Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trộm Một Mùa Xuân - Trang 2

Chương 32



Lâm Giác Hiểu lo cậu bị lạnh, đưa lì xì xong lập tức giục cậu vào nhà. Giờ Chu Kính Dã mới thấy hối hận vì nãy mình không mặc áo ấm xuống. Cậu muốn nán lại trong xe thêm lúc nữa, nhưng điều hòa trong xe tạm thời lại không mở được chế độ ấm.
“Về nhà đi.” Lâm Giác Hiểu nói. “Trong xe lạnh, sẽ bị cảm đấy.”
Chu Kính Dã không đáp, chần chừ mãi mới xuống. Cậu đứng ngoài xe, nói khẽ: “Vậy em đi nhé?”
Lâm Giác Hiểu nói ừ: “Về thì ngủ sớm, đừng thức đêm.”
“Em biết rồi.” Chu Kính Dã ngập ngừng, nói tiếp. “Anh cũng ngủ sớm.”
Cậu đi được vài bước lại không cầm được lòng quay đầu, nhìn thẳng anh và nói rõ ràng từng chữ một: “Anh ngủ ngon.”
Lâm Giác Hiểu mở cửa sổ xe, vẫy tay về phía cậu, vành mắt cong lên rất giống vầng trăng non trên trời, anh nói: “Kính Dã ngủ ngon.”
Chu Kính Dã không muốn về thì cũng phải về, chỉ là khi quay về tâm trạng cậu đã tốt hơn hẳn, áp suất thấp quanh người cũng đã tản đi gần hết.
Cậu im lặng nhét bao lì xì trong túi áo, chỉ để lộ một góc nhỏ màu đỏ không ai để mắt tới.
Chú Chu và những người lớn khác đang chơi mạt chược trong phòng, cậu vừa mở cửa phòng đã thấy Chu Ngọc Thần đang mệt rã rời. Chu Ngọc Thần lớn nhất trong lứa con cháu, những đứa còn lại lớn nhất cũng chỉ xấp xỉ Chu Kính Dã. Mấy đứa lít nhít mới nhiều.
Chu Ngọc Thần trông tụi nó mà mệt lử cả người, cuối cùng anh mặc kệ tất cả ngồi thừ trên sô-pha, quyết định không quản chúng nó nữa.
Chu Kính Dã mang theo khí lạnh vào nhà, khóe miệng lạnh cóng đến mức trắng bệch, Chu Ngọc Thần thấy mới giật mình: “Tối rồi em còn đi đâu?”
“Không sao.” Chu Kính Dã định chỉ đáp vậy, sau tự nhiên lại liếc Chu Ngọc Thần. “Anh Giác Hiểu vừa đến tìm em.”
Lúc cậu nói câu này còn kèm theo chút khoe khoang âm thầm, Chu Ngọc Thần lại chẳng hề phát giác.
Anh rót một cốc nước ấm rồi đưa cho Chu Kính Dã: “Thế sao không bảo cậu ấy lên đây chơi?”
“À.” Chu Kính Dã ông nói gà bà nói vịt, bình thản đáp. “Anh ấy đến để đưa tiền mừng tuổi cho em.”
Chu Ngọc Thần: “?”
“Thế giờ Giác Hiểu về rồi?”
Chu Kính Dã gật nhẹ: “Anh ấy về rồi.”
Tiếp sau đó tâm trạng của Chu Kính Dã tốt lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, tuy rằng khóe miệng cậu chẳng hề nhếch lên, nhưng cậu đã chịu ngồi chơi một ván game với đứa nhóc ngồi cạnh mình từ nãy đến giờ vẫn luôn ầm ĩ.
Cậu với thằng nhóc cùng chơi tựa game cũ kỹ “The king of fighters 97”, màn hình game cắm vào ti-vi, Chu Kính Dã tựa lưng vào ghế sô-pha, thằng nhóc thì ngồi rất ngay ngắn.
Chu Ngọc Thần thích chơi game, trong nhà có cả tay cầm chơi game, Chu Kính Dã đơ mặt nhấn phím, thao tác rất thành thạo, hai chữ “K.O” nhanh chóng hiện trên màn hình.
Cậu nhẹ nhàng buông tay cầm xuống, thả vu vơ một câu “anh đi làm bài đây” rồi về phòng mình, để thằng nhóc mồm miệng mếu máo lại cho Chu Ngọc Thần.
Nói là “phòng mình”, thật ra là phòng dành cho khách.
Trong phòng ngoài giường với bàn ra thì chẳng còn gì khác, cũng may là vẫn có điều hòa.
Chu Kính Dã bật điều hòa lên, cậu định làm bài thật, thế rồi ngoài cửa chợt vang lên tiếng ồn ào, trong không gian náo nhiệt ấy, Chu Kính Dã bỗng thật mình hơi cô độc.
Ngày trước Giao thừa cũng chỉ có hai mẹ con, thỉnh thoảng mới sang nhà ông bà ngoại ăn cơm.
Cậu nằm dài trên chiếc giường vừa cứng vừa lạnh, lấy tai nghe trong cặp ra nghe nhạc.
Chiếc giường xa lạ, căn phòng xa lạ, không gian xa lạ.
Chu Kính Dã hơi hối hận ban nãy sao không về cùng Lâm Giác Hiểu, cậu biết chỉ cần cậu nói ra, Lâm Giác Hiểu thật sự sẽ đưa cậu về, nhưng nếu thế thì lại khiến Lâm Giác Hiểu khó xử với bố.
Cậu nhắm mắt lại, tiếng ồn ào bên ngoài khiến cậu không thấy buồn ngủ.
Chu Kính Dã lại bật dậy khỏi giường, lấy lì xì ở túi áo khoác ra, nghe theo lời Lâm Giác Hiểu mà đặt nó dưới gối đầu.
Cậu gối lên chiếc gối đó, trong ảo giác, câu chúc của Lâm Giác Hiểu như lại vang lên bên tai, cứ như lời ru hồi nhỏ cậu từng được nghe.
Chu Kính Dã mặc quần áo dày cộm, bên tai là tiếng nhạc văng vẳng không ngừng, cậu chìm vào giấc ngủ nặng nề.
*
Lớp 12 chỉ được nghỉ tám ngày, Chu Kính Dã chỉ có thể ở nhà hai ngày: đêm Ba mươi và sáng mùng Một.
Tối mùng Một Lâm Giác Hiểu lại hỏi Chu Kính Dã một lần nữa, rằng em ở nhà có ổn không, Chu Kính Dã không nói dối Lâm Giác Hiểu, im lặng một lúc, dựa lên thành giường rầu rĩ đáp: “Không thoải mái.”
Vì thế, sáng mùng Hai, Lâm Giác Hiểu chưa thông báo với Chu Kính Dã đã tới đón cậu.
Lâm Giác Hiểu cố ý mang theo quà, nói chuyện với chú Chu một lúc rồi mới vào chuyện chính: “Chú Chu, cháu đón Chu Kính Dã về nhà cháu được không ạ? Em ấy lớp 12, nhà cháu yên tĩnh hơn, phù hợp cho việc học tập.”
Chú Chu ngẩn người, hai ngày này chú cũng nhận ra Chu Kính Dã không có ý gần gũi với mình.
Ngày đó chú với cô Chu chia tay không vui vẻ gì, từ khi ly hôn tới trước khi mẹ Chu Kính Dã ra đi, chú cũng không tới thăm Chu Kính Dã lần nào, giờ có tuổi rồi, lại thấy có phần áy náy.
Chú Chu không đáp, bất lực thở dài, gọi Lâm Giác Hiểu ra một góc rồi gượng nhét một bao lì xì dày cộp vào tay Lâm Giác Hiểu.
Tháng này Lâm Giác Hiểu chỉ có hai ngày nghỉ, còn phải trực ban, anh không thể dẫn Chu Kính Dã về nhà mình, chỉ có thể đưa cậu về căn nhà thuê đó, thỉnh thoảng mới đưa cậu về nhà ăn cơm cùng.
Chu Kính Dã thích sống thế này hơn, khoảnh khắc trở về với căn phòng quen thuộc của mình, cả người cậu phút chốc được thả lỏng.
Đó là một cảm giác hoàn toàn khác biệt, cây mọng nước cậu cùng Lâm Giác Hiểu mua về vẫn ở trên tủ giày, tấm chăn cậu đắp mấy hôm trước vẫn còn vắt trên lưng ghế sô-pha.
Bố cục đơn giản giản dị, nhưng lại là nơi gần gũi thân thuộc nhất.
Ánh mắt Chu Kính Dã vô thức dõi theo bóng lưng Lâm Giác Hiểu, cậu sờ túi áo mình, trong đó vẫn còn bao lì xì hôm trước anh đưa. Cậu chăm chú nhìn quên cả chớp mắt.
*
Thời gian nghỉ không còn nhiều, Chu Kính Dã vùi đầu vào làm bài, cứ miệt mài như thế đến trước lúc vào học mới có thể coi là đã làm xong.
Trong thời gian đó Vương Lỗi lâu nay không thấy mặt cũng gọi video cho cậu, vừa hay khi đó Chu Kính Dã đang làm bài tập.
“Vl?” Vương Lỗi vừa mở miệng đã thốt ra quốc tuý của Trung Hoa. “Đậu má anh đang làm bài hả, cải tà quy chính rồi?”
Câu tiếp theo là: “Anh biết làm à?”
Vì thế Chu Kính Dã lạnh mặt, không nói không rằng tắt bỏ WeChat.
Tới khi Vương Lỗi thành khẩn gọi mấy cuộc điện thoại tới, thề thốt đảm bảo mình đã cực kỳ tin là Chu Kính Dã biết làm bài, lúc bấy giờ Chu Kính Dã mới kéo cậu ra khỏi danh sách đen.
*
Phòng học lớp 12 rất yên tĩnh, chỉ nghỉ có tám ngày nên không có niềm vui lâu ngày không gặp, chỉ có tiếng học sinh rền rĩ giãy giụa vì sắp gục ngã.
Giọng nói Lý Hoan vang vọng khắp lớp, cậu dính sát vào người Chu Kính Dã, mắt đầy tơ máu: “Vl, tôi hỏi đáp án mà đ*o có thằng nào gửi, hôm qua tôi thức tới ba giờ sáng mới làm xong!”
Chu Kính Dã đang thong thả sửa bài, thấy không đáp thì hơi bất lịch sự, thế là cũng gật đầu mấy lần phụ họa.
Tiếng giày cao gót vang lên ngoài cửa, tiếng than thở trong phòng phút chốc ngừng lại, mọi người đều cầm bút lên làm bài.
Chu Kính Dã nhìn mãi cũng quen, tiếp tục làm việc của mình.
Không cần đoán cũng biết, cô Trần đến rồi.
“Ủa?” Lý Hoan nói thầm với Chu Kính Dã. “Sao học kỳ II rồi vẫn có học sinh chuyển tới?”
Lớp 12 vẫn chuyển lớp mà một quyết định cực kỳ không khôn ngoan, tiến độ ôn tập khác nhau, lại còn phải thích ứng hoàn cảnh mới, ảnh hưởng rất lớn tới việc học tập.
Chu Kính Dã hoàn toàn không để ý, cậu hơi cầu toàn, chồng bài tập phải được sắp xếp ngay ngắn, còn phải xếp theo thứ tự điểm số, vừa nãy mới chỉ xếp được có hơn một nửa.
Học sinh mới tới là học sinh nam, cậu ta đang đứng trên bục giảng giới thiệu mình theo thông lệ.
Cậu ta chừa lại mặt mũi cho người khác chứ không như Chu Kính Dã hồi mới tới, viết to ba chữ lên bảng xong là hết, ít nhất cậu ta còn mở miệng: “Chào mọi người, tớ là Lương Tuấn Minh.”
Các bạn bên dưới rất phối hợp vỗ tay.
Giọng Lương Tuấn Minh nghe như đang cười: “Thưa cô, em có thể ngồi chung với Chu Kính Dã không ạ?”
Cậu ta nói thêm: “Ngày trước bọn em học cùng nhau.”
Nghe thấy tên mình, Chu Kính Dã rốt cuộc cũng chịu dời tầm mắt, cậu cau mày ngẩng đầu.
Dáng người cậu con trai đứng trên bục giảng không cao, đồng phục mùa đông của Dục Quân là áo phao màu đen thuần, Lương Tuấn Minh lại mặc áo bông màu xanh đen, trên ngực trái còn có huy hiệu trường. Chu Kính Dã nhận ra đó là đồng phục của trường cũ.
Cậu nhìn mặt Lương Tuấn Minh, Chu Kính Dã cận nhẹ, tuy không ảnh hưởng đến việc nhìn bảng, nhưng khi nhìn xa cậu vẫn theo phản xạ mà nheo mắt lại.
“Chu Kính Dã?” Cô Trần hỏi. “Được không?”
Gương mặt của Lương Tuấn Minh chỉ có thể coi là khá ưa nhìn, không có gì đặc biệt, cấp ba Chu Kính Dã trốn học nhiều, giờ còn rời khỏi đó đã được hơn nửa năm, nhìn cậu ta mãi Chu Kính Dã mới tìm lại được chút ấn tượng ít ỏi.
Chu Kính Dã chỉ nhớ hình như Lương Tuấn Minh đúng là bạn học của cậu thật, nhưng không thân, thậm chí còn chẳng nói chuyện với nhau được mấy câu.
Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc cậu sẽ đồng ý ngồi chung bàn với cậu ta, cậu là người đã quen rồi thì không muốn thay đổi, cậu đã quen ngồi với Lý Hoan. Chưa kể, thành tích học tập của Lý Hoan rất tốt, có gì cậu còn hỏi được.
Chu Kính Dã dứt khoát từ chối: “Không ạ.”
Chắc Lương Tuấn Minh cũng đã đoán trước được kết quả, cậu ta bình tĩnh như không, tiếp tục hỏi: “Vậy tớ có thể ngồi phía trên Chu Kính Dã không?”
Bạn nữ ngồi phía trên dễ nói chuyện, nhường lại vị trí cho cậu ta.
Chân mày Chu Kính Dã lặng lẽ nhăn tít lại, cậu không hiểu vì sao Lương Tuấn Minh lại khăng khăng muốn ngồi chung với cậu, rõ ràng cậu với cậu ta chẳng hề quen thân.
Hơn nữa khi nhắc tới trường cũ, Chu Kính Dã chẳng lấy làm vui vẻ gì khi nhớ lại chuyện hồi đó của cậu bị truyền đi làm cả trường xôn xao.
Lương Tuấn Minh chu đáo giúp bạn nữ chuyển bàn, xong thì ngồi xuống vị trí đó, một lúc nữa mới tới giờ vào lớp nên cô Trần lại đi đâu đó. Cánh tay cậu ta tì trên mặt bàn của Chu Kính Dã, không chào hỏi gì Lý Hoan đang ngồi kế bên mà nhắm thẳng vào Chu Kính Dã, nói: “Cậu còn nhớ tớ không?”
“Có ấn tượng.” Chu Kính Dã liếc xuống. “Bỏ tay ra.”
Lương Tuấn Minh không bỏ tay, thậm chí còn mượn đà lấn tới, giọng cậu ta bỗng hạ xuống nhẹ nhàng: “Vậy cậu vẫn nhớ chứ?”
Chu Kính Dã bình tĩnh nhìn lên, trước mắt cậu, Lương Tuấn Minh đang nhìn cậu không chớp mắt, cậu ta dùng khẩu hình nói.
“Video.”
Video cậu hát ở quán bar dành cho người đồng tính, ở trường cũ chắc người nào cũng có một bản.
Hết chương 32
Chương trước Chương tiếp
Loading...