Trở Về Phương Bắc
Chương 17
Khang Thành đưa Nhĩ Nhĩ đến ga tàu cao tốc.
“Trần Trình sẽ đến đón em, bạn học này của tôi có thể tin tưởng được. Sau khi đến đó, em cứ thích ứng trước…” Anh vẫn đang nói.
Nhĩ Nhĩ nhìn anh, hiếm có khi lải nhải giống mấy bà giúp việc, hoàn toàn trở thành một người khác.
Nhận thấy cô đang như đi trên mây, Khang Thành bất giác thở dài, cúi đầu đến gần.
“Triệu Nhĩ Nhĩ, em mà ngây ra lần nữa, tôi sẽ hôn em đấy!”
“Hớ?” Nhĩ Nhĩ theo phản xạ lùi từng bước về sau.
Khang Thành đưa tay đỡ sau lưng cô, “Cẩn thận!” Tránh được hành khách đang vội vã chạy qua ở bên cạnh.
Anh nhìn Nhĩ Nhĩ trong lòng, “Tôi thích em là chuyện của tôi, đừng tự đặt gánh nặng vào người, đến đó cứ chuyên tâm làm việc của mình, tôi sẽ ở trong trường, nhà em tôi sẽ dọn dẹp định kỳ, chuyện bên này em không phải bận tâm.” Nói xong liền buông cô ra. “Đi đi! Không còn nhiều thời gian đâu.”
“Khang Thành, cảm ơn anh!” Nhĩ Nhĩ không biết nên nói gì.
Anh không nói gì, xoa nhẹ tóc cô.
Nhĩ Nhĩ đi được vài bước, lại buông hành lý xuống, quay lại ôm anh, “Tôi sẽ cho anh câu trả lời. Mọi thứ của anh đối với tôi mà nói cũng không phải gánh nặng.” Sau đó vội kéo hành lý đi về phía trước.
Khang Thành nhìn bóng lưng của cô, nhớ đến sân bay Oslo, anh nhìn bóng dáng cô, đi theo, đi thẳng vào lòng. Mà lúc này đây, anh chỉ có thể đứng yên nhìn, nhìn xem cô có quay đầu lại hay không.
Nhĩ Nhĩ vẫn luôn nghĩ hiệu trưởng trường đều tương đối chững chạc, là kiểu chú ý lời ăn tiếng nói, nhưng cô thấy Trần Trình tới đón cô thì lấy làm hoảng. Là bạn học của Khang Thành thì chắc tuổi cũng xấp xỉ, nhưng Trần Trình lại có khuôn mặt baby, mặc áo phông quần jeans, nhìn qua trông trẻ hơn so với tuổi thực rất nhiều. Đồng thời còn có vợ của anh ta, Ngải Tử Văn, là một họa sĩ.
Tính cách Trần Trình rất thẳng thắn, Ngải Tử Văn ngược lại có phần dịu dàng ít nói, nhưng lại xứng đôi không ngờ, Nhĩ Nhĩ không khỏi nghĩ đến Tống Chí, dường như bên cạnh Khang Thành đều là người rất hoạt bát, ngoại trừ anh ra.
Trường Tiểu học Hoành Thủy cách ga tàu cao tốc ba giờ lái xe, dọc đường Trần Trình nói chuyện với Nhĩ Nhĩ, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, hơn nữa còn có thể nghe được từ Trần Trình một Khang Thành khác.
“Lúc Khang Thành nói với tôi ấy, tôi còn tưởng là một cô em người nước ngoài cơ!” Trần Trình át quái nói, Tử Văn ngồi ghế phụ đánh anh ta, “Anh nói gì đấy!”
“Chỉ là ờm, Khang Thành tính cũng như tên, cứng rắn như tường thành, lúc bọn tôi còn đi học, 铁打的年级第一, 学霸一个, 往那儿一坐, 那气场, 谁都不敢惹! một học bá đệ nhất sắt đá, ngồi vào chỗ, cái khí phách ấy à, ai mà dám chọc vào. Sau đó lại ra nước ngoài, bọn tôi đứa nào cũng nói là nếu cậu ta vạn tuế nở hoa thì nhất định là một em gái nước ngoài làm cậu ta tan chảy, haha!”
Nhĩ Nhĩ hứng thú, hùa theo. “Bạn gái cũ của anh ấy hình như là người nước ngoài.” Đây vẫn là Tống Chí lén nói với cô, nói là lúc đó cô ấy khó khăn lắm mới theo đuổi được. Với lại, cô thầm nghĩ: “Khang Thành quen biết nhiều thật đấy…”
Trong xe thoáng chốc đã im lặng.
Trần Trình phản ứng lại, cười haha, “Nhĩ Nhĩ, tôi thích tính cách này của cô đấy, bọn nhỏ chắc sẽ thích cô thôi.” Tử Văn ngồi bên cạnh cũng cười trộm.
“Thôi quay lại chủ đề, trường Tiểu học này của bọn tôi ở nơi ít người sống, người thường cũng chả sẵn lòng đến, tôi là người trong trấn, tốt nghiệp đại học xong thì về làm trong Bộ giáo dục ở huyện, được cử đến thị trấn Hoành Thủy chỉ đạo kế hoạch xây dựng cấp 1, sau đó gửi báo cáo, làm hiệu trưởng. Công việc này cũng không dễ dàng gì, cô Lưu không đảm nhiệm nổi, rất nhiều học sinh bị cha mẹ bỏ rơi, từ trên xuống dưới ai cũng cần quan tâm! Nhĩ Nhĩ cô cùng là người nhà với nhau, tôi cũng lảm nhảm với cô vài câu.” Lúc Nhĩ Nhĩ nghe được Trần Trình nói mấy câu đó, cuối cùng mới có một chút cảm giác của hiệu trưởng. “Tất cả sẽ tốt thôi.”
“Đúng vậy! Sẽ tốt thôi.” Trần Trình lẩm bẩm, Tử Văn ngồi bên cạnh chạm chạm tay anh.
Nơi trấn Hoành Thủy là vùng đất bằng phẳng rộng lớn với những con đèo nối tiếp nhau, dù là đồng bằng thì độ cao so với mặt nước biển cũng không phải là quá thấp, vẫn phải đi vòng qua núi để vào. Cuối cùng cũng đã đến trường Tiểu học Hoành Thủy, Nhĩ Nhĩ vừa xuống xe thì sợ ngây người. Trước mắt cô là một không gian rộng rãi, sân thể dục mới xây, lại nhìn về phía xa, là san sát những ngọn núi đồ sộ.
“Khi đó lần đầu tiên tôi đến đây, rất muốn vẽ lại nơi này.” Tử Văn cũng đứng bên cạnh cô, nhìn về phía xa. “Con người thật sự là sinh vật nhỏ bé nhất.”
“Đi thôi! Cất đồ dùng các thứ đi, căn tin đến giờ cơm rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đã.” Trần Trình đứng phía sau hai người nói.
Đúng dịp thứ bảy, người trong trường không nhiều lắm, chỉ có vài học sinh. Trần Trình đưa cô đến ký túc xá giáo viên, giúp cô cất đồ đạc. Trong phòng, đồ nên có cơ bản đều đã được trang bị, tốt hơn nhiều so với Nhĩ Nhĩ tưởng tượng.
“Tôi cứ nghĩ điều kiện ở đây không tốt được như này.” Nhĩ Nhĩ nói tương đối khéo léo.
Trần Trình cười haha: “Thế kỉ nào rồi, cô còn muốn ở nhà ngói đắp bùn đấy à?”
Nhĩ Nhĩ ngượng ngùng cười cười.
“Đây thật là rất cảm ơn nhà nước, giúp đỡ hoàn cảnh khó khăn về mặt tinh thần cũng quan trọng không kém.” Trần Trình giải thích, lại nói tiếp: “Đi rửa mặt đi, tôi chờ cô ở bên ngoài rồi cùng đi ăn cơm, tôi và Tử Văn ở cuối dãy, sau này có việc gì thì cứ tìm bọn tôi, tí cơm nước xong tôi đưa cô đi xem tòa nhà dạy học.”
Nhĩ Nhĩ rửa mặt xong liền ra ngoài, Trần Trình với Tử Văn đúng lúc đang đến, lúc ba người định xuống, Trần Trình đột nhiên nói: “Còn chưa báo bình an với tiểu tử Khang Thành kia, đến đây, selfie chung một tấm để tôi gửi qua!”
Nhĩ Nhĩ bớt thận trọng lại, chụp hình cùng hai người họ, lại nhớ đến mình vẫn chưa báo bình an liền gửi tin nhắn Wechat, mấy chữ rất bình thường: “Đã đến nơi an toàn, đừng nhớ.”
Khang Thành gần như thấy hai tin nhắn cùng một lúc, anh chạm chạm khuôn mặt của Nhĩ Nhĩ trên ảnh, trả lời Nhĩ Nhĩ trước: “Được. Nhớ.” Sau đó nhắn lại cho Trần Trình: “Cảm ơn!”
Tính thích nghi trong mọi hoàn cảnh của Nhĩ Nhĩ lúc ở đây được bộc lộ vô cùng nhuần nhuyễn. Mùi vị đồ ăn hơi nặng, nhưng cô thích ứng một hồi cũng quen, tòa kí túc xá chỉ có nhà tắm công cộng, dần dần cô cũng không còn cảm thấy mất tự nhiên nữa. Quá trình thay đổi chầm chậm từng chút một, như làn gió xuân ngấm dần vào thân thể, lời nói và cả hành động.
Lúc Nhĩ Nhĩ tới thì đã qua được nửa học kỳ, kinh nghiệm giảng dạy lại chưa có, trước hết Trần Trình giao cho cô tiết thực hành lớp 5, làm quen với bọn nhỏ trước.
Một lần ở văn phòng Trần Trình, trong lúc làm việc anh ta rất nghiêm túc, anh ta nhắc nhở Nhĩ Nhĩ những việc cần chú ý, “Mấy đứa nhỏ trong lớp đa số đều là bị bố mẹ bỏ rơi, cha mẹ đi làm thuê ở bên ngoài, cho dù có ở bên cạnh thì cũng đều đang làm việc, họ không biết cái gì gọi là làm bạn với con, chúng ta không chỉ muốn thấy tình tình học tập của bọn nhóc mà con cả tâm lý của chúng, hai thứ bổ trợ lẫn nhau.”
Nhĩ Nhĩ vừa ra khỏi văn phòng đã thầm suy tư, tiết đầu tiên của cô nên bắt đầu từ chỗ nào. Một linh cảm nhất thời nảy lên, cô cũng sắp về phòng, bắt đầu sửa lại tài liệu.
Tiết đầu tiên của Nhĩ Nhĩ gọi là “Thế giới bên ngoài”. Cô muốn bọn nhỏ nhìn xem thế giới bên ngoài rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào, thành phố nơi cha mẹ chúng làm việc có dáng vẻ như nào.
Đêm trước khi lên lớp, cô còn đang học thuộc chỗ ngồi cùng với tên tương ứng. Khang Thành gọi đến. Nhĩ Nhĩ bất ngờ nhìn điện thoại, anh rất ít khi gọi điện thoại cho cô.
“Mai muốn lên lớp à?”
“Thôi đừng nói!” Nhĩ Nhĩ qua giường nằm, “Tim tôi nhảy đến cổ rồi!”
“Sáng nay tôi thí nghiệm thất bại.”
Nhĩ Nhĩ “sh” một cái, “Được rồi, trước kia Tống Chí nói cho tôi, lời an ủi của anh là kéo thêm thù hận.”
Bên kia Khang Thành lặng lẽ cười, “Ừ, đến tối thì thành công rồi.”
“Sự thoải mái này của anh chẳng có giá trị gì cả, tôi…”
“Tôi hiểu rồi.” Nói xong, Khanh Thành liền cúp máy.
Vẻ mặt Nhĩ Nhĩ ù ù cạc cạc, “Hiểu rồi? Hiểu gì cơ?” Cô đặt điện thoại xuống, tiếp tục đọc tên.
Qua một lúc, Khanh Thành gửi đến một video. Nhĩ Nhĩ mở ra, là một ảnh động.
Một hình nhân bé nhỏ đang đứng ở một đầu của một dải dài màu trắng, tiếp đó dải dài vặn vào, lật úp lại, chầm chậm nối liền với một đầu khác, lúc này người tí hon mới di chuyển, đi bên trên dải dài. Đến vòng thứ hai vẫn chưa dừng lại, một hàng chữ hiện ra:
Dải Mobius – tình yêu tôi dành cho em, không có điểm kết thúc.
Nhĩ Nhĩ nhìn người tí hon đang di chuyển không nói gì, cơn xúc động qua đi, lại gửi một meme phát điên.
Thôi xong, trong lòng bây giờ lại càng phức tạp.
Khang Thành bên kia nhìn thấy meme thì cười, cũng ngẩng đầu nhìn cái ảnh động kia.
Vào phòng học phía trước, Nhĩ Nhĩ dựa vào tường bên ngoài, hít thở sâu. Trần Trình đứng cạnh cô, vỗ vỗ bả vai, “Thả lỏng đi, tôi đưa cô vào trước, kế đó cô có thể bắt đầu được rồi.”
“Ừ.” Nhĩ Nhĩ gật đầu, theo sau ta vào phòng học.
Sau khi Trần Trình giới thiệu xong thì liền rời đi ngay, thật ra, đáng nhẽ ra anh ta phải ngồi lại dự tiết học đầu tiên của cô, sau đó đưa ra nhận xét của bản thân, anh ta có ý không muốn đặt nặng áp lực lên cô, nghĩ rằng nửa cuối tiết lại đến xem.
Nhĩ Nhĩ dựa vào giáo án mình đã soạn sẵn, khai triển ra một chút, nhưng chẳng mấy chốc cô đã nhận thấy rằng có vấn đề. Cô ở trên này trình chiếu PPT, mấy đứa nhỏ bên dưới không hề phản ứng gì, chỉ có một số nhỏ trong bọn nhóc đáp lại, còn lại đa số ánh mắt hững hờ không bày tỏ cảm xúc, dường như những nơi này chỉ là tên những địa danh, chỉ là chữ Hán mà thôi.
Tiết đầu tiên kết thúc, hôm nay cũng không còn tiết nào nữa, bọn nhỏ chạy hết ra ngoài để nghỉ ngơi, ra sân thể dục vui chơi thỏa thích. Cô cúi đầu, chống tay lên bệ giảng, cảm giác thất bại cuồn cuộn trỗi dậy.
“Cộc cộc.” Một bàn tay gõ gõ lên bệ giảng.
Nhĩ Nhĩ ngẩng đầu nhìn, là Trần Trình.
“Lần đầu tiên tôi cho giáo viên họp ở đây, cũng là như này, tôi nói một tràng về tương lai, họ cũng chỉ im lặng nhìn tôi như vậy. Từ từ sẽ đến, không phải vội.”
Nhĩ Nhĩ mệt mỏi gật đầu.
“Nhĩ Nhĩ, cô đến đây.” Trần Trình đưa cô đến bên cửa sổ, trên sân thể dục ngoài kia bọn nhỏ đang đuổi bắt nhau, đùa giỡn. Trông ra dãy núi xa xa có những khóm hoa nhỏ, màu xanh lục sức sống dạt dào. “Xuống dưới đi dạo chút đi, cô sẽ thấy khác lạ.”
Nhĩ Nhĩ dạo bước trên sân thể dục, không giống sự yên tĩnh trong lớp khi nãy, bọn trẻ vừa chơi đùa vừa chào cô “Cô Triệu ạ” “Em chào cô”, thoáng cái, Nhĩ Nhĩ để ý thấy có một bóng người im lặng ngồi ở rìa sân thể dục, nhìn về nơi xa. Cô đi đến, cũng ngồi xuống, đứa nhỏ này ngồi bàn đầu, cô có ấn tượng, vóc dáng bé nhỏ, trong lớp cũng rất im lặng, tên rất dễ nhớ, Ưng Tử Tuấn.
Nhi Nhĩ tìm được hình ảnh của mình hồi còn bé trên người cậu nhóc.
Cậu bé không nhìn cô, cũng không nói gì, Nhĩ Nhĩ cũng yên tĩnh nhìn về nơi xa cùng cậu. Phía sau là những bạn học khác ồn ào náo nhiệt, tiếng vui chơi ầm ĩ, như là ông trời vẽ một đường phía sau bọn họ, chia thành hai thế giới.
Qua một hồi lâu, Nhĩ Nhĩ hỏi: “Em nhớ nhà à?”
Ưng Tử Tuấn chầm chậm quay đầu qua, lại chậm rãi quay đi, rồi lắc đầu.
Nhĩ Nhĩ rất vui vì cậu bé đã đáp lại cô.
Cô không hỏi lại, chỉ nói: “Rất đẹp, đúng không?”
Cuối cùng Ưng Tử Tuấn đã nói chuyện, “Vâng.”
“Vậy thì nhìn chút nữa đi.”
Lần thứ hai lên lớp, Nhĩ Nhĩ không dùng PPT, không dùng bảng, cô đưa những đứa trẻ đến sân thể dục, ngồi ở góc cô thích nhất, bảo chúng mở tờ giấy mang đến ra, cuộn thành hình ống như ống nhòm rồi đặt trước mắt. Để chúng quan sát phong cảnh mà bình thường chúng bỏ qua, sau đó dùng một câu văn hay một bài thơ để diễn tả những thứ mình quan sát được. Bọn chúng quả nhiên cảm thấy rất hứng thú, bắt đầu nhìn đông ngắm tây. Một số còn hihi haha nhìn mặt của bạn học.
Nhĩ Nhĩ ngồi dưới đất, nhìn mọi người cầm giấy nhìn qua nhìn lại, sau đó bắt đầu tìm bóng dáng của Ưng Tử Tuấn, cậu bé cũng đang rất chăm chú tìm, cuối cùng lại dứt khoát ngồi xuống, cô đi qua hỏi: “Nhìn thấy gì rồi?”
Cậu bé cười cười, vẫn không nói lời nào.
Nhĩ Nhĩ xoa xoa đầu cậu bé.
Cuối tháng, Trần Trình đưa cô một bọc bưu kiện, nói là Khang Thành gửi tới, Nhĩ Nhĩ vẫn còn đang ngờ vực xem có gì mà cần gửi, trước đó anh cũng không nói với cô. Về phòng mở ra, là một cái hộp tôn đầy ụ, đủ các tờ giấy nhớ đầy màu sắc.
“Ngày * tháng *, về muộn, không ăn sáng.”
“Ngày * tháng *, đói bụng quá, ăn phần cho hai người luôn.”
“Ngày * tháng *, trứng gà hết hạn, không muốn ăn.”
“Ngày * tháng *, nhớ em.”
…
Nhĩ Nhĩ nhìn giấy nhớ trong hộp, không hiểu tại sao nước mắt lại rơi xuống, thấm ướt một mẩu giấy, cô vội lau đi, nghĩ nghĩ một lúc thì chụp ảnh cả hộp và giấy nhớ. lại thêm tay trái tim, gửi qua.
Lúc Khang Thành đọc được, lấy làm lạ gửi một dấu “?”
Nhĩ Nhĩ lập tức gửi một cái meme đầu heo.
Khang Thành lại càng thêm nghi hoặc, anh thấy bên trên có trái tim, nhưng không biết động tác tay kia có nghĩa gì, tính tò mò mãnh liệt trỗi dậy, anh cắt ảnh cái tay trái tim ra gửi cho Tống Chí, Tống Chí ngay lập tức trả lời lại một cái tay trái tim. Khang Thành mặt cau mày có, gọi điện đến: “Nghĩa là gì?”
Tống Chí chắc đang ở bên ngoài, âm thanh hơi ồn: “Anh hai à, ai thả tim cậu thế? Tôi thấy nhất định là em gái Nhĩ Nhĩ.”
“Nghĩa là gì?”
“Yêu cậu đó.” Tống Chí gian xảo cười hề hề nói, “Nhưng mà cậu cũng đừng nghĩ nhiều, con gái cũng có thể bắn tim với tôi mà, này bình…”
Khang Thành lập tức cúp điện thoại.
Tống Chí bên kia á khẩu không nói được gì.
Đêm đó,Nhĩ Nhĩ ngủ rất ngon, nhưng Khang Thành lại trằn trọc mãi không ngủ được, rời giường đi đọc sách.
Nhớ mãi không quên, ắt sẽ được hồi đáp.
“Trần Trình sẽ đến đón em, bạn học này của tôi có thể tin tưởng được. Sau khi đến đó, em cứ thích ứng trước…” Anh vẫn đang nói.
Nhĩ Nhĩ nhìn anh, hiếm có khi lải nhải giống mấy bà giúp việc, hoàn toàn trở thành một người khác.
Nhận thấy cô đang như đi trên mây, Khang Thành bất giác thở dài, cúi đầu đến gần.
“Triệu Nhĩ Nhĩ, em mà ngây ra lần nữa, tôi sẽ hôn em đấy!”
“Hớ?” Nhĩ Nhĩ theo phản xạ lùi từng bước về sau.
Khang Thành đưa tay đỡ sau lưng cô, “Cẩn thận!” Tránh được hành khách đang vội vã chạy qua ở bên cạnh.
Anh nhìn Nhĩ Nhĩ trong lòng, “Tôi thích em là chuyện của tôi, đừng tự đặt gánh nặng vào người, đến đó cứ chuyên tâm làm việc của mình, tôi sẽ ở trong trường, nhà em tôi sẽ dọn dẹp định kỳ, chuyện bên này em không phải bận tâm.” Nói xong liền buông cô ra. “Đi đi! Không còn nhiều thời gian đâu.”
“Khang Thành, cảm ơn anh!” Nhĩ Nhĩ không biết nên nói gì.
Anh không nói gì, xoa nhẹ tóc cô.
Nhĩ Nhĩ đi được vài bước, lại buông hành lý xuống, quay lại ôm anh, “Tôi sẽ cho anh câu trả lời. Mọi thứ của anh đối với tôi mà nói cũng không phải gánh nặng.” Sau đó vội kéo hành lý đi về phía trước.
Khang Thành nhìn bóng lưng của cô, nhớ đến sân bay Oslo, anh nhìn bóng dáng cô, đi theo, đi thẳng vào lòng. Mà lúc này đây, anh chỉ có thể đứng yên nhìn, nhìn xem cô có quay đầu lại hay không.
Nhĩ Nhĩ vẫn luôn nghĩ hiệu trưởng trường đều tương đối chững chạc, là kiểu chú ý lời ăn tiếng nói, nhưng cô thấy Trần Trình tới đón cô thì lấy làm hoảng. Là bạn học của Khang Thành thì chắc tuổi cũng xấp xỉ, nhưng Trần Trình lại có khuôn mặt baby, mặc áo phông quần jeans, nhìn qua trông trẻ hơn so với tuổi thực rất nhiều. Đồng thời còn có vợ của anh ta, Ngải Tử Văn, là một họa sĩ.
Tính cách Trần Trình rất thẳng thắn, Ngải Tử Văn ngược lại có phần dịu dàng ít nói, nhưng lại xứng đôi không ngờ, Nhĩ Nhĩ không khỏi nghĩ đến Tống Chí, dường như bên cạnh Khang Thành đều là người rất hoạt bát, ngoại trừ anh ra.
Trường Tiểu học Hoành Thủy cách ga tàu cao tốc ba giờ lái xe, dọc đường Trần Trình nói chuyện với Nhĩ Nhĩ, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, hơn nữa còn có thể nghe được từ Trần Trình một Khang Thành khác.
“Lúc Khang Thành nói với tôi ấy, tôi còn tưởng là một cô em người nước ngoài cơ!” Trần Trình át quái nói, Tử Văn ngồi ghế phụ đánh anh ta, “Anh nói gì đấy!”
“Chỉ là ờm, Khang Thành tính cũng như tên, cứng rắn như tường thành, lúc bọn tôi còn đi học, 铁打的年级第一, 学霸一个, 往那儿一坐, 那气场, 谁都不敢惹! một học bá đệ nhất sắt đá, ngồi vào chỗ, cái khí phách ấy à, ai mà dám chọc vào. Sau đó lại ra nước ngoài, bọn tôi đứa nào cũng nói là nếu cậu ta vạn tuế nở hoa thì nhất định là một em gái nước ngoài làm cậu ta tan chảy, haha!”
Nhĩ Nhĩ hứng thú, hùa theo. “Bạn gái cũ của anh ấy hình như là người nước ngoài.” Đây vẫn là Tống Chí lén nói với cô, nói là lúc đó cô ấy khó khăn lắm mới theo đuổi được. Với lại, cô thầm nghĩ: “Khang Thành quen biết nhiều thật đấy…”
Trong xe thoáng chốc đã im lặng.
Trần Trình phản ứng lại, cười haha, “Nhĩ Nhĩ, tôi thích tính cách này của cô đấy, bọn nhỏ chắc sẽ thích cô thôi.” Tử Văn ngồi bên cạnh cũng cười trộm.
“Thôi quay lại chủ đề, trường Tiểu học này của bọn tôi ở nơi ít người sống, người thường cũng chả sẵn lòng đến, tôi là người trong trấn, tốt nghiệp đại học xong thì về làm trong Bộ giáo dục ở huyện, được cử đến thị trấn Hoành Thủy chỉ đạo kế hoạch xây dựng cấp 1, sau đó gửi báo cáo, làm hiệu trưởng. Công việc này cũng không dễ dàng gì, cô Lưu không đảm nhiệm nổi, rất nhiều học sinh bị cha mẹ bỏ rơi, từ trên xuống dưới ai cũng cần quan tâm! Nhĩ Nhĩ cô cùng là người nhà với nhau, tôi cũng lảm nhảm với cô vài câu.” Lúc Nhĩ Nhĩ nghe được Trần Trình nói mấy câu đó, cuối cùng mới có một chút cảm giác của hiệu trưởng. “Tất cả sẽ tốt thôi.”
“Đúng vậy! Sẽ tốt thôi.” Trần Trình lẩm bẩm, Tử Văn ngồi bên cạnh chạm chạm tay anh.
Nơi trấn Hoành Thủy là vùng đất bằng phẳng rộng lớn với những con đèo nối tiếp nhau, dù là đồng bằng thì độ cao so với mặt nước biển cũng không phải là quá thấp, vẫn phải đi vòng qua núi để vào. Cuối cùng cũng đã đến trường Tiểu học Hoành Thủy, Nhĩ Nhĩ vừa xuống xe thì sợ ngây người. Trước mắt cô là một không gian rộng rãi, sân thể dục mới xây, lại nhìn về phía xa, là san sát những ngọn núi đồ sộ.
“Khi đó lần đầu tiên tôi đến đây, rất muốn vẽ lại nơi này.” Tử Văn cũng đứng bên cạnh cô, nhìn về phía xa. “Con người thật sự là sinh vật nhỏ bé nhất.”
“Đi thôi! Cất đồ dùng các thứ đi, căn tin đến giờ cơm rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đã.” Trần Trình đứng phía sau hai người nói.
Đúng dịp thứ bảy, người trong trường không nhiều lắm, chỉ có vài học sinh. Trần Trình đưa cô đến ký túc xá giáo viên, giúp cô cất đồ đạc. Trong phòng, đồ nên có cơ bản đều đã được trang bị, tốt hơn nhiều so với Nhĩ Nhĩ tưởng tượng.
“Tôi cứ nghĩ điều kiện ở đây không tốt được như này.” Nhĩ Nhĩ nói tương đối khéo léo.
Trần Trình cười haha: “Thế kỉ nào rồi, cô còn muốn ở nhà ngói đắp bùn đấy à?”
Nhĩ Nhĩ ngượng ngùng cười cười.
“Đây thật là rất cảm ơn nhà nước, giúp đỡ hoàn cảnh khó khăn về mặt tinh thần cũng quan trọng không kém.” Trần Trình giải thích, lại nói tiếp: “Đi rửa mặt đi, tôi chờ cô ở bên ngoài rồi cùng đi ăn cơm, tôi và Tử Văn ở cuối dãy, sau này có việc gì thì cứ tìm bọn tôi, tí cơm nước xong tôi đưa cô đi xem tòa nhà dạy học.”
Nhĩ Nhĩ rửa mặt xong liền ra ngoài, Trần Trình với Tử Văn đúng lúc đang đến, lúc ba người định xuống, Trần Trình đột nhiên nói: “Còn chưa báo bình an với tiểu tử Khang Thành kia, đến đây, selfie chung một tấm để tôi gửi qua!”
Nhĩ Nhĩ bớt thận trọng lại, chụp hình cùng hai người họ, lại nhớ đến mình vẫn chưa báo bình an liền gửi tin nhắn Wechat, mấy chữ rất bình thường: “Đã đến nơi an toàn, đừng nhớ.”
Khang Thành gần như thấy hai tin nhắn cùng một lúc, anh chạm chạm khuôn mặt của Nhĩ Nhĩ trên ảnh, trả lời Nhĩ Nhĩ trước: “Được. Nhớ.” Sau đó nhắn lại cho Trần Trình: “Cảm ơn!”
Tính thích nghi trong mọi hoàn cảnh của Nhĩ Nhĩ lúc ở đây được bộc lộ vô cùng nhuần nhuyễn. Mùi vị đồ ăn hơi nặng, nhưng cô thích ứng một hồi cũng quen, tòa kí túc xá chỉ có nhà tắm công cộng, dần dần cô cũng không còn cảm thấy mất tự nhiên nữa. Quá trình thay đổi chầm chậm từng chút một, như làn gió xuân ngấm dần vào thân thể, lời nói và cả hành động.
Lúc Nhĩ Nhĩ tới thì đã qua được nửa học kỳ, kinh nghiệm giảng dạy lại chưa có, trước hết Trần Trình giao cho cô tiết thực hành lớp 5, làm quen với bọn nhỏ trước.
Một lần ở văn phòng Trần Trình, trong lúc làm việc anh ta rất nghiêm túc, anh ta nhắc nhở Nhĩ Nhĩ những việc cần chú ý, “Mấy đứa nhỏ trong lớp đa số đều là bị bố mẹ bỏ rơi, cha mẹ đi làm thuê ở bên ngoài, cho dù có ở bên cạnh thì cũng đều đang làm việc, họ không biết cái gì gọi là làm bạn với con, chúng ta không chỉ muốn thấy tình tình học tập của bọn nhóc mà con cả tâm lý của chúng, hai thứ bổ trợ lẫn nhau.”
Nhĩ Nhĩ vừa ra khỏi văn phòng đã thầm suy tư, tiết đầu tiên của cô nên bắt đầu từ chỗ nào. Một linh cảm nhất thời nảy lên, cô cũng sắp về phòng, bắt đầu sửa lại tài liệu.
Tiết đầu tiên của Nhĩ Nhĩ gọi là “Thế giới bên ngoài”. Cô muốn bọn nhỏ nhìn xem thế giới bên ngoài rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào, thành phố nơi cha mẹ chúng làm việc có dáng vẻ như nào.
Đêm trước khi lên lớp, cô còn đang học thuộc chỗ ngồi cùng với tên tương ứng. Khang Thành gọi đến. Nhĩ Nhĩ bất ngờ nhìn điện thoại, anh rất ít khi gọi điện thoại cho cô.
“Mai muốn lên lớp à?”
“Thôi đừng nói!” Nhĩ Nhĩ qua giường nằm, “Tim tôi nhảy đến cổ rồi!”
“Sáng nay tôi thí nghiệm thất bại.”
Nhĩ Nhĩ “sh” một cái, “Được rồi, trước kia Tống Chí nói cho tôi, lời an ủi của anh là kéo thêm thù hận.”
Bên kia Khang Thành lặng lẽ cười, “Ừ, đến tối thì thành công rồi.”
“Sự thoải mái này của anh chẳng có giá trị gì cả, tôi…”
“Tôi hiểu rồi.” Nói xong, Khanh Thành liền cúp máy.
Vẻ mặt Nhĩ Nhĩ ù ù cạc cạc, “Hiểu rồi? Hiểu gì cơ?” Cô đặt điện thoại xuống, tiếp tục đọc tên.
Qua một lúc, Khanh Thành gửi đến một video. Nhĩ Nhĩ mở ra, là một ảnh động.
Một hình nhân bé nhỏ đang đứng ở một đầu của một dải dài màu trắng, tiếp đó dải dài vặn vào, lật úp lại, chầm chậm nối liền với một đầu khác, lúc này người tí hon mới di chuyển, đi bên trên dải dài. Đến vòng thứ hai vẫn chưa dừng lại, một hàng chữ hiện ra:
Dải Mobius – tình yêu tôi dành cho em, không có điểm kết thúc.
Nhĩ Nhĩ nhìn người tí hon đang di chuyển không nói gì, cơn xúc động qua đi, lại gửi một meme phát điên.
Thôi xong, trong lòng bây giờ lại càng phức tạp.
Khang Thành bên kia nhìn thấy meme thì cười, cũng ngẩng đầu nhìn cái ảnh động kia.
Vào phòng học phía trước, Nhĩ Nhĩ dựa vào tường bên ngoài, hít thở sâu. Trần Trình đứng cạnh cô, vỗ vỗ bả vai, “Thả lỏng đi, tôi đưa cô vào trước, kế đó cô có thể bắt đầu được rồi.”
“Ừ.” Nhĩ Nhĩ gật đầu, theo sau ta vào phòng học.
Sau khi Trần Trình giới thiệu xong thì liền rời đi ngay, thật ra, đáng nhẽ ra anh ta phải ngồi lại dự tiết học đầu tiên của cô, sau đó đưa ra nhận xét của bản thân, anh ta có ý không muốn đặt nặng áp lực lên cô, nghĩ rằng nửa cuối tiết lại đến xem.
Nhĩ Nhĩ dựa vào giáo án mình đã soạn sẵn, khai triển ra một chút, nhưng chẳng mấy chốc cô đã nhận thấy rằng có vấn đề. Cô ở trên này trình chiếu PPT, mấy đứa nhỏ bên dưới không hề phản ứng gì, chỉ có một số nhỏ trong bọn nhóc đáp lại, còn lại đa số ánh mắt hững hờ không bày tỏ cảm xúc, dường như những nơi này chỉ là tên những địa danh, chỉ là chữ Hán mà thôi.
Tiết đầu tiên kết thúc, hôm nay cũng không còn tiết nào nữa, bọn nhỏ chạy hết ra ngoài để nghỉ ngơi, ra sân thể dục vui chơi thỏa thích. Cô cúi đầu, chống tay lên bệ giảng, cảm giác thất bại cuồn cuộn trỗi dậy.
“Cộc cộc.” Một bàn tay gõ gõ lên bệ giảng.
Nhĩ Nhĩ ngẩng đầu nhìn, là Trần Trình.
“Lần đầu tiên tôi cho giáo viên họp ở đây, cũng là như này, tôi nói một tràng về tương lai, họ cũng chỉ im lặng nhìn tôi như vậy. Từ từ sẽ đến, không phải vội.”
Nhĩ Nhĩ mệt mỏi gật đầu.
“Nhĩ Nhĩ, cô đến đây.” Trần Trình đưa cô đến bên cửa sổ, trên sân thể dục ngoài kia bọn nhỏ đang đuổi bắt nhau, đùa giỡn. Trông ra dãy núi xa xa có những khóm hoa nhỏ, màu xanh lục sức sống dạt dào. “Xuống dưới đi dạo chút đi, cô sẽ thấy khác lạ.”
Nhĩ Nhĩ dạo bước trên sân thể dục, không giống sự yên tĩnh trong lớp khi nãy, bọn trẻ vừa chơi đùa vừa chào cô “Cô Triệu ạ” “Em chào cô”, thoáng cái, Nhĩ Nhĩ để ý thấy có một bóng người im lặng ngồi ở rìa sân thể dục, nhìn về nơi xa. Cô đi đến, cũng ngồi xuống, đứa nhỏ này ngồi bàn đầu, cô có ấn tượng, vóc dáng bé nhỏ, trong lớp cũng rất im lặng, tên rất dễ nhớ, Ưng Tử Tuấn.
Nhi Nhĩ tìm được hình ảnh của mình hồi còn bé trên người cậu nhóc.
Cậu bé không nhìn cô, cũng không nói gì, Nhĩ Nhĩ cũng yên tĩnh nhìn về nơi xa cùng cậu. Phía sau là những bạn học khác ồn ào náo nhiệt, tiếng vui chơi ầm ĩ, như là ông trời vẽ một đường phía sau bọn họ, chia thành hai thế giới.
Qua một hồi lâu, Nhĩ Nhĩ hỏi: “Em nhớ nhà à?”
Ưng Tử Tuấn chầm chậm quay đầu qua, lại chậm rãi quay đi, rồi lắc đầu.
Nhĩ Nhĩ rất vui vì cậu bé đã đáp lại cô.
Cô không hỏi lại, chỉ nói: “Rất đẹp, đúng không?”
Cuối cùng Ưng Tử Tuấn đã nói chuyện, “Vâng.”
“Vậy thì nhìn chút nữa đi.”
Lần thứ hai lên lớp, Nhĩ Nhĩ không dùng PPT, không dùng bảng, cô đưa những đứa trẻ đến sân thể dục, ngồi ở góc cô thích nhất, bảo chúng mở tờ giấy mang đến ra, cuộn thành hình ống như ống nhòm rồi đặt trước mắt. Để chúng quan sát phong cảnh mà bình thường chúng bỏ qua, sau đó dùng một câu văn hay một bài thơ để diễn tả những thứ mình quan sát được. Bọn chúng quả nhiên cảm thấy rất hứng thú, bắt đầu nhìn đông ngắm tây. Một số còn hihi haha nhìn mặt của bạn học.
Nhĩ Nhĩ ngồi dưới đất, nhìn mọi người cầm giấy nhìn qua nhìn lại, sau đó bắt đầu tìm bóng dáng của Ưng Tử Tuấn, cậu bé cũng đang rất chăm chú tìm, cuối cùng lại dứt khoát ngồi xuống, cô đi qua hỏi: “Nhìn thấy gì rồi?”
Cậu bé cười cười, vẫn không nói lời nào.
Nhĩ Nhĩ xoa xoa đầu cậu bé.
Cuối tháng, Trần Trình đưa cô một bọc bưu kiện, nói là Khang Thành gửi tới, Nhĩ Nhĩ vẫn còn đang ngờ vực xem có gì mà cần gửi, trước đó anh cũng không nói với cô. Về phòng mở ra, là một cái hộp tôn đầy ụ, đủ các tờ giấy nhớ đầy màu sắc.
“Ngày * tháng *, về muộn, không ăn sáng.”
“Ngày * tháng *, đói bụng quá, ăn phần cho hai người luôn.”
“Ngày * tháng *, trứng gà hết hạn, không muốn ăn.”
“Ngày * tháng *, nhớ em.”
…
Nhĩ Nhĩ nhìn giấy nhớ trong hộp, không hiểu tại sao nước mắt lại rơi xuống, thấm ướt một mẩu giấy, cô vội lau đi, nghĩ nghĩ một lúc thì chụp ảnh cả hộp và giấy nhớ. lại thêm tay trái tim, gửi qua.
Lúc Khang Thành đọc được, lấy làm lạ gửi một dấu “?”
Nhĩ Nhĩ lập tức gửi một cái meme đầu heo.
Khang Thành lại càng thêm nghi hoặc, anh thấy bên trên có trái tim, nhưng không biết động tác tay kia có nghĩa gì, tính tò mò mãnh liệt trỗi dậy, anh cắt ảnh cái tay trái tim ra gửi cho Tống Chí, Tống Chí ngay lập tức trả lời lại một cái tay trái tim. Khang Thành mặt cau mày có, gọi điện đến: “Nghĩa là gì?”
Tống Chí chắc đang ở bên ngoài, âm thanh hơi ồn: “Anh hai à, ai thả tim cậu thế? Tôi thấy nhất định là em gái Nhĩ Nhĩ.”
“Nghĩa là gì?”
“Yêu cậu đó.” Tống Chí gian xảo cười hề hề nói, “Nhưng mà cậu cũng đừng nghĩ nhiều, con gái cũng có thể bắn tim với tôi mà, này bình…”
Khang Thành lập tức cúp điện thoại.
Tống Chí bên kia á khẩu không nói được gì.
Đêm đó,Nhĩ Nhĩ ngủ rất ngon, nhưng Khang Thành lại trằn trọc mãi không ngủ được, rời giường đi đọc sách.
Nhớ mãi không quên, ắt sẽ được hồi đáp.