Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 37
Câu hỏi mà năm nào cũng hỏi.
Giáo sư thật sự cực kỳ quan tâm đến chuyện tình cảm của mình, Đinh Bán Hạ than thở.
Cô Đinh cong mi mắt gật đầu, lần này cô rất kiêu ngạo: “Đang hẹn hò ạ!”
Trần Nam cảm thấy hơi buồn cười, cô ấy vỗ đầu Đinh Bán Hạ rồi mách với giáo sư: “Thầy ơi thầy xem kìa, Hạ Hạ lại bắt nạt cún độc thân.”
Phùng Vi hoàn toàn giống như người ngoài, cô ta không nhịn được mà cắn môi.
Cô ta không hiểu, vì sao hồi đại học mình đẹp hơn Đinh Bán Hạ, cũng giỏi giao tiếp với người khác hơn cô, đối xử với ai cũng rất tử tế, nhưng lại không bằng người thường xuyên lầm lì như Đinh Bán Hạ.
Phùng Vi cảm thấy khi còn học đại học, cô ta sợ nhất chính là Đinh Bán Hạ lên tiếng trong một tiết học nào đó, hay là thỉnh thoảng cô sẽ tham gia hoạt động gì đó với cô ta.
Chỉ cần Đinh Bán Hạ vừa lên tiếng, dường như tất cả mọi người đều chăm chú nhìn cô.
Rõ ràng... Rõ ràng mình mới là trung tâm của sự chú ý.
Ngay cả Tần Dữ cũng theo đuổi Đinh Bán Hạ 4 năm đại học. Mặc dù Đinh Bán Hạ đã từ chối anh ta rất nhiều lần, nhưng anh ta vẫn không bỏ cuộc.
Cho đến khi tốt nghiệp, Phùng Vi biết Đinh Bán Hạ không học cao học, cũng không ở lại thành phố B làm việc. Mà cô lại về thành phố N làm giáo viên trung học, làm trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Làm giáo viên có thể có bao nhiêu tiền lương chứ? Đinh Bán Hạ này, cực khổ thi đỗ đại học B, kết quả lại quay về quê làm giáo viên, e là đầu óc có vấn đề nhỉ?
Nhìn lại mình, sau khi theo đuổi được Tần Dữ, ngày nào cũng sống rất tốt.
Phùng Vi cảm thấy mình từ từ buông lỏng tâm thế ghen ghét với Đinh Bán Hạ, cũng đúng, mình vừa có tiền lại vừa xinh đẹp, làm gì phải ghen ghét với người nghèo hèn như Đinh Bán Hạ?
Cho đến khi...
Gặp lại Đinh Bán Hạ.
Trạng thái của cô rõ ràng là vui vẻ và dáng vẻ cô vẫn trở thành trung tâm của sự chú ý như cũ, khiến Phùng Vi lại bắt đầu không kìm nén được cảm xúc ghen ghét.
Giáo sư thật sự rất thích Đinh Bán Hạ, hỏi câu hỏi nào cũng đều quan tâm đến vấn đề sinh hoạt.
Nhìn lại mình, ngay cả mấy lời chào hỏi ban đầu cũng toàn là ý khách sáo.
Phùng Vi cảm thấy mình có chút không nhìn nổi cảnh tượng hòa hợp vui vẻ trước mặt.
Cô ta suy nghĩ, sau đó mở miệng chen vào: “Hạ Hạ, sao hôm nay bạn trai cậu không tới đây cùng cậu?”
Vợ thầy cũng nói tiếp: “Đúng vậy Hạ Hạ, em phải đưa bạn trai đến đây để thầy em và cô nhìn xem chứ, kiểm định cho em, Hạ Hạ của chúng ta tốt như vậy, chắc chắn phải cưới người rất tốt.”
Trần Nam liếc nhìn Phùng Vi: “Cô ơi cô đừng lo, bạn trai Hạ Hạ tên là Từ Lục Ly, em có quen, anh ấy đối xử với Hạ Hạ rất tốt. 2 ngày trước anh ấy vẫn ở thành phố B, sau đó phải quay về đi làm nên không tới đây mừng sinh nhật thầy được.”
“Hạ Hạ, tìm bạn trai ấy mà, không nên tìm người quá nghèo. Cậu xem, tổ chức mừng thọ 60 tuổi cho thầy, bạn trai lại nghèo đến mức phải về đi làm, còn phải để cậu nuôi, đúng là không tốt lắm. Tìm bạn trai đúng thật là phải nhìn xem có thích hợp với mình hay không.” Phùng Vi mỉm cười, chẳng qua nụ cười đó của cô ta lại tràn đầy ý khinh thường.
Mất công 2 ngày trước cô ta còn nghĩ nhiều, bây giờ xem ra, con người vẫn nên thực tế một chút thì mới tốt.
Nếu ngay cả bánh mì cũng không có thì chẳng lẽ phải dùng thứ gọi là tình yêu kia để lấp đầy bụng sao?
Giáo sư già nghe vậy thì rõ ràng cảm thấy không mấy vui vẻ.
Hồi đại học, ông ấy là chủ nhiệm lớp họ nên ông hiểu rõ từng học sinh.
Phùng Vi này...
Không biết nên nói là quá mức thực tế hay là hơi hám lợi, dù sao thì trông có vẻ tính cách rất tốt, nhưng bên trong lại thực sự ích kỷ.
Do vậy, ông thích Đinh Bán Hạ hơn, không nói đến chuyện khác, cô cũng đủ chân thành và nghiêm túc.
Vị giáo sư già cũng bắt đầu từ những ngày tháng gian khổ, sau đó vẫn luôn đi lên đến vị trí như hiện tại, nên bây giờ cũng không cần lo về cơm ăn áo mặc nữa. Có điều, ông ấy cảm thấy, nếu người trẻ tuổi chỉ một lòng nghĩ đến tiền thì thật sự là quá mức thực dụng và bốc đồng rồi.
Tìm công việc lấy tiền làm chuẩn đã đành, bây giờ ngay cả yêu đương kết hôn cũng phải lấy tiền làm chuẩn ư?
Lúc giáo sư đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Đinh Bán Hạ hơi khó hiểu: “Thầy ơi, hôm nay còn có ai muốn tới đây nữa ạ?”
Giáo sư lắc đầu: “Không, có lẽ là nhân viên phục vụ đấy.”
Tay nắm cửa được xoay, mọi người đều nhìn về phía cửa.
Người đứng ở cửa là người mà mọi người đang bàn tán—— Từ Lục Ly vừa lạnh lùng vừa siêu đẹp trai.
Đinh Bán Hạ đột nhiên đứng lên, dáng vẻ trông rất khó tin: “Lục Ly, sao anh lại tới đây?”
Từ Lục Ly đi đến, nhếch khóe môi: “Mừng thọ giáo sư 60 tuổi, đương nhiên anh phải đến mừng sinh nhật thầy rồi.”
Tiếp đó, Từ Lục Ly nhìn về phía giáo sư đang ngồi ở vị trí trung tâm, cực kỳ lễ phép: “Thầy không ngại em gọi thầy là thầy theo Hạ Hạ chứ ạ? Chúc thầy sinh nhật vui vẻ, em có chuẩn bị một món quà nhỏ cho thầy.” Sau đó anh lại đưa món quà trong túi bằng cả hai tay.
Giáo sư đánh giá Từ Lục Ly từ trên xuống dưới, sau đó cười to: “Tốt lắm tốt lắm, tên là Từ Lục Ly phải không? Được chứ, em cứ gọi là thầy như Hạ Hạ đi.”
Giáo sư già tự nhận là người đã sống lâu được nửa đời, cho nên khả năng nhìn người khác vẫn phải có. Từ Lục Ly trông rất đáng tin cậy và chín chắn, tuấn tú lịch sự, lời nói và hành động cũng rất lễ phép và chu toàn.
Chàng trai này, không đơn giản.
Đinh Bán Hạ kéo Từ Lục Ly ngồi xuống. Trần Nam còn rất tự giác mà nhường lại vị trí bên cạnh Đinh Bán Hạ.
Chậc chậc chậc, anh Từ đối xử với Hạ Hạ đúng thật là tốt đến mức không có gì để nói.
Trước đó không lâu, Trần Nam còn cảm thấy Từ Lục Ly cứ cướp cô bạn thân của mình đi như vậy thật sự là một chuyện không mấy vui vẻ. Có điều, qua mấy lần như vậy, cô ấy thực sự nhìn ra được Từ Lục Ly thích Đinh Bán Hạ đến nhường nào.
Làm bạn thân, không có gì vui hơn việc thấy Đinh Bán Hạ sống tốt.
Đinh Bán Hạ hơi đau lòng: “Hôm nay là thứ năm, anh không phải làm việc à? Sao lại tới đây?”
Từ Lục Ly xoa tóc cô để an ủi: “Ừm, xin nghỉ một ngày.”
Cô Đinh cảm thấy mình thật sự...
Đổ đứ đừ.
Đối mặt với một người hận không thể đưa trái tim chân thành của mình đến trước mặt cho bạn xem, bạn còn có thể nói gì nữa?
Anh ấy vô cùng trân trọng bạn, cũng trân trọng những người bên cạnh bạn, điều quan trọng hơn hết chính là, anh ấy thật sự đối xử với bạn rất tốt.
Đinh Bán Hạ nhếch môi cười.
Trần Nam cảm thấy đôi mắt cún hợp kim titan của mình cũng sắp bị lóe mù rồi.
Từ Lục Ly vừa lịch sự vừa chu đáo chào hỏi đám người, sau đó anh nói với giáo sư: “Thầy ơi, trong túi là một ít thực phẩm chức năng, em nghe Hạ Hạ nói rằng thầy bị cao huyết áp, cho nên em đã cố ý chọn một số thảo dược, thầy dùng chúng cùng với những thực phẩm chức năng đó là được.”
Món quà này thật sự vô cùng có tâm, giáo sư già càng thêm hài lòng hơn. Ông ấy cũng không khỏi cảm thấy có phần cảm động trước phần tâm ý này: “Được được được. Lục Ly chuyên nghiệp như vậy, là bác sĩ sao?”
Từ Lục Ly gật đầu: “Dạ, là bác sĩ Trung Y.”
Đinh Bán Hạ bổ sung: “Thầy ơi, trông Lục Ly trẻ tuổi vậy thôi, nhưng bây giờ anh ấy đã là bác sĩ chính rồi đó.”
Giáo sư già hài lòng gật đầu, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Đàn anh đang có mặt ở đây cũng bảo: “Hình như anh chưa thấy cậu ở trường học bao giờ, Lục Ly, cậu học trường nào vậy?”
“Học Trung Y ở thành phố N.”
Đinh Bán Hạ lại nói thêm: “Lúc ấy thi đại học, Lục Ly là Trạng Nguyên tỉnh bọn em đó, chẳng qua anh ấy muốn học Trung Y nên mới học đại học ở thành phố N.”
...
Sau một hồi nói chuyện, cả giáo sư và vợ thầy đều vô cùng hài lòng với Từ Lục Ly, không chỉ tuấn tú lịch sự, làm việc kỹ càng chu đáo, mà còn rất quan tâm Hạ Hạ, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Sau này Hạ Hạ thực sự rất may mắn.
Bầu không khí trong phòng càng thêm hòa thuận vui vẻ, ai nấy cũng rất vui, ngoại trừ——
Phùng Vi.
Trong khoảnh khắc ấy, Phùng Vi cảm thấy mọi sự lừa mình dối người của bản thân đều bị đập tan một cách tàn nhẫn.
Người đàn ông đẹp trai này không hề nghèo và đổ đốn như cô ta nghĩ, ngược lại, anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Ngay cả suy đoán người đàn ông này tốt nghiệp đại học ảo gì đó của cô ta cũng bị đánh tan.
Càng quan trọng hơn chính là...
Anh thật sự rất quan tâm đến Đinh Bán Hạ. Anh vô cùng lạnh lùng, nhưng lại sẵn sàng ghi nhớ đặc điểm của những người mà Đinh Bán Hạ yêu quý và tôn trọng, cũng chấp nhận đi từ thành phố N xa xôi tới đây chỉ để mừng sinh nhật giáo sư đại học của Đinh Bán Hạ. Lúc ăn cơm, anh cũng chăm sóc Đinh Bán Hạ rất kỹ.
Phùng Vi cảm thấy mình...
Thua thất bại thảm hại.
Từ hồi đại học đã luôn bại bởi Đinh Bán Hạ, đến bây giờ, cũng vậy.
Phùng Vi cắn môi, sau đó cô ta mỉm cười: “Thầy ơi, em đi vệ sinh một lát.”
Trần Nam liếc nhìn Phùng Vi rồi đi theo cô ta ra ngoài.
“Phùng Vi!”
Trần Nam gọi cô ta lại.
Phùng Vi quay đầu.
Trần Nam thở dài: “Tôi không biết vì sao cậu lại không thích Hạ Hạ, nhưng tôi muốn nói, từ trước tới giờ Hạ Hạ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cậu cả.”
Phùng Vi cúi đầu.
“Tôi biết.” Phùng Vi lẩm bẩm, “Cho đến nay, kỳ thực chỉ có tôi coi Đinh Bán Hạ như đối thủ mà thôi.”
Thậm chí có lẽ Đinh Bán Hạ còn không để ý đến mình, cũng không thèm so tới so lui với mình.
“Hạ Hạ vẫn luôn nói với tôi rằng, làm người, sống vui vẻ là điều quan trọng nhất.” Trần Nam lại nói, “Những lời này cũng tặng cho cậu, hy vọng cậu có thể hiểu được, vui vẻ là quan trọng nhất.”
Phùng Vi thấp giọng nói cảm ơn.
Trần Nam ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng: “Còn nữa, Tần Dữ thật sự không phải một... Người chồng tốt.”
Phùng Vi nhếch khóe miệng mỉm cười: “Đúng vậy, tôi biết. Tôi đã thấy anh ấy ở bên một cô gái khác.”
Trần Nam hơi kinh ngạc.
Phùng Vi tự giễu: “Cậu cũng cảm thấy tốt rất nực cười đúng không?”
Sau đó cô ta lại thở dài một hơi: “Được rồi, qua ngày hôm nay, tôi thật sự đã hiểu được rồi. Tôi sẽ học cách sống vui vẻ.”
Bước đầu tiên là thử tìm một người thật sự yêu mình, chứ không phải đơn thuần là người thích hợp hay không.
Trần Nam bật cười.
Cô ta có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.
Hạ Hạ thật sự...
Khiến người ta tin rằng, sống một cách chân thành thì sẽ có đền đáp.