Trời Sinh Thích Em - Trang 2
Chương 82: Phiên Ngoại 21
Tạ Vân Trì đi rất nhanh.
Toilet ở ngay trong phòng, anh người cao chân dài, đi chưa được mấy bước đã đến.
Lúc đó, anh một phần là vì muốn thoát khỏi bầu không khí mờ ám với Kỷ Minh Nguyệt, một mặt khác là vì…
Cái gì nhỉ…
Nếu để Kỷ Minh Nguyệt nhìn thấy, anh cảm thấy bản thân từ nay về sau thật sự không còn cách nào đối mặt với cô.
Sau khi vào toilet, Tạ Vân Trì nhìn bản thân trong gương, anh từ trước đến nay đều trầm ổn, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy xấu hổ.
Nhưng trong sự xấu hổ ấy, xen lẫn một ít…
Ngọt ngào.
Anh hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt, mở vòi nước, vươn tay hứng nước rửa mặt.
Sự mát lạnh ập đến khiến Tạ Vân Trì tỉnh tảo thêm một chút.
Khi mở mắt ra lần nữa, cặp mắt kia khôi phục lại sự trong trẻo thường ngày, giống như những đám mây cuối thu, lặng lẽ và sâu sắc.
Áp chế mấy ý nghĩ trong lòng, Tạ Vân Trì nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị quay trở lại với việc học tập.
Chỉ là khi chuẩn bị đẩy cửa toilet, Tạ Vân Trì vô tình nhìn thấy quần áo bẩn ở trên mặt đất.
Hẳn là đồ tối hôm qua Kỷ Minh Nguyệt thay ra, còn chưa kịp giặt.
Quần áo bẩn vốn là không có gì, nhưng khi Tạ Vân Trì thu hồi ánh mắt, liền thấy ở trên cùng là…
Nội y.
Màu sắc giống y như cái mà tối hôm qua anh nhìn thấy qua lớp áo phông bị ướt.
Màu hồng nhạt.
Tạ Vân Trì chỉ cảm thấy đầu óc như nổ ra.
Anh dừng một chút, mím mím môi, vô thức giật giật yếu hầu.
Chật vật thu hồi ánh mắt, Tạ Vân Trì lại khống chế không được mà nhìn qua hướng kia.
Chờ đến khi miễn cưỡng ý thức lại được, anh mới nhận ra hành vi vừa rồi của bản thân có bao nhiêu biế n thái.
Đến lúc này, dường như những sự bình tĩnh vừa rồi đều uổng phí.
…
Sau khi trở lại vị trí, Kỷ Minh Nguyệt bớt chút thời gian giải bài tập mà ngẩng đầu lên nhìn Tạ Vân Trì một cái, lập tức kêu ra tiếng: “Ôi trời, sao tai của cậu đỏ thế? Có phải không thoải mái không?”
Đối mặt với vẻ mặt lo lắng của thiếu nữ, Tạ Vân Trì chỉ cảm thấy bản thân càng thêm cứng ngắc.
Kỷ Minh Nguyệt thở dài: “Hay là tối nay đến đây thôi, mình thấy trạng thái tối qua của cậu có chút kỳ quái, có phải là quá mệt không? Trở về nghỉ ngơi đi, có vấn đề gì thì ngày mai tới trường mình hỏi cậu sau.”
Kỳ thực dựa theo trình độ chuyên nghiệp của Tạ Vân Trì, anh nhất định sẽ không về sớm.
… Nhưng hiện tại trong lòng anh thật sự rất rối loạn, cũng cảm thấy rất hổ thẹn với Kỷ Minh Nguyệt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tạ Vân Trì cảm thấy đề nghị vừa rồi của Kỷ Minh Nguyệt có chút hợp lý.
Anh quả thật cần trở về chỉnh sửa trạng thái một chút, bằng không…
Công việc gia sư này, anh có thể vì ngượng ngùng mà từ bỏ mất.
Vốn cũng rất áy náy, nhưng với sự hiểu biết quá rõ về Tạ Vân Trì, khi Kỷ Minh Nguyệt tiễn Tạ Vân Trì ra cửa, còn không quên vẫy tay: “Gặp lại sau nhé thầy Tạ, trưa ngày mai mình sẽ chờ cậu ở vị trí cũ, mang cơm cho cậu.”
Tạ Vân Trì rũ mi, che giấu cảm xúc trong con ngươi.
Thiếu niên thanh tú, ôn nhu như ngọc cứ đứng đó.
Anh rốt cuộc cũng thở dài, ngẩng đầu, nở nụ cười ấm áp với Kỷ Minh Nguyệt: “Cảm ơn cậu, mình nhất định sẽ làm một người gia sư tốt.”
Ngay từ đầu anh cũng không nguyện ý nhận phần tâm ý này, nhưng Kỷ Minh Nguyệt nói cho anh biết, anh ăn cơm để dạy cô thật tốt, cô học sẽ vui vẻ, rồi thành tích mới được nâng cao.
Thiếu nữ ấy dường như vẫn luôn nỗ lực đối tốt với anh, dùng phương thức không tổn thương đến lòng tự tôn và kiêu ngạo của anh.
Kỷ Minh Nguyệt sau khi trở về phòng thì đóng kín cửa, lớn tiếng bật cười.
Nhìn phản ứng vừa rồi của Tạ Vân Trì, có vẻ hiệu quả của cái đó không tệ lắm.
Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại vài cái, Kỷ Minh Nguyệt ôm lấy gối ôm ngồi dậy, nhắn tin cho Thư Diệu.
Moon: [Diệu Diệu! Có đề cử tiểu thuyết gì hay không!]
Tuyệt không thể tả: [? Không phải cậu không thích xem mấy cái tiểu thuyết gì đó sao, hai ngày trước cậu còn nói với mình là nam chính tiểu thuyết không đẹp trai bằng Tạ nam thần, hôm nay bị cái gì thế?]
Moon: [Hehehe.]
… Cách màn hình, Thư Diệu bị tiếng cười của Kỷ Minh Nguyệt làm cho nổi cả da gà.
Cái gì thế này, sao cô lại cảm thấy bạn thân của mình cười có chút… Quỷ dị?
Tuy nghĩ như thế, Thư Diệu vẫn hỏi: [Có thì có, cậu muốn đọc thể loại gì?]
Moon: [Cái gì nhỉ, có thể loại mà yêu tinh câu dẫn cao tăng vô dục vô cầu không, làm cho cao tăng tâm tình bất ổn, nỗ lực mặc kệ yêu tinh, kết quả là vẫn gặp mộng xuân, cuối cùng phải khuất phục dưới váy yêu tinh kia?]
Thư Diệu: “?”
Bạn thân của cô thật sự có vấn đề à?
Tuyệt không thể tả: [… Vì sao mình lại cảm thấy, cái cậu muốn đọc không phải là ngôn tình, mà là mấy cái phế liệu màu vàng kia chứ?]
Moon: [Đều có thể, cốt truyện như vậy là được.]
Tuyệt không thể tả: [Chẳng lẽ đối tượng của cậu từ Tạ nam thần biến thành vị cao tăng nào đó rồi à?]
Moon: […]
Cô sai rồi, thật sự sai rồi.
Vì sao đã sống đến lần thứ hai rồi, cô vẫn còn ôm hy vọng nhận được giúp đỡ từ mấy người bạn này chứ?
Giáo huấn chưa đủ nhiều sao?
Kỷ Minh Nguyệt cúi đầu thở dài, bỏ qua chủ đề này.
Cùng Thư Diệu tán gẫu một hồi, Thư Diệu đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi cô: [À đúng rồi, hoạt động ngoại khóa buổi chiều thứ năm tuần sau có trận bóng rổ, cậu muốn đi xem không?]
Trong đầu Kỷ Minh Nguyệt toàn bộ đều là tiến hành bước tiếp theo như thế nào, đối với mấy cái bóng rổ gì đó không có một chút hứng thú nào.
Moon: [Tạ Vân Trì có tham gia không?]
Tuyệt không thể tả: [Hình như là không, nếu mà cậu ấy tham gia thì trong trường đã sớm thảo luận rồi.]
Moon: [Vậy mình đi làm gì?]
Thư Diệu cũng không thấy ngoài ý muốn, dù sao thì tính cách cá mặn của Kỷ Minh Nguyệt, cô cũng không phải ngày đầu tiên biết.
Tuyệt không thể tả: [Đáng tiếc, ngày hôm qua còn có một nam sinh nói muốn tham gia trận bóng rổ đó, tên là Phù Tử Khiên, cậu có nhớ không? Cậu ta hỏi mình là cậu có đến xem không, nhìn vẻ mặt của cậu ta, phỏng chừng là có ý với cậu.]
Kỷ Minh Nguyệt từ khi vào tiểu học đã nhận được không biết bao nhiêu thư tình, cũng được tỏ tình rất nhiều lần.
Cho dù tính tình của cô có lười biếng đến mức nào, nhưng dựa vào khuôn mặt và gia cảnh của cô, nhất định sẽ luôn bị người khác đem ra thảo luận.
Cô cũng không quá để ý, Thư Diệu thấy cô không có hứng thú thảo luận đề tài này liền đổi sang cái khác.
Kỷ Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, chạy ra khỏi phòng, chống tay lên lan can, kêu to với dì Lý ở tầng dưới: “Dì Lý, phần cơm ngày mai của con bỏ nhiều thịt chút nha.”
Dì Lý cười nói “Ừm”.
***
Bữa trưa ngày hôm sau, thái độ của Tạ Vân Trì vẫn như bình thường.
Kỷ Minh Nguyệt cũng không thấy có gì kỳ quái, dù sao hiện tại Tạ Vân Trì tuổi nhỏ, nhưng tố chất tâm lý cũng không hề nhỏ.
Trải qua một đêm cũng đủ để anh xử lý tốt cảm xúc của mình rồi.
Tuy nói như thế, Bùi Hiến vẫn vừa ăn vừa kỳ quái ngẩng đầu hỏi: “Sao mình lại cảm thấy không khí giữa hai người các cậu có chút… Kỳ lạ nhỉ?”
Kỷ Minh Nguyệt liếc mắt: “Ăn cơm của cậu đi, nói ít thôi.”
“…” Bùi Hiến không biết nói gì.
Kỳ thực trước kia anh cũng không cảm thấy tính tình Kỷ Minh Nguyệt quá kém, dù sao thì tuy cá mặn, nhưng miệng pháo đúng là không thua một ai.
So sánh với những người khác, cô đối xử với anh đã là tốt lắm rồi.
Nhưng vẫn là câu nói đó, không có so sánh thì không có đau thương!
Trước kia anh cho rằng Kỷ Minh Nguyệt đối xử với ai cũng bình bình, nhưng gần đây chứng kiến thái độ của cô với Tạ Vân Trì, Bùi Hiến trở nên rất buồn bực.
Trọng sắc khinh bạn đến thế là cùng?
Tạ Vân Trì ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên, ôn hòa cười cười: “Lạ chỗ nào?”
Tuy rằng tối hôm qua anh thật sự mơ thấy cái kia lần nữa, buổi sáng lại phải đổi ga giường một lần, Tạ Vân Trì vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Cho dù như thế nào, anh cũng sẽ không thật sự làm gì Kỷ Minh Nguyệt, nên…
Mơ một hai lần, cũng không có sao đâu nhỉ?
Hơn nữa…
Dường như còn có chút ngọt ngào vui vẻ khó nói.
Vừa nghĩ như vậy, Tạ Vân Trì vừa mang theo ý cười mà nhìn Kỷ Minh Nguyệt.
Thiếu nữ đang nghiêng đầu nói chuyện với Thư Diệu ở bên cạnh.
Khuôn mặt tinh xảo như búp bê, nắng trưa chiếu trên người khiến cô trở nên ấm áp mềm mại lạ thường.
Vẫn tốt đẹp như mọi ngày.
À không, hình như là… Càng ngày càng tốt đẹp.
***
Kỷ Minh Nguyệt rất nhanh đã biết hai chữ “vả mặt” viết thế nào.
Lúc cuối tuần còn trảm đinh tiệt thiết nói với Thư Diệu là không có chút hứng thú nào với trận bóng rổ, vào buổi sáng thứ ba, vừa ngồi xuống bàn học, Thư Diệu đã vội vội vàng vàng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, túm lấy đồng phục của Kỷ Minh Nguyệt.
Kỷ Minh Nguyệt “Hửm?” một tiếng.
“Mình nói cậu nghe, sáng nay mình nghe nói đội bóng rổ có người bị thương, Tạ Vân Trì vốn không tham gia, nhưng người nọ nhờ cậu ấy giúp, nên Tạ Vân Trì sẽ chơi!” Thư Diệu đè thấp thanh âm, nhưng hoàn toàn không giấu được sự hưng phấn trong lời nói.
Cô không chỉ là hưng phấn thay bạn thân, mà bản thân cô cũng rất hưng phấn.
Tạ Vân Trì, chơi bóng rổ…
Hai cái tổ hợp này đi chung với nhau, lập tức khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Động tác đặt cặp sách xuống của Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút, ánh mắt sáng lên, hỏi Thư Diệu: “Thật vậy à?!”
“Không thể nào là giả được, vừa rồi mình đi hỏi cậu bạn Phù Tử Khiên kia, cậu ta nói là thật đó.”
Kỷ Minh Nguyệt lập tức hưng phấn.
Cô lại nghĩ tới cú ném ba điểm hoàn mỹ của Tạ Vân Trì ở đại hội thể thao của Quân Diệu trước khi trọng sinh.
Mà hiện tại, chính là anh của thời niên thiếu!
Cô thực sự quá vui vẻ!
Cô muốn đi xem, cô phải đi xem, cô phải đi cổ vũ!
Cho nên buổi chiều thứ năm, vừa đến thời gian hoạt động ngoại khóa, Kỷ Minh Nguyệt lập tức kéo Thư Diệu chạy tới sân bóng rổ.
Sau đó phát hiện…
Có rất nhiều nữ sinh ôm theo sự hưng phấn tới cổ vũ cho Tạ Vân Trì, nhiều đến mức làm cho người ta khiếp sợ.
Tuy rằng khối 10 chỉ mới vào trường hai tháng, nhưng dựa vào khí chất riêng biệt và dung mạo xuất sắc, cùng với thành tích nhập học đáng nể, Tạ Vân Trì đã thành công nổi tiếng khắp nhất trung Đoan Thành.
Đây là lần đầu tiên Tạ Vân Trì tham gia chơi bóng rổ, tưởng tượng hình ảnh bộ dáng thư sinh chơi bóng rổ…
Có chút muốn xịt máu mũi…
Cho nên không chỉ có nữ sinh cùng khối đến xem, còn có không ít học tỷ lớp 11, 12 cũng tới.
May là hai người Kỷ Minh Nguyệt đến sớm, chiếm được vị trí tốt.
Mấy người Bùi Hiến bởi vì thích chơi bóng rổ, cho nên cũng đến xem.
Lúc này nhìn động tĩnh quanh sân, nhịn không được mà có chút rung động..
Thiệu Trạch Vũ trợn mắt há mồm: “Đây là lần đầu tiên thấy một trận bóng rổ của trường chúng ta, không ngờ lại có nhiều người tới xem như vậy.”
Bùi Hiến im lặng hai giây, nói: “Hẳn là không phải tới xem đấu, mà là xem Tạ Vân Trì.”
Kỷ Minh Nguyệt thầm đồng ý.
Thư Diệu thấy cô vẫn còn rất vui vẻ, kéo áo của cô, hạ giọng hỏi: “Cậu vui như vậy làm cái gì? Nhìn thấy nhiều tình địch như vậy mà cậu không có chút sợ hãi nào sao?”
Kỷ Minh Nguyệt “Ôi” một tiếng trong lòng.
Mấy cái này thì gọi gì là “nhiều”, cậu còn chưa thấy số lượng tình địch của mình sau khi Tạ Vân Trì vào Quân Diệu đâu.
Huống chi…
“Mấy người đó có đẹp bằng mình không?” Kỷ Minh Nguyệt tỏ vẻ nghiêm túc.
Thư Diệu: “… Không.”
“Mấy người đó có tiền bằng mình không?” Kỷ Minh Nguyệt càng thêm nghiêm túc.
Thư Diệu: “… Không.”
Kỷ Minh Nguyệt càng vui vẻ hơn: “Vậy mình sợ cái gì chứ, người tốt như mình không thích mà lại đi thích người khác, Tạ Vân Trì cũng đâu có ngốc đúng không?”
Thư Diệu trầm mặc, thở dài: “Mình thật sự hâm mộ sự tự tin của cậu.”
Kỷ Minh Nguyệt dào dạt đắc ý.
Cô đương nhiên là tự tin.
Dựa vào quỹ đạo lịch sử trước khi trọng sinh, cho dù cô không làm cái gì thì Tạ Vân Trì cũng chỉ có thể thích cô.
Hai người bọn họ vĩnh viễn được sinh mệnh buộc chung với nhau, trời sinh một đôi.
Trên sân đã có không ít người chơi bóng đến, giờ phút này đang khởi động làm nóng người, Tạ Vân Trì được dư luận quan tâm thì vẫn chưa xuất hiện.
Tựa hồ là có không ít người đang nghị luận xem Tạ Vân Trì rốt cuộc có đến hay không.
Đang náo nhiệt, lại thấy đoàn người ở con đường nhỏ đối diện đứng sang một bên, vẫn đông như cũ, nhưng lại dường như vô cùng yên tĩnh.
Kỷ Minh Nguyệt mơ hồ có cảm giác gì đó, không nói chuyện với Thư Diệu nữa, nhìn về phía đối diện.
Quả nhiên, thiếu niên thanh tú một thân áo trắng lững thững đi tới giữa sân bóng.
Rõ ràng là xuyên qua đoàn người, bị một đám người xung quanh nhìn chằm chằm, nhưng anh vẫn tự tin tiêu sái mà bước đi, trên mặt mang theo ý cười thoải mái, từng bước đi vào trong sân.
Kỷ Minh Nguyệt mơ hồ nghe được nữ hài từ ở phía sau hít vào một hơi, cuối cùng thật sự không nhịn được, đè thấp thanh âm nói với bạn mình bên cạnh: “Mẹ nó, đẹp trai quá.”
Người bạn kia tựa hồ như kéo nữ hài tử lại: “Một đứa con gái như cậu sao lại th/ô tục như thế chứ.”
Rồi sau đó, người bạn dừng một chút, thấp giọng phụ họa, “Nhưng thật sự đặc biệt đẹp trai.”
Kỷ Minh Nguyệt kém chút nữa thì cười ra tiếng.
Nhưng cô cũng không nhịn được mà âm thầm gật đầu trong lòng.
Thật sự không thể trách nhóm nữ sinh này không kiên định, bản thân một bô lão như cô hiện tại nhìn Tạ Vân Trì mặc áo đấu, cũng cảm thấy bị hút hồn.
Trước khi trọng sinh, cô từng thấy Tạ Vân Trì mặc tây trang, Tạ Vân Trì mặc quần áo thường ngày, Tạ Vân Trì mặc đồ thể thao, cùng với…
Tạ Vân Trì không mặc gì…
Nhưng thật sự là lần đầu tiên thấy thiếu niên mặc áo đấu.
Rõ ràng là hiện tại anh mặc một cái áo đấu màu trắng, biểu cảm ôn nhu bình tĩnh, nhưng nhìn cái ngẩng đầu, cái giương mi, cùng sự tiêu sái trong mắt, Kỷ Minh Nguyệt không biết vì sao lại nhịn không được mà bật ra tám chữ trong đầu…
Tùy ý kiêu ngạo, tiên y nộ mã.
(Tiên y nộ mã: quần áo hoa lệ, cưỡi tráng mã)
Cô mím khóe môi, nhẹ nhàng bật cười.
Giống như trận bóng rổ này, Kỷ Minh Nguyệt đứng trong đám người mê muội anh, vì anh mà hoan hô cổ vũ.
Tạ Vân Trì bắt tay vỗ lưng với đồng đội, lại nghe thấy một người trong đó trêu chọc anh: “Tạ ca, có cậu thật tốt, vừa nói hôm nay có cậu tham gia là có nhiều người đến xem như vậy, cậu nhìn đi… Ngay cả Kỷ Minh Nguyệt cũng tới.”
Vừa nghe thấy ba chữ “Kỷ Minh Nguyệt”, đồng tử của Tạ Vân Trì hơi giật, chỉ cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào vui sướng, như có một sợi tơ lụa quấn quanh tim.
Anh nới tay đồng đội, nghiêng đầu nhìn phía đối diện.
Chỉ liếc mắt một cái, Tạ Vân Trì đã nhìn thấy thiếu nữ đang nhìn về anh mà cười trong đám người.
Khi thiếu nữ ấy cười lên, dường như mọi ánh sáng trên đời đều bao trùm lấy cô.
Cô dường như chú ý tới ánh mắt của anh, cũng không kinh ngạc, chỉ cười càng thêm vui vẻ, còn dùng khẩu hình nói với anh.
Yên tĩnh không tiếng động, “Cố lên.”
Có một sự kích động tràn ngập trong lòng anh ngay lúc này, Tạ Vân Trì chỉ cảm thấy muốn kêu lên một tiếng gì đó.
Thật lâu sau, Tạ Vân Trì giương mi, tùy ý bật cười, xoay người sang chỗ khác.
Anh đứng thẳng tắp, giơ một tay qua đỉnh đầu, hướng về phía nữ hài tử, ra hiệu OK.
… Cứ việc yên tâm.
Toilet ở ngay trong phòng, anh người cao chân dài, đi chưa được mấy bước đã đến.
Lúc đó, anh một phần là vì muốn thoát khỏi bầu không khí mờ ám với Kỷ Minh Nguyệt, một mặt khác là vì…
Cái gì nhỉ…
Nếu để Kỷ Minh Nguyệt nhìn thấy, anh cảm thấy bản thân từ nay về sau thật sự không còn cách nào đối mặt với cô.
Sau khi vào toilet, Tạ Vân Trì nhìn bản thân trong gương, anh từ trước đến nay đều trầm ổn, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy xấu hổ.
Nhưng trong sự xấu hổ ấy, xen lẫn một ít…
Ngọt ngào.
Anh hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt, mở vòi nước, vươn tay hứng nước rửa mặt.
Sự mát lạnh ập đến khiến Tạ Vân Trì tỉnh tảo thêm một chút.
Khi mở mắt ra lần nữa, cặp mắt kia khôi phục lại sự trong trẻo thường ngày, giống như những đám mây cuối thu, lặng lẽ và sâu sắc.
Áp chế mấy ý nghĩ trong lòng, Tạ Vân Trì nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị quay trở lại với việc học tập.
Chỉ là khi chuẩn bị đẩy cửa toilet, Tạ Vân Trì vô tình nhìn thấy quần áo bẩn ở trên mặt đất.
Hẳn là đồ tối hôm qua Kỷ Minh Nguyệt thay ra, còn chưa kịp giặt.
Quần áo bẩn vốn là không có gì, nhưng khi Tạ Vân Trì thu hồi ánh mắt, liền thấy ở trên cùng là…
Nội y.
Màu sắc giống y như cái mà tối hôm qua anh nhìn thấy qua lớp áo phông bị ướt.
Màu hồng nhạt.
Tạ Vân Trì chỉ cảm thấy đầu óc như nổ ra.
Anh dừng một chút, mím mím môi, vô thức giật giật yếu hầu.
Chật vật thu hồi ánh mắt, Tạ Vân Trì lại khống chế không được mà nhìn qua hướng kia.
Chờ đến khi miễn cưỡng ý thức lại được, anh mới nhận ra hành vi vừa rồi của bản thân có bao nhiêu biế n thái.
Đến lúc này, dường như những sự bình tĩnh vừa rồi đều uổng phí.
…
Sau khi trở lại vị trí, Kỷ Minh Nguyệt bớt chút thời gian giải bài tập mà ngẩng đầu lên nhìn Tạ Vân Trì một cái, lập tức kêu ra tiếng: “Ôi trời, sao tai của cậu đỏ thế? Có phải không thoải mái không?”
Đối mặt với vẻ mặt lo lắng của thiếu nữ, Tạ Vân Trì chỉ cảm thấy bản thân càng thêm cứng ngắc.
Kỷ Minh Nguyệt thở dài: “Hay là tối nay đến đây thôi, mình thấy trạng thái tối qua của cậu có chút kỳ quái, có phải là quá mệt không? Trở về nghỉ ngơi đi, có vấn đề gì thì ngày mai tới trường mình hỏi cậu sau.”
Kỳ thực dựa theo trình độ chuyên nghiệp của Tạ Vân Trì, anh nhất định sẽ không về sớm.
… Nhưng hiện tại trong lòng anh thật sự rất rối loạn, cũng cảm thấy rất hổ thẹn với Kỷ Minh Nguyệt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tạ Vân Trì cảm thấy đề nghị vừa rồi của Kỷ Minh Nguyệt có chút hợp lý.
Anh quả thật cần trở về chỉnh sửa trạng thái một chút, bằng không…
Công việc gia sư này, anh có thể vì ngượng ngùng mà từ bỏ mất.
Vốn cũng rất áy náy, nhưng với sự hiểu biết quá rõ về Tạ Vân Trì, khi Kỷ Minh Nguyệt tiễn Tạ Vân Trì ra cửa, còn không quên vẫy tay: “Gặp lại sau nhé thầy Tạ, trưa ngày mai mình sẽ chờ cậu ở vị trí cũ, mang cơm cho cậu.”
Tạ Vân Trì rũ mi, che giấu cảm xúc trong con ngươi.
Thiếu niên thanh tú, ôn nhu như ngọc cứ đứng đó.
Anh rốt cuộc cũng thở dài, ngẩng đầu, nở nụ cười ấm áp với Kỷ Minh Nguyệt: “Cảm ơn cậu, mình nhất định sẽ làm một người gia sư tốt.”
Ngay từ đầu anh cũng không nguyện ý nhận phần tâm ý này, nhưng Kỷ Minh Nguyệt nói cho anh biết, anh ăn cơm để dạy cô thật tốt, cô học sẽ vui vẻ, rồi thành tích mới được nâng cao.
Thiếu nữ ấy dường như vẫn luôn nỗ lực đối tốt với anh, dùng phương thức không tổn thương đến lòng tự tôn và kiêu ngạo của anh.
Kỷ Minh Nguyệt sau khi trở về phòng thì đóng kín cửa, lớn tiếng bật cười.
Nhìn phản ứng vừa rồi của Tạ Vân Trì, có vẻ hiệu quả của cái đó không tệ lắm.
Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại vài cái, Kỷ Minh Nguyệt ôm lấy gối ôm ngồi dậy, nhắn tin cho Thư Diệu.
Moon: [Diệu Diệu! Có đề cử tiểu thuyết gì hay không!]
Tuyệt không thể tả: [? Không phải cậu không thích xem mấy cái tiểu thuyết gì đó sao, hai ngày trước cậu còn nói với mình là nam chính tiểu thuyết không đẹp trai bằng Tạ nam thần, hôm nay bị cái gì thế?]
Moon: [Hehehe.]
… Cách màn hình, Thư Diệu bị tiếng cười của Kỷ Minh Nguyệt làm cho nổi cả da gà.
Cái gì thế này, sao cô lại cảm thấy bạn thân của mình cười có chút… Quỷ dị?
Tuy nghĩ như thế, Thư Diệu vẫn hỏi: [Có thì có, cậu muốn đọc thể loại gì?]
Moon: [Cái gì nhỉ, có thể loại mà yêu tinh câu dẫn cao tăng vô dục vô cầu không, làm cho cao tăng tâm tình bất ổn, nỗ lực mặc kệ yêu tinh, kết quả là vẫn gặp mộng xuân, cuối cùng phải khuất phục dưới váy yêu tinh kia?]
Thư Diệu: “?”
Bạn thân của cô thật sự có vấn đề à?
Tuyệt không thể tả: [… Vì sao mình lại cảm thấy, cái cậu muốn đọc không phải là ngôn tình, mà là mấy cái phế liệu màu vàng kia chứ?]
Moon: [Đều có thể, cốt truyện như vậy là được.]
Tuyệt không thể tả: [Chẳng lẽ đối tượng của cậu từ Tạ nam thần biến thành vị cao tăng nào đó rồi à?]
Moon: […]
Cô sai rồi, thật sự sai rồi.
Vì sao đã sống đến lần thứ hai rồi, cô vẫn còn ôm hy vọng nhận được giúp đỡ từ mấy người bạn này chứ?
Giáo huấn chưa đủ nhiều sao?
Kỷ Minh Nguyệt cúi đầu thở dài, bỏ qua chủ đề này.
Cùng Thư Diệu tán gẫu một hồi, Thư Diệu đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi cô: [À đúng rồi, hoạt động ngoại khóa buổi chiều thứ năm tuần sau có trận bóng rổ, cậu muốn đi xem không?]
Trong đầu Kỷ Minh Nguyệt toàn bộ đều là tiến hành bước tiếp theo như thế nào, đối với mấy cái bóng rổ gì đó không có một chút hứng thú nào.
Moon: [Tạ Vân Trì có tham gia không?]
Tuyệt không thể tả: [Hình như là không, nếu mà cậu ấy tham gia thì trong trường đã sớm thảo luận rồi.]
Moon: [Vậy mình đi làm gì?]
Thư Diệu cũng không thấy ngoài ý muốn, dù sao thì tính cách cá mặn của Kỷ Minh Nguyệt, cô cũng không phải ngày đầu tiên biết.
Tuyệt không thể tả: [Đáng tiếc, ngày hôm qua còn có một nam sinh nói muốn tham gia trận bóng rổ đó, tên là Phù Tử Khiên, cậu có nhớ không? Cậu ta hỏi mình là cậu có đến xem không, nhìn vẻ mặt của cậu ta, phỏng chừng là có ý với cậu.]
Kỷ Minh Nguyệt từ khi vào tiểu học đã nhận được không biết bao nhiêu thư tình, cũng được tỏ tình rất nhiều lần.
Cho dù tính tình của cô có lười biếng đến mức nào, nhưng dựa vào khuôn mặt và gia cảnh của cô, nhất định sẽ luôn bị người khác đem ra thảo luận.
Cô cũng không quá để ý, Thư Diệu thấy cô không có hứng thú thảo luận đề tài này liền đổi sang cái khác.
Kỷ Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, chạy ra khỏi phòng, chống tay lên lan can, kêu to với dì Lý ở tầng dưới: “Dì Lý, phần cơm ngày mai của con bỏ nhiều thịt chút nha.”
Dì Lý cười nói “Ừm”.
***
Bữa trưa ngày hôm sau, thái độ của Tạ Vân Trì vẫn như bình thường.
Kỷ Minh Nguyệt cũng không thấy có gì kỳ quái, dù sao hiện tại Tạ Vân Trì tuổi nhỏ, nhưng tố chất tâm lý cũng không hề nhỏ.
Trải qua một đêm cũng đủ để anh xử lý tốt cảm xúc của mình rồi.
Tuy nói như thế, Bùi Hiến vẫn vừa ăn vừa kỳ quái ngẩng đầu hỏi: “Sao mình lại cảm thấy không khí giữa hai người các cậu có chút… Kỳ lạ nhỉ?”
Kỷ Minh Nguyệt liếc mắt: “Ăn cơm của cậu đi, nói ít thôi.”
“…” Bùi Hiến không biết nói gì.
Kỳ thực trước kia anh cũng không cảm thấy tính tình Kỷ Minh Nguyệt quá kém, dù sao thì tuy cá mặn, nhưng miệng pháo đúng là không thua một ai.
So sánh với những người khác, cô đối xử với anh đã là tốt lắm rồi.
Nhưng vẫn là câu nói đó, không có so sánh thì không có đau thương!
Trước kia anh cho rằng Kỷ Minh Nguyệt đối xử với ai cũng bình bình, nhưng gần đây chứng kiến thái độ của cô với Tạ Vân Trì, Bùi Hiến trở nên rất buồn bực.
Trọng sắc khinh bạn đến thế là cùng?
Tạ Vân Trì ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên, ôn hòa cười cười: “Lạ chỗ nào?”
Tuy rằng tối hôm qua anh thật sự mơ thấy cái kia lần nữa, buổi sáng lại phải đổi ga giường một lần, Tạ Vân Trì vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Cho dù như thế nào, anh cũng sẽ không thật sự làm gì Kỷ Minh Nguyệt, nên…
Mơ một hai lần, cũng không có sao đâu nhỉ?
Hơn nữa…
Dường như còn có chút ngọt ngào vui vẻ khó nói.
Vừa nghĩ như vậy, Tạ Vân Trì vừa mang theo ý cười mà nhìn Kỷ Minh Nguyệt.
Thiếu nữ đang nghiêng đầu nói chuyện với Thư Diệu ở bên cạnh.
Khuôn mặt tinh xảo như búp bê, nắng trưa chiếu trên người khiến cô trở nên ấm áp mềm mại lạ thường.
Vẫn tốt đẹp như mọi ngày.
À không, hình như là… Càng ngày càng tốt đẹp.
***
Kỷ Minh Nguyệt rất nhanh đã biết hai chữ “vả mặt” viết thế nào.
Lúc cuối tuần còn trảm đinh tiệt thiết nói với Thư Diệu là không có chút hứng thú nào với trận bóng rổ, vào buổi sáng thứ ba, vừa ngồi xuống bàn học, Thư Diệu đã vội vội vàng vàng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, túm lấy đồng phục của Kỷ Minh Nguyệt.
Kỷ Minh Nguyệt “Hửm?” một tiếng.
“Mình nói cậu nghe, sáng nay mình nghe nói đội bóng rổ có người bị thương, Tạ Vân Trì vốn không tham gia, nhưng người nọ nhờ cậu ấy giúp, nên Tạ Vân Trì sẽ chơi!” Thư Diệu đè thấp thanh âm, nhưng hoàn toàn không giấu được sự hưng phấn trong lời nói.
Cô không chỉ là hưng phấn thay bạn thân, mà bản thân cô cũng rất hưng phấn.
Tạ Vân Trì, chơi bóng rổ…
Hai cái tổ hợp này đi chung với nhau, lập tức khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Động tác đặt cặp sách xuống của Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút, ánh mắt sáng lên, hỏi Thư Diệu: “Thật vậy à?!”
“Không thể nào là giả được, vừa rồi mình đi hỏi cậu bạn Phù Tử Khiên kia, cậu ta nói là thật đó.”
Kỷ Minh Nguyệt lập tức hưng phấn.
Cô lại nghĩ tới cú ném ba điểm hoàn mỹ của Tạ Vân Trì ở đại hội thể thao của Quân Diệu trước khi trọng sinh.
Mà hiện tại, chính là anh của thời niên thiếu!
Cô thực sự quá vui vẻ!
Cô muốn đi xem, cô phải đi xem, cô phải đi cổ vũ!
Cho nên buổi chiều thứ năm, vừa đến thời gian hoạt động ngoại khóa, Kỷ Minh Nguyệt lập tức kéo Thư Diệu chạy tới sân bóng rổ.
Sau đó phát hiện…
Có rất nhiều nữ sinh ôm theo sự hưng phấn tới cổ vũ cho Tạ Vân Trì, nhiều đến mức làm cho người ta khiếp sợ.
Tuy rằng khối 10 chỉ mới vào trường hai tháng, nhưng dựa vào khí chất riêng biệt và dung mạo xuất sắc, cùng với thành tích nhập học đáng nể, Tạ Vân Trì đã thành công nổi tiếng khắp nhất trung Đoan Thành.
Đây là lần đầu tiên Tạ Vân Trì tham gia chơi bóng rổ, tưởng tượng hình ảnh bộ dáng thư sinh chơi bóng rổ…
Có chút muốn xịt máu mũi…
Cho nên không chỉ có nữ sinh cùng khối đến xem, còn có không ít học tỷ lớp 11, 12 cũng tới.
May là hai người Kỷ Minh Nguyệt đến sớm, chiếm được vị trí tốt.
Mấy người Bùi Hiến bởi vì thích chơi bóng rổ, cho nên cũng đến xem.
Lúc này nhìn động tĩnh quanh sân, nhịn không được mà có chút rung động..
Thiệu Trạch Vũ trợn mắt há mồm: “Đây là lần đầu tiên thấy một trận bóng rổ của trường chúng ta, không ngờ lại có nhiều người tới xem như vậy.”
Bùi Hiến im lặng hai giây, nói: “Hẳn là không phải tới xem đấu, mà là xem Tạ Vân Trì.”
Kỷ Minh Nguyệt thầm đồng ý.
Thư Diệu thấy cô vẫn còn rất vui vẻ, kéo áo của cô, hạ giọng hỏi: “Cậu vui như vậy làm cái gì? Nhìn thấy nhiều tình địch như vậy mà cậu không có chút sợ hãi nào sao?”
Kỷ Minh Nguyệt “Ôi” một tiếng trong lòng.
Mấy cái này thì gọi gì là “nhiều”, cậu còn chưa thấy số lượng tình địch của mình sau khi Tạ Vân Trì vào Quân Diệu đâu.
Huống chi…
“Mấy người đó có đẹp bằng mình không?” Kỷ Minh Nguyệt tỏ vẻ nghiêm túc.
Thư Diệu: “… Không.”
“Mấy người đó có tiền bằng mình không?” Kỷ Minh Nguyệt càng thêm nghiêm túc.
Thư Diệu: “… Không.”
Kỷ Minh Nguyệt càng vui vẻ hơn: “Vậy mình sợ cái gì chứ, người tốt như mình không thích mà lại đi thích người khác, Tạ Vân Trì cũng đâu có ngốc đúng không?”
Thư Diệu trầm mặc, thở dài: “Mình thật sự hâm mộ sự tự tin của cậu.”
Kỷ Minh Nguyệt dào dạt đắc ý.
Cô đương nhiên là tự tin.
Dựa vào quỹ đạo lịch sử trước khi trọng sinh, cho dù cô không làm cái gì thì Tạ Vân Trì cũng chỉ có thể thích cô.
Hai người bọn họ vĩnh viễn được sinh mệnh buộc chung với nhau, trời sinh một đôi.
Trên sân đã có không ít người chơi bóng đến, giờ phút này đang khởi động làm nóng người, Tạ Vân Trì được dư luận quan tâm thì vẫn chưa xuất hiện.
Tựa hồ là có không ít người đang nghị luận xem Tạ Vân Trì rốt cuộc có đến hay không.
Đang náo nhiệt, lại thấy đoàn người ở con đường nhỏ đối diện đứng sang một bên, vẫn đông như cũ, nhưng lại dường như vô cùng yên tĩnh.
Kỷ Minh Nguyệt mơ hồ có cảm giác gì đó, không nói chuyện với Thư Diệu nữa, nhìn về phía đối diện.
Quả nhiên, thiếu niên thanh tú một thân áo trắng lững thững đi tới giữa sân bóng.
Rõ ràng là xuyên qua đoàn người, bị một đám người xung quanh nhìn chằm chằm, nhưng anh vẫn tự tin tiêu sái mà bước đi, trên mặt mang theo ý cười thoải mái, từng bước đi vào trong sân.
Kỷ Minh Nguyệt mơ hồ nghe được nữ hài từ ở phía sau hít vào một hơi, cuối cùng thật sự không nhịn được, đè thấp thanh âm nói với bạn mình bên cạnh: “Mẹ nó, đẹp trai quá.”
Người bạn kia tựa hồ như kéo nữ hài tử lại: “Một đứa con gái như cậu sao lại th/ô tục như thế chứ.”
Rồi sau đó, người bạn dừng một chút, thấp giọng phụ họa, “Nhưng thật sự đặc biệt đẹp trai.”
Kỷ Minh Nguyệt kém chút nữa thì cười ra tiếng.
Nhưng cô cũng không nhịn được mà âm thầm gật đầu trong lòng.
Thật sự không thể trách nhóm nữ sinh này không kiên định, bản thân một bô lão như cô hiện tại nhìn Tạ Vân Trì mặc áo đấu, cũng cảm thấy bị hút hồn.
Trước khi trọng sinh, cô từng thấy Tạ Vân Trì mặc tây trang, Tạ Vân Trì mặc quần áo thường ngày, Tạ Vân Trì mặc đồ thể thao, cùng với…
Tạ Vân Trì không mặc gì…
Nhưng thật sự là lần đầu tiên thấy thiếu niên mặc áo đấu.
Rõ ràng là hiện tại anh mặc một cái áo đấu màu trắng, biểu cảm ôn nhu bình tĩnh, nhưng nhìn cái ngẩng đầu, cái giương mi, cùng sự tiêu sái trong mắt, Kỷ Minh Nguyệt không biết vì sao lại nhịn không được mà bật ra tám chữ trong đầu…
Tùy ý kiêu ngạo, tiên y nộ mã.
(Tiên y nộ mã: quần áo hoa lệ, cưỡi tráng mã)
Cô mím khóe môi, nhẹ nhàng bật cười.
Giống như trận bóng rổ này, Kỷ Minh Nguyệt đứng trong đám người mê muội anh, vì anh mà hoan hô cổ vũ.
Tạ Vân Trì bắt tay vỗ lưng với đồng đội, lại nghe thấy một người trong đó trêu chọc anh: “Tạ ca, có cậu thật tốt, vừa nói hôm nay có cậu tham gia là có nhiều người đến xem như vậy, cậu nhìn đi… Ngay cả Kỷ Minh Nguyệt cũng tới.”
Vừa nghe thấy ba chữ “Kỷ Minh Nguyệt”, đồng tử của Tạ Vân Trì hơi giật, chỉ cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào vui sướng, như có một sợi tơ lụa quấn quanh tim.
Anh nới tay đồng đội, nghiêng đầu nhìn phía đối diện.
Chỉ liếc mắt một cái, Tạ Vân Trì đã nhìn thấy thiếu nữ đang nhìn về anh mà cười trong đám người.
Khi thiếu nữ ấy cười lên, dường như mọi ánh sáng trên đời đều bao trùm lấy cô.
Cô dường như chú ý tới ánh mắt của anh, cũng không kinh ngạc, chỉ cười càng thêm vui vẻ, còn dùng khẩu hình nói với anh.
Yên tĩnh không tiếng động, “Cố lên.”
Có một sự kích động tràn ngập trong lòng anh ngay lúc này, Tạ Vân Trì chỉ cảm thấy muốn kêu lên một tiếng gì đó.
Thật lâu sau, Tạ Vân Trì giương mi, tùy ý bật cười, xoay người sang chỗ khác.
Anh đứng thẳng tắp, giơ một tay qua đỉnh đầu, hướng về phía nữ hài tử, ra hiệu OK.
… Cứ việc yên tâm.