Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe - Trang 3
Chương 43
Liễu Bạc Hoài nắm chặt tay Lê Khinh Chu, đôi mắt dường như càng sâu thẳm.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng người kia dần dần không thể chống cự được, lúng túng cúi đầu xuống, sợi tóc rủ bên tai, lộ ra đôi tai đỏ ửng…
[ Trời đất, đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa, nếu cứ tiếp tục tôi thực sự không giữ bình tĩnh nổi mất. ]
—— Người tí hon trong bong bóng thẹn thùng dùng hai tay che mặt, đôi mắt to không ngừng chớp chớp, rồi ngay lập tức nhắm chặt lại, như thể làm vậy sẽ không nhìn thấy biểu cảm của người đứng đối diện.
Bàn tay đặt sau lưng cậu của Liễu Bạc Hoài không nhịn được mà động đậy, kéo cậu ta lại gần, cất giọng khàn khàn dường như có pha lẫn chút sự chịu đựng: "Khinh Chu..."
Lê Khinh Chu nghi hoặc ngẩng đầu.
Liễu Bạc Hoài đang dần tiến sát lại ——
Đúng lúc này, bên ngoài biệt thự bỗng vang lên tiếng chuông cửa, còn có cả tiếng gõ cửa dồn dập.
[Chà chà, là ai đến đây?]
Lê Khinh Chu quay đầu, có chút bất ngờ.
Cậu ta không chút cảnh giác với Liễu Bạc Hoài, chống tay lên hai thanh xà ngang cố gượng dậy, nói: "Ai tới?"
Bỗng chốc, bầu không khí ngột ngạt và mờ ám vừa rồi một lần nữa trở lại bình thường.
Liễu Bạc Hoài thở dài, chậm rãi buông hai tay ra, yết hầu giật giật nói: "Tôi sẽ đi xem sao."
"Ồ, vậy phiền tam gia rồi."
Bên ngoài biệt thự, người đến là Phương Tây Ngạn.
Anh ta nhìn Liễu Bạc Hoài ra mở cửa, không giấu nổi sự kinh ngạc: "Liễu tổng? Sao ngài lại ở đây…?"
"Tây Ngạn?"
Giọng nói của Lê Khinh Chu vang lên từ căn phòng tầng một.
Liễu Bạc Hoài nghiêng người, tạo khoảng trống cho Phương Tây Ngạn bước vào.
Hai người bước vào căn phòng huấn luyện bằng thiết bị khung xương hỗ trợ đi lại vừa nãy.
Phương Tây Ngạn nói, anh ta có việc tìm Lê Khinh Chu, nhưng gọi điện thoại mãi không được, nên đã tự ý đến đây.
Điện thoại Lê Khinh Chu nãy giờ vẫn đặt trên thảm phòng tập, Liễu Bạc Hoài cúi xuống nhặt lên cho cậu thì mới phát hiện ra điện thoại đã hết pin.
Cậu ta hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Phương Tây Ngạn: "Lê tổng, là về cuộc thi giao hữu giữa các robot trí tuệ nhân tạo."
"Dữu Triết cùng cùng với một tuyển thủ đã công khai đánh nhau trong cuộc thi đang được phát sóng trực tiếp, không lâu sau đó đoạn phim ấy đã rất hot, hiện giờ trên mạng đang được lưu truyền với tốc độ chóng mặt…"
Anh ta nói xong liền tìm kiếm đoạn phim đó cho Lê Khinh Chu xem.
Lê Khinh Chu nhận lấy điện thoại, hỏi: "Anh có biết nguyên do của cuộc ẩu đả này không?"
Phương Tây Ngạn: "Tôi đã hỏi Dữu Triết, anh ấy nói chỉ là tư thù cá nhân… Hơn nữa, anh ta hy vọng rằng có thể cùng Lê tổng cậu nói chuyện."
"Cậu có muốn tôi lên lịch hẹn không?"
"Được." Lê Khinh Chu gật đầu.
Cậu ta cúi đầu thoạt nhìn.
Đây là đoạn phim được trích ra từ cuộc thi phát trực tiếp.
—— Dữu Triết cùng một tuyển thủ khác lên sân khấu.
Dựa vào đoạn phim, biểu hiện của Dữu Triết ban đầu khá sửng sốt, như thể không ngờ đối thủ của mình là người này.
Nhưng ngay sau đó, có lẽ do Dữu Triết đã nhận ra rằng anh ta đang ở khu thi đấu được phát trực tiếp.
Tuy rằng trong phút chốc sắc mặt của anh trông cực kỳ khó coi, nhưng vẫn miễn cưỡng kiềm chế lại, quay lại cùng với hai người Lữ Mi San, Đổng Lâm sắp sửa người máy ở giữa sân cho trận đấu.
Lúc sau, trận đấu bắt đầu.
Đây là cuộc thi chính thức giữa các robot trí tuệ nhân tạo.
—— Thể chế thi đấu tương đối phức tạp, hạng mục trận đấu cũng nhiều, ví dụ như trận của Dữu Triết cùng người này, chính là kiểu người máy giúp việc trong gia đình.
Kết quả cuối cùng của trận đấu là Dữu Triết thắng.
Nhưng điều này không có nghĩa là tuyển thủ đối phương trực tiếp thua cuộc, anh ta vẫn còn các trận đấu khác để tiếp tục thăng cấp.
Trận đấu chấm dứt, Dữu Triết cùng các tuyển thủ bắt tay.
Người đối diện tuy rằng đã thua trận, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười như trước, trông amh ta như thể kẻ vô hại nhất trần đời này.
Anh ta bắt tay Dữu Triết, tiến lên một bước và vỗ vỗ tay lên bả vai của Dữu Triết, như thể tình hữu nghị là trên hết, cuộc thi này chỉ là phụ.
Nhưng mọi chuyện ngay lập tức đổi chiều.
—— Dữu Triết đột nhiên thay đổi sắc mặt, ôm lấy người đàn ông kia đánh cậu ta một quyền.
Mọi người trong hiện trường cuộc thi lập tức ồ lên.
Lữ Mi San cùng Đổng Lâm nhanh chóng chạy lên giữ lấy Dữu Triết.
Sau đó người dẫn chương trình cũng phải lên sân khấu để điều tiết trật tự.
Đoạn phim kết thúc trong sự hỗn loạn.
Phương Tây Ngạn nói: "Bởi vì tình huống ngoài ý muốn này, cuộc thi giao hữu giữa các robot trí tuệ nhân tạo bị đình chỉ một thời gian."
"Hiện tại, người chủ trì cuộc thi ấy đang yêu cầu truy cứu trách nhiệm, bắt chúng ta phải bồi thường trực tiếp thiệt hại."
"Và, rõ ràng lỗi hoàn toàn là ở Dữu Triết..."
Lê Khinh Chu hơi nhíu mày nói: "Người bị Dữu Triết đánh trong đoạn phim này là ai?"
"Người phụ trách studio CW, Đỗ Thầm Vi."
Lê Khinh Chu ngẩng đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc: "Studio CW? Studio do tập đoàn Thôi tài trợ?"
Trùng hợp đến thế cơ à…
"Phải." Phương Tây Ngạn gật đầu xác nhận.
Liễu Bạc Hoài thấy thế liền đi tới nói: "Trước hết hãy tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, tôi nghĩ Dữu Triết sẽ không vô duyên vô cớ mà đánh người."
Lê Khinh Chu: "Tôi sẽ gọi thử cho Dữu Triết."
Cậu lấy điện thoại của Phương Tây Ngạn, bắt đầu bấm số.
Hai tiếng chuông vang lên, cuộc gọi đã được kết nối. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ, là Lữ Mi San.
"Vâng, anh Phương?"
Lê Khinh Chu: "Là tôi, Lê Khinh Chu…"
Cậu ta giải thích ngắn gọn rằng điện thoại của cậu đã hết pin, nói muốn tìm Dữu Triết để tìm hiểu nguyên nhân.
Đối phương ở bên kia đầu dây hơi ngập ngừng trong chốc lát, sau đó, Lữ Mi San nói: "Xin chào Lê tổng, Dữu Triết anh ấy… Say rồi."
Cho nên cô ấy mới nhận điện thoại.
Lê Khinh Chu ậm ừ, tỏ vẻ đã hiểu.
Cậu ta hỏi Lữ Mi San —— tại sao Dữu Triết lại đánh người trong cuộc thi giao hữu người máy trí tuệ nhân tạo? Lại còn muốn tìm cậu ta nói chuyện?
Chi bằng sắp xếp thời gian gặp nhau trực tiếp.
Lữ Mi San nói: "Vâng. Lê tổng, về chuyện Dữu Triết đánh người ở cuộc thi, ừm…"
Cô ấy hơi ngập ngừng, một lúc sau lại nói tiếp: "Là chuyện riêng của anh ấy, tôi cũng không muốn tọc mạch nhiều. Nhưng chuyện này tuyệt đối không phải lỗi của anh Triết, Đỗ Thầm Vi mới là kẻ ác!"
"Có lẽ đoạn phim không quay được đến đoạn ấy, sự thật là Đỗ Thầm Vi khiêu khích anh ấy trước…"
—— nhân lúc hắn ta ra vẻ vỗ vỗ bả vai, Đỗ Thầm Vi nói thầm với Dữu Triết mấy câu, lúc này mới thực sự chọc giận Dữu Triết.
Nhưng mà máy quay xung quanh chỉ chụp được cảnh Dữu Triết đánh người và cảnh hai người xô xát.
Lê Khinh Chu giật mình, cậu đã hiểu rồi.
Sau đó, hai người trao đổi một chút về địa điểm và thời gian gặp mặt rồi cúp máy.
Phương Tây Ngạn nói: "Lê tổng, vậy tôi quay về thu xếp trước."
"Được."
Thấy mọi chuyện đã ổn, Phương Tây Ngạn rời đi trước.
Mặc dù khi nãy Lê Khinh Chu đã lau khô mồ hôi trên người, nhưng quần áo vẫn còn ướt. Lúc này dù cậu đã mặc một chiếc áo khoác ở bên ngoài, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo đến khó chịu.
Vì thế, Lê Khinh Chu nói: "Tôi sẽ đi tắm một lúc."
Khung xương hỗ trợ đi lại vẫn đang được mặc trên người, khi Phương Tây Ngạn giải thích sự tình cũng như lúc gọi điện thoại, cậu ta đã ngồi trên ghế dựa ở phòng luyện tập.
Lúc này cậu chống tay lên ghế, chậm rãi đứng lên, định tháo khung xương hỗ trợ trước.
Liễu Bạc Hoài bước tới giúp cậu.
[Luyện tập lâu như vậy, đói bụng rồi. ]
—— Người tí hon trong bong bóng xoa xoa cái bụng.
Liễu Bạc Hoài nói: "Cậu đi tắm trước, gần trưa rồi, tôi đi nấu cơm, tắm rửa xong là có thể ăn."
"Được."
Liễu Bạc Hoài đẩy Lê Khinh Chu đến phòng tắm, giúp cậu xả nước trong bồn tắm rồi mới đi ra, trước khi đi còn nói: "Có chuyện gì cứ gọi tôi một tiếng, lúc bước vào thì cẩn thận."
Bởi vì trên người không có thiết bị hỗ trợ đi lại, trong phòng tắm khắp nơi đều trơn trượt, Lê Khinh Chu phải chống tay để di chuyển, tiến đến phía bồn tắm để tắm rửa.
Cậu gật đầu để Liễu Bạc Hoài yên tâm.
Sau khi Liễu Bạc Hoài rời đi, Lê Khinh Chu tốn một khoảng thời gian để cởi quần áo, sau đó cẩn thận chậm rãi ngồi vào bồn tắm lớn. (App TYT)
Nước nóng bao phủ lấy cơ thể cậu, giúp cậu thoải mái thở ra một hơi.
Nhưng cũng chỉ đơn giản là ngâm trong nước qua loa như vậy thôi. Lê Khinh Chu rất nhanh đứng dậy, trong phòng tắm có ghế dựa chuyên dụng để cậu ngồi xuống thay quần áo…
Mỗi lần tắm, thủ tục trước và sau khi tắm xong đều rất phiền phức. Cho tới lúc cậu ra khỏi phòng tắm, Liễu Bạc Hoài đã nấu xong bữa trưa, mùi hương quyến rũ bao trùm chỗ này.
Lê Khinh Chu thấy Liễu Bạc Hoài đang mặc tạp dề ôm một đống bát đĩa bước ra khỏi phòng bếp.
[ Phì… Dì bảo mẫu đang mặc tạp dề. ]
—— Người tí hon trong bong bóng che miệng lại nén cười, đôi mắt to nheo lại, vô cùng thích thú.
Vẻ mặt Liễu Bạc Hoài vẫn không thay đổi, hắn bình tĩnh đặt bát đĩa lên bàn, nói với Lê Khinh Chu: "Lại đây ăn cơm đi."
"Được, phiền tam gia rồi." Lê Khinh Chu điều khiển xe lăn đi tới bên bàn ăn.
[ Đàn ông biết nấu ăn thật đẹp trai! Tam gia lại càng đẹp trai hơn! ]
Hai mắt Lê Khinh Chu sáng rực lên sau khi nếm thử hương vị, người tí hon trong bong bóng liền cho Liễu Bạc Hoài một ngón tay cái.
Liễu Bạc Hoài cắm rễ ở đó cho đến lúc hắn phải đi đón người ở trường tiểu học.
Hôm nay vốn là tài xế của Hạ gia đi đón Hạ Dịch Quân, nhưng hắn lại gọi điện đến nói mình sẽ đi.
Từ San sau khi ngắt máy có chút nghi hoặc —— sao dạo này Bạc Hoài quan tâm đến con trai của cô vậy?
............
Ngày hôm sau, Lê Khinh Chu cùng Phương Tây Ngạn đến nơi đã hẹn trước.
Ba người Dữu Triết, Lữ Mi San, Đổng Lâm đã đợi sẵn ở đó.
"Lê tổng."
Hai mắt Dữu Triết thâm quầng, có thể thấy hôm qua anh ấy không ngủ được chút nào. Hôm nay tâm trạng cũng không tốt lắm, râu trên cằm lởm chởm, không được cạo sạch sẽ.
Lê Khinh Chu gật đầu với anh ta: "Trước hết cứ ngồi xuống đã, không biết anh Dữu Triết muốn tìm tôi là có chuyện gì?"
"Còn nữa, về cuộc thi giao hữu giữa người máy trí tuệ nhân tạo… Nếu anh Dữu cần, tôi có thể nói chuyện một chút với người chủ trì cuộc thi, miễn việc truy cứu trách nhiệm với lại bồi thường tổn thất."
Việc này tất nhiên tập đoàn Lê thị hoàn toàn có thể lo được.
Dữu Triết lại lắc đầu nói: "Chuyện đó không quan trọng, tôi sẽ xin lỗi người chủ trì, việc đánh người trong cuộc thi là tôi không đúng."
"Hơn nữa người chủ trì ấy là bạn học cũ của tôi ở trường đại học H, bọn họ hẳn là sẽ không quá làm khó tôi."
"Tình hình hiện tại chỉ là một cách để thông báo với truyền thông mà thôi, Lê tổng không cần lo lắng."
Đổng Lâm nói: "Trước khi đi du học, anh Dữu rất có danh tiếng ở trường đại học H, các giáo sư đều rất thích anh ấy."
"Lần này, có một giáo sư nổi tiếng làm cố vấn chuyên môn cho cuộc thi, ông ấy đã nói giúp cho anh Dữu rồi."
"Ồ, thì ra là vậy, nếu vậy thì tốt quá rồi." Lê Khinh Chu gật đầu nói.
Dữu Triết xoa xoa lông mày, vẻ mặt có chút khó xử, chần chừ nói: "Quả thật… Chúng tôi có chuyện muốn nhờ Lê tổng giúp."
"Lê tổng có biết tập đoàn Thôi thị không?"
Lê Khinh Chu: "Có quen biết, cũng từng làm việc với nhau, nhưng đôi bên đều có những trải nghiệm không mấy vui vẻ, làm sao vậy?"
Dữu Triết: "Không giấu gì Lê tổng, gần đây studio rất kì lạ, dường như là đang bị chèn ép vậy. Tôi vốn tưởng mọi chuyện chỉ là sự trùng hợp, nhưng…"
Anh ta kể cho Lê Khinh Chu đầu đuôi mọi chuyện.
Thu nhập chính của studio là buôn bán người máy trí tuệ nhân tạo.
Nhưng dạo gần đây, không hiểu tại sao, một số khách hàng đã dừng hợp đồng giữa chừng với studio.
Một số khách hàng nói sẽ không hợp tác nữa ngay cả khi phải phá vỡ hợp đồng và bồi thường…
Dữu Triết không còn cách nào khác, đành phải dành thời gian ra để đi tìm thị trường mới.
Nhưng chuyện phiền phức hơn lại đến —— bên xưởng cung cấp vật liệu chế tác người máy cũng phá vỡ hợp đồng mà không nói rõ lý do.
Nguyên liệu chế tác robot vốn rất khó tìm, hơn nữa không có đủ linh kiện được cung cấp trên thị trường chung, cần có nơi sản xuất cung ứng chuyên biệt.
Dữu Triết cùng bọn họ vẫn luôn hợp tác rất tốt đẹp.
Nhưng lần này nói dừng hợp đồng là dừng, anh ta cảm thấy rất khó hiểu.
Cuối cùng, dưới sự tra hỏi của Dữu Triết, một người phụ trách của một xưởng cung ứng vật liệu đã ám chỉ rằng có thể anh ta đã đắc tội với tập đoàn Thôi thị.
Dữu Triết lại càng thêm nghi hoặc.
Studio của anh ta chưa từng có mâu thuẫn với Thôi thị, thậm chí nói thẳng ra là chưa từng có một chút mối liên hệ nào…
Nói thế nào đi nữa thì Thôi thị cũng là một tập đoàn lớn, bọn họ chỉ là một studio nhỏ mà thôi, hai bên không thể có xích mích gì được.
Cho đến cuộc thi chính thức, Dữu Triết mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng người kia dần dần không thể chống cự được, lúng túng cúi đầu xuống, sợi tóc rủ bên tai, lộ ra đôi tai đỏ ửng…
[ Trời đất, đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa, nếu cứ tiếp tục tôi thực sự không giữ bình tĩnh nổi mất. ]
—— Người tí hon trong bong bóng thẹn thùng dùng hai tay che mặt, đôi mắt to không ngừng chớp chớp, rồi ngay lập tức nhắm chặt lại, như thể làm vậy sẽ không nhìn thấy biểu cảm của người đứng đối diện.
Bàn tay đặt sau lưng cậu của Liễu Bạc Hoài không nhịn được mà động đậy, kéo cậu ta lại gần, cất giọng khàn khàn dường như có pha lẫn chút sự chịu đựng: "Khinh Chu..."
Lê Khinh Chu nghi hoặc ngẩng đầu.
Liễu Bạc Hoài đang dần tiến sát lại ——
Đúng lúc này, bên ngoài biệt thự bỗng vang lên tiếng chuông cửa, còn có cả tiếng gõ cửa dồn dập.
[Chà chà, là ai đến đây?]
Lê Khinh Chu quay đầu, có chút bất ngờ.
Cậu ta không chút cảnh giác với Liễu Bạc Hoài, chống tay lên hai thanh xà ngang cố gượng dậy, nói: "Ai tới?"
Bỗng chốc, bầu không khí ngột ngạt và mờ ám vừa rồi một lần nữa trở lại bình thường.
Liễu Bạc Hoài thở dài, chậm rãi buông hai tay ra, yết hầu giật giật nói: "Tôi sẽ đi xem sao."
"Ồ, vậy phiền tam gia rồi."
Bên ngoài biệt thự, người đến là Phương Tây Ngạn.
Anh ta nhìn Liễu Bạc Hoài ra mở cửa, không giấu nổi sự kinh ngạc: "Liễu tổng? Sao ngài lại ở đây…?"
"Tây Ngạn?"
Giọng nói của Lê Khinh Chu vang lên từ căn phòng tầng một.
Liễu Bạc Hoài nghiêng người, tạo khoảng trống cho Phương Tây Ngạn bước vào.
Hai người bước vào căn phòng huấn luyện bằng thiết bị khung xương hỗ trợ đi lại vừa nãy.
Phương Tây Ngạn nói, anh ta có việc tìm Lê Khinh Chu, nhưng gọi điện thoại mãi không được, nên đã tự ý đến đây.
Điện thoại Lê Khinh Chu nãy giờ vẫn đặt trên thảm phòng tập, Liễu Bạc Hoài cúi xuống nhặt lên cho cậu thì mới phát hiện ra điện thoại đã hết pin.
Cậu ta hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Phương Tây Ngạn: "Lê tổng, là về cuộc thi giao hữu giữa các robot trí tuệ nhân tạo."
"Dữu Triết cùng cùng với một tuyển thủ đã công khai đánh nhau trong cuộc thi đang được phát sóng trực tiếp, không lâu sau đó đoạn phim ấy đã rất hot, hiện giờ trên mạng đang được lưu truyền với tốc độ chóng mặt…"
Anh ta nói xong liền tìm kiếm đoạn phim đó cho Lê Khinh Chu xem.
Lê Khinh Chu nhận lấy điện thoại, hỏi: "Anh có biết nguyên do của cuộc ẩu đả này không?"
Phương Tây Ngạn: "Tôi đã hỏi Dữu Triết, anh ấy nói chỉ là tư thù cá nhân… Hơn nữa, anh ta hy vọng rằng có thể cùng Lê tổng cậu nói chuyện."
"Cậu có muốn tôi lên lịch hẹn không?"
"Được." Lê Khinh Chu gật đầu.
Cậu ta cúi đầu thoạt nhìn.
Đây là đoạn phim được trích ra từ cuộc thi phát trực tiếp.
—— Dữu Triết cùng một tuyển thủ khác lên sân khấu.
Dựa vào đoạn phim, biểu hiện của Dữu Triết ban đầu khá sửng sốt, như thể không ngờ đối thủ của mình là người này.
Nhưng ngay sau đó, có lẽ do Dữu Triết đã nhận ra rằng anh ta đang ở khu thi đấu được phát trực tiếp.
Tuy rằng trong phút chốc sắc mặt của anh trông cực kỳ khó coi, nhưng vẫn miễn cưỡng kiềm chế lại, quay lại cùng với hai người Lữ Mi San, Đổng Lâm sắp sửa người máy ở giữa sân cho trận đấu.
Lúc sau, trận đấu bắt đầu.
Đây là cuộc thi chính thức giữa các robot trí tuệ nhân tạo.
—— Thể chế thi đấu tương đối phức tạp, hạng mục trận đấu cũng nhiều, ví dụ như trận của Dữu Triết cùng người này, chính là kiểu người máy giúp việc trong gia đình.
Kết quả cuối cùng của trận đấu là Dữu Triết thắng.
Nhưng điều này không có nghĩa là tuyển thủ đối phương trực tiếp thua cuộc, anh ta vẫn còn các trận đấu khác để tiếp tục thăng cấp.
Trận đấu chấm dứt, Dữu Triết cùng các tuyển thủ bắt tay.
Người đối diện tuy rằng đã thua trận, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười như trước, trông amh ta như thể kẻ vô hại nhất trần đời này.
Anh ta bắt tay Dữu Triết, tiến lên một bước và vỗ vỗ tay lên bả vai của Dữu Triết, như thể tình hữu nghị là trên hết, cuộc thi này chỉ là phụ.
Nhưng mọi chuyện ngay lập tức đổi chiều.
—— Dữu Triết đột nhiên thay đổi sắc mặt, ôm lấy người đàn ông kia đánh cậu ta một quyền.
Mọi người trong hiện trường cuộc thi lập tức ồ lên.
Lữ Mi San cùng Đổng Lâm nhanh chóng chạy lên giữ lấy Dữu Triết.
Sau đó người dẫn chương trình cũng phải lên sân khấu để điều tiết trật tự.
Đoạn phim kết thúc trong sự hỗn loạn.
Phương Tây Ngạn nói: "Bởi vì tình huống ngoài ý muốn này, cuộc thi giao hữu giữa các robot trí tuệ nhân tạo bị đình chỉ một thời gian."
"Hiện tại, người chủ trì cuộc thi ấy đang yêu cầu truy cứu trách nhiệm, bắt chúng ta phải bồi thường trực tiếp thiệt hại."
"Và, rõ ràng lỗi hoàn toàn là ở Dữu Triết..."
Lê Khinh Chu hơi nhíu mày nói: "Người bị Dữu Triết đánh trong đoạn phim này là ai?"
"Người phụ trách studio CW, Đỗ Thầm Vi."
Lê Khinh Chu ngẩng đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc: "Studio CW? Studio do tập đoàn Thôi tài trợ?"
Trùng hợp đến thế cơ à…
"Phải." Phương Tây Ngạn gật đầu xác nhận.
Liễu Bạc Hoài thấy thế liền đi tới nói: "Trước hết hãy tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, tôi nghĩ Dữu Triết sẽ không vô duyên vô cớ mà đánh người."
Lê Khinh Chu: "Tôi sẽ gọi thử cho Dữu Triết."
Cậu lấy điện thoại của Phương Tây Ngạn, bắt đầu bấm số.
Hai tiếng chuông vang lên, cuộc gọi đã được kết nối. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ, là Lữ Mi San.
"Vâng, anh Phương?"
Lê Khinh Chu: "Là tôi, Lê Khinh Chu…"
Cậu ta giải thích ngắn gọn rằng điện thoại của cậu đã hết pin, nói muốn tìm Dữu Triết để tìm hiểu nguyên nhân.
Đối phương ở bên kia đầu dây hơi ngập ngừng trong chốc lát, sau đó, Lữ Mi San nói: "Xin chào Lê tổng, Dữu Triết anh ấy… Say rồi."
Cho nên cô ấy mới nhận điện thoại.
Lê Khinh Chu ậm ừ, tỏ vẻ đã hiểu.
Cậu ta hỏi Lữ Mi San —— tại sao Dữu Triết lại đánh người trong cuộc thi giao hữu người máy trí tuệ nhân tạo? Lại còn muốn tìm cậu ta nói chuyện?
Chi bằng sắp xếp thời gian gặp nhau trực tiếp.
Lữ Mi San nói: "Vâng. Lê tổng, về chuyện Dữu Triết đánh người ở cuộc thi, ừm…"
Cô ấy hơi ngập ngừng, một lúc sau lại nói tiếp: "Là chuyện riêng của anh ấy, tôi cũng không muốn tọc mạch nhiều. Nhưng chuyện này tuyệt đối không phải lỗi của anh Triết, Đỗ Thầm Vi mới là kẻ ác!"
"Có lẽ đoạn phim không quay được đến đoạn ấy, sự thật là Đỗ Thầm Vi khiêu khích anh ấy trước…"
—— nhân lúc hắn ta ra vẻ vỗ vỗ bả vai, Đỗ Thầm Vi nói thầm với Dữu Triết mấy câu, lúc này mới thực sự chọc giận Dữu Triết.
Nhưng mà máy quay xung quanh chỉ chụp được cảnh Dữu Triết đánh người và cảnh hai người xô xát.
Lê Khinh Chu giật mình, cậu đã hiểu rồi.
Sau đó, hai người trao đổi một chút về địa điểm và thời gian gặp mặt rồi cúp máy.
Phương Tây Ngạn nói: "Lê tổng, vậy tôi quay về thu xếp trước."
"Được."
Thấy mọi chuyện đã ổn, Phương Tây Ngạn rời đi trước.
Mặc dù khi nãy Lê Khinh Chu đã lau khô mồ hôi trên người, nhưng quần áo vẫn còn ướt. Lúc này dù cậu đã mặc một chiếc áo khoác ở bên ngoài, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo đến khó chịu.
Vì thế, Lê Khinh Chu nói: "Tôi sẽ đi tắm một lúc."
Khung xương hỗ trợ đi lại vẫn đang được mặc trên người, khi Phương Tây Ngạn giải thích sự tình cũng như lúc gọi điện thoại, cậu ta đã ngồi trên ghế dựa ở phòng luyện tập.
Lúc này cậu chống tay lên ghế, chậm rãi đứng lên, định tháo khung xương hỗ trợ trước.
Liễu Bạc Hoài bước tới giúp cậu.
[Luyện tập lâu như vậy, đói bụng rồi. ]
—— Người tí hon trong bong bóng xoa xoa cái bụng.
Liễu Bạc Hoài nói: "Cậu đi tắm trước, gần trưa rồi, tôi đi nấu cơm, tắm rửa xong là có thể ăn."
"Được."
Liễu Bạc Hoài đẩy Lê Khinh Chu đến phòng tắm, giúp cậu xả nước trong bồn tắm rồi mới đi ra, trước khi đi còn nói: "Có chuyện gì cứ gọi tôi một tiếng, lúc bước vào thì cẩn thận."
Bởi vì trên người không có thiết bị hỗ trợ đi lại, trong phòng tắm khắp nơi đều trơn trượt, Lê Khinh Chu phải chống tay để di chuyển, tiến đến phía bồn tắm để tắm rửa.
Cậu gật đầu để Liễu Bạc Hoài yên tâm.
Sau khi Liễu Bạc Hoài rời đi, Lê Khinh Chu tốn một khoảng thời gian để cởi quần áo, sau đó cẩn thận chậm rãi ngồi vào bồn tắm lớn. (App TYT)
Nước nóng bao phủ lấy cơ thể cậu, giúp cậu thoải mái thở ra một hơi.
Nhưng cũng chỉ đơn giản là ngâm trong nước qua loa như vậy thôi. Lê Khinh Chu rất nhanh đứng dậy, trong phòng tắm có ghế dựa chuyên dụng để cậu ngồi xuống thay quần áo…
Mỗi lần tắm, thủ tục trước và sau khi tắm xong đều rất phiền phức. Cho tới lúc cậu ra khỏi phòng tắm, Liễu Bạc Hoài đã nấu xong bữa trưa, mùi hương quyến rũ bao trùm chỗ này.
Lê Khinh Chu thấy Liễu Bạc Hoài đang mặc tạp dề ôm một đống bát đĩa bước ra khỏi phòng bếp.
[ Phì… Dì bảo mẫu đang mặc tạp dề. ]
—— Người tí hon trong bong bóng che miệng lại nén cười, đôi mắt to nheo lại, vô cùng thích thú.
Vẻ mặt Liễu Bạc Hoài vẫn không thay đổi, hắn bình tĩnh đặt bát đĩa lên bàn, nói với Lê Khinh Chu: "Lại đây ăn cơm đi."
"Được, phiền tam gia rồi." Lê Khinh Chu điều khiển xe lăn đi tới bên bàn ăn.
[ Đàn ông biết nấu ăn thật đẹp trai! Tam gia lại càng đẹp trai hơn! ]
Hai mắt Lê Khinh Chu sáng rực lên sau khi nếm thử hương vị, người tí hon trong bong bóng liền cho Liễu Bạc Hoài một ngón tay cái.
Liễu Bạc Hoài cắm rễ ở đó cho đến lúc hắn phải đi đón người ở trường tiểu học.
Hôm nay vốn là tài xế của Hạ gia đi đón Hạ Dịch Quân, nhưng hắn lại gọi điện đến nói mình sẽ đi.
Từ San sau khi ngắt máy có chút nghi hoặc —— sao dạo này Bạc Hoài quan tâm đến con trai của cô vậy?
............
Ngày hôm sau, Lê Khinh Chu cùng Phương Tây Ngạn đến nơi đã hẹn trước.
Ba người Dữu Triết, Lữ Mi San, Đổng Lâm đã đợi sẵn ở đó.
"Lê tổng."
Hai mắt Dữu Triết thâm quầng, có thể thấy hôm qua anh ấy không ngủ được chút nào. Hôm nay tâm trạng cũng không tốt lắm, râu trên cằm lởm chởm, không được cạo sạch sẽ.
Lê Khinh Chu gật đầu với anh ta: "Trước hết cứ ngồi xuống đã, không biết anh Dữu Triết muốn tìm tôi là có chuyện gì?"
"Còn nữa, về cuộc thi giao hữu giữa người máy trí tuệ nhân tạo… Nếu anh Dữu cần, tôi có thể nói chuyện một chút với người chủ trì cuộc thi, miễn việc truy cứu trách nhiệm với lại bồi thường tổn thất."
Việc này tất nhiên tập đoàn Lê thị hoàn toàn có thể lo được.
Dữu Triết lại lắc đầu nói: "Chuyện đó không quan trọng, tôi sẽ xin lỗi người chủ trì, việc đánh người trong cuộc thi là tôi không đúng."
"Hơn nữa người chủ trì ấy là bạn học cũ của tôi ở trường đại học H, bọn họ hẳn là sẽ không quá làm khó tôi."
"Tình hình hiện tại chỉ là một cách để thông báo với truyền thông mà thôi, Lê tổng không cần lo lắng."
Đổng Lâm nói: "Trước khi đi du học, anh Dữu rất có danh tiếng ở trường đại học H, các giáo sư đều rất thích anh ấy."
"Lần này, có một giáo sư nổi tiếng làm cố vấn chuyên môn cho cuộc thi, ông ấy đã nói giúp cho anh Dữu rồi."
"Ồ, thì ra là vậy, nếu vậy thì tốt quá rồi." Lê Khinh Chu gật đầu nói.
Dữu Triết xoa xoa lông mày, vẻ mặt có chút khó xử, chần chừ nói: "Quả thật… Chúng tôi có chuyện muốn nhờ Lê tổng giúp."
"Lê tổng có biết tập đoàn Thôi thị không?"
Lê Khinh Chu: "Có quen biết, cũng từng làm việc với nhau, nhưng đôi bên đều có những trải nghiệm không mấy vui vẻ, làm sao vậy?"
Dữu Triết: "Không giấu gì Lê tổng, gần đây studio rất kì lạ, dường như là đang bị chèn ép vậy. Tôi vốn tưởng mọi chuyện chỉ là sự trùng hợp, nhưng…"
Anh ta kể cho Lê Khinh Chu đầu đuôi mọi chuyện.
Thu nhập chính của studio là buôn bán người máy trí tuệ nhân tạo.
Nhưng dạo gần đây, không hiểu tại sao, một số khách hàng đã dừng hợp đồng giữa chừng với studio.
Một số khách hàng nói sẽ không hợp tác nữa ngay cả khi phải phá vỡ hợp đồng và bồi thường…
Dữu Triết không còn cách nào khác, đành phải dành thời gian ra để đi tìm thị trường mới.
Nhưng chuyện phiền phức hơn lại đến —— bên xưởng cung cấp vật liệu chế tác người máy cũng phá vỡ hợp đồng mà không nói rõ lý do.
Nguyên liệu chế tác robot vốn rất khó tìm, hơn nữa không có đủ linh kiện được cung cấp trên thị trường chung, cần có nơi sản xuất cung ứng chuyên biệt.
Dữu Triết cùng bọn họ vẫn luôn hợp tác rất tốt đẹp.
Nhưng lần này nói dừng hợp đồng là dừng, anh ta cảm thấy rất khó hiểu.
Cuối cùng, dưới sự tra hỏi của Dữu Triết, một người phụ trách của một xưởng cung ứng vật liệu đã ám chỉ rằng có thể anh ta đã đắc tội với tập đoàn Thôi thị.
Dữu Triết lại càng thêm nghi hoặc.
Studio của anh ta chưa từng có mâu thuẫn với Thôi thị, thậm chí nói thẳng ra là chưa từng có một chút mối liên hệ nào…
Nói thế nào đi nữa thì Thôi thị cũng là một tập đoàn lớn, bọn họ chỉ là một studio nhỏ mà thôi, hai bên không thể có xích mích gì được.
Cho đến cuộc thi chính thức, Dữu Triết mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.