Trò Chơi Chết Chóc - Trang 4
Chương 6: Không phải vô tội
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Ăn sáng xong, Vương Tam lên gác gọi Dư Tô, hai người cùng nhau rời nhà nghỉ.
Căn nhà nghỉ nằm trong một cổ trấn dường như có niên đại rất lớn, gạch đỏ ngói xanh, trông vô cùng thích mắt. Thậm chí đến mặt tiền các cửa hàng hai bên đường cũng được trang trí theo phong cách phục cổ.
Dù trước đây Dư Tô từng du lịch đến một số trấn cổ, nhưng chỉ có nơi này mới đem lại cho cô ảo giác như mình đã thực sự vượt thời gian đi về quá khứ.
Những trấn cổ khác dù thế nào cũng phải có khách du lịch đổ về thăm thú, cách ăn mặc trang điểm của người dân cũng khá hiện đại nên cảm giác cổ kính xưa cũ cũng mờ nhạt dần. Nhưng nơi đây ngoại trừ Vương Tam và Dư Tô thì không có lấy một bóng người.
Xung quanh yên tĩnh tới mức dường như không nghe được cả tiếng gió, hai người chầm chậm bước đi trên mặt đường trải đá, tiếng bước chân thành âm thanh duy nhất vang lên giữa trấn cổ.
Dư Tô khó chịu nổi bầu không khí im lặng đến kỳ quái này, ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Sếp, anh có biết trò chơi này có tổng cộng bao nhiêu nhiệm vụ không?"
"Sao, mới chơi màn đầu tiên đã không chịu nổi rồi?" Vương Tam liếc cô.
Dư Tô lắc đầu, nói: "Dù trò chơi này rất thú vị nhưng chẳng lẽ lại không có kết thúc sao? Còn nữa, tôi bị cuốn vào trò chơi này, không rõ phải mất bao lâu mới hoàn thành được nhiệm vụ, người nhà liệu có nghĩ rằng tôi mất tích không?"
Vương Tam nhàn nhã bước đi, chầm chậm đáp: "Chuyện này cô không cần lo lắng. Dù cô có ở trong trò chơi bao lâu thì đối với người bên ngoài cũng chỉ bằng một cái chớp mắt. Còn về số lượng nhiệm vụ... người hoàn thành được nhiều nhiệm vụ nhất tính đến hiện giờ đã trải qua mười ba ván chơi rồi."
Dư Tô ngạc nhiên, hỏi anh ta: "Người đó cũng không biết trò chơi này tổng cộng có bao nhiêu nhiệm vụ sao?"
Vương Tam lắc đầu, trong giây lát đáy mắt anh ta chợt trở nên tối tăm: "Người đó đã chết rồi, chết trong nhiệm vụ thứ mười bốn."
"Đã chết à..." Nghe xong trong lòng Dư Tô cũng ngập tràn thương xót. Sống được tới nhiệm vụ thứ mười ba chắc hẳn người này phải cực kỳ xuất sắc, nhưng tiếc là cuối cùng cũng vẫn phải chết.
Nếu vậy liệu cô có thể sống sót qua bao nhiêu màn chơi? Trước khi chết cô có thể để lại cho cha mẹ chút gì không?
Nghĩ tới khoản tiền bốn chữ số gửi trong ngân hàng, lòng Dư Tô càng thêm buồn bực.
Vương Tam đột nhiên dừng bước, Dư Tô cũng không nghĩ lung tung nữa, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một cửa tiệm an vị phía bên trái đường.
Mặt tiền cửa tiệm treo tấm bảng hiệu gỗ cũ kỹ, bên trên ghi năm chữ: "Bánh kẹo nhà họ Lý".
Tên bà chủ nhà nghỉ là Lý Thu Phương.
Nhưng họ Lý rất phổ biến, có rất nhiều người trùng họ, không thể đơn giản xâu chuỗi sự việc lại chỉ bằng một cái họ được.
"Vào trong xem thử đi." Vương Tam nói, dẫn trước bước vào cửa tiệm nọ.
Tất cả những cửa tiệm dọc hai bên đường đều mở toang cửa. Lúc hai người vừa bước qua ngưỡng cửa đã ngửi thấy một thứ mùi ngòn ngọt.
Cửa tiệm bày đầy kệ để hàng, trên là đủ các loại bánh kẹo được gói giấy bọc sặc sỡ, trông rất đẹp đẽ vui mắt, mùi đường ngọt ngào tỏa ra thơm nức.
Nơi này dường như không có gì đáng xem. Lại để ý thấy sau quầy tính tiền có treo một tấm rèm lớn, hai người bèn bước qua xem xét.
Sau tấm rèm vải là một lối đi nhỏ, dài chừng vài mét, đứng ở đầu bên này nhìn qua là có thể thấy rõ cảnh ngoài đầu bên kia.
Lối đi nhỏ dẫn ra một khu vườn có thềm đá, có hoa cỏ, có mái hiên, dường như đây là nơi sinh hoạt của chủ căn nhà.
Nơi đây khá giống một tòa tứ hợp viện, chỉ khác là gian nhà này mở cửa ra hướng đường cái để tiện cho việc làm ăn.
Dư Tô và Vương Tam bước qua hành lang, đầu bên kia đúng thật là một khoảng sân nho nhỏ, trông có vẻ khá sạch sẽ.
Vương Tam đi thẳng về hướng gian nhà ở của chủ nhà, Dư Tô cũng thận trọng bước phía sau, kiên quyết không vượt trước Vương Tam dù chỉ một bước.
Cho đến lúc tới tận gian phòng ngủ của chủ nhà, Vương Tam mới nói: "Sao cô cứ ngoe nguẩy theo sau như cái đuôi vậy?"
Dư Tô thầm nghĩ, ý là anh chính là chó hả? Ra một chiêu tự hại mình hại người.
Đương nhiên Dư Tô không dám nói câu này ra mồm, chỉ cười híp mắt bốc phét: "Tại đi bên cạnh sếp làm tôi cảm thấy an toàn yên tâm vô cùng!"
Vương Tam bước về phía tủ đầu giường, bắt đầu tìm kiếm manh mối, miệng nói: "Đừng nghĩ tôi không biết cô đang mắng thầm tôi."
Không ngờ ông sếp này còn có khả năng đọc suy nghĩ người khác. Dư Tô vội vàng lắc đầu: "Không có không có, sao tôi dám làm vậy, tôi còn đang mong sếp một người làm quan cả họ được nhờ đây, sao dám mắng sếp chứ!"
Vương Tam ngước mắt nhìn Dư Tô: "Đừng lắm mồm nữa, cô giải quyết cái đuôi kia đi."
Dư Tô vội nghiêm túc đứng đắn trở lại, nhìn quanh bốn phía rồi nhặt cây chổi đặt bên góc tường, xoay người bước ra ngoài cửa.
Dư Tô mới vừa bước ra, có bóng người đã vội vàng lách vào trong hành lang mà trốn.
Dư Tô không nói, chỉ bĩu môi, nhẹ nhàng bước về lối đi nhỏ thông ra cửa tiệm, không phát ra chút tiếng động nào. Lúc sắp tới gần hành lang, cô đột nhiên bước thật nhanh, tay vung chổi mà lao vào hành lang, miệng hô: "Tên khốn nào dám theo dõi bọn ta, cẩn thận hôm nay ta đánh chết mấy đứa mi."
Dù đã nhìn thấy rõ bóng người nép trong hành lang, Dư Tô vẫn vung cao cây chổi vụt lia lịa về phía hắn.
Người này vừa cuống vừa sợ, bị đánh mấy phát vẫn còn chưa hoàn hồn mà phản ứng lại, vụt chán chê mấy cái rồi mới hoảng sợ hô lên: "Đừng đánh, đừng đánh nữa. Là tôi đây, Lý Nhất đây!"
Dư Tô giả bộ kinh ngạc dừng chổi, gương mặt trông đầy vẻ ngỡ ngàng: "Sao lại là cô? Sao cô lại theo dõi bọn tôi?"
Lý Nhất bị Dư Tô đánh cho ong đầu, thấy Dư Tô giả vờ giả vịt như thể không biết gì, cô ta tức đến mức thở hổn hển, cắn răng nói: "Cô đừng giả ngu với tôi nữa, rõ ràng cô biết là tôi mà vẫn cố ý đánh!"
"Ờ," Dư Tô ném chổi, biểu cảm vẫn không chút thay đổi: "Đúng đấy, cô nói đúng rồi."
"..." Sao cô ta có thể thành thật thừa nhận như vậy? Lý Nhất nghẹn họng không nói được gì, trong bụng đầy bực tức.
Im lặng một lúc lâu Lý Nhất mới hít sâu một hơi, nén giận mà nói: "Ông bà có câu "Ba cây chụm lại thành hòn núi cao", nếu cô chịu tiết lộ manh mối cho tôi, tôi cũng có thể giúp cô một tay, như thế có thể mau chóng hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi nơi quái quỷ này, như vậy đôi bên đều có lợi không phải sao?
Chúng ta ở đây chờ thêm một ngày là nguy hiểm thêm một phần, ai biết được người tiếp theo phải chết là tôi hay là cô, cô đừng nên giận tôi và Trang Hàm đêm qua không rời phòng tìm manh mối cùng hai người, cô cứ như vậy thì chỉ có lợi ít hại nhiều thôi!"
Lý Nhất nói rất chân thành, Dư Tô nghe cũng chăm chú.
Đợi Lý Nhất nói xong, Dư Tô gật đầu, bảo: "Cô nói cũng có lý, nhất là câu "Ba cây chụm lại thành hòn núi cao"."
Lý Nhất mừng rỡ, mắt cũng sáng lên lấp lánh, chỉ là vừa mới định cất lời đã thấy Dư Tô trỏ về phía Vương Tam, nghiêng đầu cười: "Nhưng mà tôi đã ôm chặt cái cây cổ thụ kia rồi, còn cần mấy cái mầm suy dinh dưỡng của cô làm gì?"
Nụ cười của Lý Nhất vừa cong lên đã cứng lại bên khóe môi.
"Nhưng mà tôi có thể cho cô biết, buổi tối chỉ cần mở cửa phòng là có thể tìm được manh mối." Dư Tôi cũng không muốn quá tàn nhẫn, tuyệt đường sống người khác, dù sao họ cũng đều là người chơi, cùng nhau làm nhiệm vụ, cũng chẳng phải thù hận gì nhau.
Lý Nhất thấy mình đã nói tới nước này mà Dư Tô vẫn không nhượng bộ, cũng biết giờ có thuyết phục thêm cũng vô dụng, có chút không cam lòng mà xoay người rời đi.
Trang Hàm lúc này vẫn ở lại nhà nghỉ tìm manh mối, Lý Nhất quyết định tạm nán lại trấn cổ điều tra xem còn nơi nào khả nghi, sau mới quay về hội hợp với Trang Hàm.
Dư Tô đứng trước hành lang nhìn cô ta rời đi rồi mới quay lại phòng ngủ.
Lúc cô trở lại phòng, thấy Vương Tam ngồi trên ghế đang lật giở một quyển album ảnh.
Thấy Dư Tô trở lại, Vương Tam nói: "Trong này có một tấm ảnh gia đình, bà chủ nhà nghỉ và chủ căn nhà này có quan hệ thân thích. Có lẽ là chị em ruột."
"Trùng hợp vậy sao?" Dư Tô tiến lên nhìn album ảnh, chỉ thấy đứng chính giữa tấm ảnh là một bà cụ tóc bạc trắng, đứng sau lưng bà là hai người phụ nữ trung niên, gương mặt có nét giống nhau, một trong số họ chính là bà chủ nhà nghỉ.
Bên cạnh bà chủ nhà nghỉ là một người đàn ông trung niên lạ mặt, nhìn dáng dấp tuổi tác chắc hẳn là chồng bà ta. Ngoài ra trong ảnh còn có cả con gái con rể bà chủ.
Vương Tam đặt cuốn album xuống, hỏi Dư Tô: "Còn nhớ đêm qua con ma kia nói gì không?"
Dư Tô gật đầu: "Cô ta nói bà chủ nhà nghỉ qua nhà người thân, hôm sau mới về được."
Lúc đó nghe được câu này Dư Tô còn cho là bà chủ qua nhà người thân ở thành phố khác, ai ngờ lại ở ngay cùng trấn. Đi từ nhà nghỉ tới đây cùng lắm chỉ tốn mười mấy phút ngắn ngủi.
Nhìn tấm ảnh này có vẻ người chị em còn lại của bà chủ không kết hôn cũng không sinh con, chỉ lẻ loi đứng một mình cạnh bà ta.
Nếu như người phụ nữ này độc thân, không có chồng con, vậy bà chủ nhà nghỉ thấy chị em mình cô đơn một mình, hai nhà lại gần nhau, đương nhiên thường xuyên qua lại thăm nom cũng là chuyện bình thường.
Cũng có nghĩa là cái đêm mà Tra Nam sát hại Vương Yến, bà chủ nhà vốn đã rời nhà nghỉ sang thăm chị em, không hề hay biết con gái mình bị người ta giết hại dã man.
Nhưng sáng sớm hôm sau bà chủ nhất định sẽ quay trở lại quản lý, coi sóc nhà nghỉ, lúc về tới nơi mới phát hiện con gái đã chết tự lúc nào.
Dư Tô nghĩ thầm, nếu cô mà ở vào tình cảnh này chắc sẽ xách dao chém tên khốn kia ra thành tám mảnh.
Bà chủ nhà nghỉ lúc đó có phải cũng nghĩ như vậy không?
Nhưng... người phụ nữ tóc ngắn bị treo trong bếp, đun chín hai chân là ai?
Dư Tô gãi đầu, hỏi Vương Tam: "Sếp, anh nghĩ sao?"
Vương Tam chậm rãi nói: "Đầu tiên là người phụ nữ tóc ngắn trong nhà bếp không phải do Tra Nam giết, hắn ta giết người do đang trong trạng thái kích động, sẽ không tốn công tốn sức nghĩ ra cách tra tấn giày vò nạn nhân một cách nhẫn tâm như vậy. Nhưng người phụ nữ này chắc chắn cũng không thể là do Vương Yến giết được. Loại trừ hai người này ra, chỉ còn lại mình bà chủ nhà nghỉ.
Nhưng con gái bà ta bị Tra Nam giết, bà ta có muốn báo thù cũng phải đi tìm Tra Nam chứ không phải một cô gái vô tội, trừ khi... cô gái này cũng không vô tội."
Nghe tới đây Dư Tô chợt hiểu ra: "Đúng rồi, đêm qua hồn ma Vương Yến cũng nói những lần trước bị Tra Nam đánh cô ấy đều cố nhịn, nhưng không ngờ lại phát hiện ra hắn ta ngoại tình. Người phụ nữ bị treo trong bếp có thể chính là bồ nhí của hắn ta!"
Tra Nam là hung thủ trực tiếp giết hại Vương Yến, nhưng cô bồ nhí kia lại là mồi lửa thổi bùng sự việc này, dẫn đến cái chết của Vương Yến. Nếu không có cô ta cũng sẽ không có vụ thảm sát này. Nếu bà chủ nhà nghỉ thật sự căm hận đến mức giết người thì chắc chắn sẽ không chỉ nhăm nhăm tìm Tra Nam mà bỏ qua cô bồ nhí."
Khóe môi Vương Tam cong lên nhè nhẹ, đứng lên nói: "Không tồi, chỉ số thông minh vẫn trong phạm vi người bình thường."
"..." Dư Tô nói: "Có vẻ chỉ số thông minh của anh không thuộc phạm vi người bình thường."
Vương Tam híp mắt lại, không nói gì, chỉ nhìn Dư Tô mà cười.
Dư Tô sợ rùng cả mình, lại ngoan ngoãn nhún nhường: "Sếp ơi tôi sai rồi, tôi không nên chỉ dâu trách hòe mắng anh."
Vương Tam nhướn mày: "Đi thôi, về nhà nghỉ."
Dư Tô lập tức lấy lại vẻ nghiêm túc, hỏi: "Mới tới đây một lúc đã về rồi?"
"Cô bồ nhí kia sẽ không tự dưng xuất hiện trong nhà nghỉ, chúng ta vẫn còn thiếu chút manh mối, nhất định manh mối vẫn ở trong nhà nghỉ." Trong đôi mắt Vương Tam hiện lên vẻ nghiêm túc, nói chắc như đinh đóng cột.
Ăn sáng xong, Vương Tam lên gác gọi Dư Tô, hai người cùng nhau rời nhà nghỉ.
Căn nhà nghỉ nằm trong một cổ trấn dường như có niên đại rất lớn, gạch đỏ ngói xanh, trông vô cùng thích mắt. Thậm chí đến mặt tiền các cửa hàng hai bên đường cũng được trang trí theo phong cách phục cổ.
Dù trước đây Dư Tô từng du lịch đến một số trấn cổ, nhưng chỉ có nơi này mới đem lại cho cô ảo giác như mình đã thực sự vượt thời gian đi về quá khứ.
Những trấn cổ khác dù thế nào cũng phải có khách du lịch đổ về thăm thú, cách ăn mặc trang điểm của người dân cũng khá hiện đại nên cảm giác cổ kính xưa cũ cũng mờ nhạt dần. Nhưng nơi đây ngoại trừ Vương Tam và Dư Tô thì không có lấy một bóng người.
Xung quanh yên tĩnh tới mức dường như không nghe được cả tiếng gió, hai người chầm chậm bước đi trên mặt đường trải đá, tiếng bước chân thành âm thanh duy nhất vang lên giữa trấn cổ.
Dư Tô khó chịu nổi bầu không khí im lặng đến kỳ quái này, ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Sếp, anh có biết trò chơi này có tổng cộng bao nhiêu nhiệm vụ không?"
"Sao, mới chơi màn đầu tiên đã không chịu nổi rồi?" Vương Tam liếc cô.
Dư Tô lắc đầu, nói: "Dù trò chơi này rất thú vị nhưng chẳng lẽ lại không có kết thúc sao? Còn nữa, tôi bị cuốn vào trò chơi này, không rõ phải mất bao lâu mới hoàn thành được nhiệm vụ, người nhà liệu có nghĩ rằng tôi mất tích không?"
Vương Tam nhàn nhã bước đi, chầm chậm đáp: "Chuyện này cô không cần lo lắng. Dù cô có ở trong trò chơi bao lâu thì đối với người bên ngoài cũng chỉ bằng một cái chớp mắt. Còn về số lượng nhiệm vụ... người hoàn thành được nhiều nhiệm vụ nhất tính đến hiện giờ đã trải qua mười ba ván chơi rồi."
Dư Tô ngạc nhiên, hỏi anh ta: "Người đó cũng không biết trò chơi này tổng cộng có bao nhiêu nhiệm vụ sao?"
Vương Tam lắc đầu, trong giây lát đáy mắt anh ta chợt trở nên tối tăm: "Người đó đã chết rồi, chết trong nhiệm vụ thứ mười bốn."
"Đã chết à..." Nghe xong trong lòng Dư Tô cũng ngập tràn thương xót. Sống được tới nhiệm vụ thứ mười ba chắc hẳn người này phải cực kỳ xuất sắc, nhưng tiếc là cuối cùng cũng vẫn phải chết.
Nếu vậy liệu cô có thể sống sót qua bao nhiêu màn chơi? Trước khi chết cô có thể để lại cho cha mẹ chút gì không?
Nghĩ tới khoản tiền bốn chữ số gửi trong ngân hàng, lòng Dư Tô càng thêm buồn bực.
Vương Tam đột nhiên dừng bước, Dư Tô cũng không nghĩ lung tung nữa, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một cửa tiệm an vị phía bên trái đường.
Mặt tiền cửa tiệm treo tấm bảng hiệu gỗ cũ kỹ, bên trên ghi năm chữ: "Bánh kẹo nhà họ Lý".
Tên bà chủ nhà nghỉ là Lý Thu Phương.
Nhưng họ Lý rất phổ biến, có rất nhiều người trùng họ, không thể đơn giản xâu chuỗi sự việc lại chỉ bằng một cái họ được.
"Vào trong xem thử đi." Vương Tam nói, dẫn trước bước vào cửa tiệm nọ.
Tất cả những cửa tiệm dọc hai bên đường đều mở toang cửa. Lúc hai người vừa bước qua ngưỡng cửa đã ngửi thấy một thứ mùi ngòn ngọt.
Cửa tiệm bày đầy kệ để hàng, trên là đủ các loại bánh kẹo được gói giấy bọc sặc sỡ, trông rất đẹp đẽ vui mắt, mùi đường ngọt ngào tỏa ra thơm nức.
Nơi này dường như không có gì đáng xem. Lại để ý thấy sau quầy tính tiền có treo một tấm rèm lớn, hai người bèn bước qua xem xét.
Sau tấm rèm vải là một lối đi nhỏ, dài chừng vài mét, đứng ở đầu bên này nhìn qua là có thể thấy rõ cảnh ngoài đầu bên kia.
Lối đi nhỏ dẫn ra một khu vườn có thềm đá, có hoa cỏ, có mái hiên, dường như đây là nơi sinh hoạt của chủ căn nhà.
Nơi đây khá giống một tòa tứ hợp viện, chỉ khác là gian nhà này mở cửa ra hướng đường cái để tiện cho việc làm ăn.
Dư Tô và Vương Tam bước qua hành lang, đầu bên kia đúng thật là một khoảng sân nho nhỏ, trông có vẻ khá sạch sẽ.
Vương Tam đi thẳng về hướng gian nhà ở của chủ nhà, Dư Tô cũng thận trọng bước phía sau, kiên quyết không vượt trước Vương Tam dù chỉ một bước.
Cho đến lúc tới tận gian phòng ngủ của chủ nhà, Vương Tam mới nói: "Sao cô cứ ngoe nguẩy theo sau như cái đuôi vậy?"
Dư Tô thầm nghĩ, ý là anh chính là chó hả? Ra một chiêu tự hại mình hại người.
Đương nhiên Dư Tô không dám nói câu này ra mồm, chỉ cười híp mắt bốc phét: "Tại đi bên cạnh sếp làm tôi cảm thấy an toàn yên tâm vô cùng!"
Vương Tam bước về phía tủ đầu giường, bắt đầu tìm kiếm manh mối, miệng nói: "Đừng nghĩ tôi không biết cô đang mắng thầm tôi."
Không ngờ ông sếp này còn có khả năng đọc suy nghĩ người khác. Dư Tô vội vàng lắc đầu: "Không có không có, sao tôi dám làm vậy, tôi còn đang mong sếp một người làm quan cả họ được nhờ đây, sao dám mắng sếp chứ!"
Vương Tam ngước mắt nhìn Dư Tô: "Đừng lắm mồm nữa, cô giải quyết cái đuôi kia đi."
Dư Tô vội nghiêm túc đứng đắn trở lại, nhìn quanh bốn phía rồi nhặt cây chổi đặt bên góc tường, xoay người bước ra ngoài cửa.
Dư Tô mới vừa bước ra, có bóng người đã vội vàng lách vào trong hành lang mà trốn.
Dư Tô không nói, chỉ bĩu môi, nhẹ nhàng bước về lối đi nhỏ thông ra cửa tiệm, không phát ra chút tiếng động nào. Lúc sắp tới gần hành lang, cô đột nhiên bước thật nhanh, tay vung chổi mà lao vào hành lang, miệng hô: "Tên khốn nào dám theo dõi bọn ta, cẩn thận hôm nay ta đánh chết mấy đứa mi."
Dù đã nhìn thấy rõ bóng người nép trong hành lang, Dư Tô vẫn vung cao cây chổi vụt lia lịa về phía hắn.
Người này vừa cuống vừa sợ, bị đánh mấy phát vẫn còn chưa hoàn hồn mà phản ứng lại, vụt chán chê mấy cái rồi mới hoảng sợ hô lên: "Đừng đánh, đừng đánh nữa. Là tôi đây, Lý Nhất đây!"
Dư Tô giả bộ kinh ngạc dừng chổi, gương mặt trông đầy vẻ ngỡ ngàng: "Sao lại là cô? Sao cô lại theo dõi bọn tôi?"
Lý Nhất bị Dư Tô đánh cho ong đầu, thấy Dư Tô giả vờ giả vịt như thể không biết gì, cô ta tức đến mức thở hổn hển, cắn răng nói: "Cô đừng giả ngu với tôi nữa, rõ ràng cô biết là tôi mà vẫn cố ý đánh!"
"Ờ," Dư Tô ném chổi, biểu cảm vẫn không chút thay đổi: "Đúng đấy, cô nói đúng rồi."
"..." Sao cô ta có thể thành thật thừa nhận như vậy? Lý Nhất nghẹn họng không nói được gì, trong bụng đầy bực tức.
Im lặng một lúc lâu Lý Nhất mới hít sâu một hơi, nén giận mà nói: "Ông bà có câu "Ba cây chụm lại thành hòn núi cao", nếu cô chịu tiết lộ manh mối cho tôi, tôi cũng có thể giúp cô một tay, như thế có thể mau chóng hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi nơi quái quỷ này, như vậy đôi bên đều có lợi không phải sao?
Chúng ta ở đây chờ thêm một ngày là nguy hiểm thêm một phần, ai biết được người tiếp theo phải chết là tôi hay là cô, cô đừng nên giận tôi và Trang Hàm đêm qua không rời phòng tìm manh mối cùng hai người, cô cứ như vậy thì chỉ có lợi ít hại nhiều thôi!"
Lý Nhất nói rất chân thành, Dư Tô nghe cũng chăm chú.
Đợi Lý Nhất nói xong, Dư Tô gật đầu, bảo: "Cô nói cũng có lý, nhất là câu "Ba cây chụm lại thành hòn núi cao"."
Lý Nhất mừng rỡ, mắt cũng sáng lên lấp lánh, chỉ là vừa mới định cất lời đã thấy Dư Tô trỏ về phía Vương Tam, nghiêng đầu cười: "Nhưng mà tôi đã ôm chặt cái cây cổ thụ kia rồi, còn cần mấy cái mầm suy dinh dưỡng của cô làm gì?"
Nụ cười của Lý Nhất vừa cong lên đã cứng lại bên khóe môi.
"Nhưng mà tôi có thể cho cô biết, buổi tối chỉ cần mở cửa phòng là có thể tìm được manh mối." Dư Tôi cũng không muốn quá tàn nhẫn, tuyệt đường sống người khác, dù sao họ cũng đều là người chơi, cùng nhau làm nhiệm vụ, cũng chẳng phải thù hận gì nhau.
Lý Nhất thấy mình đã nói tới nước này mà Dư Tô vẫn không nhượng bộ, cũng biết giờ có thuyết phục thêm cũng vô dụng, có chút không cam lòng mà xoay người rời đi.
Trang Hàm lúc này vẫn ở lại nhà nghỉ tìm manh mối, Lý Nhất quyết định tạm nán lại trấn cổ điều tra xem còn nơi nào khả nghi, sau mới quay về hội hợp với Trang Hàm.
Dư Tô đứng trước hành lang nhìn cô ta rời đi rồi mới quay lại phòng ngủ.
Lúc cô trở lại phòng, thấy Vương Tam ngồi trên ghế đang lật giở một quyển album ảnh.
Thấy Dư Tô trở lại, Vương Tam nói: "Trong này có một tấm ảnh gia đình, bà chủ nhà nghỉ và chủ căn nhà này có quan hệ thân thích. Có lẽ là chị em ruột."
"Trùng hợp vậy sao?" Dư Tô tiến lên nhìn album ảnh, chỉ thấy đứng chính giữa tấm ảnh là một bà cụ tóc bạc trắng, đứng sau lưng bà là hai người phụ nữ trung niên, gương mặt có nét giống nhau, một trong số họ chính là bà chủ nhà nghỉ.
Bên cạnh bà chủ nhà nghỉ là một người đàn ông trung niên lạ mặt, nhìn dáng dấp tuổi tác chắc hẳn là chồng bà ta. Ngoài ra trong ảnh còn có cả con gái con rể bà chủ.
Vương Tam đặt cuốn album xuống, hỏi Dư Tô: "Còn nhớ đêm qua con ma kia nói gì không?"
Dư Tô gật đầu: "Cô ta nói bà chủ nhà nghỉ qua nhà người thân, hôm sau mới về được."
Lúc đó nghe được câu này Dư Tô còn cho là bà chủ qua nhà người thân ở thành phố khác, ai ngờ lại ở ngay cùng trấn. Đi từ nhà nghỉ tới đây cùng lắm chỉ tốn mười mấy phút ngắn ngủi.
Nhìn tấm ảnh này có vẻ người chị em còn lại của bà chủ không kết hôn cũng không sinh con, chỉ lẻ loi đứng một mình cạnh bà ta.
Nếu như người phụ nữ này độc thân, không có chồng con, vậy bà chủ nhà nghỉ thấy chị em mình cô đơn một mình, hai nhà lại gần nhau, đương nhiên thường xuyên qua lại thăm nom cũng là chuyện bình thường.
Cũng có nghĩa là cái đêm mà Tra Nam sát hại Vương Yến, bà chủ nhà vốn đã rời nhà nghỉ sang thăm chị em, không hề hay biết con gái mình bị người ta giết hại dã man.
Nhưng sáng sớm hôm sau bà chủ nhất định sẽ quay trở lại quản lý, coi sóc nhà nghỉ, lúc về tới nơi mới phát hiện con gái đã chết tự lúc nào.
Dư Tô nghĩ thầm, nếu cô mà ở vào tình cảnh này chắc sẽ xách dao chém tên khốn kia ra thành tám mảnh.
Bà chủ nhà nghỉ lúc đó có phải cũng nghĩ như vậy không?
Nhưng... người phụ nữ tóc ngắn bị treo trong bếp, đun chín hai chân là ai?
Dư Tô gãi đầu, hỏi Vương Tam: "Sếp, anh nghĩ sao?"
Vương Tam chậm rãi nói: "Đầu tiên là người phụ nữ tóc ngắn trong nhà bếp không phải do Tra Nam giết, hắn ta giết người do đang trong trạng thái kích động, sẽ không tốn công tốn sức nghĩ ra cách tra tấn giày vò nạn nhân một cách nhẫn tâm như vậy. Nhưng người phụ nữ này chắc chắn cũng không thể là do Vương Yến giết được. Loại trừ hai người này ra, chỉ còn lại mình bà chủ nhà nghỉ.
Nhưng con gái bà ta bị Tra Nam giết, bà ta có muốn báo thù cũng phải đi tìm Tra Nam chứ không phải một cô gái vô tội, trừ khi... cô gái này cũng không vô tội."
Nghe tới đây Dư Tô chợt hiểu ra: "Đúng rồi, đêm qua hồn ma Vương Yến cũng nói những lần trước bị Tra Nam đánh cô ấy đều cố nhịn, nhưng không ngờ lại phát hiện ra hắn ta ngoại tình. Người phụ nữ bị treo trong bếp có thể chính là bồ nhí của hắn ta!"
Tra Nam là hung thủ trực tiếp giết hại Vương Yến, nhưng cô bồ nhí kia lại là mồi lửa thổi bùng sự việc này, dẫn đến cái chết của Vương Yến. Nếu không có cô ta cũng sẽ không có vụ thảm sát này. Nếu bà chủ nhà nghỉ thật sự căm hận đến mức giết người thì chắc chắn sẽ không chỉ nhăm nhăm tìm Tra Nam mà bỏ qua cô bồ nhí."
Khóe môi Vương Tam cong lên nhè nhẹ, đứng lên nói: "Không tồi, chỉ số thông minh vẫn trong phạm vi người bình thường."
"..." Dư Tô nói: "Có vẻ chỉ số thông minh của anh không thuộc phạm vi người bình thường."
Vương Tam híp mắt lại, không nói gì, chỉ nhìn Dư Tô mà cười.
Dư Tô sợ rùng cả mình, lại ngoan ngoãn nhún nhường: "Sếp ơi tôi sai rồi, tôi không nên chỉ dâu trách hòe mắng anh."
Vương Tam nhướn mày: "Đi thôi, về nhà nghỉ."
Dư Tô lập tức lấy lại vẻ nghiêm túc, hỏi: "Mới tới đây một lúc đã về rồi?"
"Cô bồ nhí kia sẽ không tự dưng xuất hiện trong nhà nghỉ, chúng ta vẫn còn thiếu chút manh mối, nhất định manh mối vẫn ở trong nhà nghỉ." Trong đôi mắt Vương Tam hiện lên vẻ nghiêm túc, nói chắc như đinh đóng cột.