Trò Chơi Chết Chóc - Trang 4
Chương 81
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Trong phòng 305, cái xác của Ngô Băng nằm đó, bình yên như đang ngủ.
Vương Đại Long rút hẳn ngăn kéo dưới bàn vi tính ra, biến nó thành một cái chậu rồi vào nhà vệ sinh lấy nước, đổ thẳng lên mặt Chung Liêm đang bất tỉnh nhân sự.
Chung Liêm kêu lên một tiếng rồi tỉnh dậy ngay tức khắc, vừa mới mở mắt, ông ta đã bị Bạch Thiên túm cổ áo kéo dậy, dí đầu kề trước mặt Ngô Băng.
Sau một thoáng ngỡ ngàng ngắn ngủi, Chung Liêm cũng kịp hoàn hồn rồi kinh hãi cất lời: "Cô... cô ấy chết rồi?"
Vương Đại Long đang ngồi xổm cạnh xác Ngô Băng, nghe vậy anh ta bèn cười với Chung Liêm: "Đúng vậy, chết thẳng cẳng rồi."
Lúc này, Chung Liêm mới thấy đầu mình ngâm ngẩm đau, đồng thời ông ta cũng từ từ nhớ lại chuyện vừa xảy ra khi trước.
Ông ta đưa mắt nhìn Vương Đại Long đang ngồi đối diện, tức tối cất tiếng: "Có phải ban nãy cậu đã đánh lén tôi ngoài cửa không? Ngoài ra còn có ai nữa?!"
Bạch Thiên túm đầu ông ta, kéo giật về phía sau, ép Chung Liêm phải ngẩng đầu lên. Bạch Thiên từ trên cao cúi xuống nhìn Chung Liêm, khẽ nở nụ cười: "Là tôi."
"..." Chung Liêm vùng vẫy mấy cái nhưng không thoát được, chỉ đành buông xuôi rồi phẫn nộ thét lên với tư thế vừa kỳ quặc lại vừa khuất nhục: "Khốn kiếp, tôi không phải kẻ phản bội, mấy người đánh tôi làm gì! Ai bảo các người đánh tôi, ai bảo giết Ngô Băng? Kẻ đó chắc chắc chính là kẻ phản bội! Mau buông tôi ra rồi tìm kẻ phản bội đó nhanh lên!"
Dư Tô nhành miệng: "Đừng có giả vờ nữa, bốn người chúng tôi là đồng đội, trước khi chết Ngô Băng cũng nói thẳng ra rồi, ông chính là kẻ phản bội."
Chung Liêm sững sờ: "Cô đùa gì vậy, sao tôi có thể là kẻ phản bội được! Tôi là người đầu tiên dắt mục tiêu nhiệm vụ đến cho Từ Oánh mà!"
Vương Đại Long khe khẽ vỗ má ông ta mấy cái, híp mắt cười: "Ông chưa nghe rõ hả, bốn người chúng tôi là một đội, giờ đồng đội của ông là Ngô Băng đã chết rồi, chỉ còn lại mỗi mình ông thôi, nếu ông không phải kẻ phản bội thì là ai?"
"Thật sự không phải là tôi!" Chung Liêm lắc đầu điên cuồng: "Nếu cả bốn người đều bảo mình là đồng đội của nhau rồi, thì giờ tôi còn đứng đây lừa mấy cô cậu làm gì? Nhưng thật sự tôi không phải kẻ phản bội mà. Ngô Băng, chắc chắn là Ngô Băng!"
Bạch Thiên khẽ buông lỏng Chung Liêm ra, khiến ông ta cuối cùng cũng có thể khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Phong Đình nhìn Chung Liêm rồi cất tiếng hỏi: "Ý ông là ông không phải kẻ phản bội, và đồng thời ông cũng vẫn không biết rốt cuộc Ngô Băng có phải kẻ địch hay không?"
Chung Liêm ngây ngơ gật đầu rồi nói: "Nhưng ban đầu Ngô Băng có nói thân phận của cô ta gióng tôi, sao cô ta lại lừa tôi được?"
Trông Chung Liêm có vẻ không giống như đang nói dối, Phong Đình suy nghĩ rồi hỏi: "Vậy cô ta nói gì với ông?"
Phần lớn lời kể của Chung Liêm khá tương tự với những gì Ngô Băng đã nói.
Chung Liêm sở hữu một món đạo cụ hồi sinh có thể khiến người chơi tránh khỏi cái chết sau khi thực hiện nhiệm vụ, ông ta dùng nó và một món đạo cụ khác nữa để trao đổi với Hội "Sinh Tồn", Hội sẽ có nghĩa vụ giúp ông ta hoàn thành màn chơi thứ sáu tới màn thứ chín, còn hai món đạo cụ này sẽ được trao lại cho phía người bên Hội. Tổng cộng có bốn màn chơi, Ngô Băng thì nói chỉ có ba màn.
Vì Ngô Băng là người hỗ trợ Chung Liêm hoàn thành nhiệm vụ nên ông ta rất mực tin tưởng Ngô Băng, sau khi tham gia màn chơi, Ngô Băng bèn hỏi thân phận của Chung Liêm ngay rồi nói cho ông ta biết vai trò của mình cũng chỉ là một người chơi thông thường, nhưng cứ dặn đi dặn lại Chung Liêm không được lơ là cảnh giác, rất có thể trong màn chơi sẽ còn có các người chơi theo phe đối địch.
Sau đó, Ngô Băng lấy lý do muốn hoàn thành nhiệm vụ với tốc độ nhanh nhất có thể để giết Mã Duy Duy, đoạt lấy lời gợi ý. Vào đêm qua sau khi hoàn thành Trò chơi Bút Tiên, cô ta lại gửi tin nhắn riêng cho Chung Liêm, yêu cầu hôm nay ông ta phải cùng mình hợp sức giết hại Dư Tô.
Lời giải thích cô ta đưa ra cũng giống như hôm trước, đều có ý muốn đạt được thêm gợi ý nhiệm vụ, nhưng lời gợi ý lần này bọn họ không được để các người chơi khác nhìn thấy, sợ bị kẻ phản bội phát hiện, làm ảnh hưởng đến việc thực hiện nhiệm vụ của hai người họ.
Vì vậy, Ngô Băng bèn đề xuất ra tay giết người tại gian ký túc bỏ hoang, sau khi biết được gợi ý rồi, bọn họ sẽ xử lý cái xác ngay, dù có giấu thẳng trong căn ký túc này thì tạm thời cũng không ai phát hiện ra.
Mà giờ đây, nếu lời Chung Liêm nói là thật thì kẻ phản bội Ngô Băng rõ ràng đã lừa gạt và lợi dụng ông ta ngay từ khi màn chơi mới bắt đầu.
Đầu tiên là lợi dụng lòng tin của ông ta, để ông ta giúp mình giải quyết từng người chơi một, xóa sạch lời gợi ý nhiệm vụ, không để các người chơi còn sống biết được, cuối cùng cô ta sẽ ra tay xử lý Chung Liêm rồi dễ dàng hoàn thành màn chơi.
Nhưng bọn họ cũng không thể hoàn toàn tin tưởng lời Chung Liêm nói. Dù sao Ngô Băng cũng đã chết rồi, bọn họ cũng không thể đối chất tìm ra xem ai là kẻ nói dối.
Sau khi Chung Liêm thuật lại xong câu chuyện, Bạch Thiên chìa tay ra với Dư Tô, ánh mắt sáng rực như dã thú vừa thấy con mồi.
"..." Dư Tô đưa con dao găm cho anh ta.
Bạch Thiên nhận lấy con dao rồi khẽ cười với Chung Liêm: "Dù sao thì ông cũng có đạo cụ hồi sinh, dù lời ông nói có là thật hay giả đi chăng nữa thì cũng cứ chết trước đi đã."
Vừa dứt lời, anh ta đã cắm thẳng con dao găm vào lồng ngực Chung Liêm.
Chung Liêm há miệng, vừa sửng sốt lại vừa không cam lòng, rồi cuối cùng cũng rũ xuống không thể cựa quậy nổi nữa.
Đây là lần đầu tiên Vương Đại Long được tận mắt chứng kiến cảnh Bạch Thiên giết người không chớp mắt, anh ta khâm phục giơ ngón cái với Bạch Thiên.
Giai đoạn sau của nhiệm vụ được tiến hành vô cùng thuận lợi, bọn họ để thi thể Ngô Băng lại đây, hôm nay tới lượt Phong Đình lừa giảng viên họ Ngụy ở lại trường học, khi vị giảng viên này định rời khỏi trường, anh sẽ trói ông ta lại rồi đưa vào phòng 305 chung với hai cái xác của Ngô Băng và Chung Liêm, đến nửa đêm bọn họ lại thực hiện Trò chơi Bút Tiên ở ngay đó, không phải dọn cái xác đi nữa.
Dư Tô cũng gọi lại cho mẹ mình, vừa khóc vừa ầm ĩ bắt bà phải tự tới trường đón mình.
Dù rằng bị người mẹ phóng viên mắng vài câu là trẻ con, không biết suy nghĩ, nhưng cuối cùng mẹ Điền Tinh cũng vẫn đồng ý cùng chồng mình tới đón con gái.
Nhưng các người chơi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã điều chỉnh lại thứ tự, để nữ nhà báo tới trường học vào ngày mai, rồi Vương Đại Long và Bạch Thiên sẽ tiếp tục đưa mục tiêu nhiệm vụ của mình tới sau.
Chiều hôm đó, nữ ký giả đang mang bầu cùng chồng mình lái xe tới trường học, đưa cô con gái Điền Tinh về nhà.
Các người chơi làm theo đúng như kế hoạch đã bàn trước, đợi sau khi hai người nọ đến trường học, Phong Đình bèn mượn thân phận bạn bè để giúp Dư Tô xách hành lý.
Phòng Dư Tô ở là phòng số 303, nhưng Dư Tô và Phong Đình lại đưa bố mẹ Điền Tinh, vốn không rõ số phòng của con gái mình, vào căn ký túc 305, trước khi kịp nhận ra điều gì, bọn họ đã bị Vương Đại Long và Bạch Thiên nấp trong phòng đánh ngất xỉu.
Thấy chiếc bụng bầu đã sắp đến ngày sinh của nữ nhà báo, các người chơi đều không đành lòng, nhưng cũng không thể không tiếp tục màn chơi Bút Tiên đêm nay.
Nhưng có một điều nằm ngoài dự liệu của các người chơi, đó là sáng hôm sau, nữ nhà báo đã không chết.
Lúc đầu khi ý thức được tình huống này, Dư Tô khá căng thẳng, nữ phóng viên không chết thì liệu người bỏ mang hôm nay có phải các người chơi không?
Nhưng kỳ lạ là đến tận nửa đêm, vẫn chẳng có một ai phải chết.
Phong Đình nói: "Có lẽ do đứa trẻ vô tội trong bụng đã cứu người phụ nữ đó thoát chết."
Dựa vào tình huống hiện giờ thì có lẽ đây là cách giải thích chính xác nhất rồi.
Nhiệm vụ hôm nay của Trương Đại Long được thực hiện một cách vô cùng suôn sẻ, cũng vào đêm hôm đó, bọn họ nhân lúc trời tối ném luôn thi thể Ngô Băng ra ngoài.
Còn trong trường lại rộ lên truyền thuyết hồn ma Từ Oánh hiện hồn báo thù.
Sau khi nhận được tin báo, người nhà họ Ngô đã tới trường ngay hôm sau, các người chơi viện lý do biết rõ nội tình vụ việc Từ Oánh hiện hồn báo thù, hẹn gặp mặt bác cả Ngô Băng tại trường học vào sáu giờ chiều hôm sau.
Nhưng vào cái ngày bọn họ hẹn gặp người nhà Ngô Băng, cũng chính là ngày Bạch Thiên lừa hiệu trưởng làm vật tế cho Từ Oánh, sau khi các người chơi hoàn thành Trò chơi Bút Tiên thì tới sáng hôm sau hiệu trưởng đã nhảy lầu, nhiệm vụ lần này cũng đồng thời kết thúc tại đây.
Bọn họ hoàn toàn không cần dùng đến người nhà họ Ngô, có thể đây chính là bằng chứng chứng minh cho thân phận kẻ phản bội của Ngô Băng. Vì là kẻ phản bội nên chỉ cần chính Ngô Băng chết là đủ rồi, các người chơi không nhất thiết phải đưa mục tiêu nhiệm vụ có quan hệ với vai diễn của cô ta đến cho Từ Oánh.
Sau khi trở lại thế giới hiện thực, Dư Tô mở Ứng dụng kiểm tra ngay phần thưởng nhiệm vụ.
Phần thưởng tiền mặt đã đạt thẳng tới mức bảy con số, điểm thuộc tính thì lại không thay đổi, vẫn chỉ vỏn vẹn 15 điểm.
Ngoài ra Dư Tô còn được thưởng thêm một món đạo cụ.
"Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ thứ năm, thuận lợi trở thành Người chơi Nhập Môn! Dựa theo sự thể hiện của người chơi, Ứng dụng xin được thưởng riêng cho người chơi Đạo cụ *1, xin mời người chơi nhận ngay phần thưởng."
Lần này không có thông báo về nhiệm vụ phụ, nhưng Dư Tô cũng biết nhiệm vụ phụ chắc hẳn có liên quan đến mối quan hệ giữa Điền Tinh và ba người bạn cùng phòng.
Dư Tô vừa ấn nút nhận đạo cụ, đã có một chiếc đồng hồ tinh xảo xinh xắn hiện ra ngay trong lòng bàn tay cô.
Đạo cụ [Thời gian]: Đây là một chiếc đồng hồ có sức hấp dẫn lạ kỳ, người chơi sở hữu nó sẽ đạt được khả năng khống chế thời gian.
Cách sử dụng: Khi nhấn vào nút ấn, thời gian sẽ được ngừng lại trong hai phút, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ người sử dụng ra, dòng thời gian của tất cả các người chơi khác sẽ bị dừng lại.
Chú ý: Người chơi sử dụng đạo cụ [Thời gian] không được thực hiện các hành động mang tính công kích, nếu không hiệu quả của đạo cụ sẽ lập tức biến mất. Số lần sử dụng còn lại: 2 lần.
Dư Tô đeo ngay chiếc đồng hồ lên cổ tay trái của mình.
Không thể không thừa nhận đây là một món đạo cụ vô cùng hữu dụng, dù rằng khi sử dụng nó, cô không thể ra tay tấn công người khác, nhưng ít nhất nó cũng giúp cô thừa cơ thời gian bị ngưng đọng để làm những việc khác, ví dụ như... chạy trốn khi đang bị truy đuổi?
Đúng lúc này, Dư Tô nhận được điện thoại của Phong Đình.
Dư Tô vội vàng nhận máy, chỉ nghe Phong Đình nói: "Tôi định thuê một căn hộ lớn để mọi người tới ở cùng nhau, phòng trường hợp có chuyện không hay xảy ra."
"Xin lỗi," Dư Tô nói: "Lần này mọi người vì cùng tôi tham gia nhiệm vụ nên mới gặp phải chuyện phiền phức."
"..." Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, một lúc sau Phong Đình mới nói: "Mau qua đây đi, tôi gọi điện là muốn cô cùng tôi đi tìm căn hộ, không phải để cô xin lỗi, đừng nghĩ xin lỗi xong là không phải ra ngoài phơi nắng nữa."
Dư Tô: "... Dạ vâng sếp."
Thân là những người mang tài sản trị giá tới hàng triệu, bọn họ có thể dễ dàng thuê được một căn hộ tốt, hai người đều không thiếu thốn gì tiền bạc.
Nhưng đến lúc thật sự đi tìm phòng thì lại phải xem xét đến đủ các phương diện khác nhau, vậy nên sau khi tới gặp đủ các trung tâm môi giới lớn nhỏ, chân sắp gãy tới nơi, đi xem cũng đã hơn mười chỗ, cuối cùng bọn họ cũng có thể tìm được một căn hộ lớn phù hợp.
Đây là một khu chung cư mới có hệ thống an ninh rất tốt, ra vào phải quẹt thẻ, nếu có người bên ngoài tới tìm chủ nhà thì cũng buộc phải đăng ký, rồi bảo vệ sẽ gọi điện cho chủ nhà ngay tại chỗ, xác nhận thân phận khách tới xong mới có thể để họ vào.
Dù rằng giá nhà không phải rẻ, nhưng sau khi xem xét cẩn thận rồi, hai người họ bèn giao tiền thuê nhà ngay.
Đây là một căn hộ duplex, được trang trí lắp đặt khá ổn, có rất nhiều phòng, hiện giờ năm người chơi bọn họ cùng dọn vào ở cũng vẫn còn thừa.
Đương nhiên hôm nay bọn họ cũng không thể dọn vào ở ngay được, lúc tìm được căn hộ thì cũng đã chẳng còn sớm, phải đợi tới mai mới có thể bắt tay vào chuyển nhà.
Đêm hôm ấy Dư Tô lại mơ thấy cô nữ sinh Từ Oánh trong nhiệm vụ.
Dư Tô thay Từ Oánh chịu đựng màn bị kịch kể từ lúc tin đồ bắt đầu nổ ra, cho tới giây phút tuyệt vọng và vô lực cuối cùng khi Từ Oánh nhảy lầu tự sát.
Trong phòng 305, cái xác của Ngô Băng nằm đó, bình yên như đang ngủ.
Vương Đại Long rút hẳn ngăn kéo dưới bàn vi tính ra, biến nó thành một cái chậu rồi vào nhà vệ sinh lấy nước, đổ thẳng lên mặt Chung Liêm đang bất tỉnh nhân sự.
Chung Liêm kêu lên một tiếng rồi tỉnh dậy ngay tức khắc, vừa mới mở mắt, ông ta đã bị Bạch Thiên túm cổ áo kéo dậy, dí đầu kề trước mặt Ngô Băng.
Sau một thoáng ngỡ ngàng ngắn ngủi, Chung Liêm cũng kịp hoàn hồn rồi kinh hãi cất lời: "Cô... cô ấy chết rồi?"
Vương Đại Long đang ngồi xổm cạnh xác Ngô Băng, nghe vậy anh ta bèn cười với Chung Liêm: "Đúng vậy, chết thẳng cẳng rồi."
Lúc này, Chung Liêm mới thấy đầu mình ngâm ngẩm đau, đồng thời ông ta cũng từ từ nhớ lại chuyện vừa xảy ra khi trước.
Ông ta đưa mắt nhìn Vương Đại Long đang ngồi đối diện, tức tối cất tiếng: "Có phải ban nãy cậu đã đánh lén tôi ngoài cửa không? Ngoài ra còn có ai nữa?!"
Bạch Thiên túm đầu ông ta, kéo giật về phía sau, ép Chung Liêm phải ngẩng đầu lên. Bạch Thiên từ trên cao cúi xuống nhìn Chung Liêm, khẽ nở nụ cười: "Là tôi."
"..." Chung Liêm vùng vẫy mấy cái nhưng không thoát được, chỉ đành buông xuôi rồi phẫn nộ thét lên với tư thế vừa kỳ quặc lại vừa khuất nhục: "Khốn kiếp, tôi không phải kẻ phản bội, mấy người đánh tôi làm gì! Ai bảo các người đánh tôi, ai bảo giết Ngô Băng? Kẻ đó chắc chắc chính là kẻ phản bội! Mau buông tôi ra rồi tìm kẻ phản bội đó nhanh lên!"
Dư Tô nhành miệng: "Đừng có giả vờ nữa, bốn người chúng tôi là đồng đội, trước khi chết Ngô Băng cũng nói thẳng ra rồi, ông chính là kẻ phản bội."
Chung Liêm sững sờ: "Cô đùa gì vậy, sao tôi có thể là kẻ phản bội được! Tôi là người đầu tiên dắt mục tiêu nhiệm vụ đến cho Từ Oánh mà!"
Vương Đại Long khe khẽ vỗ má ông ta mấy cái, híp mắt cười: "Ông chưa nghe rõ hả, bốn người chúng tôi là một đội, giờ đồng đội của ông là Ngô Băng đã chết rồi, chỉ còn lại mỗi mình ông thôi, nếu ông không phải kẻ phản bội thì là ai?"
"Thật sự không phải là tôi!" Chung Liêm lắc đầu điên cuồng: "Nếu cả bốn người đều bảo mình là đồng đội của nhau rồi, thì giờ tôi còn đứng đây lừa mấy cô cậu làm gì? Nhưng thật sự tôi không phải kẻ phản bội mà. Ngô Băng, chắc chắn là Ngô Băng!"
Bạch Thiên khẽ buông lỏng Chung Liêm ra, khiến ông ta cuối cùng cũng có thể khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Phong Đình nhìn Chung Liêm rồi cất tiếng hỏi: "Ý ông là ông không phải kẻ phản bội, và đồng thời ông cũng vẫn không biết rốt cuộc Ngô Băng có phải kẻ địch hay không?"
Chung Liêm ngây ngơ gật đầu rồi nói: "Nhưng ban đầu Ngô Băng có nói thân phận của cô ta gióng tôi, sao cô ta lại lừa tôi được?"
Trông Chung Liêm có vẻ không giống như đang nói dối, Phong Đình suy nghĩ rồi hỏi: "Vậy cô ta nói gì với ông?"
Phần lớn lời kể của Chung Liêm khá tương tự với những gì Ngô Băng đã nói.
Chung Liêm sở hữu một món đạo cụ hồi sinh có thể khiến người chơi tránh khỏi cái chết sau khi thực hiện nhiệm vụ, ông ta dùng nó và một món đạo cụ khác nữa để trao đổi với Hội "Sinh Tồn", Hội sẽ có nghĩa vụ giúp ông ta hoàn thành màn chơi thứ sáu tới màn thứ chín, còn hai món đạo cụ này sẽ được trao lại cho phía người bên Hội. Tổng cộng có bốn màn chơi, Ngô Băng thì nói chỉ có ba màn.
Vì Ngô Băng là người hỗ trợ Chung Liêm hoàn thành nhiệm vụ nên ông ta rất mực tin tưởng Ngô Băng, sau khi tham gia màn chơi, Ngô Băng bèn hỏi thân phận của Chung Liêm ngay rồi nói cho ông ta biết vai trò của mình cũng chỉ là một người chơi thông thường, nhưng cứ dặn đi dặn lại Chung Liêm không được lơ là cảnh giác, rất có thể trong màn chơi sẽ còn có các người chơi theo phe đối địch.
Sau đó, Ngô Băng lấy lý do muốn hoàn thành nhiệm vụ với tốc độ nhanh nhất có thể để giết Mã Duy Duy, đoạt lấy lời gợi ý. Vào đêm qua sau khi hoàn thành Trò chơi Bút Tiên, cô ta lại gửi tin nhắn riêng cho Chung Liêm, yêu cầu hôm nay ông ta phải cùng mình hợp sức giết hại Dư Tô.
Lời giải thích cô ta đưa ra cũng giống như hôm trước, đều có ý muốn đạt được thêm gợi ý nhiệm vụ, nhưng lời gợi ý lần này bọn họ không được để các người chơi khác nhìn thấy, sợ bị kẻ phản bội phát hiện, làm ảnh hưởng đến việc thực hiện nhiệm vụ của hai người họ.
Vì vậy, Ngô Băng bèn đề xuất ra tay giết người tại gian ký túc bỏ hoang, sau khi biết được gợi ý rồi, bọn họ sẽ xử lý cái xác ngay, dù có giấu thẳng trong căn ký túc này thì tạm thời cũng không ai phát hiện ra.
Mà giờ đây, nếu lời Chung Liêm nói là thật thì kẻ phản bội Ngô Băng rõ ràng đã lừa gạt và lợi dụng ông ta ngay từ khi màn chơi mới bắt đầu.
Đầu tiên là lợi dụng lòng tin của ông ta, để ông ta giúp mình giải quyết từng người chơi một, xóa sạch lời gợi ý nhiệm vụ, không để các người chơi còn sống biết được, cuối cùng cô ta sẽ ra tay xử lý Chung Liêm rồi dễ dàng hoàn thành màn chơi.
Nhưng bọn họ cũng không thể hoàn toàn tin tưởng lời Chung Liêm nói. Dù sao Ngô Băng cũng đã chết rồi, bọn họ cũng không thể đối chất tìm ra xem ai là kẻ nói dối.
Sau khi Chung Liêm thuật lại xong câu chuyện, Bạch Thiên chìa tay ra với Dư Tô, ánh mắt sáng rực như dã thú vừa thấy con mồi.
"..." Dư Tô đưa con dao găm cho anh ta.
Bạch Thiên nhận lấy con dao rồi khẽ cười với Chung Liêm: "Dù sao thì ông cũng có đạo cụ hồi sinh, dù lời ông nói có là thật hay giả đi chăng nữa thì cũng cứ chết trước đi đã."
Vừa dứt lời, anh ta đã cắm thẳng con dao găm vào lồng ngực Chung Liêm.
Chung Liêm há miệng, vừa sửng sốt lại vừa không cam lòng, rồi cuối cùng cũng rũ xuống không thể cựa quậy nổi nữa.
Đây là lần đầu tiên Vương Đại Long được tận mắt chứng kiến cảnh Bạch Thiên giết người không chớp mắt, anh ta khâm phục giơ ngón cái với Bạch Thiên.
Giai đoạn sau của nhiệm vụ được tiến hành vô cùng thuận lợi, bọn họ để thi thể Ngô Băng lại đây, hôm nay tới lượt Phong Đình lừa giảng viên họ Ngụy ở lại trường học, khi vị giảng viên này định rời khỏi trường, anh sẽ trói ông ta lại rồi đưa vào phòng 305 chung với hai cái xác của Ngô Băng và Chung Liêm, đến nửa đêm bọn họ lại thực hiện Trò chơi Bút Tiên ở ngay đó, không phải dọn cái xác đi nữa.
Dư Tô cũng gọi lại cho mẹ mình, vừa khóc vừa ầm ĩ bắt bà phải tự tới trường đón mình.
Dù rằng bị người mẹ phóng viên mắng vài câu là trẻ con, không biết suy nghĩ, nhưng cuối cùng mẹ Điền Tinh cũng vẫn đồng ý cùng chồng mình tới đón con gái.
Nhưng các người chơi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã điều chỉnh lại thứ tự, để nữ nhà báo tới trường học vào ngày mai, rồi Vương Đại Long và Bạch Thiên sẽ tiếp tục đưa mục tiêu nhiệm vụ của mình tới sau.
Chiều hôm đó, nữ ký giả đang mang bầu cùng chồng mình lái xe tới trường học, đưa cô con gái Điền Tinh về nhà.
Các người chơi làm theo đúng như kế hoạch đã bàn trước, đợi sau khi hai người nọ đến trường học, Phong Đình bèn mượn thân phận bạn bè để giúp Dư Tô xách hành lý.
Phòng Dư Tô ở là phòng số 303, nhưng Dư Tô và Phong Đình lại đưa bố mẹ Điền Tinh, vốn không rõ số phòng của con gái mình, vào căn ký túc 305, trước khi kịp nhận ra điều gì, bọn họ đã bị Vương Đại Long và Bạch Thiên nấp trong phòng đánh ngất xỉu.
Thấy chiếc bụng bầu đã sắp đến ngày sinh của nữ nhà báo, các người chơi đều không đành lòng, nhưng cũng không thể không tiếp tục màn chơi Bút Tiên đêm nay.
Nhưng có một điều nằm ngoài dự liệu của các người chơi, đó là sáng hôm sau, nữ nhà báo đã không chết.
Lúc đầu khi ý thức được tình huống này, Dư Tô khá căng thẳng, nữ phóng viên không chết thì liệu người bỏ mang hôm nay có phải các người chơi không?
Nhưng kỳ lạ là đến tận nửa đêm, vẫn chẳng có một ai phải chết.
Phong Đình nói: "Có lẽ do đứa trẻ vô tội trong bụng đã cứu người phụ nữ đó thoát chết."
Dựa vào tình huống hiện giờ thì có lẽ đây là cách giải thích chính xác nhất rồi.
Nhiệm vụ hôm nay của Trương Đại Long được thực hiện một cách vô cùng suôn sẻ, cũng vào đêm hôm đó, bọn họ nhân lúc trời tối ném luôn thi thể Ngô Băng ra ngoài.
Còn trong trường lại rộ lên truyền thuyết hồn ma Từ Oánh hiện hồn báo thù.
Sau khi nhận được tin báo, người nhà họ Ngô đã tới trường ngay hôm sau, các người chơi viện lý do biết rõ nội tình vụ việc Từ Oánh hiện hồn báo thù, hẹn gặp mặt bác cả Ngô Băng tại trường học vào sáu giờ chiều hôm sau.
Nhưng vào cái ngày bọn họ hẹn gặp người nhà Ngô Băng, cũng chính là ngày Bạch Thiên lừa hiệu trưởng làm vật tế cho Từ Oánh, sau khi các người chơi hoàn thành Trò chơi Bút Tiên thì tới sáng hôm sau hiệu trưởng đã nhảy lầu, nhiệm vụ lần này cũng đồng thời kết thúc tại đây.
Bọn họ hoàn toàn không cần dùng đến người nhà họ Ngô, có thể đây chính là bằng chứng chứng minh cho thân phận kẻ phản bội của Ngô Băng. Vì là kẻ phản bội nên chỉ cần chính Ngô Băng chết là đủ rồi, các người chơi không nhất thiết phải đưa mục tiêu nhiệm vụ có quan hệ với vai diễn của cô ta đến cho Từ Oánh.
Sau khi trở lại thế giới hiện thực, Dư Tô mở Ứng dụng kiểm tra ngay phần thưởng nhiệm vụ.
Phần thưởng tiền mặt đã đạt thẳng tới mức bảy con số, điểm thuộc tính thì lại không thay đổi, vẫn chỉ vỏn vẹn 15 điểm.
Ngoài ra Dư Tô còn được thưởng thêm một món đạo cụ.
"Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ thứ năm, thuận lợi trở thành Người chơi Nhập Môn! Dựa theo sự thể hiện của người chơi, Ứng dụng xin được thưởng riêng cho người chơi Đạo cụ *1, xin mời người chơi nhận ngay phần thưởng."
Lần này không có thông báo về nhiệm vụ phụ, nhưng Dư Tô cũng biết nhiệm vụ phụ chắc hẳn có liên quan đến mối quan hệ giữa Điền Tinh và ba người bạn cùng phòng.
Dư Tô vừa ấn nút nhận đạo cụ, đã có một chiếc đồng hồ tinh xảo xinh xắn hiện ra ngay trong lòng bàn tay cô.
Đạo cụ [Thời gian]: Đây là một chiếc đồng hồ có sức hấp dẫn lạ kỳ, người chơi sở hữu nó sẽ đạt được khả năng khống chế thời gian.
Cách sử dụng: Khi nhấn vào nút ấn, thời gian sẽ được ngừng lại trong hai phút, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ người sử dụng ra, dòng thời gian của tất cả các người chơi khác sẽ bị dừng lại.
Chú ý: Người chơi sử dụng đạo cụ [Thời gian] không được thực hiện các hành động mang tính công kích, nếu không hiệu quả của đạo cụ sẽ lập tức biến mất. Số lần sử dụng còn lại: 2 lần.
Dư Tô đeo ngay chiếc đồng hồ lên cổ tay trái của mình.
Không thể không thừa nhận đây là một món đạo cụ vô cùng hữu dụng, dù rằng khi sử dụng nó, cô không thể ra tay tấn công người khác, nhưng ít nhất nó cũng giúp cô thừa cơ thời gian bị ngưng đọng để làm những việc khác, ví dụ như... chạy trốn khi đang bị truy đuổi?
Đúng lúc này, Dư Tô nhận được điện thoại của Phong Đình.
Dư Tô vội vàng nhận máy, chỉ nghe Phong Đình nói: "Tôi định thuê một căn hộ lớn để mọi người tới ở cùng nhau, phòng trường hợp có chuyện không hay xảy ra."
"Xin lỗi," Dư Tô nói: "Lần này mọi người vì cùng tôi tham gia nhiệm vụ nên mới gặp phải chuyện phiền phức."
"..." Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, một lúc sau Phong Đình mới nói: "Mau qua đây đi, tôi gọi điện là muốn cô cùng tôi đi tìm căn hộ, không phải để cô xin lỗi, đừng nghĩ xin lỗi xong là không phải ra ngoài phơi nắng nữa."
Dư Tô: "... Dạ vâng sếp."
Thân là những người mang tài sản trị giá tới hàng triệu, bọn họ có thể dễ dàng thuê được một căn hộ tốt, hai người đều không thiếu thốn gì tiền bạc.
Nhưng đến lúc thật sự đi tìm phòng thì lại phải xem xét đến đủ các phương diện khác nhau, vậy nên sau khi tới gặp đủ các trung tâm môi giới lớn nhỏ, chân sắp gãy tới nơi, đi xem cũng đã hơn mười chỗ, cuối cùng bọn họ cũng có thể tìm được một căn hộ lớn phù hợp.
Đây là một khu chung cư mới có hệ thống an ninh rất tốt, ra vào phải quẹt thẻ, nếu có người bên ngoài tới tìm chủ nhà thì cũng buộc phải đăng ký, rồi bảo vệ sẽ gọi điện cho chủ nhà ngay tại chỗ, xác nhận thân phận khách tới xong mới có thể để họ vào.
Dù rằng giá nhà không phải rẻ, nhưng sau khi xem xét cẩn thận rồi, hai người họ bèn giao tiền thuê nhà ngay.
Đây là một căn hộ duplex, được trang trí lắp đặt khá ổn, có rất nhiều phòng, hiện giờ năm người chơi bọn họ cùng dọn vào ở cũng vẫn còn thừa.
Đương nhiên hôm nay bọn họ cũng không thể dọn vào ở ngay được, lúc tìm được căn hộ thì cũng đã chẳng còn sớm, phải đợi tới mai mới có thể bắt tay vào chuyển nhà.
Đêm hôm ấy Dư Tô lại mơ thấy cô nữ sinh Từ Oánh trong nhiệm vụ.
Dư Tô thay Từ Oánh chịu đựng màn bị kịch kể từ lúc tin đồ bắt đầu nổ ra, cho tới giây phút tuyệt vọng và vô lực cuối cùng khi Từ Oánh nhảy lầu tự sát.