Trò Chơi Chết Chóc - Trang 4
Chương 76
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Dư Tô hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng Phong Đình: "Sếp, tôi biết sai rồi, về sau tôi tuyệt đối sẽ không phạm phải loại sai lầm thế này nữa!"
"..." Phong Đình cười: "Tôi còn chưa mắng cô cô đã nhận sai trước rồi?"
Trông dáng vẻ cúi thấp đầu nhận sai của Dư Tô hệt như đứa nhóc tiểu học vừa phạm lỗi, Phong Đình vốn định dạy dỗ cô mấy câu, giờ cũng đành nuốt trở lại.
Dư Tô: QAQ
Phong Đình day trán: "Thôi, cô biết sai là được rồi. Bình thường cũng không thể có hai đầu mối cùng xuất hiện một nơi được, trừ khi Ứng dụng bị lỗi. Tôi nhắc cô quay lại cũng là để dạy bảo cô thôi."
"Sau này đừng có giả vờ đáng yêu nữa," Phong Đình nói: "không đáng yêu chút nào."
"... Sếp vui là tốt rồi." Người làm sai không có tư cách phản bác.
Một bàn tay gõ lên đỉnh đầu Dư Tô, cô ngẩng đầu, thấy Phong Đình cười híp mắt, nói: "Gõ một cái, nghe xem có tiếng nước chảy không."
Phong Đình đứng dậy, dợm bước quay về nhà ăn, Dư Tô nhìn chòng chọc bóng lưng anh: "Não anh mới úng nước!"
Phong Đình quay đầu lại: "Cô nói gì cơ?"
Dư Tô nói: "... Tôi bảo não tôi úng nước."
Phong Đình cười tít mắt: "Cô biết ưu điểm của mình là gì không?"
"Đẹp?"
Phong Đình nhướn mày: "Lúc nãy tôi vốn định bảo cô rất biết người biết ta, nhưng giờ có vẻ không phải rồi."
Khi về tới nhà ăn, Vương Đại Long vừa thấy Dư Tô đã chế giễu: "Ha ha ha ha ha, cô tức tới nỗi mặt phồng ra như cá nóc rồi!"
"Hờ." Dư Tô không còn gì nói.
Trừ Chung Liêm, các người chơi đều đã bàn xong thứ tự cho cả nhóm, bọn họ sẽ bắt đầu gọi điện thoại về cho người thân theo thứ tự này.
Dư Tô là người đầu tiên, trước khi bấm số cho người mẹ phóng viên của Điền Tinh, cô suy nghĩ, chuẩn bị một cái cớ thật kín kẽ.
Theo như tin tức thu thập được trước đó, Điền Tinh là một cô gái nhút nhát, chỉ cần bảo mẹ Điền Tinh rằng cô sợ, muốn nghỉ học về nhà, chắc hẳn bà sẽ đồng ý. Nhưng đồng ý là một chuyện, tự mình tới trường đón cô lại là một chuyện khác.
Chuyện tiến triển theo hướng không hề suôn sẻ, vì mẹ Điền Tinh đang mang thai, không tiện tới trường, trong điện thoại bà cũng chỉ nói để ngày mai bố đi làm về sẽ tới đón cô.
Dư Tô chỉ đành lùi kế hoạch về nhà lại, nói đột nhiên nhớ ra gần đây có cô một tiết học rất quan trọng, phải thêm mấy ngày nữa mới về được.
Theo thứ tự, Phong Đình là người thứ hai, sau khi Dư Tô thất bại, anh buộc phải gọi người nhà mình đến vào ngày mai.
Chuyện của Phong Đình rất thuận lợi, vì anh nhận vai diễn con trai của giảng viên Ngụy, dù giờ giảng viên Ngụy không ở trường nhưng ngày mai lại có tiết dạy. Phong Đình đã xác định qua điện thoại rồi, chắc chắn ngày mai giảng viên Ngụy sẽ có mặt ở trường học. Đến lúc đó Phong Đình chỉ cần nghĩ bừa một lý do nào đó là có thể lừa ông ta tới.
Nhưng đó cũng là chuyện của sáng mai, tiếp theo đó buộc họ vẫn buộc phải tìm cách giữ ông ta lại trường, cho đến tận rạng sáng.
Trong tất cả những người này, Dư Tô cảm thấy chỉ có hai kẻ là đáng chết nhất, một là người nhà họ Ngô, một là vị giảng viên họ Ngụy này.
Kẻ trộm hóa chất cho Ngô Hi, chính là ông ta.
Thậm chí Dư Tô còn ngờ rằng khi Ngô Hi nhờ ông ta trợ giúp, hai người cũng đã bàn bạc tính toán với nhau cả rồi, nếu xảy ra chuyện sẽ đổ hết tội lên đầu Từ Oánh.
Nếu không, trên đời này có bao nhiêu thứ có thể hại chết người, tại sao lại cứ phải chọn chất độc này?
Người thứ ba gọi điện thoại về là Bạch Thiên, sắc mặt anh ta vẫn cứ lạnh tanh mà dùng giọng điệu ngập tràn vui vẻ nói với đầu dây bên kia: "Bố ơi, mai bố có ở trường không? Không à? Vậy bố tới trường được không? Trước mười hai giờ đêm mai là được. À, con có chuyện quan trọng muốn nói với bố, chuyện rất quan trọng, bố con mình gặp nhau rồi nói nhé?"
Dư Tô chỉ sợ anh ta sẽ thốt nên câu "Ông không tới tôi chém chết ông", nhưng may là chuyện này không hề xảy ra.
Anh ta cúp máy, gật đầu với những người chơi khác: "Ông ta sẽ tới."
Người tiếp theo là Vương Đại Long.
Vai diễn của anh ta là em trai của nữ nghiên cứu sinh, mà cô nghiên cứu sinh này đã bảo vệ xong, rời trường từ lâu, nhưng may là cô ta sống ở thành phố này, nếu không chuyện sẽ rất phiền phức.
Lần này coi như cũng thuận lợi, vì ba ngày sau là ngày nghỉ cuối tuần nên cô nghiên cứu sinh vừa khéo cũng có thời gian rảnh.
Chung Liêm không cần gọi điện nữa, cuối cùng chỉ còn lại mình Ngô Băng.
Ngô Băng bật điện thoại, mở danh bạ ra rồi hỏi với vẻ bối rối: "Tôi nên gọi cho ai bây giờ?"
Ngô Hi, hung thủ của vụ án đầu độc đã rời đất nước này từ ba năm trước, đương nhiên cô ta không thể xuất hiện được, mà những người còn lại của nhà họ Ngô lại đều biết đến vụ việc kia.
Lần trước Ngô Băng gọi điện cho người có tên "Mẹ" trong danh bạ, lúc nói chuyện với người này, Ngô Băng có nghe nói chỗ dựa vững chắc của cả nhà họ Ngô chính là ông chú hai của Ngô Băng và Ngô Hi.
Một nhân vật lớn như vậy đương nhiên sẽ không tự mình nhúng tay vào vụ án ba năm trước, nhưng một lời ông ta tùy tiện buông ra thôi cũng mang theo sức ảnh hưởng cực lớn, vậy nên ông ta cũng chính là một trong những kẻ Từ Oánh muốn giết chết.
Vì có lớp trên dìu dắt mà phần lớn người nhà họ Ngô đều tham gia chính trường, dù rằng không đạt được đến trình độ như "chú hai" nhưng cũng đều là những nhân vật lớn đếm được trên đầu ngón tay trong thành phố. Người tự mình xử lý vụ án đầu độc chính là bố ruột của hung thủ Ngô Hi, cũng là bác cả của Ngô Băng.
Mối quan hệ máu mủ này thường cũng không thể đến mức quá thân thiết được, Ngô Băng muốn tìm lý do lừa người này tới cũng không phải chuyện dễ dàng cho cam.
Không chọn được mục tiêu hoàn hảo nhất thì cũng phải chọn thay bằng một phương án phù hợp, bố mẹ Ngô Băng cũng rất tường tận vụ án ba năm trước, có lẽ họ cũng có thể được tính vào mục tiêu nhiệm vụ.
Còn nếu không được tính thì sao?
Suy nghĩ một hồi cũng chưa thể tìm ra được ngay cách nào tốt.
Dư Tô nói: "Thật ra chuyện chắc cũng không khó tới vậy, giờ cô đừng nóng, ngày mai lại gọi điện thoại cho ông ta, bảo trong trường lại có người chết, thêm cả hai người chơi mới bỏ mạng hôm nay, cô hoàn toàn có thể nói với ông ta vụ tự sát liên hoàn là do Từ Oánh chết ba năm trước giờ quay lại báo thù. Tới lúc đó chắc ông ta cũng sẽ phải tới trường một chuyến. Nếu ông ta không chịu tới thì cô cứ gọi cho bố mẹ mình, khóc thảm thương được bao nhiêu thì khóc, để bố mẹ cô tạo áp lực cho ông ta."
Dù sao chuyện Ngô Băng giỏi nhất vẫn là khóc mà.
Thế là mọi chuyện tạm thời được quyết định xong xuôi, các người chơi lại đi dạo một vòng quanh trường học.
Vương Đại Long nói: "Lúc chơi Bút Tiên chúng ta chỉ tùy tiện tìm một căn phòng học, khi nào bắt trói được NPC lại, ta cứ tiến hành trò chơi ngay nơi giấu người là được."
Dư Tô gật đầu, nói: "Đúng đấy, nhiệm vụ không hề hạn chế địa điểm chơi Bút Tiên."
Tới khoảng mười rưỡi tối, Chung Liêm bèn gọi điện cho quản lý ký túc.
Khi anh ta đề cập tới việc mình có chuyện quan trọng cần tìm mẹ, do buộc phải ở lại phòng quản lý vào buổi tối nên bà đã từ chối. Nhưng Chung Liêm cũng không từ bỏ, mồm mép một lúc cuối cùng cũng có thể thuyết phục được người phụ nữ này ra gặp mình vào mười một rưỡi.
Để đề phòng trường hợp có sự cố bất ngờ, các người chơi bèn đứng đợi cách ký túc nữ một khoảng không mấy xa.
Tới khi thấy quản lý ký túc bước khỏi cổng vào lục mười một giờ hơn hai mươi phút, bọn họ mới vội tản ra.
Chung Liêm đứng gần đó chờ bà, nói với bà vài câu, người phụ nữ vừa toan quay người trở về ký túc đã bị Chung Liêm kéo lại ngay.
Dư Tô đứng từ đằng xa nhìn thấy, Chung Liêm tựa đầu vào vai người phụ nữ, điệu bộ hệt như một đứa con trai đang làm nũng mẹ...
Nhưng hình ảnh ông chú trung niên của người này lại khiến cảnh tượng vừa quái dị lại vừa khôi hài.
Những người chơi khác tiến thẳng vào phòng học, dọn đống giấy bút đã chuẩn bị xong từ trước lên bàn, rồi đưa đoạn dây thừng được bện lại từ vải cho Bạch Thiên, cùng đợi quản lý ký túc tới.
Bạch Thiên đứng cạnh cửa, vọng ra ngoài với vẻ mặt đầy háo hức kỳ vọng, lúc người phụ nữ bị Chung Liêm nửa lôi nửa kéo vào cửa, anh ta bèn tròng ngay cuộn dây vào đầu bà.
Chung Liêm mau chóng quay người lại, hợp lực cùng Bạch Thiên trói người phụ nữ đang choáng váng lại, rồi nhét một mớ vải vào miệng bà.
Người phụ nữ này không thể ngờ sẽ có chuyện như vậy xảy ra, tới khi bà thấy rõ đám người chơi trong phòng mới chợt kinh hãi chớp mắt, sau đó ánh mắt chỉ trân trân hướng về con trai mình.
Giờ phút này đây, bà không còn tâm trí nào mà để tâm tới những kẻ khác, suy nghĩ duy nhất trong đầu bà chỉ là tại sao con trai ruột của mình lại cùng những kẻ khác trói bà lại?
Đương nhiên bà sẽ không hiểu được lý do, mà "con trai" bà cũng sẽ không giải thích cho bà nghe.
Người phụ nữ bị trói trên một chiếc ghế cạnh bàn học, các người chơi ngồi vây quanh một chiếc bàn khác.
Khi đồng hồ vừa điểm không giờ, đám người chơi bèn cùng lấy ngón tay kẹp lấy chiếc bút, ván chơi Bút Tiên thứ hai, đã bắt đầu rồi.
Cũng vẫn là cách gọi hồn ấy, sau khi lặp lại lời gọi mấy lần, chiếc bút trong tay họ bắt đầu động đậy, chầm chậm vẽ một vòng tròn trên giấy.
Ngay lúc này Dư Tô chợt nghe thấy tiếng ú ớ của người phụ nữ quản lý ký túc vang lên.
Miệng bà bị nhét giẻ, không thể kêu thành lời, nhưng âm lượng bà phát ra lại không hề nhỏ, có vẻ đã vô cùng sợ hãi.
Dư Tô ngẩng đầu nhìn Phong Đình và Vương Đại Long ngồi cạnh, thấy ánh mắt bọn họ vẫn hướng xuống mặt giấy, không buồn quay đầu nhìn người phụ nữ này.
"Bút Tiên, Bút Tiên, đây chính là tâm nguyện của cô sao?" Ngô Băng cất lời, dùng giọng điệu êm ái trước sau như một, hỏi câu đầu tiên.
Tối qua, mọi người không hay biết quy tắc cụ thể của màn chơi, cũng không dám hỏi những câu hữu dụng, nhưng hôm nay bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này nữa.
Ngòi bút dần dần dịch tới chữ "Đúng", rồi vẽ một vòng tròn bao quanh.
Câu hỏi thứ hai là của Chung Liêm: "Nếu mỗi người chúng tôi đem tới đây một kẻ cô muốn giết, có phải trò chơi sẽ được hoàn thành không?"
Câu trả lời vẫn là "Đúng".
Người thứ ba là Vương Đại Long, anh ta hỏi một câu vô cùng quan trọng: "Trong số những người chơi còn sống có kẻ phản bội không?"
Chiếc bút trong tay bọn họ chậm chạp dịch lại chữ "Không" rồi vẽ một vòng tròn.
Người thứ tư là Phong Đình, anh hỏi: "Đêm nay có người chơi nào phải chết không?"
Đáp án tiếp tục là "Không".
Người cuối cùng là Dư Tô, cô đưa mắt nhìn từng người chơi một, cân nhắc một hồi rồi hỏi: "Bút Tiên, nếu trong số chúng tôi có người không thể đưa mục tiêu cô cần tới, mà những người chơi khác đều đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, khi này chúng tôi giết kẻ đó liệu có tính là hoàn thành nhiệm vụ không?"
Chiếc bút trong tay bọn họ khựng lại trong chốc lát rồi lại từ từ khoanh vào chữ "Đúng".
Sau khi mỗi người đều đã hỏi xong câu của mình, Ngô Băng bèn thở ra một hơi, thấp giọng: "Được rồi, chúng ta tiễn Bút Tiên đi thôi."
"Đợi đã, tôi còn một câu."
Lời Ngô Băng còn chưa dứt, đột nhiên Phong Đình đã chợt cất giọng, anh nhìn chằm chằm cây bút trong tay các người chơi, trầm giọng: "Câu hỏi của tôi là, hiện giờ kẻ đang trả lời câu hỏi của bọn tôi, có thật là Bút Tiên không?"
Tấc giả: Viết tới đây tôi lại nhớ lại một sự kiện tâm linh mình gặp phải hồi trước, khi còn ở trường học, tôi sẽ kể sơ cho mọi người nghe.
Lúc mới vào năm học, ký túc xá bọn tôi có đợt tổng vệ sinh, các phòng được dọn dẹp sạch sẽ cả rồi, sau khi ở được vài ngày, tôi và một người bạn cùng ngồi trước bàn máy tính xem TV, bạn tôi mới khom lưng lấy một cái bình giữ nhiệt trong ngăn bàn ra, sau đó đột nhiên thét lên một tiếng, tôi vừa cúi đầu nhìn đã thấy trong ngăn bàn có một mớ tóc, một mớ tóc đen.
Tôi và bạn sợ quá chạy ù ra ngoài, ngồi một lúc ngoài cửa, chủ nhiệm lớp tôi vừa khéo đi ngang qua, bọn tôi bèn kể chuyện này cho thầy ấy nghe, thầy ấy mới bẻ một cành cây ở ngoài xuống, vừa khéo đây là một cành đào, xong, thầy cùng bọn tôi vào ký túc xem.
Thầy ấy dùng cành cây hất mớ tóc ra rồi nhảy bắn về cửa phòng ngay, thò đầu vào nói với chúng tôi hồi trước ở đây người ta mở tiệm làm tóc nên mới có tóc.
Tôi và bạn:??? Ai lại mở tiệm làm tóc trong phòng ký túc!
Sau khi thầy đi rồi tôi mới để ý không hiểu thế nào mà mớ tóc bị thầy hất ra ngoài lại biến thành màu tóc nhuộm, là màu vàng đỏ, lúc nãy rõ ràng nó là màu đen, nhưng cũng có thể là do ánh đèn.
Sau đó có hôm tôi về phòng sớm hơn mọi khi, tôi đứng ngoài cửa nghe thấy trong phòng vang lên tiếng nói chuyện của một người phụ nữ và một đứa bé.
Có lần chúng tôi bàn nhau đi mua tiền giấy về đốt, lúc đó hình như là đang có lễ gì đó, tôi cũng quên mất rồi. Bọn tôi đi rất xa mới tìm được nơi bán vàng mã và nhang đèn, bèn mua một ít về, buổi tối ngồi ngoài ban công hóa vàng.
Lạ nhất là, còn chưa đốt xong tôi đã thấy trên nền đất xuất hiện rất nhiều dấu chân của một đứa trẻ. Ban công ký túc chúng tôi làm bằng xin măng, không lát sàn, cái dấu chân đó cứ ướt nhẹp nước, trông cực kỳ rõ ràng. Hơn nữa trông chủ nhân dấu chân chắc cũng chỉ chừng sáu bảy tuổi, vậy nên chắc chắc không phải là người trong phòng bọn tôi rồi, chúng tôi suýt đã sợ chết khiếp.
Bạn tôi còn từng bị ma nhập, nhưng chuyện cũng mơ hồ quá nên tôi không kể.
Về sau người ở phòng bên cạnh chuyển đi, bọn tôi bèn đổi phòng luôn.
Đại khái là vậy đấy, còn rốt cuộc là thật hay là do tôi bịa thì phải xem mọi người có muốn tin hay không ha ha ha ha ha.
Dư Tô hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng Phong Đình: "Sếp, tôi biết sai rồi, về sau tôi tuyệt đối sẽ không phạm phải loại sai lầm thế này nữa!"
"..." Phong Đình cười: "Tôi còn chưa mắng cô cô đã nhận sai trước rồi?"
Trông dáng vẻ cúi thấp đầu nhận sai của Dư Tô hệt như đứa nhóc tiểu học vừa phạm lỗi, Phong Đình vốn định dạy dỗ cô mấy câu, giờ cũng đành nuốt trở lại.
Dư Tô: QAQ
Phong Đình day trán: "Thôi, cô biết sai là được rồi. Bình thường cũng không thể có hai đầu mối cùng xuất hiện một nơi được, trừ khi Ứng dụng bị lỗi. Tôi nhắc cô quay lại cũng là để dạy bảo cô thôi."
"Sau này đừng có giả vờ đáng yêu nữa," Phong Đình nói: "không đáng yêu chút nào."
"... Sếp vui là tốt rồi." Người làm sai không có tư cách phản bác.
Một bàn tay gõ lên đỉnh đầu Dư Tô, cô ngẩng đầu, thấy Phong Đình cười híp mắt, nói: "Gõ một cái, nghe xem có tiếng nước chảy không."
Phong Đình đứng dậy, dợm bước quay về nhà ăn, Dư Tô nhìn chòng chọc bóng lưng anh: "Não anh mới úng nước!"
Phong Đình quay đầu lại: "Cô nói gì cơ?"
Dư Tô nói: "... Tôi bảo não tôi úng nước."
Phong Đình cười tít mắt: "Cô biết ưu điểm của mình là gì không?"
"Đẹp?"
Phong Đình nhướn mày: "Lúc nãy tôi vốn định bảo cô rất biết người biết ta, nhưng giờ có vẻ không phải rồi."
Khi về tới nhà ăn, Vương Đại Long vừa thấy Dư Tô đã chế giễu: "Ha ha ha ha ha, cô tức tới nỗi mặt phồng ra như cá nóc rồi!"
"Hờ." Dư Tô không còn gì nói.
Trừ Chung Liêm, các người chơi đều đã bàn xong thứ tự cho cả nhóm, bọn họ sẽ bắt đầu gọi điện thoại về cho người thân theo thứ tự này.
Dư Tô là người đầu tiên, trước khi bấm số cho người mẹ phóng viên của Điền Tinh, cô suy nghĩ, chuẩn bị một cái cớ thật kín kẽ.
Theo như tin tức thu thập được trước đó, Điền Tinh là một cô gái nhút nhát, chỉ cần bảo mẹ Điền Tinh rằng cô sợ, muốn nghỉ học về nhà, chắc hẳn bà sẽ đồng ý. Nhưng đồng ý là một chuyện, tự mình tới trường đón cô lại là một chuyện khác.
Chuyện tiến triển theo hướng không hề suôn sẻ, vì mẹ Điền Tinh đang mang thai, không tiện tới trường, trong điện thoại bà cũng chỉ nói để ngày mai bố đi làm về sẽ tới đón cô.
Dư Tô chỉ đành lùi kế hoạch về nhà lại, nói đột nhiên nhớ ra gần đây có cô một tiết học rất quan trọng, phải thêm mấy ngày nữa mới về được.
Theo thứ tự, Phong Đình là người thứ hai, sau khi Dư Tô thất bại, anh buộc phải gọi người nhà mình đến vào ngày mai.
Chuyện của Phong Đình rất thuận lợi, vì anh nhận vai diễn con trai của giảng viên Ngụy, dù giờ giảng viên Ngụy không ở trường nhưng ngày mai lại có tiết dạy. Phong Đình đã xác định qua điện thoại rồi, chắc chắn ngày mai giảng viên Ngụy sẽ có mặt ở trường học. Đến lúc đó Phong Đình chỉ cần nghĩ bừa một lý do nào đó là có thể lừa ông ta tới.
Nhưng đó cũng là chuyện của sáng mai, tiếp theo đó buộc họ vẫn buộc phải tìm cách giữ ông ta lại trường, cho đến tận rạng sáng.
Trong tất cả những người này, Dư Tô cảm thấy chỉ có hai kẻ là đáng chết nhất, một là người nhà họ Ngô, một là vị giảng viên họ Ngụy này.
Kẻ trộm hóa chất cho Ngô Hi, chính là ông ta.
Thậm chí Dư Tô còn ngờ rằng khi Ngô Hi nhờ ông ta trợ giúp, hai người cũng đã bàn bạc tính toán với nhau cả rồi, nếu xảy ra chuyện sẽ đổ hết tội lên đầu Từ Oánh.
Nếu không, trên đời này có bao nhiêu thứ có thể hại chết người, tại sao lại cứ phải chọn chất độc này?
Người thứ ba gọi điện thoại về là Bạch Thiên, sắc mặt anh ta vẫn cứ lạnh tanh mà dùng giọng điệu ngập tràn vui vẻ nói với đầu dây bên kia: "Bố ơi, mai bố có ở trường không? Không à? Vậy bố tới trường được không? Trước mười hai giờ đêm mai là được. À, con có chuyện quan trọng muốn nói với bố, chuyện rất quan trọng, bố con mình gặp nhau rồi nói nhé?"
Dư Tô chỉ sợ anh ta sẽ thốt nên câu "Ông không tới tôi chém chết ông", nhưng may là chuyện này không hề xảy ra.
Anh ta cúp máy, gật đầu với những người chơi khác: "Ông ta sẽ tới."
Người tiếp theo là Vương Đại Long.
Vai diễn của anh ta là em trai của nữ nghiên cứu sinh, mà cô nghiên cứu sinh này đã bảo vệ xong, rời trường từ lâu, nhưng may là cô ta sống ở thành phố này, nếu không chuyện sẽ rất phiền phức.
Lần này coi như cũng thuận lợi, vì ba ngày sau là ngày nghỉ cuối tuần nên cô nghiên cứu sinh vừa khéo cũng có thời gian rảnh.
Chung Liêm không cần gọi điện nữa, cuối cùng chỉ còn lại mình Ngô Băng.
Ngô Băng bật điện thoại, mở danh bạ ra rồi hỏi với vẻ bối rối: "Tôi nên gọi cho ai bây giờ?"
Ngô Hi, hung thủ của vụ án đầu độc đã rời đất nước này từ ba năm trước, đương nhiên cô ta không thể xuất hiện được, mà những người còn lại của nhà họ Ngô lại đều biết đến vụ việc kia.
Lần trước Ngô Băng gọi điện cho người có tên "Mẹ" trong danh bạ, lúc nói chuyện với người này, Ngô Băng có nghe nói chỗ dựa vững chắc của cả nhà họ Ngô chính là ông chú hai của Ngô Băng và Ngô Hi.
Một nhân vật lớn như vậy đương nhiên sẽ không tự mình nhúng tay vào vụ án ba năm trước, nhưng một lời ông ta tùy tiện buông ra thôi cũng mang theo sức ảnh hưởng cực lớn, vậy nên ông ta cũng chính là một trong những kẻ Từ Oánh muốn giết chết.
Vì có lớp trên dìu dắt mà phần lớn người nhà họ Ngô đều tham gia chính trường, dù rằng không đạt được đến trình độ như "chú hai" nhưng cũng đều là những nhân vật lớn đếm được trên đầu ngón tay trong thành phố. Người tự mình xử lý vụ án đầu độc chính là bố ruột của hung thủ Ngô Hi, cũng là bác cả của Ngô Băng.
Mối quan hệ máu mủ này thường cũng không thể đến mức quá thân thiết được, Ngô Băng muốn tìm lý do lừa người này tới cũng không phải chuyện dễ dàng cho cam.
Không chọn được mục tiêu hoàn hảo nhất thì cũng phải chọn thay bằng một phương án phù hợp, bố mẹ Ngô Băng cũng rất tường tận vụ án ba năm trước, có lẽ họ cũng có thể được tính vào mục tiêu nhiệm vụ.
Còn nếu không được tính thì sao?
Suy nghĩ một hồi cũng chưa thể tìm ra được ngay cách nào tốt.
Dư Tô nói: "Thật ra chuyện chắc cũng không khó tới vậy, giờ cô đừng nóng, ngày mai lại gọi điện thoại cho ông ta, bảo trong trường lại có người chết, thêm cả hai người chơi mới bỏ mạng hôm nay, cô hoàn toàn có thể nói với ông ta vụ tự sát liên hoàn là do Từ Oánh chết ba năm trước giờ quay lại báo thù. Tới lúc đó chắc ông ta cũng sẽ phải tới trường một chuyến. Nếu ông ta không chịu tới thì cô cứ gọi cho bố mẹ mình, khóc thảm thương được bao nhiêu thì khóc, để bố mẹ cô tạo áp lực cho ông ta."
Dù sao chuyện Ngô Băng giỏi nhất vẫn là khóc mà.
Thế là mọi chuyện tạm thời được quyết định xong xuôi, các người chơi lại đi dạo một vòng quanh trường học.
Vương Đại Long nói: "Lúc chơi Bút Tiên chúng ta chỉ tùy tiện tìm một căn phòng học, khi nào bắt trói được NPC lại, ta cứ tiến hành trò chơi ngay nơi giấu người là được."
Dư Tô gật đầu, nói: "Đúng đấy, nhiệm vụ không hề hạn chế địa điểm chơi Bút Tiên."
Tới khoảng mười rưỡi tối, Chung Liêm bèn gọi điện cho quản lý ký túc.
Khi anh ta đề cập tới việc mình có chuyện quan trọng cần tìm mẹ, do buộc phải ở lại phòng quản lý vào buổi tối nên bà đã từ chối. Nhưng Chung Liêm cũng không từ bỏ, mồm mép một lúc cuối cùng cũng có thể thuyết phục được người phụ nữ này ra gặp mình vào mười một rưỡi.
Để đề phòng trường hợp có sự cố bất ngờ, các người chơi bèn đứng đợi cách ký túc nữ một khoảng không mấy xa.
Tới khi thấy quản lý ký túc bước khỏi cổng vào lục mười một giờ hơn hai mươi phút, bọn họ mới vội tản ra.
Chung Liêm đứng gần đó chờ bà, nói với bà vài câu, người phụ nữ vừa toan quay người trở về ký túc đã bị Chung Liêm kéo lại ngay.
Dư Tô đứng từ đằng xa nhìn thấy, Chung Liêm tựa đầu vào vai người phụ nữ, điệu bộ hệt như một đứa con trai đang làm nũng mẹ...
Nhưng hình ảnh ông chú trung niên của người này lại khiến cảnh tượng vừa quái dị lại vừa khôi hài.
Những người chơi khác tiến thẳng vào phòng học, dọn đống giấy bút đã chuẩn bị xong từ trước lên bàn, rồi đưa đoạn dây thừng được bện lại từ vải cho Bạch Thiên, cùng đợi quản lý ký túc tới.
Bạch Thiên đứng cạnh cửa, vọng ra ngoài với vẻ mặt đầy háo hức kỳ vọng, lúc người phụ nữ bị Chung Liêm nửa lôi nửa kéo vào cửa, anh ta bèn tròng ngay cuộn dây vào đầu bà.
Chung Liêm mau chóng quay người lại, hợp lực cùng Bạch Thiên trói người phụ nữ đang choáng váng lại, rồi nhét một mớ vải vào miệng bà.
Người phụ nữ này không thể ngờ sẽ có chuyện như vậy xảy ra, tới khi bà thấy rõ đám người chơi trong phòng mới chợt kinh hãi chớp mắt, sau đó ánh mắt chỉ trân trân hướng về con trai mình.
Giờ phút này đây, bà không còn tâm trí nào mà để tâm tới những kẻ khác, suy nghĩ duy nhất trong đầu bà chỉ là tại sao con trai ruột của mình lại cùng những kẻ khác trói bà lại?
Đương nhiên bà sẽ không hiểu được lý do, mà "con trai" bà cũng sẽ không giải thích cho bà nghe.
Người phụ nữ bị trói trên một chiếc ghế cạnh bàn học, các người chơi ngồi vây quanh một chiếc bàn khác.
Khi đồng hồ vừa điểm không giờ, đám người chơi bèn cùng lấy ngón tay kẹp lấy chiếc bút, ván chơi Bút Tiên thứ hai, đã bắt đầu rồi.
Cũng vẫn là cách gọi hồn ấy, sau khi lặp lại lời gọi mấy lần, chiếc bút trong tay họ bắt đầu động đậy, chầm chậm vẽ một vòng tròn trên giấy.
Ngay lúc này Dư Tô chợt nghe thấy tiếng ú ớ của người phụ nữ quản lý ký túc vang lên.
Miệng bà bị nhét giẻ, không thể kêu thành lời, nhưng âm lượng bà phát ra lại không hề nhỏ, có vẻ đã vô cùng sợ hãi.
Dư Tô ngẩng đầu nhìn Phong Đình và Vương Đại Long ngồi cạnh, thấy ánh mắt bọn họ vẫn hướng xuống mặt giấy, không buồn quay đầu nhìn người phụ nữ này.
"Bút Tiên, Bút Tiên, đây chính là tâm nguyện của cô sao?" Ngô Băng cất lời, dùng giọng điệu êm ái trước sau như một, hỏi câu đầu tiên.
Tối qua, mọi người không hay biết quy tắc cụ thể của màn chơi, cũng không dám hỏi những câu hữu dụng, nhưng hôm nay bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này nữa.
Ngòi bút dần dần dịch tới chữ "Đúng", rồi vẽ một vòng tròn bao quanh.
Câu hỏi thứ hai là của Chung Liêm: "Nếu mỗi người chúng tôi đem tới đây một kẻ cô muốn giết, có phải trò chơi sẽ được hoàn thành không?"
Câu trả lời vẫn là "Đúng".
Người thứ ba là Vương Đại Long, anh ta hỏi một câu vô cùng quan trọng: "Trong số những người chơi còn sống có kẻ phản bội không?"
Chiếc bút trong tay bọn họ chậm chạp dịch lại chữ "Không" rồi vẽ một vòng tròn.
Người thứ tư là Phong Đình, anh hỏi: "Đêm nay có người chơi nào phải chết không?"
Đáp án tiếp tục là "Không".
Người cuối cùng là Dư Tô, cô đưa mắt nhìn từng người chơi một, cân nhắc một hồi rồi hỏi: "Bút Tiên, nếu trong số chúng tôi có người không thể đưa mục tiêu cô cần tới, mà những người chơi khác đều đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, khi này chúng tôi giết kẻ đó liệu có tính là hoàn thành nhiệm vụ không?"
Chiếc bút trong tay bọn họ khựng lại trong chốc lát rồi lại từ từ khoanh vào chữ "Đúng".
Sau khi mỗi người đều đã hỏi xong câu của mình, Ngô Băng bèn thở ra một hơi, thấp giọng: "Được rồi, chúng ta tiễn Bút Tiên đi thôi."
"Đợi đã, tôi còn một câu."
Lời Ngô Băng còn chưa dứt, đột nhiên Phong Đình đã chợt cất giọng, anh nhìn chằm chằm cây bút trong tay các người chơi, trầm giọng: "Câu hỏi của tôi là, hiện giờ kẻ đang trả lời câu hỏi của bọn tôi, có thật là Bút Tiên không?"
Tấc giả: Viết tới đây tôi lại nhớ lại một sự kiện tâm linh mình gặp phải hồi trước, khi còn ở trường học, tôi sẽ kể sơ cho mọi người nghe.
Lúc mới vào năm học, ký túc xá bọn tôi có đợt tổng vệ sinh, các phòng được dọn dẹp sạch sẽ cả rồi, sau khi ở được vài ngày, tôi và một người bạn cùng ngồi trước bàn máy tính xem TV, bạn tôi mới khom lưng lấy một cái bình giữ nhiệt trong ngăn bàn ra, sau đó đột nhiên thét lên một tiếng, tôi vừa cúi đầu nhìn đã thấy trong ngăn bàn có một mớ tóc, một mớ tóc đen.
Tôi và bạn sợ quá chạy ù ra ngoài, ngồi một lúc ngoài cửa, chủ nhiệm lớp tôi vừa khéo đi ngang qua, bọn tôi bèn kể chuyện này cho thầy ấy nghe, thầy ấy mới bẻ một cành cây ở ngoài xuống, vừa khéo đây là một cành đào, xong, thầy cùng bọn tôi vào ký túc xem.
Thầy ấy dùng cành cây hất mớ tóc ra rồi nhảy bắn về cửa phòng ngay, thò đầu vào nói với chúng tôi hồi trước ở đây người ta mở tiệm làm tóc nên mới có tóc.
Tôi và bạn:??? Ai lại mở tiệm làm tóc trong phòng ký túc!
Sau khi thầy đi rồi tôi mới để ý không hiểu thế nào mà mớ tóc bị thầy hất ra ngoài lại biến thành màu tóc nhuộm, là màu vàng đỏ, lúc nãy rõ ràng nó là màu đen, nhưng cũng có thể là do ánh đèn.
Sau đó có hôm tôi về phòng sớm hơn mọi khi, tôi đứng ngoài cửa nghe thấy trong phòng vang lên tiếng nói chuyện của một người phụ nữ và một đứa bé.
Có lần chúng tôi bàn nhau đi mua tiền giấy về đốt, lúc đó hình như là đang có lễ gì đó, tôi cũng quên mất rồi. Bọn tôi đi rất xa mới tìm được nơi bán vàng mã và nhang đèn, bèn mua một ít về, buổi tối ngồi ngoài ban công hóa vàng.
Lạ nhất là, còn chưa đốt xong tôi đã thấy trên nền đất xuất hiện rất nhiều dấu chân của một đứa trẻ. Ban công ký túc chúng tôi làm bằng xin măng, không lát sàn, cái dấu chân đó cứ ướt nhẹp nước, trông cực kỳ rõ ràng. Hơn nữa trông chủ nhân dấu chân chắc cũng chỉ chừng sáu bảy tuổi, vậy nên chắc chắc không phải là người trong phòng bọn tôi rồi, chúng tôi suýt đã sợ chết khiếp.
Bạn tôi còn từng bị ma nhập, nhưng chuyện cũng mơ hồ quá nên tôi không kể.
Về sau người ở phòng bên cạnh chuyển đi, bọn tôi bèn đổi phòng luôn.
Đại khái là vậy đấy, còn rốt cuộc là thật hay là do tôi bịa thì phải xem mọi người có muốn tin hay không ha ha ha ha ha.