Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe - Trang 3
Chương 66
Khi Phương Tây Ngạn đến đại sảnh dưới tầng của công ty, đã nhìn thấy không ít nữ nhân viên trong công ty đã vây quanh ở trước cửa, mặt đầy hưng phấn, không biết là đang nói về cái gì.
Anh ta thoáng nhìn qua nơi đó.
—— trước sảnh, người đang đứng ở giữa các nữ nhân viên là một người đàn ông trẻ tuổi người ngoại quốc tóc vàng tóc xanh, diện mạo anh tuấn, trên mặt đầy vẻ tươi cười.
Rất rõ ràng, hắn ta đang nói chuyện, cười đùa với những người phụ nữ xung quanh.
Bởi vì lúc này, những người phụ nữ vây xung quanh hắn ta cũng đang cười đùa vui vẻ không thôi, một đám người thẹn thùng che miệng lại, một số khác còn đỏ hết cả mặt lên.
Phương Tây Ngạn: "......"
Người nước ngoài từ đâu tới đây nhỉ? Hơn nữa nhìn còn hơi quen mắt thì phải......
Cuối cùng thì cũng có một nữ nhân viên chú ý tới Phương trợ lý đang đứng ở cách đó không xa, vội vội vàng vàng đứng thẳng người lên, thu lại ý cười vui vẻ trên mặt, hơn nữa còn nhắc nhở những người khác nữa.
Không bao lâu sau, những nữ nhân viên vây quanh ở trước sảnh tay đều đã ôm chặt lấy giấy tờ, yên lặng nhanh chóng rời đi.
Trong chốc lát ngắn ngủi, chỉ còn lại người đàn ông ngoại quốc trẻ tuổi này đứng yên ở chỗ đó.
Lễ tân thấy thế mới đi qua chỗ Phương Tây Ngạn nói: "Phương trợ lý, vị tiên sinh này muốn gặp Lê tổng......"
Phương Tây Ngạn nghe vậy thì nhìn về phía người đàn ông ngoại quốc kia.
Người đàn ông vươn tay ra, nói một câu tiếng Trung lưu loát, cười nói: "Xin chào, tên tôi là Fett Blair, tôi nghĩ chắc hẳn là cậu cũng biết tôi rồi nhỉ."
Dứt lời, hắn ta chớp chớp mắt, trên mặt đầy vẻ tự tin.
Phương Tây Ngạn bắt tay với hắn ta, trên mặt bất động thanh sắc, cuối cùng mới nhớ ra hắn ta rốt cuộc là ai.
Fett Blair —— phó giám đốc của công ty Bolton.
Phương Tây Ngạn không nghĩ tới hắn ta đến Hoa Quốc, thế nhưng lại tới Lê thị......
Hắn ta có chuyện gì muốn tìm Lê tổng ư?!
Blair nói: "Cậu chắc là trợ lý của Lê tổng nhỉ, thì có thể đưa tôi lên không, tôi muốn gặp Lê tổng của các cậu."
Hắn ta chỉ chỉ trên lầu, chờ Phương Tây Ngạn trả lời.
Phương Tây Ngạn nói: "Blair tiên sinh, phiền ngài trước tiên ở nơi này chờ một chút, tôi cần phải đi xin chỉ thị của Lê tổng."
Blair đáp: "Được thôi, không thành vấn đề."
Hắn ta nói xong liền ngồi trên sô pha trong đại sảnh công ty, gác chân lên chờ đợi.
Phương Tây Ngạn liếc mắt nhìn lễ tân một cái.
Lễ tân ngay lập tức hiểu, đứng lên rót nước cho Blair, rồi đưa một chút đồ ăn qua.
Phương Tây Ngạn lên lầu, gõ cửa đi vào trong văn phòng của Lê Khinh Chu.
Lê Khinh Chu đang lấy bút để phê duyệt giấy tớ, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Có chuyện gì?"
Phương Tây Ngạn: "Lê tổng, phó giám đốc Fett Blair của công ty Bolton muốn gặp mặt ngài, hắn ta hiện tại đã ở dưới sảnh công ty, ngài......"
"Lạch cạch" một tiếng.
Cây bút trong tay Lê Khinh Chu rơi xuống mặt đất.
Phương Tây Ngạn cảm thấy nghi hoặc, đi qua giúp Lê Khinh Chu nhặt bút lên.
Anh hỏi: "Lê tổng, ngài không muốn gặp vị tiên sinh Blair này sao?"
Lê Khinh Chu: "......"
Rồi xong, thua rồi, thua rồi.
—— vụ đánh cược kia thì phải làm thế nào bây giờ?
Không thì...... Đơn giản là gặp sau lưng, cứ giả vờ như hôm nay Blair chưa từng tới đây, có lẽ tam gia sẽ không phát hiện đâu nhỉ......
Không được, như vậy thì không phải là thành chơi xấu ư, cậu nên làm một người thành thật.
Chỉ là......
Cứ nghĩ đến việc nếu thua thì phải làm việc mà mình đã cược, tai Lê Khinh Chu không khỏi phiếm hồng, cố gắng lắm mới có thể khống chế được biểu tình trên mặt.
Cậu nhận lấy bút, nói: "Fett - Blair có nói là vì sao mà hắn ta tới đây để gặp mặt tôi một lần không?"
Phương Tây Ngạn: "Không có ạ, Blair tiên sinh đi một mình tới đây."
Lê Khinh Chu gật đầu: "Tôi biết rồi, Tây Ngạn, mời Blair tiên sinh lên đây đi."
"Vâng, bây giờ tôi sẽ đi xuống ngay." Phương Tây Ngạn dứt lời, xoay người rồi ra khỏi văn phòng.
Sau khi anh ta ra ngoài, bỗng chốt Lê Khinh Chu che lại gương mặt, cúi đầu chà chà, nhỏ giọng nói: "...... Phải làm sao bây giờ đây."
Trong lòng cậu không khỏi vạn phần rối rắm.
—— chẳng lẽ thật sự muốn thừa nhận thua, đi thực hiện tiền đặt cược sao?!
Khi Lê Khinh Chu đang rối rắm không thôi, Phương Tây Ngạn đưa Blair lên, gõ cửa.
"Mời vào."
Phương Tây Ngạn mở cửa, nghiêng người nhìn Blair nói: "Blair tiên sinh, mời ngài vào ạ."
Blair chỉnh chỉnh quần áo, nho nhã lễ độ gật đầu đáp: "Cảm ơn."
Hắn ta đi vào trong văn phòng.
Mà Lê Khinh Chu lúc này điều khiển xe lăn đi vòng từ sau bàn làm việc ra, chào hỏi với Blair, sau khi bắt tay, Lê Khinh Chu mời Blair ngồi trên sô pha nói chuyện.
Cậu trực tiếp hỏi thẳng vào chủ đề chính —— hỏi Blair đến nơi này vì chuyện gì?
Blair nói: "Tôi tới Trung Quốc, là để đại diện cho công ty mình bàn bạc với Lê tiên sinh về chuyện hợp tác về hạng mục xuất khẩu linh kiện chế tạo ô tô......"
Đơn giản mà nói, Blair xem trọng linh kiện chế tạo ô tô của công ty Lê thị.
Nhưng hắn ta muốn lấy giá thấp để nhập khẩu lâu dài, hơn nữa còn hứa hẹn sẽ lấy chuyện hợp tác của ô tô của Lê thị và ô tô của Bolton làm điều kiện ở trong cửa hàng 4S ở nước ngoài.
Sau khi Lê Khinh Chu nghe thấy hắn ta báo giá, không hề thương lượng mà ngay lập tức từ chối.
"Giá này quá thấp."
"Công ty Bolton đây là định xem Lê thị như kho hàng tùy ý lấy linh kiện ô tô sao, Blair tiên sinh tựa hồ cũng không có thành ý lắm." Lê Khinh Chu lãnh đạm nói.
Blair nghe vậy buông tay, cười nói: "Sao lại thế được chứ, Lê tổng tài hiểu lầm rồi."
"Lê tổng cứ suy nghĩ kỹ chút, tuy rằng hiện tại ô tô trí tuệ nhân tạo đang dẫn đầu trên bảng tiêu thụ, nhưng dù gì vẫn bị giới hạn ở trong nước, ở nước ngoài thật ra có không ít người muốn cũng không mua được."
"Huống chi, hiện giờ công ty Bolton cũng đã nghiên cứu ra ô tô trí tuệ nhân tạo, hơn nữa so với......"
Hắn ta cười cười không nói tiếp, ngược lại nói: "Công ty Bolton hứa hẹn hợp tác cùng với Lê thị ở nước ngoài để mở rộng thị trường của ô tô trí tuệ nhân tạo AI, chuyện này đối với Lê tổng mà nói chẳng lẽ không phải là một tin tức tốt à?"
"Việc hai doanh nghiệp nổi tiếng hợp tác tất nhiên cũng sẽ thúc đẩy số lượng tiêu thụ của sản phẩm rồi."
"Không bằng Lê tổng cứ suy xét kỹ một chút, đừng vội vàng cự tuyệt như thế, tôi sẽ ở Trung Quốc nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần, hoàn toàn có thời gian để chờ Lê tổng suy nghĩ cho kỹ."
Lê Khinh Chu không bày tỏ ý kiến.
Blair thấy thế không còn gì để nói nữa, đứng lên chào tạm biệt.
Sau khi Phương Tây Ngạn tiễn Blair xong, lại đi vào văn phòng, anh nói: "Lê tổng, Blair tiên sinh nói hắn ta quên giao cái này cho ngài ạ."
Phương Tây Ngạn cầm một tấm danh thiếp đưa cho Lê Khinh Chu.
Sau khi Lê Khinh Chu nhận lấy, trực tiếp ném vào trong thùng rác.
Cậu nói: "Tự đại vô lễ, về sau vị Blair tiên sinh này mà đến công ty nữa, không cần báo cho tôi biết đâu, cứ từ chối luôn cho đỡ mệt."
Phương Tây Ngạn gật đầu: "Vâng, Lê tổng, tôi đã hiểu rồi ạ."
"Còn có một việc nữa......"
Anh ta lộ vẻ mặt khó hiểu, khi bị Lê Khinh Chu nhìn qua mới chần chờ nói: "Vừa rồi khi đưa Blair tiên sinh xuống dưới đại sảnh tầng một của công ty, không lâu sau đó, tôi gặp trợ lý Trâu."
"Trợ lý Trâu nhờ tôi nói lại cho cậu một câu —— Liễu tổng nói, hắn ta chờ đợi cậu thực hiện điều đã đánh cược."
Lê Khinh Chu: "......!"
Chẳng lẽ tam gia lén bỏ radar với cả máy theo dõi vào trong công ty cậu à?!
Phương Tây Ngạn nói: "Trợ lý Trâu có vẻ cũng không biết chuyện đánh cược là chuyện gì, sau khi nhờ xong còn hỏi tôi có biết hay không......"
"Lê tổng, cậu đánh cược với Liễu tổng lúc nào thế?"
—— tại sao bọn họ lại hoàn toàn không biết gì vậy.
Lê Khinh Chu: "...... Chỉ là đùa một chút mà thôi, ai thua thì phải mời người còn lại ăn cơm."
"À, hoá ra là thế." Phương Tây Ngạn gật gật đầu.
—— Giữa Lê tổng và Liễu tổng thật sự cá cược vậy.
Thấy không còn việc gì nữa, Phương Tây Ngạn liền xoay người rời đi.
Mà không bao lâu sau Lê Khinh Chu lại nhận được điện thoại của Liễu Bạc Hoài.
Cậu cầm máy lên, nhìn thấy dãy số và cái tên quen thuộc trên màn hình điện thoại, không biết có nên nhận máy hay không.
Sau một lúc lâu do dự, tiếng chuông điện thoại có cảm giác như có vẻ lại càng thêm không tha.
Vì thế, Lê Khinh Chu nhận máy: "Hêy, tam gia......"
Bên điện thoại kia rơi vào trầm mặc.
Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp từ tính cùng với tiếng cười lạnh lùng vang lên, truyền qua loa của điện thoại làm cho màng nhĩ của Lê Khinh Chu phát ngứa.
Liễu Bạc Hoài nói: "Đã đánh cược thì phải chịu thua, Khinh Chu, đừng có mà chơi xấu."
Lê Khinh Chu ỷ vào trong văn phòng liền hắn một cái, cũng không có người thấy, vì thế méo miệng —— sao tam gia lại biết cậu định quỵt nợ cơ chứ......
Đúng thật, nếu không phải do Trâu Minh tới công ty, cậu cũng định lấy lệ qua loa.
Lê Khinh Chu nói: "Làm gì có, sao mà tôi lại chơi xấu thế."
"Đã đánh cược thì phải chịu thua, tam gia, điều này tôi vẫn hiểu, còn không phải là chủ động...... Hôn anh à."
Cuối cùng càng nói càng nhỏ giọng hơn, cả khuôn mặt không kìm được mà đỏ lên.
Lê Khinh Chu ngại ngùng nhấp nhấp môi, tiếp tục nói: "Nhưng tam gia à, tại sao anh lại biết Fett - Blair hôm nay sẽ đến công ty Lê thị thế?"
Chẳng lẽ tam gia đã sớm nhận được tin tức rồi......
Liễu Bạc Hoài nói: "Tôi nhờ bảo vệ dưới tầng của công ty tập đoàn Liễu Thị, lúc nào cũng chú ý đến những chiếc xe dừng trước cửa công ty Lê thị."
“Blair có một thói quen, nếu không phải là ô tô do chính công ty Bolton sản xuất thì sẽ không ngồi.”
“Hôm nay bảo Trâu Minh đi xem một chút, quả nhiên là Fett - Blair tới rồi.”
Lê Khinh Chu há miệng thở dốc, lẩm bẩm nói: “Như thế thì…… Cái này có phải hơi phiền hay không.”
Dù sao trước cửa công ty thường xuyên có người đến người đi, xe tới xe lui, dù sao cũng vân có không ít người dùng xe ô tô mà công ty Bolton sản xuất ra để đi làm……
Làm sao tam gia lại có thể biết chính xác Blair chắc chắn sẽ đến, hoặc là ngày nào đó đến đây được.
Cậu không thể hỏi ra.
Liễu Bạc Hoài nói: “Fett - Blair tới Trung Quốc mấy tuần thôi, tôi có kiên nhẫn, chờ được.”
“Huống chi, việc tôi để ý chính việc cậu thực hiện điều cậu đã cá cược.”
Giọng nói trầm thấp chui vào trong tai Lê Khinh Chu, làm cậu không kiềm được mà đỏ hết cả hai tai lên.
Lê Khinh Chu vươn một bàn tay che khuôn mặt, nhưng trong giọng nói lại nghe không ra bất kì điều khác lạ nào.
Cậu nói: “Tôi, tôi sẽ không chơi xấu đâu…… Tam gia, anh muốn khi nào tôi thực hiện việc đã nói?”
Liễu Bạc Hoài ở bên kia đầu điện thoại nhẹ nhàng cười cười, giọng nói từ tính từ yết hầu vang ra nghe gợi cảm không thôi, hắn nói: “Đêm nay luôn thì sao? Tới nhà của tôi đi.”
“…… Đến nhà anh?”
Liễu Bạc Hoài: “Nhà cậu thì có cả em gái và em trai, có vài chỗ không tiện lắm, nhà tôi không có người khác đâu.”
“Sợ tôi định làm gì bậy bạ với cậu à? Khinh Chu.”
“Sao có thể chứ…… Tôi đâu có sợ, vậy đêm nay đi đến nhà tam gia đi.”
“Nào tan ca buổi tối, tôi tới đón cậu nhé.”
“Được.” Lê Khinh Chu nói xong liền cúp điện thoại, cậu lấy đôi tay che mặt lại, ngay sau đó thì úp mặt vào bàn làm việc.
Không lâu sau đó, Phương Tây Ngạn gõ cửa văn phòng.
Sau một lúc lâu, phòng trong truyền đến giọng nói có hơi rầu rĩ của Lê tổng—— “Chuyện gì.”
Phương Tây Ngạn ở ngoài cửa nói: “Lê tổng, có một số giấy tờ đang cần ngài xử lý một chút……”
Lê Khinh Chu: “Không quan trọng thì tí nữa mới đưa vào.”
Mấy giấy tờ này thì đúng thật cũng không quan trọng cho lắm, chỉ là vẫn cần Lê tổng ký tên thôi.
Cho nên, Phương Tây Ngạn nói vâng, rồi liền xoay người cầm giấy tờ rời đi.
Nhưng mà, anh ta không khỏi có cảm thấy khó hiểu —— vì sao lại bảo lát nữa mới đưa vào nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói: Chu Chu: À thì, thật ra em cũng rất dũng cảm đó nha.
Anh ta thoáng nhìn qua nơi đó.
—— trước sảnh, người đang đứng ở giữa các nữ nhân viên là một người đàn ông trẻ tuổi người ngoại quốc tóc vàng tóc xanh, diện mạo anh tuấn, trên mặt đầy vẻ tươi cười.
Rất rõ ràng, hắn ta đang nói chuyện, cười đùa với những người phụ nữ xung quanh.
Bởi vì lúc này, những người phụ nữ vây xung quanh hắn ta cũng đang cười đùa vui vẻ không thôi, một đám người thẹn thùng che miệng lại, một số khác còn đỏ hết cả mặt lên.
Phương Tây Ngạn: "......"
Người nước ngoài từ đâu tới đây nhỉ? Hơn nữa nhìn còn hơi quen mắt thì phải......
Cuối cùng thì cũng có một nữ nhân viên chú ý tới Phương trợ lý đang đứng ở cách đó không xa, vội vội vàng vàng đứng thẳng người lên, thu lại ý cười vui vẻ trên mặt, hơn nữa còn nhắc nhở những người khác nữa.
Không bao lâu sau, những nữ nhân viên vây quanh ở trước sảnh tay đều đã ôm chặt lấy giấy tờ, yên lặng nhanh chóng rời đi.
Trong chốc lát ngắn ngủi, chỉ còn lại người đàn ông ngoại quốc trẻ tuổi này đứng yên ở chỗ đó.
Lễ tân thấy thế mới đi qua chỗ Phương Tây Ngạn nói: "Phương trợ lý, vị tiên sinh này muốn gặp Lê tổng......"
Phương Tây Ngạn nghe vậy thì nhìn về phía người đàn ông ngoại quốc kia.
Người đàn ông vươn tay ra, nói một câu tiếng Trung lưu loát, cười nói: "Xin chào, tên tôi là Fett Blair, tôi nghĩ chắc hẳn là cậu cũng biết tôi rồi nhỉ."
Dứt lời, hắn ta chớp chớp mắt, trên mặt đầy vẻ tự tin.
Phương Tây Ngạn bắt tay với hắn ta, trên mặt bất động thanh sắc, cuối cùng mới nhớ ra hắn ta rốt cuộc là ai.
Fett Blair —— phó giám đốc của công ty Bolton.
Phương Tây Ngạn không nghĩ tới hắn ta đến Hoa Quốc, thế nhưng lại tới Lê thị......
Hắn ta có chuyện gì muốn tìm Lê tổng ư?!
Blair nói: "Cậu chắc là trợ lý của Lê tổng nhỉ, thì có thể đưa tôi lên không, tôi muốn gặp Lê tổng của các cậu."
Hắn ta chỉ chỉ trên lầu, chờ Phương Tây Ngạn trả lời.
Phương Tây Ngạn nói: "Blair tiên sinh, phiền ngài trước tiên ở nơi này chờ một chút, tôi cần phải đi xin chỉ thị của Lê tổng."
Blair đáp: "Được thôi, không thành vấn đề."
Hắn ta nói xong liền ngồi trên sô pha trong đại sảnh công ty, gác chân lên chờ đợi.
Phương Tây Ngạn liếc mắt nhìn lễ tân một cái.
Lễ tân ngay lập tức hiểu, đứng lên rót nước cho Blair, rồi đưa một chút đồ ăn qua.
Phương Tây Ngạn lên lầu, gõ cửa đi vào trong văn phòng của Lê Khinh Chu.
Lê Khinh Chu đang lấy bút để phê duyệt giấy tớ, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Có chuyện gì?"
Phương Tây Ngạn: "Lê tổng, phó giám đốc Fett Blair của công ty Bolton muốn gặp mặt ngài, hắn ta hiện tại đã ở dưới sảnh công ty, ngài......"
"Lạch cạch" một tiếng.
Cây bút trong tay Lê Khinh Chu rơi xuống mặt đất.
Phương Tây Ngạn cảm thấy nghi hoặc, đi qua giúp Lê Khinh Chu nhặt bút lên.
Anh hỏi: "Lê tổng, ngài không muốn gặp vị tiên sinh Blair này sao?"
Lê Khinh Chu: "......"
Rồi xong, thua rồi, thua rồi.
—— vụ đánh cược kia thì phải làm thế nào bây giờ?
Không thì...... Đơn giản là gặp sau lưng, cứ giả vờ như hôm nay Blair chưa từng tới đây, có lẽ tam gia sẽ không phát hiện đâu nhỉ......
Không được, như vậy thì không phải là thành chơi xấu ư, cậu nên làm một người thành thật.
Chỉ là......
Cứ nghĩ đến việc nếu thua thì phải làm việc mà mình đã cược, tai Lê Khinh Chu không khỏi phiếm hồng, cố gắng lắm mới có thể khống chế được biểu tình trên mặt.
Cậu nhận lấy bút, nói: "Fett - Blair có nói là vì sao mà hắn ta tới đây để gặp mặt tôi một lần không?"
Phương Tây Ngạn: "Không có ạ, Blair tiên sinh đi một mình tới đây."
Lê Khinh Chu gật đầu: "Tôi biết rồi, Tây Ngạn, mời Blair tiên sinh lên đây đi."
"Vâng, bây giờ tôi sẽ đi xuống ngay." Phương Tây Ngạn dứt lời, xoay người rồi ra khỏi văn phòng.
Sau khi anh ta ra ngoài, bỗng chốt Lê Khinh Chu che lại gương mặt, cúi đầu chà chà, nhỏ giọng nói: "...... Phải làm sao bây giờ đây."
Trong lòng cậu không khỏi vạn phần rối rắm.
—— chẳng lẽ thật sự muốn thừa nhận thua, đi thực hiện tiền đặt cược sao?!
Khi Lê Khinh Chu đang rối rắm không thôi, Phương Tây Ngạn đưa Blair lên, gõ cửa.
"Mời vào."
Phương Tây Ngạn mở cửa, nghiêng người nhìn Blair nói: "Blair tiên sinh, mời ngài vào ạ."
Blair chỉnh chỉnh quần áo, nho nhã lễ độ gật đầu đáp: "Cảm ơn."
Hắn ta đi vào trong văn phòng.
Mà Lê Khinh Chu lúc này điều khiển xe lăn đi vòng từ sau bàn làm việc ra, chào hỏi với Blair, sau khi bắt tay, Lê Khinh Chu mời Blair ngồi trên sô pha nói chuyện.
Cậu trực tiếp hỏi thẳng vào chủ đề chính —— hỏi Blair đến nơi này vì chuyện gì?
Blair nói: "Tôi tới Trung Quốc, là để đại diện cho công ty mình bàn bạc với Lê tiên sinh về chuyện hợp tác về hạng mục xuất khẩu linh kiện chế tạo ô tô......"
Đơn giản mà nói, Blair xem trọng linh kiện chế tạo ô tô của công ty Lê thị.
Nhưng hắn ta muốn lấy giá thấp để nhập khẩu lâu dài, hơn nữa còn hứa hẹn sẽ lấy chuyện hợp tác của ô tô của Lê thị và ô tô của Bolton làm điều kiện ở trong cửa hàng 4S ở nước ngoài.
Sau khi Lê Khinh Chu nghe thấy hắn ta báo giá, không hề thương lượng mà ngay lập tức từ chối.
"Giá này quá thấp."
"Công ty Bolton đây là định xem Lê thị như kho hàng tùy ý lấy linh kiện ô tô sao, Blair tiên sinh tựa hồ cũng không có thành ý lắm." Lê Khinh Chu lãnh đạm nói.
Blair nghe vậy buông tay, cười nói: "Sao lại thế được chứ, Lê tổng tài hiểu lầm rồi."
"Lê tổng cứ suy nghĩ kỹ chút, tuy rằng hiện tại ô tô trí tuệ nhân tạo đang dẫn đầu trên bảng tiêu thụ, nhưng dù gì vẫn bị giới hạn ở trong nước, ở nước ngoài thật ra có không ít người muốn cũng không mua được."
"Huống chi, hiện giờ công ty Bolton cũng đã nghiên cứu ra ô tô trí tuệ nhân tạo, hơn nữa so với......"
Hắn ta cười cười không nói tiếp, ngược lại nói: "Công ty Bolton hứa hẹn hợp tác cùng với Lê thị ở nước ngoài để mở rộng thị trường của ô tô trí tuệ nhân tạo AI, chuyện này đối với Lê tổng mà nói chẳng lẽ không phải là một tin tức tốt à?"
"Việc hai doanh nghiệp nổi tiếng hợp tác tất nhiên cũng sẽ thúc đẩy số lượng tiêu thụ của sản phẩm rồi."
"Không bằng Lê tổng cứ suy xét kỹ một chút, đừng vội vàng cự tuyệt như thế, tôi sẽ ở Trung Quốc nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần, hoàn toàn có thời gian để chờ Lê tổng suy nghĩ cho kỹ."
Lê Khinh Chu không bày tỏ ý kiến.
Blair thấy thế không còn gì để nói nữa, đứng lên chào tạm biệt.
Sau khi Phương Tây Ngạn tiễn Blair xong, lại đi vào văn phòng, anh nói: "Lê tổng, Blair tiên sinh nói hắn ta quên giao cái này cho ngài ạ."
Phương Tây Ngạn cầm một tấm danh thiếp đưa cho Lê Khinh Chu.
Sau khi Lê Khinh Chu nhận lấy, trực tiếp ném vào trong thùng rác.
Cậu nói: "Tự đại vô lễ, về sau vị Blair tiên sinh này mà đến công ty nữa, không cần báo cho tôi biết đâu, cứ từ chối luôn cho đỡ mệt."
Phương Tây Ngạn gật đầu: "Vâng, Lê tổng, tôi đã hiểu rồi ạ."
"Còn có một việc nữa......"
Anh ta lộ vẻ mặt khó hiểu, khi bị Lê Khinh Chu nhìn qua mới chần chờ nói: "Vừa rồi khi đưa Blair tiên sinh xuống dưới đại sảnh tầng một của công ty, không lâu sau đó, tôi gặp trợ lý Trâu."
"Trợ lý Trâu nhờ tôi nói lại cho cậu một câu —— Liễu tổng nói, hắn ta chờ đợi cậu thực hiện điều đã đánh cược."
Lê Khinh Chu: "......!"
Chẳng lẽ tam gia lén bỏ radar với cả máy theo dõi vào trong công ty cậu à?!
Phương Tây Ngạn nói: "Trợ lý Trâu có vẻ cũng không biết chuyện đánh cược là chuyện gì, sau khi nhờ xong còn hỏi tôi có biết hay không......"
"Lê tổng, cậu đánh cược với Liễu tổng lúc nào thế?"
—— tại sao bọn họ lại hoàn toàn không biết gì vậy.
Lê Khinh Chu: "...... Chỉ là đùa một chút mà thôi, ai thua thì phải mời người còn lại ăn cơm."
"À, hoá ra là thế." Phương Tây Ngạn gật gật đầu.
—— Giữa Lê tổng và Liễu tổng thật sự cá cược vậy.
Thấy không còn việc gì nữa, Phương Tây Ngạn liền xoay người rời đi.
Mà không bao lâu sau Lê Khinh Chu lại nhận được điện thoại của Liễu Bạc Hoài.
Cậu cầm máy lên, nhìn thấy dãy số và cái tên quen thuộc trên màn hình điện thoại, không biết có nên nhận máy hay không.
Sau một lúc lâu do dự, tiếng chuông điện thoại có cảm giác như có vẻ lại càng thêm không tha.
Vì thế, Lê Khinh Chu nhận máy: "Hêy, tam gia......"
Bên điện thoại kia rơi vào trầm mặc.
Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp từ tính cùng với tiếng cười lạnh lùng vang lên, truyền qua loa của điện thoại làm cho màng nhĩ của Lê Khinh Chu phát ngứa.
Liễu Bạc Hoài nói: "Đã đánh cược thì phải chịu thua, Khinh Chu, đừng có mà chơi xấu."
Lê Khinh Chu ỷ vào trong văn phòng liền hắn một cái, cũng không có người thấy, vì thế méo miệng —— sao tam gia lại biết cậu định quỵt nợ cơ chứ......
Đúng thật, nếu không phải do Trâu Minh tới công ty, cậu cũng định lấy lệ qua loa.
Lê Khinh Chu nói: "Làm gì có, sao mà tôi lại chơi xấu thế."
"Đã đánh cược thì phải chịu thua, tam gia, điều này tôi vẫn hiểu, còn không phải là chủ động...... Hôn anh à."
Cuối cùng càng nói càng nhỏ giọng hơn, cả khuôn mặt không kìm được mà đỏ lên.
Lê Khinh Chu ngại ngùng nhấp nhấp môi, tiếp tục nói: "Nhưng tam gia à, tại sao anh lại biết Fett - Blair hôm nay sẽ đến công ty Lê thị thế?"
Chẳng lẽ tam gia đã sớm nhận được tin tức rồi......
Liễu Bạc Hoài nói: "Tôi nhờ bảo vệ dưới tầng của công ty tập đoàn Liễu Thị, lúc nào cũng chú ý đến những chiếc xe dừng trước cửa công ty Lê thị."
“Blair có một thói quen, nếu không phải là ô tô do chính công ty Bolton sản xuất thì sẽ không ngồi.”
“Hôm nay bảo Trâu Minh đi xem một chút, quả nhiên là Fett - Blair tới rồi.”
Lê Khinh Chu há miệng thở dốc, lẩm bẩm nói: “Như thế thì…… Cái này có phải hơi phiền hay không.”
Dù sao trước cửa công ty thường xuyên có người đến người đi, xe tới xe lui, dù sao cũng vân có không ít người dùng xe ô tô mà công ty Bolton sản xuất ra để đi làm……
Làm sao tam gia lại có thể biết chính xác Blair chắc chắn sẽ đến, hoặc là ngày nào đó đến đây được.
Cậu không thể hỏi ra.
Liễu Bạc Hoài nói: “Fett - Blair tới Trung Quốc mấy tuần thôi, tôi có kiên nhẫn, chờ được.”
“Huống chi, việc tôi để ý chính việc cậu thực hiện điều cậu đã cá cược.”
Giọng nói trầm thấp chui vào trong tai Lê Khinh Chu, làm cậu không kiềm được mà đỏ hết cả hai tai lên.
Lê Khinh Chu vươn một bàn tay che khuôn mặt, nhưng trong giọng nói lại nghe không ra bất kì điều khác lạ nào.
Cậu nói: “Tôi, tôi sẽ không chơi xấu đâu…… Tam gia, anh muốn khi nào tôi thực hiện việc đã nói?”
Liễu Bạc Hoài ở bên kia đầu điện thoại nhẹ nhàng cười cười, giọng nói từ tính từ yết hầu vang ra nghe gợi cảm không thôi, hắn nói: “Đêm nay luôn thì sao? Tới nhà của tôi đi.”
“…… Đến nhà anh?”
Liễu Bạc Hoài: “Nhà cậu thì có cả em gái và em trai, có vài chỗ không tiện lắm, nhà tôi không có người khác đâu.”
“Sợ tôi định làm gì bậy bạ với cậu à? Khinh Chu.”
“Sao có thể chứ…… Tôi đâu có sợ, vậy đêm nay đi đến nhà tam gia đi.”
“Nào tan ca buổi tối, tôi tới đón cậu nhé.”
“Được.” Lê Khinh Chu nói xong liền cúp điện thoại, cậu lấy đôi tay che mặt lại, ngay sau đó thì úp mặt vào bàn làm việc.
Không lâu sau đó, Phương Tây Ngạn gõ cửa văn phòng.
Sau một lúc lâu, phòng trong truyền đến giọng nói có hơi rầu rĩ của Lê tổng—— “Chuyện gì.”
Phương Tây Ngạn ở ngoài cửa nói: “Lê tổng, có một số giấy tờ đang cần ngài xử lý một chút……”
Lê Khinh Chu: “Không quan trọng thì tí nữa mới đưa vào.”
Mấy giấy tờ này thì đúng thật cũng không quan trọng cho lắm, chỉ là vẫn cần Lê tổng ký tên thôi.
Cho nên, Phương Tây Ngạn nói vâng, rồi liền xoay người cầm giấy tờ rời đi.
Nhưng mà, anh ta không khỏi có cảm thấy khó hiểu —— vì sao lại bảo lát nữa mới đưa vào nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói: Chu Chu: À thì, thật ra em cũng rất dũng cảm đó nha.