mà mứt ăn mãi không hết, củi đốt mãi không hết. Nếu dùng củi ấy làm đuốc thì chẳng phải sẽ không bao giờ tắt sao? Ngươi có mấy thứ ấy hẳn sẽ dùng được cho nhiều việc.”
Nàng cổ vũ hắn, “Hay chúng ta cũng đi tìm ngọn núi kia đi! Nhưng không biết nó ở chỗ nào…… Có lẽ chúng ta có thể hỏi con khỉ kia.”
Tuy nàng nói chúng ta nhưng rõ ràng gánh nặng này đang đè lên vai Doanh Chu.
Hắn cũng chẳng thèm để ý mà vô cùng dứt khoát đồng ý: “Được.”
Nhưng vừa dứt lời đã có quần chúng ở cạnh đó bật cười giống như khinh thường lời của bọn họ.
“Hiện tại người trẻ tuổi thật đúng là kiến thức nông cạn. Tìm Phù Ngọc Sơn ư? Các ngươi vẫn nên tiết kiệm sức đi thì hơn.”
Tiểu Xuân nghiêng đầu thò ra từ sau lưng Doanh Chu và thấy đối phương là một ông lão lưng còng, tóc bạc da mồi. Đây là một lão yêu quái sắp xuống mồ rồi.
Phàm là những kẻ có tuổi thường thích khoe khoang học thức trước mặt đám trẻ thế là ông ta lập tức lẩm bẩm, “Phù Ngọc Sơn đã sớm không còn ở nhân gian, ít nhất thì đám yêu quái phàm tục như chúng ta sẽ chẳng thể tìm thấy. Thế nên những thứ lấy được từ đó mới có thể bán với giá cao như vậy.”
Ông ta cũng chẳng thèm nhìn hai người họ mà khoanh tay đi về phía trước hai bước, ánh mắt nhìn người bán hàng rong đang thu dọn sạp để tới chợ đen.
“Vì sao nó lại không còn ở nhân gian nữa?” Doanh Chu tiện thể hỏi luôn, “Nó không ở dưới nhân gian thì ở trên trời à?”
Ông lão hừ lạnh một tiếng, “Phù Ngọc Sơn là nỗi sỉ nhục của ‘trời’. Tương truyền trong ngọn núi này từng xuất hiện dị biến nào đó không thể cho người khác biết. ‘Trời’ muốn che giấu việc đó nên từ mấy ngàn năm trước đã giấu ngọn núi ấy đi khiến người ta khó mà tìm được nó.”
Tiểu Xuân vừa nghe đã nhạy bén cảm nhận được hơi thở bát quái thế là lập tức nhướng mày nghi hoặc nói: “Chuyện gì không thể nói ra nhỉ…”
Lão yêu quái liếc nàng một cái, “Ta làm sao mà biết. Nếu đám con sâu cái kiến chúng ta có thể dễ dàng tìm ra được thì ‘trời’ còn phải giấu ngọn núi ấy đi làm gì? Tiểu cô nương đúng là ngây thơ.”
Ông ấy chậm rãi bước đi, nhưng trước đó còn không quên chỉ chỉ vào Doanh Chu, “Ngươi quản nàng cho tốt vào.”
Thiếu niên rũ mi cười nhạt và không tỏ thái độ gì mà chỉ lặng lẽ nhìn Tiểu Xuân ở bên cạnh. Trong ánh mắt hắn tràn đầy dung túng và nuông chiều.
“Tuổi ta còn lớn hơn ông ——” Nàng không phục mà lẩm bẩm.
“Được rồi, đi thôi.” Doanh Chu cầm tay áo của nàng và bất đắc dĩ nói, “Ngươi so đo với ông lão làm gì.”
“Ông ta đâu có già bằng ta.” Mặc dù đã đi được một quãng Tiểu Xuân vẫn còn lải nhải, “Ông ấy đúng là thứ cậy già lên mặt, ngươi xem Đại Tư Tế đi, người ta thật là hiền hòa.”
Nói xong nàng dặn dò hắn: “Doanh Chu, về sau ngươi cũng đừng biến thành lão già hồ đồ như thế nhé. Nếu không ta sẽ ghét ngươi đó.”
Hắn không biết nên khóc hay cười: “Được, ta sẽ cố gắng.”
Thành Phong Vũ vào ban ngày không thể náo nhiệt bằng buổi tối được. Tiểu Xuân tìm một quán nhỏ thanh tĩnh ngồi xuống rồi để ông chủ bưng vài món ăn lên.
“À, sáng nay dì nhỏ đưa bản vẽ thiết kế cho ta. Đó là bản vẽ dựa theo thiết kế của con người, chúng ta có thể thương lượng lại vì ta muốn nuôi gà.” Nàng xoa tay hưng phấn, “Về sau ngày ngày đều có thể ăn trứng rán, trứng luộc, cơm chiên trứng, canh trứng…… Gà sẽ ấp trứng ra gà con, cứ thế sinh sôi mãi, vô cùng vô tận! Thế nào, kế hoạch không tồi đúng không?”
Tiểu Xuân bắt đầu tìm cho mình rất nhiều việc để làm, thậm chí còn viết ra giấy, đầy tràn hơn nửa cuốn.
Doanh Chu đưa cho nàng cái đũa đã được tráng qua nước nóng và nghĩ, như vậy cũng khá tốt.
Hắn có thể hiểu đại khái ý đồ của nàng.
Chỉ có bận rộn liên tục nàng mới không suy nghĩ miên man và dày vò bản thân.
Hai bát mì thập cẩm nhanh chóng được bưng lên, trong đó có thịt bò, tôm bóc nõn, còn ít hành thái khiến mùi vị cực kỳ khả quan, lượng cũng đảm bảo no.
Vợ chồng ông chủ quán này có mùi nước hơi tanh trên người, chắc là một con hải ly thành tinh. Bọn họ mang theo một đứa con trai làm buôn bán trong thành. Con hải ly choai choai kia vừa mới có thể hóa hình nên lúc này đang nghịch bùn bên ngoài, mũi thì thò lò. Nắng gắt chiếu nghiêng phản chiếu lên cái gì đó khiến người ta chói mắt.
Tiểu Xuân bị chói thì không nhịn được nghiêng đầu và nhíu mày híp mắt nhìn. Hóa ra trên cổ đứa nhỏ đeo một miếng đá xanh bóng loáng. Mảnh đá được xuyên bằng dây tơ hồng, bề ngoài không có gì đặc biệt ngoài một đường hoa văn màu vàng ở giữa viên đá.
Ánh sáng tỏa ra từ đường hoa văn ấy.
“Hế.” Nàng nhướng mày và hớn hở nhìn Doanh Chu nói, “Bạch Vu Sơn có nhiều cục đá thế kia lắm, nhưng bên ngoài thì hiếm thấy hơn.”
“Cái ấy có chỗ đặc biệt gì à?” Hắn hỏi.
“Không biết, chẳng qua đẹp thôi!” Nàng lại hỏi chủ quán, “Hai vị đã đi qua Bạch Vu Sơn sao?”
Nhân lúc không có khách khác ông chủ tiến lên ôm con trai vào lòng rồi cười nói với Tiểu Xuân: “Ngài nói đỉnh núi ở hướng Tây Bắc hả?” Ông ấy vỗ về con hải ly be bé trong lòng mình và nói, “Ta chưa từng đi qua nơi ấy. Hòn đá xanh này là ta ngẫu nhiên có được từ tay một người qua đường trong lúc đi du lịch đó đây nhiều năm trước. Người kia từng nói vật này có thể tụ tập linh khí trong trời đất, có ích lợi cho việc tu luyện của yêu quái.”
Ông chủ cũng hào phóng cởi cái vòng trên cổ con mình rồi đưa hòn đá cho Tiểu Xuân xem.
“Thật ra ta cũng chẳng biết là thật hay giả nhưng ta vẫn mang nó bên người vài thập niên. Tuy không thấy công hiệu gì quá lớn nhưng cũng không có hại. Nay đứa nhỏ thích nên ta ném cho hắn chơi. Vừa lúc hai vị biết thứ này thì nhờ các vị nhìn giúp xem cái thứ này có công dụng gì hay không.”
Doanh Chu cầm hòn đá trong tay xem xét, Tiểu Xuân thấy thế thì chớp mắt to đánh giá.
“Có công dụng gì không?” Nàng tỏ vẻ hoài nghi, “Ta ở trên núi nhiều năm như thế nhưng đâu có phát hiện mấy thứ này có công dụng gì nhỉ…… Ông chủ đang lừa người đúng không?”
“Cũng không phải.” Doanh Chu nhẹ nhàng nâng tay lắc lắc, “Ngươi nhìn kỹ xem, có thấy sợi hoa văn màu vàng này không? Bản thân cục đá này không có gì đặc biệt, thứ đặc biệt giấu trong đường hoa văn màu vàng này ấy.”
Hắn đặt dưới mũi ngửi ngửi, “…… có chút sức mạnh cao thâm khó đoán giấu trong này nhưng không mạnh lắm.”
Tiểu Xuân nửa tin nửa ngờ mà cũng dán mũi ngửi nhưng Doanh Chu lại liếc xéo nàng, “Ngươi ngửi cái gì, mũi ngươi sao bằng ta.”
“……”
Nói xong hắn trả cục đá cho ông chủ tiệm, “Cái này giống như lấy ngọc dưỡng người ấy, mang theo bên cạnh không thể giúp tu vi tăng cực nhanh nhưng cũng không có hại. Tiểu yêu nhỏ tuổi mang bên người hẳn có thể cường thân kiện thể. Ông giữ lại đi, không có ảnh hưởng gì đâu.”
“Đa tạ, đa tạ.” Ông chủ liên tục cảm ơn.
“Cái này là ai cho ông thế?” Tiểu Xuân dán tới cạnh Doanh Chu và tò mò hỏi, “Nếu hắn cảm thấy thứ này có thể giúp tu luyện thì sao không tự mình cầm lấy?”
Nghe đã thấy khả nghi rồi.
“Nói đến đây cũng là chuyện thú vị.” Ông chủ lại tròng cục đá lên cổ đứa con trai nhỏ và người nói, “Kẻ đưa cho ta thứ này là con người, không phải yêu quái.”
------oOo------