Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe - Trang 3
Chương 92
Sau khi Liễu Bạc Hoài nhận được điện thoại, anh vội vã chạy đến ôm Lê Khinh Chu đến bệnh viện.
Lê Khinh Chu ôm bụng nằm ở băng ghế sau rên hừ hừ, giọng nói không lớn, mong manh yếu ớt cũng đủ khiến Liễu Bạc Hoài gấp gáp.
Đến bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán xong, nói: "không có vấn đề gì lớn, chỉ là do ăn quá nhiều, khó tiêu, truyền dịch một lát là được."
"Chỗ này, đến đây điền thông tin vào."
Liễu Bạc Hoài điền vào danh sách, ôm Lê Khinh Chu vào phòng đơn.
Truyền dịch rất tốn thời gian, hiện tại đã là nửa đêm, ước chừng truyền dịch cũng đến rạng sáng, hẳn là đêm nay không về được rồi.
Liễu Bạc Hoài ôm Lê Khinh Chu nằm trên giường bệnh, cởi áo khoác, đắp chăn cho cậu, sờ lên trán ướt đẫm mồ hôi, tìm khăn lau khô cho cậu.
[ Ưm... đau quá, khó chịu quá.]
Tiểu bọt khí trong lòng cuộn tròn trong chăn, mắt nhắm nghiền, hai tay che bụng, hai chân co lên như thể sắp thu nhỏ lại thành quả bóng.
Lê Khinh Chu nhắm nghiền mắt, khi Liễu Bạc Hoài lau nhẹ cho cậu thì mới mở mắt ra, ý thức về cơn đau cũng rõ ràng hơn.
Liễu Bạc Hoài ôm Lê Khinh Chu nghiêng qua một bên, lau tấm lưng ướt đẫm mồ hôi cho cậu.
[ Ôm một cái.]
Tiểu bọt khí trong lòng ôm bụng lẩm bẩm, lăn qua lăn lại trên đệm.
Liễu Bạc Hoài bỏ khăn xuống, ôm chặt Lê Khinh Chu.
Lê Khinh Chu lập tức nép vào vòng tay anh, không lâu sau, y tá đẩy xe đẩy và đưa kim truyền vào.
Cô sững sờ khi thấy người đang ngồi ở mép giường ôm chặt người ở trên giường, hồi thần lại, đến bên mép giường nói: “Đã đến giờ truyền dịch."
Liễu Bạc Hoài vỗ lưng Lê Khinh Chu, buông lỏng tay.
Sau khi đâm kim vào mạch máu xanh nhạt, y tá lặng lẽ đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Khi cô quay lại, mấy y tá trực đêm khác vội chạy đến hóng hớt.
"Chị Lưu, hai người đó đẹp trai quá, em nhìn không rời mắt được, quá đẹp rồi."
"Người vừa được bế vào không phải là chân không tốt... không đi được đấy chứ?"
"Chắc vậy, nếu không làm sao một người đàn ông lại để người đàn ông khác ôm lên như vậy, tôi nghĩ rằng chân anh ta bị thương, hoặc bị tàn tật."
"Haizzz, thật đáng tiếc."
Hai cô y tá trẻ không khỏi hiện vẻ thông cảm.
Họ vây quanh trước sân, âm thanh rất nhỏ, nếu không đến gần sẽ không nghe thấy họ đang nói gì.
Trời đã khuya, mặc dù trong viện vẫn có người đi lại, nhưng lại càng yên tĩnh.
Chị Lưu, người trước đó truyền dịch cho Lê Khinh Chu, thở dài một tiếng, bảo họ không được ầm ĩ, nói: “Nên làm thì gì làm đi.”
“Người ta như thế nào cũng kệ đi, nói ít thôi, làm việc nhanh lên.”
Lát nữa còn phải kiểm tra phòng bệnh.
Chị Lưu là y tá trưởng, đã làm việc ở bệnh viện này hơn mười năm, có chút uy tín.
Cô ấy nói xong, những người còn lại cũng ngừng bàn tán, cầm theo đồ rồi rời đi.
Chị Lưu nhìn hồ sơ bệnh án của những bệnh nhân khác, hơi lơ đãng nghĩ, hai người đó hình như là người yêu của nhau.
Hai người đàn ông yêu nhau, cô ta ở bệnh viện nhiều năm như vậy có gì mà chưa từng gặp qua, chuyện này cũng không lạ.
Nhưng điều khiến cô ta ngạc nhiên là danh tính của hai người này - con trai của chị Lưu thích người máy, trước đó đã từng xem cuộc thi trí tuệ nhân tạo người máy.
Cuối cùng, nhà vô địch đã giành chiến thắng cả trong nước lẫn quốc tế, hình như là người đang truyền dịch...
Tiếc là cậu ấy vùi đầu vào trong lòng của người khác, chị Lưu không nhìn rõ mặt, nhưng cũng không dám nhìn thêm.
Trong phòng bệnh đơn.
Lê Khinh Chu nằm trong vòng tay Liễu Bạc Hoài, trong tình trạng nửa ngủ nửa đau.
Ban đầu cậu rất đau đớn, bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi.
Cậu đang nhắm mắt dưỡng thần.
Bỗng bàn tay ấm áp của Liễu Bạc Hoài đặt lên bụng của cậu, khiến cậu dễ chịu hơn rất nhiều.
Hơn hai tiếng sau, Liễu Bạc Hoài bấm chuông, y tá đến rút kim.
Sau khi lấy đồ rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Liễu Bạc Hoài điều chỉnh lại vị trí của Lê Khinh Chi để cậu nằm thoải mái hơn, rồi đắp chăn cho cậu.
Bụng của Lê Khinh Chu đã không còn đau từ lâu, cậu còn đi WC một chuyến.
Trong khi truyền dịch, Liễu Bạc Hoài ra ngoài gọi cho Lê Hạm Ngữ.
—— Thông báo tình hình của Lê Khinh Chu không có việc gì, để cô bé và Lê Húc Sanh không cần lo lắng, nghỉ ngơi sớm một chút.
Có tam gia ở bên cạnh anh trai, Lê Hạm Ngữ cũng yên tâm hơn, cúp điện thoại, dỗ em ngủ.
"Ngày mai đừng đi làm, ở nhà tĩnh dưỡng một ngày đi." Liễu Bạc Hoài thấp giọng nói.
"Ừm." Lê Khinh Chu gật đầu.
"Không ngủ sao?" Liễu Bạc Hoài nói.
Hắn thấy Lê Khinh Chu mở to hai mắt, tinh thần cùng dần tốt lên, trên mặt hiện lên vẻ uể oải.
"Không buồn ngủ lắm, A Hoài, anh mau ngủ đi..."
Lê Khinh Chu vừa nói vừa xoay ngang người, muốn Liễu Bạc Hoài nằm rộng hơn chút.
Liễu Bạc Hoài không nằm như cậu nghĩ, mà ngồi thẳng người dây.
Hắn nhìn Lê Khinh Chu hỏi: "Tối nay, em đã ăn gì?"
Ánh mắt Lê Khinh Chu đảo một chút: "Em không ăn gì cả, chỉ ăn tối bình thường thôi."
"Lúc nãy bác sĩ đã nói, em ăn hơi nhiều, tiêu hóa không tốt."
Hắn hỏi chuyện này, bác sỹ chỉ trả lời cho qua.
Thực sự khó để trả lời.
Việc cậu ăn nhiều đến nỗi bị tiêu chảy, ít nhiều cũng do những món ăn vặt đó không sạch sẽ.
Nhưng cậu bị đau bụng, trong khi hai đứa em của cậu lại không có việc gì.
[...... Ô, sức khỏe của tui thậm chí còn không bằng hai đứa em của tui, nhưng tui không vô dụng chút nào đâu nha.]
Tiểu bọt khí trong lòng phồng má, nắm chặt tay.
Liễu Bạc Hoài xem ở trong mắt, nghe vào trong tai.
Anh hỏi lại: "Thực sự không ăn gì?"
"Không ăn gì hết."
[Chỉ cần tui không nói, việc này coi như chưa từng xảy ra.] (App truyện tytnovel.com)
Liễu Bạc Hoài nắm tay Lê Khinh Chu, ngón tay cái chậm rãi xoa xoa mu bàn tay cậu, nói: "Lúc em truyền dịch, anh đã gọi điện cho Hạm Ngữ rồi..."
Anh giương mắt nhìn Lê Khinh Chu, hơi nhướng mày.
Lê Khinh Chu nghe đến đây, trong lòng hơi lộp bộp.
—— Tiểu bọt khí trong lòng há to miệng, hai mắt trợn to, liên tiếp lùi lại hai bước, ngã xuống tường, viên thuốc jpg.
Quả nhiên.
Liễu Bạc Hoài tiếp tục: "Em ấy đã nói cho anh biết em mua và ăn gì vào buổi tối".
"Khinh Chu, nói dối thì không phải là bé ngoan."
Anh nghiêng người nói khẽ bên tai Lê Khinh Chu, giọng nói trầm thấp dường như không thể nghe thấy.
Lê Khinh Chu miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, lắc lắc ngón tay của Liễu Bạc Hoài, nói với lý do đầy đủ: "Những món ăn vặt đó là bữa tối bình thường, có rất nhiều loại."
"Em không nhớ mình đã ăn gì, cho nên em mới không nói... không phải cố ý giấu anh đâu, A Hoài."
Cậu khẽ lắc tay của Liễu Bạc Hoài, làm nũng.
[Đồ ăn vặt rất ngon, chỉ là tui không có kinh nghiệm, ăn quá nhiều, lần sau nhất định sẽ không như vậy.]
——Biểu tình của tiểu bọt khí có chút chột dạ, chọc chọc ngón tay mình, cẩn thận nhìn trộm khuôn mặt của Liễu Bạc Hoài.
Liễu Bạc Hoài: "Đồ ăn vặt không sạch sẽ, lần sau đừng ăn nữa."
Lê Khinh Chu giãy giụa: "Cũng không phải đồ tất cả ăn vặt đều không sạch sẽ..."
Liễu Bạc Hoài đè góc chăn xuống cho cậu, đột nhiên quấn chặt người trong đó hơn, hai tay đan chặt vào nhau.
Liễu Bạc Hoài nói: "Lá lách và dạ dày của em không tốt, nên ăn ít đồ cay và dầu mỡ, không nên uống đồ uống lạnh."
Những đồ ăn nhẹ đó đều chứa những thứ này.
Cay, thô và lạnh, nhưng không đến mức gây tiêu chảy.
"Lần sau đừng ăn." Liễu Bạc Hoài nói lại.
Lê Khinh Chu mím môi thì thào: "Được rồi, em không ăn nữa."
[Hứa với A Hoài trước vậy, lần sau chú ý không tùy tiện ăn, không ăn nhiều như vậy…… Khẳng định sẽ không tiêu chảy nữa, tốt nhất không cho A Hoài biết, không ăn trước mặt anh.]
Tiểu bọt khí đảo mắt, bộ dạng lém lỉnh.
Liễu Bạc Hoài: "..."
Anh muốn nói thêm gì đó.
Nhưng Lê Khinh Chu lại đánh đòn phủ đầu, ngáp một cái, dụi dụi mắt, lẩm bẩm nói: “A Hoài, em buồn ngủ…… Chúng ta ngủ đi, được không.”
Cậu quả thực hơi buồn ngủ, cộng thêm nửa đêm hôm trước bị đau bụng, sắc mặt không được tốt.
Liễu Bạc Hoài dừng lại, sau đó di chuyển cơ thể của mình xuống, để Lê Khinh Chu nằm trở lại trong vòng tay của anh.
Quên đi, lần sau lại dạy bảo vậy.
Không vội.
Ngày hôm sau, sau khi xuất viện, Liễu Bạc Hoài đưa Lê Khinh Chu về biệt thự.
Lúc này Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh vẫn chưa đi học, còn đang ăn sáng.
Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài kịp múc một chén cháo nóng.
Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh thấy anh trai không sao, ăn sáng xong liền đi học.
Liễu Bạc Hoài ở lại chăm sóc cậu.
Lê Khinh Chu thấy không có việc gì làm, nhưng cậu cũng rất vui khi ở nhà.
Tuy nhiên, không lâu sau, Phương Tây Ngạn đã gọi điện tới, nói rằng phòng làm việc của Quý Phong đã bất ngờ liên hệ nói rằng Quý Phong có thời gian quay quảng cáo.
Sự việc là như thế này.
Người đại diện của Quý Phong vẫn có mạng lưới và mối quan hệ.
Anh ta tìm một người hiểu rõ về Lý đạo để nhờ vả, cuối cùng yêu cầu Lý đạo đồng ý cho Quý Phong nghỉ vài ngày, vội vàng trở về quay quảng cáo.
Vốn dĩ sẽ không có việc gì.
Nhưng vấn đề là Lê thị đã xác định Quý Phong không có thời gian, nên đã sớm tung tin tuyển người mẫu quảng cáo.
Hiện tại, rất nhiều người động tâm, bao gồm cả những ngôi sao ngang hàng với Quý Phong trong giới giải trí.
Điều này tạo ra sự cạnh tranh.
Xét cho cùng, trước khi phòng làm việc của Quý Phong liên hệ với họ, Lê thị ít nhiều cũng đã liên hệ với các ngôi sao khác.
Phương Tây Ngạn nói qua điện thoại: "Những ngôi sao khác không là gì cả, địa vị trong giới của họ cũng không bằng Quý Phong, nhưng lại có một người muốn quay quảng cáo, là Chu Yết."
Đây cũng là ảnh đế, từng đoạt nhiều giải thưởng, ngoại hình và chiều cao đều tương tự Quý Phong, không chê vào đâu được.
"Chu Yết?"
Lê Khinh Chu nói: "Tôi nhớ rằng anh ấy dường như là nghệ sĩ của công ty giải trí Thịnh Khải."
Công ty giải trí Thịnh Khải thuộc tập đoàn Liễu thị, dưới trướng của Liễu Bạc Hoài.
Hai người đang ngồi trên ghế sô pha, giảm âm lượng TV, Liễu Bạc Hoài ôm Lê Khinh Chu, nhướng mày.
Phương Tây Ngạn: "Vâng, giải trí Thịnh Khải dự định hợp tác với chúng ta..."
Trên thực tế, nếu xét toàn diện, Quý Phong vẫn có ưu thế hơn.
Anh ta trẻ hơn Chu Yết, hiện còn đang quay phim của Lý đạo, chất lượng chắc chắn được đảm bảo.
Nếu không có gì bất ngờ, có thể giành được một số giải thưởng.
Lúc đó giá trị của Quý Phong chắc chắn sẽ tăng lên.
So sánh mà nói, thì Chu Yết cũng là một ảnh đế, nhưng thành tích gần đây của anh ta khá thấp, không có đột phá.
Đoán chừng là Chu Yết muốn dùng quảng cáo người máy của Lê thị để gây chú ý cùng quốc dân độ.
Quyết định của công ty là Quý Phong.
Nhưng Lê thị và tập đoàn Liễu thị có quan hệ hợp tác, hai vị chủ tịch có quan hệ tốt, đối với ý định hợp tác mà giải trí Thịnh Khải gửi đến, muốn từ chối cũng không ổn.
Hơn nữa, Phương Tây Ngạn cũng nói với Lê Khinh Chu rằng Liễu Hạ Huy và phòng làm việc của Quý Phong đã hẹn gặp Lê Khinh Chu.
Lê Khinh Chu ôm bụng nằm ở băng ghế sau rên hừ hừ, giọng nói không lớn, mong manh yếu ớt cũng đủ khiến Liễu Bạc Hoài gấp gáp.
Đến bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán xong, nói: "không có vấn đề gì lớn, chỉ là do ăn quá nhiều, khó tiêu, truyền dịch một lát là được."
"Chỗ này, đến đây điền thông tin vào."
Liễu Bạc Hoài điền vào danh sách, ôm Lê Khinh Chu vào phòng đơn.
Truyền dịch rất tốn thời gian, hiện tại đã là nửa đêm, ước chừng truyền dịch cũng đến rạng sáng, hẳn là đêm nay không về được rồi.
Liễu Bạc Hoài ôm Lê Khinh Chu nằm trên giường bệnh, cởi áo khoác, đắp chăn cho cậu, sờ lên trán ướt đẫm mồ hôi, tìm khăn lau khô cho cậu.
[ Ưm... đau quá, khó chịu quá.]
Tiểu bọt khí trong lòng cuộn tròn trong chăn, mắt nhắm nghiền, hai tay che bụng, hai chân co lên như thể sắp thu nhỏ lại thành quả bóng.
Lê Khinh Chu nhắm nghiền mắt, khi Liễu Bạc Hoài lau nhẹ cho cậu thì mới mở mắt ra, ý thức về cơn đau cũng rõ ràng hơn.
Liễu Bạc Hoài ôm Lê Khinh Chu nghiêng qua một bên, lau tấm lưng ướt đẫm mồ hôi cho cậu.
[ Ôm một cái.]
Tiểu bọt khí trong lòng ôm bụng lẩm bẩm, lăn qua lăn lại trên đệm.
Liễu Bạc Hoài bỏ khăn xuống, ôm chặt Lê Khinh Chu.
Lê Khinh Chu lập tức nép vào vòng tay anh, không lâu sau, y tá đẩy xe đẩy và đưa kim truyền vào.
Cô sững sờ khi thấy người đang ngồi ở mép giường ôm chặt người ở trên giường, hồi thần lại, đến bên mép giường nói: “Đã đến giờ truyền dịch."
Liễu Bạc Hoài vỗ lưng Lê Khinh Chu, buông lỏng tay.
Sau khi đâm kim vào mạch máu xanh nhạt, y tá lặng lẽ đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Khi cô quay lại, mấy y tá trực đêm khác vội chạy đến hóng hớt.
"Chị Lưu, hai người đó đẹp trai quá, em nhìn không rời mắt được, quá đẹp rồi."
"Người vừa được bế vào không phải là chân không tốt... không đi được đấy chứ?"
"Chắc vậy, nếu không làm sao một người đàn ông lại để người đàn ông khác ôm lên như vậy, tôi nghĩ rằng chân anh ta bị thương, hoặc bị tàn tật."
"Haizzz, thật đáng tiếc."
Hai cô y tá trẻ không khỏi hiện vẻ thông cảm.
Họ vây quanh trước sân, âm thanh rất nhỏ, nếu không đến gần sẽ không nghe thấy họ đang nói gì.
Trời đã khuya, mặc dù trong viện vẫn có người đi lại, nhưng lại càng yên tĩnh.
Chị Lưu, người trước đó truyền dịch cho Lê Khinh Chu, thở dài một tiếng, bảo họ không được ầm ĩ, nói: “Nên làm thì gì làm đi.”
“Người ta như thế nào cũng kệ đi, nói ít thôi, làm việc nhanh lên.”
Lát nữa còn phải kiểm tra phòng bệnh.
Chị Lưu là y tá trưởng, đã làm việc ở bệnh viện này hơn mười năm, có chút uy tín.
Cô ấy nói xong, những người còn lại cũng ngừng bàn tán, cầm theo đồ rồi rời đi.
Chị Lưu nhìn hồ sơ bệnh án của những bệnh nhân khác, hơi lơ đãng nghĩ, hai người đó hình như là người yêu của nhau.
Hai người đàn ông yêu nhau, cô ta ở bệnh viện nhiều năm như vậy có gì mà chưa từng gặp qua, chuyện này cũng không lạ.
Nhưng điều khiến cô ta ngạc nhiên là danh tính của hai người này - con trai của chị Lưu thích người máy, trước đó đã từng xem cuộc thi trí tuệ nhân tạo người máy.
Cuối cùng, nhà vô địch đã giành chiến thắng cả trong nước lẫn quốc tế, hình như là người đang truyền dịch...
Tiếc là cậu ấy vùi đầu vào trong lòng của người khác, chị Lưu không nhìn rõ mặt, nhưng cũng không dám nhìn thêm.
Trong phòng bệnh đơn.
Lê Khinh Chu nằm trong vòng tay Liễu Bạc Hoài, trong tình trạng nửa ngủ nửa đau.
Ban đầu cậu rất đau đớn, bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi.
Cậu đang nhắm mắt dưỡng thần.
Bỗng bàn tay ấm áp của Liễu Bạc Hoài đặt lên bụng của cậu, khiến cậu dễ chịu hơn rất nhiều.
Hơn hai tiếng sau, Liễu Bạc Hoài bấm chuông, y tá đến rút kim.
Sau khi lấy đồ rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Liễu Bạc Hoài điều chỉnh lại vị trí của Lê Khinh Chi để cậu nằm thoải mái hơn, rồi đắp chăn cho cậu.
Bụng của Lê Khinh Chu đã không còn đau từ lâu, cậu còn đi WC một chuyến.
Trong khi truyền dịch, Liễu Bạc Hoài ra ngoài gọi cho Lê Hạm Ngữ.
—— Thông báo tình hình của Lê Khinh Chu không có việc gì, để cô bé và Lê Húc Sanh không cần lo lắng, nghỉ ngơi sớm một chút.
Có tam gia ở bên cạnh anh trai, Lê Hạm Ngữ cũng yên tâm hơn, cúp điện thoại, dỗ em ngủ.
"Ngày mai đừng đi làm, ở nhà tĩnh dưỡng một ngày đi." Liễu Bạc Hoài thấp giọng nói.
"Ừm." Lê Khinh Chu gật đầu.
"Không ngủ sao?" Liễu Bạc Hoài nói.
Hắn thấy Lê Khinh Chu mở to hai mắt, tinh thần cùng dần tốt lên, trên mặt hiện lên vẻ uể oải.
"Không buồn ngủ lắm, A Hoài, anh mau ngủ đi..."
Lê Khinh Chu vừa nói vừa xoay ngang người, muốn Liễu Bạc Hoài nằm rộng hơn chút.
Liễu Bạc Hoài không nằm như cậu nghĩ, mà ngồi thẳng người dây.
Hắn nhìn Lê Khinh Chu hỏi: "Tối nay, em đã ăn gì?"
Ánh mắt Lê Khinh Chu đảo một chút: "Em không ăn gì cả, chỉ ăn tối bình thường thôi."
"Lúc nãy bác sĩ đã nói, em ăn hơi nhiều, tiêu hóa không tốt."
Hắn hỏi chuyện này, bác sỹ chỉ trả lời cho qua.
Thực sự khó để trả lời.
Việc cậu ăn nhiều đến nỗi bị tiêu chảy, ít nhiều cũng do những món ăn vặt đó không sạch sẽ.
Nhưng cậu bị đau bụng, trong khi hai đứa em của cậu lại không có việc gì.
[...... Ô, sức khỏe của tui thậm chí còn không bằng hai đứa em của tui, nhưng tui không vô dụng chút nào đâu nha.]
Tiểu bọt khí trong lòng phồng má, nắm chặt tay.
Liễu Bạc Hoài xem ở trong mắt, nghe vào trong tai.
Anh hỏi lại: "Thực sự không ăn gì?"
"Không ăn gì hết."
[Chỉ cần tui không nói, việc này coi như chưa từng xảy ra.] (App truyện tytnovel.com)
Liễu Bạc Hoài nắm tay Lê Khinh Chu, ngón tay cái chậm rãi xoa xoa mu bàn tay cậu, nói: "Lúc em truyền dịch, anh đã gọi điện cho Hạm Ngữ rồi..."
Anh giương mắt nhìn Lê Khinh Chu, hơi nhướng mày.
Lê Khinh Chu nghe đến đây, trong lòng hơi lộp bộp.
—— Tiểu bọt khí trong lòng há to miệng, hai mắt trợn to, liên tiếp lùi lại hai bước, ngã xuống tường, viên thuốc jpg.
Quả nhiên.
Liễu Bạc Hoài tiếp tục: "Em ấy đã nói cho anh biết em mua và ăn gì vào buổi tối".
"Khinh Chu, nói dối thì không phải là bé ngoan."
Anh nghiêng người nói khẽ bên tai Lê Khinh Chu, giọng nói trầm thấp dường như không thể nghe thấy.
Lê Khinh Chu miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, lắc lắc ngón tay của Liễu Bạc Hoài, nói với lý do đầy đủ: "Những món ăn vặt đó là bữa tối bình thường, có rất nhiều loại."
"Em không nhớ mình đã ăn gì, cho nên em mới không nói... không phải cố ý giấu anh đâu, A Hoài."
Cậu khẽ lắc tay của Liễu Bạc Hoài, làm nũng.
[Đồ ăn vặt rất ngon, chỉ là tui không có kinh nghiệm, ăn quá nhiều, lần sau nhất định sẽ không như vậy.]
——Biểu tình của tiểu bọt khí có chút chột dạ, chọc chọc ngón tay mình, cẩn thận nhìn trộm khuôn mặt của Liễu Bạc Hoài.
Liễu Bạc Hoài: "Đồ ăn vặt không sạch sẽ, lần sau đừng ăn nữa."
Lê Khinh Chu giãy giụa: "Cũng không phải đồ tất cả ăn vặt đều không sạch sẽ..."
Liễu Bạc Hoài đè góc chăn xuống cho cậu, đột nhiên quấn chặt người trong đó hơn, hai tay đan chặt vào nhau.
Liễu Bạc Hoài nói: "Lá lách và dạ dày của em không tốt, nên ăn ít đồ cay và dầu mỡ, không nên uống đồ uống lạnh."
Những đồ ăn nhẹ đó đều chứa những thứ này.
Cay, thô và lạnh, nhưng không đến mức gây tiêu chảy.
"Lần sau đừng ăn." Liễu Bạc Hoài nói lại.
Lê Khinh Chu mím môi thì thào: "Được rồi, em không ăn nữa."
[Hứa với A Hoài trước vậy, lần sau chú ý không tùy tiện ăn, không ăn nhiều như vậy…… Khẳng định sẽ không tiêu chảy nữa, tốt nhất không cho A Hoài biết, không ăn trước mặt anh.]
Tiểu bọt khí đảo mắt, bộ dạng lém lỉnh.
Liễu Bạc Hoài: "..."
Anh muốn nói thêm gì đó.
Nhưng Lê Khinh Chu lại đánh đòn phủ đầu, ngáp một cái, dụi dụi mắt, lẩm bẩm nói: “A Hoài, em buồn ngủ…… Chúng ta ngủ đi, được không.”
Cậu quả thực hơi buồn ngủ, cộng thêm nửa đêm hôm trước bị đau bụng, sắc mặt không được tốt.
Liễu Bạc Hoài dừng lại, sau đó di chuyển cơ thể của mình xuống, để Lê Khinh Chu nằm trở lại trong vòng tay của anh.
Quên đi, lần sau lại dạy bảo vậy.
Không vội.
Ngày hôm sau, sau khi xuất viện, Liễu Bạc Hoài đưa Lê Khinh Chu về biệt thự.
Lúc này Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh vẫn chưa đi học, còn đang ăn sáng.
Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài kịp múc một chén cháo nóng.
Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh thấy anh trai không sao, ăn sáng xong liền đi học.
Liễu Bạc Hoài ở lại chăm sóc cậu.
Lê Khinh Chu thấy không có việc gì làm, nhưng cậu cũng rất vui khi ở nhà.
Tuy nhiên, không lâu sau, Phương Tây Ngạn đã gọi điện tới, nói rằng phòng làm việc của Quý Phong đã bất ngờ liên hệ nói rằng Quý Phong có thời gian quay quảng cáo.
Sự việc là như thế này.
Người đại diện của Quý Phong vẫn có mạng lưới và mối quan hệ.
Anh ta tìm một người hiểu rõ về Lý đạo để nhờ vả, cuối cùng yêu cầu Lý đạo đồng ý cho Quý Phong nghỉ vài ngày, vội vàng trở về quay quảng cáo.
Vốn dĩ sẽ không có việc gì.
Nhưng vấn đề là Lê thị đã xác định Quý Phong không có thời gian, nên đã sớm tung tin tuyển người mẫu quảng cáo.
Hiện tại, rất nhiều người động tâm, bao gồm cả những ngôi sao ngang hàng với Quý Phong trong giới giải trí.
Điều này tạo ra sự cạnh tranh.
Xét cho cùng, trước khi phòng làm việc của Quý Phong liên hệ với họ, Lê thị ít nhiều cũng đã liên hệ với các ngôi sao khác.
Phương Tây Ngạn nói qua điện thoại: "Những ngôi sao khác không là gì cả, địa vị trong giới của họ cũng không bằng Quý Phong, nhưng lại có một người muốn quay quảng cáo, là Chu Yết."
Đây cũng là ảnh đế, từng đoạt nhiều giải thưởng, ngoại hình và chiều cao đều tương tự Quý Phong, không chê vào đâu được.
"Chu Yết?"
Lê Khinh Chu nói: "Tôi nhớ rằng anh ấy dường như là nghệ sĩ của công ty giải trí Thịnh Khải."
Công ty giải trí Thịnh Khải thuộc tập đoàn Liễu thị, dưới trướng của Liễu Bạc Hoài.
Hai người đang ngồi trên ghế sô pha, giảm âm lượng TV, Liễu Bạc Hoài ôm Lê Khinh Chu, nhướng mày.
Phương Tây Ngạn: "Vâng, giải trí Thịnh Khải dự định hợp tác với chúng ta..."
Trên thực tế, nếu xét toàn diện, Quý Phong vẫn có ưu thế hơn.
Anh ta trẻ hơn Chu Yết, hiện còn đang quay phim của Lý đạo, chất lượng chắc chắn được đảm bảo.
Nếu không có gì bất ngờ, có thể giành được một số giải thưởng.
Lúc đó giá trị của Quý Phong chắc chắn sẽ tăng lên.
So sánh mà nói, thì Chu Yết cũng là một ảnh đế, nhưng thành tích gần đây của anh ta khá thấp, không có đột phá.
Đoán chừng là Chu Yết muốn dùng quảng cáo người máy của Lê thị để gây chú ý cùng quốc dân độ.
Quyết định của công ty là Quý Phong.
Nhưng Lê thị và tập đoàn Liễu thị có quan hệ hợp tác, hai vị chủ tịch có quan hệ tốt, đối với ý định hợp tác mà giải trí Thịnh Khải gửi đến, muốn từ chối cũng không ổn.
Hơn nữa, Phương Tây Ngạn cũng nói với Lê Khinh Chu rằng Liễu Hạ Huy và phòng làm việc của Quý Phong đã hẹn gặp Lê Khinh Chu.