Trói Buộc Đại Tiểu Thư - Ngâm Hồn
Chương 8
Hôm nay đã là ngày 16, thời gian trận thi đấu được định vào ngày 14, cũng chính là nói thời gian luyện tập chỉ có gần một tháng ngắn ngủi.
Mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt, Sở Nhược ra sức đánh tới, nhưng vẫn bị đối phương dễ dàng tránh khỏi, Hòe sải bước về phía trước, mũi kiếm chạm vào áo giáp điện của Sở Nhược, một tiếng “phựt” vang lên vang dội khắp căn phòng, Hòe lại giành được một điểm.
Trên tấm bảng ghi điểm ở bên cạnh, con số màu đỏ đã đến mức hai điểm rồi, nhưng bảng số ở bên cạnh vẫn là quả trứng vịt đáng thương, số điểm đó của ai, khỏi cần nghĩ cũng biết.
Hòe tháo mặt nạ xuống, “Đại tiểu thư, cô không thể công kích bừa được, phải quan sát kỹ lưỡng mỗi một động tác của đối thủ, rồi hẵng tập kích một cách nhanh chuẩn!”
Sở Nhược chống eo, thở hồng hộc nói: “Nghỉ ngơi một chút trước đã!”
Sở Nhược tháo mặt nạ xuống, vô cùng mệt mỏi ngồi trên ghế thở dốc.
Hòe không ngồi nghỉ ngơi, trái lại đi đến bên cạnh lấy nước và khăn mặt, đưa cho Sở Nhược, “Đại tiểu thư, mời cô dùng!”
Rõ ràng đã luyện hơn một giờ, nhưng Hòe vẫn không đỏ mặt không thở dốc, cùng lắm chỉ đổ hơi nhiều mồ hôi thôi, không thấy chút mệt mỏi.
Sở Nhược nhận lấy lau khô mồ hôi, “Hôm nay có thể dừng ở đây được không?”
Hòe lắc đầu, “Đại tiểu thư, cô có từng nghe qua một câu cần cù bù siêng năng không?”
Đây là đang chê khéo cô đấu kiếm rất tệ, lại không chịu cố gắng, có đúng không!
Sở Nhược bất mãn lườm anh, “Giáo sư Hòe, không phải cũng có một câu nói, nghỉ ngơi là vì muốn đi được đoạn đường càng dài hơn sao!”
Hòe lắc đầu cười khẽ “Được rồi được rồi! Hôm nay đến đây thôi! Nhưng mà…”
Hòe nắm lấy tay cô, kéo Sở Nhược đứng dậy, vòng ra sau lưng cô, từ phía sau nắm lấy tay cô, “Thời điểm tấn công nhanh, hãy sải một bước lớn, tấn công bất ngờ, khi vung kiếm đừng do dự.”
Cơ thể của Hòe dán sát vào cô, dẫn dắt thân thể của cô, mũi kiếm nhọn chạm vào con búp bê nhựa, áo điện trên người búp bê cảm nhận được tín hiệu điện tử, bảng ghi điểm phát ra âm thanh vang dội.
Đôi mắt đẹp động lòng người của Hòe nhìn về hướng Sở Nhược, “Như thế này đã hiểu chưa? Đại tiểu thư?”
Mồ hôi thấm ướt tóc mái của Hòe, nhỏ xuống vùng cổ, cảnh tượng này không khiến người ta phản cảm, mà lại có một kiểu thần tiên trong tiên giới bị giọt sương ban sớm thấm ướt gương mặt, tiên lộ minh châu, tuấn tú xuất thần, khiến người ta nhìn đến ngây ngẩn.
Người nhìn đến ngây ngẩn tất nhiên không phải cô, là dì quét dọn vệ sinh nhìn đến ngây ngẩn.
“Haiz!” Sở Nhược mệt mỏi nằm bò lên bàn, từ khi Hòe nói muốn giúp cô huấn luyện, mỗi ngày khi vừa tan học thì Hòe hành hạ cô đến mức không ra hình người, đây căn bản chính là huấn luyện viên ma quỷ mà.
“Đại tiểu thư, cùng nhau luyện tập thôi nào!” Hòe cười đôi mắt cong cong, vươn bàn tay đeo găng tay màu trắng ra mời cô.
“Hôm nay tôi không khỏe, có thể không tập không?” Sở Nhược dùng ánh mắt đáng thương cùng cực nhìn vào anh, hy vọng có thể nhận được một lần khoan dung.
“Tôi vậy mà lại không phát hiện ra đại tiểu thư không khỏe trong người, thật đúng là thất trách, bây giờ hãy để tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện.” Hòe trực tiếp bế cô lên, còn dùng tư thế ôm công chúa xấu hổ để ôm cô nữa chứ!
Lại…lại chơi chiêu này!
“Hòe, anh có thể không cần bế tôi, tôi tự mình đi là được.” Sở Nhược dùng vẻ mặt không tình nguyện đẩy đẩy lồng ngực của anh, nhưng rồi cô không chút động đậy, lập tức từ bỏ việc giãy giụa, bởi vì cô biết giãy giụa cũng vô dụng.
Hòe lộ ra ánh mắt khó hiểu, “Đại tiểu thư đã không khỏe trong người rồi, làm sao có thể để cô tự đi được chứ?”
Nếu như bị anh ôm đi như thế này, Sở Nhược vừa nghĩ đến ánh mắt của những người xung quanh thì lập tức cảm thấy sởn tóc gáy, da đầu lạnh buốt.
“Bây giờ tôi cảm thấy thân thể khỏe hơn rồi, chúng ta đi luyện tập đi!”
“Vậy thì tốt quá rồi đại tiểu thư.” Hòe nở một nụ cười xán lạn, giống như mặt trời chói sáng sau cơn mưa lớn, nhưng anh vẫn không muốn thả cô xuống.
Sở Nhược lườm Hòe, nghiêm giọng nói: “Anh có thể thả tôi xuống được rồi!”
“Thứ cho tôi không thể phục tùng mệnh lệnh, nếu như đại tiểu thư thừa cơ hội bỏ chạy mất, tôi đây sẽ rất khó xử.” Hòe thở dài một hơi.
“Hòe! Cái tên xấu xa này!” Tay của Sở Nhược kích động đến nỗi nắm lại thành đấm, khoa tay múa chân, không ngừng giãy giụa.
“Đại tiểu thư xin hãy chú ý hình tượng của cô, mọi người đều đang nhìn kìa!” Tên xấu xa đáng ghét này, mượn việc cô ở trước mặt người xung quanh luôn phải giả vờ thành dáng vẻ yếu ớt, khiến cô không muốn lỗ mãng khinh suất.
Mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt, Sở Nhược ra sức đánh tới, nhưng vẫn bị đối phương dễ dàng tránh khỏi, Hòe sải bước về phía trước, mũi kiếm chạm vào áo giáp điện của Sở Nhược, một tiếng “phựt” vang lên vang dội khắp căn phòng, Hòe lại giành được một điểm.
Trên tấm bảng ghi điểm ở bên cạnh, con số màu đỏ đã đến mức hai điểm rồi, nhưng bảng số ở bên cạnh vẫn là quả trứng vịt đáng thương, số điểm đó của ai, khỏi cần nghĩ cũng biết.
Hòe tháo mặt nạ xuống, “Đại tiểu thư, cô không thể công kích bừa được, phải quan sát kỹ lưỡng mỗi một động tác của đối thủ, rồi hẵng tập kích một cách nhanh chuẩn!”
Sở Nhược chống eo, thở hồng hộc nói: “Nghỉ ngơi một chút trước đã!”
Sở Nhược tháo mặt nạ xuống, vô cùng mệt mỏi ngồi trên ghế thở dốc.
Hòe không ngồi nghỉ ngơi, trái lại đi đến bên cạnh lấy nước và khăn mặt, đưa cho Sở Nhược, “Đại tiểu thư, mời cô dùng!”
Rõ ràng đã luyện hơn một giờ, nhưng Hòe vẫn không đỏ mặt không thở dốc, cùng lắm chỉ đổ hơi nhiều mồ hôi thôi, không thấy chút mệt mỏi.
Sở Nhược nhận lấy lau khô mồ hôi, “Hôm nay có thể dừng ở đây được không?”
Hòe lắc đầu, “Đại tiểu thư, cô có từng nghe qua một câu cần cù bù siêng năng không?”
Đây là đang chê khéo cô đấu kiếm rất tệ, lại không chịu cố gắng, có đúng không!
Sở Nhược bất mãn lườm anh, “Giáo sư Hòe, không phải cũng có một câu nói, nghỉ ngơi là vì muốn đi được đoạn đường càng dài hơn sao!”
Hòe lắc đầu cười khẽ “Được rồi được rồi! Hôm nay đến đây thôi! Nhưng mà…”
Hòe nắm lấy tay cô, kéo Sở Nhược đứng dậy, vòng ra sau lưng cô, từ phía sau nắm lấy tay cô, “Thời điểm tấn công nhanh, hãy sải một bước lớn, tấn công bất ngờ, khi vung kiếm đừng do dự.”
Cơ thể của Hòe dán sát vào cô, dẫn dắt thân thể của cô, mũi kiếm nhọn chạm vào con búp bê nhựa, áo điện trên người búp bê cảm nhận được tín hiệu điện tử, bảng ghi điểm phát ra âm thanh vang dội.
Đôi mắt đẹp động lòng người của Hòe nhìn về hướng Sở Nhược, “Như thế này đã hiểu chưa? Đại tiểu thư?”
Mồ hôi thấm ướt tóc mái của Hòe, nhỏ xuống vùng cổ, cảnh tượng này không khiến người ta phản cảm, mà lại có một kiểu thần tiên trong tiên giới bị giọt sương ban sớm thấm ướt gương mặt, tiên lộ minh châu, tuấn tú xuất thần, khiến người ta nhìn đến ngây ngẩn.
Người nhìn đến ngây ngẩn tất nhiên không phải cô, là dì quét dọn vệ sinh nhìn đến ngây ngẩn.
“Haiz!” Sở Nhược mệt mỏi nằm bò lên bàn, từ khi Hòe nói muốn giúp cô huấn luyện, mỗi ngày khi vừa tan học thì Hòe hành hạ cô đến mức không ra hình người, đây căn bản chính là huấn luyện viên ma quỷ mà.
“Đại tiểu thư, cùng nhau luyện tập thôi nào!” Hòe cười đôi mắt cong cong, vươn bàn tay đeo găng tay màu trắng ra mời cô.
“Hôm nay tôi không khỏe, có thể không tập không?” Sở Nhược dùng ánh mắt đáng thương cùng cực nhìn vào anh, hy vọng có thể nhận được một lần khoan dung.
“Tôi vậy mà lại không phát hiện ra đại tiểu thư không khỏe trong người, thật đúng là thất trách, bây giờ hãy để tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện.” Hòe trực tiếp bế cô lên, còn dùng tư thế ôm công chúa xấu hổ để ôm cô nữa chứ!
Lại…lại chơi chiêu này!
“Hòe, anh có thể không cần bế tôi, tôi tự mình đi là được.” Sở Nhược dùng vẻ mặt không tình nguyện đẩy đẩy lồng ngực của anh, nhưng rồi cô không chút động đậy, lập tức từ bỏ việc giãy giụa, bởi vì cô biết giãy giụa cũng vô dụng.
Hòe lộ ra ánh mắt khó hiểu, “Đại tiểu thư đã không khỏe trong người rồi, làm sao có thể để cô tự đi được chứ?”
Nếu như bị anh ôm đi như thế này, Sở Nhược vừa nghĩ đến ánh mắt của những người xung quanh thì lập tức cảm thấy sởn tóc gáy, da đầu lạnh buốt.
“Bây giờ tôi cảm thấy thân thể khỏe hơn rồi, chúng ta đi luyện tập đi!”
“Vậy thì tốt quá rồi đại tiểu thư.” Hòe nở một nụ cười xán lạn, giống như mặt trời chói sáng sau cơn mưa lớn, nhưng anh vẫn không muốn thả cô xuống.
Sở Nhược lườm Hòe, nghiêm giọng nói: “Anh có thể thả tôi xuống được rồi!”
“Thứ cho tôi không thể phục tùng mệnh lệnh, nếu như đại tiểu thư thừa cơ hội bỏ chạy mất, tôi đây sẽ rất khó xử.” Hòe thở dài một hơi.
“Hòe! Cái tên xấu xa này!” Tay của Sở Nhược kích động đến nỗi nắm lại thành đấm, khoa tay múa chân, không ngừng giãy giụa.
“Đại tiểu thư xin hãy chú ý hình tượng của cô, mọi người đều đang nhìn kìa!” Tên xấu xa đáng ghét này, mượn việc cô ở trước mặt người xung quanh luôn phải giả vờ thành dáng vẻ yếu ớt, khiến cô không muốn lỗ mãng khinh suất.