Trợ Lý Lâm Có Lời Muốn Nói
Chương 43
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ, Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng…
Tiết Phái.
“Vẫn nên mời Tiết Phái một bữa, chúng ta có thể ở bên nhau xem như một phần là nhờ cậu ta.”
Lúc nói lời này, Hạ Kiến Sơn đang tỉa hoa. Hôm qua trên đường về ngang qua một cửa hàng hoa tươi, Lâm Hồi bảo lọ hoa trong nhà trống không nên muốn mua một bó trưng ở phòng khách. Nhưng dừng xe bước vào thì thấy không nhiều chủng loại cho lắm, hoa cũng không đẹp, chủ quán bảo sáng mai có hoa tươi sớm, có thể giao đến đến tận nhà, vì thế sáng nay Hạ Kiến Sơn nhận được hoa Lâm Hồi đặt.
Lâm Hồi tiếp tục lắp ghép máy đánh chữ, vừa tìm linh kiện vừa hỏi: “Vì sao? Là anh ấy khiến anh thức tỉnh?”
“Không khác là bao, hơn nữa trùng hợp ở chỗ…” Hạ Kiến Sơn dừng lại, quay sang Lâm Hồi cười nói, “Từ rất lâu trước kia, là cậu ta tận lực khuyên anh tuyển một trợ lý.”
Lâm Hồi dừng tay, hơi ngạc nhiên: “Thật á?”
Hạ Kiến Sơn cắm bông hoa mẫu đơn vào lọ, gật đầu: “Vị trí trợ lý tổng giám đốc tương đối đặc biệt, muốn thành lập mối quan hệ chặt chẽ với một người xa lạ thì nói thật, cho dù là công việc thì anh vẫn không quen, anh luôn cho rằng anh cứ mãi một mình.”
“Đúng là không thể không mời một bữa. Để em liên lạc với ông chủ Tiết xem hôm nay có thời gian không, chúng ta ăn ở đâu?”
“Tiểu Nam Hiên đi, lâu rồi không sang đó.”
Lâm Hồi gửi tin nhắn cho Tiết Phái, Tiết Phái trả lời có thời gian, bữa trưa xem như đã định.
Tiểu Nam Hiên gần công ty, cách Phỉ Thúy Vân Sơn không quá xa. Lâm Hồi thấy còn sớm nên tiếp tục lắp lego: “Thật ra em khá tò mò, sao anh và ông chủ Tiết lại trở thành bạn bè, không phải anh ra nước ngoài từ năm mười tuổi à?”
“Anh quen cậu ta từ năm lớp một, là bạn cùng bàn, cậu ta kéo anh đi ăn đồ ăn vặt, sau đó hai bọn anh bị phạt đứng ở cửa. Người nhà anh thì không nói gì nhưng cậu ta bị mẹ đánh một trận.”
Lâm Hồi bật cười: “Sao anh còn có quá khứ như vậy thế.”
“Nếu em không hỏi thì anh không nhớ đâu.” Hạ Kiến Sơn nhớ lại cũng thấy buồn cười, “Lúc ra nước ngoài không tạm biệt tử tế, sau đó không biết cậu ta kiếm được email của anh ở đâu, hình như anh từng viết ở đâu đó, thử gửi tin cho anh, thế là liên lạc lại.”
“Thật tốt. Chắc chắn anh là người bạn rất quan trọng của anh ấy nên anh ấy mới nghiêm túc tìm anh như thế.”
Hạ Kiến Sơn cắt bớt cành hoa hồng: “Em còn nhớ nguồn gốc cái tên của “dự án hũ mật ong” không? Ba chữ “hũ mật ong” xuất phát từ ký ức của một người bạn khi còn nhỏ, người bạn ấy là Tiết Phái. Lúc trước anh rất thích nghe cậu ta kể chuyện đến nhà ông bà nội chơi cái gì, đến nhà ông bà ngoại chơi cái gì, hiện tại nghĩ lại, có lẽ anh chưa từng có nên mới hâm mộ người ta như thế.”
Lâm Hồi đặt mảnh ghép xuống, nhìn Hạ Kiến Sơn: “Em có thể hỏi tại sao lúc trước anh lại muốn gây quỹ này không?”
Hạ Kiến Sơn bất động: “Sau khi anh tiếp quản Vạn Trúc, mẹ và em trai tình nhân của Diêu Thiến Nghi tìm anh. Bọn họ muốn đòi tiền, anh không cho nên bọn họ bán tin tức cho tạp chí. Về sau anh mới biết lúc trước ông nội anh cho bọn họ tiền, hiện tại nhà đổi chủ nên muốn đòi lần thứ hai.”
“Trước đấy Vạn Trúc công bố với bên ngoài là Diêu Thiến Nghi tử vong do tai nạn, chuyện ngoại tình được che giấu, tình yêu trong mắt mọi người vẫn là câu chuyện cổ tích. Một khi việc này bị đưa ra ánh sáng thì đối với Vạn Trúc hay với anh đều không tốt, phản ứng của dư luận rất lớn, nên anh lập quỹ này xem như một lần xã giao.”
Tính đến hiện tại, Hạ Kiến Sơn rất khó nói rõ lúc trước tại sao lại gây quỹ này, sâu trong nội tâm của hắn là: Hạ Kiến Sơn và Diêu Thiến Nghi là hai người có quan hệ huyết thống sâu sắc nhất đồng thời có quan hệ vặn vẹo nhất. Chính tay hắn vạch trần chuyện bà ngoại tình, cũng chính hắn là lưỡi dao sắc bén dẫn đến việc bà tử vong, một mối quan hệ dị dạng như thế mà hắn còn phải diễn cảnh “mẹ yêu con”, “con yêu mẹ.”
Một câu chuyện hư cấu về tình thương của mẹ khiến ai ai cũng cảm động, sau đó đồng cảm với những người thật sự mất đi người mẹ.
Nghe thì quá buồn cười.
Toàn bộ thiết kế phương án gây quỹ đều che giấu tâm tư của Hạ Kiến Sơn một cách tỉ mỉ: Người đăng ký có hai lựa chọn, thứ nhất là nhận số tiền cố định ngay từ đầu, thứ hai là nhận món quà từ tập đoàn Vạn Trúc. Mỗi tháng, Vạn Trúc sẽ tặng cho người đăng ký một phần quà, mười hai tháng là mười hai phần quà, trong đó mười món quà là nhân viên nữ trong công ty chọn, hai phần còn lại là Hạ Kiến Sơn chỉ định – ngay cả với Lâm Hồi, Hạ Kiến Sơn cũng không thể nói thẳng món quà hắn chuẩn bị cất giấu một phần ác ý chính hắn cũng không muốn thừa nhận.
Nhưng mấy năm gần đây, những người đăng ký đều chọn nhận tiền, hầu như không ai chọn quà. Hạ Kiến Sơn xem đó như một chuyện tốt, những thứ khó lòng miêu tả kia vĩnh viễn mai táng đi.
Lâm Hồi tạm dừng việc ghép lego, đứng lên. Hạ Kiến Sơn lấy lại tinh thần: “Có phải đến giờ rồi không? Anh dọn dẹp đây.”
Lâm Hồi cứ nhìn Hạ Kiến Sơn như thế một lát, sau đó duỗi tay ôm lấy hắn.
Hạ Kiến Sơn không thể không đặt hoa xuống, ôm lại Lâm Hồi, cười nói: “Sao thế, đây là làm nũng hử? Trợ lý Lâm, anh không thể không nhắc nhở, em đã ba mươi tuổi rồi.”
“Vậy xin hỏi người đàn ông ba mươi lăm tuổi có chịu được không?”
Hạ Kiến Sơn ngả bài: “Càng nhiều càng tốt.”
…
Lúc hai người đến Tiểu Nam Hiên, Tiết Phái còn chưa tới. Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn đứng cạnh cửa sổ Nam Châu, bắt đầu thảo luận “ai nói trước”.
“Anh nói vẫn tốt hơn, dù sao Tiết Phái là bạn anh.” Lâm Hồi ngẫm nghĩ, “Anh thử nghĩ mà xem, nếu anh nói với Lạc Đình rằng hai chúng ta yêu nhau có phải kì lạ lắm không?”
“Em không cảm thấy em nói càng thú vị hơn à?”
Lâm Hồi cười: “Thú vị chỗ nào?”
“Em có biết không, lúc trước cậu ta nói với anh, nếu sau này anh kết hôn thì phải tìm người có tính cách như em.”
“Sao hai người lại nói chuyện này? Em thấy ông chủ Tiết nên mở thêm dịch vụ “xem bói” thì hơn.”
“Còn bảo nếu chúng ta ở bên nhau, hai ta ăn cơm rồi dạo phố, đấy không gọi là hẹn hò mà là mở họp.”
Lâm Hồi lắc đầu tỏ vẻ phản đối: “Thế thì hôm nay em phải giúp anh đính chính, trên thế giới này không ai biết yêu như anh đâu.”
“Thật?”
Ánh mắt Lâm Hồi sáng ngời: “Tuy em chưa thử với người khác nhưng trong lòng em thì đúng là thế.”
Không có gì khiến người ta rung động hơn là được người mình yêu tán thưởng, Hạ Kiến Sơn mỉm cười ôm Lâm Hồi vào lòng.
Cạch…
“Lão Hạ, bên dưới…”
Tiết Phái nhìn hai người ôm nhau trước mặt thì sững sờ, há hốc miệng. Sau vài giây, Tiết Phái lấy lại tinh thần, chuyện thứ nhất y làm là vội vàng đóng cửa lại.
“Vãi?” Đây là câu thứ hai kể từ khi Tiết Phái bước vào phòng.
Kế hoạch không bằng diễn biến bất ngờ, thế này thì không cần ai phải nói nữa. Dường như Lâm Hồi thấy đầy dấu chấm hỏi trên đầu Tiết Phái, Hạ Kiến Sơn bình tĩnh: “Chính thức giới thiệu với cậu, bạn trai tôi – Lâm Hồi.”
Đến lúc dùng bữa, Tiết Phái đã bình tĩnh hơn, y nhớ lại những lời mình từng nói với Hạ Kiến Sơn, không khỏi cảm thán: “Tôi cảm thấy hai người ở bên nhau là chuyện đương nhiên, đúng là cực kỳ thích hợp.”
“Cậu có phải đang nịnh nọt không, vừa nãy ai bày ra vẻ mặt khiếp sợ?”
“Không phải tôi khiếp sợ cậu và Lâm Hồi thế này thế kia, mà là vì cậu thật sự yêu rồi.” Tiết Phái giơ chén rượu, “Nào, lão Hạ, cụng chén, chúc mừng cậu về già đã có người đẩy xe lăn cho.”
Lúc trước Tiết Phái từng chê bai Hạ Kiến Sơn, nói hắn chỉ một lòng với công việc, về già không có ai đẩy xe lăn.
Hạ Kiến Sơn gật đầu: “Cảm ơn, cậu cũng không cần xách sữa bột đến viện dưỡng lão thăm tôi.”
Lâm Hồi dở khóc dở cười: “Hai người ngồi ở quán bar uống rượu đắt tiền mà chỉ nói mấy thứ này?”
Tiết Phái đang định nói gì đó thì nhớ ra: “Không đúng, dáng vẻ của hai cậu không phải ngày một ngày hai, có phải ở bên nhau từ lâu rồi đúng không… từ hôm ăn hải sản ở cửa hàng tôi, đúng không?”
Tiết Phái phản ứng quá nhanh, Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn liếc nhau, mỉm cười thừa nhận: “Đó là ngày đầu tiên chúng tôi ở bên nhau.”
“Tên này được đấy!” Tiết Phái bật cười, “Tôi bảo mà, hôm đó hai người rất kì lạ, chẹp, chỉ là gan tôi bé, không dám tưởng tượng!”
Ba người tán gẫu một lát, Hạ Kiến Sơn nhớ đến chuyện của Hạ Kiến Xuyên: “Hạ Kiến Xuyên có ban nhạc, hát cũng được, cậu xem sắp xếp cho nó đến “Tục” biểu diễn được không.”
“Hạ Kiến Xuyên là em trai cậu đấy hả? Nó còn có ban nhạc?”
Lâm Hồi mở video Hạ Kiến Xuyên biểu diễn đưa cho Tiết Phái: “Tôi cảm thấy hát khá hay.”
Tiết Phái nhìn Lâm Hồi, lại quay sang Hạ Kiến Sơn, sau đó cúi đầu nhấp vào video: “Cậu có biết bây giờ hai người giống gì không? Giống cha mẹ nhọc lòng vận dụng các mối quan hệ để tìm việc cho con cái.”
Hạ Kiến Sơn không để ý lời trêu đùa của Tiết Phái: “Chất lượng các quán bar không đồng đều, có nơi bầu không khí không được tốt lắm, nếu muốn hát thì vẫn nên tìm nơi ổn định một chút.”
Tiết Phái xem một lát thì kinh ngạc thốt lên: “Thì ra đây là em trai cậu!”
“Cậu biết nó?”
“Hai người không biết đúng không? Trước giờ “Thi nhân trên đụn cỏ khô” đã được biết đến trên các diễn đàn ở Kinh Hoa, sau đó hai ngày trước, video của cậu ấy nổi tiếng, hình như có công ty nào đó tổ chức tiệc cuối năm nên mời họ biểu diễn, nhiều người hỏi thăm lắm, sau đó video cậu ấy biểu diễn ở các quán bar lần lượt được tìm ra.”
Tiết Phái lấy điện thoại, tìm kiếm video của Hạ Kiến Xuyên, lượt xem rất cao. Lâm Hồi lướt bình luận, hầu như đều khen đẹp trai, hát dễ nghe linh tinh, nhưng có khá nhiều người hứng thú với thân phận của Hạ Kiến Xuyên, nghi ngờ có phải công ty quản lý lăng xê không, có người quen biết giải thích tương đối rõ ràng:
Đáp án giữa bầu trời đầy sao: Ban nhạc tôi cất giấu cuối cùng đã nổi tiếng thật rồi sao? Giải đáp cho mọi người một chút, cậu ấy không phải ngôi sao gì, tên thật là HKX, con nhà quyền quý, toàn thành phố KH đều biết, còn lại không thể nói thêm, nghe nhạc thôi nha cả nhà.
Cecilie_072: H là họ gì? Hà, Hoàng, Hoa, Hạ? Nhưng là KH, chẳng lẽ là Hạ?
XXX_ Karina: Nếu thế thì cậu ấy và anh trai không giống nhau gì hết…
0233650: Vốn dĩ cùng cha khác mẹ, không giống là bình thường.
…
Lâm Hồi nhíu mày, nhìn Hạ Kiến Sơn: “Cái này thật sự không thành vấn đề chứ?”
Tiết Phái nhìn ra anh muốn nói gì, bèn trấn an: “Không phải cậu không biết chuyện lão Hạ bị bàn tán xôn xao trên mạng, chẳng có gì mới mẻ, coi như làm quen trong nhà có ngôi sao trước đi.”
Nhưng Lâm Hồi vẫn bất an: “Nếu biết độ chú ý của Hạ Kiến Xuyên cao như vậy, hôm qua tôi đã không ra mặt, hẳn là nên giải quyết ngầm thôi.”
“Ra mặt gì?”
Lâm Hồi thở dài: “Hôm qua có người kiên quyết muốn mời rượu tay trống của ban nhạc, tôi cáo mượn oai hùm phô trương một phen, dù sao đâu thể để người ta bắt nạt con gái.”
Anh không lo lắng mình bị chụp thì làm sao, mà là sợ liên lụy Hạ Kiến Sơn. Bốn năm trước, anh đã được lĩnh giáo sức mạnh của dư luận, khi bọn họ đã muốn nhằm vào thì ngay cả việc mình hô hấp cũng là sai lầm.
Tiết Phái lướt điện thoại, bấm vào từng video, cuối cùng dừng lại, tiếng Lâm Hồi truyền ra: “… Rượu đắt nhất trong quán của anh là loại nào…”
Lâm Hồi lập tức nhìn vào.
Tiết Phái đọc bình luận: “Đừng lo lắng, lướt hồi lâu mới thấy video này, chỉ mười mấy giây, không nhiều bình luận.”
“Chỉ hy vọng như thế.”
Hạ Kiến Sơn nắm tay Lâm Hồi: “Anh không trả không công cho phòng quan hệ công chúng, dù xuất hiện vấn đề gì thì họ vẫn xử lý được.”
“Ăn cơm xong chúng ta trao đổi với phòng quan hệ công chúng trước.”
Hạ Kiến Sơn mỉm cười: “Vốn dĩ người bảo không làm việc là em, hiện tại kỳ nghỉ còn chưa kết thúc, chính em lại muốn tăng ca.”
“Em hối hận rồi, biết thế đã cùng anh làm việc.”
Lâm Hồi nghĩ thầm: Dạo này yêu đương vào là hơi đắc ý, chỉ hy vọng ngâm mình trong kỳ nghỉ rực rỡ mà không chú ý chuyện nhỏ bé này.
Buổi chiều về đến nhà, Hạ Kiến Sơn gọi cho trưởng phòng quan hệ công chúng. Tuy không phải chuyện lớn nhưng trao đổi trước không phải chuyện xấu. Khi Hạ Kiến Sơn dùng giọng điệu bình tĩnh kể lại toàn bộ sự việc, đầu dây bên kia im lặng.
Đang trong kỳ nghỉ lại nhận được điện thoại từ ông chủ, đây không phải chuyện vui vẻ gì, nhưng… Trưởng phòng im lặng một lúc lâu, cuối cùng tỏ vẻ bối rối: “Về việc ngài và trợ lý Lâm đến quán bar xem em trai biểu diễn, tiện thể… tiêu pha một khoản kếch xù, công ty đúng là chưa có kế hoạch gì, nhưng tôi cho rằng không phải vấn đề gì lớn, dù sao đây là hành vi cá nhân, hợp lý và hợp pháp. Nhưng Vạn Trúc tuyên truyền hình tượng của ngài tương đối khiêm tốn, nên tôi kiến nghị sau này những hành vi tương tự ngài nên thực hiện trong một phạm vi nhỏ thôi, tôi cũng sẽ thông báo cho nhân viên chú ý, ngài cứ yên tâm.”
Lâm Hồi cau mày nghe hồi lâu, hiểu ra ý trong lời nói: Khoe khoang không phạm pháp nhưng tốt nhất nên ở những dịp tương đối riêng tư.
Hạ Kiến Sơn cúp máy, thấy biểu cảm của Lâm Hồi thì không khỏi buồn cười: “Bây giờ em yên tâm chưa?”
“Có chuẩn bị vẫn tốt hơn, nếu không em không yên tâm.”
Lâm Hồi nói xong thì vào phòng bếp, lấy cá mới mua bỏ vào bồn nước. Trên đường về, hai người tranh thủ đi siêu thị, mua một con cá, bữa tối nấu cháo cá. Hiện tại nhàn rỗi, Lâm Hồi định thái cá thành lát trước, sau đó ướp, tối chỉ việc cho vào nấu.
“Anh làm cho.” Hạ Kiến Sơn vén tay áo, bước đến gần.
Lâm Hồi nghe vậy thì lắc đầu: “Không cần, quá tanh, anh nhạy cảm với mùi, ra lắp lego cho em đi.”
Hạ Kiến Sơn đứng lại, hỏi: “Sao em biết?”
“Biết cái gì? Biết anh không thích các loại mùi sao?” Lâm Hồi bất đắc dĩ, “Mỗi lần đi công tác, vừa bước vào khách sạn thì anh đã nhíu mày, bởi không chịu được các loại mùi trong sảnh đúng không?”
Lúc đầu, Lâm Hồi còn cho rằng Hạ Kiến Sơn không hài lòng về vấn đề nào đó, về sau chú tới mới phát hiện hắn không thích mùi hương quá nồng, thậm chí không thích cả mùi hương của đồ giặt tẩy.
“Hiện tại anh thích ứng được rồi, em thử ngửi xem có phải trên người anh có mùi không?”
Tranh chủ chưa bắt đầu giết cá, Lâm Hồi quay người, nhìn Hạ Kiến Sơn cười đáp: “Mùi gì, chẳng lẽ không phải mùi sữa tắm và dầu gội à?”
“Không phải, em đoán xem.”
Lâm Hồi tò mò, dán sát vào ngửi: “À, có mùi thức ăn ở Tiểu Nam Hiên.”
Hạ Kiến Sơn bị anh chọc cười, dứt khoát ôm lấy anh: “Nghiêm túc đoán xem nào.”
“Được rồi, được rồi.” Lâm Hồi ngửi cẩn thận, “Ừm… hình như hơi ngọt, có vị bạc hà, cộng với mùi cá…”
Lâm Hồi nói thầm một lúc, cuối cùng vẫn nhận thua: “Em thật sự không biết.”
“Em thử ngửi trên người mình có mùi gì?”
“Có bạc hà, có vị ngọt của quýt, thức ăn ở tiệm cơm buổi trưa, và cá nữa…”
Lâm Hồi bỗng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Hạ Kiến Sơn nở nụ cười: “Trợ lý Lâm, mùi hương trên người hai chúng ta giống nhau, gọi chung là…”
“Hương vị gia đình.”
~Hết chương 43~
Tác giả:
Trợ lý Lâm: Anh đoán xem trên người em có mùi gì?
Sếp Hạ: Mùi của Hạ Kiến Sơn.
Tiết Phái.
“Vẫn nên mời Tiết Phái một bữa, chúng ta có thể ở bên nhau xem như một phần là nhờ cậu ta.”
Lúc nói lời này, Hạ Kiến Sơn đang tỉa hoa. Hôm qua trên đường về ngang qua một cửa hàng hoa tươi, Lâm Hồi bảo lọ hoa trong nhà trống không nên muốn mua một bó trưng ở phòng khách. Nhưng dừng xe bước vào thì thấy không nhiều chủng loại cho lắm, hoa cũng không đẹp, chủ quán bảo sáng mai có hoa tươi sớm, có thể giao đến đến tận nhà, vì thế sáng nay Hạ Kiến Sơn nhận được hoa Lâm Hồi đặt.
Lâm Hồi tiếp tục lắp ghép máy đánh chữ, vừa tìm linh kiện vừa hỏi: “Vì sao? Là anh ấy khiến anh thức tỉnh?”
“Không khác là bao, hơn nữa trùng hợp ở chỗ…” Hạ Kiến Sơn dừng lại, quay sang Lâm Hồi cười nói, “Từ rất lâu trước kia, là cậu ta tận lực khuyên anh tuyển một trợ lý.”
Lâm Hồi dừng tay, hơi ngạc nhiên: “Thật á?”
Hạ Kiến Sơn cắm bông hoa mẫu đơn vào lọ, gật đầu: “Vị trí trợ lý tổng giám đốc tương đối đặc biệt, muốn thành lập mối quan hệ chặt chẽ với một người xa lạ thì nói thật, cho dù là công việc thì anh vẫn không quen, anh luôn cho rằng anh cứ mãi một mình.”
“Đúng là không thể không mời một bữa. Để em liên lạc với ông chủ Tiết xem hôm nay có thời gian không, chúng ta ăn ở đâu?”
“Tiểu Nam Hiên đi, lâu rồi không sang đó.”
Lâm Hồi gửi tin nhắn cho Tiết Phái, Tiết Phái trả lời có thời gian, bữa trưa xem như đã định.
Tiểu Nam Hiên gần công ty, cách Phỉ Thúy Vân Sơn không quá xa. Lâm Hồi thấy còn sớm nên tiếp tục lắp lego: “Thật ra em khá tò mò, sao anh và ông chủ Tiết lại trở thành bạn bè, không phải anh ra nước ngoài từ năm mười tuổi à?”
“Anh quen cậu ta từ năm lớp một, là bạn cùng bàn, cậu ta kéo anh đi ăn đồ ăn vặt, sau đó hai bọn anh bị phạt đứng ở cửa. Người nhà anh thì không nói gì nhưng cậu ta bị mẹ đánh một trận.”
Lâm Hồi bật cười: “Sao anh còn có quá khứ như vậy thế.”
“Nếu em không hỏi thì anh không nhớ đâu.” Hạ Kiến Sơn nhớ lại cũng thấy buồn cười, “Lúc ra nước ngoài không tạm biệt tử tế, sau đó không biết cậu ta kiếm được email của anh ở đâu, hình như anh từng viết ở đâu đó, thử gửi tin cho anh, thế là liên lạc lại.”
“Thật tốt. Chắc chắn anh là người bạn rất quan trọng của anh ấy nên anh ấy mới nghiêm túc tìm anh như thế.”
Hạ Kiến Sơn cắt bớt cành hoa hồng: “Em còn nhớ nguồn gốc cái tên của “dự án hũ mật ong” không? Ba chữ “hũ mật ong” xuất phát từ ký ức của một người bạn khi còn nhỏ, người bạn ấy là Tiết Phái. Lúc trước anh rất thích nghe cậu ta kể chuyện đến nhà ông bà nội chơi cái gì, đến nhà ông bà ngoại chơi cái gì, hiện tại nghĩ lại, có lẽ anh chưa từng có nên mới hâm mộ người ta như thế.”
Lâm Hồi đặt mảnh ghép xuống, nhìn Hạ Kiến Sơn: “Em có thể hỏi tại sao lúc trước anh lại muốn gây quỹ này không?”
Hạ Kiến Sơn bất động: “Sau khi anh tiếp quản Vạn Trúc, mẹ và em trai tình nhân của Diêu Thiến Nghi tìm anh. Bọn họ muốn đòi tiền, anh không cho nên bọn họ bán tin tức cho tạp chí. Về sau anh mới biết lúc trước ông nội anh cho bọn họ tiền, hiện tại nhà đổi chủ nên muốn đòi lần thứ hai.”
“Trước đấy Vạn Trúc công bố với bên ngoài là Diêu Thiến Nghi tử vong do tai nạn, chuyện ngoại tình được che giấu, tình yêu trong mắt mọi người vẫn là câu chuyện cổ tích. Một khi việc này bị đưa ra ánh sáng thì đối với Vạn Trúc hay với anh đều không tốt, phản ứng của dư luận rất lớn, nên anh lập quỹ này xem như một lần xã giao.”
Tính đến hiện tại, Hạ Kiến Sơn rất khó nói rõ lúc trước tại sao lại gây quỹ này, sâu trong nội tâm của hắn là: Hạ Kiến Sơn và Diêu Thiến Nghi là hai người có quan hệ huyết thống sâu sắc nhất đồng thời có quan hệ vặn vẹo nhất. Chính tay hắn vạch trần chuyện bà ngoại tình, cũng chính hắn là lưỡi dao sắc bén dẫn đến việc bà tử vong, một mối quan hệ dị dạng như thế mà hắn còn phải diễn cảnh “mẹ yêu con”, “con yêu mẹ.”
Một câu chuyện hư cấu về tình thương của mẹ khiến ai ai cũng cảm động, sau đó đồng cảm với những người thật sự mất đi người mẹ.
Nghe thì quá buồn cười.
Toàn bộ thiết kế phương án gây quỹ đều che giấu tâm tư của Hạ Kiến Sơn một cách tỉ mỉ: Người đăng ký có hai lựa chọn, thứ nhất là nhận số tiền cố định ngay từ đầu, thứ hai là nhận món quà từ tập đoàn Vạn Trúc. Mỗi tháng, Vạn Trúc sẽ tặng cho người đăng ký một phần quà, mười hai tháng là mười hai phần quà, trong đó mười món quà là nhân viên nữ trong công ty chọn, hai phần còn lại là Hạ Kiến Sơn chỉ định – ngay cả với Lâm Hồi, Hạ Kiến Sơn cũng không thể nói thẳng món quà hắn chuẩn bị cất giấu một phần ác ý chính hắn cũng không muốn thừa nhận.
Nhưng mấy năm gần đây, những người đăng ký đều chọn nhận tiền, hầu như không ai chọn quà. Hạ Kiến Sơn xem đó như một chuyện tốt, những thứ khó lòng miêu tả kia vĩnh viễn mai táng đi.
Lâm Hồi tạm dừng việc ghép lego, đứng lên. Hạ Kiến Sơn lấy lại tinh thần: “Có phải đến giờ rồi không? Anh dọn dẹp đây.”
Lâm Hồi cứ nhìn Hạ Kiến Sơn như thế một lát, sau đó duỗi tay ôm lấy hắn.
Hạ Kiến Sơn không thể không đặt hoa xuống, ôm lại Lâm Hồi, cười nói: “Sao thế, đây là làm nũng hử? Trợ lý Lâm, anh không thể không nhắc nhở, em đã ba mươi tuổi rồi.”
“Vậy xin hỏi người đàn ông ba mươi lăm tuổi có chịu được không?”
Hạ Kiến Sơn ngả bài: “Càng nhiều càng tốt.”
…
Lúc hai người đến Tiểu Nam Hiên, Tiết Phái còn chưa tới. Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn đứng cạnh cửa sổ Nam Châu, bắt đầu thảo luận “ai nói trước”.
“Anh nói vẫn tốt hơn, dù sao Tiết Phái là bạn anh.” Lâm Hồi ngẫm nghĩ, “Anh thử nghĩ mà xem, nếu anh nói với Lạc Đình rằng hai chúng ta yêu nhau có phải kì lạ lắm không?”
“Em không cảm thấy em nói càng thú vị hơn à?”
Lâm Hồi cười: “Thú vị chỗ nào?”
“Em có biết không, lúc trước cậu ta nói với anh, nếu sau này anh kết hôn thì phải tìm người có tính cách như em.”
“Sao hai người lại nói chuyện này? Em thấy ông chủ Tiết nên mở thêm dịch vụ “xem bói” thì hơn.”
“Còn bảo nếu chúng ta ở bên nhau, hai ta ăn cơm rồi dạo phố, đấy không gọi là hẹn hò mà là mở họp.”
Lâm Hồi lắc đầu tỏ vẻ phản đối: “Thế thì hôm nay em phải giúp anh đính chính, trên thế giới này không ai biết yêu như anh đâu.”
“Thật?”
Ánh mắt Lâm Hồi sáng ngời: “Tuy em chưa thử với người khác nhưng trong lòng em thì đúng là thế.”
Không có gì khiến người ta rung động hơn là được người mình yêu tán thưởng, Hạ Kiến Sơn mỉm cười ôm Lâm Hồi vào lòng.
Cạch…
“Lão Hạ, bên dưới…”
Tiết Phái nhìn hai người ôm nhau trước mặt thì sững sờ, há hốc miệng. Sau vài giây, Tiết Phái lấy lại tinh thần, chuyện thứ nhất y làm là vội vàng đóng cửa lại.
“Vãi?” Đây là câu thứ hai kể từ khi Tiết Phái bước vào phòng.
Kế hoạch không bằng diễn biến bất ngờ, thế này thì không cần ai phải nói nữa. Dường như Lâm Hồi thấy đầy dấu chấm hỏi trên đầu Tiết Phái, Hạ Kiến Sơn bình tĩnh: “Chính thức giới thiệu với cậu, bạn trai tôi – Lâm Hồi.”
Đến lúc dùng bữa, Tiết Phái đã bình tĩnh hơn, y nhớ lại những lời mình từng nói với Hạ Kiến Sơn, không khỏi cảm thán: “Tôi cảm thấy hai người ở bên nhau là chuyện đương nhiên, đúng là cực kỳ thích hợp.”
“Cậu có phải đang nịnh nọt không, vừa nãy ai bày ra vẻ mặt khiếp sợ?”
“Không phải tôi khiếp sợ cậu và Lâm Hồi thế này thế kia, mà là vì cậu thật sự yêu rồi.” Tiết Phái giơ chén rượu, “Nào, lão Hạ, cụng chén, chúc mừng cậu về già đã có người đẩy xe lăn cho.”
Lúc trước Tiết Phái từng chê bai Hạ Kiến Sơn, nói hắn chỉ một lòng với công việc, về già không có ai đẩy xe lăn.
Hạ Kiến Sơn gật đầu: “Cảm ơn, cậu cũng không cần xách sữa bột đến viện dưỡng lão thăm tôi.”
Lâm Hồi dở khóc dở cười: “Hai người ngồi ở quán bar uống rượu đắt tiền mà chỉ nói mấy thứ này?”
Tiết Phái đang định nói gì đó thì nhớ ra: “Không đúng, dáng vẻ của hai cậu không phải ngày một ngày hai, có phải ở bên nhau từ lâu rồi đúng không… từ hôm ăn hải sản ở cửa hàng tôi, đúng không?”
Tiết Phái phản ứng quá nhanh, Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn liếc nhau, mỉm cười thừa nhận: “Đó là ngày đầu tiên chúng tôi ở bên nhau.”
“Tên này được đấy!” Tiết Phái bật cười, “Tôi bảo mà, hôm đó hai người rất kì lạ, chẹp, chỉ là gan tôi bé, không dám tưởng tượng!”
Ba người tán gẫu một lát, Hạ Kiến Sơn nhớ đến chuyện của Hạ Kiến Xuyên: “Hạ Kiến Xuyên có ban nhạc, hát cũng được, cậu xem sắp xếp cho nó đến “Tục” biểu diễn được không.”
“Hạ Kiến Xuyên là em trai cậu đấy hả? Nó còn có ban nhạc?”
Lâm Hồi mở video Hạ Kiến Xuyên biểu diễn đưa cho Tiết Phái: “Tôi cảm thấy hát khá hay.”
Tiết Phái nhìn Lâm Hồi, lại quay sang Hạ Kiến Sơn, sau đó cúi đầu nhấp vào video: “Cậu có biết bây giờ hai người giống gì không? Giống cha mẹ nhọc lòng vận dụng các mối quan hệ để tìm việc cho con cái.”
Hạ Kiến Sơn không để ý lời trêu đùa của Tiết Phái: “Chất lượng các quán bar không đồng đều, có nơi bầu không khí không được tốt lắm, nếu muốn hát thì vẫn nên tìm nơi ổn định một chút.”
Tiết Phái xem một lát thì kinh ngạc thốt lên: “Thì ra đây là em trai cậu!”
“Cậu biết nó?”
“Hai người không biết đúng không? Trước giờ “Thi nhân trên đụn cỏ khô” đã được biết đến trên các diễn đàn ở Kinh Hoa, sau đó hai ngày trước, video của cậu ấy nổi tiếng, hình như có công ty nào đó tổ chức tiệc cuối năm nên mời họ biểu diễn, nhiều người hỏi thăm lắm, sau đó video cậu ấy biểu diễn ở các quán bar lần lượt được tìm ra.”
Tiết Phái lấy điện thoại, tìm kiếm video của Hạ Kiến Xuyên, lượt xem rất cao. Lâm Hồi lướt bình luận, hầu như đều khen đẹp trai, hát dễ nghe linh tinh, nhưng có khá nhiều người hứng thú với thân phận của Hạ Kiến Xuyên, nghi ngờ có phải công ty quản lý lăng xê không, có người quen biết giải thích tương đối rõ ràng:
Đáp án giữa bầu trời đầy sao: Ban nhạc tôi cất giấu cuối cùng đã nổi tiếng thật rồi sao? Giải đáp cho mọi người một chút, cậu ấy không phải ngôi sao gì, tên thật là HKX, con nhà quyền quý, toàn thành phố KH đều biết, còn lại không thể nói thêm, nghe nhạc thôi nha cả nhà.
Cecilie_072: H là họ gì? Hà, Hoàng, Hoa, Hạ? Nhưng là KH, chẳng lẽ là Hạ?
XXX_ Karina: Nếu thế thì cậu ấy và anh trai không giống nhau gì hết…
0233650: Vốn dĩ cùng cha khác mẹ, không giống là bình thường.
…
Lâm Hồi nhíu mày, nhìn Hạ Kiến Sơn: “Cái này thật sự không thành vấn đề chứ?”
Tiết Phái nhìn ra anh muốn nói gì, bèn trấn an: “Không phải cậu không biết chuyện lão Hạ bị bàn tán xôn xao trên mạng, chẳng có gì mới mẻ, coi như làm quen trong nhà có ngôi sao trước đi.”
Nhưng Lâm Hồi vẫn bất an: “Nếu biết độ chú ý của Hạ Kiến Xuyên cao như vậy, hôm qua tôi đã không ra mặt, hẳn là nên giải quyết ngầm thôi.”
“Ra mặt gì?”
Lâm Hồi thở dài: “Hôm qua có người kiên quyết muốn mời rượu tay trống của ban nhạc, tôi cáo mượn oai hùm phô trương một phen, dù sao đâu thể để người ta bắt nạt con gái.”
Anh không lo lắng mình bị chụp thì làm sao, mà là sợ liên lụy Hạ Kiến Sơn. Bốn năm trước, anh đã được lĩnh giáo sức mạnh của dư luận, khi bọn họ đã muốn nhằm vào thì ngay cả việc mình hô hấp cũng là sai lầm.
Tiết Phái lướt điện thoại, bấm vào từng video, cuối cùng dừng lại, tiếng Lâm Hồi truyền ra: “… Rượu đắt nhất trong quán của anh là loại nào…”
Lâm Hồi lập tức nhìn vào.
Tiết Phái đọc bình luận: “Đừng lo lắng, lướt hồi lâu mới thấy video này, chỉ mười mấy giây, không nhiều bình luận.”
“Chỉ hy vọng như thế.”
Hạ Kiến Sơn nắm tay Lâm Hồi: “Anh không trả không công cho phòng quan hệ công chúng, dù xuất hiện vấn đề gì thì họ vẫn xử lý được.”
“Ăn cơm xong chúng ta trao đổi với phòng quan hệ công chúng trước.”
Hạ Kiến Sơn mỉm cười: “Vốn dĩ người bảo không làm việc là em, hiện tại kỳ nghỉ còn chưa kết thúc, chính em lại muốn tăng ca.”
“Em hối hận rồi, biết thế đã cùng anh làm việc.”
Lâm Hồi nghĩ thầm: Dạo này yêu đương vào là hơi đắc ý, chỉ hy vọng ngâm mình trong kỳ nghỉ rực rỡ mà không chú ý chuyện nhỏ bé này.
Buổi chiều về đến nhà, Hạ Kiến Sơn gọi cho trưởng phòng quan hệ công chúng. Tuy không phải chuyện lớn nhưng trao đổi trước không phải chuyện xấu. Khi Hạ Kiến Sơn dùng giọng điệu bình tĩnh kể lại toàn bộ sự việc, đầu dây bên kia im lặng.
Đang trong kỳ nghỉ lại nhận được điện thoại từ ông chủ, đây không phải chuyện vui vẻ gì, nhưng… Trưởng phòng im lặng một lúc lâu, cuối cùng tỏ vẻ bối rối: “Về việc ngài và trợ lý Lâm đến quán bar xem em trai biểu diễn, tiện thể… tiêu pha một khoản kếch xù, công ty đúng là chưa có kế hoạch gì, nhưng tôi cho rằng không phải vấn đề gì lớn, dù sao đây là hành vi cá nhân, hợp lý và hợp pháp. Nhưng Vạn Trúc tuyên truyền hình tượng của ngài tương đối khiêm tốn, nên tôi kiến nghị sau này những hành vi tương tự ngài nên thực hiện trong một phạm vi nhỏ thôi, tôi cũng sẽ thông báo cho nhân viên chú ý, ngài cứ yên tâm.”
Lâm Hồi cau mày nghe hồi lâu, hiểu ra ý trong lời nói: Khoe khoang không phạm pháp nhưng tốt nhất nên ở những dịp tương đối riêng tư.
Hạ Kiến Sơn cúp máy, thấy biểu cảm của Lâm Hồi thì không khỏi buồn cười: “Bây giờ em yên tâm chưa?”
“Có chuẩn bị vẫn tốt hơn, nếu không em không yên tâm.”
Lâm Hồi nói xong thì vào phòng bếp, lấy cá mới mua bỏ vào bồn nước. Trên đường về, hai người tranh thủ đi siêu thị, mua một con cá, bữa tối nấu cháo cá. Hiện tại nhàn rỗi, Lâm Hồi định thái cá thành lát trước, sau đó ướp, tối chỉ việc cho vào nấu.
“Anh làm cho.” Hạ Kiến Sơn vén tay áo, bước đến gần.
Lâm Hồi nghe vậy thì lắc đầu: “Không cần, quá tanh, anh nhạy cảm với mùi, ra lắp lego cho em đi.”
Hạ Kiến Sơn đứng lại, hỏi: “Sao em biết?”
“Biết cái gì? Biết anh không thích các loại mùi sao?” Lâm Hồi bất đắc dĩ, “Mỗi lần đi công tác, vừa bước vào khách sạn thì anh đã nhíu mày, bởi không chịu được các loại mùi trong sảnh đúng không?”
Lúc đầu, Lâm Hồi còn cho rằng Hạ Kiến Sơn không hài lòng về vấn đề nào đó, về sau chú tới mới phát hiện hắn không thích mùi hương quá nồng, thậm chí không thích cả mùi hương của đồ giặt tẩy.
“Hiện tại anh thích ứng được rồi, em thử ngửi xem có phải trên người anh có mùi không?”
Tranh chủ chưa bắt đầu giết cá, Lâm Hồi quay người, nhìn Hạ Kiến Sơn cười đáp: “Mùi gì, chẳng lẽ không phải mùi sữa tắm và dầu gội à?”
“Không phải, em đoán xem.”
Lâm Hồi tò mò, dán sát vào ngửi: “À, có mùi thức ăn ở Tiểu Nam Hiên.”
Hạ Kiến Sơn bị anh chọc cười, dứt khoát ôm lấy anh: “Nghiêm túc đoán xem nào.”
“Được rồi, được rồi.” Lâm Hồi ngửi cẩn thận, “Ừm… hình như hơi ngọt, có vị bạc hà, cộng với mùi cá…”
Lâm Hồi nói thầm một lúc, cuối cùng vẫn nhận thua: “Em thật sự không biết.”
“Em thử ngửi trên người mình có mùi gì?”
“Có bạc hà, có vị ngọt của quýt, thức ăn ở tiệm cơm buổi trưa, và cá nữa…”
Lâm Hồi bỗng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Hạ Kiến Sơn nở nụ cười: “Trợ lý Lâm, mùi hương trên người hai chúng ta giống nhau, gọi chung là…”
“Hương vị gia đình.”
~Hết chương 43~
Tác giả:
Trợ lý Lâm: Anh đoán xem trên người em có mùi gì?
Sếp Hạ: Mùi của Hạ Kiến Sơn.