Trò Chơi Kinh Dị Chữa Khỏi Chứng Trầm Cảm Của Tôi
Chương 4: Phần 1: Trò Chơi Kinh Dị 4
Ngày hôm sau, tôi bị cái lạnh làm tỉnh giấc.
Lạnh quá, khí lạnh luồn vào tận xương tủy.
Thứ ấm áp nhất trên người tôi là chiếc khăn quàng cổ mà dì tặng nhưng nó quá nhỏ, không thể quấn hết người.
Giọng nói thất thường của hệ thống lại vang lên: [Khuyến mãi lớn nhiệt độ năm, giảm 30℃ khi đủ 25℃!]
[Nếu không muốn c.h.ế.t cóng, hãy đi mượn một chiếc áo bông của người hàng xóm ‘hiền lành’ của cô đi.]
Lại phải đi mượn đồ.
Tôi muốn ra ngoài chung cư nhặt nhạnh đồ nhưng hành lang bịt kín, không ra được.
Do dự một hồi, tôi định mặt dày đi tìm dì và Tống Hi, kết quả lại thấy trước cửa phòng 403 có dòng chữ [Thứ Ba không ở nhà].
Tôi chỉ có thể quay người gõ cửa phòng 402.
[Đến rồi đến rồi, phần hay đến rồi.]
[Đoán vui không có thưởng, người mới lần này có c.h.ế.t không?]
[Nếu là trước đây, tôi sẽ nói chắc chắn c.h.ế.t nhưng bây giờ, tôi chọn im lặng.]
[Cô gái này may mắn đến mức nghịch thiên, tôi nghi ngờ cô ấy là con gái ruột của trò chơi.]
[Chắc là không, quỷ rìu tính ra là con quỷ có tính khí ổn định nhất trong phó bản này, nếu không phải Nghịch Lân ngu ngốc kia vừa lên đã sợ tè ra quần thì cũng không bị chém.]
"Ai đấy?"
Người đàn ông mở cửa có vóc dáng vạm vỡ, một vết sẹo dài từ đuôi lông mày bên phải kéo xuống cằm bên trái, trông hung dữ đáng sợ.
"Chào chú ạ."
Tôi liếc mắt qua chiếc rìu trong tay chú, cố gắng không nói lắp bắp: "Cháu là hàng xóm mới chuyển đến của chú, trời lạnh quá, chú có áo bông hoặc chăn nào dư không ạ?"
Chú không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm tôi.
Ánh mắt này quá áp bức, cơ thể tôi vốn đã run lên vì lạnh càng run dữ dội hơn.
"Chiếc khăn quàng cổ là do người phụ nữ phòng 403 tặng à?"
"Vâng, dì Tống tặng ạ."
"Hừ, bà ta cũng có lúc tốt bụng ư."
Chú quan sát tôi một hồi, ánh mắt dần dịu lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Nếu con gái của chú còn sống, chắc cũng tầm tuổi cháu.”
"Vào đi, trong nhà ấm hơn."
Vào nhà, chú rót cho tôi một cốc trà nóng, sau đó lấy từ trong phòng ra một chiếc áo bông dày ném cho tôi: "Mặc vào đi, con gái con đứa đừng để bị lạnh."
Tôi cúi đầu cảm ơn lia lịa nhưng vẫn ngại ngùng: "Chú ơi, cháu giúp chú dọn dẹp vệ sinh nhé."
Không có tiền thì bán sức lao động cũng được, hôm qua đến nhà dì Tống ăn cơm tôi cũng đã giúp rửa bát.
"Tùy cháu."
6
Nhà chú rất bừa bộn, đủ loại đồ đạc chất đống, đồ đạc và sàn nhà đều phủ một lớp bụi dày, chắc đã nhiều năm không dọn dẹp.
May mà tôi thường xuyên làm việc nhà, việc này đối với tôi không phải là vấn đề gì khó khăn.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
"Chú ơi, có một tấm ảnh bị rách, chú còn cần không ạ?"
"Ảnh!"
Chú gần như bay đến.
Khi nhìn thấy bức ảnh, chú lập tức đỏ hoe mắt.
Chiếc rìu không rời tay kia bị chú ném xuống đất, nâng niu bức ảnh như báu vật, miệng lẩm bẩm: "Tố Trân à, lâu quá rồi anh suýt nữa quên mất em trông như thế nào rồi."
Đây là một bức ảnh cưới, phong cách chụp ảnh của hai mươi năm trước.
Bức ảnh quá cũ, khuôn mặt đã mờ nhưng vẫn có thể nhận ra là một đôi trai tài gái sắc.
[Ding, chúc mừng bạn đã mở khóa nhiệm vụ ẩn: Ái Lục.]
[Ông ta có vẻ rất yêu vợ mình, vậy mà bây giờ lại sống một mình, hãy động não ngu ngốc của cô lên, điều tra sự thật đằng sau đó xem sao.]
Dòng bình luận sôi sục:
[Lại là nhiệm vụ ẩn!]
[Tôi đã phá đảo bảy phó bản rồi, cũng chưa từng gặp nhiệm vụ ẩn nào, đây là vận may gì vậy!]
[Còn ai nhớ đây là phó bản sinh tồn không?]
[Ái Lục, yêu và g.i.ế.c chóc, có vẻ thú vị đấy.]
[Đoán mò là ông ta đã g.i.ế.c vợ mình, hết.]
Lần này, tôi cũng có chút tò mò, thuận miệng hỏi: "Chú ơi, đây là ảnh cưới của chú sao?"
Ngón tay thô ráp của chú vuốt ve người phụ nữ trong ảnh, giọng nói đầy lưu luyến vang lên: "Ừ, nhưng cô ấy đã ra đi hai mươi năm rồi."
"Cháu xin lỗi."
Cháu xin lỗi gì chứ, đều là do hai con súc sinh đó! Nhưng chú đã g.i.ế.c chúng rồi, chỉ tiếc là cho đến khi chú chết, cũng không tìm thấy con gái bị bọn chúng bắt cóc."
Vẻ mặt chú quá đau khổ, tôi muốn an ủi nhưng không biết mở lời thế nào.
Một lúc sau, tôi nói: "Có tình yêu của hai người phù hộ, chắc chắn bây giờ cô ấy đang sống rất hạnh phúc."
"Hi vọng vậy."
"Không nói nữa, cảm ơn cháu đã giúp chú tìm thấy bức ảnh này, cái này cho cháu."
Đây là một chiếc vòng tay bằng cỏ, rất nhẹ, tự động điều chỉnh vừa với cổ tay tôi.
[Chúc mừng bạn đã nhận được quỷ khí: Khu Linh Hoàn.]
[Có thể che chắn mọi giác quan của ác quỷ dưới cấp ba.]
Dòng bình luận: [Quỷ khí hệ tàng hình! Che chắn toàn bộ dưới cấp ba, đây là thần khí gì vậy!]
[Ghen tị đến mức muốn khóc ra máu, sống lay lắt một năm, tôi còn chưa thấy bóng dáng Quỷ khí nào.]
[Đổi tên game đi, gọi là Lục Nghênh Nam và những người hàng xóm tốt bụng của cô ấy.]
[Chỉ có mình tôi phát hiện ra độ hoàn thành nhiệm vụ ẩn đã đạt 90% rồi sao?]
[Căn bản không cần điều tra, lão Lý tự mình khai hết rồi, tôi thật sự cạn lời.]
Lạnh quá, khí lạnh luồn vào tận xương tủy.
Thứ ấm áp nhất trên người tôi là chiếc khăn quàng cổ mà dì tặng nhưng nó quá nhỏ, không thể quấn hết người.
Giọng nói thất thường của hệ thống lại vang lên: [Khuyến mãi lớn nhiệt độ năm, giảm 30℃ khi đủ 25℃!]
[Nếu không muốn c.h.ế.t cóng, hãy đi mượn một chiếc áo bông của người hàng xóm ‘hiền lành’ của cô đi.]
Lại phải đi mượn đồ.
Tôi muốn ra ngoài chung cư nhặt nhạnh đồ nhưng hành lang bịt kín, không ra được.
Do dự một hồi, tôi định mặt dày đi tìm dì và Tống Hi, kết quả lại thấy trước cửa phòng 403 có dòng chữ [Thứ Ba không ở nhà].
Tôi chỉ có thể quay người gõ cửa phòng 402.
[Đến rồi đến rồi, phần hay đến rồi.]
[Đoán vui không có thưởng, người mới lần này có c.h.ế.t không?]
[Nếu là trước đây, tôi sẽ nói chắc chắn c.h.ế.t nhưng bây giờ, tôi chọn im lặng.]
[Cô gái này may mắn đến mức nghịch thiên, tôi nghi ngờ cô ấy là con gái ruột của trò chơi.]
[Chắc là không, quỷ rìu tính ra là con quỷ có tính khí ổn định nhất trong phó bản này, nếu không phải Nghịch Lân ngu ngốc kia vừa lên đã sợ tè ra quần thì cũng không bị chém.]
"Ai đấy?"
Người đàn ông mở cửa có vóc dáng vạm vỡ, một vết sẹo dài từ đuôi lông mày bên phải kéo xuống cằm bên trái, trông hung dữ đáng sợ.
"Chào chú ạ."
Tôi liếc mắt qua chiếc rìu trong tay chú, cố gắng không nói lắp bắp: "Cháu là hàng xóm mới chuyển đến của chú, trời lạnh quá, chú có áo bông hoặc chăn nào dư không ạ?"
Chú không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm tôi.
Ánh mắt này quá áp bức, cơ thể tôi vốn đã run lên vì lạnh càng run dữ dội hơn.
"Chiếc khăn quàng cổ là do người phụ nữ phòng 403 tặng à?"
"Vâng, dì Tống tặng ạ."
"Hừ, bà ta cũng có lúc tốt bụng ư."
Chú quan sát tôi một hồi, ánh mắt dần dịu lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Nếu con gái của chú còn sống, chắc cũng tầm tuổi cháu.”
"Vào đi, trong nhà ấm hơn."
Vào nhà, chú rót cho tôi một cốc trà nóng, sau đó lấy từ trong phòng ra một chiếc áo bông dày ném cho tôi: "Mặc vào đi, con gái con đứa đừng để bị lạnh."
Tôi cúi đầu cảm ơn lia lịa nhưng vẫn ngại ngùng: "Chú ơi, cháu giúp chú dọn dẹp vệ sinh nhé."
Không có tiền thì bán sức lao động cũng được, hôm qua đến nhà dì Tống ăn cơm tôi cũng đã giúp rửa bát.
"Tùy cháu."
6
Nhà chú rất bừa bộn, đủ loại đồ đạc chất đống, đồ đạc và sàn nhà đều phủ một lớp bụi dày, chắc đã nhiều năm không dọn dẹp.
May mà tôi thường xuyên làm việc nhà, việc này đối với tôi không phải là vấn đề gì khó khăn.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
"Chú ơi, có một tấm ảnh bị rách, chú còn cần không ạ?"
"Ảnh!"
Chú gần như bay đến.
Khi nhìn thấy bức ảnh, chú lập tức đỏ hoe mắt.
Chiếc rìu không rời tay kia bị chú ném xuống đất, nâng niu bức ảnh như báu vật, miệng lẩm bẩm: "Tố Trân à, lâu quá rồi anh suýt nữa quên mất em trông như thế nào rồi."
Đây là một bức ảnh cưới, phong cách chụp ảnh của hai mươi năm trước.
Bức ảnh quá cũ, khuôn mặt đã mờ nhưng vẫn có thể nhận ra là một đôi trai tài gái sắc.
[Ding, chúc mừng bạn đã mở khóa nhiệm vụ ẩn: Ái Lục.]
[Ông ta có vẻ rất yêu vợ mình, vậy mà bây giờ lại sống một mình, hãy động não ngu ngốc của cô lên, điều tra sự thật đằng sau đó xem sao.]
Dòng bình luận sôi sục:
[Lại là nhiệm vụ ẩn!]
[Tôi đã phá đảo bảy phó bản rồi, cũng chưa từng gặp nhiệm vụ ẩn nào, đây là vận may gì vậy!]
[Còn ai nhớ đây là phó bản sinh tồn không?]
[Ái Lục, yêu và g.i.ế.c chóc, có vẻ thú vị đấy.]
[Đoán mò là ông ta đã g.i.ế.c vợ mình, hết.]
Lần này, tôi cũng có chút tò mò, thuận miệng hỏi: "Chú ơi, đây là ảnh cưới của chú sao?"
Ngón tay thô ráp của chú vuốt ve người phụ nữ trong ảnh, giọng nói đầy lưu luyến vang lên: "Ừ, nhưng cô ấy đã ra đi hai mươi năm rồi."
"Cháu xin lỗi."
Cháu xin lỗi gì chứ, đều là do hai con súc sinh đó! Nhưng chú đã g.i.ế.c chúng rồi, chỉ tiếc là cho đến khi chú chết, cũng không tìm thấy con gái bị bọn chúng bắt cóc."
Vẻ mặt chú quá đau khổ, tôi muốn an ủi nhưng không biết mở lời thế nào.
Một lúc sau, tôi nói: "Có tình yêu của hai người phù hộ, chắc chắn bây giờ cô ấy đang sống rất hạnh phúc."
"Hi vọng vậy."
"Không nói nữa, cảm ơn cháu đã giúp chú tìm thấy bức ảnh này, cái này cho cháu."
Đây là một chiếc vòng tay bằng cỏ, rất nhẹ, tự động điều chỉnh vừa với cổ tay tôi.
[Chúc mừng bạn đã nhận được quỷ khí: Khu Linh Hoàn.]
[Có thể che chắn mọi giác quan của ác quỷ dưới cấp ba.]
Dòng bình luận: [Quỷ khí hệ tàng hình! Che chắn toàn bộ dưới cấp ba, đây là thần khí gì vậy!]
[Ghen tị đến mức muốn khóc ra máu, sống lay lắt một năm, tôi còn chưa thấy bóng dáng Quỷ khí nào.]
[Đổi tên game đi, gọi là Lục Nghênh Nam và những người hàng xóm tốt bụng của cô ấy.]
[Chỉ có mình tôi phát hiện ra độ hoàn thành nhiệm vụ ẩn đã đạt 90% rồi sao?]
[Căn bản không cần điều tra, lão Lý tự mình khai hết rồi, tôi thật sự cạn lời.]