Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em

Chương 34



Tuy đường đi không xa, nhưng hai người lại đi chậm rì rì, nên cũng đi khá lâu mới tới được quán lẩu đó.
Đã qua giờ cơm trưa rồi, nên trong quán lẩu cũng không có nhiều người lắm.
Người phục vụ đứng ở quầy đang nhỏ giọng trò chuyện, nhìn thấy hai người tiến vào thì vội vàng đi tới: “Hai người sao?”
Đinh Bán Hạ gật đầu, vừa đi theo người phục vụ đến chỗ ngồi, vừa nóng lòng nhìn qua cách trang trí trong quán, sau đó cô thấp giọng nói với Từ Lục Ly: “Wow, cách trang trí trong quán không thay đổi quá nhiều.”
Từ Lục Ly ngồi xuống vị trí, cũng nhìn quanh rồi tỏ vẻ đồng tình: “Đúng vậy.”
Đinh Bán Hạ không nhịn được mà cười anh: “Sao anh nói cứ như thể anh đã từng tới quán này vậy.”
Đinh Bán Hạ vừa mới nói xong, chính bản thân cô cũng sửng sốt, sau đó không khỏi cẩn thận hỏi: “Anh, có phải thật sự đã từng tới quán này rồi không?”
Từ Lục Ly cười, sau đó anh gật đầu.
Đinh Bán Hạ bỗng dưng hiểu ra.
E là... Tình cờ thấy cô tới ăn lẩu, nên đã ghé vào quán này đúng không?
Đột nhiên trong lòng cô cảm thấy hơi chua xót.
Từ Lục Ly đưa menu cho cô: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều, anh nhớ mùi vị của quán này cũng khá ngon.”
Quán này không chỉ có mùi vị rất ngon, mà tốc độ lên đồ ăn cũng rất nhanh nữa.
Lâu lắm rồi không tới quán này, Đinh Bán Hạ không nhịn được mà gọi rất nhiều món. Người phục vụ nhanh chóng bưng nồi và các loại đồ ăn lên, bày một bàn lớn.
Đinh Bán Hạ thật sự rất đói, cô lập tức cầm đũa gắp ba chỉ bò cuộn lên rồi thả vào nồi lẩu.
Ba chỉ bò cuộn của quán này cực kỳ mỏng, thực sự có thể ăn ngay lập tức. Đinh Bán Hạ thầm đếm vài giây trong lòng rồi bắt đầu cầm muôi vớt ba chỉ bò cuộn lên.
Mới vừa đặt vào đĩa của mình và chuẩn bị bắt đầu hoạt động thì cô chợt nghe thấy có người gọi mình.
“Đinh Bán Hạ!”
… Lãng tai ư?
Đinh Bán Hạ lắc đầu, lúc chuẩn bị tiếp tục giơ đũa lên thì cô lại nghe thấy có người đang gọi mình.
Từ Lục Ly buồn cười: “Hạ Hạ, thật sự có người đang gọi em.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Hình như lần này không thể giả vờ không nghe thấy được nữa.
Đinh Bán Hạ cam chịu buông đũa xuống, tiếc nuối nhìn qua miếng thịt bò béo ngậy. Cô đã nghiêm túc tính toán, giây thứ năm sau khi thịt bò béo ngậy chín được gắp ra đĩa là ăn ngon nhất. Trước giây thứ năm thì quá nóng, sau giây thứ năm lại bắt đầu nguội.
Đáng tiếc đáng tiếc hu hu hu.
Đinh Bán Hạ nhìn về phía người gọi mình, là bạn học cùng lớp đại học với cô, một cô gái khá xinh đẹp, tên là Phùng Vi, nhưng Đinh Bán Hạ không thân với cô ta lắm.
Dường như Phùng Vi cũng tới quán này ăn cơm, còn dắt theo một người đàn ông mặc vest đi giày da.
Đinh Bán Hạ liếc nhìn, ồ, cũng là người quen.
Đinh Bán Hạ khẽ cười: “Phùng Vi à, trùng hợp quá.”
Phùng Vi đánh giá Từ Lục Ly đang ngồi đối diện Đinh Bán Hạ từ trên xuống dưới, sau đó trong mắt cô ta lộ ra một tia kinh ngạc, lại quay đầu hỏi Đinh Bán Hạ: “Đinh Bán Hạ, không cần phải giới thiệu người này nhỉ? Cậu biết đó, bạn trai tôi, Tần Dữ. Nhưng người bên cạnh cậu, không giới thiệu sao?”
Bởi vì quán lẩu bật hệ thống sưởi, nên Từ Lục Ly đã cởi chiếc áo khoác lông dài kia ra, bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo len sáng màu, nó làm anh trông càng điển trai hơn.
Không đợi Đinh Bán Hạ mở miệng, anh đã chủ động nói trước: “Chào cô, tôi là bạn trai của Đinh Bán Hạ, Từ Lục Ly.”
Giọng nói thật sự quá hay, Phùng Vi cũng cảm thấy sửng sốt.
Có điều, cảm giác xa cách trên người Từ Lục Ly thật sự quá nặng, ngay cả khi tự giới thiệu thì anh cũng chỉ nói với giọng điệu thản nhiên, thậm chí còn không thèm đứng lên.
… Không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy bản thân mình thấp hơn anh một bậc.


Phùng Vi không nhịn được mà nhíu mày lại.
Trong lòng Đinh Bán Hạ khoái chí, nhưng ngoài mặt lại vô cùng dịu dàng: “Phùng Vi, các cậu cũng tới đây ăn cơm sao? Tần Dữ giàu như vậy, không đến mức đi ăn cơm cùng cậu mà còn phải ăn lẩu chứ? Tôi còn tưởng rằng chỉ có người nghèo như tôi mới thường xuyên ăn lẩu.”
Tiếng nói trong lòng: Không, kỳ thực là lúc nghèo thật sự thì làm gì có lẩu mà ăn?!
Nhưng quả thực cô vẫn nhớ Tần Dữ, mặc dù Tần Dữ không cùng một học viện với cô, lý do là——
Hồi đại học, Tần Dữ từng theo đuổi cô.
Hình như gia đình Tần Dữ rất giàu, dù sao thì vẫn luôn được mọi người gọi là con ông cháu cha này kia.
Đến bây giờ Đinh Bán Hạ cũng khó có thể quên được lúc Tần Dữ theo đuổi mình đã từng nói rằng: “Chẳng lẽ cậu tốt nghiệp xong không định ở lại Bắc Kinh ư? Cậu ở bên tôi mới có tương lai được cậu biết không?”
Lúc ấy cô trả lời thế nào ấy nhỉ…
À đúng rồi: “Thôi bỏ đi, so với việc ở bên cậu, tôi thà không có tương lai còn hơn.”
Phụt, Đinh Bán Hạ nhớ lại cũng cảm thấy buồn cười. Bây giờ cô cũng cảm thấy câu trả lời khi ấy có hơi kiêu căng.
Còn về phần sau khi tốt nghiệp thì cô cũng không biết Phùng Vi ở bên Tần Dữ từ khi nào, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Nếu không phải hôm nay tình cờ gặp được bọn họ ở đây thì thậm chí Đinh Bán Hạ hoàn toàn không nhớ nổi sự tồn tại của bọn họ.
Có lẽ Phùng Vi đã bị giẫm trúng chỗ đau: “Nếu không phải hôm nay tôi cực kỳ muốn ăn lẩu, A Dữ cũng sẽ không hạ mình tới quán lẩu này đâu.”
Đinh Bán Hạ gật đầu như suy tư gì đó: “Cũng đúng, suy cho cùng không phải ai ăn lẩu cũng ăn mặc trang trọng như vậy.”
“Trái lại là các cậu,” Phùng Vi đánh giá Từ Lục Ly, sau đó cô ta lắc đầu, buông tiếng thở dài: “Đinh Bán Hạ à, không phải tôi nói gì cậu đâu, nhưng tìm bạn trai không thể chỉ nhìn mặt. Anh Từ này, hẳn là tình hình kinh tế không tốt lắm phải không?”
Đinh Bán Hạ cũng quay đầu lại đánh giá Từ Lục Ly, sau đó cô thầm tự hỏi bạn trai nhà mình làm gì mà lại khiến Phùng Vi cảm thấy tình hình kinh tế của anh không tốt lắm?
Nếu cô nhớ không lầm, hình như vốn dĩ gia cảnh của bạn trai nhà mình rất tốt, càng chưa kể đến việc anh được làm bác sĩ chính từ khi tuổi vẫn còn trẻ.
Hơn nữa, yêu đương cần phải thực tế như vậy ư? Nhất quyết phải suy xét đến vấn đề gia cảnh sao?


Kỳ thực cô cũng kiếm được kha khá tiền, không nói đến chuyện khác, nhưng nuôi sống bản thân thì tuyệt đối không có vấn đề gì.
Đinh Bán Hạ gật đầu, sau đó cô trả lời: “Lục Ly đẹp trai như vậy, vừa nhìn đã biết là tôi có tiền, có vấn đề gì không?”
Phùng Vi: “...”
Rốt cuộc vì sao lại có người có thể nói những lời vô liêm sỉ một cách hợp tình hợp lý như vậy chứ!?
Nhưng không thể không nói, ngoại hình của anh Từ quả thực đủ đẹp, vậy nên khi đột nhiên bị người ta cho rằng được bao nuôi... Cũng không có gì sai.
Đinh Bán Hạ lại bổ sung: “Kể ra thì, tôi rất hài lòng với gương mặt của Lục Ly nhà tôi. Anh Tần đây...”
Dấu ba chấm này, có hàm ý sâu xa.
Trong lúc nhất thời, Phùng Vi giận đến mức tái mặt, cô ta hít một hơi rồi tiếp tục nói: “Đinh Bán Hạ, cậu đừng quên, A Dữ tốt nghiệp đại học B giống chúng ta. Anh Từ... Tôi nhớ hình như không phải là người của trường chúng ta nhỉ? Hình như đại học Q bên cạnh cũng không có người như vậy?”
Cũng đúng, nếu hai trường có người đẹp như vậy thì chắc chắn rất nổi tiếng rồi. Nhưng trước giờ cô ta chưa từng thấy Từ Lục Ly, do vậy, trong lòng cô ta không khỏi nhận định rằng Từ Lục Ly tốt nghiệp một trường đại học ảo nào đó.
Đinh Bán Hạ hơi buồn cười.
Nhớ lại lúc học cấp 3 trước đây, Từ Lục Ly thường xuyên là người đứng đầu khối, cuối cùng còn giành Trạng Nguyên tỉnh bọn họ, là kiểu mà đại học B và đại học Q tranh nhau muốn. Nhưng vì Từ Lục Ly kiên trì muốn học Trung Y nên mới không tới thành phố B.
Có điều, Đinh Bán Hạ thật sự không có tâm trạng để nói mấy điều này với Phùng Vi. Bởi vì bạn trai chứ không phải đồ vật, cho nên không cần phải so tới so lui.
Điều quan trọng hơn chính là, cô thật sự cực kỳ đói, cái nỗi đau mà khi ở ngay trước mặt mình là nồi lẩu nhưng lại không thể ăn được, thật sự vô cùng nghiêm trọng hu hu hu.
Từ Lục Ly dường như hoàn toàn phớt lờ Phùng Vi và Tần Dữ. Anh chu đáo nhúng thịt giúp Đinh Bán Hạ, nhúng xong thì chấm chút sốt, sau đó lại bỏ vào đĩa của cô.
Đinh Bán Hạ cứ nuốt nước miếng mãi.
Do đó, cô quyết định nhanh chóng kết thúc sự giằng co với Phùng Vi.
“Được rồi được rồi, Lục Ly nhà tôi chẳng có gì tốt cả, chỉ có mỗi khuôn mặt là nhìn được. Phùng Vi, tôi còn có việc, tôi thấy Tần Dữ cũng rất bận, không làm phiền các cậu nữa.”
Lệnh đuổi khách này thật sự quá rõ ràng, sắc mặt của Phùng Vi không khỏi trở nên khó coi.
Lúc cô ta đang chuẩn bị nói gì đó thì rốt cuộc Tần Dữ đứng bên cạnh đang không ngừng xem đồng hồ cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Phùng Vi, anh còn có việc.”
Phùng Vi lập tức thay đổi sắc mặt, cô ta cười nói với Tần Dữ: “Vậy A Dữ, chúng ta đi nhanh thôi, cảm ơn hôm nay anh đã mời em ăn lẩu.”
Tần Dữ hơi mất kiên nhẫn mà gật đầu, không hề nói gì.
Khi Phùng Vi kéo Tần Dữ đi, cô ta không nhịn được mà quay đầu lại nhìn thoáng qua Đinh Bán Hạ đang cầm đũa ăn một cách vui vẻ.
Người đàn ông ngồi đối diện Đinh Bán Hạ trông tuấn tú điển trai, anh hơi xắn tay áo lên, một tay cầm đũa, một tay cầm muôi để vớt, nhúng đồ ăn cho Đinh Bán Hạ với vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng mới lo cho bản thân mà ăn một miếng.
Vẻ mặt hết sức dịu dàng đó không lừa được ai.
Cũng khiến Phùng Vi... Rất khó quên.
Cô ta không khỏi tự hỏi trong lòng, rốt cuộc lựa chọn khi trước của mình có chính xác hay không.
Đúng vậy, gia đình Tần Dữ thật sự rất giàu, đi theo anh ta cũng đủ để an cư lạc nghiệp ở một thành phố lớn như thành phố B này rồi, đây cũng là ước mơ bấy lâu nay của cô ta.
Vậy nên lúc đó cô ta thực sự rất không hiểu tại sao Đinh Bán Hạ lại từ chối sự theo đuổi của Tần Dữ, cô ta vẫn luôn cảm thấy Đinh Bán Hạ cực kỳ ngu ngốc.
Sự thật cũng chứng minh, sau khi tốt nghiệp, cô ta đã ở bên Tần Dữ, ít nhất thì mấy năm gần đây, cô ta chưa từng phải lo lắng về vấn đề kinh tế. Khi bạn cùng lứa tuổi đang thắt lưng buộc bụng, liều mạng để ở lại thành phố lớn này thì cô ta đã tùy ý mua túi và mua hàng xa xỉ.
Cô ta không cảm thấy có gì sai, cho đến khi hôm nay gặp Đinh Bán Hạ.
Người đàn ông không biết có tiền hay không kia chỉ dịu dàng với Đinh Bán Hạ, đối xử với cô vô cùng kiên nhẫn và hết sức tập trung.
Ngược lại, Tần Dữ...
Như thể là, có thể ăn lẩu cùng cô ta đã là một sự ban ơn rất lớn.
Phùng Vi cắn môi, không nói gì nữa.
Từ Lục Ly liếc mắt nhìn bóng dáng hai người kia rời đi, sau đó anh cười rồi bảo: “Hạ Hạ, thực ra anh... Cũng xem như là giàu có, cho nên hẳn là không cần em bao – nuôi.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...