Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Chương 49
Đản Tử rửa tay, ngồi vào bàn, nhìn thấy đồ ăn thơm phức trên bàn thì cậu bé chỉ cảm thấy hơi nóng hun vào mắt mình khiến mắt hơi cay.
“Con mau nếm thử sủi cảo mẹ làm xem!”
DTV
Khương Chi gắp một cái sủi cảo lên, chấm một ít dấm, rồi đưa đến gần miệng Đản Tử.
Đản Tử cắn một cái, nước súp bên trong sủi cảo trào ra ngoài, cậu bé hít vào mấy hơi vì đầu lưỡi bị nóng nhưng hoàn toàn không muốn phun miếng sủi cảo trong miệng mình ra. Nhân sủi cảo rất vừa ăn, vị tươi của rau dại và thịt hòa lẫn vào nhau, cực kỳ thơm ngon!
Khương Chi cũng không vội ăn sủi cảo, cô gắp thêm một đũa thịt khô xào măng cho con trai.
Miếng măng non rất giòn, vị măng hơi ngọt, mùi thịt thơm phức xông vào mũi, vị béo mà không ngấy, thịt nạc mà không khô, thật sự rất ngon!
Đản Tử không thích vị của măng nhưng khả năng nấu nướng của Khương Chi đã chinh phục được cậu bé, hai mẹ con đã ăn bữa cơm tối rất ngon!
Trời càng lúc càng tối.
Khương Chi ôm Đản Tử nằm trên giường, kể chuyện cổ tích cho cậu bé nghe.
“Mẹ, sau này chị Xuân Xuân sẽ kết hôn với Khương Nhị Điển sao?”
Trong bóng tối, đôi mắt của Đản Tử cực kỳ sáng, cậu bé chớp mắt, nhỏ giọng hỏi Khương Chi.
Cậu bé không muốn chị Xuân Xuân kết hôn với Khương Nhị Điển.
Khương Chi im lặng một lúc, cô quay đầu lại, đối diện với đôi mắt trong vắt của Đản Tử, không khỏi thở dài.
Trong nguyên tác, dù Thi Nam Qua là em họ của Thi Nam Châu nhưng vì những chuyện đã xảy ra khi còn nhỏ nên trong lòng Thi Nam Qua nảy sinh tình cảm mà cậu ấy không muốn để người ngoài biết, trong lòng cậu ấy thì chị Xuân Xuân vẫn luôn đối xử tốt với mình chiếm vị trí rất lớn.
“Cô bé ấy sẽ không kết hôn với Khương Nhị Điển.”
Khương Chi cũng không có cách nào giải thích chuyện tình cảm với một đứa bé bốn tuổi, chỉ có thể đưa ra một câu trả lời phủ định.
Kết cục của Thi Nam Châu chính là làm một nhân vật lớn ở thủ đô, một người đàn ông què làm sao xứng với nữ chính nhà quyền thế.
“Thật sao?” Đản Tử kích động thốt lên.
Khương Chi im lặng rất lâu, cô vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu bé: “Mau ngủ thôi! Ngày mai mẹ lại làm một ít đồ ăn ngon, con gọi chị ấy đến ăn chung!”
Bước đầu tiên để tạo thiện cảm: Chiến lược dùng đồ ăn ngon.
Đản Tử nhếch miệng cười, tâm trạng cũng buông lỏng hơn, rất nhanh sau đó đã chìm vào mộng đẹp.
Khương Chi ngửa mặt nằm đó nhưng trong đầu chưa từng nhàn rỗi, cô đang cố gắng nhớ lại từng chi tiết trong nguyên tác.
Cô nhớ rất kỹ, cuối cùng Thi Liên Chu cũng tìm được hai đứa bé kia, một đứa là lão tam Trụ Tử, được một gia đình họ Trương trên thị trấn nuôi, một đứa khác là lão đại Hổ Tử, ở huyện Thấm, Khương Chi không nhớ cụ thể là gia đình nào, chỉ biết người đó làm công nhân viên chức ở xưởng luyện thép.
Còn về phần lão nhị Cẩu Tử, đến cuối truyện vẫn không tìm thấy.
Dáng vẻ bề ngoài của bốn anh em không hề giống nhau, nếu không cô cũng có thể vẽ một bức tranh rồi dán khắp nơi tìm kiếm.
Khương Chi suy nghĩ rất lâu, đầu óc dần dần nặng nề rồi ngủ thiếp đi.
“Con mau nếm thử sủi cảo mẹ làm xem!”
DTV
Khương Chi gắp một cái sủi cảo lên, chấm một ít dấm, rồi đưa đến gần miệng Đản Tử.
Đản Tử cắn một cái, nước súp bên trong sủi cảo trào ra ngoài, cậu bé hít vào mấy hơi vì đầu lưỡi bị nóng nhưng hoàn toàn không muốn phun miếng sủi cảo trong miệng mình ra. Nhân sủi cảo rất vừa ăn, vị tươi của rau dại và thịt hòa lẫn vào nhau, cực kỳ thơm ngon!
Khương Chi cũng không vội ăn sủi cảo, cô gắp thêm một đũa thịt khô xào măng cho con trai.
Miếng măng non rất giòn, vị măng hơi ngọt, mùi thịt thơm phức xông vào mũi, vị béo mà không ngấy, thịt nạc mà không khô, thật sự rất ngon!
Đản Tử không thích vị của măng nhưng khả năng nấu nướng của Khương Chi đã chinh phục được cậu bé, hai mẹ con đã ăn bữa cơm tối rất ngon!
Trời càng lúc càng tối.
Khương Chi ôm Đản Tử nằm trên giường, kể chuyện cổ tích cho cậu bé nghe.
“Mẹ, sau này chị Xuân Xuân sẽ kết hôn với Khương Nhị Điển sao?”
Trong bóng tối, đôi mắt của Đản Tử cực kỳ sáng, cậu bé chớp mắt, nhỏ giọng hỏi Khương Chi.
Cậu bé không muốn chị Xuân Xuân kết hôn với Khương Nhị Điển.
Khương Chi im lặng một lúc, cô quay đầu lại, đối diện với đôi mắt trong vắt của Đản Tử, không khỏi thở dài.
Trong nguyên tác, dù Thi Nam Qua là em họ của Thi Nam Châu nhưng vì những chuyện đã xảy ra khi còn nhỏ nên trong lòng Thi Nam Qua nảy sinh tình cảm mà cậu ấy không muốn để người ngoài biết, trong lòng cậu ấy thì chị Xuân Xuân vẫn luôn đối xử tốt với mình chiếm vị trí rất lớn.
“Cô bé ấy sẽ không kết hôn với Khương Nhị Điển.”
Khương Chi cũng không có cách nào giải thích chuyện tình cảm với một đứa bé bốn tuổi, chỉ có thể đưa ra một câu trả lời phủ định.
Kết cục của Thi Nam Châu chính là làm một nhân vật lớn ở thủ đô, một người đàn ông què làm sao xứng với nữ chính nhà quyền thế.
“Thật sao?” Đản Tử kích động thốt lên.
Khương Chi im lặng rất lâu, cô vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu bé: “Mau ngủ thôi! Ngày mai mẹ lại làm một ít đồ ăn ngon, con gọi chị ấy đến ăn chung!”
Bước đầu tiên để tạo thiện cảm: Chiến lược dùng đồ ăn ngon.
Đản Tử nhếch miệng cười, tâm trạng cũng buông lỏng hơn, rất nhanh sau đó đã chìm vào mộng đẹp.
Khương Chi ngửa mặt nằm đó nhưng trong đầu chưa từng nhàn rỗi, cô đang cố gắng nhớ lại từng chi tiết trong nguyên tác.
Cô nhớ rất kỹ, cuối cùng Thi Liên Chu cũng tìm được hai đứa bé kia, một đứa là lão tam Trụ Tử, được một gia đình họ Trương trên thị trấn nuôi, một đứa khác là lão đại Hổ Tử, ở huyện Thấm, Khương Chi không nhớ cụ thể là gia đình nào, chỉ biết người đó làm công nhân viên chức ở xưởng luyện thép.
Còn về phần lão nhị Cẩu Tử, đến cuối truyện vẫn không tìm thấy.
Dáng vẻ bề ngoài của bốn anh em không hề giống nhau, nếu không cô cũng có thể vẽ một bức tranh rồi dán khắp nơi tìm kiếm.
Khương Chi suy nghĩ rất lâu, đầu óc dần dần nặng nề rồi ngủ thiếp đi.