Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu
Chương 97: Hung Thủ
Ngày hôm sau, Mạnh thiên Hoa cùng Tống Giai sau khi xuất viện, sắp xếp chỗ ở ổn thỏa xong, liền đi đến Phó gia từ sớm, lúc hai vợ chồng hắn đến thì Phó Diễm còn chưa tan học về, bèn ngồi ngay ở sân mà chờ.
Thời điểm Mạnh Thiên Hoa nhìn thấy Phó Diễm, hắn thoáng kinh ngạc một chút, tuy nhiên chỉ trong nháy mắt đã điều chỉnh được trạng thái một cách tốt nhất, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, như thế nào lại là một cái tiểu cô nương chứ? Cũng chính trong nháy mắt này, cảnh giác của Mạnh Thiên Hoa giảm bớt đi một nửa, nếu như người này mà là một lão nhân gần trăm tuổi thì khả năng là hắn sẽ ngay lập tức đứng lên ra về, sau đó ngày hôm sau sẽ đem người của cách ủy đến bắt lại. Nhưng nếu như chỉ là một cái tiểu cô nương như thế này thì Mạnh Thiên Hoa lại cảm thấy, có khi nàng thật sự có thể giúp mình giải quyết được vấn đề.
(Spoil tý: ý ở đây là chỉ Phó Diễm là người có khả năng thực sự chứ không phải là mấy người thần côn lừa đảo. Chỗ này chính văn viết cực kì đau đầu nên mình đã viết hẳn lại như vậy. Hehe ^^).
Phó Diễm thu hết hết phản ứng của Mạnh Thiên Hoa vào mắt, người này có chút ý tứ nha.
"Mời ngồi!".
Phó Diễm thong thả ngồi xuống, lấy hai chén nước bên cạnh ra, sau đó để xuống bàn, tất nhiên là nước cho Tống Giai chỉ là một ly nước suối bình thường còn của chồng nàng lại là nước trà, vì Phó Diễm biết nàng mới bị xảy thai, không thể uống trà được. Mạnh Thiên Hoa đưa mắt nhìn hành động của nàng một chút, trong lòng thầm nghĩ, cô nương này cũng có chút ý tứ. Cả hai bên đều cho nhau cảm giác đối phương cũng không tệ lắm, câu chuyện kế tiếp cũng tự nhiên thập phần thuận lợi.
"Hôm nay hai vị tới là để hỏi xem vì sao mà Tống cô cô đẻ non phải không?".
Phó Diễm lên tiếng mở đầu câu chuyện một cách rất gọn gàng dứt khoát.
"Ngươi là nha đầu Tiểu Hỏa của Đại Dũng ca sao? Ta đã gặp qua ngươi khi còn bé nha, ngươi có nhớ ta là ai không?".
Tống Giai nhìn nàng vừa cười vừa nói. Nếu như ngày đó nàng sớm kết hôn thì có lẽ giờ này hài tử phỏng chừng cũng đã lớn như vậy rồi.
"Ta cũng thường xuyên nghe Quân An ca nhắc tới ngươi, hắn nói tiểu cô lúc nào cũng đối xử với hắn cực kì tốt."
Tối hôm qua Phó Diễm từ trong miệng Vương Thục Mai, mới biết được chuyện cũ của Tống Giai cùng nhị thúc nhà mình, nghe xong nàng chỉ có thể cảm thán một câu, rằng duyên phận không đến.
"Tiểu Hỏa! Ta chỉ muốn biết là lần này ai ra tay hãm hại ta?".
Tống Giai cuối cùng cũng nói ra mục đích đến đây hôm nay của nàng, trong lòng nàng lúc này chính là hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Tống cô cô, có đôi khi gánh nặng trong nội tâm càng lớn thì sẽ càng khó đạt được thứ mà mình mong muốn. Ngươi có thể thử buông xuống xem sao, biết đâu ngược lại có thể nước chảy thành sông? Ngươi viết xuống ngày sinh tháng đẻ của ngươi và trượng phu ra đây, ta sẽ tính toán thử một chút xem."
Phó Diễm vừa nói vừa đưa mắt lên trên bàn, ý bảo trước mặt Tống Giai đã có sẵn giấy bút. Mạnh Thiên Hoa thấy tức phụ quay sang hỏi ý kiến mình thì cũng gật đầu, sau khi Tống Giai viết xong thì hắn cũng viết ngày sinh tháng đẻ của mình xuống, hắn viết rất nhanh, sau đó đưa tờ giấy lại cho Phó Diễm.
"Mạnh tiên sinh xem ra là không tín nhiệm ta, cái bát tự này của ngươi rõ ràng là của một người phụ nữ, ngài là muốn kiểm tra năng lực của ta sao?".
Ánh mắt Phó Diễm nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm Mạnh Thiên Hoa, người này là đang thăm dò chính mình nha.
"Xin lỗi! Vừa rồi quả thật là bởi vì ngươi còn nhỏ tuổi cho nên ta có chút khinh thị ngươi, Phó đại sư thứ lỗi cho ta."
Mạnh Thiên Hoa ngoài miệng nói thực hay, nhưng Phó Diễm cũng không cố tình đi sâu phân tích tâm tư của hắn làm gì, thấy hắn lên tiếng giải thích như vậy thì nàng cũng khẽ gật đầu, xem như đồng ý. Ngay sau đó, Mạnh Thiên Hoa lần nữa viết lại ngày sinh tháng đẻ của mình, đưa tới trước mặt Phó Diễm.
"Tống cô cô! Nhân sinh của ngươi có hai kiếp nạn, một là thủa nhỏ tang mẫu, hai là trung niên tang tử. Hiện tại xem ra, cuộc sống sau này của ngươi sẽ bằng phẳng một đường. Hơn nữa sự nghiệp của ngươi sẽ phát triển tương đối thịnh vượng, ngươi đồng thời còn có tướng vượng phu, hai người các ngươi chính là ông trời tác hợp, có duyên tam sinh tam thế. Có trợ giúp của ngươi, sự nghiệp của Mạnh tiên sinh cũng sẽ phát triển không ngừng. Nhưng Mạnh tiên sinh hắn làm người chính trực, còn thiếu một chút nhuệ khí."
"Vậy thì cái kia... con cái thì sao? Ta còn có thể có con của mình không?".
Tống Giai quan tâm nhất chính là điểm này, Mạnh Thiên Hoa có thể cảm nhận được, trong nháy mắt, tâm tình của thê tử như bị buộc chặt lại, hắn cũng không khỏi có chút khẩn trương.
"Tống cô cô! Cung con cái của ngươi biểu hiện ngươi có một nam một nữ, nhưng hiện tại hắc khí quấn quanh, chỉ còn lại mệnh cách của một nữ nhi mà thôi. Hài tử lần này của ngài, thực rõ ràng là đã bị người ta làm hại."
Phó Diễm thông qua tướng mạo của Tống Giai, thấy được nguyên nhân hắc khí quấn quanh trên người nàng. Dĩ nhiên là do bị mưu tài, nhẫn tâm sát hại tính mệnh của tiểu hài tử. Tống Giai nghe xong không nhịn được, đứng bật dậy, che mặt khóc. Mạnh Thiên Hoa bên cạnh chỉ có thể nắm chặt bả vai của nàng, muốn cấp cho nàng một chút an ủi.
"Thứ cho ta nói thẳng, nếu hiện tại hai vị cứ để yên như vậy mà khóc lóc thì mệnh cách nữ nhi còn lại cũng sẽ bị hủy hoại đi đấy."
"Đại sư! Ngài nói như vậy, tự nhiên là có biện pháp giải quyết, chỉ cần có thể bảo vệ được nữ nhi, Mạnh Thiên Hoa ta sẽ nhất định báo đáp ngươi thật là hậu hĩnh."
Mạnh Thiên Hoa nhìn thấy thê tử khóc, cũng buông xuống cảnh giác. Hiện tại hắn chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng mà giải quyết dứt điểm chuyện này, làm Giai Giai bỏ xuống khúc mắc trong lòng.
"Mạnh tiên sinh! Ta sẽ giúp ngươi nhưng là có điều kiện, tuy nhiên thứ ta cần lại không phải giống như suy nghĩ của ngươi. Việc này ta sẽ nói sau, ta hy vọng ngươi hiện tại liền nhanh chóng chạy về nhà, nếu như trước mười giờ tối nay, ngươi không thể trở về ngồi trong phòng ngủ của mình thì chỉ sợ cả đời này, ngươi cũng đừng mong bắt được tên hung thủ thực sự đã hãm hại tức phụ của ngươi."
Phó Diễm khẽ bấm ngón tay mà tính toán, đêm nay Mạnh Thiên Hoa không ở nhà, tự nhiên chính là thời cơ tốt để hủy thi diệt tích, quét sạch chứng cứ.
"Cái gì???".
Mạnh Thiên Hoa nghe nàng nói vậy thì có chút mông lung, không hiểu.
"Ta nói ngươi hiện tại liền ngay lập tức trở về nhà, nhớ rõ trước khi đi thì tạt qua Tống gia, mang theo vài người để giúp đỡ, cũng làm người chứng kiến luôn. Ngươi cứ đi thẳng vào phòng ngủ, đừng nói chuyện, cũng không cần bật đèn, buổi tối đúng mười giờ mười lăm phút, ngươi sẽ biết rõ tất cả mọi chuyện."
Phó Diễm nghiêm túc nói, Mạnh Thiên Hoa gật đầu, đứng dậy muốn đi, nhưng Tống Giai bên cạnh lại đưa tay, một phen kéo hắn lại.
"Thiên Hoa! Ta cũng muốn trở về cùng ngươi."
Tống Giai muốn tự mình tận mắt nhìn xem, hung thủ rốt cuộc là kẻ độc ác nào.
"Giai Giai! Thân thể của ngươi... ".
"Ta muốn đi!".
Tống Giai dị thường kiên định.
"Tống cô cô! Ngươi uống chén nước này đi, sau đó mang thêm lá bùa này vào, thì những thứ đó sẽ không gây thương tổn được hai ngươi. Nếu nhìn thấy bất kì thứ đồ vật gì khác thường, tuyệt đối ngàn vạn lần không được dùng tay chạm vào, phải lấy tấm vải bọc nó lại. Cuối tuần ta sẽ ở đây mà chờ các ngươi."
Phó Diễm đem chén nước đưa cho Tống Giai, trong khoảnh khắc nâng lên thì nhanh chóng bỏ thêm linh tuyền trong không gian vào cho nàng.
"Tiểu Hỏa! Cám ơn ngươi."
Tống Giai nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, sau đó được Mạnh Thiên Hoa dìu đứng lên, cùng nhau đi về nhà. Lúc gần đi, Mạnh Thiên Hoa quay đầu lại, hướng về phía Phó Diễm mà gật gật. Phó Diễm mỉm cười tiễn bọn hắn ra cửa, khẽ vươn vai duỗi thắt lưng một cái, sự tình lần này của Mạnh gia sẽ khiến Mạnh Thiên Hoa bận rộn mất vài ngày. (Truyện được đăng duy nhất ở:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV).
Thời gian này, nàng muốn hảo hảo lợi dụng kẻ theo dõi ngu ngốc kia một chút, khiến tên Trịnh Trí kia làm một số chuyện theo kế hoạch của nàng. Nghĩ vậy, nàng liền viết một hơi mấy lá thư nạc danh, tố cáo Trịnh Trí, về phần nội dung sự tình bên trong, tự nhiên là nửa thật nửa giả lẫn lộn. Có chuyện thật sự do lão cha mình hỏi thăm được, cũng có lời đồn. Mấy lá thư này một khi gửi ra ngoài, phỏng chừng cũng sẽ khiến Trịnh Trí gặp một chút phiền toái nhỏ. Phó Diễm viết xong, trực tiếp đem thư cất vào trong không gian. Ngày mai nàng sẽ nghĩ cách trực tiếp giao cho Trịnh Minh.
Trịnh Minh bên này cũng đang không biết nghĩ như thế nào mới có khả năng đem những thứ hỏi thăm được, nói cho Phó Diễm. Hắn không tra thì không biết, một khi điều tra xong thì cả người đều cảm thấy không khỏe. Nhị đệ của mình không ngờ lại dám làm việc lớn mật như vậy. Trịnh Minh đè xuống bất an trong lòng, nghĩ lần này nếu không thể đem nhị đệ kéo xuống thì chỉ sợ hắn sẽ càng lún càng sâu, về sau không có cách nào thoát ra được. Trịnh Minh tin tưởng vững chắc rằng nếu cứ để hắn tiếp tục làm việc như vậy thì tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Ngày hôm sau, lúc tan học Phó Diễm cùng Chu Thu Lộ nói qua một lượt, nói muốn cùng nàng đi dạo chợ đồ cũ một lát. Nhưng lại yêu cầu Chu Thu Lộ đi trước, nàng sẽ đợi mấy người Phó Sâm và Phó Miểu cùng đi sau.
Quyển sách cũ mua được lần trước Chu Thu Lộ đã sớm xem hết, vừa lúc đang tính xem lúc nào rảnh sẽ lại đi thử vận may một lần nữa xem sao, vì thế sau khi nghe bạn tốt rủ một cái thì liền cao hứng đáp ứng luôn, nói sẽ chờ Phó Diễm ở cổng sau của cung tiêu xã.
Tối hôm qua,Trịnh Minh đã xé rớt một góc của tấm thông tri phù kia, không bao lâu sau Phó Diễm liền cảm nhận được, đây chính là ám hiệu của bọn hắn, địa điểm gặp mặt chính là ở bên cạnh cung tiêu xã. Phó Diễm tay chân lanh lẹ, sau khi xác định Vương Tiểu thúy kia không tiếp tục nhìn chằm chằm mình thì liền nói lời từ biệt cùng Phó Sâm và Phó Miểu, trực tiếp chạy tới chỗ hẹn. Gần đến nơi, từ cửa hông bên trái đi ra ngoài thêm một đoạn thì đã nhanh chóng gặp được Trịnh Minh.(Truyện được đăng duy nhất ở:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV).
"Không có thời gian nói nhiều, ngươi nói trước đi, ngươi có chuyện gì?".
Thời gian của Phó Diễm rất hữu hạn, Trịnh Minh cũng không vòng vo, trực tiếp đem những việc làm của Trịnh Trí mà hắn đã điều tra được, nói hết một lượt cho Phó Diễm. Bên trong có rất nhiều chuyện, đều là Trịnh Trí làm giúp người sau lưng hắn, bản thân hắn lại nhận được không ít tiền tài. Nhiều nhất chính là các loại nhiệm vụ tay chân. Phó Diễm nghe xong, trong nháy mắt liền cải biến quyết định của mình. Thư nạc danh trong tay cũng không có ý định gửi đi nữa. Phó Diễm nhìn Trịnh Minh thật lâu. Nhìn đến mức Trịnh Minh cảm thấy sợ hãi.
"Ngươi muốn cho đệ đệ của ngươi thuận lợi tẩy trắng, không lưu lại bất cứ một vấn đề nào sao?".
Phó Diễm nhìn Trịnh Minh.
"Ta biết! Những việc hắn đã làm nếu bị tố giác, thì ít nhất sẽ phải ngồi tù vài năm. Nhưng ta cũng muốn cố gắng giúp hắn một chút, dù sao, cha đối với ta cũng có công ơn nuôi dưỡng."
Trịnh Minh ngại ngùng ngẩng đầu nói.
"Ta biết! Việc này hắn đại đa số đều chỉ là người đồng lõa. Nếu thật sự muốn hắn bình an vô sự, ngươi phải cân nhắc thêm một chút. Chuyện này về sau lại nói, ngày mai ta sẽ nhờ Thu Lộ mang thư cho ngươi. Ngươi giao cho Trương Vĩ, hắn sẽ biết phải làm như thế nào. Hiện tại ta đi trước."
Phó Diễm nói xong liền hướng chợ đồ cũ mà đi, hôm nay nàng tự nhiên có dự cảm mãnh liệt rằng ở đó sẽ có thứ gì đó đang chờ nàng.
Thời điểm Mạnh Thiên Hoa nhìn thấy Phó Diễm, hắn thoáng kinh ngạc một chút, tuy nhiên chỉ trong nháy mắt đã điều chỉnh được trạng thái một cách tốt nhất, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, như thế nào lại là một cái tiểu cô nương chứ? Cũng chính trong nháy mắt này, cảnh giác của Mạnh Thiên Hoa giảm bớt đi một nửa, nếu như người này mà là một lão nhân gần trăm tuổi thì khả năng là hắn sẽ ngay lập tức đứng lên ra về, sau đó ngày hôm sau sẽ đem người của cách ủy đến bắt lại. Nhưng nếu như chỉ là một cái tiểu cô nương như thế này thì Mạnh Thiên Hoa lại cảm thấy, có khi nàng thật sự có thể giúp mình giải quyết được vấn đề.
(Spoil tý: ý ở đây là chỉ Phó Diễm là người có khả năng thực sự chứ không phải là mấy người thần côn lừa đảo. Chỗ này chính văn viết cực kì đau đầu nên mình đã viết hẳn lại như vậy. Hehe ^^).
Phó Diễm thu hết hết phản ứng của Mạnh Thiên Hoa vào mắt, người này có chút ý tứ nha.
"Mời ngồi!".
Phó Diễm thong thả ngồi xuống, lấy hai chén nước bên cạnh ra, sau đó để xuống bàn, tất nhiên là nước cho Tống Giai chỉ là một ly nước suối bình thường còn của chồng nàng lại là nước trà, vì Phó Diễm biết nàng mới bị xảy thai, không thể uống trà được. Mạnh Thiên Hoa đưa mắt nhìn hành động của nàng một chút, trong lòng thầm nghĩ, cô nương này cũng có chút ý tứ. Cả hai bên đều cho nhau cảm giác đối phương cũng không tệ lắm, câu chuyện kế tiếp cũng tự nhiên thập phần thuận lợi.
"Hôm nay hai vị tới là để hỏi xem vì sao mà Tống cô cô đẻ non phải không?".
Phó Diễm lên tiếng mở đầu câu chuyện một cách rất gọn gàng dứt khoát.
"Ngươi là nha đầu Tiểu Hỏa của Đại Dũng ca sao? Ta đã gặp qua ngươi khi còn bé nha, ngươi có nhớ ta là ai không?".
Tống Giai nhìn nàng vừa cười vừa nói. Nếu như ngày đó nàng sớm kết hôn thì có lẽ giờ này hài tử phỏng chừng cũng đã lớn như vậy rồi.
"Ta cũng thường xuyên nghe Quân An ca nhắc tới ngươi, hắn nói tiểu cô lúc nào cũng đối xử với hắn cực kì tốt."
Tối hôm qua Phó Diễm từ trong miệng Vương Thục Mai, mới biết được chuyện cũ của Tống Giai cùng nhị thúc nhà mình, nghe xong nàng chỉ có thể cảm thán một câu, rằng duyên phận không đến.
"Tiểu Hỏa! Ta chỉ muốn biết là lần này ai ra tay hãm hại ta?".
Tống Giai cuối cùng cũng nói ra mục đích đến đây hôm nay của nàng, trong lòng nàng lúc này chính là hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Tống cô cô, có đôi khi gánh nặng trong nội tâm càng lớn thì sẽ càng khó đạt được thứ mà mình mong muốn. Ngươi có thể thử buông xuống xem sao, biết đâu ngược lại có thể nước chảy thành sông? Ngươi viết xuống ngày sinh tháng đẻ của ngươi và trượng phu ra đây, ta sẽ tính toán thử một chút xem."
Phó Diễm vừa nói vừa đưa mắt lên trên bàn, ý bảo trước mặt Tống Giai đã có sẵn giấy bút. Mạnh Thiên Hoa thấy tức phụ quay sang hỏi ý kiến mình thì cũng gật đầu, sau khi Tống Giai viết xong thì hắn cũng viết ngày sinh tháng đẻ của mình xuống, hắn viết rất nhanh, sau đó đưa tờ giấy lại cho Phó Diễm.
"Mạnh tiên sinh xem ra là không tín nhiệm ta, cái bát tự này của ngươi rõ ràng là của một người phụ nữ, ngài là muốn kiểm tra năng lực của ta sao?".
Ánh mắt Phó Diễm nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm Mạnh Thiên Hoa, người này là đang thăm dò chính mình nha.
"Xin lỗi! Vừa rồi quả thật là bởi vì ngươi còn nhỏ tuổi cho nên ta có chút khinh thị ngươi, Phó đại sư thứ lỗi cho ta."
Mạnh Thiên Hoa ngoài miệng nói thực hay, nhưng Phó Diễm cũng không cố tình đi sâu phân tích tâm tư của hắn làm gì, thấy hắn lên tiếng giải thích như vậy thì nàng cũng khẽ gật đầu, xem như đồng ý. Ngay sau đó, Mạnh Thiên Hoa lần nữa viết lại ngày sinh tháng đẻ của mình, đưa tới trước mặt Phó Diễm.
"Tống cô cô! Nhân sinh của ngươi có hai kiếp nạn, một là thủa nhỏ tang mẫu, hai là trung niên tang tử. Hiện tại xem ra, cuộc sống sau này của ngươi sẽ bằng phẳng một đường. Hơn nữa sự nghiệp của ngươi sẽ phát triển tương đối thịnh vượng, ngươi đồng thời còn có tướng vượng phu, hai người các ngươi chính là ông trời tác hợp, có duyên tam sinh tam thế. Có trợ giúp của ngươi, sự nghiệp của Mạnh tiên sinh cũng sẽ phát triển không ngừng. Nhưng Mạnh tiên sinh hắn làm người chính trực, còn thiếu một chút nhuệ khí."
"Vậy thì cái kia... con cái thì sao? Ta còn có thể có con của mình không?".
Tống Giai quan tâm nhất chính là điểm này, Mạnh Thiên Hoa có thể cảm nhận được, trong nháy mắt, tâm tình của thê tử như bị buộc chặt lại, hắn cũng không khỏi có chút khẩn trương.
"Tống cô cô! Cung con cái của ngươi biểu hiện ngươi có một nam một nữ, nhưng hiện tại hắc khí quấn quanh, chỉ còn lại mệnh cách của một nữ nhi mà thôi. Hài tử lần này của ngài, thực rõ ràng là đã bị người ta làm hại."
Phó Diễm thông qua tướng mạo của Tống Giai, thấy được nguyên nhân hắc khí quấn quanh trên người nàng. Dĩ nhiên là do bị mưu tài, nhẫn tâm sát hại tính mệnh của tiểu hài tử. Tống Giai nghe xong không nhịn được, đứng bật dậy, che mặt khóc. Mạnh Thiên Hoa bên cạnh chỉ có thể nắm chặt bả vai của nàng, muốn cấp cho nàng một chút an ủi.
"Thứ cho ta nói thẳng, nếu hiện tại hai vị cứ để yên như vậy mà khóc lóc thì mệnh cách nữ nhi còn lại cũng sẽ bị hủy hoại đi đấy."
"Đại sư! Ngài nói như vậy, tự nhiên là có biện pháp giải quyết, chỉ cần có thể bảo vệ được nữ nhi, Mạnh Thiên Hoa ta sẽ nhất định báo đáp ngươi thật là hậu hĩnh."
Mạnh Thiên Hoa nhìn thấy thê tử khóc, cũng buông xuống cảnh giác. Hiện tại hắn chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng mà giải quyết dứt điểm chuyện này, làm Giai Giai bỏ xuống khúc mắc trong lòng.
"Mạnh tiên sinh! Ta sẽ giúp ngươi nhưng là có điều kiện, tuy nhiên thứ ta cần lại không phải giống như suy nghĩ của ngươi. Việc này ta sẽ nói sau, ta hy vọng ngươi hiện tại liền nhanh chóng chạy về nhà, nếu như trước mười giờ tối nay, ngươi không thể trở về ngồi trong phòng ngủ của mình thì chỉ sợ cả đời này, ngươi cũng đừng mong bắt được tên hung thủ thực sự đã hãm hại tức phụ của ngươi."
Phó Diễm khẽ bấm ngón tay mà tính toán, đêm nay Mạnh Thiên Hoa không ở nhà, tự nhiên chính là thời cơ tốt để hủy thi diệt tích, quét sạch chứng cứ.
"Cái gì???".
Mạnh Thiên Hoa nghe nàng nói vậy thì có chút mông lung, không hiểu.
"Ta nói ngươi hiện tại liền ngay lập tức trở về nhà, nhớ rõ trước khi đi thì tạt qua Tống gia, mang theo vài người để giúp đỡ, cũng làm người chứng kiến luôn. Ngươi cứ đi thẳng vào phòng ngủ, đừng nói chuyện, cũng không cần bật đèn, buổi tối đúng mười giờ mười lăm phút, ngươi sẽ biết rõ tất cả mọi chuyện."
Phó Diễm nghiêm túc nói, Mạnh Thiên Hoa gật đầu, đứng dậy muốn đi, nhưng Tống Giai bên cạnh lại đưa tay, một phen kéo hắn lại.
"Thiên Hoa! Ta cũng muốn trở về cùng ngươi."
Tống Giai muốn tự mình tận mắt nhìn xem, hung thủ rốt cuộc là kẻ độc ác nào.
"Giai Giai! Thân thể của ngươi... ".
"Ta muốn đi!".
Tống Giai dị thường kiên định.
"Tống cô cô! Ngươi uống chén nước này đi, sau đó mang thêm lá bùa này vào, thì những thứ đó sẽ không gây thương tổn được hai ngươi. Nếu nhìn thấy bất kì thứ đồ vật gì khác thường, tuyệt đối ngàn vạn lần không được dùng tay chạm vào, phải lấy tấm vải bọc nó lại. Cuối tuần ta sẽ ở đây mà chờ các ngươi."
Phó Diễm đem chén nước đưa cho Tống Giai, trong khoảnh khắc nâng lên thì nhanh chóng bỏ thêm linh tuyền trong không gian vào cho nàng.
"Tiểu Hỏa! Cám ơn ngươi."
Tống Giai nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, sau đó được Mạnh Thiên Hoa dìu đứng lên, cùng nhau đi về nhà. Lúc gần đi, Mạnh Thiên Hoa quay đầu lại, hướng về phía Phó Diễm mà gật gật. Phó Diễm mỉm cười tiễn bọn hắn ra cửa, khẽ vươn vai duỗi thắt lưng một cái, sự tình lần này của Mạnh gia sẽ khiến Mạnh Thiên Hoa bận rộn mất vài ngày. (Truyện được đăng duy nhất ở:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV).
Thời gian này, nàng muốn hảo hảo lợi dụng kẻ theo dõi ngu ngốc kia một chút, khiến tên Trịnh Trí kia làm một số chuyện theo kế hoạch của nàng. Nghĩ vậy, nàng liền viết một hơi mấy lá thư nạc danh, tố cáo Trịnh Trí, về phần nội dung sự tình bên trong, tự nhiên là nửa thật nửa giả lẫn lộn. Có chuyện thật sự do lão cha mình hỏi thăm được, cũng có lời đồn. Mấy lá thư này một khi gửi ra ngoài, phỏng chừng cũng sẽ khiến Trịnh Trí gặp một chút phiền toái nhỏ. Phó Diễm viết xong, trực tiếp đem thư cất vào trong không gian. Ngày mai nàng sẽ nghĩ cách trực tiếp giao cho Trịnh Minh.
Trịnh Minh bên này cũng đang không biết nghĩ như thế nào mới có khả năng đem những thứ hỏi thăm được, nói cho Phó Diễm. Hắn không tra thì không biết, một khi điều tra xong thì cả người đều cảm thấy không khỏe. Nhị đệ của mình không ngờ lại dám làm việc lớn mật như vậy. Trịnh Minh đè xuống bất an trong lòng, nghĩ lần này nếu không thể đem nhị đệ kéo xuống thì chỉ sợ hắn sẽ càng lún càng sâu, về sau không có cách nào thoát ra được. Trịnh Minh tin tưởng vững chắc rằng nếu cứ để hắn tiếp tục làm việc như vậy thì tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Ngày hôm sau, lúc tan học Phó Diễm cùng Chu Thu Lộ nói qua một lượt, nói muốn cùng nàng đi dạo chợ đồ cũ một lát. Nhưng lại yêu cầu Chu Thu Lộ đi trước, nàng sẽ đợi mấy người Phó Sâm và Phó Miểu cùng đi sau.
Quyển sách cũ mua được lần trước Chu Thu Lộ đã sớm xem hết, vừa lúc đang tính xem lúc nào rảnh sẽ lại đi thử vận may một lần nữa xem sao, vì thế sau khi nghe bạn tốt rủ một cái thì liền cao hứng đáp ứng luôn, nói sẽ chờ Phó Diễm ở cổng sau của cung tiêu xã.
Tối hôm qua,Trịnh Minh đã xé rớt một góc của tấm thông tri phù kia, không bao lâu sau Phó Diễm liền cảm nhận được, đây chính là ám hiệu của bọn hắn, địa điểm gặp mặt chính là ở bên cạnh cung tiêu xã. Phó Diễm tay chân lanh lẹ, sau khi xác định Vương Tiểu thúy kia không tiếp tục nhìn chằm chằm mình thì liền nói lời từ biệt cùng Phó Sâm và Phó Miểu, trực tiếp chạy tới chỗ hẹn. Gần đến nơi, từ cửa hông bên trái đi ra ngoài thêm một đoạn thì đã nhanh chóng gặp được Trịnh Minh.(Truyện được đăng duy nhất ở:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV).
"Không có thời gian nói nhiều, ngươi nói trước đi, ngươi có chuyện gì?".
Thời gian của Phó Diễm rất hữu hạn, Trịnh Minh cũng không vòng vo, trực tiếp đem những việc làm của Trịnh Trí mà hắn đã điều tra được, nói hết một lượt cho Phó Diễm. Bên trong có rất nhiều chuyện, đều là Trịnh Trí làm giúp người sau lưng hắn, bản thân hắn lại nhận được không ít tiền tài. Nhiều nhất chính là các loại nhiệm vụ tay chân. Phó Diễm nghe xong, trong nháy mắt liền cải biến quyết định của mình. Thư nạc danh trong tay cũng không có ý định gửi đi nữa. Phó Diễm nhìn Trịnh Minh thật lâu. Nhìn đến mức Trịnh Minh cảm thấy sợ hãi.
"Ngươi muốn cho đệ đệ của ngươi thuận lợi tẩy trắng, không lưu lại bất cứ một vấn đề nào sao?".
Phó Diễm nhìn Trịnh Minh.
"Ta biết! Những việc hắn đã làm nếu bị tố giác, thì ít nhất sẽ phải ngồi tù vài năm. Nhưng ta cũng muốn cố gắng giúp hắn một chút, dù sao, cha đối với ta cũng có công ơn nuôi dưỡng."
Trịnh Minh ngại ngùng ngẩng đầu nói.
"Ta biết! Việc này hắn đại đa số đều chỉ là người đồng lõa. Nếu thật sự muốn hắn bình an vô sự, ngươi phải cân nhắc thêm một chút. Chuyện này về sau lại nói, ngày mai ta sẽ nhờ Thu Lộ mang thư cho ngươi. Ngươi giao cho Trương Vĩ, hắn sẽ biết phải làm như thế nào. Hiện tại ta đi trước."
Phó Diễm nói xong liền hướng chợ đồ cũ mà đi, hôm nay nàng tự nhiên có dự cảm mãnh liệt rằng ở đó sẽ có thứ gì đó đang chờ nàng.