Trong Núi Có Cây Cổ Thụ - Thưởng Phạn Phạt Ngạ
Chương 17
Ngoài cửa nhà Tư Mã có thêm một ít yêu quái khác tới thăm dò. Bọn họ hẳn là có giao tình với nhà này nên tuy tu vi không cao, có điều phẩm hạnh đều ngay thẳng.
“Lâu như vậy kỳ thật mọi người cũng rất để ý tới nguyên nhân của việc này.” Một người đàn ông trung niên với bộ dạng thương nhân nói, “Chướng khí mù mịt đã hơn nửa năm, đã tới lúc ngồi chải vuốt lại nhân quả. Nếu cứ từng người hành động như lúc trước thì đến cuối cùng chẳng ai có được chỗ tốt nào.”
Ông ấy vừa nói xong mọi người đều sôi nổi gật đầu phụ họa.
“Nói vậy thì nhất định phải có việc nào đó kỳ quái mà chúng ta đã bỏ qua.” Tư Mã Dương gật đầu nói.
“Hay là chúng ta ở lâu trong thành, đã quen thuộc mọi thứ chung quanh nên bắt đầu kiểm tra từ quanh mình trước, xem có kẻ nào hoặc việc nào khả nghi hay không?”
“Đối phương đều là yêu, nếu đã ngừng thời gian lại thì tất phải có mục đích. Những việc hoặc người khác có thể không thay đổi nhưng thứ kẻ đó mong có được ắt sẽ thay đổi. Nếu có thể tìm được thay đổi này thì hẳn sẽ bắt được kẻ đứng đằng sau.”
Một người khác cũng thò đầu ra nói lời thấm thía, “Ngày tháng gian nan, mong các vị có thể nhẫn nại tìm hiểu.”
Tư Mã Dương: “Chỉ cần chúng ta đồng lòng thì ngày phá trận sẽ không còn xa.”
Mấy lão bánh quẩy này nói đi nói lại cũng chỉ có mấy lời ấy. Doanh Chu nghe xong là líu cả lưỡi, nhưng thôi cũng được, đỡ cho hắn phải nhọc lòng, coi như hắn cũng chẳng cần nói nhiều, khá thanh nhàn.
Đám yêu quái bị nhốt trong Bạch Thạch Hà trấn lúc này đa phần đều tề tựu ở nhà Tư Mã, đám sói lông đỏ cũng thế.
Kế Tiến vẫn đi theo sau khi Doanh Chu trói con mãng xà mang đi. Bọn họ giữ khoảng cách không xa không gần, trước mắt thì giả vờ nghỉ ngơi. Cả đám ngồi dưới bóng cây liễu bên bờ sông nhưng tầm mắt vẫn theo dõi nhất cử nhất động bên trong viện.
Tùy tùng của hắn là một tên quân sư quạt mo còn chân chó hơn cả hai con linh miêu. Lúc này mãng xà bị thương nên tên tùy tùng nhảy nhót thò qua muốn báo thù.
“Ca, con sâu dài ngoằng kia ở trong tay bọn họ thì chúng ta phải làm sao bây giờ? Tới đêm chúng ta tìm cơ hội trộm đi à? Dù sao cứ tới giờ Dần là mọi người ai lại về chỗ ấy, bọn người kia cũng chẳng thể làm gì.”
Kế Tiến vẫn nhìn chằm chằm đám người đứng trong sân thảo luận, chính xác là nhìn chằm chằm Doanh Chu.
Thật lâu sau hắn mới chậm rãi lắc lắc đầu, “Gai bạc của Tư Mã Dương là thứ đao thương không thể phá được lại cực kỳ sắc bén. Một khi đã bị nhốt trong ấy thì dù qua giờ Dần cũng không có gì thay đổi, nhà giam vẫn còn đó.”
Tuỳ tùng lập tức khó xử: “A, thế này……”
Kế tiến đánh gãy lời hắn đồng thời cũng như đang lầm bầm lầu bầu: “Gai bạc là thứ chúng ta chưa cần nghĩ tới, cái quan trọng trước mắt là con chó yêu kia kìa.”
Tuỳ tùng nghe vậy thì cẩn thận híp mắt đánh giá Doanh Chu nhưng chẳng hiểu gì: “Nhìn hắn cũng đâu có ý tranh cướp với chúng ta?”
“Hắn không tranh cướp —— vậy ngươi không nhìn thấy thái độ của hắn với Hàn Thấm à?” Kế Tiến hất cằm ý bảo, “Thằng nhóc kia không giống người tăng tiến yêu lực vì con đường bàng môn tà đạo.”
Không những thế khả năng lớn hắn sẽ cản trở kẻ khác làm chuyện ác, như thế bọn họ cũng không dễ dàng ra tay với yêu quái trong thành.
Đám sói đỏ bọn họ nói về số lượng, về sự phối hợp thì ắt sẽ không thua khi đánh với con chó yêu kia, nhưng vấn đề ở chỗ……
Kế Tiến ngước mắt nhìn qua cửa nhà, ánh mắt rơi thẳng lên người Tiểu Xuân lúc này đang chữa thương cho con mãng xà.
Vừa rồi lúc con chó yêu kia đánh nhau với mãng xà hắn đã nhìn thấy rõ. Thụ tinh kia nhìn thì bình thường nhưng pháp thuật hộ thân cực kỳ mạnh mẽ, có khi còn mạnh hơn lão Tư Mã Dương.
Nếu không nghĩ cách phá vỡ lá chắn của nàng thì khó mà diệt trừ con chó yêu kia.
**
Tiểu Xuân ngáp một cái và thấy cơn buồn ngủ dần nặng nề hơn. Nàng chống cằm ngồi ở bậc thang thưởng thức bóng đêm của ngoại ô Bạch Thạch Hà trấn.
Tư Mã Dương thực sự là một con yêu quái biết hưởng thụ. Nhà cửa của ông ấy tinh xảo giống hệt người phàm, trên mái nhà treo mấy cái đèn lồng đơn giản, sạch sẽ, chiếu ánh sáng đỏ khiến lòng người ấm áp.
Đứa cháu gái nho nhỏ của nhà Tư Mã chạy tung tăng tới đưa cho nàng một miếng bánh rán được chiên giòn xốp và một bát canh xương sườn bốc khói.
Những vị khách còn lại đều có đồ ăn. Mấy phụ nhân trong nhà Tư Mã đều vào bếp nấu nướng nê mùi vị miễn chê. Bọn họ ở dân gian lâu vì thế cũng học được tám phần tinh túy trong cách nấu ăn.
Hiện tại không còn chuyện gì nàng cần phải làm nên Tiểu Xuân chăm chú ăn bánh uống canh và lấy viên đá vẽ ô vuông trên mặt đất rồi chơi cờ với tiểu cô nương.
Bên cạnh chính là nhà giam của mãng xà. Hắn mang gương mặt âm trầm, thi thoảng liếc hai người một cái nhưng chẳng ai thèm sợ.
Ăn xong một bát canh Tiểu Xuân đang muốn xin thêm thì thình lình có thứ gì đó đen nhánh bay tới vọt vào lòng nàng.
Bên tai có tiếng thầm thì.
Nhìn kỹ hóa ra là con cú sáng nay.
“Sao lại là mày?”
Đối phương lăn một vòng trên chân nàng, vô cùng thoải mái sau đó dịch sát người nàng và dựa vào lòng nàng cọ cọ một cách nũng nịu.
Nàng cúi đầu cân nhắc mãi nhưng vẫn không nghĩ ra nó muốn cái gì, “Mày cũng muốn ăn bánh à? Kỳ lạ thật, sao mày cứ thích quấn lấy tao thế. Tao đâu có đồ ăn…… Con cú ăn gì nhỉ? Chuột à?”
Nửa câu sau chính là nàng hỏi đứa nhỏ nhà Tư Mã nhưng có lẽ con bé chẳng hiểu lắm nên chỉ mờ mịt lắc đầu.
Tiểu Xuân lập tức nhẹ gãi gãi cổ cho con cú thế là con chim kia híp mắt hưởng thụ.
Con mãng xà trong lồng sắt lạnh mặt nhìn một lúc mới đột ngột lên tiếng hỏi: “Ngươi là thụ yêu hả? Nghe nói cỏ cây thành tinh sẽ mang theo mùi của núi rừng trên người nên sẽ hấp dẫn chim chóc. Nó dựa vào người của ngươi giống như tìm về nhà, đương nhiên sẽ có cảm giác an tâm.”
Tiểu Xuân bừng tỉnh, quả thực như được mở mắt: “Hóa ra là như thế.”
Hàn Thấm gật đầu, tròng mắt nhẹ xoay chuyển và thuận thế hỏi: “Vậy ngươi là cây gì thế?”
……
Doanh Chu đang khoanh tay nghe Tư Mã Dương sắp xếp khu vực điều tra cho từng người ở trong thành, khóe mắt lơ đãng liếc qua trái thì thấy Tiểu Xuân ôm một con cú và ghé vào trước mặt con mãng xà kia nói gì đó.
Ngẫu nhiên nàng còn khẽ gật đầu, sau đó lại lộ vẻ mặt kinh ngạc như đang nghe giảng, khuôn mặt bừng tỉnh như được khai sáng.
Hắn thấy hết và không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy hơi khó chịu. Ánh mắt hắn mờ mịt, chợt lóe lên sau đó hắn đột nhiên xoay người đi tới.
“Đây chỉ là một con cú còn chưa khai linh trí, chờ ngày nào đó ngươi gặp đám điểu yêu có thể rít gào ngươi sẽ biết.”
“Điểu yêu thì sao?……”
Tiểu Xuân nghiêm túc nghiêng tai lắng nghe, ai biết thình lình có một bóng đen phủ xuống nửa bên mặt nàng. Vừa ngoái đầu nhìn lại nàng đã thấy Doanh Chu đang đứng ở bên cạnh. Khuôn mặt thiếu niên ngược sáng, sau lưng là đêm tối nặng nề vì thế hắn đúng lúc đứng giữa sáng và tối.
Hắn nhíu mày nhìn thoáng qua con mãng xà trong nhà giam với biểu tình đặc biệt nghiêm túc: “Đừng nói chuyện với hắn nhiều.”
Doanh Chu duỗi tay đỡ lấy cánh tay Tiểu Xuân và kéo nàng lên, trong lúc ấy hắn liếc Hàn Thấm và bồi thêm, “Không phải cái thứ tốt đẹp gì.”
Tiểu Xuân ngoan ngoãn à một tiếng.
Con mãng xà trong lồng cũng không tức giận với thái độ của hắn. Bên môi kẻ kia là nụ cười ung dung giống như đang nhìn cái gì đó thú vị.
“Vừa rồi ta thương lượng với Tư Mã tiên sinh và mọi người. Từ ngày mai hai ta sẽ tới chỗ khách điếm ngồi canh. Mấy ngày này chúng ta phụ trách nhìn chằm chằm người và vật chung quanh đó.”
Tiểu Xuân đương nhiên không có dị nghị gì: “Được.”
Sau đó nàng nghĩ nghĩ và nói, “Một khi đã như vậy thì có cần ghi chép gì không? Ta sẽ tìm Triều Tam và Mộ Tứ lấy giấy bút.”
Doanh Chu vừa mới chuẩn bị đáp lời thì bỗng ngạc nhiên hỏi: “Ngươi còn biết viết à?”
Nhắc tới cái này thế là mặt nàng lộ vẻ tự hào cực kỳ: “Đương nhiên. Chữ này là Bạch Ngọc Kinh dạy ta, mấy năm nay dù sao ta cũng không có việc gì làm nên ngày nào cũng luyện viết. Tuy chưa đạt tới cảnh giới thư pháp của nhân gian nhưng ta vẫn cực kỳ ưu tú nhé, hơn hẳn người thường.”
Nói xong nàng lập tức muốn thể hiện nên hái luôn hai cái lá biến thành bút và múa may cho hắn xem.
Nàng viết một bài thơ cổ:
Uống chén rượu trời trường sinh, trồng hoa trong động vĩnh cửu.
Sau này thành đan hoán cốt, phi thăng về phía Ngọc Hoàng.
(Ta chém. Đây là hai câu thơ của hai nhân vật nổi tiếng Trung Quốc là Lã Động Tân và Quán Hưu, nhưng rất tiếc không tìm được bản dịch tiếng Việt nào).
Bút pháp của nàng vừa cuồng ngạo vừa bay bổng mềm mại.
Hai con linh miêu ở bên cạnh xuýt xoa tán thưởng: “Đại tỷ viết chữ thế này đúng là thần sầu, bút lực mạnh mẽ.”
“Nếu nói là toàn năng thì cũng chưa thể ca ngợi hết mà phải nói là sánh ngang với thư thánh tái thế!”
Tiểu Xuân thỏa thuê mãn nguyện mà hừ hừ một tiếng: “Các ngươi cho rằng ta làm yêu quái bao nhiêu năm rồi hả? Chỉ là chút tài mọn thôi.”
Chữ của nàng quả thực đẹp, ít nhất so với chữ của Doanh Chu thì đẹp hơn nhiều. Hắn nhìn chằm chằm mấy chữ rồng bay phượng múa kia và không nhịn được lắc đầu cười nhạt.
Đây là cách nàng thường tu luyện chiêu thức trong ngàn năm nay ư? Hoa hòe loè loẹt. Tu luyện đúng đắn đâu không thấy còn mấy thứ không có ích thì nàng học một tá.
Doanh Chu thầm thấy bất đắc dĩ nhưng ý cười bên môi lại càng đậm hơn.
Sống lâu đúng là tốt.
**
Bởi vì giờ Dần ai sẽ về chỗ đó nên để đảm bảo an nguy cho tất cả Tiểu Xuân bọc một tầng vỏ sồi trắng lên người bọn họ. Còn riêng Hàn Thấm sẽ do một con linh miêu và con trai của Tư Mã Dương trông coi.
Sau khi sắp xếp mọi thứ và thi thuật nàng mệt mỏi xoa mắt vài cái.
Một nhà Tư Mã và đám tinh quái khác ít cũng có mười mấy hai mươi người. Tuy dùng vỏ sồi trắng cũng không phải việc tốn sức mấy nhưng có lẽ vì nàng vừa thành hình nên chỉ chút yêu lực ấy cũng khiến nàng mệt mỏi.
Doanh Chu ở bên cạnh thấy rõ ràng: “Mệt mỏi à?”
“Hơi mệt.” Nàng ngoan ngoãn thừa nhận và ngáp liên tục, “Ta muốn đi ngủ một lát.”
Hắn nhìn quanh xem có chỗ nào có thể nghỉ tạm không.
“Vậy đi ngủ một lát đi.”
Nửa đêm buông xuống, cả nhà Tư Mã và chúng yêu sôi nổi rời đi. Kẻ nào không có chỗ để đi thì rúc trong ngôi miếu rách.
Tư Mã phu nhân chuẩn bị riêng một phòng khách cho Tiểu Xuân. Nàng nằm ở trên giường thế là Doanh Chu đành phải dựa giường mà ngồi và định cứ thế qua loa một đêm này.
Chậu hoa đựng cây sồi non được đặt ở một chỗ thấy được.
Trong bao nhiêu năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên Tiểu Xuân được ngủ trên giường do con người làm ra thế là nàng hưng phấn cực kỳ, cứ thế quay cuồng, căn bản không buồn ngủ nữa.
“Trời ạ, chăn bông mềm quá, đệm cũng mềm, gối đầu cũng quá mềm, hô hô……”
Nàng vùi đầu vào đệm chăn mà hít một hơi và ngửi được mùi nắng cực kỳ ấm áp.
Doanh Chu ở bên cạnh thấy thế thì nhíu mày, “Vừa rồi ngươi kêu mệt cơ mà?”
Nàng mặt dày nói, “Hiện tại ta rất vui, hê hê.”
Hắn nghiêng đầu bất đắc dĩ mà liếc nàng và phụ họa theo một cách có lệ: “Hề hề.”
Tiểu Xuân lăn xong mới hứng thú bừng bừng ôm chăn đệm và đột nhiên nảy ra ý tưởng, “Doanh Chu, chúng ta thức đêm hàn huyên nhé?”
“Trước kia nghe Bạch Ngọc Kinh nói ở nhân gian nếu có hơn một người ở trong phòng thì buổi tối sẽ có tập tục tâm sự thâu đêm. Nếu câu chuyện thú vị thì bọn họ sẽ nói tới sáng, như thế gọi là cái gì mà “nằm bên gối nói chuyện trắng đêm’.”
Doanh Chu thấy khóe mắt giật giật, “Đúng là có tập tục ấy……”
Nhưng chỉ có nữ nhân mới chơi đúng không?
Hiển nhiên là Tiểu Xuân đã ngó lơ ý sau của hắn: “Tới đây, chúng ta cũng nói chuyện đi.”
“……”
Hắn đau đầu thở dài nhìn nàng hưng phấn dâng trào, tám phần là sẽ không thể ngủ ngay được.
Không có cách nào khác thế là Doanh Chu chỉ đành phối hợp và hỏi: “Lúc trước ở Bạch Vu Sơn ngươi không ngủ giường thì ngủ thế nào?”
“Ngủ trên lá cây.” Tiểu Xuân nói như đương nhiên, “Buổi tối mệt nhọc ta sẽ thu nhỏ bản thân bằng hạt gạo và nằm lên lá cây. Ta có thể kéo cành lá bốn phía bao lại che kín không có kẽ hở. Nó như một cái hộp nhỏ, cực kỳ an toàn…… Hôm nào đó ta cũng có thể giúp ngươi trải nghiệm thử một phen.”
Hắn cười ha hả, thôi miễn cho kẻ bất tài: “Cảm tạ, ta nghĩ tạm thời không cần trải nghiệm cái đó đâu.”
“Còn ngươi thì sao Doanh Chu?” Nàng có qua có lại mà hỏi, “Lúc ngươi còn nhỏ có phải cũng được ngủ giường đệm mềm mại thế này không?”
“…… Cũng đại khái thế.”
Hắn dựa lưng vào mép giường, ánh mắt nhìn về phía bầu trời đêm đầy sao, “Ta sinh ra ở khuyển tộc, lúc còn nhỏ đa phần ta đều sống ở Viêm Sơn. Có lẽ nơi ấy gần với con người nên ngày tháng của khuyển tộc cực kỳ tinh tế phong phú. Chúng ta dùng lông cáo làm đệm mềm, ở giữa còn nhét lông vịt. Vào đông chúng ta dùng màn bằng da chuột xám, ngày hè dùng màn lụa. Ban đêm nếu lạnh lẽo, gió thổi to mẫu thân còn trộm vào phòng dém chăn cho ta.”
Nghe đến đây người nằm trên giường im lặng một lát mới nhẹ nhàng nói: “Thật tốt. Ngươi còn có phụ mẫu……”
Yêu quái vừa sinh ra đã có hình hài như Doanh Chu khác hẳn kẻ như Tiểu Xuân. Bọn họ trời sinh đã kế thừa linh khí và huyết mạch của cha mẹ nên không cần đau khổ tu luyện đã khai linh trí, có được hình người.
Nếu bậc cha chú có tu vi cường đại thì con cháu sinh ra đã có yêu lực mạnh mẽ, ở trong mắt đám yêu quái khác đúng là con trời.
“Đúng vậy.” Hắn thở nhẹ một hơi và thừa nhận, trong giọng nói có vài phần hoài niệm, “Khi còn nhỏ thật tốt. Khi đó ta chẳng biết gì, cũng chẳng cần biết gì. Mỗi ngày ta ỷ có phụ thân chống lưng, có mẫu thân yêu thương mà vui vẻ. Khi đó ta rất ham chơi, thậm chí không tu luyện gì mà chỉ ăn no rồi chờ chết. Ta định bụng tới lúc vượt thiên kiếp 500 tuổi phụ thân cũng sẽ thay ta chắn lôi kiếp.”
Tiểu Xuân nghe thế thì rất đồng cảm và búng tay một cái, “Ta biết, loại này có phải chính là ‘ăn chơi trác táng’ không?”
“Ừ, ngươi cũng có thể gọi ta là cái bao cỏ thêu hoa.” Hắn thừa nhận một cách thản nhiên sau đó đột nhiên chuyển câu chuyện: “Đáng tiếc sau đó thì chẳng tốt chút nào.”
Doanh Chu gập một chân và nghịch nếp gấp trên quần mình, “Sau khi phụ thân bỏ mình, mấy năm sau mẫu thân cũng bệnh mà chết. Lúc ấy đại khái là lúc ta…… hai mươi mấy tuổi.”
Đối với yêu mà nói thì đó vẫn chỉ là đứa nhỏ để tóc trái đào.
Với hai đại yêu tộc như khuyển tộc và lang tộc thì hàng năm ắt sẽ có chiến tranh và khiêu khích để phân địa bàn. Chiến sĩ, thậm chí Yêu Vương của tộc chết trận là việc cực kỳ bình thường.
“Lúc trước phụ thân của ta là thủ lĩnh khuyển tộc, lúc ông ấy còn tại vị ta chưa từng cảm thấy điều gì khác thường. Nhưng sau khi phụ thân qua đời ta mới hiểu hóa ra thân phận của mình lại là cái gai của mọi người trong tộc……”
Hắn tự giễu mà cười cười, “Nghĩ cũng phải, chó và sói trước giờ luôn như nước với lửa, tranh đấu mãi không thôi. Một đứa con lai như ta…… đa phần đều không được mọi người yêu quý, việc này cũng không có gì khó hiểu.”
Đã thế yêu lực của hắn còn thường xuyên hỏng bét.
Sói không ra sói, chó không ra chó.
Bên nào hắn cũng tệ.
“Ngày mẫu thân qua đời, lang tộc cho người tới đón ta về Bắc Hào Sơn. Sau đó ta ở lang tộc một thời gian dài, rồi lại qua khuyển tộc ở một thời gian…… Trưởng bối trong tộc còn đỡ, dù có phê bình kín đáo nhưng bề ngoài sẽ không làm gì quá đáng. Còn đám tiểu bối cùng tuổi thì khó khăn hơn nhiều. Mọi người đều chưa trưởng thành, lại là tuổi háo thắng nên trong lời nói luôn có vài câu khó nghe, cũng coi như bình thường……
Kỳ thật rất nhiều lần ta đã nghĩ tới việc bất chấp tất cả rời nhà ra ngoài tự lập môn hộ nhưng lúc tới cửa lại về. Chẳng có cách nào, ta còn phải dựa vào linh khí nơi đó để tăng tu vi, không thể sớm xé rách mặt với bọn họ được. Aizzzz, cũng tự trách ta không có năng lực…… (Hãy đọc thử truyện Thượng công chúa của trang Rừng Hổ Phách) Ngươi biết yêu cốt của Chư Hoài không? Chính là thứ ta tranh đoạt với hai con tiểu yêu trong lần đầu chúng ta gặp nhau ấy.”
Hắn hỏi mãi vẫn không nghe được người sau đáp lại.
“Tiểu Xuân?”
Doanh Chu quay đầu nhìn sau lưng thì thấy cô nương nằm trên giường đã ôm chăn ngáy khò khò từ lâu rồi.
“……”
Hắn đúng là một lời khó nói hết mà hé miệng, nhụt chí nhìn chằm chằm nàng sau đó thấp giọng oán giận, “Còn nói là muốn hàn huyên tới hừng đông thế mà chính mình lại ngủ trước……”
Ánh mắt thiếu niên mang theo ai oán dịch tới bên cạnh rồi lại quay về. Bỗng nhiên hắn lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt an tâm ngủ bên gối.
Nàng ngủ cực kỳ an ổn, giống như không bỏ chút buồn phiền nào trong lòng.
Thế gian chìm nổi, ít có người nào có thể ngủ thơm ngọt thế này…… Doanh Chu nhìn nhìn, oán giận trong lòng cũng tự động tiêu tan.
Bốn phía vang lên tiếng than nhẹ của hắn sau đó Doanh Chu ngồi dậy cẩn thận bỏ cánh tay của nàng vào chăn rồi dém chăn cho nàng rồi mới xoay người nhắm mắt nghỉ ngơi.
------oOo------