Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 73




Thư viện.
Khương Chi vừa bước vào cửa đã nhìn thấy biên tập Phó đang nắm chặt tay, mặt mày đầy lo lắng đi qua đi lại, trên mặt còn lộ vẻ hối hận, tất nhiên vì cảm thấy mình quá qua loa khi giao văn kiện cho một người phụ nữ không quen không biết gì cả.
Biên tập Phó vừa ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy Khương Chi, trong chớp mắt ông ấy kích động đến mức muốn rơi nước mắt.
Ông ấy thật sự rất sợ nếu hôm nay người ta không đến, nếu như vậy thì đúng là mất cả chì lẫn chài.
Ông ấy lập tức xông lên phía trước, đôi mắt đầy trông chờ nhìn chằm chằm vào giỏ của Khương Chi: “Đồng chí, cô đến rồi!”
Khương Chi cười, cô cũng không thừa nước đục thả câu nữa, lấy văn kiện mình đã phiên dịch trắng đêm hôm qua ra, đưa qua.
Biên tập Phó lập tức nhận lấy, ông ấy xem kỹ từng chữ một, tuy không biết tiếng Anh nhưng câu từ trong phần văn kiện đối phương dịch ra vô cùng trôi chảy, nội dung cũng liên quan chặt chẽ đến hạng mục thuê con phố Tụ Hoa, đây tuyệt đối không phải thứ tài liệu tự bịa ra.
Lúc này, biên tập Phó còn nhìn thấy một tờ giấy trắng dưới cùng của tập tài liệu, vừa xem đến, tròng mắt ông ấy không kìm được phải phóng to hơn mấy lần.
Đây là…
Ông ấy khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Khương Chi, sau đó lại cúi đầu đọc nội dung trên tờ giấy. Trên này là một số liệt kê những điểm thiếu sót hoặc chưa thỏa đáng trong văn kiện hợp tác với thương nhân nước ngoài, mà mỗi một điểm được liệt kê trong này đều rất quan trọng, tất cả đều muốn tranh thủ lợi ích cho thôn trấn của họ.
Đây là thứ mà một phụ nữ nông thôn có thể nhìn ra sao?
Lưu Loan Tử thấy vẻ mặt biên tập Phó không ngừng thay đổi thì cho rằng phần văn kiện phiên dịch của đối phương có vấn đề.
Ai ngờ, ngay sau đó vẻ mặt của biên tập Phó trở nên trịnh trọng.
Ông ấy rút một phong bì từ trong túi mình ra, giọng điệu vô cùng khách sáo: “Lần này may mà có đồng chí, đây là thù lao của đồng chí, không nhiều không ít, một ngàn đồng.”
Tròng mắt Lưu Loan Tử như sắp lồi ra ngoài, trong thoáng chốc chỉ thấy vừa cực kỳ hâm mộ vừa vô cùng đắng chát, tâm trạng hết sức phức tạp.
Cực kỳ hâm mộ là vì tiền lương một tháng của một công nhân cũng chỉ khoảng bốn mươi ngàn, một ngàn khối này tương đương với tiền lương hai năm của công nhân mà không ăn không uống, số tiền này vào tay bất kỳ người nào cũng là một “khoảng tiền khổng lồ”
Cảm thấy đắng chát là bởi vì anh ta đã bỏ lỡ cơ hội nhận được số tiền khổng lồ này.
Trái lại Khương Chi rất bình tĩnh, cô cũng không vì nhận được số tiền này mà mừng rỡ như điên.
Một ngàn đồng. Với cô mà nói, đây chỉ mới là sự khởi đầu.
Biên tập Phó đánh giá Khương Chi, thấy cô nhận tiền rất hờ hững thì càng đánh giá cô cao hơn.
Ông ấy vươn tay về phía Khương Chi, giọng điệu vô cùng khách sáo: “Đồng chí Khương, tôi rất thưởng thức tài năng của cô, nếu có thể tôi muốn mời cô vào làm cho nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân của chúng tôi, làm biên tập phiên dịch, tiền lương và đãi ngộ chắc chắn không thể kém hơn công nhân. Không biết ý của cô thế nào?”
Thái độ của biên tập Phó rất chân thành mà nghiêm túc.
Khương Chi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cô uyển chuyển nói: “Bây giờ tôi vẫn còn ở thôn Khương Gia, có thể rất khó đến nhà xuất bản làm việc đúng giờ nhưng sau này, chỉ cần nhà xuất bản có tài liệu gì đó cần phiên dịch thì có thể tìm tôi.”
Nghe Khương Chi nói, trong mắt biên tập Phó lộ vẻ tiếc nuối nhưng dù sao ông ấy cũng đã dự đoán từ trước. Cuộc sống của phụ nữ đã kết hôn rất bận, mỗi ngày đều bận rộn chăm con, nấu cơm, rất có thể nhà chồng không đồng ý để cô ra ngoài làm việc. Đáng tiếc.
Biên tập Phó khoác tay nói: “Không có việc gì, tôi có thể hiểu. Lần này cô đã giúp tôi rất nhiều, sau này có gì cần giúp thì cô hãy đến nhà xuất bản tìm tôi, nếu có thể giúp được tôi sẽ không từ chối.”
Tuy không có cách nào lôi kéo nhưng vẫn có thể tạo mối quan hệ.
Khương Chi dừng một chút, hơi mở miệng: “Nếu phó biên tập đã nói đến như vậy, thật sự là tôi muốn nhờ ông giúp hai chuyện.”
Cô là người lão luyện, lời nào thật lời nào dối cô đều có thể phân biệt được.
Chương trước Chương tiếp
Loading...