Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu
Chương 25: Bạch Mạc Thần
Phó gia bên này vừa giải quyết xong sự tình bên nhà ngoại, thì cũng là lúc Lý Hoành Nghĩa đi nhà ga đón người. Hắn đã nhận được điện báo ba ngày trước, theo lẽ thường thì hôm nay là có thể đến.
Bạch Mặc Thần vừa xuống xe lửa, liền quay sang nhìn xung quanh để tìm kiếm thân ảnh Lý Hoành Nghĩa. Hắn từng theo phụ thân sinh hoạt tại quân khu vài năm, nên nhận biết được Lý Hoành Nghĩa.
"Lý thúc!" Lý Hoành Nghĩa nhìn thấy một tiểu tử, bộ dáng trông cực kì xuất sắc hướng phía chính mình đi tới, còn gọi mình là Lý thúc, nhất thời không nhận ra là ai.
"Lý thúc! Ta là Tiểu Thần!" Bạch Mặc Thần thấy Lý Hoành Nghĩa biểu tình ngơ ngác, đành phải tự giới thiệu. Lý Hoành Nghĩa nghe xong thập phần kinh hỉ, nhớ năm đó, thời điểm nhận thức Tiểu Thần, hắn mới có mười tuổi, nhoáng một bảy tám năm, hài tử đã trưởng thành!.
"Tiểu Thần! Hảo tiểu tử, đều đã cao lớn như vậy, so với Lý thúc còn cao hơn. Đi trên đường mà gặp, ta cũng không thể nhận ra. Đi! Về nhà trước!" Bạch Mặc Thần gật đầu đi theo Lý Hoành Nghĩa trở về nhà.
Hiện tại sự tình mua bán tuyệt đối không thể rêu rao bên ngoài, chỉ có thể nói đây là nhi tử của bằng hữu cùng tham gia quân ngũ với Lý Hoành Nghĩa, đến nhà Lý Hoành Nghĩa chơi. Bởi vì quan hệ Lý Hoành Nghĩa cùng Phó Đại Dũng rất mật thiết, hài tử chiến hữu của hắn đến nhà Phó Đại Dũng thăm hỏi cũng là hợp tình hợp lý.
Buổi sáng hôm sau, Lý Hoành Nghĩa liền mang theo Bạch Mặc Thần đi đến nhà Phó Đại Dũng. Nhưng là thật không khéo, Phó Đại Dũng đã mang theo bọn nhỏ lên núi.
Phó Đại Dũng tính toán nếu làm thêm thùng rượu, chỉ có thể đi lên núi đốn cây, trở về hong khô thì dùng mới tốt. Hắn vốn chỉ muốn mang Tiểu Kim, Tiểu Mộc đi, ai ngờ Phó Diễm cũng muốn đi theo, Phó Miểu thấy vậy cũng liền đi nốt.
Phó Diễm lên núi mục đích chủ yếu là muốn lấy thêm mấy cây Việt Quất. Rượu Việt Quất để trong không gian đã bắt đầu có thể uống, Phó Diễm từng trộm nếm một chút. So với rượu nho, hương vị còn tốt hơn! Nguyên nhân nhất định là do cho thêm nhiều linh tuyền trong không gian. Vì thế loại rượu Việt Quất này là tình thế bắt buộc phải làm như vậy!.
Lại nói tiếp, mấy ngươi Phó Miểu cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, vì sao rượu nhà mình trong thời gian ngắn là đã có thể uống như vậy? Vương Thục Mai đành phải quy công lao cho thời tiết hiện tại khá nóng, tăng thêm men rượu của chính mình là loại tốt, còn về phần rượu nho sao cũng có thời gian ủ ngắn như vậy, thì liền chờ một phen lí do khác thoái thác sau, loay hoay đem huynh muội ba người lừa gạt xong thì nhẹ thở phào một hơi. Cho nên hiện tại Phó Diễm chỉ có thể giấu rượu Việt Quất đi, chờ ít nhất ba tháng sau, mới có thể lần nữa lấy ra uống.
Lý Hoành Nghĩa nghe nói Phó Đại Dũng lên núi, cũng nóng lòng muốn đi thử, chính là nhìn Bạch Mặc Thần bên cạnh lại có điểm do dự. Tiểu Thần không biết có nghĩ muốn đi trên núi hay không? Bạch Mặc Thần coi như nhìn ra do dự của Lý Hoành Nghĩa, chủ động mở miệng yêu cầu đi trên núi nhìn xem.
"Lý thúc! Nếu thúc muốn đi lên núi, có thể thuận tiện mang ta đi cùng hay không? Ta cũng muốn đi trên núi nhìn thử xem ".
"Có gì không được? Phó huynh đệ với ta tình cảm thực tốt, hơn nữa trên núi này của chúng ta cũng sẽ có thật nhiều đồ vật mới lạ chắc ngươi chưa thấy bao giờ, phong cảnh cũng rất đẹp! Ngươi thử nhìn xem thì sẽ biết." Lý Hoành Nghĩa thật cao hứng, lập tức mang theo hắn về nhà cầm thêm công cụ lên rồi bước đi.
Thời điểm này, mấy người Phó Diễm đã đến chỗ dòng suối lần trước, ngồi uống nước, nghỉ ngơi. Phó Diễm nhớ tới lần trước thả linh tuyền không đưa tới động vật gì, vẫn là chưa từ bỏ ý định, Gà hun khói và thỏ khô trong nhà cũng đã gần hết. Là người theo chủ nghĩa không thịt không vui, không có thịt ăn quả thực là một đại khổ hình.
Cho nên lần này Phó Diễm liền không đặt ở trong suối nước nữa, mà là thừa dịp uống nước, lén lút vẩy vào đám cỏ bên cạnh dòng suối. Phó Diễm vừa vẩy xong, Phó Đại Dũng đứng lên thúc giục nhóm nhi nữ mau đi kẻo muộn, vẫn là việc làm thùng rượu tương đối trọng yếu. Thời điểm lúc Lý Hoành Nghĩa bọn họ vừa đến bìa rừng, Phó Diễm đã bắt đầu lấy Việt Quất. Nàng cùng Phó Miểu phân công, một người lấy một bên. Hai người đào liền mấy cây Việt Quất sum xuê. Rượu Việt Quất vẫn là cần tiếp tục nhưỡng thêm một ít, như vậy thời điểm về sau lấy ra nhiều, càng là hợp tình hợp lý. Chỉ chốc lát, Phó Sâm liền hái được một rổ quả nhỏ màu hồng sắc, chạy đến hỏi:"Hai ngươi nếm thử, nhìn xem cái trái cây này cũng có thể làm thành rượu hay không?".
Từ khi Phó Diễm cùng Phó Đại Dũng làm sinh ý, ủ rượu đem ra ngoài bán, người Phó gia hễ cứ thấy trái cây là đều thập phần nôn nóng. Phó Diễm cùng Phó Miểu ngừng tay, đều lấy vài quả nếm thử, Phó Diễm cầm lên, vừa nhìn đã sớm nhận ra, đây là quả Mơ, nếu đem ủ rượu thì cùng Việt Quất không sai biệt lắm, tuy nhiên rượu ủ ra dĩ nhiên sẽ không có số lượng lớn vì nước của loại quả này không quá đẫy đà. Bất quá, cùng lắm thì nước trái cây nếu không đủ, liền cho thêm nước giếng nữa, làm siro cũng được.
"Ca! Quả này hái được từ nơi nào vậy? Ăn khá ngon. Chúng ta lại đi hái thêm." Phó Diễm một lòng nghĩ mở rộng chủng loại rượu.
"Phía bên trái một đoạn chỗ cha đang chặt cây kìa, ta mang bọn ngươi đi." Phó Sâm mang theo hai muội muội, đi đến chỗ bụi cây vừa hái. Ngay lúc bọn họ bắt đầu chuẩn bị thu thập quả Mơ, Lý Hoành Nghĩa mang theo hai nhi tử của mình cùng Bạch Mặc Thần đi đến, thấp thoáng thấy bóng Phó Đại Dũng đang chặt cây liền chạy đến hô:"Đại Dũng ca!". Phó Đại Dũng cùng Phó Hâm ngẩng đầu nhìn lại, đoàn người Lý Hoành Nghĩa đã đi đến ngay cạnh.
"Đại Dũng ca! Đây là Bạch Mặc Thần." Lý Hoành Nghĩa hướng cha Phó giới thiệu một chút, rồi nháy mắt. Phó Đại Dũng biết, đây chính là người đến mua nhân sâm.
"Thúc thúc! Ngươi hảo, ba của ta phát điện báo cho ta, nói ngài có một gốc cây nhân sâm muốn bán. Ông nội của ta đúng lúc chính là phải cần cái này, còn muốn cảm tạ ngài nguyện ý bán. Ngài yên tâm, giá tiền có thể thương lượng." Bạch Mặc Thần vừa thấy mặt liền tỏ rõ ý đồ đến.
"Không thành vấn đề, nhân sâm còn ở nhà, chờ chúng ta xuống núi, ngươi đến nhà của chúng ta nhìn xem." Ánh mắt đầu tiên của Phó Đại Dũng đối Bạch Mặc Thần cảm quan phi thường tốt.
Nói xong Phó Đại Dũng nắm chặt thời gian đi thu thập thêm cây gỗ, Lý Hoành Nghĩa thấy thế cũng nhanh chóng đi lên hỗ trợ. "Đại Dũng ca, ngươi chặt nhiều cây như vậy làm gì? Lần trước viện môn ( cửa nhà) không phải là đều đã sửa tốt hay sao?".
"Tẩu tử ngươi nhưỡng rượu nho để bán, số lượng không ít, ta làm thêm vài cái thùng để đựng rượu.".
Lý Hoành Nghĩa không phải là ngoại nhân, Phó Đại Dũng liền dựa theo tình hình thực tế mà nói.
"Là vậy sao? Thực tốt, ta về phép lần này mấy ngày, cũng không nhiều, không thể giúp ngươi được, chờ Tiểu Thần mua nhân sâm xong, ta liền trở về bộ đội."
"Ngươi lúc nào đi? Trước khi đi ta để tẩu tử ngươi chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, hai ta uống vài chén".
"Tốt! Ngày hôm đó ta còn muốn uống rượu nho của ngươi nữa kia."
Lý Hoành Nghĩa thực vui mừng, nói muốn nếm thử rượu kia. Bạch Mặc Thần ở bên cạnh tuy rằng không nói lời nào, nhưng là cũng giúp đỡ thu thập nhánh cây linh tinh. Ngược lại là Phó Đại Dũng nhìn thấy, vội vàng ngăn cản.
"Trước ngươi không làm qua cái này, đừng để dính tay. Tiểu Kim, Tiểu Bạch đi dạo đi. Tiểu Bạch, đây là ta đại nhi tử của ta, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?". Phó Đại Dũng đẩy Phó Hâm đi dạo cùng Bạch Mặc Thần.
"Thúc thúc! Ta năm nay mười bảy."
"À! Thế thì Tiểu Kim so với ngươi lớn hơn một tuổi, Tiểu Kim, mang Tiểu Bạch đi đi. Nhìn xem mấy người muội muội ngươi, các nàng làm gì."
Phó Hâm nghe vậy, sửa sang lại vụn gỗ trên tay, mang theo Bạch Mặc Thần đi tìm Phó Sâm. Mấy người Phó Diễm đang vừa hái Mơ vừa ríu rít cười đùa, nói chuyện, trông thật vui.
Thời điểm Bạch Mặc Thần tiến đến đây, trong miệng cùng trên tay mấy người đều là nước trái cây, đang cười giễu cợt đối phương. Trên mặt Phó Sâm là nhiều nhất, hắn nhìn sang hai muội muội cười ha ha.
"Các ngươi làm gì đây?" Quay đầu lại nhìn thấy đại ca, còn có người xa lạ đi cùng. Thật sự là một màn xấu hổ mà, người khác đều không hề gì, chính là Phó Diễm, đúng kiểu bình mới rượu cũ ( ý chỉ tuổi thật của nữ chính lớn rồi mà còn làm trò trẻ con -Quang Vũ), cảm giác tương đối mất mặt.
Đầu ngón chân ngại ngùng cắm xuống đất, cảm giác có thể đào ra một căn nhà. Phó Sâm là một người hào sảng, mới gặp mà như quen biết đã lâu, không nói quá mấy câu, liền cùng Bạch Mặc Thần xưng huynh gọi đệ. Luận năng lực xã giao, Phó Sâm thật sự rất xuất sắc, người khác nhìn mà đều phải tự than thở không bằng.
Phó Hâm đem Bạch Mặc Thần lại đây, cũng chỉ mới nói qua ba câu là:"Đi theo ta" "Cẩn thận dưới chân" "Ngay tại phía trước ". Bạch Mặc Thần cũng không phải là người tính tình thực hoạt bát, chỉ có thể gật đầu, nói đã biết và cám ơn.
Qua một lúc sau, Phó Đại Dũng đem đầu gỗ chỉnh lý tốt. Biến thành khối nhỏ, một người ôm lấy mấy khối trở về nhà. Đoàn người liền muốn lập tức xuống núi, bán nhân sâm mới là đại sự. Phó Đại Dũng cùng Phó Diễm đi phía đằng trước, mấy người Phó Hâm đi theo phía sau.
Thời điểm đi đến phụ cận suối nhỏ, Phó Đại Dũng cơ hồ là theo bản năng dừng bước đứng lại, lặng lẽ thăm dò đi qua, nhìn đến có một con Hoàng Dương ( dê núi vàng) đang ăn cỏ bên cạnh dòng suối, hơn nữa nghe thấy tiếng người cũng không thèm ngẩng đầu lên, một cái đồ tham ăn.
Nhìn bộ dáng giống hệt như mấy con thỏ lần trước, Phó Đại Dũng theo bản năng nhìn về phía khuê nữ nhà mình, Phó Diễm nhẹ nhàng gật gật đầu. Hắn liền xác định, đây là linh tuyền trong không gian kia của khuê nữ trêu chọc tới.
Ở niên đại thiếu thịt này, đã thấy được thì không thể buông tha nó! Phó Diễm rút lui vài bước đứng ở xa, đề phòng mấy người phía sau hô lên, dọa nó chạy mất. Quả nhiên, nhìn Phó Diễm đứng im một chỗ, Phó Sâm liền muốn lớn tiếng hỏi. Phó Hâm thì đã có kinh nghiệm từ lần trước, đá cho Phó Sâm một cước, Phó Sâm liền câm miệng. Lý Hoành Nghĩa đi tiến lên đây, nhìn Phó Diễm nhẹ giọng hỏi.
"Tiểu Hỏa! Là đồ vật gì vậy?"
"Một con Hoàng Dương, Lý Thúc." Phó Diễm cũng nhẹ giọng trả lời.
Lý Hoành Nghĩa trước mắt liền sáng ngời, kinh hỉ thiếu chút nữa liền cười ra tiếng! Hắn chân tay khẽ khàng đi vòng sang đường bên kia, chuẩn bị cùng Phó Đại Dũng tới chặn đầu, một trước một sau, bắt lấy con dê kia rồi lại nói.
Bạch Mặc Thần thấy thế cũng rón ra rón rén đi theo, chuẩn bị hỗ trợ. Phó Đại Dũng đột nhiên nhảy ra dùng thanh gỗ trong tay đập vào đầu con dê kia một cái, nhưng là lực đạo hơi có chút không đủ, Hoàng Dương sau đó chấn kinh, nhanh chân hướng Lý Hoành Nghĩa bên kia chạy tới.
Lý Hoành Nghĩa vừa mới đứng lại, còn không có kịp phản ứng, Hoàng Dương đã chạy thẳng tới trước mặt, suýt nữa đánh lên hắn. Phía sau Bạch Mặc Thần lôi kéo Lý Hoành Nghĩa sang bên cạnh, thuận tay gõ một gậy gỗ đi lên. Hoàng dương liền ngã xuống đất, nằm không đứng dậy nổi. Tứ chi còn không ngừng run rẩy.
Lúc này Lý Hoành Nghĩa mới giật mình, tỉnh táo lại, lập tức đi lên bồi thêm vài gậy, lúc này Hoàng Dương mới nằm im không động đậy nữa. Phó Sâm vội vàng chạy tới, vỗ vỗ bả vai Bạch Mặc Thần.
"Huynh đệ! Ngươi quả thực rất soái!".
Mấy người Phó Diễm cũng vừa lúc nhìn thấy tình huống này, trong lòng thầm nhủ, khí lực người này quả thực là vô cùng lớn. Phó Đại Dũng cùng Lý Hoành Nghĩa cũng đều tiến lên khen ngợi Bạch Mặc Thần hảo dạng, ngược lại là đem hắn nói quá, làm da mặt hơi hơi đỏ lên, làm như có chút thẹn thùng. Phó Diễm âm thầm buồn cười, một người nhìn cao lãnh như vậy, một khi thẹn thùng lên ngược lại là có chút đáng yêu.
Phó Đại Dũng cùng lý Hoành Nghĩa nhanh chóng động thủ, đem Hoàng Dương nhanh chóng mổ ra, thu thập một lúc xong xuôi, vẫn là đem thịt giấu trong bó gỗ, phân chia thành nhiều khối nhỏ giấu kĩ bên trong, chủ yếu là nhìn bề ngoài phải điệu thấp.
Bên này còn bận việc, bên kia mấy người Phó Hâm đều vây quanh Bạch Mặc Thần hỏi hắn, vì cái gì mà khí lực lại lớn như vậy. Bạch Mặc Thần trông như vẫn còn có chút ngượng ngùng, nhưng là vẫn là mở miệng trả lời: "Ta khi còn bé lớn lên tại quân khu, hơn nữa từ nhỏ đều luyện tập nên khí lực liền khá lớn."
Phó Sâm nhéo cơ bắp Bạch Mặc Thần một chút, rồi nhìn lại chính mình. Thương cảm thở dài, làm cho Phó Miểu cười một hồi. Phó Diễm cũng hiểu được Nhị ca thật sự là rất không biết tự lượng sức mình!
Ha ha ha.
Bạch Mặc Thần vừa xuống xe lửa, liền quay sang nhìn xung quanh để tìm kiếm thân ảnh Lý Hoành Nghĩa. Hắn từng theo phụ thân sinh hoạt tại quân khu vài năm, nên nhận biết được Lý Hoành Nghĩa.
"Lý thúc!" Lý Hoành Nghĩa nhìn thấy một tiểu tử, bộ dáng trông cực kì xuất sắc hướng phía chính mình đi tới, còn gọi mình là Lý thúc, nhất thời không nhận ra là ai.
"Lý thúc! Ta là Tiểu Thần!" Bạch Mặc Thần thấy Lý Hoành Nghĩa biểu tình ngơ ngác, đành phải tự giới thiệu. Lý Hoành Nghĩa nghe xong thập phần kinh hỉ, nhớ năm đó, thời điểm nhận thức Tiểu Thần, hắn mới có mười tuổi, nhoáng một bảy tám năm, hài tử đã trưởng thành!.
"Tiểu Thần! Hảo tiểu tử, đều đã cao lớn như vậy, so với Lý thúc còn cao hơn. Đi trên đường mà gặp, ta cũng không thể nhận ra. Đi! Về nhà trước!" Bạch Mặc Thần gật đầu đi theo Lý Hoành Nghĩa trở về nhà.
Hiện tại sự tình mua bán tuyệt đối không thể rêu rao bên ngoài, chỉ có thể nói đây là nhi tử của bằng hữu cùng tham gia quân ngũ với Lý Hoành Nghĩa, đến nhà Lý Hoành Nghĩa chơi. Bởi vì quan hệ Lý Hoành Nghĩa cùng Phó Đại Dũng rất mật thiết, hài tử chiến hữu của hắn đến nhà Phó Đại Dũng thăm hỏi cũng là hợp tình hợp lý.
Buổi sáng hôm sau, Lý Hoành Nghĩa liền mang theo Bạch Mặc Thần đi đến nhà Phó Đại Dũng. Nhưng là thật không khéo, Phó Đại Dũng đã mang theo bọn nhỏ lên núi.
Phó Đại Dũng tính toán nếu làm thêm thùng rượu, chỉ có thể đi lên núi đốn cây, trở về hong khô thì dùng mới tốt. Hắn vốn chỉ muốn mang Tiểu Kim, Tiểu Mộc đi, ai ngờ Phó Diễm cũng muốn đi theo, Phó Miểu thấy vậy cũng liền đi nốt.
Phó Diễm lên núi mục đích chủ yếu là muốn lấy thêm mấy cây Việt Quất. Rượu Việt Quất để trong không gian đã bắt đầu có thể uống, Phó Diễm từng trộm nếm một chút. So với rượu nho, hương vị còn tốt hơn! Nguyên nhân nhất định là do cho thêm nhiều linh tuyền trong không gian. Vì thế loại rượu Việt Quất này là tình thế bắt buộc phải làm như vậy!.
Lại nói tiếp, mấy ngươi Phó Miểu cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, vì sao rượu nhà mình trong thời gian ngắn là đã có thể uống như vậy? Vương Thục Mai đành phải quy công lao cho thời tiết hiện tại khá nóng, tăng thêm men rượu của chính mình là loại tốt, còn về phần rượu nho sao cũng có thời gian ủ ngắn như vậy, thì liền chờ một phen lí do khác thoái thác sau, loay hoay đem huynh muội ba người lừa gạt xong thì nhẹ thở phào một hơi. Cho nên hiện tại Phó Diễm chỉ có thể giấu rượu Việt Quất đi, chờ ít nhất ba tháng sau, mới có thể lần nữa lấy ra uống.
Lý Hoành Nghĩa nghe nói Phó Đại Dũng lên núi, cũng nóng lòng muốn đi thử, chính là nhìn Bạch Mặc Thần bên cạnh lại có điểm do dự. Tiểu Thần không biết có nghĩ muốn đi trên núi hay không? Bạch Mặc Thần coi như nhìn ra do dự của Lý Hoành Nghĩa, chủ động mở miệng yêu cầu đi trên núi nhìn xem.
"Lý thúc! Nếu thúc muốn đi lên núi, có thể thuận tiện mang ta đi cùng hay không? Ta cũng muốn đi trên núi nhìn thử xem ".
"Có gì không được? Phó huynh đệ với ta tình cảm thực tốt, hơn nữa trên núi này của chúng ta cũng sẽ có thật nhiều đồ vật mới lạ chắc ngươi chưa thấy bao giờ, phong cảnh cũng rất đẹp! Ngươi thử nhìn xem thì sẽ biết." Lý Hoành Nghĩa thật cao hứng, lập tức mang theo hắn về nhà cầm thêm công cụ lên rồi bước đi.
Thời điểm này, mấy người Phó Diễm đã đến chỗ dòng suối lần trước, ngồi uống nước, nghỉ ngơi. Phó Diễm nhớ tới lần trước thả linh tuyền không đưa tới động vật gì, vẫn là chưa từ bỏ ý định, Gà hun khói và thỏ khô trong nhà cũng đã gần hết. Là người theo chủ nghĩa không thịt không vui, không có thịt ăn quả thực là một đại khổ hình.
Cho nên lần này Phó Diễm liền không đặt ở trong suối nước nữa, mà là thừa dịp uống nước, lén lút vẩy vào đám cỏ bên cạnh dòng suối. Phó Diễm vừa vẩy xong, Phó Đại Dũng đứng lên thúc giục nhóm nhi nữ mau đi kẻo muộn, vẫn là việc làm thùng rượu tương đối trọng yếu. Thời điểm lúc Lý Hoành Nghĩa bọn họ vừa đến bìa rừng, Phó Diễm đã bắt đầu lấy Việt Quất. Nàng cùng Phó Miểu phân công, một người lấy một bên. Hai người đào liền mấy cây Việt Quất sum xuê. Rượu Việt Quất vẫn là cần tiếp tục nhưỡng thêm một ít, như vậy thời điểm về sau lấy ra nhiều, càng là hợp tình hợp lý. Chỉ chốc lát, Phó Sâm liền hái được một rổ quả nhỏ màu hồng sắc, chạy đến hỏi:"Hai ngươi nếm thử, nhìn xem cái trái cây này cũng có thể làm thành rượu hay không?".
Từ khi Phó Diễm cùng Phó Đại Dũng làm sinh ý, ủ rượu đem ra ngoài bán, người Phó gia hễ cứ thấy trái cây là đều thập phần nôn nóng. Phó Diễm cùng Phó Miểu ngừng tay, đều lấy vài quả nếm thử, Phó Diễm cầm lên, vừa nhìn đã sớm nhận ra, đây là quả Mơ, nếu đem ủ rượu thì cùng Việt Quất không sai biệt lắm, tuy nhiên rượu ủ ra dĩ nhiên sẽ không có số lượng lớn vì nước của loại quả này không quá đẫy đà. Bất quá, cùng lắm thì nước trái cây nếu không đủ, liền cho thêm nước giếng nữa, làm siro cũng được.
"Ca! Quả này hái được từ nơi nào vậy? Ăn khá ngon. Chúng ta lại đi hái thêm." Phó Diễm một lòng nghĩ mở rộng chủng loại rượu.
"Phía bên trái một đoạn chỗ cha đang chặt cây kìa, ta mang bọn ngươi đi." Phó Sâm mang theo hai muội muội, đi đến chỗ bụi cây vừa hái. Ngay lúc bọn họ bắt đầu chuẩn bị thu thập quả Mơ, Lý Hoành Nghĩa mang theo hai nhi tử của mình cùng Bạch Mặc Thần đi đến, thấp thoáng thấy bóng Phó Đại Dũng đang chặt cây liền chạy đến hô:"Đại Dũng ca!". Phó Đại Dũng cùng Phó Hâm ngẩng đầu nhìn lại, đoàn người Lý Hoành Nghĩa đã đi đến ngay cạnh.
"Đại Dũng ca! Đây là Bạch Mặc Thần." Lý Hoành Nghĩa hướng cha Phó giới thiệu một chút, rồi nháy mắt. Phó Đại Dũng biết, đây chính là người đến mua nhân sâm.
"Thúc thúc! Ngươi hảo, ba của ta phát điện báo cho ta, nói ngài có một gốc cây nhân sâm muốn bán. Ông nội của ta đúng lúc chính là phải cần cái này, còn muốn cảm tạ ngài nguyện ý bán. Ngài yên tâm, giá tiền có thể thương lượng." Bạch Mặc Thần vừa thấy mặt liền tỏ rõ ý đồ đến.
"Không thành vấn đề, nhân sâm còn ở nhà, chờ chúng ta xuống núi, ngươi đến nhà của chúng ta nhìn xem." Ánh mắt đầu tiên của Phó Đại Dũng đối Bạch Mặc Thần cảm quan phi thường tốt.
Nói xong Phó Đại Dũng nắm chặt thời gian đi thu thập thêm cây gỗ, Lý Hoành Nghĩa thấy thế cũng nhanh chóng đi lên hỗ trợ. "Đại Dũng ca, ngươi chặt nhiều cây như vậy làm gì? Lần trước viện môn ( cửa nhà) không phải là đều đã sửa tốt hay sao?".
"Tẩu tử ngươi nhưỡng rượu nho để bán, số lượng không ít, ta làm thêm vài cái thùng để đựng rượu.".
Lý Hoành Nghĩa không phải là ngoại nhân, Phó Đại Dũng liền dựa theo tình hình thực tế mà nói.
"Là vậy sao? Thực tốt, ta về phép lần này mấy ngày, cũng không nhiều, không thể giúp ngươi được, chờ Tiểu Thần mua nhân sâm xong, ta liền trở về bộ đội."
"Ngươi lúc nào đi? Trước khi đi ta để tẩu tử ngươi chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, hai ta uống vài chén".
"Tốt! Ngày hôm đó ta còn muốn uống rượu nho của ngươi nữa kia."
Lý Hoành Nghĩa thực vui mừng, nói muốn nếm thử rượu kia. Bạch Mặc Thần ở bên cạnh tuy rằng không nói lời nào, nhưng là cũng giúp đỡ thu thập nhánh cây linh tinh. Ngược lại là Phó Đại Dũng nhìn thấy, vội vàng ngăn cản.
"Trước ngươi không làm qua cái này, đừng để dính tay. Tiểu Kim, Tiểu Bạch đi dạo đi. Tiểu Bạch, đây là ta đại nhi tử của ta, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?". Phó Đại Dũng đẩy Phó Hâm đi dạo cùng Bạch Mặc Thần.
"Thúc thúc! Ta năm nay mười bảy."
"À! Thế thì Tiểu Kim so với ngươi lớn hơn một tuổi, Tiểu Kim, mang Tiểu Bạch đi đi. Nhìn xem mấy người muội muội ngươi, các nàng làm gì."
Phó Hâm nghe vậy, sửa sang lại vụn gỗ trên tay, mang theo Bạch Mặc Thần đi tìm Phó Sâm. Mấy người Phó Diễm đang vừa hái Mơ vừa ríu rít cười đùa, nói chuyện, trông thật vui.
Thời điểm Bạch Mặc Thần tiến đến đây, trong miệng cùng trên tay mấy người đều là nước trái cây, đang cười giễu cợt đối phương. Trên mặt Phó Sâm là nhiều nhất, hắn nhìn sang hai muội muội cười ha ha.
"Các ngươi làm gì đây?" Quay đầu lại nhìn thấy đại ca, còn có người xa lạ đi cùng. Thật sự là một màn xấu hổ mà, người khác đều không hề gì, chính là Phó Diễm, đúng kiểu bình mới rượu cũ ( ý chỉ tuổi thật của nữ chính lớn rồi mà còn làm trò trẻ con -Quang Vũ), cảm giác tương đối mất mặt.
Đầu ngón chân ngại ngùng cắm xuống đất, cảm giác có thể đào ra một căn nhà. Phó Sâm là một người hào sảng, mới gặp mà như quen biết đã lâu, không nói quá mấy câu, liền cùng Bạch Mặc Thần xưng huynh gọi đệ. Luận năng lực xã giao, Phó Sâm thật sự rất xuất sắc, người khác nhìn mà đều phải tự than thở không bằng.
Phó Hâm đem Bạch Mặc Thần lại đây, cũng chỉ mới nói qua ba câu là:"Đi theo ta" "Cẩn thận dưới chân" "Ngay tại phía trước ". Bạch Mặc Thần cũng không phải là người tính tình thực hoạt bát, chỉ có thể gật đầu, nói đã biết và cám ơn.
Qua một lúc sau, Phó Đại Dũng đem đầu gỗ chỉnh lý tốt. Biến thành khối nhỏ, một người ôm lấy mấy khối trở về nhà. Đoàn người liền muốn lập tức xuống núi, bán nhân sâm mới là đại sự. Phó Đại Dũng cùng Phó Diễm đi phía đằng trước, mấy người Phó Hâm đi theo phía sau.
Thời điểm đi đến phụ cận suối nhỏ, Phó Đại Dũng cơ hồ là theo bản năng dừng bước đứng lại, lặng lẽ thăm dò đi qua, nhìn đến có một con Hoàng Dương ( dê núi vàng) đang ăn cỏ bên cạnh dòng suối, hơn nữa nghe thấy tiếng người cũng không thèm ngẩng đầu lên, một cái đồ tham ăn.
Nhìn bộ dáng giống hệt như mấy con thỏ lần trước, Phó Đại Dũng theo bản năng nhìn về phía khuê nữ nhà mình, Phó Diễm nhẹ nhàng gật gật đầu. Hắn liền xác định, đây là linh tuyền trong không gian kia của khuê nữ trêu chọc tới.
Ở niên đại thiếu thịt này, đã thấy được thì không thể buông tha nó! Phó Diễm rút lui vài bước đứng ở xa, đề phòng mấy người phía sau hô lên, dọa nó chạy mất. Quả nhiên, nhìn Phó Diễm đứng im một chỗ, Phó Sâm liền muốn lớn tiếng hỏi. Phó Hâm thì đã có kinh nghiệm từ lần trước, đá cho Phó Sâm một cước, Phó Sâm liền câm miệng. Lý Hoành Nghĩa đi tiến lên đây, nhìn Phó Diễm nhẹ giọng hỏi.
"Tiểu Hỏa! Là đồ vật gì vậy?"
"Một con Hoàng Dương, Lý Thúc." Phó Diễm cũng nhẹ giọng trả lời.
Lý Hoành Nghĩa trước mắt liền sáng ngời, kinh hỉ thiếu chút nữa liền cười ra tiếng! Hắn chân tay khẽ khàng đi vòng sang đường bên kia, chuẩn bị cùng Phó Đại Dũng tới chặn đầu, một trước một sau, bắt lấy con dê kia rồi lại nói.
Bạch Mặc Thần thấy thế cũng rón ra rón rén đi theo, chuẩn bị hỗ trợ. Phó Đại Dũng đột nhiên nhảy ra dùng thanh gỗ trong tay đập vào đầu con dê kia một cái, nhưng là lực đạo hơi có chút không đủ, Hoàng Dương sau đó chấn kinh, nhanh chân hướng Lý Hoành Nghĩa bên kia chạy tới.
Lý Hoành Nghĩa vừa mới đứng lại, còn không có kịp phản ứng, Hoàng Dương đã chạy thẳng tới trước mặt, suýt nữa đánh lên hắn. Phía sau Bạch Mặc Thần lôi kéo Lý Hoành Nghĩa sang bên cạnh, thuận tay gõ một gậy gỗ đi lên. Hoàng dương liền ngã xuống đất, nằm không đứng dậy nổi. Tứ chi còn không ngừng run rẩy.
Lúc này Lý Hoành Nghĩa mới giật mình, tỉnh táo lại, lập tức đi lên bồi thêm vài gậy, lúc này Hoàng Dương mới nằm im không động đậy nữa. Phó Sâm vội vàng chạy tới, vỗ vỗ bả vai Bạch Mặc Thần.
"Huynh đệ! Ngươi quả thực rất soái!".
Mấy người Phó Diễm cũng vừa lúc nhìn thấy tình huống này, trong lòng thầm nhủ, khí lực người này quả thực là vô cùng lớn. Phó Đại Dũng cùng Lý Hoành Nghĩa cũng đều tiến lên khen ngợi Bạch Mặc Thần hảo dạng, ngược lại là đem hắn nói quá, làm da mặt hơi hơi đỏ lên, làm như có chút thẹn thùng. Phó Diễm âm thầm buồn cười, một người nhìn cao lãnh như vậy, một khi thẹn thùng lên ngược lại là có chút đáng yêu.
Phó Đại Dũng cùng lý Hoành Nghĩa nhanh chóng động thủ, đem Hoàng Dương nhanh chóng mổ ra, thu thập một lúc xong xuôi, vẫn là đem thịt giấu trong bó gỗ, phân chia thành nhiều khối nhỏ giấu kĩ bên trong, chủ yếu là nhìn bề ngoài phải điệu thấp.
Bên này còn bận việc, bên kia mấy người Phó Hâm đều vây quanh Bạch Mặc Thần hỏi hắn, vì cái gì mà khí lực lại lớn như vậy. Bạch Mặc Thần trông như vẫn còn có chút ngượng ngùng, nhưng là vẫn là mở miệng trả lời: "Ta khi còn bé lớn lên tại quân khu, hơn nữa từ nhỏ đều luyện tập nên khí lực liền khá lớn."
Phó Sâm nhéo cơ bắp Bạch Mặc Thần một chút, rồi nhìn lại chính mình. Thương cảm thở dài, làm cho Phó Miểu cười một hồi. Phó Diễm cũng hiểu được Nhị ca thật sự là rất không biết tự lượng sức mình!
Ha ha ha.