Trói Buộc Đại Tiểu Thư - Ngâm Hồn
Chương 12
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, toàn bộ chiếc giường được bao trùm bởi ánh nắng mặt trời, ánh nắng chói mắt rọi trên mặt, khiến Sở Nhược không thể không tỉnh dậy.
Sở Nhược vừa ngủ dậy gương mặt mệt mỏi, đầu tóc rối loạn như cỏ, sắc mặt tiều tụy.
“Chào buổi sáng! Đại tiểu thư, bữa sáng em muốn dùng hồng trà hay là sữa bò?” Bàn tay đeo găng tay màu trắng cầm tay cầm có hoa văn màu xanh lam, nụ cười dịu dàng ấm áp thực sự rất khó không khiến người ta buông xuống lòng phòng bị.
Hòe!?
Vừa nhìn thấy gương mặt của Hòe, tất cả ký ức đều nhanh chóng tràn vào trong đầu Sở Nhược. Sở Nhược căng thẳng kiểm tra khắp toàn thân, quần áo đầy đủ, cũng không có vết tích gì, lẽ nào hôm qua chỉ là một giấc mơ?
“Đại tiểu thư?” Hòe tiến lên trước một bước, “Không khỏe trong người sao?”
Thấy tay của Hòe sắp phủ lên trán Sở Nhược, cô hoảng loạn trực tiếp tát vào anh.
Đây là động tác theo bản năng phản xạ của Sở Nhược, khiến cả hai người đều dại ra.
Hòe lập tức quỳ một gối trên đất, trầm giọng nói: “Đại tiểu thư, thật xin lỗi tôi mạo phạm rồi!”
Dáng vẻ cung kính hiện tại của Hòe thật sự là người tối qua đã xâm phạm cô sao?
Sở Nhược ngẩn người, ngay lập tức cô lại hét lớn giống như người điên.
“Anh biến ngay cho tôi!” Sở Nhược gào thét, vung tay loạn xạ, cả người giống như một người phụ nữ điên cuồng.
Sau khi Hòe lặng lẽ lui xuống, tâm trạng của Sở Nhược nhất thời vẫn không thể nào bình ổn lại, đầu óc nặng nề, những cảnh tượng ấy một mực tràn vào trong đầu, khiến chân mày cô nhíu chặt, sắc mặt cuồng loạn.
Không sao đâu, không sao đâu, Sở Nhược liên tiếp an ủi chính mình, nỗ lực khiến tâm trạng của cô bình ổn trở lại.
Sở Nhược vén mớ tóc rối loạn ra sau đầu, đi vào phòng tắm.
Sao mà sáng sớm tỉnh dậy đầu lại đau thế này? Sở Nhược xoa xoa huyệt thái dương, vẻ mệt mỏi khắc rõ trên gương mặt.
Nước lạnh dốc lên mặt, nhìn gương mặt tiều tụy nhợt nhạt trong gương, thần sắc yếu ớt lại bất an khiến Sở Nhược hoài nghi người trong gương có phải là bản thân mình không.
Sở Nhược dùng hai tay vỗ vỗ vào má mình, muốn vực dậy tinh thần.
Không sao đâu! Hôm qua chỉ là một giấc mơ! Cô lại lần nữa an ủi chính mình.
Một đêm qua đi, cơn buồn tiểu đột nhiên ập tới. Trong lúc Sở Nhược đi tiểu, mới đầu vẫn không cảm thấy có gì khác thường, đợi khi cô theo thói quen kéo quần lên, chợt phát hiện một chuyện rất không bình thường! Quần lót của cô biến mất rồi!?
Sở Nhược nhớ rõ hôm qua lúc tắm rửa, cô có mặc quần lót rồi mới lên giường đi ngủ, làm sao có thể có chuyện sáng sớm tỉnh dậy quần lót lại biến mất cơ chứ! Chẳng lẽ chuyện xảy ra ngày hôm qua không phải là mơ, hơn nữa Hòe còn mang cả quần lót của cô đi rồi!?
Sở Nhược vừa nghĩ như thế thì cảm thấy toàn thân sởn hết tóc gáy ngay, cô hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được bên cạnh cô lại có một tên biến thái thế này.
Vừa tan học, Sở Nhược lập tức sai bảo Hòe, bảo anh đi đến một quận huyện cách chỗ cô ở thật xa, còn cô một mình vào khách sạn ở, dự định ở lại khách sạn này cho đến ngày phải thi đấu.
Sở Nhược không tin, Hòe bị sai đi đến quận huyện khác còn biết cô ở chỗ này, cho dù Hòe có biết, anh cũng không có chìa khóa phòng, chắc chắn không thể vào đây.
Sở Nhược tắm rửa xong, trên người mặc áo tắm bước ra, một gương mặt đẹp trai bất ngờ xuất hiện trước mắt.
“Đại tiểu thư, em muốn ở khách sạn bên ngoài sao lại không nói cho tôi biết một tiếng vậy?” Nụ cười rực rỡ chói mắt khiến người nhìn hoảng lòng.
Sở Nhược y như gặp quỷ, cô bị dọa đến mặc mặt mũi tái nhợt, “Anh! Anh! Sao anh lại ở đây?”
Hòe duy trì nụ cười hoàn hảo, trả lời: “Đại tiểu thư ở đâu, tôi phải ở đấy!”
Đôi môi của Sở Nhược đang run rẩy, “Làm sao anh biết tôi đang ở đâu?”
“Không phải tôi đã nói tôi luôn luôn biết rõ đại tiểu thư đang ở đâu sao?”
Câu nói này lọt vào tai Sở Nhược, khiến cô dựng cả tóc gáy! Những lời này hoàn toàn chính là lời mà những kẻ biến thái theo dõi thường nói.
“Làm sao anh vào đây được?” Khách sạn dùng thẻ từ cảm ứng, anh cũng không thể nói mình có chìa khóa được nhỉ!
Sở Nhược vừa ngủ dậy gương mặt mệt mỏi, đầu tóc rối loạn như cỏ, sắc mặt tiều tụy.
“Chào buổi sáng! Đại tiểu thư, bữa sáng em muốn dùng hồng trà hay là sữa bò?” Bàn tay đeo găng tay màu trắng cầm tay cầm có hoa văn màu xanh lam, nụ cười dịu dàng ấm áp thực sự rất khó không khiến người ta buông xuống lòng phòng bị.
Hòe!?
Vừa nhìn thấy gương mặt của Hòe, tất cả ký ức đều nhanh chóng tràn vào trong đầu Sở Nhược. Sở Nhược căng thẳng kiểm tra khắp toàn thân, quần áo đầy đủ, cũng không có vết tích gì, lẽ nào hôm qua chỉ là một giấc mơ?
“Đại tiểu thư?” Hòe tiến lên trước một bước, “Không khỏe trong người sao?”
Thấy tay của Hòe sắp phủ lên trán Sở Nhược, cô hoảng loạn trực tiếp tát vào anh.
Đây là động tác theo bản năng phản xạ của Sở Nhược, khiến cả hai người đều dại ra.
Hòe lập tức quỳ một gối trên đất, trầm giọng nói: “Đại tiểu thư, thật xin lỗi tôi mạo phạm rồi!”
Dáng vẻ cung kính hiện tại của Hòe thật sự là người tối qua đã xâm phạm cô sao?
Sở Nhược ngẩn người, ngay lập tức cô lại hét lớn giống như người điên.
“Anh biến ngay cho tôi!” Sở Nhược gào thét, vung tay loạn xạ, cả người giống như một người phụ nữ điên cuồng.
Sau khi Hòe lặng lẽ lui xuống, tâm trạng của Sở Nhược nhất thời vẫn không thể nào bình ổn lại, đầu óc nặng nề, những cảnh tượng ấy một mực tràn vào trong đầu, khiến chân mày cô nhíu chặt, sắc mặt cuồng loạn.
Không sao đâu, không sao đâu, Sở Nhược liên tiếp an ủi chính mình, nỗ lực khiến tâm trạng của cô bình ổn trở lại.
Sở Nhược vén mớ tóc rối loạn ra sau đầu, đi vào phòng tắm.
Sao mà sáng sớm tỉnh dậy đầu lại đau thế này? Sở Nhược xoa xoa huyệt thái dương, vẻ mệt mỏi khắc rõ trên gương mặt.
Nước lạnh dốc lên mặt, nhìn gương mặt tiều tụy nhợt nhạt trong gương, thần sắc yếu ớt lại bất an khiến Sở Nhược hoài nghi người trong gương có phải là bản thân mình không.
Sở Nhược dùng hai tay vỗ vỗ vào má mình, muốn vực dậy tinh thần.
Không sao đâu! Hôm qua chỉ là một giấc mơ! Cô lại lần nữa an ủi chính mình.
Một đêm qua đi, cơn buồn tiểu đột nhiên ập tới. Trong lúc Sở Nhược đi tiểu, mới đầu vẫn không cảm thấy có gì khác thường, đợi khi cô theo thói quen kéo quần lên, chợt phát hiện một chuyện rất không bình thường! Quần lót của cô biến mất rồi!?
Sở Nhược nhớ rõ hôm qua lúc tắm rửa, cô có mặc quần lót rồi mới lên giường đi ngủ, làm sao có thể có chuyện sáng sớm tỉnh dậy quần lót lại biến mất cơ chứ! Chẳng lẽ chuyện xảy ra ngày hôm qua không phải là mơ, hơn nữa Hòe còn mang cả quần lót của cô đi rồi!?
Sở Nhược vừa nghĩ như thế thì cảm thấy toàn thân sởn hết tóc gáy ngay, cô hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được bên cạnh cô lại có một tên biến thái thế này.
Vừa tan học, Sở Nhược lập tức sai bảo Hòe, bảo anh đi đến một quận huyện cách chỗ cô ở thật xa, còn cô một mình vào khách sạn ở, dự định ở lại khách sạn này cho đến ngày phải thi đấu.
Sở Nhược không tin, Hòe bị sai đi đến quận huyện khác còn biết cô ở chỗ này, cho dù Hòe có biết, anh cũng không có chìa khóa phòng, chắc chắn không thể vào đây.
Sở Nhược tắm rửa xong, trên người mặc áo tắm bước ra, một gương mặt đẹp trai bất ngờ xuất hiện trước mắt.
“Đại tiểu thư, em muốn ở khách sạn bên ngoài sao lại không nói cho tôi biết một tiếng vậy?” Nụ cười rực rỡ chói mắt khiến người nhìn hoảng lòng.
Sở Nhược y như gặp quỷ, cô bị dọa đến mặc mặt mũi tái nhợt, “Anh! Anh! Sao anh lại ở đây?”
Hòe duy trì nụ cười hoàn hảo, trả lời: “Đại tiểu thư ở đâu, tôi phải ở đấy!”
Đôi môi của Sở Nhược đang run rẩy, “Làm sao anh biết tôi đang ở đâu?”
“Không phải tôi đã nói tôi luôn luôn biết rõ đại tiểu thư đang ở đâu sao?”
Câu nói này lọt vào tai Sở Nhược, khiến cô dựng cả tóc gáy! Những lời này hoàn toàn chính là lời mà những kẻ biến thái theo dõi thường nói.
“Làm sao anh vào đây được?” Khách sạn dùng thẻ từ cảm ứng, anh cũng không thể nói mình có chìa khóa được nhỉ!