Trò Chơi Ám Sát
Chương 5
(9)
Trầm Xu bàng hoàng nhìn ta, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ không thể tin được. Hắn cho rằng ta sẽ không to gan như thế, ít nhất là không ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người mà mưu hại hắn. Nhưng ta chính là làm vậy đấy, cả cuộc đời, ta không sợ nhất chính là cái chết.
Trầm Xu là thiên kiêu chi tử, kim chi ngọc diệp. Mặc dù hắn từ cái thời đại gì mà 2023 xuyên tới thì bốn từ "thiện giải nhân ý" này chẳng có chút liên quan gì đến hắn cả. Họ chỉ hiểu được tầng lớp mà họ đang sống thôi.
*thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người.
Chắc chắn hiện tai hắn hối hận lắm đây, vì để chọc tức Nhiếp chính vương, trước khi Nhiếp chính vương xuất chinh, cầu thân với ta. Kiệu tám người nâng, rước vào cửa là một thê tử chỉ muốn giết hắn. Góc tay áo ta nhanh chóng lướt qua lòng bàn tay Trầm Xu.
Đúng lúc ta muốn tiến lên xem tư thế hắn rơi xuống núi trông như nào thì Trầm Xu trừng mắt, gắt gao giữ chặt tay ta. Hắn dùng lực lớn túm ta, không đợi ta kịp phản ứng thì đã thấy chính mình theo Trầm Xu từ đỉnh lăn một đường xuống dưới.
Đm, trong lòng ta hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Trầm Xu.
Giữa thanh thiên bạch nhật, Hoàng thượng và Hoàng hậu Sở quốc tay trong tay cùng rơi xuống vực, đúng là chuyện lạ khó tin.
Khi ta và hắn lăn đến chỗ dốc thoai thoải, ta cóc thèm quan tâm cái gì mà tôn nghi hoàng hậu, bám chặt lấy hòn đá mà la hét:
"Cứu mạng! Cứu mạng với!"
Giây tiếp theo, mặt ta lập tức hướng tới hòn đá bên sườn núi mà đập vào. May mà ta bắt kịp nhánh cây bên cạnh, giảm bớt được lực va chạm. Tuy rằng mặt ta bị mấy hòn đá sắc bén cứa vào nhưng cũng may là chúng ta đã dừng lại, không tiếp tục lăn xuống dưới nữa.
Toàn thân ta đau tới mức như rời ra thành từng mảnh, ta quỳ rạp xuống mặt đất, phun ra hai búng máu. Ta dùng hết sức lực từ thời cha sinh mẹ đẻ mà hét lên:
"Cứu! Cứu mạng!"
Cả không gian im lặng, sột soạt...sột soạt, mãi sau ta mới nghe được tiếng kinh hô:
"Ơ, sao lại là nam? Không phải Hoàng hậu nương nương sao?"
Ta tức đến phun ra búng máu.
Các ngươi có thể chuyên nghiệp lên tí được không!!!! Đạo đức nghề nghiệp của các ngươi đâu rồi hả!!!
(10)
Không biết qua bao lâu, bọn họ cuối cùng cũng tìm thấy ta. Chắc do sự tức giận của ta lúc này còn lớn hơn cả oán hận của quỷ, ảnh hưởng đến mọi thứ xung quanh đi.
"Hoàng....Hoàng hậu nương nương, thì ra ngài ở đây, nô tài cuối cùng cũng tìm thấy người".
"Còn có một người ở đây, người nói xem nên xử lý như nào. Giết hay là...."
Trầm Xu cái tên chó chết này, lăn xuống nửa đường thì bất tỉnh nhưng tay vẫn bám chặt ta không buông, hắn như này là đáng đời. Vậy nên mới có cảnh tượng: ta vừa phun ra búng máu, vừa chỉ huy đám người.
Ta nâng cánh tay, suy yếu nói: "Nhẹ chút, nhẹ chút...nâng ta với hắn ra ngoài".
Nhưng khổ nỗi miệng ta đầy máu, lời nói biến thành: "Ô...ô...ngươi...ô...ô...".
Đám người không hiểu ta nói gì, cuối cùng chuỗi bi kịch này lại biến thành trò cười. Mười mấy con người nâng ta cùng Trầm Xu, gian nan mà đi ra khỏi rừng. Thỉnh thoảng còn suýt đem ta hất bay. Làm ta nghi ngờ nhân sinh, tưởng bọn chúng muốn nhân cơ hội này giết ta.
Ta bị bọn chúng giày vò đến phát điên, sức lực đã yếu nay lại càng yếu, nằm trên cáng th ở dốc. Cái bọn ngu ngốc này lại tưởng ta sắp tắt thở, khóc la om sòm bảo ta để lại di ngôn. Ta nhịn không được thầm chửi thề, thật sự nếu còn sức, ta sẽ đem đám ngu ngốc này đập từng đứa một.
Ta cùng Trầm Xu hồi cung cùng một lúc. Thái hậu liếc xéo ta, ánh mắt có chút oán khí liếc nhìn Trầm Xu.
"Việc trọng đại như tế tổ, sao lại không cẩn thẩn như vậy! Gây ra trò cười lớn như này, không sợ thiên hạ bàn tán đúng không!"
Trầm Xu hắng giọng: "Gió lớn quá".
Vẻ mặt Thái hậu đầy oán khí, quay lại nhìn ta chằm chằm.
"Từ lúc ở Đông cung ngươi đã không an phận, khắp nơi làm tổn hại thanh danh của Hoàng thượng. Thân là Hoàng hậu một nước, không biết giữ gìn tôn nghiêm hoàng thất ngược lại còn phá vỡ lễ nghi phép tắc. Ngươi thực sự đáng chết!"
Ta hắng giọng, định học lén điệu bộ của Trầm Xu, bẹo hình bẹo dạng nói đó chỉ là ngoài ý muốn. Thế quái nào cẩu Hoàng đế Trầm Xu lại vươn tay ra, bảo hộ ta sau lưng. Thằng cha này ngã hỏng đầu rồi à?
"Mẫu hậu, người nói trẫm là được, không cần lôi nàng ấy vào".
(11)
Sau khi bị Thái hậu răn dạy một hồi, chúng ta liền hồi cung.
Ngày đầu tiên tân hoàng đăng cơ, tin tức Hoàng thượng và Hoàng hậu cùng rơi xuống núi trong lễ tế tổ đã lan truyền khắp nơi. Vừa mới trở về cung chưa được bao lâu, những nhân vật có danh tiếng trong triều đều chạy tới thăm ta và Trầm Xu.
Một đám người quỳ ngoài bình phong, tay thì lau mũi, tay thì lau nước mắt thể hiện sự quan tâm với Hoàng đế. Ta lại chẳng lạ gì cái đám người này, mắt đảo quanh khắp nơi thế kia chắc chắn là đến để xác thực tin tức Hoàng thượng bị thương có đúng hay không.
Mấy người này ta chưa gặp qua bao giờ, thế mà bọn chúng khóc không thành tiếng cứ như ta là tổ tông của chúng ấy. Ta bỗng nhiên nhớ tới phụ thân. Phải chăng nếu ngày đó ta cũng có thể khóc như này, người sẽ không kiên quyết tự thiêu mà chết đúng không? Nhưng chắc chắn sẽ không có khả năng đó, dù gì người cũng đã chết mười mấy năm rồi.
Nhìn đám người nhốn nháo, hết người này đến người kia đến, ta mệt mỏi gọi Tiểu Niên tới, hỏi:
"Rốt cuộc còn bao nhiêu người muốn tới khóc tang đây? Gọi chúng đến hết một lượt đi, như vậy có thể tiết kiệm được chút thời gian".
Tiểu Niên nói: "Hoàng hậu nương nương, mới nãy đều rời đi cả rồi, hiện tại không có ai".
"Hả? Nhanh như vậy?"
Tiểu Niên do dự một hồi, lát sau nói: "Nhiếp chính vương mới đến, đem đám người đó đuổi đi hết rồi".
Ta cao hứng gật đầu, lúc sau mới phản ứng lại: "Ai? Ai tới cơ??"
Vừa dứt lời, Nhiếp chính vương cười cười đẩy rèm bước vào, đi đến cạnh giường. Ta đưa mắt ra hiệu, Tiểu Niên thần sắc phức tạp nhìn ta rồi đi ra sau nội điện. Tiểu Niên bước đến cửa thì dừng lại, do dự có nên đóng cửa hay không. Suy đi tính lại một hồi, Tiểu Niên vẫn rời đi.
Nhiếp chính vương không để ý mấy việc cỏn con này, hắn lập tức ngồi bên mép giường, đưa tay ra sau lấy điểm tâm.
"Hoàng hậu nương nương, thứ này là thần cố ý mang tới. Nghe nói người rơi xuống núi, bổn vương lo lắm đấy. Vậy nên...bổn vương cố ý mua bánh hoa quế người thích nhất, nếm thử xem?"
Tên lừa đảo này, bên cạnh ta khẳng định có tai mắt của hắn. Trước ta vừa rơi xuống núi, sau hắn liền biết chuyện này. Đã thế còn không phái người đến cứu ta. Nếu không phải ta thông minh sớm có chuẩn bị trước, nay ta đã sớm đi đời nhà ma rồi.
Nhìn nụ cười châm chọc của hắn, ta chọn miếng bánh hoa quế to nhất, nhét vào miệng.
(12)
"Lâu ngày không gặp vương gia, ngài thoạt nhìn già đi nhiều đấy".
Nghe ta nói vậy, hắn không hề tức giận mà vẫn cười cười nói:
"Thần không lúc nào là không lo lắng cho nương nương, tất nhiên là có chút mệt nhọc".
Ta cũng cười nói: "Có thể được Nhiếp chính vương quan tâm là vinh hạnh của ta".
Hắn ngậm ý cười, còn ta thì không lên tiếng:
"Ngươi làm tốt lắm. Nếu không, dựa theo tốc độ điều tra của Trầm Xu, những sản nghiệp của bổn vương sớm muộn cũng bại lộ. Nhưng nay bổn vương đã kịp thời chuyển hết đi."
Hắn lôi tay ta dần dần dùng sức, ánh mắt bỗng trở nên nóng bỏng. Không biết có phải do ta bị ảo giác hay không, ta cứ tưởng tượng giây tiếp theo sẽ có người nhảy ra, kéo ta đi ngâm lồ ng heo...
Ta yên lặng rút tay lại: "Những việc này không liên quan gì đến ta, ngài không cần phải nói ta nghe".
"Đây là công lao của ngươi, ngươi hẳn là biết".
Hắn kề sát bên tai ta, cảnh cáo: "Nhất cử nhất động của ngươi bổn vương đều nắm rõ trong lòng bàn tay, đây là lần cuối cùng".
Ta thấp giọng đáp: "Ta sẽ giết hắn".
"Hoàng thúc đang nói gì với Hoàng hậu của trẫm vậy?"
Nhiếp chính vương đứng dậy, cười nói: "Thần tất nhiên là quan tâm đ ến phượng thể của Hoàng hậu nương nương có an khang hay không".
"Nàng là Hoàng hậu của trẫm, còn cần ngươi quan tâm?"
"Thần vốn là đến thăm Hoàng thượng, chẳng phải do không biết Hoàng thượng và Hoàng hậu chia phòng mà ngủ nên đi nhầm sao. Thần sai, thần sai".
Trầm Xu mặt tối sầm nhưng lại không nghĩ ra lời nào để phản bác, chỉ có thể hạ lệnh đuổi khách.
Trầm Xu mặt âm trầm, ánh mắt lạnh băng như muốn đem ta và Nhiếp chính vương đôi gian phu dâm phụ này đóng đinh lên cột. Nhưng nhìn bộ dạnh quấn băng trên đầu của hắn, ta nhịn cười không nổi. Ở trong phòng lúc này chỉ còn ta với hắn, ta không kiềm nổi, Phụt --- hahahaha.
Trầm Xu tức giận nhìn ta: "Ngươi cười cái gì!!".
Ta tự biết bản thân sai, lập tức kiềm lại. Nhưng Trầm Xu vẫn tức giận như cũ, ta đành phải đánh trống lảng:
"Phu thê chia phòng cũng rất nhiều, cũng không phải có mỗi thiếp với người".
Có một sự thật là bản lĩnh đánh trống lảng của ta thực sự quá kém. Bằng mắt thường cũng có thể thấy Trầm Xu ngày càng tức giận. Nếu như giống lúc trước, trong phòng chỉ có ta và hắn thì mỗi khi tức giận, Trầm Xu sẽ tẩn ta một trận.
Ta nghĩ lần này cũng không ngoại lệ.
Trầm Xu bàng hoàng nhìn ta, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ không thể tin được. Hắn cho rằng ta sẽ không to gan như thế, ít nhất là không ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người mà mưu hại hắn. Nhưng ta chính là làm vậy đấy, cả cuộc đời, ta không sợ nhất chính là cái chết.
Trầm Xu là thiên kiêu chi tử, kim chi ngọc diệp. Mặc dù hắn từ cái thời đại gì mà 2023 xuyên tới thì bốn từ "thiện giải nhân ý" này chẳng có chút liên quan gì đến hắn cả. Họ chỉ hiểu được tầng lớp mà họ đang sống thôi.
*thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người.
Chắc chắn hiện tai hắn hối hận lắm đây, vì để chọc tức Nhiếp chính vương, trước khi Nhiếp chính vương xuất chinh, cầu thân với ta. Kiệu tám người nâng, rước vào cửa là một thê tử chỉ muốn giết hắn. Góc tay áo ta nhanh chóng lướt qua lòng bàn tay Trầm Xu.
Đúng lúc ta muốn tiến lên xem tư thế hắn rơi xuống núi trông như nào thì Trầm Xu trừng mắt, gắt gao giữ chặt tay ta. Hắn dùng lực lớn túm ta, không đợi ta kịp phản ứng thì đã thấy chính mình theo Trầm Xu từ đỉnh lăn một đường xuống dưới.
Đm, trong lòng ta hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Trầm Xu.
Giữa thanh thiên bạch nhật, Hoàng thượng và Hoàng hậu Sở quốc tay trong tay cùng rơi xuống vực, đúng là chuyện lạ khó tin.
Khi ta và hắn lăn đến chỗ dốc thoai thoải, ta cóc thèm quan tâm cái gì mà tôn nghi hoàng hậu, bám chặt lấy hòn đá mà la hét:
"Cứu mạng! Cứu mạng với!"
Giây tiếp theo, mặt ta lập tức hướng tới hòn đá bên sườn núi mà đập vào. May mà ta bắt kịp nhánh cây bên cạnh, giảm bớt được lực va chạm. Tuy rằng mặt ta bị mấy hòn đá sắc bén cứa vào nhưng cũng may là chúng ta đã dừng lại, không tiếp tục lăn xuống dưới nữa.
Toàn thân ta đau tới mức như rời ra thành từng mảnh, ta quỳ rạp xuống mặt đất, phun ra hai búng máu. Ta dùng hết sức lực từ thời cha sinh mẹ đẻ mà hét lên:
"Cứu! Cứu mạng!"
Cả không gian im lặng, sột soạt...sột soạt, mãi sau ta mới nghe được tiếng kinh hô:
"Ơ, sao lại là nam? Không phải Hoàng hậu nương nương sao?"
Ta tức đến phun ra búng máu.
Các ngươi có thể chuyên nghiệp lên tí được không!!!! Đạo đức nghề nghiệp của các ngươi đâu rồi hả!!!
(10)
Không biết qua bao lâu, bọn họ cuối cùng cũng tìm thấy ta. Chắc do sự tức giận của ta lúc này còn lớn hơn cả oán hận của quỷ, ảnh hưởng đến mọi thứ xung quanh đi.
"Hoàng....Hoàng hậu nương nương, thì ra ngài ở đây, nô tài cuối cùng cũng tìm thấy người".
"Còn có một người ở đây, người nói xem nên xử lý như nào. Giết hay là...."
Trầm Xu cái tên chó chết này, lăn xuống nửa đường thì bất tỉnh nhưng tay vẫn bám chặt ta không buông, hắn như này là đáng đời. Vậy nên mới có cảnh tượng: ta vừa phun ra búng máu, vừa chỉ huy đám người.
Ta nâng cánh tay, suy yếu nói: "Nhẹ chút, nhẹ chút...nâng ta với hắn ra ngoài".
Nhưng khổ nỗi miệng ta đầy máu, lời nói biến thành: "Ô...ô...ngươi...ô...ô...".
Đám người không hiểu ta nói gì, cuối cùng chuỗi bi kịch này lại biến thành trò cười. Mười mấy con người nâng ta cùng Trầm Xu, gian nan mà đi ra khỏi rừng. Thỉnh thoảng còn suýt đem ta hất bay. Làm ta nghi ngờ nhân sinh, tưởng bọn chúng muốn nhân cơ hội này giết ta.
Ta bị bọn chúng giày vò đến phát điên, sức lực đã yếu nay lại càng yếu, nằm trên cáng th ở dốc. Cái bọn ngu ngốc này lại tưởng ta sắp tắt thở, khóc la om sòm bảo ta để lại di ngôn. Ta nhịn không được thầm chửi thề, thật sự nếu còn sức, ta sẽ đem đám ngu ngốc này đập từng đứa một.
Ta cùng Trầm Xu hồi cung cùng một lúc. Thái hậu liếc xéo ta, ánh mắt có chút oán khí liếc nhìn Trầm Xu.
"Việc trọng đại như tế tổ, sao lại không cẩn thẩn như vậy! Gây ra trò cười lớn như này, không sợ thiên hạ bàn tán đúng không!"
Trầm Xu hắng giọng: "Gió lớn quá".
Vẻ mặt Thái hậu đầy oán khí, quay lại nhìn ta chằm chằm.
"Từ lúc ở Đông cung ngươi đã không an phận, khắp nơi làm tổn hại thanh danh của Hoàng thượng. Thân là Hoàng hậu một nước, không biết giữ gìn tôn nghiêm hoàng thất ngược lại còn phá vỡ lễ nghi phép tắc. Ngươi thực sự đáng chết!"
Ta hắng giọng, định học lén điệu bộ của Trầm Xu, bẹo hình bẹo dạng nói đó chỉ là ngoài ý muốn. Thế quái nào cẩu Hoàng đế Trầm Xu lại vươn tay ra, bảo hộ ta sau lưng. Thằng cha này ngã hỏng đầu rồi à?
"Mẫu hậu, người nói trẫm là được, không cần lôi nàng ấy vào".
(11)
Sau khi bị Thái hậu răn dạy một hồi, chúng ta liền hồi cung.
Ngày đầu tiên tân hoàng đăng cơ, tin tức Hoàng thượng và Hoàng hậu cùng rơi xuống núi trong lễ tế tổ đã lan truyền khắp nơi. Vừa mới trở về cung chưa được bao lâu, những nhân vật có danh tiếng trong triều đều chạy tới thăm ta và Trầm Xu.
Một đám người quỳ ngoài bình phong, tay thì lau mũi, tay thì lau nước mắt thể hiện sự quan tâm với Hoàng đế. Ta lại chẳng lạ gì cái đám người này, mắt đảo quanh khắp nơi thế kia chắc chắn là đến để xác thực tin tức Hoàng thượng bị thương có đúng hay không.
Mấy người này ta chưa gặp qua bao giờ, thế mà bọn chúng khóc không thành tiếng cứ như ta là tổ tông của chúng ấy. Ta bỗng nhiên nhớ tới phụ thân. Phải chăng nếu ngày đó ta cũng có thể khóc như này, người sẽ không kiên quyết tự thiêu mà chết đúng không? Nhưng chắc chắn sẽ không có khả năng đó, dù gì người cũng đã chết mười mấy năm rồi.
Nhìn đám người nhốn nháo, hết người này đến người kia đến, ta mệt mỏi gọi Tiểu Niên tới, hỏi:
"Rốt cuộc còn bao nhiêu người muốn tới khóc tang đây? Gọi chúng đến hết một lượt đi, như vậy có thể tiết kiệm được chút thời gian".
Tiểu Niên nói: "Hoàng hậu nương nương, mới nãy đều rời đi cả rồi, hiện tại không có ai".
"Hả? Nhanh như vậy?"
Tiểu Niên do dự một hồi, lát sau nói: "Nhiếp chính vương mới đến, đem đám người đó đuổi đi hết rồi".
Ta cao hứng gật đầu, lúc sau mới phản ứng lại: "Ai? Ai tới cơ??"
Vừa dứt lời, Nhiếp chính vương cười cười đẩy rèm bước vào, đi đến cạnh giường. Ta đưa mắt ra hiệu, Tiểu Niên thần sắc phức tạp nhìn ta rồi đi ra sau nội điện. Tiểu Niên bước đến cửa thì dừng lại, do dự có nên đóng cửa hay không. Suy đi tính lại một hồi, Tiểu Niên vẫn rời đi.
Nhiếp chính vương không để ý mấy việc cỏn con này, hắn lập tức ngồi bên mép giường, đưa tay ra sau lấy điểm tâm.
"Hoàng hậu nương nương, thứ này là thần cố ý mang tới. Nghe nói người rơi xuống núi, bổn vương lo lắm đấy. Vậy nên...bổn vương cố ý mua bánh hoa quế người thích nhất, nếm thử xem?"
Tên lừa đảo này, bên cạnh ta khẳng định có tai mắt của hắn. Trước ta vừa rơi xuống núi, sau hắn liền biết chuyện này. Đã thế còn không phái người đến cứu ta. Nếu không phải ta thông minh sớm có chuẩn bị trước, nay ta đã sớm đi đời nhà ma rồi.
Nhìn nụ cười châm chọc của hắn, ta chọn miếng bánh hoa quế to nhất, nhét vào miệng.
(12)
"Lâu ngày không gặp vương gia, ngài thoạt nhìn già đi nhiều đấy".
Nghe ta nói vậy, hắn không hề tức giận mà vẫn cười cười nói:
"Thần không lúc nào là không lo lắng cho nương nương, tất nhiên là có chút mệt nhọc".
Ta cũng cười nói: "Có thể được Nhiếp chính vương quan tâm là vinh hạnh của ta".
Hắn ngậm ý cười, còn ta thì không lên tiếng:
"Ngươi làm tốt lắm. Nếu không, dựa theo tốc độ điều tra của Trầm Xu, những sản nghiệp của bổn vương sớm muộn cũng bại lộ. Nhưng nay bổn vương đã kịp thời chuyển hết đi."
Hắn lôi tay ta dần dần dùng sức, ánh mắt bỗng trở nên nóng bỏng. Không biết có phải do ta bị ảo giác hay không, ta cứ tưởng tượng giây tiếp theo sẽ có người nhảy ra, kéo ta đi ngâm lồ ng heo...
Ta yên lặng rút tay lại: "Những việc này không liên quan gì đến ta, ngài không cần phải nói ta nghe".
"Đây là công lao của ngươi, ngươi hẳn là biết".
Hắn kề sát bên tai ta, cảnh cáo: "Nhất cử nhất động của ngươi bổn vương đều nắm rõ trong lòng bàn tay, đây là lần cuối cùng".
Ta thấp giọng đáp: "Ta sẽ giết hắn".
"Hoàng thúc đang nói gì với Hoàng hậu của trẫm vậy?"
Nhiếp chính vương đứng dậy, cười nói: "Thần tất nhiên là quan tâm đ ến phượng thể của Hoàng hậu nương nương có an khang hay không".
"Nàng là Hoàng hậu của trẫm, còn cần ngươi quan tâm?"
"Thần vốn là đến thăm Hoàng thượng, chẳng phải do không biết Hoàng thượng và Hoàng hậu chia phòng mà ngủ nên đi nhầm sao. Thần sai, thần sai".
Trầm Xu mặt tối sầm nhưng lại không nghĩ ra lời nào để phản bác, chỉ có thể hạ lệnh đuổi khách.
Trầm Xu mặt âm trầm, ánh mắt lạnh băng như muốn đem ta và Nhiếp chính vương đôi gian phu dâm phụ này đóng đinh lên cột. Nhưng nhìn bộ dạnh quấn băng trên đầu của hắn, ta nhịn cười không nổi. Ở trong phòng lúc này chỉ còn ta với hắn, ta không kiềm nổi, Phụt --- hahahaha.
Trầm Xu tức giận nhìn ta: "Ngươi cười cái gì!!".
Ta tự biết bản thân sai, lập tức kiềm lại. Nhưng Trầm Xu vẫn tức giận như cũ, ta đành phải đánh trống lảng:
"Phu thê chia phòng cũng rất nhiều, cũng không phải có mỗi thiếp với người".
Có một sự thật là bản lĩnh đánh trống lảng của ta thực sự quá kém. Bằng mắt thường cũng có thể thấy Trầm Xu ngày càng tức giận. Nếu như giống lúc trước, trong phòng chỉ có ta và hắn thì mỗi khi tức giận, Trầm Xu sẽ tẩn ta một trận.
Ta nghĩ lần này cũng không ngoại lệ.