Trò Chơi Kinh Dị Chữa Khỏi Chứng Trầm Cảm Của Tôi
Chương 28: Phần 3: Rừng Sương Mù 9
Tôi quay đầu lại: “Có ai mang theo nến không?”
Mọi người nhìn nhau.
Như thể đang nói: Ai lại mang theo nến bên mình chứ.
Có người giơ đèn pin lên nhưng tôi từ chối.
Tôi đã chuẩn bị cắn răng đổi với hệ thống, đột nhiên trong đám đông vang lên một giọng nói nhỏ: “Tôi có.”
Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, không phải Cheese Tart sao?
Sao giờ cô ấy lại im lặng thế?
“Tôi sợ tối nên luôn mang theo các loại dụng cụ chiếu sáng, tôi còn có bật lửa và diêm, cô cần không?”
“Tạm thời không cần, cảm ơn.”
Nói xong, tôi cắn mạnh vào đầu ngón tay, m.á.u nhỏ vào tim bấc nến, trong nháy mắt, ngọn nến bùng cháy.
Có tác dụng!
"Ông Thông Đỏ ơi, xin hãy tin tưởng chúng tôi thêm một lần nữa, chỉ dẫn cho chúng tôi phương hướng đúng đắn!"
Lần này, cây cối chuyển động!
Chúng tách ra hai bên, tạo thành một con đường rộng hai mét.
Cùng lúc đó, một con sóc từ trên cây lao ra, há miệng nuốt chửng ngọn nến, sau đó nó trở thành nguồn sáng mới.
Chít chít——
Nó kêu hai tiếng, chạy nhanh về phía trước dọc theo con đường.
"Mọi người, theo sát!"
12
Một lúc sau, con sóc nhỏ dừng lại.
Nó nhảy lên vai tôi, chỉ về phía trước, ra sức khoa tay múa chân.
"Ý cậu là, ngay phía trước nhưng cậu không thể đi qua được nữa?"
Con sóc nhỏ gật đầu lia lịa.
Trong đêm tối, nó giống như một bóng đèn nhỏ không ngừng lắc lư, vô cùng đáng yêu.
"Cảm ơn cậu."
Con sóc nhỏ nhảy vào lòng bàn tay tôi, cọ nhẹ hai cái rồi biến mất.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Thay vào đó là một ngọn nến đang cháy.
"Tần Giác và Hạ Duẫn Như đều ở phía trước!"
Có người vui mừng hét lên.
Nhưng nụ cười trên mặt chưa kịp giữ được hai giây đã bị dập tắt.
"Người của Lê Minh cũng ở đó."
"Hình như họ đang đánh nhau."
Lúc này, làn sóng bình luận cũng bắt đầu:
[12VS2, Lê Minh cũng thật biết xấu hổ.]
[Sao lại xấu hổ, có thể đánh hội đồng, tại sao phải solo?]
[Cười c.h.ế.t mất, 12 người mà đánh không lại hai người bên kia, Lê Minh cũng quá gà rồi.]
[Lê Minh gà? Câu này dám vào game nói trước mặt họ không? Đánh cho ra bã luôn.]
[Chủ yếu vẫn là Tần Giác quá bá, Hạ Duẫn Như và Cảnh Hòe 1V1, Tần Giác một mình solo 11 người, vậy mà vẫn chưa hề lép vế, đúng là phi lý!]
[Fan Tần đừng có mà thổi phồng nữa, không thấy cô ta đã bị thương rồi sao? Không quá mười phút nữa, chắc chắn sẽ thua.]
Ngay lúc này, chị Tri Vi lên tiếng:
"Toàn thể Thiên Khải, tham gia chiến đấu."
Thế trận bắt đầu nghiêng về một phía, rất nhanh, Lê Minh thất bại.
Cảnh Hòe phun ra một ngụm máu, cười nói: "Ây da, mọi người đều đến rồi."
"Đến thật đúng lúc. Cùng nhau chứng kiến nghệ thuật của vụ nổ nào, hahahaha."
Vừa nói, hắn ta ném quả b.o.m trong tay ra.
"Nằm xuống!"
Sức mạnh của vụ nổ khiến cây cối xung quanh trong nháy mắt bị san phẳng, chỉ còn lại một đống đổ nát.
Bụi bay mù mịt khiến làn khói dày đặc càng thêm nặng nề, tầm nhìn giảm xuống nhanh chóng.
Tôi nằm sấp trên mặt đất, trong đầu toàn là sự kinh hãi.
Không phải tất cả thuốc nổ của Đức Thịnh đều đã bị tiêu hủy rồi sao? Hắn ta lấy đâu ra thuốc nổ?
Chưa kịp suy nghĩ, chỉ nghe thấy một tiếng ầm ầm, đất rung núi chuyển.
Trong đầu lại hiện lên lời dặn dò của hội trưởng Âu Dương:
"Thứ năm, hãy ngăn chặn Đức Thịnh nổ mìn bằng mọi giá."
Bằng mọi giá...
Ngẩng đầu lên, ánh mắt tôi thêm phần kiên định.
Ngay khi Cảnh Hòe định ném thuốc nổ ra lần nữa, tôi lao tới.
Ghì chặt hắn ta xuống đất.
[Quỷ khí cấp ba - Trói Buộc Hồn, khởi động.]
"Cô..."
Cảnh Hòe vừa định mở miệng, cảm giác trói buộc mãnh liệt từ sâu trong linh hồn khiến hắn ta khó có thể thốt ra được một âm tiết nào.
Hắn ta nghiến răng: [Quỷ khí cấp ba - Phá Pháp Ấn, giải.]
Quả nhiên là người chơi cấp cao, át chủ bài không ít.
Chênh lệch cấp bậc giữa tôi và hắn ta quá lớn, một khi hắn ta thoát ra, người tiêu đời chính là tôi.
Trong nháy mắt, tôi lấy ra tất cả những thứ mình có thể dùng.
[Quỷ khí cấp hai - Trấn Hồn Chung, trấn.]
Nhân lúc hắn ta đang choáng váng, tôi nhanh chóng dí cây kéo cắt xương vào cổ hắn ta.
Dán chặt, chỉ cần thêm một chút nữa sẽ chảy máu.
"Lục Nghênh Nam, cô thật sự dám ra tay sao?"
Cảnh Hòe không hề hoảng sợ, dường như chắc chắn rằng tôi không dám làm gì hắn ta.
Hắn ta hét lớn: "Không cần lo cho tôi, tiếp tục nổ mìn."
Người của Lê Minh nhanh chóng lấy thuốc nổ ra.
"Tôi xem ai dám!" Tôi gầm lên.
Cây kéo cắt xương cứa vào cổ Cảnh Hòe, m.á.u tuôn ra xối xả.
Vẻ mặt hắn ta không còn bình tĩnh ung dung nữa, trợn mắt nhìn tôi đầy vẻ không thể tin được.
Một người chơi cấp cao như Cảnh Hòe, giá trị vượt xa một phó bản cấp A, thành viên Lê Minh lập tức không dám nhúc nhích.
"Cùng lên, phế tay bọn họ." Chị Tri Vi ra lệnh.
Trước đó đã phá hủy tất cả thuốc nổ, vậy mà họ vẫn có thể lấy ra, điều này chứng tỏ những thứ này là do chính họ chế tạo.
Vậy thì phế tay bọn họ, xem bọn họ còn dùng gì để chế tạo nữa.
Rắc——
Tiếng xương gãy và tiếng la hét vang lên cùng một lúc.
Chờ đến khi tất cả người của Lê Minh đều ngã xuống đất, thông báo hệ thống dự kiến lại không hề vang lên.
Mọi người nhìn nhau.
Như thể đang nói: Ai lại mang theo nến bên mình chứ.
Có người giơ đèn pin lên nhưng tôi từ chối.
Tôi đã chuẩn bị cắn răng đổi với hệ thống, đột nhiên trong đám đông vang lên một giọng nói nhỏ: “Tôi có.”
Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, không phải Cheese Tart sao?
Sao giờ cô ấy lại im lặng thế?
“Tôi sợ tối nên luôn mang theo các loại dụng cụ chiếu sáng, tôi còn có bật lửa và diêm, cô cần không?”
“Tạm thời không cần, cảm ơn.”
Nói xong, tôi cắn mạnh vào đầu ngón tay, m.á.u nhỏ vào tim bấc nến, trong nháy mắt, ngọn nến bùng cháy.
Có tác dụng!
"Ông Thông Đỏ ơi, xin hãy tin tưởng chúng tôi thêm một lần nữa, chỉ dẫn cho chúng tôi phương hướng đúng đắn!"
Lần này, cây cối chuyển động!
Chúng tách ra hai bên, tạo thành một con đường rộng hai mét.
Cùng lúc đó, một con sóc từ trên cây lao ra, há miệng nuốt chửng ngọn nến, sau đó nó trở thành nguồn sáng mới.
Chít chít——
Nó kêu hai tiếng, chạy nhanh về phía trước dọc theo con đường.
"Mọi người, theo sát!"
12
Một lúc sau, con sóc nhỏ dừng lại.
Nó nhảy lên vai tôi, chỉ về phía trước, ra sức khoa tay múa chân.
"Ý cậu là, ngay phía trước nhưng cậu không thể đi qua được nữa?"
Con sóc nhỏ gật đầu lia lịa.
Trong đêm tối, nó giống như một bóng đèn nhỏ không ngừng lắc lư, vô cùng đáng yêu.
"Cảm ơn cậu."
Con sóc nhỏ nhảy vào lòng bàn tay tôi, cọ nhẹ hai cái rồi biến mất.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Thay vào đó là một ngọn nến đang cháy.
"Tần Giác và Hạ Duẫn Như đều ở phía trước!"
Có người vui mừng hét lên.
Nhưng nụ cười trên mặt chưa kịp giữ được hai giây đã bị dập tắt.
"Người của Lê Minh cũng ở đó."
"Hình như họ đang đánh nhau."
Lúc này, làn sóng bình luận cũng bắt đầu:
[12VS2, Lê Minh cũng thật biết xấu hổ.]
[Sao lại xấu hổ, có thể đánh hội đồng, tại sao phải solo?]
[Cười c.h.ế.t mất, 12 người mà đánh không lại hai người bên kia, Lê Minh cũng quá gà rồi.]
[Lê Minh gà? Câu này dám vào game nói trước mặt họ không? Đánh cho ra bã luôn.]
[Chủ yếu vẫn là Tần Giác quá bá, Hạ Duẫn Như và Cảnh Hòe 1V1, Tần Giác một mình solo 11 người, vậy mà vẫn chưa hề lép vế, đúng là phi lý!]
[Fan Tần đừng có mà thổi phồng nữa, không thấy cô ta đã bị thương rồi sao? Không quá mười phút nữa, chắc chắn sẽ thua.]
Ngay lúc này, chị Tri Vi lên tiếng:
"Toàn thể Thiên Khải, tham gia chiến đấu."
Thế trận bắt đầu nghiêng về một phía, rất nhanh, Lê Minh thất bại.
Cảnh Hòe phun ra một ngụm máu, cười nói: "Ây da, mọi người đều đến rồi."
"Đến thật đúng lúc. Cùng nhau chứng kiến nghệ thuật của vụ nổ nào, hahahaha."
Vừa nói, hắn ta ném quả b.o.m trong tay ra.
"Nằm xuống!"
Sức mạnh của vụ nổ khiến cây cối xung quanh trong nháy mắt bị san phẳng, chỉ còn lại một đống đổ nát.
Bụi bay mù mịt khiến làn khói dày đặc càng thêm nặng nề, tầm nhìn giảm xuống nhanh chóng.
Tôi nằm sấp trên mặt đất, trong đầu toàn là sự kinh hãi.
Không phải tất cả thuốc nổ của Đức Thịnh đều đã bị tiêu hủy rồi sao? Hắn ta lấy đâu ra thuốc nổ?
Chưa kịp suy nghĩ, chỉ nghe thấy một tiếng ầm ầm, đất rung núi chuyển.
Trong đầu lại hiện lên lời dặn dò của hội trưởng Âu Dương:
"Thứ năm, hãy ngăn chặn Đức Thịnh nổ mìn bằng mọi giá."
Bằng mọi giá...
Ngẩng đầu lên, ánh mắt tôi thêm phần kiên định.
Ngay khi Cảnh Hòe định ném thuốc nổ ra lần nữa, tôi lao tới.
Ghì chặt hắn ta xuống đất.
[Quỷ khí cấp ba - Trói Buộc Hồn, khởi động.]
"Cô..."
Cảnh Hòe vừa định mở miệng, cảm giác trói buộc mãnh liệt từ sâu trong linh hồn khiến hắn ta khó có thể thốt ra được một âm tiết nào.
Hắn ta nghiến răng: [Quỷ khí cấp ba - Phá Pháp Ấn, giải.]
Quả nhiên là người chơi cấp cao, át chủ bài không ít.
Chênh lệch cấp bậc giữa tôi và hắn ta quá lớn, một khi hắn ta thoát ra, người tiêu đời chính là tôi.
Trong nháy mắt, tôi lấy ra tất cả những thứ mình có thể dùng.
[Quỷ khí cấp hai - Trấn Hồn Chung, trấn.]
Nhân lúc hắn ta đang choáng váng, tôi nhanh chóng dí cây kéo cắt xương vào cổ hắn ta.
Dán chặt, chỉ cần thêm một chút nữa sẽ chảy máu.
"Lục Nghênh Nam, cô thật sự dám ra tay sao?"
Cảnh Hòe không hề hoảng sợ, dường như chắc chắn rằng tôi không dám làm gì hắn ta.
Hắn ta hét lớn: "Không cần lo cho tôi, tiếp tục nổ mìn."
Người của Lê Minh nhanh chóng lấy thuốc nổ ra.
"Tôi xem ai dám!" Tôi gầm lên.
Cây kéo cắt xương cứa vào cổ Cảnh Hòe, m.á.u tuôn ra xối xả.
Vẻ mặt hắn ta không còn bình tĩnh ung dung nữa, trợn mắt nhìn tôi đầy vẻ không thể tin được.
Một người chơi cấp cao như Cảnh Hòe, giá trị vượt xa một phó bản cấp A, thành viên Lê Minh lập tức không dám nhúc nhích.
"Cùng lên, phế tay bọn họ." Chị Tri Vi ra lệnh.
Trước đó đã phá hủy tất cả thuốc nổ, vậy mà họ vẫn có thể lấy ra, điều này chứng tỏ những thứ này là do chính họ chế tạo.
Vậy thì phế tay bọn họ, xem bọn họ còn dùng gì để chế tạo nữa.
Rắc——
Tiếng xương gãy và tiếng la hét vang lên cùng một lúc.
Chờ đến khi tất cả người của Lê Minh đều ngã xuống đất, thông báo hệ thống dự kiến lại không hề vang lên.