Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn - Trang 3
Chương 112: Hình thức vô tận (1)
Phần 12: Hình thức vô tận
Tô Hàn nhủ thầm, hai người đứng chung một chỗ bắt đầu đúng là trải nghiệm mới lạ. Chơi mười hai vòng trò chơi, lần này là lần đầu tiên khai thiên tịch địa (1).
(1) Câu này có nghĩa mở ra một trời đất mới. Khi nói về một sự kiện có ý nghĩa bước ngoặt, mở ra/bắt đầu một điều gì đó mới mẻ hoàn toàn thì người ta dùng câu này để so sánh. Nguồn: Nhà Búp.
“Anh…” cô vừa định nói, lại nghe thấy xa xa truyền đến âm thanh “rầm rầm”.
Cô nhìn theo tiếng động, phát hiện đàn voi đang chạy như điên về hướng bọn họ, nhất thời tim đập rộn lên, quên béng mình muốn nói gì.
“Đi mau!” Chung Duệ kéo tay Tô Hàn, sau đó tùy tiện tìm một phương hướng bắt đầu chạy như điên.
Tô Hàn vừa chạy, vừa cao giọng nhắc nhở, “Ống phóng rốc-két!” cô cảm thấy so với chạy bộ, không nhất định liều mạng đỡ được đàn voi. Dù sao bọn chúng to như xe tải, đi một bước tương đương ba bước của họ.
Chung Duệ không quay đầu lại, hô, “Khả năng gây nên hoả hoạn!”
Tô Hàn thật sự muốn nói so với thi chạy cùng voi, bất cứ lúc nào đối mặt với nguy hiểm bị giẫm đạp thành thịt xay, còn không bằng một cây đuốc đốt rừng cây. Chỉ là lúc lời định thốt ra khỏi miệng, cô linh động tiếp đó kéo đồng đội nhỏ vào vũng bùn.
Quần áo đều dính vào bùn đất, mùi bị che giấu. Đàn voi ‘rầm rầm’ chạy mất, như một đoàn tàu xe lửa xông thẳng về phía trước.
Mắt thấy nguy cơ giải trừ, Chung Duệ thoáng thở phào nhẹ nhõm. Anh quét mắt nhìn bùn trên quần áo, lại nhìn thuộc tính độ sạch sẽ, không thể không trịnh trọng nói rõ, “Tôi không chuẩn bị quần áo tắm rửa và đồ dùng hàng ngày.”
“Tôi cũng không. Có điều không phải là không có cách nào sao?” Tô Hàn vừa nói vừa rũ bớt quần áo.
“Ừm, có thể tránh thoát đàn voi là tốt rồi.” ngay sau đó, Chung Duệ thử sử dụng xà phòng thơm.
Bình thường sau khi sử dụng vật dụng hàng ngày, người chơi sẽ trở nên sạch sẽ. Chỉ là cho tới bây giờ anh chưa từng khiến cả người lấm lem bùn đất, cũng không biết vật dụng hàng ngày có hiệu lực hay không.
Đáng được ăn mừng chính là, sau khi dùng hết một bánh xà phòng thơm, bùn đất lập tức bị gột rửa, quần áo lại trở nên sạch sẽ.
“Không biết trận chiến cuối cùng vốn dĩ có độ khó này, hay do hai người họp thành đội, độ khó cao hơn.” Tô Hàn thở dài, sau đó cũng dùng bánh xà phòng thơm.
Chung Duệ liếc sang bên cạnh, rất muốn hỏi cô có hối hận việc tổ đội hay không. Nhưng ngẫm lại có một số việc không biết tương đối hạnh phúc, anh không hỏi ra miệng.
“Loại trò chơi này ý tứ đều là xây tường cao, tích cóp lương thực, xưng vương xưng bá. Chi bằng đi dạo xung quanh một vòng, chọn một địa điểm thích hợp đóng quân?” Chung Duệ đề nghị.
Tô Hàn đồng ý.
Hai người tùy tiện chọn một phương hướng, bắt đầu đi tới.
Trong rừng cây cực kỳ an tĩnh, thỉnh thoảng có vài ánh nắng xuyên thấu qua cành lá rơi xuống đất.
Tô Hàn vừa đi vừa quan sát kỹ, không bao lâu phát hiện nhiều có thể lợi dụng tài nguyên.
Cây dâu tây, dáng dấp giống quả ô mai, có điều là hình tròn, hơn nữa mọc trên mặt đất. Căn cứ tư liệu biểu hiện, quả dâu tây có thể ăn, nếm rất ngọt rất giòn.
Sơn trà, trái cây màu đỏ, trên vỏ lấm tấm trắng. Nó có thể dùng làm hồ lô ngào đường, ăn vừa giòn vừa chua chua lại ngọt.
Trong rừng chợt có thỏ, hoẵng, chim trĩ chạy qua. Tô Hàn nhìn thấy, yên lặng trong lòng dán lên nhãn hiệu lương thực dự trữ cho bọn chúng.
Bỗng nhiên, Chung Duệ dừng bước, nhíu mày thật sâu.
Tô Hàn đang dò xét địa hình xung quanh, suýt chút nữa đụng vào lưng đồng đội nhỏ. Chỉ là đợi cô thấy rõ cảnh vật trước mặt, đồng dạng cau mày.
Đây là cái đầm nhỏ, cảnh vật xung quanh cực kỳ ướt át, cỏ dại rậm rạp. Bên cạnh có không ít thực vật, ví dụ các loại cỏ gấu, rong rêu.
Những thứ này còn ổn, không coi vào đâu. Bết bát nhất là, Tô Hàn đứng ở bên cạnh, mơ hồ ngửi thấy một mùi lạ. Lúc này cô cảnh giác.
Phải biết rằng, thi thể động thực vật trong vùng đầm lầy sau khi hư thối sẽ sản sinh một loại tên là khí có độc. Chẳng những có độc, còn rất dễ dàng khuếch tán.
Cùng lúc đó, Chung Duệ nhắc nhở, “Cô xem, có rất nhiều nhện con. Xác ngoài màu sắc sặc sỡ, vừa nhìn đã biết có kịch độc.”
“Nhện có độc hay không không sao cả, khí độc càng chết người.” Tô Hàn lấy tay bịt lại miệng mũi, giọng mờ nhạt, “Nếu trời nổi gió to, gió thổi qua, chướng khí tản ra, giá trị thể lực khẳng định giảm mạnh!”
“Ừm, tranh thủ hiện tại không có gió nổi, chúng ta đi nhanh lên.” Nói xong, hai người tay trong tay, rút lui về hướng ngược lại.
Một đường đi về phía trước, Tô Hàn thật sự muốn tay về. Nhưng ngẫm lại nhiều ngày tình chiến hữu, lại nhìn gương mặt Chung Duệ thản nhiên, lại cảm giác mình quá lập dị. Cuối cùng đơn giản làm như không biết, bình tĩnh cứ nắm như vậy.
Chung Duệ thường liếc mắt nhìn bên cạnh. Trông thấy người nào đó không ra sức tránh thoát, khóe miệng không kiềm chế nổi nhếch lên. Thế nhưng rất nhanh, anh ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói, “Doanh trại tốt nhất xây dựng ở trên bình nguyên, địa phương lớn, như vậy xây dựng dễ dàng hơn.”
“Mặt khác tốt nhất ở gần rừng cây, tới gần nguồn nước, như vậy săn bắn, lấy nước, nhặt củi đốt đều thuận tiện rất nhiều.”
“Ống phóng rốc-két công kích dễ dàng gây nên hoả hoạn, bốn phía không có vật dễ cháy mới bảo đảm doanh địa an toàn.”
“Cho nên việc cấp bách là đi ra khỏi rừng cây.” Tô Hàn tỉnh táo phân tích, “Nếu như mãi chưa ra ngoài, cũng có thể chặt cây cối, dọn dẹp ra một mảnh đất trống, chỉ là như vậy khá phiền toái.”
“Nếu như dọn dẹp xong, phát hiện nơi lựa chọn có tai hoạ ngầm, vậy thảm.” Chung Duệ chăm chú phán đoán.
Tô Hàn ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng chọn phương hướng đi tới, “Qua đây, đi bên này.”
Nửa giờ sau, hai người nghe thấy tiếng nước suối.
Chung Duệ nhướng nhướng mày, khá ngạc nhiên, “Tìm được nguồn nước rồi.”
Tô Hàn rụt rè cười, mặt mang vẻ đắc ý. Nhưng thật ra, cô chỉ là không hy vọng hai người bị lạc phương hướng, chuyển động qua lại ở cùng một mảnh đất, cho nên cô chọn đi về hướng đông… Tìm được suối nước chỉ do ngoài ý muốn. Có điều, những thứ này không cần thiết nói ra.
Tô Hàn tiếp tục bình tĩnh mỉm cười.
Tiếp tục đi về phía trước, thực vật xung quanh trở nên càng rậm rạp, thảm thực vật trên đỉnh đầu cũng dày đặc hiếm thấy. Đa số ánh mặt trời bị che khuất, cho nên tia sáng lọt xuống mặt đất cực kỳ ảm đạm.
Hai người thật vất vả tới gần, lúc này, bên cạnh suối vang lên tiếng con ếch.
Tô Hàn phản ứng nhanh chóng, lấy ra một cái bật lửa kiểm tra. Ai ngờ vừa liếc nhìn mặt đất, suýt chút nữa cô sợ hãi hất văng bật lửa!
Có vài con ếch dáng dấp đặc biệt kỳ quái, bộ da toàn thân lại là trong suốt! Nhìn sơ qua, cô có thể chứng kiến tất cả khí quan, huyết quản bên trong, lúc này lông mao Tô Hàn dựng đứng.
“Đó là con ếch thủy tinh, không có độc.” Chung Duệ một bên giải thích, một bên cầm cái bật lửa.
Ngọn lửa chiếu xung quanh một vòng, cuối cùng nhắm ngay con ếch màu sắc sặc sỡ dừng lại.
Biểu cảm Chung Duệ hiếm khi nghiêm túc, “Thấy con màu xanh nhạt này không? Nó gọi là ếch phi tiêu độc, độc tính siêu cường. Mặc dù chỉ nhỏ có 1.5 cm, lớn khoảng 6 cm, nhưng độc tính mạnh nhất trong các con vật.”
“Ếch phi tiêu độc cũng là loài ếch xinh đẹp nhất trên thế giới.” Tô Hàn tiếp lời, “Sinh vật ngoài thiên nhiên đều như vậy, bề ngoài càng đẹp mắt càng khả năng có chứa kịch độc.”
“Nhớ không lầm, nọc độc của nó sẽ khiến cả người tê dại, sau đó đi đời nhà ma. Đây là con ếch sát nhân rất nổi danh.”
“Có điều, cái phó bản này thật quỷ dị. Vừa vào không bao lâu đã gặp đàn voi, ao đầm có chướng khí và ếch phi tiêu độc. Nếu là không nhận ra thì ngỏm ngay tức khắc.”
Chơi đùa rất nhiều phó bản, Tô Hàn tự xưng là thân kinh bách chiến, kinh nghiệm đầy mình. Nhưng phó bản rừng rậm nguyên thủy, nguy cơ tứ phía, không cẩn thận là bị nốc-ao ngay!
“Bất kể nói thế nào, rời khỏi nơi này trước.” Chung Duệ tay trái đốt cái bật lửa, tay phải nắm Tô Hàn, từng bước một lui về phía sau.
Đến khi trong tầm mắt không có đàn ếch, Tô Hàn không kiềm chế nổi chà xát cánh tay, thấp giọng trách móc, “Cả mặt đất toàn ếch, thật không thân thiện với người mắc hội chứng sợ lỗ.”
“Cô có hội chứng sợ lỗ à?” Chung Duệ ngạc nhiên.
Tô Hàn bình tĩnh trả lời, “Nếu như đổi thành dược phẩm đầy trên đất thì chẳng có chuyện gì rồi.”
Chung Duệ không lời phản bác.
Tô Hàn không quay đầu, giọng bình tĩnh thong dong, “Phía trước có con ếch sát nhân ngăn cản, chúng ta đi đường vòng vậy!. Dòng suối nhỏ rất dài, nhìn không thấy phần cuối, dọc theo nó chưa biết chừng có thể ra khỏi rừng cây.”
“Ngược lại nhàn rỗi không chuyện gì, qua xem thử.” Chung Duệ đáp lời.
Bàn bạc xong, hai người hành động. Bọn họ cẩn thận tỉ mỉ tách ra đàn ếch, thà rằng tốn nhiều sức lực cũng muốn bảo đảm bản thân an toàn. Nhưng, thế sự khó liệu.
Đi giữa cây cối, Tô Hàn bỗng nhiên nhận thấy không thích hợp. Sắc mặt cô chợt biến, hô to một tiếng, “Cẩn thận!”
Cùng lúc đó, Chung Duệ cao giọng nhắc nhở, “Nguy hiểm!”
Dứt lời, hai người không hẹn mà cùng nằm rạp xuống đất.
Bọn họ vừa nằm xuống, mấy cái cây bên cạnh bắt đầu tự nổ bằng tốc độ cực nhanh phóng ra “Viên đạn “.
Tim Tô Hàn đập thình thịch, hơn nửa ngày mới bình tĩnh trở lại.
Thẳng đến vừa rồi cô mới nhận ra, trong số cây cối bên cạnh, có mấy cây tên là “cây bom”. Tên đúng như nghĩa, những cái này cây biết tự nổ. Có điều chúng tự nổ không phải vì làm tổn thương đối thủ mà là phát tán hạt giống ra bên ngoài.
Sau khi kết quả, bình thường trái cây dần dần chín, sau đó rơi xuống đất. Nhưng cây bom không như thế, bọn chúng dùng phương thức nổ tung, ném hạt giống ra xa đến 150 mét, thực sự là đặc biệt tươi mát thoát tục, rõ nét!
Qua hồi lâu, xác định vụ nổ kết thúc, hai người chậm rãi ngẩng đầu, cẩn thận quan sát bốn phía. Sau khi xác định hoàn cảnh đã an toàn, bọn họ không hẹn mà cùng liếc nhau, sau đó lộ ra vẻ cười khổ.
Tô Hàn nói, “Khó lòng phòng bị, mấy thứ này khó đối phó hơn người chơi.” … ít nhất … lúc gặp phải người chơi, cô còn nảy sinh cảnh giác. Mà lúc gặp phải động thực vật không biết tên, cô không biết nên đề phòng như thế nào.
Chung Duệ cười khổ nói, “Nghỉ một lát đi, quãng đường đi quá mạo hiểm kích thích.”
Bất luận một sai lầm nhỏ bé đều có thể đưa tới hậu quả khó dự đoán. Cho nên bọn họ phải dâng cao tinh thần mọi lúc, mật thiết quan sát tình huống bốn phía. Song tinh lực của người ta dù sao cũng có hạn, thời gian lâu dài khó tránh khỏi uể oải, vì vậy thích hợp nghỉ ngơi vô cùng cần thiết.
Vì vậy, hai người lưng tựa lưng ngồi xuống nghỉ tạm.
Tô Hàn bớt thời gian nhìn xuống giá trị thuộc tính, bất đắc dĩ phát hiện độ sạch sẽ tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, tằng tằng tằng rớt mất hai, ba chục điểm.
Cô tính toán, phát hiện ở vòng chơi này, tốc độ tiêu hao độ sạch sẽ đại thể gấp 2, 3 lần phó bản phổ thông. Cũng không biết là rừng rậm nguyên thủy quá dễ dàng tổn hao độ sạch sẽ, hay trong phó bản trận chiến cuối cùng, nhân viên kỹ thuật phía nhà phát hành game cố ý điều chỉnh số liệu tương quan.
“Không hổ là trận chiến cuối cùng, độ khó thực sự cao.” Tô Hàn rất cảm thán, “Nếu như không có tri thức liên quan, thuộc tính lại không góp sức, đã sớm chết mấy lần.”
Chung Duệ tiếc nuối vạn phần, “Tôi vốn định chơi hình thức vô tận đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, hiện tại xem ra độ khó rất cao.”
Thân ở rừng rậm nguyên thủy, vật dụng hàng ngày chỉ có thể dựa vào kỹ năng thiên phú tiếp tế, trừ những thứ này ra không có biện pháp khác. Tiêu hao hàng ngày quá lớn, tiếp tế không đủ, bị nốc-ao là chuyện sớm hay muộn.
Ban đầu tốc độ sụt giảm của độ sạch sẽ có vẻ chậm, Chung Duệ không lo lắng vấn đề vật dụng hàng ngày tiêu hao. Nhưng bây giờ tốc độ tiêu hao gấp hai, ba lần, vậy thì điểm khó mà nói rồi.
Tô Hàn liếc mắt, “Nói xong vòng phó bản thứ mười hai quyết phân ra thắng bại, chúng ta lại chơi dài dằng dặc, làm sao đều không chết được, lập trình viên không có lòng tự ái à?”
Chung Duệ cười, không cần nói nhiều.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chung Duệ: Mặt mũi là cái gì? Có thể ăn không?
Tô Hàn (chống cằm): Nếu như sau khi tăng tốc vẫn chơi đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, lập trình viên tiểu ca ca nhất định rất “Kinh hỉ”.
Lập trình viên tiểu ca ca: Đừng cười, thấy cô cười là tôi hoảng sợ.
Tô Hàn nhủ thầm, hai người đứng chung một chỗ bắt đầu đúng là trải nghiệm mới lạ. Chơi mười hai vòng trò chơi, lần này là lần đầu tiên khai thiên tịch địa (1).
(1) Câu này có nghĩa mở ra một trời đất mới. Khi nói về một sự kiện có ý nghĩa bước ngoặt, mở ra/bắt đầu một điều gì đó mới mẻ hoàn toàn thì người ta dùng câu này để so sánh. Nguồn: Nhà Búp.
“Anh…” cô vừa định nói, lại nghe thấy xa xa truyền đến âm thanh “rầm rầm”.
Cô nhìn theo tiếng động, phát hiện đàn voi đang chạy như điên về hướng bọn họ, nhất thời tim đập rộn lên, quên béng mình muốn nói gì.
“Đi mau!” Chung Duệ kéo tay Tô Hàn, sau đó tùy tiện tìm một phương hướng bắt đầu chạy như điên.
Tô Hàn vừa chạy, vừa cao giọng nhắc nhở, “Ống phóng rốc-két!” cô cảm thấy so với chạy bộ, không nhất định liều mạng đỡ được đàn voi. Dù sao bọn chúng to như xe tải, đi một bước tương đương ba bước của họ.
Chung Duệ không quay đầu lại, hô, “Khả năng gây nên hoả hoạn!”
Tô Hàn thật sự muốn nói so với thi chạy cùng voi, bất cứ lúc nào đối mặt với nguy hiểm bị giẫm đạp thành thịt xay, còn không bằng một cây đuốc đốt rừng cây. Chỉ là lúc lời định thốt ra khỏi miệng, cô linh động tiếp đó kéo đồng đội nhỏ vào vũng bùn.
Quần áo đều dính vào bùn đất, mùi bị che giấu. Đàn voi ‘rầm rầm’ chạy mất, như một đoàn tàu xe lửa xông thẳng về phía trước.
Mắt thấy nguy cơ giải trừ, Chung Duệ thoáng thở phào nhẹ nhõm. Anh quét mắt nhìn bùn trên quần áo, lại nhìn thuộc tính độ sạch sẽ, không thể không trịnh trọng nói rõ, “Tôi không chuẩn bị quần áo tắm rửa và đồ dùng hàng ngày.”
“Tôi cũng không. Có điều không phải là không có cách nào sao?” Tô Hàn vừa nói vừa rũ bớt quần áo.
“Ừm, có thể tránh thoát đàn voi là tốt rồi.” ngay sau đó, Chung Duệ thử sử dụng xà phòng thơm.
Bình thường sau khi sử dụng vật dụng hàng ngày, người chơi sẽ trở nên sạch sẽ. Chỉ là cho tới bây giờ anh chưa từng khiến cả người lấm lem bùn đất, cũng không biết vật dụng hàng ngày có hiệu lực hay không.
Đáng được ăn mừng chính là, sau khi dùng hết một bánh xà phòng thơm, bùn đất lập tức bị gột rửa, quần áo lại trở nên sạch sẽ.
“Không biết trận chiến cuối cùng vốn dĩ có độ khó này, hay do hai người họp thành đội, độ khó cao hơn.” Tô Hàn thở dài, sau đó cũng dùng bánh xà phòng thơm.
Chung Duệ liếc sang bên cạnh, rất muốn hỏi cô có hối hận việc tổ đội hay không. Nhưng ngẫm lại có một số việc không biết tương đối hạnh phúc, anh không hỏi ra miệng.
“Loại trò chơi này ý tứ đều là xây tường cao, tích cóp lương thực, xưng vương xưng bá. Chi bằng đi dạo xung quanh một vòng, chọn một địa điểm thích hợp đóng quân?” Chung Duệ đề nghị.
Tô Hàn đồng ý.
Hai người tùy tiện chọn một phương hướng, bắt đầu đi tới.
Trong rừng cây cực kỳ an tĩnh, thỉnh thoảng có vài ánh nắng xuyên thấu qua cành lá rơi xuống đất.
Tô Hàn vừa đi vừa quan sát kỹ, không bao lâu phát hiện nhiều có thể lợi dụng tài nguyên.
Cây dâu tây, dáng dấp giống quả ô mai, có điều là hình tròn, hơn nữa mọc trên mặt đất. Căn cứ tư liệu biểu hiện, quả dâu tây có thể ăn, nếm rất ngọt rất giòn.
Sơn trà, trái cây màu đỏ, trên vỏ lấm tấm trắng. Nó có thể dùng làm hồ lô ngào đường, ăn vừa giòn vừa chua chua lại ngọt.
Trong rừng chợt có thỏ, hoẵng, chim trĩ chạy qua. Tô Hàn nhìn thấy, yên lặng trong lòng dán lên nhãn hiệu lương thực dự trữ cho bọn chúng.
Bỗng nhiên, Chung Duệ dừng bước, nhíu mày thật sâu.
Tô Hàn đang dò xét địa hình xung quanh, suýt chút nữa đụng vào lưng đồng đội nhỏ. Chỉ là đợi cô thấy rõ cảnh vật trước mặt, đồng dạng cau mày.
Đây là cái đầm nhỏ, cảnh vật xung quanh cực kỳ ướt át, cỏ dại rậm rạp. Bên cạnh có không ít thực vật, ví dụ các loại cỏ gấu, rong rêu.
Những thứ này còn ổn, không coi vào đâu. Bết bát nhất là, Tô Hàn đứng ở bên cạnh, mơ hồ ngửi thấy một mùi lạ. Lúc này cô cảnh giác.
Phải biết rằng, thi thể động thực vật trong vùng đầm lầy sau khi hư thối sẽ sản sinh một loại tên là khí có độc. Chẳng những có độc, còn rất dễ dàng khuếch tán.
Cùng lúc đó, Chung Duệ nhắc nhở, “Cô xem, có rất nhiều nhện con. Xác ngoài màu sắc sặc sỡ, vừa nhìn đã biết có kịch độc.”
“Nhện có độc hay không không sao cả, khí độc càng chết người.” Tô Hàn lấy tay bịt lại miệng mũi, giọng mờ nhạt, “Nếu trời nổi gió to, gió thổi qua, chướng khí tản ra, giá trị thể lực khẳng định giảm mạnh!”
“Ừm, tranh thủ hiện tại không có gió nổi, chúng ta đi nhanh lên.” Nói xong, hai người tay trong tay, rút lui về hướng ngược lại.
Một đường đi về phía trước, Tô Hàn thật sự muốn tay về. Nhưng ngẫm lại nhiều ngày tình chiến hữu, lại nhìn gương mặt Chung Duệ thản nhiên, lại cảm giác mình quá lập dị. Cuối cùng đơn giản làm như không biết, bình tĩnh cứ nắm như vậy.
Chung Duệ thường liếc mắt nhìn bên cạnh. Trông thấy người nào đó không ra sức tránh thoát, khóe miệng không kiềm chế nổi nhếch lên. Thế nhưng rất nhanh, anh ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói, “Doanh trại tốt nhất xây dựng ở trên bình nguyên, địa phương lớn, như vậy xây dựng dễ dàng hơn.”
“Mặt khác tốt nhất ở gần rừng cây, tới gần nguồn nước, như vậy săn bắn, lấy nước, nhặt củi đốt đều thuận tiện rất nhiều.”
“Ống phóng rốc-két công kích dễ dàng gây nên hoả hoạn, bốn phía không có vật dễ cháy mới bảo đảm doanh địa an toàn.”
“Cho nên việc cấp bách là đi ra khỏi rừng cây.” Tô Hàn tỉnh táo phân tích, “Nếu như mãi chưa ra ngoài, cũng có thể chặt cây cối, dọn dẹp ra một mảnh đất trống, chỉ là như vậy khá phiền toái.”
“Nếu như dọn dẹp xong, phát hiện nơi lựa chọn có tai hoạ ngầm, vậy thảm.” Chung Duệ chăm chú phán đoán.
Tô Hàn ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng chọn phương hướng đi tới, “Qua đây, đi bên này.”
Nửa giờ sau, hai người nghe thấy tiếng nước suối.
Chung Duệ nhướng nhướng mày, khá ngạc nhiên, “Tìm được nguồn nước rồi.”
Tô Hàn rụt rè cười, mặt mang vẻ đắc ý. Nhưng thật ra, cô chỉ là không hy vọng hai người bị lạc phương hướng, chuyển động qua lại ở cùng một mảnh đất, cho nên cô chọn đi về hướng đông… Tìm được suối nước chỉ do ngoài ý muốn. Có điều, những thứ này không cần thiết nói ra.
Tô Hàn tiếp tục bình tĩnh mỉm cười.
Tiếp tục đi về phía trước, thực vật xung quanh trở nên càng rậm rạp, thảm thực vật trên đỉnh đầu cũng dày đặc hiếm thấy. Đa số ánh mặt trời bị che khuất, cho nên tia sáng lọt xuống mặt đất cực kỳ ảm đạm.
Hai người thật vất vả tới gần, lúc này, bên cạnh suối vang lên tiếng con ếch.
Tô Hàn phản ứng nhanh chóng, lấy ra một cái bật lửa kiểm tra. Ai ngờ vừa liếc nhìn mặt đất, suýt chút nữa cô sợ hãi hất văng bật lửa!
Có vài con ếch dáng dấp đặc biệt kỳ quái, bộ da toàn thân lại là trong suốt! Nhìn sơ qua, cô có thể chứng kiến tất cả khí quan, huyết quản bên trong, lúc này lông mao Tô Hàn dựng đứng.
“Đó là con ếch thủy tinh, không có độc.” Chung Duệ một bên giải thích, một bên cầm cái bật lửa.
Ngọn lửa chiếu xung quanh một vòng, cuối cùng nhắm ngay con ếch màu sắc sặc sỡ dừng lại.
Biểu cảm Chung Duệ hiếm khi nghiêm túc, “Thấy con màu xanh nhạt này không? Nó gọi là ếch phi tiêu độc, độc tính siêu cường. Mặc dù chỉ nhỏ có 1.5 cm, lớn khoảng 6 cm, nhưng độc tính mạnh nhất trong các con vật.”
“Ếch phi tiêu độc cũng là loài ếch xinh đẹp nhất trên thế giới.” Tô Hàn tiếp lời, “Sinh vật ngoài thiên nhiên đều như vậy, bề ngoài càng đẹp mắt càng khả năng có chứa kịch độc.”
“Nhớ không lầm, nọc độc của nó sẽ khiến cả người tê dại, sau đó đi đời nhà ma. Đây là con ếch sát nhân rất nổi danh.”
“Có điều, cái phó bản này thật quỷ dị. Vừa vào không bao lâu đã gặp đàn voi, ao đầm có chướng khí và ếch phi tiêu độc. Nếu là không nhận ra thì ngỏm ngay tức khắc.”
Chơi đùa rất nhiều phó bản, Tô Hàn tự xưng là thân kinh bách chiến, kinh nghiệm đầy mình. Nhưng phó bản rừng rậm nguyên thủy, nguy cơ tứ phía, không cẩn thận là bị nốc-ao ngay!
“Bất kể nói thế nào, rời khỏi nơi này trước.” Chung Duệ tay trái đốt cái bật lửa, tay phải nắm Tô Hàn, từng bước một lui về phía sau.
Đến khi trong tầm mắt không có đàn ếch, Tô Hàn không kiềm chế nổi chà xát cánh tay, thấp giọng trách móc, “Cả mặt đất toàn ếch, thật không thân thiện với người mắc hội chứng sợ lỗ.”
“Cô có hội chứng sợ lỗ à?” Chung Duệ ngạc nhiên.
Tô Hàn bình tĩnh trả lời, “Nếu như đổi thành dược phẩm đầy trên đất thì chẳng có chuyện gì rồi.”
Chung Duệ không lời phản bác.
Tô Hàn không quay đầu, giọng bình tĩnh thong dong, “Phía trước có con ếch sát nhân ngăn cản, chúng ta đi đường vòng vậy!. Dòng suối nhỏ rất dài, nhìn không thấy phần cuối, dọc theo nó chưa biết chừng có thể ra khỏi rừng cây.”
“Ngược lại nhàn rỗi không chuyện gì, qua xem thử.” Chung Duệ đáp lời.
Bàn bạc xong, hai người hành động. Bọn họ cẩn thận tỉ mỉ tách ra đàn ếch, thà rằng tốn nhiều sức lực cũng muốn bảo đảm bản thân an toàn. Nhưng, thế sự khó liệu.
Đi giữa cây cối, Tô Hàn bỗng nhiên nhận thấy không thích hợp. Sắc mặt cô chợt biến, hô to một tiếng, “Cẩn thận!”
Cùng lúc đó, Chung Duệ cao giọng nhắc nhở, “Nguy hiểm!”
Dứt lời, hai người không hẹn mà cùng nằm rạp xuống đất.
Bọn họ vừa nằm xuống, mấy cái cây bên cạnh bắt đầu tự nổ bằng tốc độ cực nhanh phóng ra “Viên đạn “.
Tim Tô Hàn đập thình thịch, hơn nửa ngày mới bình tĩnh trở lại.
Thẳng đến vừa rồi cô mới nhận ra, trong số cây cối bên cạnh, có mấy cây tên là “cây bom”. Tên đúng như nghĩa, những cái này cây biết tự nổ. Có điều chúng tự nổ không phải vì làm tổn thương đối thủ mà là phát tán hạt giống ra bên ngoài.
Sau khi kết quả, bình thường trái cây dần dần chín, sau đó rơi xuống đất. Nhưng cây bom không như thế, bọn chúng dùng phương thức nổ tung, ném hạt giống ra xa đến 150 mét, thực sự là đặc biệt tươi mát thoát tục, rõ nét!
Qua hồi lâu, xác định vụ nổ kết thúc, hai người chậm rãi ngẩng đầu, cẩn thận quan sát bốn phía. Sau khi xác định hoàn cảnh đã an toàn, bọn họ không hẹn mà cùng liếc nhau, sau đó lộ ra vẻ cười khổ.
Tô Hàn nói, “Khó lòng phòng bị, mấy thứ này khó đối phó hơn người chơi.” … ít nhất … lúc gặp phải người chơi, cô còn nảy sinh cảnh giác. Mà lúc gặp phải động thực vật không biết tên, cô không biết nên đề phòng như thế nào.
Chung Duệ cười khổ nói, “Nghỉ một lát đi, quãng đường đi quá mạo hiểm kích thích.”
Bất luận một sai lầm nhỏ bé đều có thể đưa tới hậu quả khó dự đoán. Cho nên bọn họ phải dâng cao tinh thần mọi lúc, mật thiết quan sát tình huống bốn phía. Song tinh lực của người ta dù sao cũng có hạn, thời gian lâu dài khó tránh khỏi uể oải, vì vậy thích hợp nghỉ ngơi vô cùng cần thiết.
Vì vậy, hai người lưng tựa lưng ngồi xuống nghỉ tạm.
Tô Hàn bớt thời gian nhìn xuống giá trị thuộc tính, bất đắc dĩ phát hiện độ sạch sẽ tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, tằng tằng tằng rớt mất hai, ba chục điểm.
Cô tính toán, phát hiện ở vòng chơi này, tốc độ tiêu hao độ sạch sẽ đại thể gấp 2, 3 lần phó bản phổ thông. Cũng không biết là rừng rậm nguyên thủy quá dễ dàng tổn hao độ sạch sẽ, hay trong phó bản trận chiến cuối cùng, nhân viên kỹ thuật phía nhà phát hành game cố ý điều chỉnh số liệu tương quan.
“Không hổ là trận chiến cuối cùng, độ khó thực sự cao.” Tô Hàn rất cảm thán, “Nếu như không có tri thức liên quan, thuộc tính lại không góp sức, đã sớm chết mấy lần.”
Chung Duệ tiếc nuối vạn phần, “Tôi vốn định chơi hình thức vô tận đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, hiện tại xem ra độ khó rất cao.”
Thân ở rừng rậm nguyên thủy, vật dụng hàng ngày chỉ có thể dựa vào kỹ năng thiên phú tiếp tế, trừ những thứ này ra không có biện pháp khác. Tiêu hao hàng ngày quá lớn, tiếp tế không đủ, bị nốc-ao là chuyện sớm hay muộn.
Ban đầu tốc độ sụt giảm của độ sạch sẽ có vẻ chậm, Chung Duệ không lo lắng vấn đề vật dụng hàng ngày tiêu hao. Nhưng bây giờ tốc độ tiêu hao gấp hai, ba lần, vậy thì điểm khó mà nói rồi.
Tô Hàn liếc mắt, “Nói xong vòng phó bản thứ mười hai quyết phân ra thắng bại, chúng ta lại chơi dài dằng dặc, làm sao đều không chết được, lập trình viên không có lòng tự ái à?”
Chung Duệ cười, không cần nói nhiều.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chung Duệ: Mặt mũi là cái gì? Có thể ăn không?
Tô Hàn (chống cằm): Nếu như sau khi tăng tốc vẫn chơi đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, lập trình viên tiểu ca ca nhất định rất “Kinh hỉ”.
Lập trình viên tiểu ca ca: Đừng cười, thấy cô cười là tôi hoảng sợ.