Triều Tư
Chương 33: Thanh xuân của cô, cứ thế khép lại mà rời đi
Lời tỏ tình của Khương Ninh cuối cùng lại được xem như một tình tiết trong kịch bản, bị những âm thanh ồn ào phớt lờ đi.
Khoảnh khắc nói ra những lời này, Khương Ninh như vẫn còn trong trạng thái ngẩn ngơ. Cuối cùng, ngay cả khi hung thủ là ai thì cô cũng không suy luận nổi.
Sau khi kết thúc, đám bạn cùng nhau tạm biệt rồi rời đi. Khương Ninh lưu luyến nhìn bóng lưng người thiếu niên đối diện. Trong lòng thoáng chút sầu não, nhưng đồng thời cũng có chút vui mừng.
Ít nhất thì trò chơi hôm nay cũng đã thực hiện được ước mơ của Khương Ninh, có thể giúp cô và Tống Nguyên Dã trở thành một cặp đôi trong truyện.
Dù tương lai có ra sao, nhưng ít nhất thì câu chuyện giữa cô và cậu trong một khoảnh khắc nào đó cũng là đẹp nhất.
…
Buổi sáng vài ngày sau bữa tiệc tri ân giáo viên, Trần Thục Vân nhờ Khương Ninh đưa tài liệu đến công ty cho cô. Bước ra khỏi nhà, Khương Ninh sờ sờ túi mới phát hiện ra không tìm thấy chìa khóa nhà.
Cô tìm trong nhà rất lâu vẫn không thấy. Trần Thục Vân đang vội nên cô cũng đành đi đưa tài liệu cho Trần Thục Vân trước.
Đưa tài liệu xong, Trần Thục Vân nghe Khương Ninh nói không tìm thấy chìa khóa nhà, cô đưa chìa khóa của mình cho Khương Ninh rồi bảo cô đi cắt một chìa mới.
Nói xong, Trần Thục Vân vội vàng đi vào trong văn phòng.
Khương Ninh nuốt xuống câu hỏi “Đi cắt chìa khóa ở đâu” trong miệng, nhìn chìa kháo trong tay mà thở dài, xoay người tự đi tìm.
Dù sao thì vẫn còn nhiều thời gian.
Ngày hôm nay rất nóng, Khương Ninh đi mua một cây kem ở siêu thị gần đó, vừa đi vừa ăn.
Chu Vãn Dạng nhắn tin với cô. Khi biết chuyện cô đi cắt chìa khóa, cô nàng nói gần nhà có một nơi chuyên cắt chìa khóa, hỏi Khương Ninh có muốn đi không.
Khương Ninh suy nghĩ một lúc, cắn một miếng kem, dùng đầu ngón tay chạm vào màn hình trả lời: “Có.”
Trả lời tin nhắn xong, cô bắt taxi đi tìm Chu Vãn Dạng.
Chu Vãn Dạng đi cùng cô đến nơi cắt chìa khóa.
Chỗ này hơi hẻo lánh, trong một con hẻm nhỏ. Ngõ nhỏ rất sâu, tuy rằng là ban ngày nhưng trong ngõ lại vô cùng yên tĩnh, chỉ thi thoảng có tiếng chó sủa trong sân của một ngôi nhà nào đó.
Tiệm cắt chìa khóa nằm sâu nhất trong hẻm. Khi họ đến nơi, Khương Ninh đưa chìa khóa cho chủ quán rồi đứng trước cửa hàng nói chuyện với Chu Vãn Dạng.
Kỳ lạ là, từ khi cô bước vào con hẻm này, Khương Ninh luôn có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình.
Nhưng khi cô quay lại thì phía sau không có ai.
Chìa khóa được cắt rất nhanh chóng. Một lúc sau, chủ quán đã giao chìa khóa. Lúc Khương Ninh nhận lấy chìa khóa, một cậu bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đột nhiên từ trong góc chạy ra, đụng vào người Khương Ninh.
Lực của cậu bé rất lớn, Khương Ninh bị ngã xuống đất, chìa khóa rơi xuống đất kêu lạch cạch.
Chu Vãn Dạng vội vàng đi tới đỡ cô dậy, nhìn bóng lưng cậu bé mà chửi: “Không có mắt à? Có thấy người đang đứng đây không?”
Cậu bé không trả lời, nhanh chóng biến mất sau góc tường.
“Gì vậy chứ! Đụng vào người khác còn không xin lỗi.” Chu Vãn Dạng có chút tức giận, tiến đến bên cạnh cô, quan tâm hỏi: “Ninh Ninh, cậu không sao chứ? Có bị thương không?”
Khương Ninh phủi vết bẩn trên người, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Không sao, tớ đoán là cậu nhóc vừa rồi không thấy.”
“Khuỷu tay cậu chảy máu rồi này, thế mà bảo không sao.” Chu Vãn Dạng nhìn cánh tay bị trầy một mảng da, lo lắng nói: “Tớ đưa cậu đi mua thuốc.”
Nói xong, cô liền kéo Khương Ninh tới hiệu thuốc.
Buổi trưa, Chu Vãn Dạng còn có việc nên không cùng Khương Ninh đi chơi được. Hai người chia tay nhau tại một quán trà sữa.
Nghĩ tới chuyện vừa xảy ra trong hẻm, không hiểu sao Khương Ninh lại thấy bất an.
Cô cầm chìa khóa chuẩn bị về nhà. Trong lúc chờ xe buýt, Khương Ninh chợt nhìn thấy lớp trưởng đăng ảnh vào trong nhóm.
Trong ảnh là một chùm chìa khóa, chính là chìa mà cô đã đánh mất.
Lớp trưởng bảo trong nhóm có ai làm mất chìa khóa thì có thể đến trường gặp Lỗ Chí Dũng, chìa khóa hiện tại đang ở chỗ thầy.
Bởi vì đã cắt chìa khóa mới, Khwong Ninh vốn không có ý định lấy. Nhưng khi xem lịch sử trò chuyện, thấy Lương Tụng Văn, Tống Nguyên Dã cùng vài người khác đang thảo luận trong nhóm về chuyện quay lại trường chơi bóng rổ, cô lại đổi ý.
Nếu quay lại trường, cô có thể gặp Tống Nguyên Dã.
Khương Ninh đã không còn gặp cậu kể từ bữa tiệc tri ân thầy cô, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Quyết định xong, Khương Ninh lập tức đến trường vì sợ nếu cô đến muộn thì bọn họ sẽ rời đi mất.
Cô vội vàng chạy đến trường. Trong khuôn viên, Khương Ninh liếc nhìn sân bóng rổ. Tống Nguyên Dã mặc áo thi đấu màu đỏ, chạy qua chạy lại giữa sân, mái tóc trên trán bị gió thổi bay, vừa hăng hái lại vừa đường hoàng.
Tim cô thoáng chốc đập nhanh, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn theo bóng dáng cậu.
Đứng trên đường nhìn một lúc, Khương Ninh vẫn quyết định đi tìm Lỗ Chí Dũng trước để lấy chìa khóa. Lấy chìa khóa xong sẽ đi đến sân bóng rổ.
Nếu như thế, cô sẽ có lý do để hai người gặp nhau và hỏi thăm.
Bởi vì tòa dạy học cho khối 12 đã được dọn sạch cho khóa tiếp theo, Lỗ Chí Dũng ở tạm trong tòa nhà hiệu bộ.
Khương Ninh cầm chìa khóa đi ra khỏi tòa hiệu bộ. Đúng lúc chuông tan học vang lên. Một cậu học sinh lớp 10 chạy ra khỏi phòng học như một con ngựa hoang, sân trường bỗng trở nên náo nhiệt.
Đi ngang qua khu dạy học của lớp 10, Khương Ninh nhìn thấy Dương Thần Hi khoác tay một cô gái khác đi tới.
Chỉ trong nháy mắt, Khương Ninh theo bản năng xoay người lại, trốn ở sau bồn hoa.
Có lẽ là vì sợ Dương Thần Hi phát hiện ra mình cũng thích Tống Nguyên Dã, hoặc có lẽ do cô không muốn phải chịu cảm giác chua chát khi chào hỏi em ấy.
Không rõ đây là loại tâm lý kỳ quái gì, chỉ biết là Khương Ninh không muốn Dương Thần Hi nhìn thấy mình.
Cô trốn sau bồn hoa, nhìn hai cô gái đi về phía này.
Càng ngày càng gần, cuộc đối thoại giữa Dương Thần Hi và cô gái kia cũng lọt vào tai Khương Ninh một cách rõ ràng.
Sau này, qua bao nhiêu ngày đêm, Khương Ninh đều nghĩ, nếu có thể quay ngược thời gian, cô sẽ không bao giờ lựa chọn trốn ở đyâ. Nếu không trốn ở đây, cô đã có thể đàng hoàng chào tạm biệt cậu trước khi rời khỏi thành phố này mà không khiến tuổi thanh xuân của mình phải tiếc nuối.
Chỉ đáng tiếc là thời gian không thể quay ngược trở lại. Và cũng vì những lời kia mà đã khiến cô chán nản và buồn bã rất lâu.
…
Trong tiếng ồn ào của đám đông, Khương Ninh nghe thấy giọng cô gái bên cạnh Dương Thần Hi: “Nghe nói Tống Nguyên Dã đang chơi bóng rổ, sao cậu không đi tìm anh ấy?”
Dương Thần Hi bĩu môi: “Tớ đã nói rồi, tớ sẽ không theo đuổi anh ấy nữa.”
Cô gái hỏi: “Tại sao? Trước đây hỏi cậu, cậu không nói gì cả. Tớ còn tưởng sau khi thi Đại học xong cậu lại tiếp tục theo đuổi anh ấy.”
“Bởi vì anh ấy có người mình thích rồi.” Dương Thần Hi nói.
Cô gái có chút kinh ngạc: “Thật không? Tớ nghĩ rằng bất kì ai cũng cho rằng anh ta thích cậu đấy.”
“Gì chứ, anh ấy không hề thích tớ. Người anh ta thích là cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta kìa. Ngày đó anh ấy nói với tớ như thế.”
“Thật?”
“Đương nhiên là thật. Anh ấy nói tớ có theo đuổi anh ấy bao nhiêu lần nữa cũng vô ích thôi. Tớ không muốn thích anh ấy nữa.”
“Tên cô gái thanh mai trúc mã đó là gì?”
“Hạ Tình Chi.”
“…”
Giọng nói của hai người càng ngày càng xa. Khương Ninh từ sau bồn hoa đi ra, trong lòng càng ngày càng lạnh.
Rõ ràng là cô đang đứng dưới ánh nắng mùa hè, thế nhưng cô vẫn không nhịn được mà run lên.
Trái tim như nứt ra một lỗ hổng, không thể ngăn được nỗi đau.
Hóa ra ngày hôm đó, chữ “xi” mà Lương Tụng Văn nói không phải “xi”, mà là “xia”, Hạ Tình Chi.
(*) Phiên âm của Hạ Tình Chi: Xià qíng zhī
Hóa ra người mà cậu ấy thích là Hạ Tình Chi.
Hóa ra, nguyên do là vậy.
Kể từ khi Dương Thần Hi xuất hiện, cô gần như đã quên mất mối quan hệ giữa Tống Nguyên Dã và Hạ Tình Chi.
Thanh mai trúc mã, đúng là rất hợp đôi.
Đúng vậy, cô cũng không phải chưa từng gặp qua Hạ Tình Chi. Một cô gái hoạt bát như vậy, đúng là một người tốt.
Lại còn là người cùng cậu lớn lên, cậu thích cô ấy cũng là chuyện thường tình.
Trái tim Khương Ninh càng ngày càng lạnh, những câu chuyện trong quá khứ dần dần hiện lên trong đầu cô. Khương Ninh siết chặt tay. Chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay cắm vào da thịt cô, để lại một vết hằn sâu.
Cho dù cảm nhận được bàn tay đau nhức nhưng cũng không thể che dấu được nỗi đau trong lòng.
Khương Ninh ngẩn ngơ đi ra cổng trường, lại đi ngang qua sân bóng rổ. Từ xa, Khương Ninh nhìn thấy Hạ Tình Chi đang tựa vào lan can nhìn đám con trai chơi bóng.
Cô đứng giữa sân toàn con trai àm hét ầm ĩ: “Tống Nguyên Dã! Cố lên!”
Người con trai ra hiệu với cô, vì quay lưng lại nên cô không thấy được biểu cảm trên mặt cậu.
Nhưng Khương Ninh đoán, hẳn là cậu đang cười.
Nơi đây rất náo nhiệt, không ai để ý tới Khương Ninh đang đứng từ xa nhìn bọn họ, cũng không có người nào chú ý tới đôi mắt đỏ hoe của cô.
Tất cả những cảm xúc tủi thân, đau khổ, chua chát tự nảy lên trong lòng. Giữa sự nhiệt huyết và bi thương có một ranh giới rõ ràng. Rõ ràng là rất gần nhau, nhưng Khương Ninh vẫn không thể nào vượt qua được.
Cô lại nhìn đám con trai trong sân. Khương Ninh cố nén nỗi buồn trong lòng, vừa khóc vừa quay người rời đi.
Chẳng sợ cậu nhìn thấy, cô cũng không muốn khóc trước mặt cậu một lần nữa.
Mãi đến khi bước ra khỏi trường, Khương Ninh mới chợt nhận ra nỗi buồn của mình đến từ đâu.
Mặc kệ là cậu thích Dương Thần Hi hay Hạ Tình Chi thì cậu cũng không bao giờ thích cô.
Trong mắt cậu, cô và cậu chỉ là bạn bè không hơn, bạn bè mà ngay cả nói với nhau vài câu cũng khó khăn.
Đúng, không hơn.
…
Nhớ lại ngày hôm nay, Khương Ninh cảm nhận được đây là quãng thời gian thanh xuân buồn nhất của mình. Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra khiến cô kiệt sức.
Khương Ninh đi học về nhà với sắc mặt hoảng hốt. Về đến nhà, mở cửa ra là gương mặt lo lắng của Trần Thục Vân. Cô lo lắng kéo Khương Ninh trở lại phòng, kiểm tra từ trên xuống một lượt. Nhìn thấy vết xước trên khuỷu tay cô, mắt Trần Thục Vân bỗng đỏ hoe.
“Con mau thu dọn đồ đạc. Chúng ta phải chuyển nhà.” Trần Thục Vân lau nước mắt, đẩy Khương Ninh tới bên cạnh bàn: “Mẹ chuẩn bị cho con một chiếc rương. Ngày hôm nay ta sẽ rời đi. Con xem những thứ gì quan trọng nhất thì đóng gói vào rồi mang theo. Lần sau có dịp mẹ sẽ nhờ bác Chu mang phần còn lại đi.”
Khương Ninh vẫn chưa kịp hoàn hồn trước chuyện xảy ra ở trường, những câu nói của Trần Thục Vân lại khiến cô bị sốc.
“Chuyển… về nhà?” Đã lâu không nghe đến câu này, Khương Ninh cảm thấy có chút xa lạ.
“Không kịp để kể đâu. Con mau chóng thu dọn đồ đạc. Bác Chu tới đón ta.” Trần Thục Vân vội vàng quay về phòng mình dọn đồ.
Thu dọn những thứ quan trọng sao?
Khương Ninh mở tủ khóa lấy những món đồ liên quan đến Tống Nguyên Dã ra, từng cái từng cái một.
Chai nước khoáng.
Là chai nước uống cậu đã đưa cho cô.
Bài kiểm tra Ngữ văn.
Là bài thi mà cậu đã mượn của cô.
Coca.
Là thứ mà cô chưa dám cho đi.
…
Khương Ninh hết sức can thận bỏ tất cả vào hộp. Sau khi cất đi, cô ngồi đó, lặng lẽ nhìn đống thứ này rất lâu.
Thế mà không ngờ, cô cũng có thật nhiều thứ liên quan đến cậu.
Khương Ninh đang ngẩn người, Trần Thục Vân vừa vội vàng đi vào vừa nghe điện thoại: “Nhanh lên Ninh Ninh, bác Chu tới rồi. Chúng ta đi thôi.”
Khương Ninh khẽ “vâng” một tiếng rồi theo Trần Thục Vân xuống tầng, ôm theo chiếc rương chứa đầy kỉ niệm của mình.
Chiếc rương được Chu Vĩ Kiện bỏ vào trong cốp xe, sau đó được Khương Ninh mang về nhà mới, niêm phong không bao giờ mở ra nữa. Cuối cùng nó bị phủ một lớp bụi dày đặc. Đó là khi Khương Ninh quay trở lại Vân Hòa làm việc sau khi tốt nghiệp Đại học. Trần Thục Vân giúp cô dọn phòng, tình cờ trông thấy mà lấy chiếc rương ra, cẩn thận lau sạch bụi trên đó rồi đặt lại chỗ cũ khi dọn dẹp.
Chiếc rương này, đã lâu lắm rồi không được mở ra, giống như mối tình thầm kín của Khương Ninh, đã lâu không thấy được ánh mặt trời.
…
Ngồi trong xe, Khương Ninh nhìn chiếc xe lao nhanh về phía trước. Khung cảnh và vật quen thuộc nhanh chóng biến mất về phía sau.
Cô còn chưa kịp nói lời chào tạm biệt đến những người khác. Cô còn rất nhiều chuyện muốn làm ở đây, nhưng lại không thể thực hiện được.
Điều quan trọng nhất, là cô không còn cơ hội gặp mặt cậu nữa.
Lần chào tạm biệt vội vàng ấy, trong lòng Khương Ninh dấy lên cảm giác khó chịu, ánh mắt chua chát nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ khóc.
Cuối cùng đi tới đoạn đường cao tốc, Trần Thục Vân bẻ gãy sim điện thoại của mình và Khương Ninh, ném ra ngoài cửa sổ. Khương Ninh nhìn thẻ sim bị gãy làm đôi biến thành bụi đất, cuối cùng ngay cả dấu vết cũng không còn có thể nhìn thấy.
Cũng giống như sự tồn tại của cô trong thành phố này, hoàn toàn biến mất.
Trong cuộc đời của Khương Ninh, thành phố này đã để lại cho cô rất nhiều kỉ niệm đẹp. Cho dù là tình yêu hay tình bạn, tất cả đều như chùm ánh sáng soi sáng trái tim cô đơn của cô.
Nhưng tuổi thanh xuân của cô, cuối cùng cũng chỉ cứ thế mà khép lại, vội vàng rời đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Ở đây tôi muốn nói một chút. Về mối tình đầu của Tống Nguyên Dã. Tống Nguyên Dã chưa từng thích ai, mọi thứ đều là hiểu lầm. Hơn nữa thích một người thì tâm tư đều trở nên rất nhạy cảm. Ninh Ninh sẽ luôn vô thức phóng đại mọi chi tiết về mối quan hệ của Tống Nguyên Dã với những cô gái khác. Vì vậy, trong mắt cô, những mối quan hệ mập mờ của Tống Nguyên Dã với những cô gái khác thực ra đều là những mối quan hệ bình thường.
Khoảnh khắc nói ra những lời này, Khương Ninh như vẫn còn trong trạng thái ngẩn ngơ. Cuối cùng, ngay cả khi hung thủ là ai thì cô cũng không suy luận nổi.
Sau khi kết thúc, đám bạn cùng nhau tạm biệt rồi rời đi. Khương Ninh lưu luyến nhìn bóng lưng người thiếu niên đối diện. Trong lòng thoáng chút sầu não, nhưng đồng thời cũng có chút vui mừng.
Ít nhất thì trò chơi hôm nay cũng đã thực hiện được ước mơ của Khương Ninh, có thể giúp cô và Tống Nguyên Dã trở thành một cặp đôi trong truyện.
Dù tương lai có ra sao, nhưng ít nhất thì câu chuyện giữa cô và cậu trong một khoảnh khắc nào đó cũng là đẹp nhất.
…
Buổi sáng vài ngày sau bữa tiệc tri ân giáo viên, Trần Thục Vân nhờ Khương Ninh đưa tài liệu đến công ty cho cô. Bước ra khỏi nhà, Khương Ninh sờ sờ túi mới phát hiện ra không tìm thấy chìa khóa nhà.
Cô tìm trong nhà rất lâu vẫn không thấy. Trần Thục Vân đang vội nên cô cũng đành đi đưa tài liệu cho Trần Thục Vân trước.
Đưa tài liệu xong, Trần Thục Vân nghe Khương Ninh nói không tìm thấy chìa khóa nhà, cô đưa chìa khóa của mình cho Khương Ninh rồi bảo cô đi cắt một chìa mới.
Nói xong, Trần Thục Vân vội vàng đi vào trong văn phòng.
Khương Ninh nuốt xuống câu hỏi “Đi cắt chìa khóa ở đâu” trong miệng, nhìn chìa kháo trong tay mà thở dài, xoay người tự đi tìm.
Dù sao thì vẫn còn nhiều thời gian.
Ngày hôm nay rất nóng, Khương Ninh đi mua một cây kem ở siêu thị gần đó, vừa đi vừa ăn.
Chu Vãn Dạng nhắn tin với cô. Khi biết chuyện cô đi cắt chìa khóa, cô nàng nói gần nhà có một nơi chuyên cắt chìa khóa, hỏi Khương Ninh có muốn đi không.
Khương Ninh suy nghĩ một lúc, cắn một miếng kem, dùng đầu ngón tay chạm vào màn hình trả lời: “Có.”
Trả lời tin nhắn xong, cô bắt taxi đi tìm Chu Vãn Dạng.
Chu Vãn Dạng đi cùng cô đến nơi cắt chìa khóa.
Chỗ này hơi hẻo lánh, trong một con hẻm nhỏ. Ngõ nhỏ rất sâu, tuy rằng là ban ngày nhưng trong ngõ lại vô cùng yên tĩnh, chỉ thi thoảng có tiếng chó sủa trong sân của một ngôi nhà nào đó.
Tiệm cắt chìa khóa nằm sâu nhất trong hẻm. Khi họ đến nơi, Khương Ninh đưa chìa khóa cho chủ quán rồi đứng trước cửa hàng nói chuyện với Chu Vãn Dạng.
Kỳ lạ là, từ khi cô bước vào con hẻm này, Khương Ninh luôn có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình.
Nhưng khi cô quay lại thì phía sau không có ai.
Chìa khóa được cắt rất nhanh chóng. Một lúc sau, chủ quán đã giao chìa khóa. Lúc Khương Ninh nhận lấy chìa khóa, một cậu bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đột nhiên từ trong góc chạy ra, đụng vào người Khương Ninh.
Lực của cậu bé rất lớn, Khương Ninh bị ngã xuống đất, chìa khóa rơi xuống đất kêu lạch cạch.
Chu Vãn Dạng vội vàng đi tới đỡ cô dậy, nhìn bóng lưng cậu bé mà chửi: “Không có mắt à? Có thấy người đang đứng đây không?”
Cậu bé không trả lời, nhanh chóng biến mất sau góc tường.
“Gì vậy chứ! Đụng vào người khác còn không xin lỗi.” Chu Vãn Dạng có chút tức giận, tiến đến bên cạnh cô, quan tâm hỏi: “Ninh Ninh, cậu không sao chứ? Có bị thương không?”
Khương Ninh phủi vết bẩn trên người, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Không sao, tớ đoán là cậu nhóc vừa rồi không thấy.”
“Khuỷu tay cậu chảy máu rồi này, thế mà bảo không sao.” Chu Vãn Dạng nhìn cánh tay bị trầy một mảng da, lo lắng nói: “Tớ đưa cậu đi mua thuốc.”
Nói xong, cô liền kéo Khương Ninh tới hiệu thuốc.
Buổi trưa, Chu Vãn Dạng còn có việc nên không cùng Khương Ninh đi chơi được. Hai người chia tay nhau tại một quán trà sữa.
Nghĩ tới chuyện vừa xảy ra trong hẻm, không hiểu sao Khương Ninh lại thấy bất an.
Cô cầm chìa khóa chuẩn bị về nhà. Trong lúc chờ xe buýt, Khương Ninh chợt nhìn thấy lớp trưởng đăng ảnh vào trong nhóm.
Trong ảnh là một chùm chìa khóa, chính là chìa mà cô đã đánh mất.
Lớp trưởng bảo trong nhóm có ai làm mất chìa khóa thì có thể đến trường gặp Lỗ Chí Dũng, chìa khóa hiện tại đang ở chỗ thầy.
Bởi vì đã cắt chìa khóa mới, Khwong Ninh vốn không có ý định lấy. Nhưng khi xem lịch sử trò chuyện, thấy Lương Tụng Văn, Tống Nguyên Dã cùng vài người khác đang thảo luận trong nhóm về chuyện quay lại trường chơi bóng rổ, cô lại đổi ý.
Nếu quay lại trường, cô có thể gặp Tống Nguyên Dã.
Khương Ninh đã không còn gặp cậu kể từ bữa tiệc tri ân thầy cô, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Quyết định xong, Khương Ninh lập tức đến trường vì sợ nếu cô đến muộn thì bọn họ sẽ rời đi mất.
Cô vội vàng chạy đến trường. Trong khuôn viên, Khương Ninh liếc nhìn sân bóng rổ. Tống Nguyên Dã mặc áo thi đấu màu đỏ, chạy qua chạy lại giữa sân, mái tóc trên trán bị gió thổi bay, vừa hăng hái lại vừa đường hoàng.
Tim cô thoáng chốc đập nhanh, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn theo bóng dáng cậu.
Đứng trên đường nhìn một lúc, Khương Ninh vẫn quyết định đi tìm Lỗ Chí Dũng trước để lấy chìa khóa. Lấy chìa khóa xong sẽ đi đến sân bóng rổ.
Nếu như thế, cô sẽ có lý do để hai người gặp nhau và hỏi thăm.
Bởi vì tòa dạy học cho khối 12 đã được dọn sạch cho khóa tiếp theo, Lỗ Chí Dũng ở tạm trong tòa nhà hiệu bộ.
Khương Ninh cầm chìa khóa đi ra khỏi tòa hiệu bộ. Đúng lúc chuông tan học vang lên. Một cậu học sinh lớp 10 chạy ra khỏi phòng học như một con ngựa hoang, sân trường bỗng trở nên náo nhiệt.
Đi ngang qua khu dạy học của lớp 10, Khương Ninh nhìn thấy Dương Thần Hi khoác tay một cô gái khác đi tới.
Chỉ trong nháy mắt, Khương Ninh theo bản năng xoay người lại, trốn ở sau bồn hoa.
Có lẽ là vì sợ Dương Thần Hi phát hiện ra mình cũng thích Tống Nguyên Dã, hoặc có lẽ do cô không muốn phải chịu cảm giác chua chát khi chào hỏi em ấy.
Không rõ đây là loại tâm lý kỳ quái gì, chỉ biết là Khương Ninh không muốn Dương Thần Hi nhìn thấy mình.
Cô trốn sau bồn hoa, nhìn hai cô gái đi về phía này.
Càng ngày càng gần, cuộc đối thoại giữa Dương Thần Hi và cô gái kia cũng lọt vào tai Khương Ninh một cách rõ ràng.
Sau này, qua bao nhiêu ngày đêm, Khương Ninh đều nghĩ, nếu có thể quay ngược thời gian, cô sẽ không bao giờ lựa chọn trốn ở đyâ. Nếu không trốn ở đây, cô đã có thể đàng hoàng chào tạm biệt cậu trước khi rời khỏi thành phố này mà không khiến tuổi thanh xuân của mình phải tiếc nuối.
Chỉ đáng tiếc là thời gian không thể quay ngược trở lại. Và cũng vì những lời kia mà đã khiến cô chán nản và buồn bã rất lâu.
…
Trong tiếng ồn ào của đám đông, Khương Ninh nghe thấy giọng cô gái bên cạnh Dương Thần Hi: “Nghe nói Tống Nguyên Dã đang chơi bóng rổ, sao cậu không đi tìm anh ấy?”
Dương Thần Hi bĩu môi: “Tớ đã nói rồi, tớ sẽ không theo đuổi anh ấy nữa.”
Cô gái hỏi: “Tại sao? Trước đây hỏi cậu, cậu không nói gì cả. Tớ còn tưởng sau khi thi Đại học xong cậu lại tiếp tục theo đuổi anh ấy.”
“Bởi vì anh ấy có người mình thích rồi.” Dương Thần Hi nói.
Cô gái có chút kinh ngạc: “Thật không? Tớ nghĩ rằng bất kì ai cũng cho rằng anh ta thích cậu đấy.”
“Gì chứ, anh ấy không hề thích tớ. Người anh ta thích là cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta kìa. Ngày đó anh ấy nói với tớ như thế.”
“Thật?”
“Đương nhiên là thật. Anh ấy nói tớ có theo đuổi anh ấy bao nhiêu lần nữa cũng vô ích thôi. Tớ không muốn thích anh ấy nữa.”
“Tên cô gái thanh mai trúc mã đó là gì?”
“Hạ Tình Chi.”
“…”
Giọng nói của hai người càng ngày càng xa. Khương Ninh từ sau bồn hoa đi ra, trong lòng càng ngày càng lạnh.
Rõ ràng là cô đang đứng dưới ánh nắng mùa hè, thế nhưng cô vẫn không nhịn được mà run lên.
Trái tim như nứt ra một lỗ hổng, không thể ngăn được nỗi đau.
Hóa ra ngày hôm đó, chữ “xi” mà Lương Tụng Văn nói không phải “xi”, mà là “xia”, Hạ Tình Chi.
(*) Phiên âm của Hạ Tình Chi: Xià qíng zhī
Hóa ra người mà cậu ấy thích là Hạ Tình Chi.
Hóa ra, nguyên do là vậy.
Kể từ khi Dương Thần Hi xuất hiện, cô gần như đã quên mất mối quan hệ giữa Tống Nguyên Dã và Hạ Tình Chi.
Thanh mai trúc mã, đúng là rất hợp đôi.
Đúng vậy, cô cũng không phải chưa từng gặp qua Hạ Tình Chi. Một cô gái hoạt bát như vậy, đúng là một người tốt.
Lại còn là người cùng cậu lớn lên, cậu thích cô ấy cũng là chuyện thường tình.
Trái tim Khương Ninh càng ngày càng lạnh, những câu chuyện trong quá khứ dần dần hiện lên trong đầu cô. Khương Ninh siết chặt tay. Chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay cắm vào da thịt cô, để lại một vết hằn sâu.
Cho dù cảm nhận được bàn tay đau nhức nhưng cũng không thể che dấu được nỗi đau trong lòng.
Khương Ninh ngẩn ngơ đi ra cổng trường, lại đi ngang qua sân bóng rổ. Từ xa, Khương Ninh nhìn thấy Hạ Tình Chi đang tựa vào lan can nhìn đám con trai chơi bóng.
Cô đứng giữa sân toàn con trai àm hét ầm ĩ: “Tống Nguyên Dã! Cố lên!”
Người con trai ra hiệu với cô, vì quay lưng lại nên cô không thấy được biểu cảm trên mặt cậu.
Nhưng Khương Ninh đoán, hẳn là cậu đang cười.
Nơi đây rất náo nhiệt, không ai để ý tới Khương Ninh đang đứng từ xa nhìn bọn họ, cũng không có người nào chú ý tới đôi mắt đỏ hoe của cô.
Tất cả những cảm xúc tủi thân, đau khổ, chua chát tự nảy lên trong lòng. Giữa sự nhiệt huyết và bi thương có một ranh giới rõ ràng. Rõ ràng là rất gần nhau, nhưng Khương Ninh vẫn không thể nào vượt qua được.
Cô lại nhìn đám con trai trong sân. Khương Ninh cố nén nỗi buồn trong lòng, vừa khóc vừa quay người rời đi.
Chẳng sợ cậu nhìn thấy, cô cũng không muốn khóc trước mặt cậu một lần nữa.
Mãi đến khi bước ra khỏi trường, Khương Ninh mới chợt nhận ra nỗi buồn của mình đến từ đâu.
Mặc kệ là cậu thích Dương Thần Hi hay Hạ Tình Chi thì cậu cũng không bao giờ thích cô.
Trong mắt cậu, cô và cậu chỉ là bạn bè không hơn, bạn bè mà ngay cả nói với nhau vài câu cũng khó khăn.
Đúng, không hơn.
…
Nhớ lại ngày hôm nay, Khương Ninh cảm nhận được đây là quãng thời gian thanh xuân buồn nhất của mình. Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra khiến cô kiệt sức.
Khương Ninh đi học về nhà với sắc mặt hoảng hốt. Về đến nhà, mở cửa ra là gương mặt lo lắng của Trần Thục Vân. Cô lo lắng kéo Khương Ninh trở lại phòng, kiểm tra từ trên xuống một lượt. Nhìn thấy vết xước trên khuỷu tay cô, mắt Trần Thục Vân bỗng đỏ hoe.
“Con mau thu dọn đồ đạc. Chúng ta phải chuyển nhà.” Trần Thục Vân lau nước mắt, đẩy Khương Ninh tới bên cạnh bàn: “Mẹ chuẩn bị cho con một chiếc rương. Ngày hôm nay ta sẽ rời đi. Con xem những thứ gì quan trọng nhất thì đóng gói vào rồi mang theo. Lần sau có dịp mẹ sẽ nhờ bác Chu mang phần còn lại đi.”
Khương Ninh vẫn chưa kịp hoàn hồn trước chuyện xảy ra ở trường, những câu nói của Trần Thục Vân lại khiến cô bị sốc.
“Chuyển… về nhà?” Đã lâu không nghe đến câu này, Khương Ninh cảm thấy có chút xa lạ.
“Không kịp để kể đâu. Con mau chóng thu dọn đồ đạc. Bác Chu tới đón ta.” Trần Thục Vân vội vàng quay về phòng mình dọn đồ.
Thu dọn những thứ quan trọng sao?
Khương Ninh mở tủ khóa lấy những món đồ liên quan đến Tống Nguyên Dã ra, từng cái từng cái một.
Chai nước khoáng.
Là chai nước uống cậu đã đưa cho cô.
Bài kiểm tra Ngữ văn.
Là bài thi mà cậu đã mượn của cô.
Coca.
Là thứ mà cô chưa dám cho đi.
…
Khương Ninh hết sức can thận bỏ tất cả vào hộp. Sau khi cất đi, cô ngồi đó, lặng lẽ nhìn đống thứ này rất lâu.
Thế mà không ngờ, cô cũng có thật nhiều thứ liên quan đến cậu.
Khương Ninh đang ngẩn người, Trần Thục Vân vừa vội vàng đi vào vừa nghe điện thoại: “Nhanh lên Ninh Ninh, bác Chu tới rồi. Chúng ta đi thôi.”
Khương Ninh khẽ “vâng” một tiếng rồi theo Trần Thục Vân xuống tầng, ôm theo chiếc rương chứa đầy kỉ niệm của mình.
Chiếc rương được Chu Vĩ Kiện bỏ vào trong cốp xe, sau đó được Khương Ninh mang về nhà mới, niêm phong không bao giờ mở ra nữa. Cuối cùng nó bị phủ một lớp bụi dày đặc. Đó là khi Khương Ninh quay trở lại Vân Hòa làm việc sau khi tốt nghiệp Đại học. Trần Thục Vân giúp cô dọn phòng, tình cờ trông thấy mà lấy chiếc rương ra, cẩn thận lau sạch bụi trên đó rồi đặt lại chỗ cũ khi dọn dẹp.
Chiếc rương này, đã lâu lắm rồi không được mở ra, giống như mối tình thầm kín của Khương Ninh, đã lâu không thấy được ánh mặt trời.
…
Ngồi trong xe, Khương Ninh nhìn chiếc xe lao nhanh về phía trước. Khung cảnh và vật quen thuộc nhanh chóng biến mất về phía sau.
Cô còn chưa kịp nói lời chào tạm biệt đến những người khác. Cô còn rất nhiều chuyện muốn làm ở đây, nhưng lại không thể thực hiện được.
Điều quan trọng nhất, là cô không còn cơ hội gặp mặt cậu nữa.
Lần chào tạm biệt vội vàng ấy, trong lòng Khương Ninh dấy lên cảm giác khó chịu, ánh mắt chua chát nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ khóc.
Cuối cùng đi tới đoạn đường cao tốc, Trần Thục Vân bẻ gãy sim điện thoại của mình và Khương Ninh, ném ra ngoài cửa sổ. Khương Ninh nhìn thẻ sim bị gãy làm đôi biến thành bụi đất, cuối cùng ngay cả dấu vết cũng không còn có thể nhìn thấy.
Cũng giống như sự tồn tại của cô trong thành phố này, hoàn toàn biến mất.
Trong cuộc đời của Khương Ninh, thành phố này đã để lại cho cô rất nhiều kỉ niệm đẹp. Cho dù là tình yêu hay tình bạn, tất cả đều như chùm ánh sáng soi sáng trái tim cô đơn của cô.
Nhưng tuổi thanh xuân của cô, cuối cùng cũng chỉ cứ thế mà khép lại, vội vàng rời đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Ở đây tôi muốn nói một chút. Về mối tình đầu của Tống Nguyên Dã. Tống Nguyên Dã chưa từng thích ai, mọi thứ đều là hiểu lầm. Hơn nữa thích một người thì tâm tư đều trở nên rất nhạy cảm. Ninh Ninh sẽ luôn vô thức phóng đại mọi chi tiết về mối quan hệ của Tống Nguyên Dã với những cô gái khác. Vì vậy, trong mắt cô, những mối quan hệ mập mờ của Tống Nguyên Dã với những cô gái khác thực ra đều là những mối quan hệ bình thường.