Trò Chơi Ám Sát
Chương 8
(19)
Ta chưa từng thấy Nhiếp chính vương có vẻ mặt phức tạp như vậy. Đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là vui sướng và cuối cùng là không ngăn nổi sát ý. Nhiếp chính vương đối với bất cứ kẻ nào đều vô cùng độc ác, bản thân hắn cũng không ngoại lệ.
"Ta đã đem toàn bộ con át chủ bài của mình nói cho ngài, ngài còn muốn....giết ta sao? Giết ta, ngài sẽ hối hận cả đời".
Nhiếp chính vương cuối cùng cười nói: "Xem ra bổn vương có mắt không thấy Thái sơn, nói đi, ngươi muốn gì?"
Ta sửa sang lại quần áo, đoan chính quỳ trước mặt hắn, giống tư thế trang trọng khi tế bái ở miếu thần minh.
"Ta không muốn chết, cầu ngài cứu ta".
Thanh âm hắn lạnh băng không mang theo bất cứ cảm tình gì, vang lên trong bóng đêm:
"Bổn vương cũng không biết, ngươi lại quý trọng mạng sống như vậy".
Có thể đi lên con đường mưu nghịch, mà thế nào lại tiếc mạng như vậy.
Ta không đứng dậy, vẫn như cũ duy trì ở tư thế quỳ. Ta với hắn cứ như vậy giằng co trong bầu không khí quỷ dị. Không biết qua bao lâu, Nhiếp chính vương xoay người rời đi.
Chờ ta lấy lại tinh thần, phía sau lưng ướt đẫm mồ hồi. Ta cắn răng chịu đựng cơn đau bên hông, quỳ rạp trên mặt đất há mồm th ở dốc. Trời mới biết khi nãy hướng hắn yêu cầu ta đã sợ như thế nào. Ta không chắc bản thân có thể sống sót hay không. Ta lấy ra chiếc cúc áo vừa móc ban nãy, ngậm vào trong miệng...
Hoa văn Hắc mãng, vừa nhìn thấy biết ngay là đồ của Nhiếp chính vương. Chỉ cần ta có thể sống sót đến ngày mai, không bất kì ai biết Nhiếp chính vương đã gặp ta.
Nhiếp chính vương thật sự nhất ngôn cửu đỉnh. Ngày hôm sau ta liền sống sót mà ra khỏi nhà lao.
Nhưng điều làm ta bất ngờ chính là trượng phu của ta – Trầm Xu.
(20)
Ta vốn tưởng hắn sẽ cùng đồng hương nói nói cười cười, ba hoa khoác lác. Cứ nghĩ rằng hắn cũng vứt bỏ ta.
Nhưng điều ta không ngờ tới chính là: mấy ngày ta bị nhốt vào ngục, hắn ngày nào cũng quỳ ở cung Thái hậu. Trầm Xu là người vô cùng thanh cao, hắn luôn khó chịu khi nhìn thấy kẻ thô lỗ như ta.
Nhưng hắn vì ta mà ở trước mặt Thái hậu nói dối.
Hắn nói: ta là thị nữ của tuần phủ Giang Nam, lần đó gặp ở Giang Nam liền đối với ta nhất kiến chung tình. Nhưng cảm thấy thân phận của ta thấp kém cho nên mới tạo một thân phận giả.
Thân tín của Hoàng thượng cùng tuần phủ Giang Nam đều tự mình vào kinh làm chứng cho ta. Thuận tiện còn bịa ra rất nhiều chuyện tốt của ta ở Giang Nam như là: giúp đã bà cụ qua đường, bảo vệ người yếu thế...
Hắn ba hoa chính chòe, nói hươu nói vượn rằng ta thiện lương dũng cảm từ bé đến lớn. Thái hậu vốn bán tín bán nghi nhưng không nghĩ tới Nhiếp chính vương với Hoàng thượng như lửa với nước mà hắn cũng đứng ra làm chứng cho ta.
Có nhiều thế lực nâng đỡ như vậy, ta đường đường chính chính được tuần phủ Giang Nam nhận làm nghĩa nữ. Mà ta, thay đổi thân phận, nhặt được cái mạng của mình về.
Thật sự thổn thức quá mà.
Ngày ra khỏi nhà lao, mặt trời cực kì chói mắt, nhưng lòng ta lại vô cùng lạnh lẽo, ta thật sự mệt mỏi quá rồi. Đi tới đi lui, ta lập tức ngã xuống.
Ta mơ một giấc mộng.
Mơ thấy phụ thân, người nắm tay ta đứng trên tường cung điện, đang thao thao bất tuyệt:
"Tiểu Nhu, tương lai sau khi ta chết, thiên hạ này liền giao cho con bảo vệ".
Lúc đó ta chỉ tập trung vẽ cái đầu heo to đùng trên tường đỏ, đối với những lời đó mắt điếc tai ngơ.
"Tổ tiên giao cơ nghiệp này cho ta, là ta không có năng lực....là ta không có bản lĩnh..."
Ta phản bác lại:
"Cơ nghiệp này khi họ giao cho phụ thân đã rách nát đến không thể nhìn nổi, phụ thân dù có thần thông quảng đại đến đâu đi chăng nữa cũng không thể khởi tử hồi sinh. Nói thẳng ra, tổ tiên này cũng chẳng ra làm sao!"
Ta tự cho mình là thông mình, ai ngờ bị phụ thân mắng cho một trận.
Hình ảnh chuyển tiếp, là vào mùa đông lạnh giá, ta đi chân trần, trộm một cái màn thầu, bị người ta đuổi đánh. Đám nam nhân cường tráng này tay đấm, chân đá với một người nhỏ bé, yếu ớt như ta. Nhưng ta không hề sợ đau giống như bao người khác mà chỉ bật cười.
Bọn chúng càng đánh, ta cười càng lớn. Qua một lúc, bọn họ chửi ta là kẻ điên, cũng không thèm đánh ta nữa. Về sau, vì diện mạo xuất chúng, ở bên đường hành khất liền được Nhiếp chính vương mang về.
Đến lúc này, cả cuộc đời ta về sau chỉ có duy nhất một mục tiêu: ám sát Trầm Xu.
(21)
Đến khi tỉnh lại, ta đã nằm ở trên giường rồi.
Ta nhìn Trầm Xu đang đứng ở mép giường, hỏi:
"Ta ngủ bao lâu rồi?"
Trầm Xu đứng dậy, dụi đầu vào mặt ta, rầu rĩ đáp: "Hai ngày".
Đến khi có thị nữ tiến vào thắp nến, nương nhờ ánh nến ta mới có thể nhìn rõ khuôn mặt Trầm Xu.
Sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt.
Ta kinh ngạc:
"Người thiếu chút nữa chết là ta hay là ngươi thế?"
Nếu không phải những đau đớn trên người luôn nhắc nhở rằng ta thiếu chút nữa thì chết, ta còn tưởng Trầm Xu thay ta chịu hành hình đó!
Trầm Xu liếc ta một cái. Ta sờ bàn tay lạnh như băng của hắn:
"Ngươi đã cứu ta đúng không?"
Hắn cười: "Sao? Muốn cảm ơn ta hả?"
Ánh nến lập lòe chiếu trên khuôn mặt Trầm Xu, tựa như ảo mộng.
"Ta đoán, ngươi cứu ta là muốn một lần thả lưới đem toàn bộ thế lực của Nhiếp chính vương tóm gọn".
Ý cười dừng lại, hắn trầm mặc:
"Đúng vậy".
Thấy bản thân đoán đúng, trên mặt ta có chút ý cười. Nhưng Trầm Xu lại không nói gì, không khí dường như đọng lại.
"Ai nha, ai nha, đại nạn không chết, mau...mau chuẩn bị đồ ăn cho ta, ta muốn chúc mừng cuộc sống mới của mình".
Ta vội vội vàng vàng xuống giường, nhưng không khống chế được lực, đầu đập vào góc giường, chốc lát liền chảy ra một vũng máu lớn, đáng sợ đến dọa người.
Trầm Xu không đỡ ta, chờ khi ta đứng vững, hắn nói:
"Khương Nhu, nàng có thể đừng cười nữa được không".
Không đợi ta phản ứng, hắn liền bước tới: "Nàng cười cái gì?"
Ta lắc lắc đầu, thu lại ý cười.
"Ở trước mặt ta, nàng không cần che giấu, muốn khóc thì cứ khóc đi".
Nam nhân khác đều hy vọng có thể làm nữ nhân vui vẻ, Trầm Xu thì hay rồi, một hai muốn nhìn ta khóc. Hắn bị làm sao vậy??
Đợi đến khi ta phản ứng lại mới phát hiện mặt mình ướt đẫm nước mắt.
Từ nhỏ đã lưu lạc đầu đường xó chợ, mỗi khi khóc, cái ta nhận được là những trận đánh dữ dội và đau đớn. Nhưng hiện tại Trầm Xu lại nói với ta rằng "Khương Nhu, ở trước mặt ta nàng có thể khóc".
Ta nghe thấy thanh âm của mình nghẹn ngào:
"Trầm Xu, chàng đã cứu ta, ta nhất định không làm chàng hối hận".
Trầm Xu cười: "Được".
Ta chưa từng thấy Nhiếp chính vương có vẻ mặt phức tạp như vậy. Đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là vui sướng và cuối cùng là không ngăn nổi sát ý. Nhiếp chính vương đối với bất cứ kẻ nào đều vô cùng độc ác, bản thân hắn cũng không ngoại lệ.
"Ta đã đem toàn bộ con át chủ bài của mình nói cho ngài, ngài còn muốn....giết ta sao? Giết ta, ngài sẽ hối hận cả đời".
Nhiếp chính vương cuối cùng cười nói: "Xem ra bổn vương có mắt không thấy Thái sơn, nói đi, ngươi muốn gì?"
Ta sửa sang lại quần áo, đoan chính quỳ trước mặt hắn, giống tư thế trang trọng khi tế bái ở miếu thần minh.
"Ta không muốn chết, cầu ngài cứu ta".
Thanh âm hắn lạnh băng không mang theo bất cứ cảm tình gì, vang lên trong bóng đêm:
"Bổn vương cũng không biết, ngươi lại quý trọng mạng sống như vậy".
Có thể đi lên con đường mưu nghịch, mà thế nào lại tiếc mạng như vậy.
Ta không đứng dậy, vẫn như cũ duy trì ở tư thế quỳ. Ta với hắn cứ như vậy giằng co trong bầu không khí quỷ dị. Không biết qua bao lâu, Nhiếp chính vương xoay người rời đi.
Chờ ta lấy lại tinh thần, phía sau lưng ướt đẫm mồ hồi. Ta cắn răng chịu đựng cơn đau bên hông, quỳ rạp trên mặt đất há mồm th ở dốc. Trời mới biết khi nãy hướng hắn yêu cầu ta đã sợ như thế nào. Ta không chắc bản thân có thể sống sót hay không. Ta lấy ra chiếc cúc áo vừa móc ban nãy, ngậm vào trong miệng...
Hoa văn Hắc mãng, vừa nhìn thấy biết ngay là đồ của Nhiếp chính vương. Chỉ cần ta có thể sống sót đến ngày mai, không bất kì ai biết Nhiếp chính vương đã gặp ta.
Nhiếp chính vương thật sự nhất ngôn cửu đỉnh. Ngày hôm sau ta liền sống sót mà ra khỏi nhà lao.
Nhưng điều làm ta bất ngờ chính là trượng phu của ta – Trầm Xu.
(20)
Ta vốn tưởng hắn sẽ cùng đồng hương nói nói cười cười, ba hoa khoác lác. Cứ nghĩ rằng hắn cũng vứt bỏ ta.
Nhưng điều ta không ngờ tới chính là: mấy ngày ta bị nhốt vào ngục, hắn ngày nào cũng quỳ ở cung Thái hậu. Trầm Xu là người vô cùng thanh cao, hắn luôn khó chịu khi nhìn thấy kẻ thô lỗ như ta.
Nhưng hắn vì ta mà ở trước mặt Thái hậu nói dối.
Hắn nói: ta là thị nữ của tuần phủ Giang Nam, lần đó gặp ở Giang Nam liền đối với ta nhất kiến chung tình. Nhưng cảm thấy thân phận của ta thấp kém cho nên mới tạo một thân phận giả.
Thân tín của Hoàng thượng cùng tuần phủ Giang Nam đều tự mình vào kinh làm chứng cho ta. Thuận tiện còn bịa ra rất nhiều chuyện tốt của ta ở Giang Nam như là: giúp đã bà cụ qua đường, bảo vệ người yếu thế...
Hắn ba hoa chính chòe, nói hươu nói vượn rằng ta thiện lương dũng cảm từ bé đến lớn. Thái hậu vốn bán tín bán nghi nhưng không nghĩ tới Nhiếp chính vương với Hoàng thượng như lửa với nước mà hắn cũng đứng ra làm chứng cho ta.
Có nhiều thế lực nâng đỡ như vậy, ta đường đường chính chính được tuần phủ Giang Nam nhận làm nghĩa nữ. Mà ta, thay đổi thân phận, nhặt được cái mạng của mình về.
Thật sự thổn thức quá mà.
Ngày ra khỏi nhà lao, mặt trời cực kì chói mắt, nhưng lòng ta lại vô cùng lạnh lẽo, ta thật sự mệt mỏi quá rồi. Đi tới đi lui, ta lập tức ngã xuống.
Ta mơ một giấc mộng.
Mơ thấy phụ thân, người nắm tay ta đứng trên tường cung điện, đang thao thao bất tuyệt:
"Tiểu Nhu, tương lai sau khi ta chết, thiên hạ này liền giao cho con bảo vệ".
Lúc đó ta chỉ tập trung vẽ cái đầu heo to đùng trên tường đỏ, đối với những lời đó mắt điếc tai ngơ.
"Tổ tiên giao cơ nghiệp này cho ta, là ta không có năng lực....là ta không có bản lĩnh..."
Ta phản bác lại:
"Cơ nghiệp này khi họ giao cho phụ thân đã rách nát đến không thể nhìn nổi, phụ thân dù có thần thông quảng đại đến đâu đi chăng nữa cũng không thể khởi tử hồi sinh. Nói thẳng ra, tổ tiên này cũng chẳng ra làm sao!"
Ta tự cho mình là thông mình, ai ngờ bị phụ thân mắng cho một trận.
Hình ảnh chuyển tiếp, là vào mùa đông lạnh giá, ta đi chân trần, trộm một cái màn thầu, bị người ta đuổi đánh. Đám nam nhân cường tráng này tay đấm, chân đá với một người nhỏ bé, yếu ớt như ta. Nhưng ta không hề sợ đau giống như bao người khác mà chỉ bật cười.
Bọn chúng càng đánh, ta cười càng lớn. Qua một lúc, bọn họ chửi ta là kẻ điên, cũng không thèm đánh ta nữa. Về sau, vì diện mạo xuất chúng, ở bên đường hành khất liền được Nhiếp chính vương mang về.
Đến lúc này, cả cuộc đời ta về sau chỉ có duy nhất một mục tiêu: ám sát Trầm Xu.
(21)
Đến khi tỉnh lại, ta đã nằm ở trên giường rồi.
Ta nhìn Trầm Xu đang đứng ở mép giường, hỏi:
"Ta ngủ bao lâu rồi?"
Trầm Xu đứng dậy, dụi đầu vào mặt ta, rầu rĩ đáp: "Hai ngày".
Đến khi có thị nữ tiến vào thắp nến, nương nhờ ánh nến ta mới có thể nhìn rõ khuôn mặt Trầm Xu.
Sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt.
Ta kinh ngạc:
"Người thiếu chút nữa chết là ta hay là ngươi thế?"
Nếu không phải những đau đớn trên người luôn nhắc nhở rằng ta thiếu chút nữa thì chết, ta còn tưởng Trầm Xu thay ta chịu hành hình đó!
Trầm Xu liếc ta một cái. Ta sờ bàn tay lạnh như băng của hắn:
"Ngươi đã cứu ta đúng không?"
Hắn cười: "Sao? Muốn cảm ơn ta hả?"
Ánh nến lập lòe chiếu trên khuôn mặt Trầm Xu, tựa như ảo mộng.
"Ta đoán, ngươi cứu ta là muốn một lần thả lưới đem toàn bộ thế lực của Nhiếp chính vương tóm gọn".
Ý cười dừng lại, hắn trầm mặc:
"Đúng vậy".
Thấy bản thân đoán đúng, trên mặt ta có chút ý cười. Nhưng Trầm Xu lại không nói gì, không khí dường như đọng lại.
"Ai nha, ai nha, đại nạn không chết, mau...mau chuẩn bị đồ ăn cho ta, ta muốn chúc mừng cuộc sống mới của mình".
Ta vội vội vàng vàng xuống giường, nhưng không khống chế được lực, đầu đập vào góc giường, chốc lát liền chảy ra một vũng máu lớn, đáng sợ đến dọa người.
Trầm Xu không đỡ ta, chờ khi ta đứng vững, hắn nói:
"Khương Nhu, nàng có thể đừng cười nữa được không".
Không đợi ta phản ứng, hắn liền bước tới: "Nàng cười cái gì?"
Ta lắc lắc đầu, thu lại ý cười.
"Ở trước mặt ta, nàng không cần che giấu, muốn khóc thì cứ khóc đi".
Nam nhân khác đều hy vọng có thể làm nữ nhân vui vẻ, Trầm Xu thì hay rồi, một hai muốn nhìn ta khóc. Hắn bị làm sao vậy??
Đợi đến khi ta phản ứng lại mới phát hiện mặt mình ướt đẫm nước mắt.
Từ nhỏ đã lưu lạc đầu đường xó chợ, mỗi khi khóc, cái ta nhận được là những trận đánh dữ dội và đau đớn. Nhưng hiện tại Trầm Xu lại nói với ta rằng "Khương Nhu, ở trước mặt ta nàng có thể khóc".
Ta nghe thấy thanh âm của mình nghẹn ngào:
"Trầm Xu, chàng đã cứu ta, ta nhất định không làm chàng hối hận".
Trầm Xu cười: "Được".