Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Chương 55
Vào năm 1980, bình quân thu nhập trên đầu người là bốn mươi đồng, theo lý mà nói giá một cân chuối tiêu ba đồng thế này là rất đắt nhưng vì chuối tiêu là trái cây hiếm có vào thời gian này nên chỉ khoảng nửa giờ sau, hai mươi ba cân chuối tiêu trong giỏ của Khương Chi đã không sót một quả nào.
Trong túi áo vá chằng vá đụp của cô đã nhét đầy tiền lẻ, cái túi căng phồng lên, nhìn là biết không ít tiền trong này.
Hai mươi ba cân chuối tiêu, cô bán mười bốn cân có phiếu, kiếm được ba mươi bảy đồng tám, thu được mười mấy phiếu lương thực, có phiếu thịt, thậm chí còn có một phiếu công nghiệp, ngoài ra cô bán chín cân không phiếu và kiếm được hai mươi bảy đồng, tổng thu nhập hôm nay của cô là sáu mươi tư đồng tám.
Khương Chi chỉ mới tính nhẩm ra số tiền này mà chưa cần đếm, cô thấy vô cùng phấn khởi.
Cô dọn đồ vào giỏ, rồi kéo Đản Tử rời đi. Lúc này có một người cao giọng hỏi: “Đồng chí, ngày mai cô có đến bán không?”
Khương Chi trả lời: “Không đến.”
Hôm nay cô đến đây bán chuối tiêu là việc bất đắc dĩ, bị ép vì không có tiền.
Tuy chuối tiêu là hàng hóa cô đổi lấy từ hệ thống nhưng nếu bị bắt cô sẽ không thể nào giải thích được nguồn gốc của chúng.
Thời đại này có sự quản lý tài nguyên của tập thể và của quốc gia rất nghiêm ngặt, nếu tiến hành buôn bán lâu dài đều bị buộc vào tội đầu cơ trục lợi, trấn Đại Danh này không có chuối tiêu, dân chúng sẽ có lý do nghi ngờ cô lấy hàng từ đâu về bán.
Tuy cô không bán giá cao kiếm nhiều lời nhưng không có cách nào giải thích rõ về nguồn cung ứng, rất dễ dàng khiến những người buôn bán bên cạnh đỏ mắt ghen tị.
Cô cũng không muốn bị bắt vào tù vì tội đầu cơ trục lợi, cho nên con đường bán trái cây này chỉ là cách làm ăn tạm thời, để giải quyết tình hình khó khăn trước mắt mà thôi.
Khương Chi cũng mặc kệ những tiếng gọi phía sau lưng mình, cô kéo Đản Tử đến trạm y tế của trấn Đại Danh.
Bây giờ trên người có có tổng cộng sáu mươi chín đồng tám, cô phải thay băng trên đầu, sau đó còn phải đi tiệm sách và đến cung tiêu xã, thời gian cực kỳ eo hẹp.
“Mẹ, mẹ rất tài giỏi!”
Đôi con ngươi trong vắt của Đản Tử nhìn mẹ mình như lóe lên những ngôi sao lấp lánh, cậu bé nhìn Khương Chi không chớp mắt, cực kỳ sùng bái mẹ mình.
“Bình thường thôi! Đứng thứ ba thế giới.”
Khương Chi hơi hất cằm, cong khóe môi, nụ cười cũng lộ vẻ đắc ý. Lúc trả lời Đản Tử, cô vừa xoa đầu cậu bé vừa băng ngang qua một chiếc xe jeep đậu trước trạm ý tế và đi thẳng vào trong.
Ở trấn Đại Danh, một chiếc xe jeep thế này thu hút ánh nhìn của biết bao người!
Người dân đứng xung quanh trong phạm vi mười mấy mét đều chỉ trỏ về phía chiếc xe jeep, trên mặt đều vô cùng ngạc nhiên.
Thế nhưng Khương Chi hoàn toàn không biết mấy lời tự tâng bốc của chính mình đã bay vào chiếc xe jeep kia, dáng vẻ cô không giống như đám đông dân chúng cứ nhìn chằm chằm chiếc xe không chớp mắt, nên đã thu hút sự chú ý của người ngồi trong xe.
“Đứng thứ ba thế giới? Ha ha, vậy mà cũng dám nói.”
Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ cười nghiêng cười ngã, lần đầu tiên anh ta nghe thấy lời nói thú vị như vậy.
Nhưng tiếng cười của anh ta lại không khiến người ngồi ở ghế lái phản ứng lại, bầu không khí trở nên lúng túng.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ khó chịu nói: “Này, sao cậu không thú vị chút nào vậy? Tốt xấu gì cũng phải trả lời tôi một tiếng chứ? Uổng công tôi từ ngàn dặm xa xôi chạy đến thôn trấn thế này. Cậu xem, mặt mày tôi tiều tụy cả rồi đây này.”
Im lặng.
“Được rồi! Là tôi lắm miệng! Cậu ngồi đi! Tôi đi vào hỏi thăm thử.”
Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ không nói nữa, anh ta mở cửa xe, bước xuống, đi thẳng vào trung tâm y tế.
Trong túi áo vá chằng vá đụp của cô đã nhét đầy tiền lẻ, cái túi căng phồng lên, nhìn là biết không ít tiền trong này.
Hai mươi ba cân chuối tiêu, cô bán mười bốn cân có phiếu, kiếm được ba mươi bảy đồng tám, thu được mười mấy phiếu lương thực, có phiếu thịt, thậm chí còn có một phiếu công nghiệp, ngoài ra cô bán chín cân không phiếu và kiếm được hai mươi bảy đồng, tổng thu nhập hôm nay của cô là sáu mươi tư đồng tám.
Khương Chi chỉ mới tính nhẩm ra số tiền này mà chưa cần đếm, cô thấy vô cùng phấn khởi.
Cô dọn đồ vào giỏ, rồi kéo Đản Tử rời đi. Lúc này có một người cao giọng hỏi: “Đồng chí, ngày mai cô có đến bán không?”
Khương Chi trả lời: “Không đến.”
Hôm nay cô đến đây bán chuối tiêu là việc bất đắc dĩ, bị ép vì không có tiền.
Tuy chuối tiêu là hàng hóa cô đổi lấy từ hệ thống nhưng nếu bị bắt cô sẽ không thể nào giải thích được nguồn gốc của chúng.
Thời đại này có sự quản lý tài nguyên của tập thể và của quốc gia rất nghiêm ngặt, nếu tiến hành buôn bán lâu dài đều bị buộc vào tội đầu cơ trục lợi, trấn Đại Danh này không có chuối tiêu, dân chúng sẽ có lý do nghi ngờ cô lấy hàng từ đâu về bán.
Tuy cô không bán giá cao kiếm nhiều lời nhưng không có cách nào giải thích rõ về nguồn cung ứng, rất dễ dàng khiến những người buôn bán bên cạnh đỏ mắt ghen tị.
Cô cũng không muốn bị bắt vào tù vì tội đầu cơ trục lợi, cho nên con đường bán trái cây này chỉ là cách làm ăn tạm thời, để giải quyết tình hình khó khăn trước mắt mà thôi.
Khương Chi cũng mặc kệ những tiếng gọi phía sau lưng mình, cô kéo Đản Tử đến trạm y tế của trấn Đại Danh.
Bây giờ trên người có có tổng cộng sáu mươi chín đồng tám, cô phải thay băng trên đầu, sau đó còn phải đi tiệm sách và đến cung tiêu xã, thời gian cực kỳ eo hẹp.
“Mẹ, mẹ rất tài giỏi!”
Đôi con ngươi trong vắt của Đản Tử nhìn mẹ mình như lóe lên những ngôi sao lấp lánh, cậu bé nhìn Khương Chi không chớp mắt, cực kỳ sùng bái mẹ mình.
“Bình thường thôi! Đứng thứ ba thế giới.”
Khương Chi hơi hất cằm, cong khóe môi, nụ cười cũng lộ vẻ đắc ý. Lúc trả lời Đản Tử, cô vừa xoa đầu cậu bé vừa băng ngang qua một chiếc xe jeep đậu trước trạm ý tế và đi thẳng vào trong.
Ở trấn Đại Danh, một chiếc xe jeep thế này thu hút ánh nhìn của biết bao người!
Người dân đứng xung quanh trong phạm vi mười mấy mét đều chỉ trỏ về phía chiếc xe jeep, trên mặt đều vô cùng ngạc nhiên.
Thế nhưng Khương Chi hoàn toàn không biết mấy lời tự tâng bốc của chính mình đã bay vào chiếc xe jeep kia, dáng vẻ cô không giống như đám đông dân chúng cứ nhìn chằm chằm chiếc xe không chớp mắt, nên đã thu hút sự chú ý của người ngồi trong xe.
“Đứng thứ ba thế giới? Ha ha, vậy mà cũng dám nói.”
Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ cười nghiêng cười ngã, lần đầu tiên anh ta nghe thấy lời nói thú vị như vậy.
Nhưng tiếng cười của anh ta lại không khiến người ngồi ở ghế lái phản ứng lại, bầu không khí trở nên lúng túng.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ khó chịu nói: “Này, sao cậu không thú vị chút nào vậy? Tốt xấu gì cũng phải trả lời tôi một tiếng chứ? Uổng công tôi từ ngàn dặm xa xôi chạy đến thôn trấn thế này. Cậu xem, mặt mày tôi tiều tụy cả rồi đây này.”
Im lặng.
“Được rồi! Là tôi lắm miệng! Cậu ngồi đi! Tôi đi vào hỏi thăm thử.”
Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ không nói nữa, anh ta mở cửa xe, bước xuống, đi thẳng vào trung tâm y tế.