Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe - Trang 3
Chương 29: Em Vốn Muốn Khoe Với Anh
Ba mẹ cậu quá bận rộn, bình thường vẫn do tài xế, vú nuôi hoặc quản gia đến đón.
Thỉnh thoảng, nếu chú họ vui vui cũng sẽ đến đón cậu, sau đó hai người sẽ cùng nhau về nhà họ Hạ để hỏi thăm sức khỏe ông nội cậu.
Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Mỗi lần chú họ đến đón em luôn mang cho em đồ ngọt, ăn ngon lắm!”
Lê Húc Sanh oa một tiếng rồi nói: “Chú họ của em đối xử với em tốt thật đấy.
”
Lúc này Hạ Dịch Quân mới vui vẻ nhướng lông mày.
Phụ huynh của các bạn nhỏ cuối cấp sẽ đến trường tiểu học để đón các em về hôm nay… Nhà trường đã thông báo trước đó, nhân tiện cũng để các vị phụ huynh có thể làm quen với vị trí của trường học mới.
Đây là tiết học cuối cùng trong ngày.
Học xong, các em học sinh lớp một và các em học sinh cuối cấp mẫu giáo cùng nhau rời khỏi lớp học.
Cổng trường.
Lê Khinh Chu không ngờ cậu sẽ gặp được Liễu Bạc Hoài ở đây.
Cậu không khỏi kinh ngạc nói: “Tổng giám đốc Liễu, tại sao anh lại ở đây?”
Liễu Bạc Hoài: “Tới đón cháu họ.
”
Lê Khinh Chu sực nhớ đến cậu bé đáng yêu mà cậu đã gặp trong hội chợ hoa và chim lần trước, à, hóa ra là cậu bé đó à.
[Tổng giám đốc Liễu thật đáng yêu, còn tự mình đến đón em ấy nữa, hì hì giống mình quá, ôi trời… Trong tay anh ấy cầm cái gì thế nhỉ?]
Bé con phản diện trong bong bóng nhìn dáo dác, trông rất tò mò.
Liễu Bạc Hoài giả bộ lơ đãng đến gần cậu hơn một chút, nói: “Cậu Lê có thích ăn bánh ngọt không?”
Thích!
Vẻ mặt Lê Khinh Chu bình thản gật đầu: “Cũng được, không ghét.
”
Liễu Bạc Hoài đưa túi đựng bánh ngọt tinh xảo tới trước mặt Lê Khinh Chu, chậm rãi nói: “Nếu cậu Lê không ngại, có muốn nếm thử không?”
“Đầu bếp trong nhà làm, ăn rất ngon.
”
Nếu vậy thì không biết xấu hổ quá, nhưng mình cũng không thể từ chối ý tốt của tổng giám đốc Liễu! Cảm ơn nhiều nhé!
Bé phản diện trong bong bóng giơ tay ra, chu miệng gửi một nụ hôn gió rồi ngay sau đó duỗi thẳng hai tay, vẻ mặt mong đợi nhận lấy…
Lê Khinh Chu nói: “Nếu từ chối thì bất kính quá, cảm ơn tổng giám đốc Liễu.
”
“! Đừng khách sáo.
”
Suy nghĩ của Liễu Bạc Hoài vẫn còn ở lại trong hình ảnh “cảm ơn nhiều nhé” và “hôn gió”, bần thần mãi mới đưa món bánh ngọt cho Lê Khinh Chu.
Ngay sau đó anh lùi về sau một bước, ánh mắt ẩn sau cặp kính không gọng trầm xuống.
Lê Khinh Chu vui vẻ mở túi ra giả bộ ăn… Bên trong là một món bánh ngọt được chia thành những viên nhỏ, còn có nĩa để tiện cho việc ăn.
Cậu ăn hai viên, số còn lại để dành cho Sanh Sanh.
Vì vậy, đến khi Lê Húc Sanh và Hạ Dịch Quân đi ra cổng trường, hai đứa chia nhau ra nhưng sau khi từ từ đi về hướng của Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài…
Cả hai mới nhận ra thế mà phụ huynh của mình lại quen biết nhau.
Nhất là Hạ Dịch Quân, cậu còn nhớ chú này, à không, là anh.
Hạ Dịch Quân không kiềm được kéo vạt áo Liễu Bạc Hoài, nói: “Chú họ ơi, bánh ngọt của con đâu, chú mau lấy ra đi, con muốn chia cho Lê Húc Sanh nữa.
”
Liễu Bạc Hoài trơ mắt, nhàn nhạt nói: “Không cần lấy đâu, bạn mới của con mới vừa ăn rồi kìa.
”
Hắn tỏ ý Hạ Dịch Quân tự nhìn thử đi.
Hạ Dịch Quân ngẩn ngơ, sau đó quay đầu… Chỉ thấy món bánh ngọt mà cậu thích nhất đang được người ta đút từng viên từng viên vào miệng Lê Húc Sanh.
Lê Húc Sanh híp mắt, vẻ mặt hạnh phúc khôn xiết.
Tựa như nhận ra tầm mắt của Hạ Dịch Quân.
Lê Húc Sanh nhìn lại, sau đó vẫy tay: “Em trai, món bánh ngọt này ngon lắm, em có muốn ăn thử không?”
Hic… Đó là món em vốn muốn khoe với anh mà…
Cuối cùng, mắt Hạ Dịch Quân không nhịn được ướt sũng.
.