Trong Cơn Gió Ấm
Chương 33: Tương lai đầy hứa hẹn
Một kỳ thi thử, hai kỳ thi thử, chớp mắt đã ba kỳ thi thử trôi qua.
Gần thi cuối kỳ, tất cả mọi người đều bận bịu học hành. Sáng sớm tới lớp ngồi xuống đứng lên là một ngày đã trôi qua. Nhắm mắt ngủ bảy lần là một tuần đã trôi qua mau. Mất đi khái niệm thời gian, thần kinh mỗi người vô cùng căng thẳng.
Nhưng vào lúc đó, có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Cuối tháng tư trong giờ Toán, chủ nhiệm lớp gọi Hà Cố ra, hình như gia đình cậu ta xảy ra chuyện gì đó. Lúc trở về lớp thì ngay lập tức thu dọn sách vở rời đi. Mọi người chỉ cho đây là chuyện nhỏ, không bao lâu nữa cậu ta sẽ trở lại. Nhưng không ngờ, khoảng 1 tuần sau đúng là cậu ta đã tới lớp, chỉ là rất nhanh rời đi tiếp và mang theo tất cả tài liệu và sách vở của mình đi hết.
Bàn của cậu ta giờ đây trống trơn.
Qua vài ngày, trong lớp lan truyền một tin, mẹ cậu ta làm việc ở công trường bị đồ đập trúng lưng, hầu như từ phần eo trở xuống bị liệt. Gia đình Hà Cố là gia đình đơn thân, trong nhà không còn ai khác thay cậu ta chăm sóc mẹ, và sau này sẽ không có người chu cấp chi phí lên đại học nữa.
Biến cố này khiến mọi người trầm ngâm thật lâu. Tuy quan hệ trong lớp của Hà Cố cũng bình thường, thậm chí còn có người không thích cậu ta vì một số chuyện. Nhưng mấy thứ đó quá nhỏ bé không hề đáng nhắc tới trước cuộc đời.
Cả lớp tự tổ chức một buổi quyên tiền, cùng nhau quyên góp được hơn 6 ngàn tệ. Cũng được xem là nhiều trong khi sinh hoạt phí của mọi người chưa đến 100 tệ một tuần.
Theo như lời người bạn đưa tiền cho Hà Cố, mẹ của cậu ta đã tỉnh táo. Dù bà ấy trong tình trạng đó nhưng không hề tỏ ra đáng thương, bà ấy còn nhờ người bạn đó tâm sự tán gẫu với Hà Cố nhiều hơn một chút, khai sáng cho cậu ta. Bà ấy còn nói Hà Cố luôn lo lắng bà sẽ tìm chết, nhưng bà sẽ không, thà sống còn hơn chết, bà ấy có thể tìm mấy công việc lặt vặt để kiếm sống.
Đối với người thiếu niên mười mấy tuổi mà nói, loại sức sống mạnh mẽ đến dã man này thật chấn động.
Nửa tháng kể từ chuyện đó, sự việc này chừng như đã phai nhạt khỏi tầm mắt của mọi người nhưng thật ra không hề. Rất nhiều người vì chuyện đó mà cảm xúc bị dao động, áp lực cũng tăng lên không ít.
Đôi khi, áp lực quá người ta sẽ tự tìm cách để giải tỏa. Kết quả, một số rắc rối đã xuất hiện.
Tháng 5, trong lớp đột nhiên có nhiều cặp yêu đuơng. Có cặp khá mạnh dạn nào là nắm tay, ôm nhau trong lớp, thậm chí còn ngồi lên đùi nhau khiến ai cũng không dám nhìn thẳng. Ngược lại có một số cặp dè dặt, nói chuyện yêu đương mà không ai biết cả.
Một ngày nọ vào buổi trưa, Lộ Miêu đang làm bài tập trong lớp, chợt nghe thấy bên cạnh có mấy người đang nói chuyện phiếm. Những nữ sinh đó học chung lớp cấp 3, quan hệ rất tốt.
Một cô gái kể cho bạn mình với vẻ phiền muộn: “Tớ thấy mình như kẻ ngốc! Nãy tớ đi ăn thấy cậu ấy đứng trước quầy bán xiên, bèn đi qua chào hỏi, bắt chuyện xong vừa quay đầu lại thì thấy có cô gái bên cạnh, tớ vậy mà còn vui vẻ chào hỏi với cô ta. Tớ nghĩ trùng hợp nhỉ mọi người đều đến ăn xiên, thật có duyên. Chết tiệt! Chưa tới hai phút hai người họ đã nắm tay nhau bước đi, đm, tớ là con ngốc hay sao mà không nhìn ra bọn họ bên nhau? Thế mà cmn tớ lại đau khổ và lúng túng, tức chết mà!”
Cô bạn bên cạnh khuyên nhủ: “Được rồi, đừng nghĩ nữa. Chuyện đã như vậy rồi thì quên đi chuyên tâm vào học hành, lên đại học kiếm 18 người bạn trai an ủi mình.”
“Đúng đúng đúng, đến lúc đó cậu có xòe chân như con bạch tuộc cũng chẳng ai quan tâm đâu.”
“Mấy cậu đều nói gì vậy!”
Tuy cô gái gặp cảnh ngộ hơi thảm, nhưng Lộ Miêu không nhịn được cúi đầu bật cười. Cô cười rất nhỏ, không có vang đi xa, cơ mà lại có người nghe thấy.
Chính là Tần Hoài đang ngồi trước mặt.
Không sai, sau một lần đổi chỗ, Tần Hoài và Lộ Miêu lại ngồi trước sau. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng bọn họ trở lại chỗ ban đầu.
Hiển nhiên Tần Hoài nghe thấy cuộc nói chuyện của mấy cô gái kia, rồi lại nghe tiếng cười của Lộ Miêu, anh quay đầu, nhỏ giọng nói với Lộ Miêu: “Nhanh ngủ đi.”
Lộ Miêu cong mắt nhìn anh: “Ngủ ngay, ngủ ngay đây.”
Tần Hoài lắc đầu: “Nhanh ngủ đi, 1h45 tớ gọi cậu dậy. Vào mùa nóng rồi, giờ cậu không ngủ buổi chiều lại bị mệt đó.”
Lộ Miêu “ò” một tiếng, ranh mãnh nói: “Tớ biết rồi. Ba Tần quay đầu lại đi!”
Khuôn mặt đẹp trai của Tần Hoài hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “…”
*
Thấm thoát đã đến tháng năm, nhiệt độ nóng hơn không ít, còn một tháng nữa sẽ thi đại học, ai cũng sốt ruột hơn bình thường.
May rằng sự sốt ruột lo lắng của học sinh chủ yếu thể hiện ở việc ngày càng nhiều người đứng dậy đọc bài vào buổi sáng và buổi tối tự học(1).
Chú thích
Không giống vào tháng cuối hồi lớp 12, mọi người sẽ bận rộn viết lưu bút, học tập, thảo luận chọn ngành.
Mọi người ở đây đều đã trải qua, biết bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, sau khi có kết quả rồi lại tính tiếp.
Tháng 3 tháng 4 các dì ở căn tin rải hạt hoa cải dầu trên ruộng rau. Đến đầu tháng 5 này, hoa cải nở rộ, mấy ngày nữa sẽ tàn hết. Nhiều chú bươm bướm trắng đang bay tán loạn giữa những bông cải vàng nhạt to tướng. Nếu những đóa bông cải dầu này ở trong thành phố, có lẽ sẽ thu hút rất nhiều người đến chụp ảnh. Nhưng nó lại sinh ra trong một ngôi trường ở nông thôn, có mấy bạn từ nhỏ đã được nhìn thấy hoa cải dầu, người biết thu hoạch cải dầu bằng liềm không ít. Nó đối với mọi người mà nói không có gì mới mẻ cả, các dì trong căn tin trồng cũng chỉ dùng để ép dầu. Thế nên, một ruộng hoa cải dầu lớn như vậy mà không có ai tới chụp hình, hái hay giẫm lên. Nó nở ra một cách lặng lẽ và cũng tự tàn dần.
Cũng chính vì thời tiết quá nóng nực, mà những gánh hàng bán trứng vịt lộn xuất hiện nhiều hơn.
Đây là thứ chỉ bán vào đầu hạ ở Hạc Xuyên. Kể cũng lạ, những mùa khác ở Hạc Xuyên đều bán trứng vịt cuốn(2). Nhưng vào mùa này, ở mỗi ngã tư luôn có một hoặc hai hàng rong bán trứng vịt lộn không biết từ đâu xuất hiện, người bán trứng vịt cuốn thì vẫn còn đang bán đó.
Chú thích
Bán mấy thứ này chẳng cần sạp lớn. Vỏ bánh được làm trước ở nhà, từng cái mỏng mềm xếp thành một chỗ với nhau và chuẩn bị thêm một thau trứng vịt muối là được. Điểm đặc biệt là phải mang theo cái lò than, cho vỏ bánh lên cái chảo trên lò than để hâm nóng một chút, vừa hâm nóng vừa đánh trứng. Trứng vịt Hạc Xuyên vô cùng chất lượng, trứng to, lòng đỏ đo đỏ, có thể làm ra không ít dầu trứng. Thực sự làm xong một cuộn rất dễ dàng, không cần phải có kỹ thuật cao siêu gì.
Lộ Miêu thấy có người bán món này tự nhiên đi qua mua một cái, Tần Hoài ở sau lưng đi theo, hơi nghi ngờ nhìn món này: “Món này ăn ngon không?”
Lộ Miêu hơi suy nghĩ: “Cũng ngon lắm. Có điều tớ ăn từ nhỏ quen rồi, không biết cậu ăn có quen không?”
Tần Hoài ngẫm nghĩ vẫn không nên mua thì hơn, đi sang quầy bán bánh kếp bên cạnh mua.
Lộ Miêu tùy anh. Muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì thôi, chuyện này chẳng cần phải quan tâm quá.
Tần Hoài tuy mua bánh kếp, nhưng đối với món trứng vịt cuốn này anh vẫn hơi tò mò, liên tục hỏi cô miêu tả mùi vị của nó.
Lộ Miêu vắt óc suy nghĩ từ ngữ để miêu tả: “Thì vỏ ngoài ngọt ngọt, lòng trắng mằn mặn, lòng đỏ sền sệt, có một ít sa tế.”
Lộ Miêu không biết miêu tả sao cho ngon, cô dứt khoát nhét bánh tới miệng Tần Hoài: “Cậu ăn thử đi!”
Tò mò thì ăn một miếng là biết, khỏi cần phải hỏi.
Tần Hoài cắn một cái, nhai nhai nhai, như có điều suy nghĩ: “Mùi vị cũng ngon.”
Lộ Miêu khịt mũi: “Đương nhiên.”
Hai người vừa đi vừa tán gẫu. Nắng chiều dưới chân trời vô cùng rực rỡ, có mấy chú én dừng lại nghỉ chân trên dây điện trước cổng trường sặc sỡ, loa trong trường đang phát một bài hát, là bài “Mặt trời đỏ” không biết đã phát biết bao nhiêu lần.
Lộ Miêu không biết bị chập mạch gì, bỗng nhiên hỏi Tần Hoài: “Sau này cậu sẽ nhớ về khoảnh khắc này chứ?”
“Sẽ.”
“Vì sao?”
“Có lẽ là do cái bánh này ngon quá mà!…” Tần Hoài chợt nghiêng đầu cắn một miếng bánh của Lộ Miêu.
Lộ Miêu: “…”
Cô hung dữ đánh vào lưng kẻ ăn vụng, tên khốn kiếp này!
Vẻ mặt Tần Hoài tự hào không có xíu hổ thẹn, sung sướng nuốt xuống, hầu kết di chuyển lên xuống. Sau khi nuốt xuống, anh mới nói: “Từ năm ngoái đến giờ trôi qua nhanh thật, chỉ trong chớp mắt. Tớ còn nhớ cái ngày vừa tới Hạc Xuyên trời mưa rất to, bây giờ nghĩ lại thì đã là chuyện của năm ngoái.”
“Miêu Miêu, cậu xem bây giờ hai đứa mình đang đi trên con đường này. Từ đây đến nhà trọ thật dài nhưng trong chớp mắt đã tới nơi. Kỳ thi đại học một tháng nữa mới bắt đầu nhưng rất nhanh sẽ đến. Sau đó mãi không quay lại.”
“Người bán thích bán mấy cái kiểu giới hạn mùa hè, giới hạn mùa đông. Mà thật ra đời người mới là giới hạn, qua rồi sẽ không trở lại, muốn trở lại cũng chỉ có thể hoài niệm thôi.”
Lộ Miêu chớp mắt: “Cho nên?”
Cô nghĩ Tần Hoài có ý đồ khi nói cả tràng dài như vậy.
Tần Hoài cười híp mắt: “Cho nên nhân lúc ông chủ bán bánh còn ở đây tớ phải nhanh đuổi theo mua một cái, qua thôn này chẳng biết lúc nào gặp lại được để mua.”
Lộ Miêu: “…”
Thật ra không đơn giản muốn ăn bánh thôi đúng không? Anh đang nói khéo cho cô biết, phải bắt lấy cơ hội để làm những chuyện bản thân muốn làm đúng chứ? Chắc chắn phải có ý nghĩa sâu xa như thế này nhờ!? Bạn trai cô chắc không phải bị biến thành kẻ tham ăn đâu đúng không? Ông trời ơi, trong tay anh còn cầm một cái bánh kếp, bây giờ còn muốn mua thêm nữa, sức ăn của con trai tuổi dậy thì thật là không đáy…
Mua xong đồ, hai người sóng vai đi về nhà trọ.
Sập tối không có chuyện quan trọng gì phải làm, chợt Lộ Miêu nhớ tới cây lộc vừng cô trồng trên tầng thượng phải tưới nước rồi. Khoảng thời gian trước, Lộ Miêu thấy mấy hạt vừng nằm ở ven đường, đoán chắc là lúc thu hoạch bị rớt xuống. Lộ Miêu lụm tụi nó mang lên tầng thượng. Trên đó có đất hồi trước chủ nhà trồng rau, còn bây giờ bác chủ nhà không trồng nữa, Lộ Miêu lấy đất này trồng tiếp.
Lúc ấy Tần Hoài thấy Lộ Miêu trồng cây lộc vừng còn thấy hơi khó hiểu, Lộ Miêu giải thích cho anh. Vì có câu nói là “Lộc vừng ra hoa đều đặn”, người ở Hạc Xuyên luôn thích trồng nó vì mang lại điềm tốt. Sức sống của cây lương thực này rất mạnh, chỉ cần không quá khắt khe là có thể sống, cho nên Lộ Miêu trồng bừa là được rồi. Tình cờ năm nay hai người bọn họ thi đại học, nó sẽ mang đến điềm lành.
Tưới nước xong, sắc trời đã tối hơn. Hai người tới trường thì thấy bên ngoài rất ít người, đại đa số đều đã vào lớp bắt đầu học tập. Tất cả học sinh đang học bài, trong tòa nhà chợt truyền đến một trận tiếng nổ ầm, không có nhịp điệu, hỗn loạn nhưng rất bùi tai.
Thật tuyệt nếu những con người đang hết sức nỗ lực ở đây đều có thể đạt được ước muốn của họ. Lộ Miêu vừa nghe tiếng động ngoài đó vừa thành tâm nghĩ.
*
Đến giây phút cuối cùng rồi, buổi tự học buổi tối không thể lơ là được. Mặc dù các giáo viên đã khuyên điều chỉnh thời gian học tập và nghỉ ngơi cho phù hợp, nhưng Lộ Miêu vẫn không hề buông lơi. Cô biết mình còn thiếu sót cái gì, chỉ cần còn thời gian, cô luôn tận dụng để bổ túc thêm.
Nghỉ ngơi ư?
Thi đậu đại học rồi hẵng nói.
Học đến 12h30, rốt cuộc thì Lộ Miêu vẫn không chịu nổi, cô vuốt mặt, định đi ra ngoài rửa mặt.
Vừa mở cửa ra, đúng lúc gặp Tần Hoài từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Thế là hai người đứng ngoài cửa trò chuyện mấy câu.
Lộ Miêu: “Còn đang học à?”
Tần Hoài: “Ừm, còn 2 đề nữa.”
“Tớ buồn ngủ và mệt quá à.” Lộ Miêu xoa bóp đầu.
Tần Hoài: “Xong nhiệm vụ rồi ngủ đi!”
Lộ Miêu: “Vẫn chưa xong, trời ơi bây giờ tớ mệt muốn chết.”
Thực ra cô chỉ muốn than thở xíu thôi, chưa xong nhiệm vụ cô sẽ không ngủ, anh cũng biết là vậy mà.
Tần Hoài cười cười với cô, dang hai tay: “Tới đây nạp năng lượng cho nhau nhé?”
Lộ Miêu ôm lấy anh, hít sâu mấy hơi trong lòng Tần Hoài, 10 giây sau cô ngẩng đầu: “Được rồi!”
Tần Hoài thả tay, xoa đầu cô: “Nhanh làm xong rồi đi ngủ.”
Lộ Miêu: “Ừm, cậu cũng vậy.”
Sau đó mỗi người trở về phòng mình, hiện tại tinh thần đã tỉnh táo nên Lộ Miêu không cần đi rửa mặt, cô bắt đầu chiến đấu tiếp.
Hoàn thành xong hết đã là khuya muộn. Lộ Miêu đi đóng cửa sổ lại.
Gần đây ở ngoài có rất nhiều ếch nhái, cứ đến ban đêm là kêu ồm ồm hết sức hăng. Muốn ngủ ngon thì chắc chắn phải đóng cửa thật kỹ.
Vừa chạm tới cửa sổ, cô vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện các vì sao hôm nay hình như sáng lạ thường. Cánh đồng bát ngát tắm mình dưới ánh sao, dòng suối sáng sáng tối tối dọc theo địa hình chảy về phương xa, gió đêm dịu dàng đến lạ.
Chợt nghĩ tới dáng vẻ của cô vào lúc này hồi năm ngoái.
Giờ này năm ngoái là lúc cô chật vật nhất trong đời.
Thẩm Tĩnh vừa qua đời, di nguyện lên đại học của bà cô không thực hiện được. Thực sự có quá nhiều thứ phải học bổ sung nhưng cô không thể nào học hết được. Loại cảm giác này giống như là ở trong thế giới 2D xây một cái nhà ba chiều vậy đó, xung quanh ngột ngạt, không có khe hở nào, chỉ có sự bất lực và phẫn uất.
Nhưng hận ai? Chỉ có thể hận bản thân.
Chỉ cần nhân vật chính trong phim hoạt hình muốn làm gì thì anh ta chỉ cần bộc phát năng lượng, gào thét sẽ đánh bại được kẻ phản diện. Nhưng trong thực tế, bạn đau khổ à, rơi nước mắt à, bùng nổ sức mạnh kinh người ra ngoài à, thì kẻ phản diện vẫn không hề hấn gì. Bạn sinh ra là người bình thường, không đáng được hưởng hạnh phúc nên chỉ có thể khoác lên mình cái dáng vẻ buồn cười, ngượng nghịu. Kết quả thi đại học năm ngoái đã nói cô biết cái gì gọi là hiện thực.
Nhưng cô không phục.
Cô biết mình yếu, cô biết mình sẽ có thể thua lần nữa.
Nhưng cô không phục.
Mãi mãi không phục, mãi mãi không chấp nhận kết quả đó. Cho dù cả đời này không bò dậy nổi, kiếp sau cô vẫn không chịu thua chấp nhận.
Với ý chí đó, cô đến đây, bước vào lớp luyện thi và đi tới căn nhà trọ.
Mặc dù còn chưa thi đại học, cũng chưa biết kết quả sẽ ra sao. Nhưng trong giây phút này, Lộ Miêu chợt thấy thật nhẹ nhõm.
Thật ra kết quả có thế nào, cô cũng chẳng sao hết, bởi vì bản thân đã hết sức nỗ lực rồi. Lúc đó cũng chẳng có cách nào nỗ lực hơn bây giờ được. Thế thì, việc còn lại là tiếp tục tiến về phía trước thôi, hoàn thành hết nhiệm vụ, làm xong đề.
Nếu như cô trượt một lần nữa thì sao? Cô vẫn thế thôi, vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Cuộc đời dài như thế, sẽ có lúc thời tới.
Lộ Miêu đặt tay lên kính, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ tối thui. Có lẽ do mùa hè đến rồi, trong lòng cô cảm nhận được sự ấm áp dễ chịu, cả người dâng trào một cảm xúc không giải thích được.
Tương lai à, mau đến đây đi!!
Tôi sắp không đợi nổi rồi.
_____
Lời của tác giả: Vậy là xong, tôi thấy mình cũng chưa viết được gì nhiều. Nhưng mà ngẫm nghĩ hồi lâu, cảm thấy như vậy cũng ổn rồi, không cần thiết thêm thắt nữa. Tôi không viết về kết quả kỳ thi đại học bởi vì thấy thực sự không cần thiết phải nói rốt cuộc Lộ Miêu sẽ thi được bao nhiêu điểm. Có điều tôi có thể chắc chắn với mọi người rằng Lộ Miêu đã đậu một trường trong dự án 211 rất gần trường Tần Hoài, và hai người bọn họ thường xuyên hẹn hò với nhau.
Thật ra tôi thấy mạch truyện không chặt chẽ lắm, nó đơn giản ghi lại những gì tôi đã trải qua và chứng kiến. Tất nhiên Lộ Miêu và Tần Hoài không có thật đâu.
Gần thi cuối kỳ, tất cả mọi người đều bận bịu học hành. Sáng sớm tới lớp ngồi xuống đứng lên là một ngày đã trôi qua. Nhắm mắt ngủ bảy lần là một tuần đã trôi qua mau. Mất đi khái niệm thời gian, thần kinh mỗi người vô cùng căng thẳng.
Nhưng vào lúc đó, có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Cuối tháng tư trong giờ Toán, chủ nhiệm lớp gọi Hà Cố ra, hình như gia đình cậu ta xảy ra chuyện gì đó. Lúc trở về lớp thì ngay lập tức thu dọn sách vở rời đi. Mọi người chỉ cho đây là chuyện nhỏ, không bao lâu nữa cậu ta sẽ trở lại. Nhưng không ngờ, khoảng 1 tuần sau đúng là cậu ta đã tới lớp, chỉ là rất nhanh rời đi tiếp và mang theo tất cả tài liệu và sách vở của mình đi hết.
Bàn của cậu ta giờ đây trống trơn.
Qua vài ngày, trong lớp lan truyền một tin, mẹ cậu ta làm việc ở công trường bị đồ đập trúng lưng, hầu như từ phần eo trở xuống bị liệt. Gia đình Hà Cố là gia đình đơn thân, trong nhà không còn ai khác thay cậu ta chăm sóc mẹ, và sau này sẽ không có người chu cấp chi phí lên đại học nữa.
Biến cố này khiến mọi người trầm ngâm thật lâu. Tuy quan hệ trong lớp của Hà Cố cũng bình thường, thậm chí còn có người không thích cậu ta vì một số chuyện. Nhưng mấy thứ đó quá nhỏ bé không hề đáng nhắc tới trước cuộc đời.
Cả lớp tự tổ chức một buổi quyên tiền, cùng nhau quyên góp được hơn 6 ngàn tệ. Cũng được xem là nhiều trong khi sinh hoạt phí của mọi người chưa đến 100 tệ một tuần.
Theo như lời người bạn đưa tiền cho Hà Cố, mẹ của cậu ta đã tỉnh táo. Dù bà ấy trong tình trạng đó nhưng không hề tỏ ra đáng thương, bà ấy còn nhờ người bạn đó tâm sự tán gẫu với Hà Cố nhiều hơn một chút, khai sáng cho cậu ta. Bà ấy còn nói Hà Cố luôn lo lắng bà sẽ tìm chết, nhưng bà sẽ không, thà sống còn hơn chết, bà ấy có thể tìm mấy công việc lặt vặt để kiếm sống.
Đối với người thiếu niên mười mấy tuổi mà nói, loại sức sống mạnh mẽ đến dã man này thật chấn động.
Nửa tháng kể từ chuyện đó, sự việc này chừng như đã phai nhạt khỏi tầm mắt của mọi người nhưng thật ra không hề. Rất nhiều người vì chuyện đó mà cảm xúc bị dao động, áp lực cũng tăng lên không ít.
Đôi khi, áp lực quá người ta sẽ tự tìm cách để giải tỏa. Kết quả, một số rắc rối đã xuất hiện.
Tháng 5, trong lớp đột nhiên có nhiều cặp yêu đuơng. Có cặp khá mạnh dạn nào là nắm tay, ôm nhau trong lớp, thậm chí còn ngồi lên đùi nhau khiến ai cũng không dám nhìn thẳng. Ngược lại có một số cặp dè dặt, nói chuyện yêu đương mà không ai biết cả.
Một ngày nọ vào buổi trưa, Lộ Miêu đang làm bài tập trong lớp, chợt nghe thấy bên cạnh có mấy người đang nói chuyện phiếm. Những nữ sinh đó học chung lớp cấp 3, quan hệ rất tốt.
Một cô gái kể cho bạn mình với vẻ phiền muộn: “Tớ thấy mình như kẻ ngốc! Nãy tớ đi ăn thấy cậu ấy đứng trước quầy bán xiên, bèn đi qua chào hỏi, bắt chuyện xong vừa quay đầu lại thì thấy có cô gái bên cạnh, tớ vậy mà còn vui vẻ chào hỏi với cô ta. Tớ nghĩ trùng hợp nhỉ mọi người đều đến ăn xiên, thật có duyên. Chết tiệt! Chưa tới hai phút hai người họ đã nắm tay nhau bước đi, đm, tớ là con ngốc hay sao mà không nhìn ra bọn họ bên nhau? Thế mà cmn tớ lại đau khổ và lúng túng, tức chết mà!”
Cô bạn bên cạnh khuyên nhủ: “Được rồi, đừng nghĩ nữa. Chuyện đã như vậy rồi thì quên đi chuyên tâm vào học hành, lên đại học kiếm 18 người bạn trai an ủi mình.”
“Đúng đúng đúng, đến lúc đó cậu có xòe chân như con bạch tuộc cũng chẳng ai quan tâm đâu.”
“Mấy cậu đều nói gì vậy!”
Tuy cô gái gặp cảnh ngộ hơi thảm, nhưng Lộ Miêu không nhịn được cúi đầu bật cười. Cô cười rất nhỏ, không có vang đi xa, cơ mà lại có người nghe thấy.
Chính là Tần Hoài đang ngồi trước mặt.
Không sai, sau một lần đổi chỗ, Tần Hoài và Lộ Miêu lại ngồi trước sau. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng bọn họ trở lại chỗ ban đầu.
Hiển nhiên Tần Hoài nghe thấy cuộc nói chuyện của mấy cô gái kia, rồi lại nghe tiếng cười của Lộ Miêu, anh quay đầu, nhỏ giọng nói với Lộ Miêu: “Nhanh ngủ đi.”
Lộ Miêu cong mắt nhìn anh: “Ngủ ngay, ngủ ngay đây.”
Tần Hoài lắc đầu: “Nhanh ngủ đi, 1h45 tớ gọi cậu dậy. Vào mùa nóng rồi, giờ cậu không ngủ buổi chiều lại bị mệt đó.”
Lộ Miêu “ò” một tiếng, ranh mãnh nói: “Tớ biết rồi. Ba Tần quay đầu lại đi!”
Khuôn mặt đẹp trai của Tần Hoài hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “…”
*
Thấm thoát đã đến tháng năm, nhiệt độ nóng hơn không ít, còn một tháng nữa sẽ thi đại học, ai cũng sốt ruột hơn bình thường.
May rằng sự sốt ruột lo lắng của học sinh chủ yếu thể hiện ở việc ngày càng nhiều người đứng dậy đọc bài vào buổi sáng và buổi tối tự học(1).
Chú thích
Không giống vào tháng cuối hồi lớp 12, mọi người sẽ bận rộn viết lưu bút, học tập, thảo luận chọn ngành.
Mọi người ở đây đều đã trải qua, biết bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, sau khi có kết quả rồi lại tính tiếp.
Tháng 3 tháng 4 các dì ở căn tin rải hạt hoa cải dầu trên ruộng rau. Đến đầu tháng 5 này, hoa cải nở rộ, mấy ngày nữa sẽ tàn hết. Nhiều chú bươm bướm trắng đang bay tán loạn giữa những bông cải vàng nhạt to tướng. Nếu những đóa bông cải dầu này ở trong thành phố, có lẽ sẽ thu hút rất nhiều người đến chụp ảnh. Nhưng nó lại sinh ra trong một ngôi trường ở nông thôn, có mấy bạn từ nhỏ đã được nhìn thấy hoa cải dầu, người biết thu hoạch cải dầu bằng liềm không ít. Nó đối với mọi người mà nói không có gì mới mẻ cả, các dì trong căn tin trồng cũng chỉ dùng để ép dầu. Thế nên, một ruộng hoa cải dầu lớn như vậy mà không có ai tới chụp hình, hái hay giẫm lên. Nó nở ra một cách lặng lẽ và cũng tự tàn dần.
Cũng chính vì thời tiết quá nóng nực, mà những gánh hàng bán trứng vịt lộn xuất hiện nhiều hơn.
Đây là thứ chỉ bán vào đầu hạ ở Hạc Xuyên. Kể cũng lạ, những mùa khác ở Hạc Xuyên đều bán trứng vịt cuốn(2). Nhưng vào mùa này, ở mỗi ngã tư luôn có một hoặc hai hàng rong bán trứng vịt lộn không biết từ đâu xuất hiện, người bán trứng vịt cuốn thì vẫn còn đang bán đó.
Chú thích
Bán mấy thứ này chẳng cần sạp lớn. Vỏ bánh được làm trước ở nhà, từng cái mỏng mềm xếp thành một chỗ với nhau và chuẩn bị thêm một thau trứng vịt muối là được. Điểm đặc biệt là phải mang theo cái lò than, cho vỏ bánh lên cái chảo trên lò than để hâm nóng một chút, vừa hâm nóng vừa đánh trứng. Trứng vịt Hạc Xuyên vô cùng chất lượng, trứng to, lòng đỏ đo đỏ, có thể làm ra không ít dầu trứng. Thực sự làm xong một cuộn rất dễ dàng, không cần phải có kỹ thuật cao siêu gì.
Lộ Miêu thấy có người bán món này tự nhiên đi qua mua một cái, Tần Hoài ở sau lưng đi theo, hơi nghi ngờ nhìn món này: “Món này ăn ngon không?”
Lộ Miêu hơi suy nghĩ: “Cũng ngon lắm. Có điều tớ ăn từ nhỏ quen rồi, không biết cậu ăn có quen không?”
Tần Hoài ngẫm nghĩ vẫn không nên mua thì hơn, đi sang quầy bán bánh kếp bên cạnh mua.
Lộ Miêu tùy anh. Muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì thôi, chuyện này chẳng cần phải quan tâm quá.
Tần Hoài tuy mua bánh kếp, nhưng đối với món trứng vịt cuốn này anh vẫn hơi tò mò, liên tục hỏi cô miêu tả mùi vị của nó.
Lộ Miêu vắt óc suy nghĩ từ ngữ để miêu tả: “Thì vỏ ngoài ngọt ngọt, lòng trắng mằn mặn, lòng đỏ sền sệt, có một ít sa tế.”
Lộ Miêu không biết miêu tả sao cho ngon, cô dứt khoát nhét bánh tới miệng Tần Hoài: “Cậu ăn thử đi!”
Tò mò thì ăn một miếng là biết, khỏi cần phải hỏi.
Tần Hoài cắn một cái, nhai nhai nhai, như có điều suy nghĩ: “Mùi vị cũng ngon.”
Lộ Miêu khịt mũi: “Đương nhiên.”
Hai người vừa đi vừa tán gẫu. Nắng chiều dưới chân trời vô cùng rực rỡ, có mấy chú én dừng lại nghỉ chân trên dây điện trước cổng trường sặc sỡ, loa trong trường đang phát một bài hát, là bài “Mặt trời đỏ” không biết đã phát biết bao nhiêu lần.
Lộ Miêu không biết bị chập mạch gì, bỗng nhiên hỏi Tần Hoài: “Sau này cậu sẽ nhớ về khoảnh khắc này chứ?”
“Sẽ.”
“Vì sao?”
“Có lẽ là do cái bánh này ngon quá mà!…” Tần Hoài chợt nghiêng đầu cắn một miếng bánh của Lộ Miêu.
Lộ Miêu: “…”
Cô hung dữ đánh vào lưng kẻ ăn vụng, tên khốn kiếp này!
Vẻ mặt Tần Hoài tự hào không có xíu hổ thẹn, sung sướng nuốt xuống, hầu kết di chuyển lên xuống. Sau khi nuốt xuống, anh mới nói: “Từ năm ngoái đến giờ trôi qua nhanh thật, chỉ trong chớp mắt. Tớ còn nhớ cái ngày vừa tới Hạc Xuyên trời mưa rất to, bây giờ nghĩ lại thì đã là chuyện của năm ngoái.”
“Miêu Miêu, cậu xem bây giờ hai đứa mình đang đi trên con đường này. Từ đây đến nhà trọ thật dài nhưng trong chớp mắt đã tới nơi. Kỳ thi đại học một tháng nữa mới bắt đầu nhưng rất nhanh sẽ đến. Sau đó mãi không quay lại.”
“Người bán thích bán mấy cái kiểu giới hạn mùa hè, giới hạn mùa đông. Mà thật ra đời người mới là giới hạn, qua rồi sẽ không trở lại, muốn trở lại cũng chỉ có thể hoài niệm thôi.”
Lộ Miêu chớp mắt: “Cho nên?”
Cô nghĩ Tần Hoài có ý đồ khi nói cả tràng dài như vậy.
Tần Hoài cười híp mắt: “Cho nên nhân lúc ông chủ bán bánh còn ở đây tớ phải nhanh đuổi theo mua một cái, qua thôn này chẳng biết lúc nào gặp lại được để mua.”
Lộ Miêu: “…”
Thật ra không đơn giản muốn ăn bánh thôi đúng không? Anh đang nói khéo cho cô biết, phải bắt lấy cơ hội để làm những chuyện bản thân muốn làm đúng chứ? Chắc chắn phải có ý nghĩa sâu xa như thế này nhờ!? Bạn trai cô chắc không phải bị biến thành kẻ tham ăn đâu đúng không? Ông trời ơi, trong tay anh còn cầm một cái bánh kếp, bây giờ còn muốn mua thêm nữa, sức ăn của con trai tuổi dậy thì thật là không đáy…
Mua xong đồ, hai người sóng vai đi về nhà trọ.
Sập tối không có chuyện quan trọng gì phải làm, chợt Lộ Miêu nhớ tới cây lộc vừng cô trồng trên tầng thượng phải tưới nước rồi. Khoảng thời gian trước, Lộ Miêu thấy mấy hạt vừng nằm ở ven đường, đoán chắc là lúc thu hoạch bị rớt xuống. Lộ Miêu lụm tụi nó mang lên tầng thượng. Trên đó có đất hồi trước chủ nhà trồng rau, còn bây giờ bác chủ nhà không trồng nữa, Lộ Miêu lấy đất này trồng tiếp.
Lúc ấy Tần Hoài thấy Lộ Miêu trồng cây lộc vừng còn thấy hơi khó hiểu, Lộ Miêu giải thích cho anh. Vì có câu nói là “Lộc vừng ra hoa đều đặn”, người ở Hạc Xuyên luôn thích trồng nó vì mang lại điềm tốt. Sức sống của cây lương thực này rất mạnh, chỉ cần không quá khắt khe là có thể sống, cho nên Lộ Miêu trồng bừa là được rồi. Tình cờ năm nay hai người bọn họ thi đại học, nó sẽ mang đến điềm lành.
Tưới nước xong, sắc trời đã tối hơn. Hai người tới trường thì thấy bên ngoài rất ít người, đại đa số đều đã vào lớp bắt đầu học tập. Tất cả học sinh đang học bài, trong tòa nhà chợt truyền đến một trận tiếng nổ ầm, không có nhịp điệu, hỗn loạn nhưng rất bùi tai.
Thật tuyệt nếu những con người đang hết sức nỗ lực ở đây đều có thể đạt được ước muốn của họ. Lộ Miêu vừa nghe tiếng động ngoài đó vừa thành tâm nghĩ.
*
Đến giây phút cuối cùng rồi, buổi tự học buổi tối không thể lơ là được. Mặc dù các giáo viên đã khuyên điều chỉnh thời gian học tập và nghỉ ngơi cho phù hợp, nhưng Lộ Miêu vẫn không hề buông lơi. Cô biết mình còn thiếu sót cái gì, chỉ cần còn thời gian, cô luôn tận dụng để bổ túc thêm.
Nghỉ ngơi ư?
Thi đậu đại học rồi hẵng nói.
Học đến 12h30, rốt cuộc thì Lộ Miêu vẫn không chịu nổi, cô vuốt mặt, định đi ra ngoài rửa mặt.
Vừa mở cửa ra, đúng lúc gặp Tần Hoài từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Thế là hai người đứng ngoài cửa trò chuyện mấy câu.
Lộ Miêu: “Còn đang học à?”
Tần Hoài: “Ừm, còn 2 đề nữa.”
“Tớ buồn ngủ và mệt quá à.” Lộ Miêu xoa bóp đầu.
Tần Hoài: “Xong nhiệm vụ rồi ngủ đi!”
Lộ Miêu: “Vẫn chưa xong, trời ơi bây giờ tớ mệt muốn chết.”
Thực ra cô chỉ muốn than thở xíu thôi, chưa xong nhiệm vụ cô sẽ không ngủ, anh cũng biết là vậy mà.
Tần Hoài cười cười với cô, dang hai tay: “Tới đây nạp năng lượng cho nhau nhé?”
Lộ Miêu ôm lấy anh, hít sâu mấy hơi trong lòng Tần Hoài, 10 giây sau cô ngẩng đầu: “Được rồi!”
Tần Hoài thả tay, xoa đầu cô: “Nhanh làm xong rồi đi ngủ.”
Lộ Miêu: “Ừm, cậu cũng vậy.”
Sau đó mỗi người trở về phòng mình, hiện tại tinh thần đã tỉnh táo nên Lộ Miêu không cần đi rửa mặt, cô bắt đầu chiến đấu tiếp.
Hoàn thành xong hết đã là khuya muộn. Lộ Miêu đi đóng cửa sổ lại.
Gần đây ở ngoài có rất nhiều ếch nhái, cứ đến ban đêm là kêu ồm ồm hết sức hăng. Muốn ngủ ngon thì chắc chắn phải đóng cửa thật kỹ.
Vừa chạm tới cửa sổ, cô vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện các vì sao hôm nay hình như sáng lạ thường. Cánh đồng bát ngát tắm mình dưới ánh sao, dòng suối sáng sáng tối tối dọc theo địa hình chảy về phương xa, gió đêm dịu dàng đến lạ.
Chợt nghĩ tới dáng vẻ của cô vào lúc này hồi năm ngoái.
Giờ này năm ngoái là lúc cô chật vật nhất trong đời.
Thẩm Tĩnh vừa qua đời, di nguyện lên đại học của bà cô không thực hiện được. Thực sự có quá nhiều thứ phải học bổ sung nhưng cô không thể nào học hết được. Loại cảm giác này giống như là ở trong thế giới 2D xây một cái nhà ba chiều vậy đó, xung quanh ngột ngạt, không có khe hở nào, chỉ có sự bất lực và phẫn uất.
Nhưng hận ai? Chỉ có thể hận bản thân.
Chỉ cần nhân vật chính trong phim hoạt hình muốn làm gì thì anh ta chỉ cần bộc phát năng lượng, gào thét sẽ đánh bại được kẻ phản diện. Nhưng trong thực tế, bạn đau khổ à, rơi nước mắt à, bùng nổ sức mạnh kinh người ra ngoài à, thì kẻ phản diện vẫn không hề hấn gì. Bạn sinh ra là người bình thường, không đáng được hưởng hạnh phúc nên chỉ có thể khoác lên mình cái dáng vẻ buồn cười, ngượng nghịu. Kết quả thi đại học năm ngoái đã nói cô biết cái gì gọi là hiện thực.
Nhưng cô không phục.
Cô biết mình yếu, cô biết mình sẽ có thể thua lần nữa.
Nhưng cô không phục.
Mãi mãi không phục, mãi mãi không chấp nhận kết quả đó. Cho dù cả đời này không bò dậy nổi, kiếp sau cô vẫn không chịu thua chấp nhận.
Với ý chí đó, cô đến đây, bước vào lớp luyện thi và đi tới căn nhà trọ.
Mặc dù còn chưa thi đại học, cũng chưa biết kết quả sẽ ra sao. Nhưng trong giây phút này, Lộ Miêu chợt thấy thật nhẹ nhõm.
Thật ra kết quả có thế nào, cô cũng chẳng sao hết, bởi vì bản thân đã hết sức nỗ lực rồi. Lúc đó cũng chẳng có cách nào nỗ lực hơn bây giờ được. Thế thì, việc còn lại là tiếp tục tiến về phía trước thôi, hoàn thành hết nhiệm vụ, làm xong đề.
Nếu như cô trượt một lần nữa thì sao? Cô vẫn thế thôi, vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Cuộc đời dài như thế, sẽ có lúc thời tới.
Lộ Miêu đặt tay lên kính, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ tối thui. Có lẽ do mùa hè đến rồi, trong lòng cô cảm nhận được sự ấm áp dễ chịu, cả người dâng trào một cảm xúc không giải thích được.
Tương lai à, mau đến đây đi!!
Tôi sắp không đợi nổi rồi.
_____
Lời của tác giả: Vậy là xong, tôi thấy mình cũng chưa viết được gì nhiều. Nhưng mà ngẫm nghĩ hồi lâu, cảm thấy như vậy cũng ổn rồi, không cần thiết thêm thắt nữa. Tôi không viết về kết quả kỳ thi đại học bởi vì thấy thực sự không cần thiết phải nói rốt cuộc Lộ Miêu sẽ thi được bao nhiêu điểm. Có điều tôi có thể chắc chắn với mọi người rằng Lộ Miêu đã đậu một trường trong dự án 211 rất gần trường Tần Hoài, và hai người bọn họ thường xuyên hẹn hò với nhau.
Thật ra tôi thấy mạch truyện không chặt chẽ lắm, nó đơn giản ghi lại những gì tôi đã trải qua và chứng kiến. Tất nhiên Lộ Miêu và Tần Hoài không có thật đâu.