Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Chương 96
“Thịt kho thịt kho! Hoan nghênh mọi người đến nếm thử! Mua ba cân được tặng nửa cân!”
“Mua ba cân được tặng thêm nửa cân! Thịt kho thơm ngon! Mọi người đừng bỏ lỡ!”
Khương Trường Hưng ngồi xổm ở ven đường, anh ấy nghẹn họng nhìn theo Khương Chi đang rao hàng.
Khi người ta mới bắt đầu buôn bán, có thể nhiệt tình giới thiệu hàng hóa của mình đã là không tệ rồi, ở đâu lại có người không giữ thể diện mà cất cao giọng rao thế nào? Không cảm thấy mất mặt sao? Mất mặt biết bao!
Nghĩ như vậy, Khương Trường Hưng không nhịn được phải dùng hai tay ôm lấy đầu mình, làm bộ như không nhìn thấy.
Khương Chi mặc kệ những chuyện đó, trời đất bao la cũng không bằng kiếm tiền.
Cô không ngại bị mất mặt.
Người đi lại trên đường đều nghe thấy tiếng rao của Khương Chi, họ nhao nhao chen chúc đến.
Có một người trong đám đông hỏi: “Thật sự mua ba cân thịt kho được tặng nửa cân sao?”
Khương Chi cười tủm tỉm nói: “Sao có thể nói bậy được ạ? Mọi người đều có thể nhìn cán cân, tôi đã nói tặng thêm nửa cân thì sẽ tặng thêm nửa cân.”
Một người phụ nữ ăn mặc gọn gàng, nói: “Vậy được, bán cho tôi ba cân tai heo, mang về làm đồ nhắm cho chồng tôi.”
“Chị gái này mua rất đúng, thịt kho này dùng làm mồi nhắm là thích hợp nhất! Chẳng qua tôi vẫn phải nói rõ trước, giá cả của món thịt kho này không rẻ. Đây, mọi ngươi xem! Giá cả được viết trên này, sau đó muốn mua thì nói với tôi.”
Lúc đang nói chuyện, Khương Chi đã chuẩn bị bảng đen và dựng chúng dựa ở phía trước thùng inox.
Khương Chi đã dùng đủ loại màu sắc viết giá cả lên bản đen bóng, nhìn qua cũng thấy vô cùng mới mẻ, thế nhưng giá tiền vừa đập vào mắt thì mọi người đều xôn xao. Một cân thịt heo tươi chỉ hơn một đồng, thế nhưng giá thịt kho này lại đắt thế này sao?
Người phụ nữ ăn mặc gọn gàng kia ngẩng đầu, cau mày nói: “Cô viết giá tiền này có phải đã sai rồi không?”
“Không sai đâu, đây đã là giá cả bình thường rồi. Trong nước sốt kho thịt của tôi có đến hai mươi mấy loại hương liệu, còn được bổ sung thêm một số dược liệu bổ dưỡng, hương vị thế nào cũng không cần nói. Đây là phần tôi cắt ra cho mọi người thử, mọi người mau nếm thử đi! Nếu thấy ngon, phù hợp với giá cả thì mua, không thích hợp thì nếm thử cũng không sao cả”.
Khương Chi vừa nói vừa bưng một đĩa ruột heo kho đã cắt ra cho mọi người thử.
Mọi người ở đây cũng không sợ bẩn, được ăn thịt thì ai lại quan tâm nhiều như thế?
Ruột heo trong miệng rất dai, mùi thơm là lạ lan tỏa trong khoang miệng, vị ngon này như mở cánh cửa bước vào thế giới mới.
Một người đàn ông lớn tuổi ăn thử, rồi vui cười hớn hở nói: “Tôi rất thích vị này! Nào, bán cho tôi ba cân ruột heo! Có thu phiếu không?”
Khương Chi ngẫm nghĩ nói: “Có thu, phiếu thịt một cân được giảm ba hào.
Tuy tiền trong hệ thống dư dả nhưng cũng sẽ không chống đỡ nổi nếu cô cứ tiếp tục tiêu như thế, hơn nữa cô phải đến xưởng thịt mua thịt, bằng cách này mới có thể che giấu cho việc mình đổi thịt ở thương thành trong hệ thống, vì vậy không thể thiếu phiếu thịt.
Phiếu thịt một cân thì được giảm ba hào, xem như cũng có lời.
Người đàn ông lớn tuổi nói: “Tôi có phiếu thịt”.
Khương Chi gật đầu, cân ruột heo kho và cho vào giấy dai, bao lại sạch sẽ, một giọt dầu cũng không lộ ra ngoài, vừa nhìn đã khiến người ta vừa ý. Khương Chi đưa túi giấy đến, cười híp mắt nói: “Ba cân rưỡi, phiếu thịt ba cân được giảm chín hào, tổng tiền của ngài là ba đồng.”
Người đàn ông lớn tuổi cũng không dông dài, ông ấy vui vẻ trả tiền rồi xách túi giấy đi.
Người phụ nữ ăn mặc gọn gàng xoay xoay đồng hồ trên cổ tay mình, nói: “Cân cho tôi một cân đuôi heo, hai cân tai heo, hai cân ruột heo, cô tặng tôi nửa cân đuôi heo, được không?”
Khương Chi cười nói: “Được! Vì chị mua nhiều nên tôi tặng thêm cho chị một cái cổ vịt kho nữa.”
Người phụ nữ này nghe xong, trên mặt đã ngập ý cười, cô ấy khen ngợi Khương Chi: “Em gái, em rất biết làm ăn.”
Khương Chi cười mà không trả lời, cô nhanh chóng gói thịt đưa cho cô ấy: “Của chị là mười bốn đồng sáu.”
Người phụ nữ trả tiền, rồi cầm túi giấy đi.
“Mua ba cân được tặng thêm nửa cân! Thịt kho thơm ngon! Mọi người đừng bỏ lỡ!”
Khương Trường Hưng ngồi xổm ở ven đường, anh ấy nghẹn họng nhìn theo Khương Chi đang rao hàng.
Khi người ta mới bắt đầu buôn bán, có thể nhiệt tình giới thiệu hàng hóa của mình đã là không tệ rồi, ở đâu lại có người không giữ thể diện mà cất cao giọng rao thế nào? Không cảm thấy mất mặt sao? Mất mặt biết bao!
Nghĩ như vậy, Khương Trường Hưng không nhịn được phải dùng hai tay ôm lấy đầu mình, làm bộ như không nhìn thấy.
Khương Chi mặc kệ những chuyện đó, trời đất bao la cũng không bằng kiếm tiền.
Cô không ngại bị mất mặt.
Người đi lại trên đường đều nghe thấy tiếng rao của Khương Chi, họ nhao nhao chen chúc đến.
Có một người trong đám đông hỏi: “Thật sự mua ba cân thịt kho được tặng nửa cân sao?”
Khương Chi cười tủm tỉm nói: “Sao có thể nói bậy được ạ? Mọi người đều có thể nhìn cán cân, tôi đã nói tặng thêm nửa cân thì sẽ tặng thêm nửa cân.”
Một người phụ nữ ăn mặc gọn gàng, nói: “Vậy được, bán cho tôi ba cân tai heo, mang về làm đồ nhắm cho chồng tôi.”
“Chị gái này mua rất đúng, thịt kho này dùng làm mồi nhắm là thích hợp nhất! Chẳng qua tôi vẫn phải nói rõ trước, giá cả của món thịt kho này không rẻ. Đây, mọi ngươi xem! Giá cả được viết trên này, sau đó muốn mua thì nói với tôi.”
Lúc đang nói chuyện, Khương Chi đã chuẩn bị bảng đen và dựng chúng dựa ở phía trước thùng inox.
Khương Chi đã dùng đủ loại màu sắc viết giá cả lên bản đen bóng, nhìn qua cũng thấy vô cùng mới mẻ, thế nhưng giá tiền vừa đập vào mắt thì mọi người đều xôn xao. Một cân thịt heo tươi chỉ hơn một đồng, thế nhưng giá thịt kho này lại đắt thế này sao?
Người phụ nữ ăn mặc gọn gàng kia ngẩng đầu, cau mày nói: “Cô viết giá tiền này có phải đã sai rồi không?”
“Không sai đâu, đây đã là giá cả bình thường rồi. Trong nước sốt kho thịt của tôi có đến hai mươi mấy loại hương liệu, còn được bổ sung thêm một số dược liệu bổ dưỡng, hương vị thế nào cũng không cần nói. Đây là phần tôi cắt ra cho mọi người thử, mọi người mau nếm thử đi! Nếu thấy ngon, phù hợp với giá cả thì mua, không thích hợp thì nếm thử cũng không sao cả”.
Khương Chi vừa nói vừa bưng một đĩa ruột heo kho đã cắt ra cho mọi người thử.
Mọi người ở đây cũng không sợ bẩn, được ăn thịt thì ai lại quan tâm nhiều như thế?
Ruột heo trong miệng rất dai, mùi thơm là lạ lan tỏa trong khoang miệng, vị ngon này như mở cánh cửa bước vào thế giới mới.
Một người đàn ông lớn tuổi ăn thử, rồi vui cười hớn hở nói: “Tôi rất thích vị này! Nào, bán cho tôi ba cân ruột heo! Có thu phiếu không?”
Khương Chi ngẫm nghĩ nói: “Có thu, phiếu thịt một cân được giảm ba hào.
Tuy tiền trong hệ thống dư dả nhưng cũng sẽ không chống đỡ nổi nếu cô cứ tiếp tục tiêu như thế, hơn nữa cô phải đến xưởng thịt mua thịt, bằng cách này mới có thể che giấu cho việc mình đổi thịt ở thương thành trong hệ thống, vì vậy không thể thiếu phiếu thịt.
Phiếu thịt một cân thì được giảm ba hào, xem như cũng có lời.
Người đàn ông lớn tuổi nói: “Tôi có phiếu thịt”.
Khương Chi gật đầu, cân ruột heo kho và cho vào giấy dai, bao lại sạch sẽ, một giọt dầu cũng không lộ ra ngoài, vừa nhìn đã khiến người ta vừa ý. Khương Chi đưa túi giấy đến, cười híp mắt nói: “Ba cân rưỡi, phiếu thịt ba cân được giảm chín hào, tổng tiền của ngài là ba đồng.”
Người đàn ông lớn tuổi cũng không dông dài, ông ấy vui vẻ trả tiền rồi xách túi giấy đi.
Người phụ nữ ăn mặc gọn gàng xoay xoay đồng hồ trên cổ tay mình, nói: “Cân cho tôi một cân đuôi heo, hai cân tai heo, hai cân ruột heo, cô tặng tôi nửa cân đuôi heo, được không?”
Khương Chi cười nói: “Được! Vì chị mua nhiều nên tôi tặng thêm cho chị một cái cổ vịt kho nữa.”
Người phụ nữ này nghe xong, trên mặt đã ngập ý cười, cô ấy khen ngợi Khương Chi: “Em gái, em rất biết làm ăn.”
Khương Chi cười mà không trả lời, cô nhanh chóng gói thịt đưa cho cô ấy: “Của chị là mười bốn đồng sáu.”
Người phụ nữ trả tiền, rồi cầm túi giấy đi.