Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Chương 2: 2: Nhà Chỉ Có Bốn Bức Tường
Giường? Tạm thời gọi là giường vậy.
Gió lạnh không biết thổi từ đâu tới làm cô đông lạnh tới run rẩy, Khương Chi vội vàng kéo chăn lên bọc lấy người, nhưng mà mùi hôi của chăn bông làm cô nhíu chặt mày lại.
“Nơi này không có khả năng là bệnh viện.
”Khương Chi lắc đầu, đôi mắt đen nhánh ở trong bóng đêm có vẻ đặc biệt sáng ngời.
Bỗng dưng đôi mắt cô trừng lớn, cả người cứng đờ, nghĩ tới một khả năng không thể tưởng tượng được.
Cô, có thể đã sống lại.
“A——”Khương Chi hít một ngụm khí lạnh.
Cô rơi núi mà chết rồi sống lại ở trên người một người khác?Sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì đầu lại đau.
Cơn buồn ngủ của Khương Chi đánh úp lại, cô không còn để tới việc đệm chăn có bẩn hay không, bọc mình thật kín mít rồi ngủ say.
Sau khi Khương Chi ngủ say không bao lâu, cánh cửa không mấy vững chắc vang lên kẽo kẹt một tiếng.
Trong bóng đêm, một hình bóng thấp bé rón ra rón rén đi đến.
Cậu đi vào bên cạnh giường đất, do dự một lúc mới vươn cái tay nhỏ giống như móng gà của mình nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay lạnh như băng của Khương Chi, một bộ muốn sưởi ấm cho cô.
*Hôm sau.
Khương Chi ngủ đến trời đất tối tăm, nếu không phải bụng kêu thầm thì muốn tạo phản thì chỉ sợ cô vẫn sẽ tiếp tục ngủ.
Khương Chi mở mắt ra, dựa vào ánh sáng xuyên thấu qua khe hở từ vách tường đất đỏ để nhìn rõ tình cảnh của mình.
Căn phòng trống rỗng chỉ có mấy cái chén sành vỡ lớn bé không đồng nhất ở góc tường.
Mùi chua hôi mà tối hôm qua cô ngửi thấy tới từ một đống quần áo rách ở bên cạnh giường đất, màu xám xịt không còn nhìn ra màu sắc gì, thậm chí còn có sâu chui tới chui lui ở trong đó.
Khương Chi nhìn mà nhịn không được rùng mình.
Chẳng lẽ cô đã sống lại ở một góc xó xỉnh nào sao?Cô mím môi, xốc chăn lên xuống giường, hiện tại không thể quan tâm nhiều như thế, phải lấp đầy bụng trước đã, cô không hy vọng vừa mới đạt được một cuộc sống mới thì lại muốn bởi vì đói chết mà đi đời nhà ma.
Khương Chi mới vừa đứng vững, đầu liền có một trận choáng váng, suýt chút nữa đã ngã xuống mặt đất.
Lúc này, một thân hình thấp bé không biết chạy tới từ chỗ nào đỡ lấy cô, vậy nên cô mới không bị ngã đập mặt xuống đất.
Đợi đứng vững, Khương Chi nhìn về phía thân hình còn không cao bằng đùi mình.
Một đứa nhỏ khoảng 2-3 tuổi, xanh xao vàng vọt, càng làm nổi bật một đôi mắt to trắng đen rõ ràng trên gương mặt của cậu bé, chẳng qua lúc đôi mắt này nhìn cô chứa đầy sự sợ hãi.
Khương Chi hơi do dự, trên mặt treo lên một nụ cười đầy thiện ý nói: “Bé con, chị rất đói bụng, có đồ ăn không?”Đứa bé nghe thấy lời cô nói thì hơi kinh ngạc, nhưng lại mím miệng không nói gì cả.
Khương Chi nhíu mày thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là một người câm?Cô lắc đầu, xoay người đi ra bên ngoài phòng.
Tạm thời cô không rảnh tìm tòi nghiên cứu quan hệ của đứa nhỏ này và thân thể này, cô thật sự rất đói bụng.
Tuy rằng đã sớm biết điều kiện nhà này rất kém cỏi, có thể sử dụng câu nhà chỉ có bốn bức tường tới để hình dung, nhưng khi cô nhìn thấy lu gạo bóng lưỡng đến mức có thể soi gương thì mới hiểu được hiện thực tàn khốc hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.
.