Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn - Trang 3
Chương 96: Nơi trú ẩn (10)
“Không tốt rồi — nạn dân vòng ngoài bạo động –“
Đầu tiên người canh gác cửa ra vào nổ súng lên trời, ý đồ dọa lui người dân vòng ngoài. Nhưng bất kể dùng súng, người tới quá nhiều, chừng năm, sáu trăm người (người chơi+NPC), mỗi người đỏ mắt, thở hổn hển, có lẽ đã không khống chế được.
Thấy tình thế không ổn, nhóm người canh gác nhanh chóng dời đi theo kế hoạch. Họ gào rống hô to, nhắc nhở những người khác vòng trong chuẩn bị chiến đấu.
“Xông lên! Mọi người đi theo tôi!” dưới sự hướng dẫn của người có lòng, người dân đi đến phòng giao dịch.
Chung Duệ kéo đồng đội nhỏ, nói nhỏ, “Tôi hỏi qua quản lí mập, biết được hàng tồn kho không đặt ở phòng giao dịch, mà giấu ở địa phương khác.”
Cùng lúc đó, Tô Hàn dừng bước, đồng dạng đè thấp tiếng nói, “Nếu dự định kiếm nhiều tiền, trước đó nhất định có điều tra. Không phải có mấy người lặng yên không một tiếng động thoát khỏi đội ngũ à? Đi theo đám người đó mới tìm được nhà kho.”
Hai người ăn nhịp với nhau, lặng lẽ đuổi kịp.
Mười phút sau, mấy người tới trước nhà gỗ, khuôn mặt hiện lên ý cười.
Một người lấy ra súng lục giảm thanh, bắn ngay vào chốt cửa. Rất nhanh, cửa bật mở.
Ba người nhanh chóng đi vào phòng. Khi người cuối cùng đi vào muốn đóng cửa, cửa lại bị chặn.
Tô Hàn dùng lực mạnh đá cửa, phá thẳng cửa đi vào.
Quét mắt xung quanh một vòng, cô phát hiện rất nhiều rương gỗ trang bị đầy đủ vật tư, tùy ý mở ra để dưới đất. Tô Hàn nhất thời cảm thán, “Thì ra hàng tồn kho được giữ trong nhà gỗ của người bình thường, thua thiệt các người tìm được.”
“Một thân một mình cũng dám đi vào theo?” có người chê cười.
Một giây tiếp theo, tổ ba người không hẹn mà cùng giơ súng, chuẩn bị nhắm vào xạ kích.
Tô Hàn tỏ vẻ tự nhiên. Trước mặt tổng cộng mới ba người, một mình cô có thể giết chết cả đám. Huống chi…
“Thật sự định ra tay à? Tôi không muốn lãng phí đạn dược ở trên người các người. Nếu như ngộ nhỡ trúng thuốc nổ hẹn giờ trong nhà, vậy phiền toái hơn.” Chung Duệ giơ ống phóng rốc-két xuất hiện ở trước mặt mọi người, lời nói mang theo uy hiếp.
Tổ ba người, “…”
Bọn họ nổ súng, người khác nã pháo, trò chơi gà rù còn chơi nổi không?!
Tô Hàn nói, “Thời gian khẩn cấp, không rảnh lãng phí ở đánh lộn, không bằng bắt tay giảng hòa? Ngược lại vật tư nơi đây dư thừa, mọi người cùng nhau góp nhặt chưa chắc đã hết.”
Ba người nhìn nhau một cái. Người cầm đầu vô cùng dứt khoát thu hồi súng, thản nhiên nói, “Thực lực là cánh cửa nhập môn. Các người đã có đủ thực lực, tôi không ngại để các người chia một bát súp.”
Hòa bình có chung nhận thức, tất cả đều vui vẻ.
Năm người nhanh chóng giải trừ trạng thái chiến đấu, ngược lại nhấc lên khăn voan che rương gỗ, điên cuồng chuyển đồ vào kho hàng tùy thân.
Lúc này có thể nhìn ra tình cảnh mỗi người bất đồng.
Tổ ba người trọng điểm vận chuyển thức ăn và vật dụng hàng ngày, hiển nhiên gấp gáp thiếu nhu yếu phẩm sinh hoạt.
Chung Duệ một lòng một dạ cầm xà phòng, hiển nhiên vật dụng hàng ngày không đủ.
Mà Tô Hàn, kỹ năng nghề nghiệp vừa có thể cung cấp thức ăn, vừa có thể cung cấp vật dụng hàng ngày, hoàn toàn tự cấp tự túc, vì vậy cô cố gắng lấy viên đạn, dược phẩm, thuốc nổ hẹn giờ, lựu đạn.
Sau ba phút, viên đạn, thuốc nổ hẹn giờ, lựu đạn trong phòng bị cướp sạch không còn.
Tô Hàn định tiếp tục lấy dược phẩm, một bên không dám tin gầm nhẹ, “Cả phòng giao dịch lớn ngần này, làm sao nghèo như vậy?”
“Thỏ khôn có ba hang, chắc là có mấy nhà kho.” Chung Duệ tùy ý suy đoán, động tác trên tay không ngừng.
Cả phòng vật tư còn chê người ta nghèo… ba người bên cạnh nghe xong khóe miệng co rút.
Một người trong đó nói thầm, đồ đạc quá nhiều, cho nên họ chuyên môn tìm một nơi xa xôi, nhà kho nhiều nhu yếu phẩm sinh hoạt, chẳng ngờ tự dưng có hai sát tinh đi theo bọn họ giành đồ ăn.
Ngoài phòng, tiếng súng không ngừng vang lên, đang không ngừng tiếp cận.
Trong phòng, năm người chấn động trong lòng. Trong lòng mọi người rõ ràng, đội vệ sĩ có thể sắp chạy tới.
Tô Hàn quét mắt kho hàng tùy thân, phát hiện nó lại sắp chật cứng, không khỏi ngừng tay. Đúng lúc này, cô trông thấy trên bàn gỗ thả năm cái chìa khóa xe.
Tô Hàn ngẩn ngơ nhớ lại, ở chỗ đậu trước cửa nhà có xe việt dã, vừa vặn là năm chiếc.
Nghĩ đến đây, cô cướp luôn 5 cái chìa khóa, sau đó ra khỏi phòng.
“Cầm chìa khóa xe làm gì? Lẽ nào cô ta biết trước nên tìm người mua sẵn dầu ma-dút?” tổ ba người bị áp chế về vũ lực, chỉ có thể điên cuồng nhổ nước bọt trong lòng trút giận.
Lại qua một phút đồng hồ, tiếng ồn ào mơ hồ vang lên, “Đi theo tôi, bên này hình như có người.”
Đồng thời, ngoài cửa vang lên tiếng người phụ nữ thúc giục, “Đi ra! Nên chạy!”
Chung Duệ không chút do dự, xoay người rời đi.
Tổ ba người cũng không để ý tới, dự định lấy thêm một ít.
Ngoài cửa, Tô Hàn ngồi sẵn trên vị trí ghế lái của chiếc xe việt dã màu xanh quân đội. Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ chờ đồng đội nhỏ lên xe.
Chung Duệ vừa ngồi ổn, cô không chút do dự lái xe.
Tổ ba người vừa vặn ra ngoài, kết quả mặt bị phun đầy khói xe.
Bọn họ nhất thời đờ đẫn, “Lẽ nào xe việt dã có sẵn dầu?”
Ba người nhanh chóng nhặt lên chìa khoá, kiểm tra xe việt dã. Nhưng mà sau khi kiểm tra phát hiện, tất cả bình xăng đều trống không.
“Má nó, trong kho hàng tùy thân của cô ta có dầu ma-dút!” một người cuối cùng vỡ lẽ.
Thế nhưng, bọn họ đã tốn quá nhiều thời gian. Đội vệ sĩ mười người vội vã chạy tới, không nói hai lời, giơ súng bắn.
Tổ ba người chật vật né tránh, nổ súng bắn trả.
Một cuộc hỗn chiến từng bước mở màn.
**
Bên kia, Tô Hàn lái xe rất nhanh, chân ga đạp vô cùng ác độc.
Chung Duệ quyết định thật nhanh, “Rời khỏi nơi trú ẩn, nơi đây lập tức sẽ hỗn loạn.”
“Tôi biết, cho nên mới cướp xe, dự định 10 ngày sau phiêu đãng ở bên ngoài.” Tô Hàn một bên trả lời, một bên dồn sức đánh tay lái.
“Sơ sót!” Chung Duệ lộ ra vẻ buồn phiền, “Còn lại 793 người chơi, 1134 NPC; một bên võ lực hùng hậu, một phe có gần nửa nhân viên không phải nhân viên chiến đấu. Hết lần này tới lần khác phe yếu thế hơn tất cả rất nhiều vật tư, bên đông người hơn ăn đói mặc kém, ưu điểm biết đánh nhau!”
“Bây giờ suy nghĩ một chút, ngày thứ 8 khuyến khích người dân vòng ngoài bạo động, rất có thể là mấy người gây sự sợ bị nhanh chân đến trước, mình không húp nổi canh.”
“Mà tổ chức quân số của mình, dẫn đầu phát động tiến công,… ít nhất … Có thể kiếm một nhóm.”
“Không chỉ thế.” Mặt Tô Hàn lạnh nhắc nhở.
“Nếu như Zombie bị bao vây trong góc, các người chơi lục soát không tìm được, không cách nào rửa sạch tất cả Zombie, như vậy phải sống đủ 20 ngày trong phó bản mới thông quan!”
“Thức ăn, vật dụng hàng ngày, dược phẩm, mọi thứ đều phải tiêu hao. Nếu như không đủ tồn kho, tuyệt đối không có cách nào thông quan.”
“Cho nên đội buôn thành miếng bánh ngon, ai cũng muốn xông lại cắn một cái.”
“Ôm ngọc có tội. Thực lực bản thân thông thường, lại có lượng lớn vật tư, uy hiếp từ bên ngoài (Zombie) bị suy yếu, người chơi không có đạo lý không động thủ.” Chung Duệ tỉnh táo phân tích.
Khi đang nói chuyện, xe việt dã sắp đến cửa ra.
Ven đường có người chơi và NPC đang đấu đá. Thoáng nhìn màu xanh quân đội mọi người đang đấu đá lung tung đều sửng sốt.
Chờ có phản ứng, lúc này có người chơi giơ súng nhắm vào săm lốp xe, sau đó bóp cò. Trong lòng nghĩ, mọi người đang chiến đấu, chỉ có mày cướp chiếc xe việt dã chạy trốn, mơ hay lắm!
Tô Hàn thoáng nhìn có người nổ súng, lúc này dồn sức đánh tay lái, nguy hiểm né tránh.
Ở cạnh người dân vòng ngoài, chiến đấu với đội vệ sĩ, nhìn đã biết đối phương là người chơi.
“Người chơi đào hố hơn NPC nhiều, cản lại.” Chung Duệ thở dài lấy ra ống phóng rốc-két, sau đó vác lên vai, không chút do dự nã pháo.
“Rầm!” trên mặt đất xuất hiện một cái động lớn, xung quanh một đám người bị gợn sóng ảnh hưởng ngã xuống đất.
Phía sau, có đội vệ sĩ lái xe đuổi tới.
“Đi mau.” Chung Duệ thông báo đồng đội nhỏ, mình thì lắp đạn, nhắm vào, xạ kích.
“Rầm!” bắn trúng đúng vào bình dầu, trong nháy mắt, ô tô nổ tan tành.
Tô Hàn nhanh chóng lái xe đi. Lần này, không ai dám can đảm chặn đường.
**
Chiến Hỏa nổi lên bốn phía, tử thương vô số, thẳng đến khi bầu trời tối đen mới dần dần yên tĩnh.
Bất đắc dĩ, Ông chủ Hoàng không thể làm gì khác hơn là mang theo cấp dưới và Cao Sâm trốn vào viện nghiên cứu trong lòng đất tránh đầu sóng ngọn gió.
Ông Tương cẩn trọng làm nghiên cứu, hoàn toàn không biết bên ngoài đã trở trời.
“Thế nào, có thành quả gì?” Ông chủ Hoàng hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững bình tĩnh. Ông liều mạng tự nói với mình, bảo vệ Cao Sâm là lựa chọn chính xác. Tuy là cơ nghiệp bị thương trong chốc lát, nhưng chỉ cần nghiên cứu chế tạo thành công thuốc vạn năng, ông sớm muộn cũng cầm lại tất cả thuộc về mình.
Dưới mí mắt ông Tương có quầng thâm đen, hiển nhiên không nghỉ ngơi tốt. Nghe vậy, ông tiếc nuối lắc đầu, “Ông chủ đưa thuốc giải rất cổ quái. Mặc dù dùng dụng cụ dò xét, cũng không kiểm tra ra thành phần cụ thể. Thật giống như…”
Ông muốn nói lại thôi.
“Nói tiếp.” Ông chủ Hoàng mặt trầm như nước.
“Thật giống như, đây là kết quả của người ngoài hành tinh.” ông Tương càng nói càng nhỏ.
Sắc mặt Ông chủ Hoàng càng xấu xí. Suy nghĩ một lúc, ông xác nhận lần nữa, “Có thể phục chế thuốc giải không?”
Ông Tương tiếc nuối lắc đầu, lộ ra vẻ chán chường, “Xin thứ cho tôi bất lực.”
“Bốp!” Ông chủ Hoàng bóp nát cái cốc thủy tinh có chân dài tại chỗ.
**
Trong phòng nghỉ ngơi, Cao Sâm thích ý nằm trên ghế sa lon.
Tuy là thế cục một lần nữa rất ác liệt, nhưng anh vẫn đặt cược đúng. Sự thật chứng minh, Ông chủ Hoàng giữ lại đường lui. Viện nghiên cứu trong lòng đất rất an toàn, có lẽ anh có thể ở đây chờ đến 20 ngày kết thúc.
Tương ứng, anh chỉ cần cách mỗi vài ngày đưa ra 1 chai thuốc sinh lực, trao đổi vật tư với Ông chủ Hoàng.
Đột nhiên, cửa bị thô lỗ mở ra.
Cao Sâm nhíu nhíu mày, trở mình một cái đứng lên, lạnh giọng hỏi, “Chuyện gì?”
Người ông chủ Hoàng đầy lệ khí đi tới, vung tay lên, “Lục soát!”
Lúc này, mấy tên vệ sĩ bắt đầu lục tung.
Cao Sâm thờ ơ lạnh nhạt, thản nhiên nói, “Nếu như muốn lục soát thuốc vạn năng, không cần uổng phí sức lực, tôi giấu thuốc giải đi rồi.”
Ánh mắt Ông chủ Hoàng kinh dị, “Nói! Thuốc giải giấu ở đâu?”
“Không thể trả lời.” Cao Sâm thờ ơ đáp lại. Anh không ngốc, không có thuốc sinh lực anh sẽ không có giá trị lợi dụng, đối phương làm sao có thể đối xử với nah giống như khách quý?
Một lát sau, vệ sĩ báo lại, “Báo cáo ông chủ, không tìm được gì.”
Là đã không có thuốc giải, hay người trước mặt này giấu đi? Ông chủ Hoàng nhanh chóng suy tư.
Ông không lo lắng đắc tội Cao Sâm, bởi vì lúc trước Tần Mặc nói rất rõ, đối phương chỉ là vận may tốt, nhặt được một nhóm thuốc giải. Nếu như thuốc giải là người này làm, ông tự nhiên sẽ thể hiện thái độ tôn trong. Có thể chỉ là nhặt được, thì không cần.
“Đã sớm nói với ông, không tìm được.” Cao Sâm nhếch môi cười, “Có thời gian rảnh rỗi này, không bằng thêm chút thời giờ chuẩn bị vật tư. Tôi nói rồi, bảng giá thuốc vạn năng rất cao.”
“Khi nào giao dịch? Giá cả gì?” Ông chủ Hoàng truy hỏi.
Cao Sâm không chút do dự, “6 ngày sau.” tiếp theo, anh bùm bùm báo ra tên gọi một đống vật phẩm, chào giá tương đương hung ác.
Anh tỉ mỉ tính qua, hôm nay là ngày thứ 8 trò chơi, mỗi 6 ngày giao dịch một lần, chỉ cần tốn thêm 2 liều thuốc sinh lực là có thể thuận lợi thông quan.
Dù sao thuốc sinh lực dùng tốt như vậy, anh phải giữ lại cho mình mấy liều. Về phương diện khác, hàng tồn kho vốn không nhiều, chỉ có thể bán ra nhỏ giọt.
Ánh mắt ông chủ Hoàng lóe lên tia sáng, không chút do dự trả giá, “Ngày hôm nay bắt đầu giao dịch, cách 3 ngày một lần.”
Cao Sâm cau mày, nghiêm túc nói rõ, “Ngày hôm nay giao dịch cũng được, cách 3 ngày một lần không được. Cách 6 ngày một lần, đây là điểm mấu chốt của tôi.”
“Được rồi, giao dịch thế nào?” Thái độ ông chủ Hoàng mềm mỏng, hợp thời đưa ra nhượng bộ.
Cao Sâm suy nghĩ hồi lâu, mới nói, “Để tôi đi lên mặt đất, để cho một mình tôi ở trong nhà gỗ ở góc tây bắc, những người khác coi chừng ở ngoài phòng. Nửa giờ sau, tôi sẽ mang thuốc vạn năng về.”
“Tốt.” Ông chủ Hoàng mỉm cười, nháy mắt với đàn em.
Một giây kế tiếp, tất cả vệ sĩ không hẹn mà cùng giơ súng bắn.
Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, Cao Sâm căn bản không có đề phòng, bị bắn trúng!
“Ông…”
Cao Sâm vừa muốn nói chuyện, lại bị Ông chủ Hoàng vô tình cắt đứt. Ông cười lạnh nói, “Nếu biết được đồ đạc giấu ở trong nhà gỗ, vậy không cần đến mày. Mày đã không còn giá trị lợi dụng, có thể đi chết!”
Cao Sâm, “…”
Thế giới người trưởng thành thế giới đúng là hiện thực, một ngày cho rằng không có giá trị lợi dụng, có thể không chút do dự bỏ qua.
Cùng lúc đó, rất nhiều viên đạn bắn về phía anh. Anh cuống quít tránh né, nhưng không thể né tránh.
Do vệ sĩ ra tay quá ác, chiến đấu cực kỳ nhanh chóng, Cao Sâm chỉ kịp hô lên một câu nói, “Đồ ngốc, thuốc giải không giấu trong phòng, là tôi đi vào phòng mới làm!” tiếp theo hóa thành ánh sáng trắng biến mất, triệt để bị loại khỏi cuộc chơi.
Ông chủ Hoàng, “…”
Lúc này, sắc mặt của ông cực kì khó coi, tâm trạng như chó chết.
Cấp dưới nhao nhao cúi đầu, không dám đối diện với ông chủ, rất sợ xúc động đến thần kinh nhạy cảm của ông.
“Ai biết có phải Cao Sâm biết bản thân sắp chết, cố ý nói không thành có?” trong lòng Ông chủ Hoàng bực dọc, lại cắn răng gắng gượng, giả bộ không sao, “Mấy người đi lên mặt đất, lục soát toàn bộ nhà gỗ góc tây bắc một lần!”
“Vâng.” Cấp dưới nghe lệnh đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tần Mặc (khuôn mặt kiêu ngạo): Bốn bỏ năm lên, anh bị tôi bẫy chết.
Đầu tiên người canh gác cửa ra vào nổ súng lên trời, ý đồ dọa lui người dân vòng ngoài. Nhưng bất kể dùng súng, người tới quá nhiều, chừng năm, sáu trăm người (người chơi+NPC), mỗi người đỏ mắt, thở hổn hển, có lẽ đã không khống chế được.
Thấy tình thế không ổn, nhóm người canh gác nhanh chóng dời đi theo kế hoạch. Họ gào rống hô to, nhắc nhở những người khác vòng trong chuẩn bị chiến đấu.
“Xông lên! Mọi người đi theo tôi!” dưới sự hướng dẫn của người có lòng, người dân đi đến phòng giao dịch.
Chung Duệ kéo đồng đội nhỏ, nói nhỏ, “Tôi hỏi qua quản lí mập, biết được hàng tồn kho không đặt ở phòng giao dịch, mà giấu ở địa phương khác.”
Cùng lúc đó, Tô Hàn dừng bước, đồng dạng đè thấp tiếng nói, “Nếu dự định kiếm nhiều tiền, trước đó nhất định có điều tra. Không phải có mấy người lặng yên không một tiếng động thoát khỏi đội ngũ à? Đi theo đám người đó mới tìm được nhà kho.”
Hai người ăn nhịp với nhau, lặng lẽ đuổi kịp.
Mười phút sau, mấy người tới trước nhà gỗ, khuôn mặt hiện lên ý cười.
Một người lấy ra súng lục giảm thanh, bắn ngay vào chốt cửa. Rất nhanh, cửa bật mở.
Ba người nhanh chóng đi vào phòng. Khi người cuối cùng đi vào muốn đóng cửa, cửa lại bị chặn.
Tô Hàn dùng lực mạnh đá cửa, phá thẳng cửa đi vào.
Quét mắt xung quanh một vòng, cô phát hiện rất nhiều rương gỗ trang bị đầy đủ vật tư, tùy ý mở ra để dưới đất. Tô Hàn nhất thời cảm thán, “Thì ra hàng tồn kho được giữ trong nhà gỗ của người bình thường, thua thiệt các người tìm được.”
“Một thân một mình cũng dám đi vào theo?” có người chê cười.
Một giây tiếp theo, tổ ba người không hẹn mà cùng giơ súng, chuẩn bị nhắm vào xạ kích.
Tô Hàn tỏ vẻ tự nhiên. Trước mặt tổng cộng mới ba người, một mình cô có thể giết chết cả đám. Huống chi…
“Thật sự định ra tay à? Tôi không muốn lãng phí đạn dược ở trên người các người. Nếu như ngộ nhỡ trúng thuốc nổ hẹn giờ trong nhà, vậy phiền toái hơn.” Chung Duệ giơ ống phóng rốc-két xuất hiện ở trước mặt mọi người, lời nói mang theo uy hiếp.
Tổ ba người, “…”
Bọn họ nổ súng, người khác nã pháo, trò chơi gà rù còn chơi nổi không?!
Tô Hàn nói, “Thời gian khẩn cấp, không rảnh lãng phí ở đánh lộn, không bằng bắt tay giảng hòa? Ngược lại vật tư nơi đây dư thừa, mọi người cùng nhau góp nhặt chưa chắc đã hết.”
Ba người nhìn nhau một cái. Người cầm đầu vô cùng dứt khoát thu hồi súng, thản nhiên nói, “Thực lực là cánh cửa nhập môn. Các người đã có đủ thực lực, tôi không ngại để các người chia một bát súp.”
Hòa bình có chung nhận thức, tất cả đều vui vẻ.
Năm người nhanh chóng giải trừ trạng thái chiến đấu, ngược lại nhấc lên khăn voan che rương gỗ, điên cuồng chuyển đồ vào kho hàng tùy thân.
Lúc này có thể nhìn ra tình cảnh mỗi người bất đồng.
Tổ ba người trọng điểm vận chuyển thức ăn và vật dụng hàng ngày, hiển nhiên gấp gáp thiếu nhu yếu phẩm sinh hoạt.
Chung Duệ một lòng một dạ cầm xà phòng, hiển nhiên vật dụng hàng ngày không đủ.
Mà Tô Hàn, kỹ năng nghề nghiệp vừa có thể cung cấp thức ăn, vừa có thể cung cấp vật dụng hàng ngày, hoàn toàn tự cấp tự túc, vì vậy cô cố gắng lấy viên đạn, dược phẩm, thuốc nổ hẹn giờ, lựu đạn.
Sau ba phút, viên đạn, thuốc nổ hẹn giờ, lựu đạn trong phòng bị cướp sạch không còn.
Tô Hàn định tiếp tục lấy dược phẩm, một bên không dám tin gầm nhẹ, “Cả phòng giao dịch lớn ngần này, làm sao nghèo như vậy?”
“Thỏ khôn có ba hang, chắc là có mấy nhà kho.” Chung Duệ tùy ý suy đoán, động tác trên tay không ngừng.
Cả phòng vật tư còn chê người ta nghèo… ba người bên cạnh nghe xong khóe miệng co rút.
Một người trong đó nói thầm, đồ đạc quá nhiều, cho nên họ chuyên môn tìm một nơi xa xôi, nhà kho nhiều nhu yếu phẩm sinh hoạt, chẳng ngờ tự dưng có hai sát tinh đi theo bọn họ giành đồ ăn.
Ngoài phòng, tiếng súng không ngừng vang lên, đang không ngừng tiếp cận.
Trong phòng, năm người chấn động trong lòng. Trong lòng mọi người rõ ràng, đội vệ sĩ có thể sắp chạy tới.
Tô Hàn quét mắt kho hàng tùy thân, phát hiện nó lại sắp chật cứng, không khỏi ngừng tay. Đúng lúc này, cô trông thấy trên bàn gỗ thả năm cái chìa khóa xe.
Tô Hàn ngẩn ngơ nhớ lại, ở chỗ đậu trước cửa nhà có xe việt dã, vừa vặn là năm chiếc.
Nghĩ đến đây, cô cướp luôn 5 cái chìa khóa, sau đó ra khỏi phòng.
“Cầm chìa khóa xe làm gì? Lẽ nào cô ta biết trước nên tìm người mua sẵn dầu ma-dút?” tổ ba người bị áp chế về vũ lực, chỉ có thể điên cuồng nhổ nước bọt trong lòng trút giận.
Lại qua một phút đồng hồ, tiếng ồn ào mơ hồ vang lên, “Đi theo tôi, bên này hình như có người.”
Đồng thời, ngoài cửa vang lên tiếng người phụ nữ thúc giục, “Đi ra! Nên chạy!”
Chung Duệ không chút do dự, xoay người rời đi.
Tổ ba người cũng không để ý tới, dự định lấy thêm một ít.
Ngoài cửa, Tô Hàn ngồi sẵn trên vị trí ghế lái của chiếc xe việt dã màu xanh quân đội. Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ chờ đồng đội nhỏ lên xe.
Chung Duệ vừa ngồi ổn, cô không chút do dự lái xe.
Tổ ba người vừa vặn ra ngoài, kết quả mặt bị phun đầy khói xe.
Bọn họ nhất thời đờ đẫn, “Lẽ nào xe việt dã có sẵn dầu?”
Ba người nhanh chóng nhặt lên chìa khoá, kiểm tra xe việt dã. Nhưng mà sau khi kiểm tra phát hiện, tất cả bình xăng đều trống không.
“Má nó, trong kho hàng tùy thân của cô ta có dầu ma-dút!” một người cuối cùng vỡ lẽ.
Thế nhưng, bọn họ đã tốn quá nhiều thời gian. Đội vệ sĩ mười người vội vã chạy tới, không nói hai lời, giơ súng bắn.
Tổ ba người chật vật né tránh, nổ súng bắn trả.
Một cuộc hỗn chiến từng bước mở màn.
**
Bên kia, Tô Hàn lái xe rất nhanh, chân ga đạp vô cùng ác độc.
Chung Duệ quyết định thật nhanh, “Rời khỏi nơi trú ẩn, nơi đây lập tức sẽ hỗn loạn.”
“Tôi biết, cho nên mới cướp xe, dự định 10 ngày sau phiêu đãng ở bên ngoài.” Tô Hàn một bên trả lời, một bên dồn sức đánh tay lái.
“Sơ sót!” Chung Duệ lộ ra vẻ buồn phiền, “Còn lại 793 người chơi, 1134 NPC; một bên võ lực hùng hậu, một phe có gần nửa nhân viên không phải nhân viên chiến đấu. Hết lần này tới lần khác phe yếu thế hơn tất cả rất nhiều vật tư, bên đông người hơn ăn đói mặc kém, ưu điểm biết đánh nhau!”
“Bây giờ suy nghĩ một chút, ngày thứ 8 khuyến khích người dân vòng ngoài bạo động, rất có thể là mấy người gây sự sợ bị nhanh chân đến trước, mình không húp nổi canh.”
“Mà tổ chức quân số của mình, dẫn đầu phát động tiến công,… ít nhất … Có thể kiếm một nhóm.”
“Không chỉ thế.” Mặt Tô Hàn lạnh nhắc nhở.
“Nếu như Zombie bị bao vây trong góc, các người chơi lục soát không tìm được, không cách nào rửa sạch tất cả Zombie, như vậy phải sống đủ 20 ngày trong phó bản mới thông quan!”
“Thức ăn, vật dụng hàng ngày, dược phẩm, mọi thứ đều phải tiêu hao. Nếu như không đủ tồn kho, tuyệt đối không có cách nào thông quan.”
“Cho nên đội buôn thành miếng bánh ngon, ai cũng muốn xông lại cắn một cái.”
“Ôm ngọc có tội. Thực lực bản thân thông thường, lại có lượng lớn vật tư, uy hiếp từ bên ngoài (Zombie) bị suy yếu, người chơi không có đạo lý không động thủ.” Chung Duệ tỉnh táo phân tích.
Khi đang nói chuyện, xe việt dã sắp đến cửa ra.
Ven đường có người chơi và NPC đang đấu đá. Thoáng nhìn màu xanh quân đội mọi người đang đấu đá lung tung đều sửng sốt.
Chờ có phản ứng, lúc này có người chơi giơ súng nhắm vào săm lốp xe, sau đó bóp cò. Trong lòng nghĩ, mọi người đang chiến đấu, chỉ có mày cướp chiếc xe việt dã chạy trốn, mơ hay lắm!
Tô Hàn thoáng nhìn có người nổ súng, lúc này dồn sức đánh tay lái, nguy hiểm né tránh.
Ở cạnh người dân vòng ngoài, chiến đấu với đội vệ sĩ, nhìn đã biết đối phương là người chơi.
“Người chơi đào hố hơn NPC nhiều, cản lại.” Chung Duệ thở dài lấy ra ống phóng rốc-két, sau đó vác lên vai, không chút do dự nã pháo.
“Rầm!” trên mặt đất xuất hiện một cái động lớn, xung quanh một đám người bị gợn sóng ảnh hưởng ngã xuống đất.
Phía sau, có đội vệ sĩ lái xe đuổi tới.
“Đi mau.” Chung Duệ thông báo đồng đội nhỏ, mình thì lắp đạn, nhắm vào, xạ kích.
“Rầm!” bắn trúng đúng vào bình dầu, trong nháy mắt, ô tô nổ tan tành.
Tô Hàn nhanh chóng lái xe đi. Lần này, không ai dám can đảm chặn đường.
**
Chiến Hỏa nổi lên bốn phía, tử thương vô số, thẳng đến khi bầu trời tối đen mới dần dần yên tĩnh.
Bất đắc dĩ, Ông chủ Hoàng không thể làm gì khác hơn là mang theo cấp dưới và Cao Sâm trốn vào viện nghiên cứu trong lòng đất tránh đầu sóng ngọn gió.
Ông Tương cẩn trọng làm nghiên cứu, hoàn toàn không biết bên ngoài đã trở trời.
“Thế nào, có thành quả gì?” Ông chủ Hoàng hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững bình tĩnh. Ông liều mạng tự nói với mình, bảo vệ Cao Sâm là lựa chọn chính xác. Tuy là cơ nghiệp bị thương trong chốc lát, nhưng chỉ cần nghiên cứu chế tạo thành công thuốc vạn năng, ông sớm muộn cũng cầm lại tất cả thuộc về mình.
Dưới mí mắt ông Tương có quầng thâm đen, hiển nhiên không nghỉ ngơi tốt. Nghe vậy, ông tiếc nuối lắc đầu, “Ông chủ đưa thuốc giải rất cổ quái. Mặc dù dùng dụng cụ dò xét, cũng không kiểm tra ra thành phần cụ thể. Thật giống như…”
Ông muốn nói lại thôi.
“Nói tiếp.” Ông chủ Hoàng mặt trầm như nước.
“Thật giống như, đây là kết quả của người ngoài hành tinh.” ông Tương càng nói càng nhỏ.
Sắc mặt Ông chủ Hoàng càng xấu xí. Suy nghĩ một lúc, ông xác nhận lần nữa, “Có thể phục chế thuốc giải không?”
Ông Tương tiếc nuối lắc đầu, lộ ra vẻ chán chường, “Xin thứ cho tôi bất lực.”
“Bốp!” Ông chủ Hoàng bóp nát cái cốc thủy tinh có chân dài tại chỗ.
**
Trong phòng nghỉ ngơi, Cao Sâm thích ý nằm trên ghế sa lon.
Tuy là thế cục một lần nữa rất ác liệt, nhưng anh vẫn đặt cược đúng. Sự thật chứng minh, Ông chủ Hoàng giữ lại đường lui. Viện nghiên cứu trong lòng đất rất an toàn, có lẽ anh có thể ở đây chờ đến 20 ngày kết thúc.
Tương ứng, anh chỉ cần cách mỗi vài ngày đưa ra 1 chai thuốc sinh lực, trao đổi vật tư với Ông chủ Hoàng.
Đột nhiên, cửa bị thô lỗ mở ra.
Cao Sâm nhíu nhíu mày, trở mình một cái đứng lên, lạnh giọng hỏi, “Chuyện gì?”
Người ông chủ Hoàng đầy lệ khí đi tới, vung tay lên, “Lục soát!”
Lúc này, mấy tên vệ sĩ bắt đầu lục tung.
Cao Sâm thờ ơ lạnh nhạt, thản nhiên nói, “Nếu như muốn lục soát thuốc vạn năng, không cần uổng phí sức lực, tôi giấu thuốc giải đi rồi.”
Ánh mắt Ông chủ Hoàng kinh dị, “Nói! Thuốc giải giấu ở đâu?”
“Không thể trả lời.” Cao Sâm thờ ơ đáp lại. Anh không ngốc, không có thuốc sinh lực anh sẽ không có giá trị lợi dụng, đối phương làm sao có thể đối xử với nah giống như khách quý?
Một lát sau, vệ sĩ báo lại, “Báo cáo ông chủ, không tìm được gì.”
Là đã không có thuốc giải, hay người trước mặt này giấu đi? Ông chủ Hoàng nhanh chóng suy tư.
Ông không lo lắng đắc tội Cao Sâm, bởi vì lúc trước Tần Mặc nói rất rõ, đối phương chỉ là vận may tốt, nhặt được một nhóm thuốc giải. Nếu như thuốc giải là người này làm, ông tự nhiên sẽ thể hiện thái độ tôn trong. Có thể chỉ là nhặt được, thì không cần.
“Đã sớm nói với ông, không tìm được.” Cao Sâm nhếch môi cười, “Có thời gian rảnh rỗi này, không bằng thêm chút thời giờ chuẩn bị vật tư. Tôi nói rồi, bảng giá thuốc vạn năng rất cao.”
“Khi nào giao dịch? Giá cả gì?” Ông chủ Hoàng truy hỏi.
Cao Sâm không chút do dự, “6 ngày sau.” tiếp theo, anh bùm bùm báo ra tên gọi một đống vật phẩm, chào giá tương đương hung ác.
Anh tỉ mỉ tính qua, hôm nay là ngày thứ 8 trò chơi, mỗi 6 ngày giao dịch một lần, chỉ cần tốn thêm 2 liều thuốc sinh lực là có thể thuận lợi thông quan.
Dù sao thuốc sinh lực dùng tốt như vậy, anh phải giữ lại cho mình mấy liều. Về phương diện khác, hàng tồn kho vốn không nhiều, chỉ có thể bán ra nhỏ giọt.
Ánh mắt ông chủ Hoàng lóe lên tia sáng, không chút do dự trả giá, “Ngày hôm nay bắt đầu giao dịch, cách 3 ngày một lần.”
Cao Sâm cau mày, nghiêm túc nói rõ, “Ngày hôm nay giao dịch cũng được, cách 3 ngày một lần không được. Cách 6 ngày một lần, đây là điểm mấu chốt của tôi.”
“Được rồi, giao dịch thế nào?” Thái độ ông chủ Hoàng mềm mỏng, hợp thời đưa ra nhượng bộ.
Cao Sâm suy nghĩ hồi lâu, mới nói, “Để tôi đi lên mặt đất, để cho một mình tôi ở trong nhà gỗ ở góc tây bắc, những người khác coi chừng ở ngoài phòng. Nửa giờ sau, tôi sẽ mang thuốc vạn năng về.”
“Tốt.” Ông chủ Hoàng mỉm cười, nháy mắt với đàn em.
Một giây kế tiếp, tất cả vệ sĩ không hẹn mà cùng giơ súng bắn.
Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, Cao Sâm căn bản không có đề phòng, bị bắn trúng!
“Ông…”
Cao Sâm vừa muốn nói chuyện, lại bị Ông chủ Hoàng vô tình cắt đứt. Ông cười lạnh nói, “Nếu biết được đồ đạc giấu ở trong nhà gỗ, vậy không cần đến mày. Mày đã không còn giá trị lợi dụng, có thể đi chết!”
Cao Sâm, “…”
Thế giới người trưởng thành thế giới đúng là hiện thực, một ngày cho rằng không có giá trị lợi dụng, có thể không chút do dự bỏ qua.
Cùng lúc đó, rất nhiều viên đạn bắn về phía anh. Anh cuống quít tránh né, nhưng không thể né tránh.
Do vệ sĩ ra tay quá ác, chiến đấu cực kỳ nhanh chóng, Cao Sâm chỉ kịp hô lên một câu nói, “Đồ ngốc, thuốc giải không giấu trong phòng, là tôi đi vào phòng mới làm!” tiếp theo hóa thành ánh sáng trắng biến mất, triệt để bị loại khỏi cuộc chơi.
Ông chủ Hoàng, “…”
Lúc này, sắc mặt của ông cực kì khó coi, tâm trạng như chó chết.
Cấp dưới nhao nhao cúi đầu, không dám đối diện với ông chủ, rất sợ xúc động đến thần kinh nhạy cảm của ông.
“Ai biết có phải Cao Sâm biết bản thân sắp chết, cố ý nói không thành có?” trong lòng Ông chủ Hoàng bực dọc, lại cắn răng gắng gượng, giả bộ không sao, “Mấy người đi lên mặt đất, lục soát toàn bộ nhà gỗ góc tây bắc một lần!”
“Vâng.” Cấp dưới nghe lệnh đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tần Mặc (khuôn mặt kiêu ngạo): Bốn bỏ năm lên, anh bị tôi bẫy chết.