Trong Cơn Gió Ấm
Chương 11: Bí đỏ dưa hấu
Lộ Miêu chẳng thèm vờ như không nghe thấy, không quay đầu rời đi ngay. Cô chỉ làm một động tác, cầm đồ trên kệ hàng xuống, khuôn mặt của hai cô gái lộ ra qua khe hở. Cả hai người bọn họ kinh ngạc nhìn Lộ Miêu đang ở gần, đơ mặt ra.
Lộ Miêu bình tĩnh nói: “Tôi không hề gian lận.”
Một nữ sinh nhanh chóng lấy lại tinh thần sau khi nín họng, xấu hổ chữa cháy: “Cho mình xin lỗi, mình đã không rõ tình hình mà nói thế, thật xin lỗi.”
Khóe miệng Lộ Miêu giật giật, cảnh cáo nói: “Lần sau nói lung tung, tôi sẽ không bỏ qua vậy đâu.”
Nói xong, Lộ Miêu đặt đồ lại trên kệ, tiện tay cầm một bịch Oreo, trả tiền rồi rời đi.
Chuyện đã giải quyết xong, nhưng Lộ Miêu vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. Về đến phòng, cô nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ.
Cũng chẳng biết chính mình đang suy nghĩ gì, chỉ là không muốn dậy, không muốn học bài. Cuối cùng, cô cầm điện thoại tìm vài thứ giết thời gian.
Nằm suốt đến hơn mười một giờ khuya, cô mời bò dậy. Ra khỏi phòng để đi rửa mặt, lúc cầm bàn chải đánh răng đi ra, đúng lúc Tần Hoài bên kia cũng mở cửa.
Hai người chạm mắt.
Tuy hai ngày nay bọn họ đều ở trong phòng nhưng hai bên không hề đụng mặt. Nhớ lại lần trước bọn họ gặp nhau là hồi cô đang đi theo giám thị đến văn phòng.
Nghĩ tới lúc đó, trong lòng Lộ Miêu xấu hổ một xíu, cô cố gợi chuyện: “Cậu chưa ngủ luôn hả?”
Tần Hoài: “Ừm, đang làm bài.”
Lộ Miêu hơi giật mình: “Hôm nay vừa mới thi xong mà, không nghỉ ngơi một chút sao?”
Tần Hoài nở nụ cười: “Có nghỉ ngơi một lúc, mà có thói quen học giờ này rồi. Không nghĩ ra việc gì khác để làm chi bằng học bài.”
Lộ Miêu cười với anh: “Tớ còn tưởng cậu không cần phải học mà vẫn có thể làm bài tốt đó chứ. Giống như nhiều người vậy đó, chỉ có chơi thôi mà kiểm tra vẫn được kết quả cao, tớ ghen tỵ với những người như vậy, cảm thấy họ ở một tầm cao…”
Một tầm cao đối với cô, chừng như là hai thế giới khác nhau. Chợt thấy một học sinh giỏi học hành chăm chỉ, bỏ qua sự tự ti, Lộ Miêu cảm thấy anh và cô cũng cùng là người một thế giới.
Ặc, hình như nghĩ vậy hơi kỳ.
Tự nhiên cô im hơi lặng tiếng nên Tần Hoài không nghe rõ: “Cậu nói gì?”
Lộ Miêu cười với anh: “Không có gì, chỉ là tớ rất hâm mộ những người đó có tài năng. Học có một tiếng thôi mà còn giỏi hơn những người học đến hai ba tiếng.
Tần Hoài như có điều suy nghĩ, gật đầu rồi nói: “Cậu không cần hâm mộ bọn họ, ỷ vào tài năng mà không trân trọng sẽ ăn thiệt thòi.”
“Chịu thiệt cái gì? Thông minh còn bị thua thiệt ư?” Lộ Miêu không hiểu, đây chẳng phải là chuyện tuyệt vời sao?
Tần Hoài suy nghĩ một chút nói: “Ví như một người bình thường không học tập, lên lớp thì ngủ, tan học lại chơi bóng, tối về nhà ngủ say sưa. Cứ thế mà cậu ta vẫn thi được điểm cao, cậu thấy cậu ấy giỏi à?”
“Tất nhiên rồi!”
Advertisement
Tần Hoài lắc đầu: “Nếu cậu ấy học tập chăm chỉ, vô Thanh Hoa, Bắc Đại còn khó sao? So với người bình thường cậu ta dựa vào thông minh, bớt đi sự nỗ lực. Nhưng để so sánh với một người có tài năng giống vậy thì cậu ta dựa vào cái gì mà so? Người khác đã thông minh mà còn biết cố gắng, có thể đậu Thanh Hoa và Bắc Đại. Còn cậu ta chỉ đậu được một trường trọng điểm bình thường thôi.”
“Vậy nếu không nỗ lực mà vẫn đậu Thanh Hoa và Bắc Đại thì thế nào?”
Tần Hoài: “…Có lẽ vẫn có người như vậy. Nếu trí thông minh đạt đến trình độ này, trong tương lai nghiên cứu khoa học sẽ càng cần sự nỗ lực không ngừng. Trí thức nhân loại bao la như biển cả, muốn học phải cần nhiều thời gian. Đơn giản những thứ cần nghiên cứu không bao giờ nghiên cứu hết được.”
“Giỏi còn có giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn. Ỷ vào sự khôn vặt của mình so với người bình thường mà vênh váo là điều sỉ nhục. Ban đầu có thể cậu ta xuất phát trên chỗ cao hơn. Năng khiếu trời cho là tài nguyên quý giá, có rất ít người có được nó, song không biết trân trọng thì hết sức đáng tiếc.”
Lộ Miêu nhìn anh, khóe miệng cong lên: “Tớ biết rồi.”
Ánh mắt Tần Hoài ngờ vực nhìn Lộ Miêu.
“Cậu biết cái gì?”
“Tớ sẽ luôn cố gắng học tập. Dẫu hạt dưa hấu không kết thành quả bí đỏ, nhưng có công mài sắt có ngày nên kim, trái dưa vẫn sẽ lớn theo từng ngày. Tóm lại là đạo lý này đúng không.”
“Ý tớ không…” Tần Hoài muốn nói gì đó, dưng lại cười cười: “Ý tớ là vậy đó. Tóm lại…”
Anh đưa tay, nhéo sống mũi thẳng tắp của mình. Tần Hoài không đeo kính, ngũ quan hiện ra rõ ràng, cộng với chiếc áo phông rộng thùng thình và mái tóc bù xù, nhìn qua thân thiện hơn nhiều. Cảm giác về khoảng cách hoàn toàn biến mất. Khi nhìn cô, trông anh bất đắc dĩ, ánh mắt dịu dàng.
“Cố lên, Lộ Miêu.”
Lộ Miêu cũng muốn cổ vũ lại. Cơ mà Tần Hoài nhìn thấy bàn chải đánh răng trên tay của cô: “Cậu định đi đánh răng à, mau đi đi.”
Lộ Miêu nhìn anh: “Vậy cậu ra đây làm gì?”
Tần Hoài lắc lắc chiếc ấm nhỏ trên tay: “Đi lấy nước về nấu.”
Lộ Miêu: “Vậy đi cùng đi, có mấy cái vòi nước đâu.”
Tần Hoài gật đầu.
Hai người cùng đi đến phòng vệ sinh, cả tầng bốn chỉ phòng vệ sinh mới có vòi nước. Lộ Miêu đánh răng ở bồn rửa mặt, Tần Hoài ở sau lưng lấy nước, hai người đứng một khoảng không xa trong không gian nhỏ hẹp này, có thể nghe thấy tiếng động của đối phương.
Lộ Miêu đánh răng, chải tới chải lui không hiểu sao có chút ngượng ngùng. Cô phun bọt trong miệng ra, súc miệng sạch sẽ, quay đầu nói với Tần Hoài: “Kỳ thi lần này tớ làm rất ổn.”
Tần Hoài dời ánh mắt từ ấm nước sang cô: “Giỏi đấy.”
Lộ Miêu: “Cảm ơn cậu kèm tớ học, hay là ngày mai tớ mời cậu một bữa nha.”
Tần Hoài nói vài câu từ chối, mà Lộ Miêu rất muốn chân thành cảm ơn anh, dùng dằng mãi Tần Hoài mới nói: “Thế này đi, tớ muốn đến siêu thị mua một số nhu yếu phẩm hằng ngày. Nhưng tớ không quen nơi này lắm, cậu làm hướng dẫn viên cho tớ coi như thay lời cảm ơn.”
“Oke.” Lộ Miêu tay cầm bàn chải đánh răng, miệng đồng ý “Vậy ngày mai đi, vừa đúng ngày nghỉ.”
Tần Hoài tắt vòi nước, cầm ấm nước lên: “Hứa rồi nhé, ngày mai gặp.”
“Mai gặp.”
Sáng sớm hôm sau, Lộ Miêu tỉnh dậy chuẩn bị đi rửa mặt, thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng đi lên tầng. Ánh mắt bà ấy tìm tòi đến Lộ Miêu một chặp, cô tránh ra nhường lối, thấy hơi khó chịu.
Ngay lúc Lộ Miêu định hỏi ai vậy, thì bà ấy nói: “Bác là mẹ của Tần Hoài, cho bác hỏi nó ở phòng nào thế?”
⊲
⊳
Lộ Miêu bình tĩnh nói: “Tôi không hề gian lận.”
Một nữ sinh nhanh chóng lấy lại tinh thần sau khi nín họng, xấu hổ chữa cháy: “Cho mình xin lỗi, mình đã không rõ tình hình mà nói thế, thật xin lỗi.”
Khóe miệng Lộ Miêu giật giật, cảnh cáo nói: “Lần sau nói lung tung, tôi sẽ không bỏ qua vậy đâu.”
Nói xong, Lộ Miêu đặt đồ lại trên kệ, tiện tay cầm một bịch Oreo, trả tiền rồi rời đi.
Chuyện đã giải quyết xong, nhưng Lộ Miêu vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. Về đến phòng, cô nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ.
Cũng chẳng biết chính mình đang suy nghĩ gì, chỉ là không muốn dậy, không muốn học bài. Cuối cùng, cô cầm điện thoại tìm vài thứ giết thời gian.
Nằm suốt đến hơn mười một giờ khuya, cô mời bò dậy. Ra khỏi phòng để đi rửa mặt, lúc cầm bàn chải đánh răng đi ra, đúng lúc Tần Hoài bên kia cũng mở cửa.
Hai người chạm mắt.
Tuy hai ngày nay bọn họ đều ở trong phòng nhưng hai bên không hề đụng mặt. Nhớ lại lần trước bọn họ gặp nhau là hồi cô đang đi theo giám thị đến văn phòng.
Nghĩ tới lúc đó, trong lòng Lộ Miêu xấu hổ một xíu, cô cố gợi chuyện: “Cậu chưa ngủ luôn hả?”
Tần Hoài: “Ừm, đang làm bài.”
Lộ Miêu hơi giật mình: “Hôm nay vừa mới thi xong mà, không nghỉ ngơi một chút sao?”
Tần Hoài nở nụ cười: “Có nghỉ ngơi một lúc, mà có thói quen học giờ này rồi. Không nghĩ ra việc gì khác để làm chi bằng học bài.”
Lộ Miêu cười với anh: “Tớ còn tưởng cậu không cần phải học mà vẫn có thể làm bài tốt đó chứ. Giống như nhiều người vậy đó, chỉ có chơi thôi mà kiểm tra vẫn được kết quả cao, tớ ghen tỵ với những người như vậy, cảm thấy họ ở một tầm cao…”
Một tầm cao đối với cô, chừng như là hai thế giới khác nhau. Chợt thấy một học sinh giỏi học hành chăm chỉ, bỏ qua sự tự ti, Lộ Miêu cảm thấy anh và cô cũng cùng là người một thế giới.
Ặc, hình như nghĩ vậy hơi kỳ.
Tự nhiên cô im hơi lặng tiếng nên Tần Hoài không nghe rõ: “Cậu nói gì?”
Lộ Miêu cười với anh: “Không có gì, chỉ là tớ rất hâm mộ những người đó có tài năng. Học có một tiếng thôi mà còn giỏi hơn những người học đến hai ba tiếng.
Tần Hoài như có điều suy nghĩ, gật đầu rồi nói: “Cậu không cần hâm mộ bọn họ, ỷ vào tài năng mà không trân trọng sẽ ăn thiệt thòi.”
“Chịu thiệt cái gì? Thông minh còn bị thua thiệt ư?” Lộ Miêu không hiểu, đây chẳng phải là chuyện tuyệt vời sao?
Tần Hoài suy nghĩ một chút nói: “Ví như một người bình thường không học tập, lên lớp thì ngủ, tan học lại chơi bóng, tối về nhà ngủ say sưa. Cứ thế mà cậu ta vẫn thi được điểm cao, cậu thấy cậu ấy giỏi à?”
“Tất nhiên rồi!”
Advertisement
Tần Hoài lắc đầu: “Nếu cậu ấy học tập chăm chỉ, vô Thanh Hoa, Bắc Đại còn khó sao? So với người bình thường cậu ta dựa vào thông minh, bớt đi sự nỗ lực. Nhưng để so sánh với một người có tài năng giống vậy thì cậu ta dựa vào cái gì mà so? Người khác đã thông minh mà còn biết cố gắng, có thể đậu Thanh Hoa và Bắc Đại. Còn cậu ta chỉ đậu được một trường trọng điểm bình thường thôi.”
“Vậy nếu không nỗ lực mà vẫn đậu Thanh Hoa và Bắc Đại thì thế nào?”
Tần Hoài: “…Có lẽ vẫn có người như vậy. Nếu trí thông minh đạt đến trình độ này, trong tương lai nghiên cứu khoa học sẽ càng cần sự nỗ lực không ngừng. Trí thức nhân loại bao la như biển cả, muốn học phải cần nhiều thời gian. Đơn giản những thứ cần nghiên cứu không bao giờ nghiên cứu hết được.”
“Giỏi còn có giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn. Ỷ vào sự khôn vặt của mình so với người bình thường mà vênh váo là điều sỉ nhục. Ban đầu có thể cậu ta xuất phát trên chỗ cao hơn. Năng khiếu trời cho là tài nguyên quý giá, có rất ít người có được nó, song không biết trân trọng thì hết sức đáng tiếc.”
Lộ Miêu nhìn anh, khóe miệng cong lên: “Tớ biết rồi.”
Ánh mắt Tần Hoài ngờ vực nhìn Lộ Miêu.
“Cậu biết cái gì?”
“Tớ sẽ luôn cố gắng học tập. Dẫu hạt dưa hấu không kết thành quả bí đỏ, nhưng có công mài sắt có ngày nên kim, trái dưa vẫn sẽ lớn theo từng ngày. Tóm lại là đạo lý này đúng không.”
“Ý tớ không…” Tần Hoài muốn nói gì đó, dưng lại cười cười: “Ý tớ là vậy đó. Tóm lại…”
Anh đưa tay, nhéo sống mũi thẳng tắp của mình. Tần Hoài không đeo kính, ngũ quan hiện ra rõ ràng, cộng với chiếc áo phông rộng thùng thình và mái tóc bù xù, nhìn qua thân thiện hơn nhiều. Cảm giác về khoảng cách hoàn toàn biến mất. Khi nhìn cô, trông anh bất đắc dĩ, ánh mắt dịu dàng.
“Cố lên, Lộ Miêu.”
Lộ Miêu cũng muốn cổ vũ lại. Cơ mà Tần Hoài nhìn thấy bàn chải đánh răng trên tay của cô: “Cậu định đi đánh răng à, mau đi đi.”
Lộ Miêu nhìn anh: “Vậy cậu ra đây làm gì?”
Tần Hoài lắc lắc chiếc ấm nhỏ trên tay: “Đi lấy nước về nấu.”
Lộ Miêu: “Vậy đi cùng đi, có mấy cái vòi nước đâu.”
Tần Hoài gật đầu.
Hai người cùng đi đến phòng vệ sinh, cả tầng bốn chỉ phòng vệ sinh mới có vòi nước. Lộ Miêu đánh răng ở bồn rửa mặt, Tần Hoài ở sau lưng lấy nước, hai người đứng một khoảng không xa trong không gian nhỏ hẹp này, có thể nghe thấy tiếng động của đối phương.
Lộ Miêu đánh răng, chải tới chải lui không hiểu sao có chút ngượng ngùng. Cô phun bọt trong miệng ra, súc miệng sạch sẽ, quay đầu nói với Tần Hoài: “Kỳ thi lần này tớ làm rất ổn.”
Tần Hoài dời ánh mắt từ ấm nước sang cô: “Giỏi đấy.”
Lộ Miêu: “Cảm ơn cậu kèm tớ học, hay là ngày mai tớ mời cậu một bữa nha.”
Tần Hoài nói vài câu từ chối, mà Lộ Miêu rất muốn chân thành cảm ơn anh, dùng dằng mãi Tần Hoài mới nói: “Thế này đi, tớ muốn đến siêu thị mua một số nhu yếu phẩm hằng ngày. Nhưng tớ không quen nơi này lắm, cậu làm hướng dẫn viên cho tớ coi như thay lời cảm ơn.”
“Oke.” Lộ Miêu tay cầm bàn chải đánh răng, miệng đồng ý “Vậy ngày mai đi, vừa đúng ngày nghỉ.”
Tần Hoài tắt vòi nước, cầm ấm nước lên: “Hứa rồi nhé, ngày mai gặp.”
“Mai gặp.”
Sáng sớm hôm sau, Lộ Miêu tỉnh dậy chuẩn bị đi rửa mặt, thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng đi lên tầng. Ánh mắt bà ấy tìm tòi đến Lộ Miêu một chặp, cô tránh ra nhường lối, thấy hơi khó chịu.
Ngay lúc Lộ Miêu định hỏi ai vậy, thì bà ấy nói: “Bác là mẹ của Tần Hoài, cho bác hỏi nó ở phòng nào thế?”
⊲
⊳