Trong Núi Có Cây Cổ Thụ - Thưởng Phạn Phạt Ngạ
Chương 63
Doanh Chu nghe bà ngoại cằn nhằn tầm một nén nhang thì vội vã tìm cớ chuồn khỏi đó.
Lúc này Bắc Hào Sơn vạn dặm đóng băng, hắn ngừng trước một cột băng bên đường và nương mặt băng trơn nhẵn đánh giá mặt mày bản thân. Gương mặt này của hắn không giống mẹ mà giống người cha chết trận sa trường. Nó góc cạnh nhưng không cứng rắn, ngược lại cằm hắn hơi nhỏ, đường nét ngay thẳng, nhìn có vẻ tuấn tú hơn lang yêu bình thường. Nhưng vẻ mặt này lại không quá mức mềm mại nên trong số khuyển tộc cha hắn cũng coi như người xuất chúng.
Nghe nói mẹ hắn năm xưa cũng vì bộ dạng cha hắn tốt mới không màng tất cả gả tới Viêm Sơn.
Doanh Chu sờ má mình và trong lòng vô cùng buồn bã nghĩ: Nếu Tiểu Xuân cũng yêu thích vẻ ngoài của hắn giống người khác thì đơn giản quá.
Nghĩ một lát hắn lại không nhịn được phỉ nhổ bản thân ti tiện, sao lại tới nông nỗi bán đứng nhan sắc của mình thế này……
Hắn vừa cúi đầu vừa âm thầm nghĩ ngợi.
Lời của bà ngoại về cơ bản đều không dễ nghe, nhưng có một câu lại khiến hắn tỉnh ra. Lập xuân đúng là thời gian tốt, có lẽ hắn sẽ nhân cơ hội này mượn phong tục ăn tết của tộc mà hoàn thành tâm nguyện trước kia chưa kịp làm.
Đúng là vừa khéo, bởi vì như thế sẽ không quá đột ngột, cũng sẽ không khiến hắn rơi vào khó xử.
Cả ngọn núi đều nói về việc này, hẳn Tiểu Xuân cũng…… phải hiểu đúng không?
Vì thế hắn sống một ngày bằng một năm, mãi mới mong tới ngày 11 tháng giêng, đúng tiết lập xuân.
Tuyết trên Bắc Hào Sơn đã ngừng rơi một thời gian, băng sương dần tan đi khiến không khí càng thêm lạnh lẽo. Hắn dậy sớm, vừa mở cửa ra đã thấy cổ khô khốc vì hít phải hơi lạnh, gió cắt da cắt thịt.
Dù sao thì Doanh Chu cũng không giỏi chịu rét như lang yêu bình thường và vẫn cảm thấy cái lạnh này đúng là thấu xương.
Hắn đi ra khỏi con đường sơn động tối tăm và nhìn thấy một cái giỏ tre đặt trên mặt tuyết trước cửa động của mình.
Vừa xốc mảnh vải lên nhìn vào bên trong hắn đã lẩm bẩm: “Năm nay là đồ ngọt.”
Khá tốt, Tiểu Xuân hẳn sẽ thích ăn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hình như chẳng có thứ gì mà nàng không thích ăn cả.
Sáng sớm ngày lập xuân mỗi nam tử lang tộc chưa có hôn phối sẽ nhận được một hộp điểm tâm tinh xảo. Đồ ăn thì phải xem tâm tình của người lớn trong tộc thế nào rồi được quyết định theo đó. Có năm là một rổ tương thịt, có năm là bánh ngọt, còn có năm người ta dùng bột mì nặn thành cục xương, chả biết là đang mỉa mai ai.
Nhưng kẻ nghĩ ra chủ ý ấy phải nói là tâm tư rõ mười mươi.
Lang yêu trẻ tuổi sẽ mang điểm tâm ngọt đưa cho cô nương mình thích. Nếu cô nương kia cũng thích hắn thì sẽ nhận lấy, rồi hai người tình chàng ý thiếp nắm tay nhau tìm nơi riêng tư cùng chia sẻ đồ ăn. Nếu không có ai đưa điểm tâm hoặc bị cự tuyệt thì có thể tự ăn, coi như an ủi người lớn trong nhà.
Doanh Chu đi thẳng một đường, trong lúc ấy hắn thấy đủ mọi sắc thái nhân gian.
Không ít thanh niên xách giỏ tre đã bắt đầu chán nản sa ngã và tự ăn điểm tâm của mình. Bọn họ chỉ muốn ăn xong sớm rồi về sớm để ngủ nướng. Mấy vị cô nương trong tộc quả thực hiếm hoi như lông phượng, sừng lân và đã sớm bị những kẻ khác vây đến không còn kẽ hở. Trước mặt các nàng là đủ loại điểm tâm sặc sỡ đủ màu, chủ nhân của đám điểm tâm thì liên tiếp chào mời.
“Của ta mới ngon!”
“Chọn của ta đi!”
“Ta còn có mứt táo!”
Doanh Chu: “……”
Hóa ra vị còn khác nhau à?
Hắn trộm nhìn thoáng qua điểm tâm của mình…… ngửi giống nhân đậu đỏ trộn sữa, hình như có thêm ít lạc vụn. Bề ngoài trông có vẻ tinh xảo, là thứ nàng thích ăn nhất.
Khi đó trong lòng Doanh Chu còn giữ chút tính toán không thể nói với người khác. Hắn tự cảm thấy nể mặt thức ăn hẳn Tiểu Xuân sẽ không cự tuyệt hắn.
Chờ nàng nhận rồi, ăn rồi hắn sẽ chậm rãi bày tỏ tấm lòng của mình và khiến nàng động lòng. Nàng không ngốc, đến con báo tinh và con dê tinh trộm nắm tay nàng còn nhận ra ngay thì sao có thể là người không hiểu tình cảm chứ.
Hắn luồn qua các sơn động lớn nhỏ và tìm thật lâu mới thấy Tiểu Xuân đang ngồi xổm bên một động băng xem cá bơi.
Doanh Chu cất tiếng gọi nàng.
“Doanh Chu!”
Nàng lập tức ném cọng cỏ trong tay, chân hơi lảo đảo mà xiêu vẹo chạy tới chỗ hắn. Doanh Chu sợ nàng ngã thế là kinh hoàng vươn tay muốn đỡ nàng.
Tiểu Xuân mang theo gió lạnh nhào vào lòng hắn, chóp mũi và gò má của nàng bị lạnh đến đỏ bừng. Rồi nàng cứ mang khuôn mặt hưng phấn ấy mà chỉ về phía sau.
“Dưới lớp băng kia có cá, ta thấy nhiều lắm! Chúng ta có thể đập băng ra bắt mấy con nướng ăn không?”
Hắn nhìn theo tay nàng rồi thuận miệng đáp: “A? Được……”
Tiểu Xuân đang muốn kéo hắn qua thì bỗng Doanh Chu cầm lấy bàn tay nàng đang túm lấy cánh tay hắn.
“Ấy, chờ một chút.”
Động tác của hắn có vẻ co quắp, đầu hơi cúi rồi liếm môi như đang che giấu gì đó. Cuối cùng hắn nâng hộp điểm tâm kia lên, lòng bàn tay xoa xoa, miệng lắp bắp: “Ờ…… Ngươi biết đó, hôm nay là tết của tộc.” Thiếu niên không dám nhìn nàng mà chỉ nói, “Thì là, mọi người sẽ mang hộp điểm tâm này cho người mình thích.”
Nàng ngây ra một lát mới bừng tỉnh, “À, đúng, đúng. Khó trách sáng nay ta thấy thật nhiều người xách cái giỏ này đi trên đường. Ta còn nghe thấy mấy tỷ tỷ sói xám nói tới lễ gì đó.” Tiểu Xuân kinh ngạc vui vẻ hỏi, “Hóa ra ngươi cũng có à?”
“Có chứ.” Hắn gật đầu, “Ta đương nhiên có……” Nói tới đây hắn lại cảnh giác hỏi, “Vậy, có người tặng đồ ăn cho ngươi rồi hả?”
Nàng lắc đầu nói, “Không.”
Doanh Chu lén lút thở phào nhẹ nhõm rồi cầm hộp bánh ngọt kia mà cân nhắc, cuối cùng mới đưa cho nàng, “Nếu …… ta đưa cho ngươi thì ngươi có nhận không?”
Giỏ tre kia treo ngang mũi nàng, Tiểu Xuân chớp chớp mắt nhìn nó rồi vui vẻ tươi cười, “Nhận chứ, đương nhiên là nhận rồi.”
Nàng không hề do dự đón lấy, lòng bàn tay nhẹ nâng nâng, mặt mày hớn hở mở cái nắp và hỏi, “Bên trong là cái gì thế?”
Doanh Chu khoanh tay đứng bên cạnh cười, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, “Là bánh ngọt, nhân đậu đỏ.”
Tiểu Xuân liếc mắt thấy bánh được bày bên trong thế là càng vui vẻ hơn. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn và nói, “Đúng lúc ta còn chưa ăn cơm sáng.”
Nàng cầm một cái bánh, còn Doanh Chu thì không dời mắt mà nhìn chằm chằm chờ nàng há miệng cắn một miếng mới thực sự yên tâm.
“À, bên trong có lạc.” Tiểu Xuân hớn hở hỏi hắn, “Ngươi cũng nếm thử nhé?”
“Lát nữa ta sẽ ăn.” Lúc này Doanh Chu gấp gáp cầm lấy tay nàng nói, “Đi, ta mang ngươi tới chỗ này.”
Vừa nói hắn vừa thò tay vào ngực áo sờ soạng một lúc giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Tiểu Xuân nhìn hắn và hỏi, “Sao thế?”
“À……” Doanh Chu trộm mắng bản thân rồi ngượng ngùng mở miệng, “Ta phải về nhà một chuyến, ngươi có thể đứng trên cầu kia chờ ta không?”
Nàng cũng không nhiều hỏi mà ngậm bánh ngọt đồng ý, “Được.”
“Ta sẽ quay lại ngay!”
Hắn nói xong là lập tức chạy về phòng mình.
Tiểu Xuân vẫn còn vừa ăn vừa dặn, “À…… đi thong thả.”
Bắc Hào Sơn có địa thế chênh vênh nên đường đi cũng nhiều gập ghềnh khúc chiết. (Hãy đọc thử truyện A Ly của trang Rừng Hổ Phách) Nơi này hơi giống đất Thục của nhân giới, người ta vòng quanh trái phải một lúc nhưng nhìn lại mới cách mấy nhà bên dưới một khoảng ngắn.
Doanh Chu có thính lực tốt nên vừa bước lên bậc thang cuối hắn đã nghe thấy nàng chào hỏi ai đó.
“Hàn Thấm? Ngươi cũng tới chỗ này câu cá à?”
Con mãng xà kia tản mạn bước chậm rãi trên nền tuyết, “Ta ấy hả? Ta chỉ đang đi dạo nên trùng hợp đi ngang qua đây thôi…… Sao thế, hôm nay không nướng thịt à?”
“Hình như mọi người đều rất bận.” Tiểu Xuân nhìn thứ trong tay hắn thì vô cùng kinh ngạc, “Hả, ngươi cũng có một hộp điểm tâm sao?”
Hắn nghe vậy thì giơ cái giỏ tre lên, “À…… hình như lang tộc dùng thuật pháp để phát đồ nên ta cũng được một phần.”
Nói xong hắn cũng không nhịn được cười, “Cả ngọn núi này toàn sói đực, không hiểu ta phải đi đâu mới tìm được người trong lòng.”
Tiểu Xuân vỗ vỗ vụn bánh dính trên tay, “Không đưa được cho ai thì tự ăn, coi như có điểm tâm uống trà cũng tốt…… của ngươi vị gì đó?”
“Không biết. Ngươi thích ăn không?” Hàn Thấm hào phóng đẩy giỏ tới trước mặt nàng, “Này, cho ngươi hết.”
Doanh Chu không nhịn được dừng bước, môi giật giật, cuối cùng đành nuốt lời trong lòng xuống. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Tiểu Xuân, giữa mày mang theo chờ mong sau đó trơ mắt nhìn nàng không chút chần chừ giơ tay đón lấy cái giỏ tre của Hàn Thấm.
“Tốt quá.”
Nàng nhận.
Nàng thế mà lại nhận……
Doanh Chu há miệng nhưng không nói được lời nào.
“Hế! Tiểu Xuân! ——”
Trọng Lâu ở nơi xa vội vã cầm giỏ tre chạy như chó điên, “Ngươi ở đây à, tốt quá, mau giúp nhị biểu ca ăn chỗ này đi.”
Bộ dạng hắn dữ tợn hùng hổ nhét một miếng bánh vào miệng sau đó nuốt như nuốt thuốc độc, “Ta thật sự không thích đồ ngọt. Năm nay chuẩn bị cái gì không chuẩn bị lại làm cái thứ ngọt ngấy này.”
Trong tay Tiểu Xuân lại có thêm giỏ của Trọng Lâu thế là cái hộp bánh của Doanh Chu bị nhét xuống dưới cùng.
Tiểu Xuân đành phải bỏ toàn bộ bánh vào một hộp, miệng oán giận: “Không ăn thì ngươi ném đi là được rồi còn gì.”
“Không được!” Trọng Lâu sốt ruột, “Trưởng bối chuẩn bị cho nên ta làm gì dám ném!”
“Sao không mang tới Viêm Sơn ở bên cạnh ấy? Chỗ đó toàn cô nương!”
“Ấy ta nhổ vào. Các nàng cũng xứng ăn bánh này hả? Có mà ăn phân ấy.”
……
Nơi xa vang lên tiếng nói chuyện náo nhiệt.
Doanh Chu đứng trên bậc thang dài lưng chừng núi, nương hai căn phòng mà che khuất tầm nhìn của mọi người.
Hắn rũ mắt nhìn ba cái giỏ tre giờ chỉ còn lại một cái, đám điểm tâm không biết là nhân đậu đỏ hay nhân thịt bò xen lẫn với nhau như mớ rau trộn. Có lẽ bánh của Trọng Lâu cũng là đậu đỏ nên khó mà phân cái bánh nào trong hộp là của hắn đưa.
Tiểu Xuân cầm giỏ tre và tạm biệt hai người họ sau đó vui vẻ đi tới chỗ Doanh Chu hẹn để chờ hắn.
Nhưng Doanh Chu vẫn không động đậy.
Đợi bóng dáng nàng biến mất trong trời tuyết hắn vẫn không nhúc nhích.
Bắc Hào Sơn cao lớn lạnh lẽo, mọi âm thanh đều phải quỳ mọp dưới chân nó. Gió bắc quất vào mặt, cả người Doanh Chu chết lặng như đeo chì.
Nhiều ngày nay lần đầu tiên hắn cảm thấy mệt mỏi, là cảm giác dâng lên từ trong nội tâm. Cảm giác ủ rũ này khiến tốc độ quay lại phòng của hắn cực kỳ chậm, giống như mỗi bước đi đều có tiếng Trọng Lâu văng vẳng bên tai.
—— “Nàng đối xử tốt với đệ thì cũng sẽ đối xử tốt với người khác.”
—— “Chỉ cần ở chung đủ lâu thì ai cũng có thể làm thân với nàng.”
—— “Hiện tại đệ đã hiểu chưa? Nàng ấy là thụ tinh. Bọn họ sinh ra đã không có tình căn rồi.”
Cho tới nay hắn vẫn luôn nghĩ mình khác biệt.
Hắn luôn tin rằng mình có thể khiến nàng thay đổi.
Hắn cố chấp cảm thấy mình có thể trở thành người đầu tiên trong thiên hạ có thể khiến thụ tinh đổi tính.
Hóa ra nếm thử rồi hắn mới biết có rất nhiều việc chỉ có một bên tình nguyện.
Vào tiết lập xuân nên tuyết trên mái nhà đã có dấu hiệu tan chảy, bên ngoài sơn động là nước chảy ẩm ướt. Doanh Chu đẩy cửa phòng khép hờ và lọt vào tầm mắt là cái vòng làm bằng xương bị hắn đánh rơi trên bàn.
Hắn thất thần nhìn chằm chằm rồi ngồi xuống ghế.
Thật kỳ quái, giờ phút này đầu óc hắn cực kỳ an tĩnh, trống rỗng lại đơn côi. Hắn nhớ tới cảnh gà bay chó sủa mấy ngày trước rồi hoảng hốt mông lung.
Ánh mắt Doanh Chu như suy tư gì đó mà nghiêng qua một bên sau đó hắn vươn tay chậm rãi nắm lấy cái vòng có xâu ngọc bội, xương thú sau đó chán nản tì trán xuống bàn.
Hai nhúm tóc bên trán hắn theo đó rũ xuống.
Tiểu Xuân……
Nếu còn tiếp tục thế này.
Hắn tự nhủ.
Ta thật sự sắp không còn can đảm thích ngươi nữa rồi.
------oOo------