Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trộm Vợ - Nhiễm Nhĩ

Chương 12: Em dâu ở phòng chứa đồ và phòng học học đường bị đại ca cắm b*n



Thẩm Viên tìm được một căn phòng chứa đồ nhỏ hẹp, cậu nhòm qua khe cửa thấy bạn học đã đi xa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cậu ngồi xổm trên đất đỏ mắt thở dốc, hoa huy*t ngậm dương v*t giả phun nước liên tục, đã không nhịn được. Cậu cởi quần màu đen, ngồi trong phòng chứa đồ hướng ra phía cửa mở chân. Trong phòng tối đen chỉ có một tia sáng từ khe cửa, cậu thoáng nhìn thấy bắp đùi ướt đẫm của mình. Trong kẽ hở của hoa huy*t có thể thấy được d*m thủy ướt át, eo cậu mềm nhũn, đờ đẫn vươn hai ngón tay ra chọc vào hoa huy*t, muốn rút dương v*t giả ở trong ra.
Lại nói Phương Quyết Minh tiễn em dâu, đến viện an dưỡng. Phương lão gia ngồi trên ban công đọc báo, thấy hắn đến thì tươi cười rạng rỡ, liên tiếp hỏi Phương Quyết Dật có phải đã thu tâm rồi hay không.
Phương Quyết Minh đã quyết định, chỉ cần Phương lão gia hỏi đến thì nói Phương Quyết Dật đào hôn, mà hắn vì tiến hành hôn lễ, cũng vì xung hỉ cho ba đã gạo nấu thành cơm với Thẩm Viên. Ai ngờ nói còn chưa ra khỏi miệng chị Trương đã dẫn vài lão gia đến. Phương Quyết Minh không tiện nói chuyện nhà trước mặt người ngoài, hư tình giả ý khách sáo vài câu, thấy sắc trời không còn sớm thì cáo từ. Trong lòng hắn nhớ thương Thẩm Viên kẹp dương v*t giả đến học đường. Hắn nghĩ đến trong tiểu hoa huy*t của em dâu cắm thứ gì đó, mặt ngoài thoạt nhìn thuần lương, hạ thể lại nước tràn lan là đã hô hấp hỗn loạn, hận không thể lập tức đến gặp Thẩm Viên. Lúc hắn đến học đường cũng không đợi nổi, lập tức đi vào, trong phòng học chỉ còn một mình Thẩm Viên, đứa nhóc này dùng cặp sách che mông làm cái gì thì nhìn cũng biết.
Phương Quyết Minh thấy buồn cười, đi theo sau Thẩm Viên đi ra ngoài, đi chưa được mấy bước lại thấy đến em dâu té ngã, hắn vội vàng muốn chạy qua đỡ, ai nghĩ tới đằng sau có đám học sinh, hắn chậm chân, Thẩm Viên đã bối rối trốn đi.
Phương Quyết Minh đợi đám học sinh đi sạch mới rón ra rón rén đi đến cửa phòng chứa đồ. Thẩm Viên cũng chưa khóa kĩ cửa, hắn kề vào cạnh cửa nghiêng tai lắng nghe, rên rỉ mềm mại nhẹ nhàng vọng ra, còn kèm theo hừ nhẹ dục cầu bất mãn. Phương Quyết Minh nghe mà miệng khô lưỡi khô, em dâu đến cùng vẫn không nhịn được vụng trộm chơi hoa huy*t. Hắn nhẫn nại nghe, đợi Thẩm Viên bỗng nhiên cất cao âm điệu mới đẩy cửa ra.
Thẩm Viên mở rộng hai chân, ngón tay ấn hoa hạch ướt sũng bị choáng váng, hoa huy*t phun một dòng nước đẩy dương v*t giả ra khỏi cơ thể. Cậu ngây ngốc nhìn chằm chằm Phương Quyết Minh, trên mặt ánh lên ánh tịch dương ngoài cửa sổ, sau đó oa một tiếng khóc: "Đại...... Đại ca......"
Phương Quyết Minh đóng cửa lại, sờ soạng ôm lấy em dâu: "Sao lại tự mình chơi?"
"Đại ca...... hoa huy*t của em ngứa quá......" Thẩm Viên ôm cổ Phương Quyết Minh khóc thút thít, "Muốn đại ca cắm...... cắm vào......"
"Buổi sáng đại ca nói gì hả?" Phương Quyết Minh ôm Thẩm Viên vào trong ngực. Phòng chứa đồ rất hẹp, một người đã chật chội, may mà Thẩm Viên nhỏ gầy, vừa đủ ôm vào lòng, "Không cho tự mình rút ra."
"Đại ca...... Đại ca em sai rồi......" Thẩm Viên khóc sướt mướt làm nũng, "Nhưng mà em ngứa lắm...... Đại ca anh mau cắm vào......"
"Đại ca không thể cắm vào, nhưng đại ca có thể dùng cái này làm em bắn." Phương Quyết Minh muốn ép buộc em dâu, hắn nắm dương v*t dính đầy dâm dịch tìm được miệng huyệt, xoay vài cái không chút do dự ấn nó vào hoa huy*t mềm ướt.
"Không...... Không đủ......" Thẩm Viên đã từng được ăn no sao có thể thỏa mãn, cậu đong đưa mông cọ xát hạ thân của Phương Quyết Minh, "Muốn đại ca cắm vào......"
Phương Quyết Minh "bốp" đánh mông em dâu một cái: "Kêu dâm đãng như vậy, không sợ bị người nghe à?"
Lúc này Thẩm Viên mới nhớ đến mình vẫn ở học đường, xấu hổ che miệng lại. Phương Quyết Minh cầm dương v*t giả chầm chậm đâm. hoa huy*t của em dâu mềm mại vô cùng, bị đâm nửa ngày đã mềm mại, dâm đãng chảy nước. Chưa đâm được mấy cái cậu đã cao trào, Thẩm Viên giãy giụa chân tay khóc kêu ngứa. Phương Quyết Minh lúc này mới cởi quần, đặt em dâu dưới thân bắt đầu đâm vào.
Căn phòng nhỏ hẹp nên Thẩm Viên không có chỗ trốn, chỉ có thể quỳ rạp trên đất bị Phương Quyết Minh đâm cho trước sau kích thích, đầu vài lần sắp đụng vào cửa đều được đại ca đúng lúc kéo về.
"Thẩm Viên, nghĩ xem bình thường ngoài cửa có những ai?" Phương Quyết Minh tách mông của em dâu hung hăng đâm vào, tính khí phụt một tiếng đâm vào đến cửa tử cung.
Thẩm Viên quỳ rạp trên đất, cúc áo cọ xát núm vú mẫn cảm, lại chảy sữa, bị Phương Quyết Minh hỏi như vậy, cậu lập tức kêu sợ hãi: "Bạn bè...... Còn có tiên sinh......"
"Có sợ bị bọn họ thấy không?" Phương Quyết Minh đâm càng ngày càng sâu, càng lúc càng nhanh, trong phòng nhỏ tràn đầy tiếng nước dâm mĩ của nhục thể va chạm.
"Sợ...... Rất sợ......" Thẩm Viên khóc cuộn mình thành một đoàn nhỏ, mông nhếch lên cao nuốt dục căn màu tím.
"Sợ bị thấy không?" Phương Quyết Minh nắm hoa hạch của em dâu, thuần thục đè ép xoa nắn, "Thấy tiểu hoa huy*t của em đang bị anh của chồng đâm."
"Đừng...... Đừng nói nữa......"
"Thấy em quỳ trên đất vểnh mông, hoa huy*t bị đâm đến chảy nước." Phương Quyết Minh càng nói càng ghiền, phát hiện nói càng nhiều, hoa huy*t của Thẩm Viên càng co rút nhanh, rõ ràng là hưng phấn.
"Đại ca đừng nói......" Thẩm Viên miệng cự tuyệt, hai tay lại nắm hai vú sưng đỏ liều mạng xoa bóp.
"Thấy em bị anh làm bắn, còn tự mình xoa nắn chảy sữa." Phương Quyết Minh mạnh mẽ đâm tử cung của em dâu. Thẩm Viên rốt cuộc nhịn không được, thét chói tai, tay lung tung xé áo tự bóp hai vú, sờ hai núm vú sưng đỏ lôi kéo, cũng căng người, tính khí bắn ra dịch thủy trắng ngà, hoa huy*t cũng ngậm dục căn dữ tợn của Phương Quyết Minh cao trào.
Thẩm Viên rơi nước mắt, dường như trước mặt bạn học, tiên sinh bị cắm đến bắn tinh phun nước, ngượng ngùng còn có hưng phấn khó nói thành lời. Cậu còn chưa bình tĩnh đã bị Phương Quyết Minh đặt dưới thân hung hăng đâm chọc. Không gian hẹp nên chân dài của Thẩm Viên cũng không thể hoạt động, chỉ có thể quỳ rạp trên đất hưởng thụ va chạm thô bạo, vì thế cậu nuốt tính khí của đại ca càng sâu.
Kỳ thật hoa huy*t của Thẩm Viên cũng chưa được dùng mấy lần, tính toán đâu ra đấy đây mới là lần thứ ba ngậm dục căn của Phương Quyết Minh, cũng đã học được co rút lại, vô sự tự thông ngậm tính khí mút vào, cũng càng ngày càng dễ chảy nước. Đã nhiều ngày thân thiết, sợ là không cần Phương Quyết Minh chạm vào, chỉ là trêu đùa một chút, Thẩm Viên cũng có thể ướt sũng.
"Đại ca...... Đại ca em không được......" Cậu ủy khuất nằm sấp, "Về nhà lại đâm...... Lại đâm tiểu hoa huy*t của em có được không nha?"
"Đại ca không nhịn được." Phương Quyết Minh ấn eo em dâu lại dùng sức đâm chọc, Thẩm Viên nhẹ run. Trong phòng tăm tối tuy rằng bị tước đoạt thị giác, âm thanh lại như là bị phóng đại vô số lần, bất cứ một tia rên rỉ mỏng manh nào cũng không trốn khỏi tai Phương Quyết Minh, "Đại ca muốn cắm bắn em ở học đường."
"Không...... Không muốn!" Thẩm Viên sợ tới mức hét ầm lên, Phương Quyết Minh lại ôm cậu đẩy cửa phòng ra, ánh nắng chiều chiếu vào đáy mắt Thẩm Viên, kích thích cậu điên cuồng lắc eo, muốn tránh né tính khí không ngừng tiến vào lỗ huyệt.
"Đại ca muốn vào phòng học đâm tiểu hoa huy*t của em." Phương Quyết Minh ôm hai chân em dâu, vừa đi vừa đâm vào hoa huy*t ướt sũng.
Đường đi không có một bóng người, nhưng Thẩm Viên sợ còn có bạn học chưa về nhà, nếu bộ dáng này của mình bị người nhìn thấy, sợ là không còn mặt mũi đi học nữa. Nhưng Phương Quyết Minh ôm cậu đâm dọc đường, Thẩm Viên vừa căng thẳng vừa hưng phấn, người càng thêm mẫn cảm, phụt phụt phun d*m thủy, bị Phương Quyết Minh ôm đến lên bục giảng.
"Em có nghĩ đến ở trước mắt tất cả bạn học bị anh cắm hoa huy*t không?" Phương Quyết Minh mở rộng chân em dâu ở trước phòng học không một bóng người, "Phun nước trước mặt mọi người."
"Không......" Thẩm Viên vô lực lắc đầu, hoa huy*t nuốt dục căn màu tím đen lại không không chịu thua kém chảy d*m thủy ra.
Phương Quyết Minh đứng sau bục giảng đâm chọc, Thẩm Viên ngồi trên bục giảng, hoa huy*t đối diện với bàn học dưới bục. Tuy rằng trong phòng học chỉ có hai người họ, Thẩm Viên lại sinh ra một loại ảo giác đang có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiểu hoa huy*t của mình, cậu vừa thẹn vừa sợ. Người cậu căng thẳng, cậu kéo hai chân mình ra ngẩng đầu lên, chất lỏng nhạt màu phun trên bục giảng, theo bàn chậm rãi chảy xuống.
"Để mọi người xem tiểu hoa huy*t của em." Phương Quyết Minh làm em dâu bắn còn không hài lòng, lại ôm lấy Thẩm Viên vừa đi vừa đâm, tách mông cậu dừng chân trước mấy cái bàn, "Xem hoa huy*t nhỏ của em dâm đãng thế nào."
"Không...... Không muốn!" Thẩm Viên kêu sợ hãi che mặt, d*m thủy đậm sệt tích táp chảy xuống bàn.
Nhưng Phương Quyết Minh không nhanh không chậm ôm cậu đi lại, thường thường lấy ngón tay ấn xoa hoa huy*t bị tính khí làm cho căng trướng: "Còn có người hiếu kì muốn sờ kìa, cho người ta sờ không?"
Rõ ràng tay kia là của Phương Quyết Minh, Thẩm Viên lại sợ tới mức liều mạng giãy dụa: "Không cho, không cho...... Chỉ có đại ca có thể sờ hoa huy*t của em......"
Phương Quyết Minh vừa lòng nheo mắt, tùy tiện tìm một cái bàn đặt em dâu trên ghế. Góc độ này vừa vặn có thể thấy hoa huy*t mấp máy bị dục căn chống căng ra, hơn nữa còn đâm vào càng sâu. Phương Quyết Minh sảng khoái thở dài, vùi cả tính khí vào cơ thể Thẩm Viên.
"Sâu...... sâu quá......" Thẩm Viên mơ màng nằm trên ghế, góc độ này sâu chưa từng có, "Đại ca đâm em bắn......"
Phương Quyết Minh bóp eo em dâu đâm mưa rền gió dữ, liên tiếp xâm nhập, đâm đến cửa tử cung mềm mại. Tính khí của Thẩm Viên run rẩy bắn vài lần, rốt cuộc phun không ra bao nhiêu nước, chỉ hoa huy*t còn trào ra dâm dịch đậm sệt.
Phương Quyết Minh cảm thấy đã gần đủ, ánh nắng chiều đã tan hết, trong phòng học tối như mực không thấy gì, tiếng thở dốc của em dâu hết sức rõ ràng, hắn kéo cậu vào trong lòng, ấn cậu ngồi trên dục căn nóng cháy của mình.
"Đại ca......" Thẩm Viên mềm mại nhút nhát gọi một tiếng, ôm cổ hắn rên rỉ. Phương Quyết Minh hôn bờ môi mềm mại của em dâu, nắm vòng eo nhỏ nhắn của Thẩm Viên bắn tinh dịch vào tử cung.
Hô hấp quấn quanh, bọn họ ở trong bóng đêm bốn mắt nhìn nhau. Nước mắt trong mắt Thẩm Viên giống ánh sao trên trời đêm.
"Đại ca." Cậu chui vào lòng Phương Quyết Minh, "Em muốn về nhà."
"Chúng ta về nhà." Phương Quyết Minh ôm cậu đứng lên. Hắn ôm em dâu cả người vô lực đi ra ngoài, đi ra ngoài vào phòng chứa đồ qua loa mặc quần áo, lúc này mới dính vào nhau lên xe.
Tài xế đang ngủ gật, bị tiếng nói chuyện của họ làm bừng tỉnh, thấy quần áo Thẩm Viên không chỉnh tề mặt đỏ cũng không dám quay đầu. Quả nhiên cả đường bên tai hắn đều có tiếng hôn môi bồi hồi, còn có tiếng rên rỉ khàn khàn và tiếng kêu sợ hãi đè nén, làm tai hồng cổ khô, hận không thể mọc một đôi cánh ở ô tô bay về Phương gia. Thẩm Viên từ sau khi gả cho Phương Quyết Minh đã sáng sủa lên không ít, cũng dám quậy loạn với hắn. Cậu ngồi trên ghế sau dùng tay nhỏ sờ râu của đại ca, oán giận Phương Quyết Minh lúc hôn mình râu cọ vào mặt. Phương Quyết Minh chưa bao giờ thân thiết với người nào như vậy, rõ ràng là chút chuyện nhà việc vặt, từ trong miệng Thẩm Viên nói ra lại dễ nghe ghê gớm, chắc là quá vui vẻ.
"Đại ca, anh không nghe em nói chuyện." Thẩm Viên bò lên đùi Phương Quyết Minh bất mãn thầm thì.
"Đại ca đang nghĩ đến em." Phương Quyết Minh kéo tay em dâu hôn một cái.
"Nghĩ đến em?" Thẩm Viên hơi sửng sốt.
Phương Quyết Minh đến gần tai cậu hạ giọng nói: "Nghĩ đêm nay đâm hoa huy*t của em như thế nào."
Thẩm Viên nghe vậy xấu hổ và giận dữ "A" một tiếng, quay đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Lúc này xe đã vào cửa Phương gia, bóng cây xanh um tươi tốt nhoáng lên một cái qua cửa sổ. Chú canh cổng mơ màng đứng ở cửa giơ trản đèn. Thẩm Viên vùi trong lòng Phương Quyết Minh không động đậy. Tuy rằng cuối cùng cậu bị đại ca nói làm cho xấu hổ mặt đỏ bừng vẫn không nỡ rời khỏi cái ôm ấm áp, vùi trước người Phương Quyết Minh, đợi xe dừng mới ngại ngùng mở cửa.
Chú canh cổng lắc lư đi tới soi đường cho bọn họ. Thẩm Viên ôm cánh tay Phương Quyết Minh nhảy nhót đi về phía trước, khi dư quang cậu quét đến một bóng người ở cửa thì sợ hãi kêu lên, giây lát trốn ra sau đại ca.
"Anh." Phương Quyết Dật thò đầu ra cửa, "Em không còn tiền."
Ý cười ở khóe miệng Phương Quyết Minh dần dần nhạt phai, hắn nắm chặt tay em dâu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...