Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 23
Bạn biết điều gì là cấm kỵ không?
Đại khái chính là——
Nếu đã phạm phải điều cấm kỵ này mà còn dạy mãi không sửa thì sẽ bị phê bình, sẽ bị nhắc tên phê bình, sẽ bị nhắc tên phê bình trước mặt tất cả mọi người.
Cho nên, rất tốt, học sinh toàn trường lại một lần nữa làm quen với Đinh Bán Hạ.
Lần trước, Đinh Bán Hạ được người toàn trường biết đến với cái biệt danh: Bạn thân của hot girl trường Chu Nhạc Nhạc.
Lần này, biệt danh của Đinh Bán Hạ lại trở nên dài hơn.
Bạn thân cũ của hot girl trường Chu Nhạc Nhạc đã bị trường học nhắc tên phê bình vì chơi Tarot.
Đúng, là bạn thân cũ.
Bắt đầu lần lượt có người chỉ chỉ trỏ trỏ Đinh Bán Hạ.
“Ồ, cậu nói Đinh Bán Hạ kia à? Chẳng phải cậu ta đã lừa cả hot girl trường Chu Nhạc Nhạc sao? Với kỹ thuật bói toán rách nát của mình, cậu ta nhất quyết nói rằng Chu Nhạc Nhạc không thể cưới người mình yêu, đây quả thực là một lời chửi mắng trần trụi. Mình cũng không biết bạn thân lại có thể như thế.”
“Trước kia thấy Đinh Bán Hạ có vẻ rất thành thật, không ngờ tri nhân tri diện bất tri tâm (*), vậy mà cậu ta lại là cái dạng đó.”
(*) Tri nhân tri diện bất tri tâm, có ý nghĩa là: Biết về người khác, hiểu rõ về diện mạo, nhưng không hiểu đến lòng dạ.
“Hơn nữa trường học cũng đã nhắc nhở nhiều lần rồi, cấm học sinh làm những việc linh tinh đó. Cậu ta lợi hại thật đấy.”
Khi một tin đồn được lặp đi lặp lại nhiều lần, cho dù mọi người có biết hay không thì họ cũng sẽ tin mà thôi.
Do đó, cũng khó trách được người trong lớp lại nhìn cô như vậy.
Đến tận bây giờ, có lẽ mọi người đều cảm thấy bản thân khi đó rất trẻ con.
Ít nhất thì lúc ấy mọi người trong lớp cũng không gây rắc rối gì cho cô ở bên ngoài, cho nên Đinh Bán Hạ rất sẵn sàng chấp nhận lời xin lỗi của họ.
——Đinh Bán Hạ vẫn luôn nhớ rõ chuyện quá khứ, chỉ là không chung sống được với nó mà thôi, cô biết rõ.
2 ngày trước khi cô bói toán cho Lương Địch, lúc Lương Địch nói ra câu đó, quả thực đã khiến Đinh Bán Hạ mơ về thời cấp 3.
Hồi cấp 3, cô thật sự suýt chút nữa thì từ bỏ bói toán chỉ vì chuyện này.
Có điều, khi bạn vượt qua được cửa ải khó khăn nhất định rồi thì bạn sẽ trưởng thành hơn rất nhiều.
Thứ không thể xóa bỏ được, mới là tình yêu.
Nếu không, cũng chỉ có thể gọi là hứng thú.
Đinh Bán Hạ cảm thấy buổi họp lớp hôm nay rất xứng đáng, hiện tại khi nhớ lại những chuyện trước kia, so với trốn tránh thì cô lại cảm thấy càng nhẹ nhõm hơn rồi. Cô hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra.
Từ Lục Ly liếc mắt một cái đã nhìn ra Đinh Bán Hạ đang suy nghĩ điều gì.
Anh không nhịn được mà duỗi tay xoa đỉnh đầu mềm mại của cô Đinh. Đinh Bán Hạ lập tức tỉnh táo lại, sau đó cô mỉm cười nhìn anh: “Tập trung lái xe đi.”
Từ Lục Ly cong khóe môi.
Đinh Bán Hạ bắt chéo chân và lắc lắc đầu, trông đáng yêu vô cùng.
“Từ Lục Ly.”
Cô đột nhiên gọi anh.
“Hửm?”
Đinh Bán Hạ cười híp mắt: “Cảm ơn cậu.”
Không chỉ là lời cảm ơn của hôm nay, mà còn liên quan đến lời cảm ơn mấy năm trước nữa.
Khi đó Đinh Bán Hạ đã định đốt bài Tarot đi, dù sao trong trường cũng không có ai ủng hộ cô học cái này.
Cô luôn suy nghĩ, có phải nếu cô không học thứ kỳ quái này thì sẽ không có ai xa lánh cô không?
Cô lén lút cầm theo bài Tarot, đi tới rừng cây nhỏ.
Trước khi tới trường, Đinh Bán Hạ đã trộm lấy bật lửa của bố. Cô muốn sau cùng, chôn vùi sở thích ở trường học rất có cảm giác nghi thức.
Đinh Bán Hạ lấy bài Tarot ra khỏi túi, trước đây nó vẫn luôn là bảo bối của cô. Đến lúc cô lấy bật lửa ra, lại có một người bước vào rừng cây nhỏ im ắng.
Là Từ Lục Ly.
Đinh Bán Hạ luôn không dám nói chuyện với Từ Lục Ly, lần này cũng không ngoại lệ, cô không ngừng cầu nguyện trong lòng rằng Từ Lục Ly nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.
Nhưng Từ Lục Ly lại nhíu mày, đi tới bên cạnh cô: “Bạn học Đinh, cậu định đốt lửa à?”
Đinh Bán Hạ lắc đầu.
Đồ ngu mới có thể thừa nhận!
Từ Lục Ly nhìn về phía bật lửa của Đinh Bán Hạ.
Đinh Bán Hạ: “...”
Sau đó cô vội vàng lùi ra phía sau: “Bật lửa không phải mình đem đến.”
Từ Lục Ly gật đầu: “Hôm nay mình là học sinh trực nhật, trường cấm đốt lửa. Cho nên bạn học Đinh, cậu cầm đồ rời đi đi. Bật lửa này để lại.”
Cô chỉ muốn yên tĩnh chôn vùi sở thích thôi mà, điều đó cũng không được sao?
Ngày đó, cô Đinh đúng lúc bị học sinh trực nhật bắt được nên cuối cùng cũng không đốt bài Tarot nữa.
Nhưng mà, ngày hôm sau lúc cô đến lớp, bạn cùng bàn - người duy nhất có thể nói được với cô mấy câu trong lớp, đã phàn nàn rằng: “Cậu không biết đâu, tối qua mình làm trực nhật kiểm tra khuôn viên trường nên đã về rất muộn, mẹ mình còn không để lại cơm cho mình. Thật sự không phải mẹ ruột!”
Đinh Bán Hạ sửng sốt.
“Hôm qua cậu làm trực nhật?”
Bạn ngồi cùng bàn của cô gật đầu.
Sắp xếp của trường bọn họ là, mỗi một học sinh của một lớp trực 1 ngày…
Nói cách khác, ngày hôm qua Từ Lục Ly lừa cô.
Nguyên nhân không cho cô đốt lửa… Có phải bởi vì cảm thấy cô nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng đốt bài Tarot không?
Đó có phải có thể cho rằng, thực ra có người hy vọng, hoặc ít nhất là không phản đối cô tiếp tục học Tarot, đúng không?
Đinh Bán Hạ không khỏi suy nghĩ.
Kỳ thực cô không nhớ rõ cuối cùng rốt cuộc vì sao mình lại tiếp tục học Tarot.
Có lẽ là cảm thấy——
Tình yêu ấy mà, đâu phải một ngọn lửa là có thể giải quyết triệt để được.
Vậy thì dứt khoát, vứt cả bật lửa và băn khoăn đi.
Vậy nên, Đinh Bán Hạ mỉm cười: “Từ Lục Ly, thật sự rất cảm ơn cậu.”
Từ Lục Ly bẻ lái, giọng nói lạnh lùng êm tai kinh khủng.
“Vậy mời mình ăn cơm đi.”
Mẹ nó, cậu thật sự muốn ăn luôn Hạ Hạ tội nghiệp sao?!
-
Một quãng thời gian dài kể từ sau đó, đúng là một kỳ nghỉ vô cùng lười biếng.
Lúc bị Thù Vinh tìm đến lần nữa, Đinh Bán Hạ đang vừa ăn kem vừa xem phim Mỹ.
Thỉnh thoảng mẹ Đinh cũng tới phòng cô, còn không quên nói cô: “Hạ Hạ, đang là mùa đông mà con ăn kem cái gì, thật là, bố con còn mua cho con.”
Đinh Bán Hạ cũng không ngẩng đầu lên: “Mẹ, bố con được gọi là cởi mở.”
Điện thoại vang lên một tiếng, Đinh Bán Hạ tạm dừng phim Mỹ, cầm thìa đút một miếng kem vào miệng rồi mới mở điện thoại.
“Xia Xia, gần đây cô có thời gian không? Gần đây câu lạc bộ của chúng tôi huấn luyện người mới, tôi muốn tìm cô tới hỗ trợ.”
Đinh Bán Hạ không khỏi nhếch khóe miệng.
Buông hộp kem xuống, cô bắt đầu gõ cạch cạch trả lời.
“Tìm tôi giúp cái quái gì chứ, tôi đi bưng trà rót nước cho anh à?”
Thù Vinh biết Alexia cọc tính, nhưng bị nói trực tiếp như vậy… Vẫn đơ mất một lúc.
Anh ấy bình tĩnh lại rồi nói với Đinh Bán Hạ: “Gần đây câu lạc bộ Hải Nguyệt của chúng tôi tuyển người mới, muốn tiến hành huấn luyện lồng tiếng cho bọn họ. Tên Điệu nói với tôi rằng có thể cho cô tới, bởi vì cô lồng tiếng không hề có tình cảm, là người cần rèn luyện.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Ồ ha ha.
Chết tiệt đây là khen người hay là mắng người vậy?!
Cô Đinh không hề do dự: “Không đi.”
Thù Vinh đã sớm đoán trước được phản ứng của Đinh Bán Hạ, cho nên anh ấy lấy ra lý do thoái thác đã chuẩn bị tốt: “Cô tới đi, nếu cô tới thì còn có thể tuyên truyền bói toán của cô.”
Cô Đinh thấy mối kinh doanh thì phấn khích: “Được, tôi đi.”
Thù Vinh: “...”
Anh ấy nhấn vào avatar của Tô Mạc Già rồi gửi tin nhắn Wechat cho Tô Mạc Già: “Tên Điệu, cậu thật đúng là hiểu biết Xia Xia nhà cậu.”
Tô Mạc Già rất đắc ý: “Ừm, đương nhiên rồi.”
Thù Vinh: “...”
Có phải bắt nạt người độc thân như tôi thú vị lắm không???
Buổi huấn luyện lồng tiếng này, tuy rằng là hoạt động nội bộ của câu lạc bộ, nhưng bởi vì gần đến Tết Âm Lịch, cho nên trưởng câu lạc bộ của Thù Vinh và Tô Mạc Già rất hào phóng mà quyết định biến buổi huấn luyện này thành phúc lợi cho fans, công khai tuyên truyền.
Designer đã làm xong poster từ sớm và đăng lên Weibo chính thức của câu lạc bộ theo đúng thời gian dự kiến.
Các fan lập tức bùng nổ.
“Trời ơi, lần này thật sự tốt như vậy sao?! Đây đúng là phúc lợi siêu to khổng lồ đó, có phải chứng tỏ là có thể nghe Tên Điệu pia diễn tại chỗ không?”
“Từ từ, những người tham gia chính được viết trên poster là—— Thù Vinh, Tô Mạc Già, còn có Alexia??? Là Alexia mà tôi nghĩ đến sao?”
“Lầu trên nói đến Tarot Reader kia hả? Không đúng, cô ấy tới làm gì?”
Weibo chính thức cũng nhanh chóng xác minh suy đoán của các fan—— @Người tham gia ở bình luận, trong đó có một cái chính là @Tarot Reader Alexia.
Đinh Bán Hạ dường như đã có thể đoán trước được cửa hàng Taobao nhà mình sẽ rất rầm rộ sau khi đợt tuyên truyền này trôi qua.
Đinh Bán Hạ vui vẻ chia sẻ bài Weibo, Tarot Reader Alexia: “Làm một người đối tác đào tạo lên sân khấu, đến lúc đó mong mọi người hãy quan tâm nhiều hơn. // Hải Nguyệt Official V: Buổi huấn luyện thành viên mới vào tối thứ bảy tuần này của câu lạc bộ sẽ tổ chức phúc lợi cho fans nhé~ Tên Điệu và Thù Vinh mà mọi người chờ mong đều sẽ tới, các bạn nhỏ còn không mau hẹn trước đi?”
Weibo nhanh chóng nhận được một làn sóng bình luận.
“Xia, cô đi qua làm gì? Đi bói xem những người mới có thể thắng hay không hả?”
“Xia, cô qua đó làm đối tác đào tạo? Cô thật sự… Không sợ mất fans à?”
“Xia, tôi sẵn sàng chấp nhận việc cô biến tài khoản Weibo này thành một account marketing hơn là việc cô đi làm đối tác đào tạo.”
...
Ừm, đây là các fan chính gốc của Alexia.
Cô Đinh vừa thanh tú vừa đáng yêu trợn trắng mắt, hừ, nói ai đấy!
“Hoan nghênh Alexia~ Hy vọng đến lúc đó có thể làm Tên Điệu của chúng em trò chuyện nhiều hơn, cảm ơn chị gái nhỏ!”
“Đúng đúng đúng, bớt làm Thù Vinh nói chuyện, anh ấy nói chuyện là Tên Điệu của chúng em lại im lặng, không tốt không tốt.”
“Chị gái nhỏ Alexia cũng biết lồng tiếng sao? Mình có hơi chờ mong~”
...
Đây là các fan của Tô Mạc Già.
Đinh Bán Hạ cô, có hơi chột dạ.
Không biết khi mọi người thực sự nghe thấy cô lồng tiếng thì sẽ phản ứng như thế nào ha ha ha.
Thù Vinh cũng rất nể tình mà chia sẻ lại bài đăng Weibo của Đinh Bán Hạ.
Thù Vinh V: “Mọi người nhanh tới phòng stream trêu chị gái nhỏ nào @Tarot Reader Alexia! //Tarot Reader Alexia: “Làm một người đối tác đào tạo lên sân khấu, đến lúc đó mong mọi người hãy quan tâm nhiều hơn. // Hải Nguyệt Official V: Buổi huấn luyện thành viên mới vào tối thứ bảy tuần này của câu lạc bộ sẽ tổ chức phúc lợi cho fans nhé~ Tên Điệu và Thù Vinh mà mọi người chờ mong đều sẽ tới, các bạn nhỏ còn không mau hẹn trước đi?”
Đinh Bán Hạ còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy đầu trang của mình có thêm một bài đăng Weibo.
Là quý ngài Tên Điệu vạn người mê kia.
Anh chia sẻ bài Weibo này của Thù Vinh, chẳng qua là nội dung chia sẻ lại rất đơn giản, chỉ có hai chữ.
CV Tô Mạc Già: “Không cho.”