Trộm Một Mùa Xuân - Trang 2
Chương 2
Lâm Giác Hiểu không khiêm tốn, kỹ thuật lái xe của anh quả thật chỉ ở trình độ vừa lấy được bằng, vận tốc luôn duy trì ở mức thấp nhất của giới hạn tốc độ, đèn đỏ còn ở phía xa xa đã từ từ dừng lại.
Anh lái xe mà lòng bàn tay rịn mồ hôi liên tục.
Lâm Giác Hiểu không dám nói thật cho Chu Kính Dã biết, đây là lần đầu tiên anh lái xe ra ngoài một mình, ngày thường luôn có bố dày dạn kinh nghiệm ngồi kế bên nên lúc lái mới không quá lo lắng.
Anh liếc nhìn Chu Kính Dã.
Cậu con trai có vẻ trấn định, không chau mày vì kiểu lái lúc nhanh lúc chậm này của anh, cậu đã gỡ tai nghe xuống, đang cúi đầu xem điện thoại.
Lâm Giác Hiểu hơi nể cái tướng vững như bàn thạch này của cậu.
Căn chung cư anh thuê khá gần ga tàu cao tốc, đây cũng là lý do khiến anh dám lái xe đi đón cậu.
Xe đậu ngay ngắn dưới chân chung cư, lúc này Lâm Giác Hiểu mới thở phào nhẹ nhõm. Anh vui vẻ tháo dây an toàn, thầm nghĩ, mình lái cũng khá đấy chứ.
Anh bảo Chu Kính Dã: “Tới nơi rồi, xuống xe thôi.”
Bên ngoài, mưa bão đã ngừng. Chỗ anh ở có thế đất cao nên không bị đọng nước, mặt đất sau cơn mưa hãy còn dấp dính, vườn hoa bên cạnh đang tỏa ra mùi bùn ẩm nồng đậm.
Anh muốn giúp Chu Kính Dã bê hành lý, nhưng vẫn bị cậu tránh đi. Cậu rút tay kéo va-li ra: “Em kéo được.”
Lâm Giác Hiểu: “Chung cư này không có thang máy, nhà anh ở tầng năm, không cần anh giúp thật à?”
Anh mới tốt nghiệp không lâu, chẳng có nhiêu tiền, căn chung cư này anh phải cân đo đong đếm mãi giữa một rừng nhà cho thuê mới chọn được, trừ việc không có thang máy ra thì không còn khuyết điểm nào khác. Hai phòng ngủ một phòng khách, gần với chỗ làm anh, lại cách ga tàu không quá xa, khoảng một nghìn năm trăm tệ một tháng, như thế Lâm Giác Hiểu đã rất hài lòng rồi.
Chu Kính Dã cúi đầu, chỉnh túi đựng máy ảnh chéo sang bên hông: “Thôi ạ, em tự kéo được.”
Lâm Giác Hiểu nói: “Nếu không trụ được thì phải bảo anh nhé, đừng ngại.”
Chu Kính Dã chun mũi, vẫn giữ tính cố chấp của thiếu niên: “Em sẽ không ‘không trụ được’.”
“Ừ ừ ừ.” Lâm Giác Hiểu bật cười, kiểu ngang ngạnh của cậu thật sự rất thú vị. Anh ráng nhịn không cười, nghiêm túc đáp: “Anh biết em siêng tập tành mà.”
Chu Kính Dã không nói gì, nhưng tai cậu lặng lẽ đỏ hồng.
Tòa chung cư này đã lâu năm, trên tường xuất hiện nhiều vết loang lổ, nhưng cầu thang vẫn được quét dọn rất sạch sẽ.
Lâm Giác Hiểu biết cậu đang xách hành lý nặng nên cố tình đi chậm lại, còn chốc chốc quay đầu xem Chu Kính Dã có cần anh giúp đỡ không.
Mãi tới khi leo tới tầng năm rồi Lâm Giác Hiểu mới hoàn toàn tin tưởng, đúng là cậu không cần giúp đỡ thật.
Lâm Giác Hiểu không cầm gì theo cả, leo năm tầng nhà xong hơi thở có phần gấp gáp, Chu Kính Dã theo sau anh thì chẳng thở nặng nhọc lấy một lần, chỉ có cổ áo là thấm ướt mồ hôi.
Lâm Giác Hiểu lại nhẩm thầm trong bụng, thanh niên bây giờ khỏe thật đấy.
Anh cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, quay lại hỏi cậu: “Ngọc Thần có bảo với em là nhà anh nuôi rất nhiều chó mèo không?”
Chu Kính Dã gật đầu: “Nói rồi ạ.”
Lâm Giác Hiểu vừa mở khóa vừa nói: “Em sẽ không ghét chúng đâu nhỉ?”
“Không ghét.” Chu Kính Dã nói, cậu ngừng một lát, bổ sung thêm, “Em khá là thích chó mèo.”
Lâm Giác Hiểu cười rồi thở dài: “Cục cưng nhà anh có lẽ sẽ khác so với những gì em tưởng tượng.”
Lâm Giác Hiểu mở cửa, lúc này Chu Kính Dã mới biết “khác” trong lời nói của anh là khác thế nào.
Cửa vừa mở ra đã có rất nhiều chó mèo chờ sẵn ùa tới.
Vết thương trên mắt của chú mèo Lihua đã kết vảy, nhưng chú ta vẫn rất quấn người, bước lên dụi đầu vào chân quần Lâm Giác Hiểu.
Chân Chu Kính Dã bị một cái móng vuốt đạp trúng, cậu cúi đầu nhìn, là một chú chó điền viên Trung Hoa bị đứt mất nửa đuôi.
Phía xa, cạnh ghế sô-pha là một cái ổ mèo, một bé mèo khoảng vài tuần tuổi đang nằm trong đó, dường như bị giật mình, bé hốt hoảng nhìn ra phía cửa.
Mấy đứa này thoạt nhìn đều có vết thương, chỉ trừ một con Golden, nhưng lông trên mặt nó đã bắt đầu chuyển bạc, màu mũi đã nhạt dần, có lẽ nó đã lớn tuổi rồi. Đuôi nó vẫy lên rối rít, quen cửa quen nẻo ủi mõm vào lòng bàn tay đang đưa ra của Lâm Giác Hiểu, còn thè đầu lưỡi đỏ hồng liếm liếm tay anh.
“Bình Bình.” Anh ngồi xổm xuống, vuốt lông nó, “Ngoan nào.”
Anh nói “ngoan nào” vậy thôi, chứ vẫn mặc cho nó mừng rỡ chúi nhủi vào lòng mình.
Lâm Giác Hiểu nhẹ nhàng vỗ đầu nó, ngồi xổm trên đất giới thiệu với Chu Kính Dã: “Nó tên Bình Bình.”
Anh chỉ con mèo Lihua: “An An.”
Chú chó điền viên đứt nửa đuôi cũng chạy lên tranh sủng, “đại sứ hòa bình” Lâm Giác Hiểu rất công bằng, anh bế nó lên, để đôi mắt xanh lục của nó nhìn thẳng Chu Kính Dã: “Kiện Kiện”.
Lâm Giác Hiểu an ủi chạm vào đuôi nó, hơi hếch cằm về phía ổ mèo: “Còn nó là Khang Khang.”
Anh đặt chú chó điền viên xuống đất, đứng thẳng dậy, phủi đám lông không cẩn thận dính lên áo, nói với Chu Kính Dã: “Cục cưng nhà anh không giống với người khác, nhưng anh rất quý chúng nó.”
Mí dưới của anh hiện rõ đôi ngọa tàm*, khi cười lên lại càng đẹp trai hơn.
Chu Kính Dã ngẩn người, tự dưng cậu nghĩ, tóc của Lâm Giác Hiểu có lẽ còn mềm mại hơn cả đám bảo bối kia.
Chu Kính Dã rời mắt, nghiêm túc khen ngợi: “Chúng nó rất đáng yêu.”
Lâm Giác Hiểu biết cậu đang thật lòng khen chúng, anh mỉm cười giải thích cho Chu Kính Dã: “Trừ Bình Bình, mấy đứa khác là anh nhặt được.”
Nuôi mấy đứa này là đã hết sức anh rồi, những đứa khác Lâm Giác Hiểu chỉ đành gửi vào các trung tâm cứu trợ, chú mèo mấy tuần tuổi kia là do anh nhìn thấy rồi song không nhẫn tâm đưa đi, nên lại nhặt về.
Chu Kính Dã không biết cách bày tỏ tình yêu với động vật, cậu chỉ có thể lặp lại lần nữa: “Chúng nó rất đáng yêu.”
Đôi ngọa tàm ở mí dưới Lâm Giác Hiểu lại hiện lên lần nữa, anh nói: “Em là người đầu tiên nhận xét như vậy.”
Bấy giờ đã khá muộn, Lâm Giác Hiểu dẫn Chu Kính Dã vào phòng ngủ của khách, giải thích: “Phòng này không có người ở, chỉ có anh em từng ngủ ở đây, nhưng anh đã giặt giũ và phơi phóng cả rồi.”
Anh ấy nghĩ rất chu đáo: “Nhà mình chỉ có một phòng tắm, bàn chải với khăn rửa mặt của em anh để ở tủ trên bồn rửa mặt, còn mới nguyên đấy, nếu em cần thì cứ lấy mà dùng.”
Chu Kính Dã đáp lại bằng một câu “cảm ơn” đơn giản.
Dường như Lâm Giác Hiểu cũng không còn gì để dặn dò nữa, anh cười nói: “Vậy em sắp xếp đồ đạc nhé, anh ra cho bọn nó ăn cơm.”
Không gian yên tĩnh trở lại, căn phòng đã được dọn dẹp, tủ đầu giường còn đang phản chiếu ánh điện, sạch như lau như li.
Chu Kính Dã đặt túi máy ảnh lên tủ đầu giường, bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Khoảnh khắc Chu Kính Dã mở khóa va-li, cậu mờ mịt nghĩ, cậu một thân một mình tới thành phố xa lạ thế này, liệu có phải là một lựa chọn đúng đắn?
Đồ đạc trong va-li không nhiều, chỉ có máy tính và vài ba bộ quần áo để thay trong mùa hè. Rất nhiều, rất nhiều đồ dùng khác, cậu đều để lại trong tủ đồ ngày trước.
Thật ra cậu có tiền do mẹ cậu để lại – mẹ cậu là một người phụ nữ mạnh mẽ và bận bịu vì công việc. Cậu có thể sống một mình ổn thỏa với số tiền này. Nhưng còn vài tháng nữa cậu mới chính thức trưởng thành, có rất nhiều chuyện cậu không thể tự mình làm ở cái độ tuổi hiện giờ, nhất là khi… vừa có một chuyện khác nữa xảy ra.
Tiếng chuông mặc định của điện thoại vang lên, Chu Kính Dã cúi nhìn, nghe điện thoại.
Giọng nói của Vương Lỗi vang lên thảng thốt: “Vãi chưởng, anh Kính! Anh đi Ninh Ba thật đấy à?!”
Chu Kính Dã hờ hững: “Thật.”
“Anh để ý cái bọn đần đó làm gì!” Vương Lỗi cáu tiết, “Anh gay thì làm sao, em thân với anh nhất còn đếch sợ anh gay em, bọn nó sợ cái đếch gì?! Lại được cả đám con gái kia hề vãi, cứ như anh mà không gay thì sẽ thích tụi nó không bằng!”
Ngược lại với Vương Lỗi đang tức anh ách trong bụng, Chu Kính Dã điềm tĩnh hơn nhiều, cậu nghiêng đầu kẹp điện thoại trên bả vai, vừa nghe Vương Lỗi càu nhàu vừa tranh thủ xếp quần áo.
Chu Kính Dã nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi cũng đâu thích cậu.”
“Cái đậu xanh!” Vương Lỗi nhảy dựng lên, “Thôi tạm bỏ qua chuyện đấy, thế anh đi Ninh Ba làm cái nỗi gì vậy?”
“Anh nói chưa sõi bố và mẹ đã ly hôn, bố anh còn nhận ra anh không, còn ông anh trai chẳng đáng tin cậy gì kia nữa, vứt anh lại cho người lạ nào rồi?”
Chu Kính Dã biết Vương Lỗi đang quan tâm cậu, nhưng cậu ta lắm lời quá, nghe mà phiền.
Người lạ.
Gương mặt của Lâm Giác Hiểu vụt qua trong tâm trí Chu Kính Dã, ấy là khi anh đang cười với cậu, đuôi mắt bằng phẳng cong xuống, còn có đôi ngọa tàm rất dễ mến kia.
Cậu lại nhớ về trận mưa ban nãy, bả vai của Lâm Giác Hiểu dính sát với cậu, trừ hương cỏ xanh lẫn trong màn mưa, cậu còn ngửi được một mùi oải hương thơm thoang thoảng.
Có lẽ đó là mùi hương từ người anh ấy, giống y bản thân anh, hiền lành không chút nguy hiểm.
Chu Kính Dã cắn môi, thẳng thừng đáp: “Tôi ổn, cúp đây.”
Nói xong cũng không để ý tiếng hú hét của Vương Lỗi, cậu dứt khoát dập máy.
Đồ đạc trong va-li không nhiều, chẳng mấy chốc cậu đã sắp xếp xong.
Cậu mắc quần áo vào tủ, phân loại theo từng màu dù rằng cũng chỉ có ba màu là trắng, xám và đen, chỉ riêng có máy ảnh là cậu không biết nên đặt ở đâu.
Chu Kính Dã mở túi máy ảnh, bên trong là một chiếc Canon 90D, còn mới nguyên, mấy hôm trước cậu vừa nhận được từ chuyển phát xong. Đây là món quà cuối cùng mà mẹ tặng cậu.
Cậu thở dài thườn thượt, thế rồi lại cất máy ảnh đi, đặt trong ngăn kéo của tủ đầu giường.
Cánh cửa phòng đang đóng chặt chợt vang lên tiếng “cốc cốc”, Lâm Giác Hiểu gõ cửa, thử hỏi: “Anh có thể vào không?”
Chu Kính Dã đóng ngăn tủ đựng quần nhỏ lại rồi mới đáp: “Được ạ.”
Chiếc áo sơ mi ngấm nước mưa của anh ban nãy đã được thay bằng một chiếc áo khác, một chiếc áo trắng cộc tay.
Anh hỏi: “Anh trai em nhắn anh đưa em đi ăn cơm cùng, đi không?”
Lâm Giác Hiểu nhớ ra hình như Chu Kính Dã cũng ngấm nước mưa, còn toát mồ hôi nữa, nghĩ rồi nghĩ, anh nói: “Hay là cứ đi tắm đã, toát mồ hôi khó chịu lắm nhỉ?”
Lúc này Chu Kính Dã mới phát hiện, một vài cọng tóc của Lâm Giác Hiểu vẫn còn ướt, khi lại gần còn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của sữa tắm.
Chắc anh ấy vừa mới tắm xong.
Hết chương 2
Anh lái xe mà lòng bàn tay rịn mồ hôi liên tục.
Lâm Giác Hiểu không dám nói thật cho Chu Kính Dã biết, đây là lần đầu tiên anh lái xe ra ngoài một mình, ngày thường luôn có bố dày dạn kinh nghiệm ngồi kế bên nên lúc lái mới không quá lo lắng.
Anh liếc nhìn Chu Kính Dã.
Cậu con trai có vẻ trấn định, không chau mày vì kiểu lái lúc nhanh lúc chậm này của anh, cậu đã gỡ tai nghe xuống, đang cúi đầu xem điện thoại.
Lâm Giác Hiểu hơi nể cái tướng vững như bàn thạch này của cậu.
Căn chung cư anh thuê khá gần ga tàu cao tốc, đây cũng là lý do khiến anh dám lái xe đi đón cậu.
Xe đậu ngay ngắn dưới chân chung cư, lúc này Lâm Giác Hiểu mới thở phào nhẹ nhõm. Anh vui vẻ tháo dây an toàn, thầm nghĩ, mình lái cũng khá đấy chứ.
Anh bảo Chu Kính Dã: “Tới nơi rồi, xuống xe thôi.”
Bên ngoài, mưa bão đã ngừng. Chỗ anh ở có thế đất cao nên không bị đọng nước, mặt đất sau cơn mưa hãy còn dấp dính, vườn hoa bên cạnh đang tỏa ra mùi bùn ẩm nồng đậm.
Anh muốn giúp Chu Kính Dã bê hành lý, nhưng vẫn bị cậu tránh đi. Cậu rút tay kéo va-li ra: “Em kéo được.”
Lâm Giác Hiểu: “Chung cư này không có thang máy, nhà anh ở tầng năm, không cần anh giúp thật à?”
Anh mới tốt nghiệp không lâu, chẳng có nhiêu tiền, căn chung cư này anh phải cân đo đong đếm mãi giữa một rừng nhà cho thuê mới chọn được, trừ việc không có thang máy ra thì không còn khuyết điểm nào khác. Hai phòng ngủ một phòng khách, gần với chỗ làm anh, lại cách ga tàu không quá xa, khoảng một nghìn năm trăm tệ một tháng, như thế Lâm Giác Hiểu đã rất hài lòng rồi.
Chu Kính Dã cúi đầu, chỉnh túi đựng máy ảnh chéo sang bên hông: “Thôi ạ, em tự kéo được.”
Lâm Giác Hiểu nói: “Nếu không trụ được thì phải bảo anh nhé, đừng ngại.”
Chu Kính Dã chun mũi, vẫn giữ tính cố chấp của thiếu niên: “Em sẽ không ‘không trụ được’.”
“Ừ ừ ừ.” Lâm Giác Hiểu bật cười, kiểu ngang ngạnh của cậu thật sự rất thú vị. Anh ráng nhịn không cười, nghiêm túc đáp: “Anh biết em siêng tập tành mà.”
Chu Kính Dã không nói gì, nhưng tai cậu lặng lẽ đỏ hồng.
Tòa chung cư này đã lâu năm, trên tường xuất hiện nhiều vết loang lổ, nhưng cầu thang vẫn được quét dọn rất sạch sẽ.
Lâm Giác Hiểu biết cậu đang xách hành lý nặng nên cố tình đi chậm lại, còn chốc chốc quay đầu xem Chu Kính Dã có cần anh giúp đỡ không.
Mãi tới khi leo tới tầng năm rồi Lâm Giác Hiểu mới hoàn toàn tin tưởng, đúng là cậu không cần giúp đỡ thật.
Lâm Giác Hiểu không cầm gì theo cả, leo năm tầng nhà xong hơi thở có phần gấp gáp, Chu Kính Dã theo sau anh thì chẳng thở nặng nhọc lấy một lần, chỉ có cổ áo là thấm ướt mồ hôi.
Lâm Giác Hiểu lại nhẩm thầm trong bụng, thanh niên bây giờ khỏe thật đấy.
Anh cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, quay lại hỏi cậu: “Ngọc Thần có bảo với em là nhà anh nuôi rất nhiều chó mèo không?”
Chu Kính Dã gật đầu: “Nói rồi ạ.”
Lâm Giác Hiểu vừa mở khóa vừa nói: “Em sẽ không ghét chúng đâu nhỉ?”
“Không ghét.” Chu Kính Dã nói, cậu ngừng một lát, bổ sung thêm, “Em khá là thích chó mèo.”
Lâm Giác Hiểu cười rồi thở dài: “Cục cưng nhà anh có lẽ sẽ khác so với những gì em tưởng tượng.”
Lâm Giác Hiểu mở cửa, lúc này Chu Kính Dã mới biết “khác” trong lời nói của anh là khác thế nào.
Cửa vừa mở ra đã có rất nhiều chó mèo chờ sẵn ùa tới.
Vết thương trên mắt của chú mèo Lihua đã kết vảy, nhưng chú ta vẫn rất quấn người, bước lên dụi đầu vào chân quần Lâm Giác Hiểu.
Chân Chu Kính Dã bị một cái móng vuốt đạp trúng, cậu cúi đầu nhìn, là một chú chó điền viên Trung Hoa bị đứt mất nửa đuôi.
Phía xa, cạnh ghế sô-pha là một cái ổ mèo, một bé mèo khoảng vài tuần tuổi đang nằm trong đó, dường như bị giật mình, bé hốt hoảng nhìn ra phía cửa.
Mấy đứa này thoạt nhìn đều có vết thương, chỉ trừ một con Golden, nhưng lông trên mặt nó đã bắt đầu chuyển bạc, màu mũi đã nhạt dần, có lẽ nó đã lớn tuổi rồi. Đuôi nó vẫy lên rối rít, quen cửa quen nẻo ủi mõm vào lòng bàn tay đang đưa ra của Lâm Giác Hiểu, còn thè đầu lưỡi đỏ hồng liếm liếm tay anh.
“Bình Bình.” Anh ngồi xổm xuống, vuốt lông nó, “Ngoan nào.”
Anh nói “ngoan nào” vậy thôi, chứ vẫn mặc cho nó mừng rỡ chúi nhủi vào lòng mình.
Lâm Giác Hiểu nhẹ nhàng vỗ đầu nó, ngồi xổm trên đất giới thiệu với Chu Kính Dã: “Nó tên Bình Bình.”
Anh chỉ con mèo Lihua: “An An.”
Chú chó điền viên đứt nửa đuôi cũng chạy lên tranh sủng, “đại sứ hòa bình” Lâm Giác Hiểu rất công bằng, anh bế nó lên, để đôi mắt xanh lục của nó nhìn thẳng Chu Kính Dã: “Kiện Kiện”.
Lâm Giác Hiểu an ủi chạm vào đuôi nó, hơi hếch cằm về phía ổ mèo: “Còn nó là Khang Khang.”
Anh đặt chú chó điền viên xuống đất, đứng thẳng dậy, phủi đám lông không cẩn thận dính lên áo, nói với Chu Kính Dã: “Cục cưng nhà anh không giống với người khác, nhưng anh rất quý chúng nó.”
Mí dưới của anh hiện rõ đôi ngọa tàm*, khi cười lên lại càng đẹp trai hơn.
Chu Kính Dã ngẩn người, tự dưng cậu nghĩ, tóc của Lâm Giác Hiểu có lẽ còn mềm mại hơn cả đám bảo bối kia.
Chu Kính Dã rời mắt, nghiêm túc khen ngợi: “Chúng nó rất đáng yêu.”
Lâm Giác Hiểu biết cậu đang thật lòng khen chúng, anh mỉm cười giải thích cho Chu Kính Dã: “Trừ Bình Bình, mấy đứa khác là anh nhặt được.”
Nuôi mấy đứa này là đã hết sức anh rồi, những đứa khác Lâm Giác Hiểu chỉ đành gửi vào các trung tâm cứu trợ, chú mèo mấy tuần tuổi kia là do anh nhìn thấy rồi song không nhẫn tâm đưa đi, nên lại nhặt về.
Chu Kính Dã không biết cách bày tỏ tình yêu với động vật, cậu chỉ có thể lặp lại lần nữa: “Chúng nó rất đáng yêu.”
Đôi ngọa tàm ở mí dưới Lâm Giác Hiểu lại hiện lên lần nữa, anh nói: “Em là người đầu tiên nhận xét như vậy.”
Bấy giờ đã khá muộn, Lâm Giác Hiểu dẫn Chu Kính Dã vào phòng ngủ của khách, giải thích: “Phòng này không có người ở, chỉ có anh em từng ngủ ở đây, nhưng anh đã giặt giũ và phơi phóng cả rồi.”
Anh ấy nghĩ rất chu đáo: “Nhà mình chỉ có một phòng tắm, bàn chải với khăn rửa mặt của em anh để ở tủ trên bồn rửa mặt, còn mới nguyên đấy, nếu em cần thì cứ lấy mà dùng.”
Chu Kính Dã đáp lại bằng một câu “cảm ơn” đơn giản.
Dường như Lâm Giác Hiểu cũng không còn gì để dặn dò nữa, anh cười nói: “Vậy em sắp xếp đồ đạc nhé, anh ra cho bọn nó ăn cơm.”
Không gian yên tĩnh trở lại, căn phòng đã được dọn dẹp, tủ đầu giường còn đang phản chiếu ánh điện, sạch như lau như li.
Chu Kính Dã đặt túi máy ảnh lên tủ đầu giường, bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Khoảnh khắc Chu Kính Dã mở khóa va-li, cậu mờ mịt nghĩ, cậu một thân một mình tới thành phố xa lạ thế này, liệu có phải là một lựa chọn đúng đắn?
Đồ đạc trong va-li không nhiều, chỉ có máy tính và vài ba bộ quần áo để thay trong mùa hè. Rất nhiều, rất nhiều đồ dùng khác, cậu đều để lại trong tủ đồ ngày trước.
Thật ra cậu có tiền do mẹ cậu để lại – mẹ cậu là một người phụ nữ mạnh mẽ và bận bịu vì công việc. Cậu có thể sống một mình ổn thỏa với số tiền này. Nhưng còn vài tháng nữa cậu mới chính thức trưởng thành, có rất nhiều chuyện cậu không thể tự mình làm ở cái độ tuổi hiện giờ, nhất là khi… vừa có một chuyện khác nữa xảy ra.
Tiếng chuông mặc định của điện thoại vang lên, Chu Kính Dã cúi nhìn, nghe điện thoại.
Giọng nói của Vương Lỗi vang lên thảng thốt: “Vãi chưởng, anh Kính! Anh đi Ninh Ba thật đấy à?!”
Chu Kính Dã hờ hững: “Thật.”
“Anh để ý cái bọn đần đó làm gì!” Vương Lỗi cáu tiết, “Anh gay thì làm sao, em thân với anh nhất còn đếch sợ anh gay em, bọn nó sợ cái đếch gì?! Lại được cả đám con gái kia hề vãi, cứ như anh mà không gay thì sẽ thích tụi nó không bằng!”
Ngược lại với Vương Lỗi đang tức anh ách trong bụng, Chu Kính Dã điềm tĩnh hơn nhiều, cậu nghiêng đầu kẹp điện thoại trên bả vai, vừa nghe Vương Lỗi càu nhàu vừa tranh thủ xếp quần áo.
Chu Kính Dã nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi cũng đâu thích cậu.”
“Cái đậu xanh!” Vương Lỗi nhảy dựng lên, “Thôi tạm bỏ qua chuyện đấy, thế anh đi Ninh Ba làm cái nỗi gì vậy?”
“Anh nói chưa sõi bố và mẹ đã ly hôn, bố anh còn nhận ra anh không, còn ông anh trai chẳng đáng tin cậy gì kia nữa, vứt anh lại cho người lạ nào rồi?”
Chu Kính Dã biết Vương Lỗi đang quan tâm cậu, nhưng cậu ta lắm lời quá, nghe mà phiền.
Người lạ.
Gương mặt của Lâm Giác Hiểu vụt qua trong tâm trí Chu Kính Dã, ấy là khi anh đang cười với cậu, đuôi mắt bằng phẳng cong xuống, còn có đôi ngọa tàm rất dễ mến kia.
Cậu lại nhớ về trận mưa ban nãy, bả vai của Lâm Giác Hiểu dính sát với cậu, trừ hương cỏ xanh lẫn trong màn mưa, cậu còn ngửi được một mùi oải hương thơm thoang thoảng.
Có lẽ đó là mùi hương từ người anh ấy, giống y bản thân anh, hiền lành không chút nguy hiểm.
Chu Kính Dã cắn môi, thẳng thừng đáp: “Tôi ổn, cúp đây.”
Nói xong cũng không để ý tiếng hú hét của Vương Lỗi, cậu dứt khoát dập máy.
Đồ đạc trong va-li không nhiều, chẳng mấy chốc cậu đã sắp xếp xong.
Cậu mắc quần áo vào tủ, phân loại theo từng màu dù rằng cũng chỉ có ba màu là trắng, xám và đen, chỉ riêng có máy ảnh là cậu không biết nên đặt ở đâu.
Chu Kính Dã mở túi máy ảnh, bên trong là một chiếc Canon 90D, còn mới nguyên, mấy hôm trước cậu vừa nhận được từ chuyển phát xong. Đây là món quà cuối cùng mà mẹ tặng cậu.
Cậu thở dài thườn thượt, thế rồi lại cất máy ảnh đi, đặt trong ngăn kéo của tủ đầu giường.
Cánh cửa phòng đang đóng chặt chợt vang lên tiếng “cốc cốc”, Lâm Giác Hiểu gõ cửa, thử hỏi: “Anh có thể vào không?”
Chu Kính Dã đóng ngăn tủ đựng quần nhỏ lại rồi mới đáp: “Được ạ.”
Chiếc áo sơ mi ngấm nước mưa của anh ban nãy đã được thay bằng một chiếc áo khác, một chiếc áo trắng cộc tay.
Anh hỏi: “Anh trai em nhắn anh đưa em đi ăn cơm cùng, đi không?”
Lâm Giác Hiểu nhớ ra hình như Chu Kính Dã cũng ngấm nước mưa, còn toát mồ hôi nữa, nghĩ rồi nghĩ, anh nói: “Hay là cứ đi tắm đã, toát mồ hôi khó chịu lắm nhỉ?”
Lúc này Chu Kính Dã mới phát hiện, một vài cọng tóc của Lâm Giác Hiểu vẫn còn ướt, khi lại gần còn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của sữa tắm.
Chắc anh ấy vừa mới tắm xong.
Hết chương 2